Vết sẹo cánh thiên thần (Tập 1) - Chương 01
PHẦN MỞ ĐẦU
THUNG LŨNG SÔNG LOIRE, PHÁP THÁNG 11 NĂM 1565
[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com – gác nhỏ cho người yêu sách.]
Chauncey đang ở bên bờ sông Loire ngập cỏ cùng ân ái một người nông dân thì cơn bão ập tới. Cậu đã thả cho con ngựa thiến đi lang thang trên đồng cỏ nên giờ đành phải đi bộ về lâu đài. Giật một cái móc bạc ra khỏi giày, cậu đặt vào lòng bàn tay cô bé. Cô bé chạy vội đi, bùn bắn đầy lên chiếc váy mỏng. Chauncey nhìn theo bóng cô rồi xỏ lại giày và bước về nhà.
Mưa giăng kín miền quê u ám quanh lâu đài Langeais. Chauncey dễ dàng bước qua những bia mộ và vùng đất mùn ngập nước của nghĩa địa; ngay cả khi sương mù dày đặc nhất cậu cũng có thể tìm được đường về mà không sợ bị lạc. Đêm nay không có sương mù, nhưng bóng đêm và cơn mưa xối xả cũng đủ đánh lừa thị giác.
Chợt Chauncey cảm thấy có thứ gì đó đang chuyển động phía bên đường, cậu bèn quay ngoắt về bên trái. Trước ánh mắt kinh hoàng của Chauncey, thứ mà cậu vẫn tưởng là một thiên thần lớn trên đỉnh một tượng đài gần đó bỗng đứng thẳng dậy. Không phải bằng đá hay cẩm thạch, gã trai đó có đủ cả tay và chân. Hắn để nửa người trần, đi chân trần, chiếc quần tá điền trễ xuống hông. Gã trai từ trên tượng đài nhảy xuống, nước mưa nhỏ thành từng giọt trên những ngọn tóc đen rồi chảy xuống mặt - khuôn mặt ngăm ngăm như người Tây Ban Nha.
Tay Chauncey lần đến cán gươm.
"Ai đó?"
Kẻ lạ mặt dường như đang cười.
"Đừng có giỡn với công tước Langeais," Chauncey cảnh cáo. "Ta hỏi tên ngươi đó. Nói đi!"
"Công tước?" Kẻ lạ mặt dựa vào một cây liễu. "Hay đứa con hoang?"
Chauncey rút gươm ra.
"Hãy rút lại lời nói đó! Trước đây cha ta là Công tước Langeais. Giờ thì ta là Công tước Langeais!" Chauncey vụng về nói thêm và thầm rủa mình vì điều đó.
Tên kia khẽ lắc đầu: "Cha ngươi không phải là cựu công tước."
Chauncey sôi lên trước sự xúc phạm ghê gớm đó.
"Thế cha ngươi là Công tước đấy hẳn?" Cậu hỏi, vung gươm lên. Cậu vẫn chưa biết hết những kẻ nông nô trên đất mình, nhưng cậu đang học. Cậu sẽ nghi nhớ họ của gã này.
"Ta hỏi thêm một lần nữa," Chauncey hạ giọng, một tay vuốt nước mưa trên mặt. "Người là ai?"
Kẻ lạ mặt bước tới và gạt lưỡi gươm sang một bên. Bỗng nhiên, trông hắn lớn hơn hẳn so với Chauncey hình dung, thậm chí có khi còn nhiều hơn Chauncey đến vài tuổi.
"Một trong những đứa con của Quỷ," hắn đáp.
Chuancey rùng mình.
"Đồ điên," cậu rít lên qua kẽ răng. "Cút đi."
Mặt đất dưới chân Chauncey nghiêng ngả. Mắt cậu hoa lên. Cậu khom người xuống, móng tay bấu chặt vào đùi. Ngước nhìn gã kia, cậu nheo mắt và thở gấp, cố tìm hiểu xem chuyện gì đang diễn ra. Tâm trí cậu quay cuồng như thể nó không còn nghe theo sự điều khiển của cậu nữa.
Kẻ lạ mặt cúi xuống ngang tầm mắt Chauncey: "Nghe cho kĩ đây. Ta cần một thứ từ ngươi. Ta sẽ không bỏ đi cho đến khi nào có được nó. Ngươi hiểu không?"
Chauncey nghiến chặt răng, lắc đầu nửa hoài nghi, nửa thách thức. Cậu cố nhổ vào mặt gã kia nhưng nước dãi lại chảy xuống cằm, lưỡi cậu không chịu tuân theo lệnh cậu.
Hắn siết chặt tay Chauncey; sức nóng bỏng rát khiến cậu thét lên.
"Ta cần lời thề trung thành từ ngươi," hắn nói. "Quỳ một chân xuống và thề đi."
Chauncey cố cười gằn, nhưng cổ họng cậu thít chặt và thanh âm bị tắc nghẹn lại. Đầu gối bên phải cậu chùn xuống như thể bị đá từ phía sau, dù ở đó không có ai, và cậu khuỵu chân xuống bùn. Cậu gập người sang một bên ọe khan.
"Thề đi!" Tên kia lặp lại.
Hơi nóng làm cổ Chauncey đỏ ửng; cậu phải cố hết sức mới nắm được hai tay thành hai nắm đấm yếu ớt. Cậu cười nhạo mình, nhưng không có gì đáng cười cả. Cậu không hiểu là bằng cách nào, nhưng tên kia đang khiến cậu thấy lợm giọng và trở nên yếu đuối. Tình trạng này sẽ không chấm dứt cho đến khi cậu tuyên thệ. Cậu sẽ nói điều cần phải nói, nhưng cậu tự hứa với lòng mình rằng cậu sẽ tiêu diệt gã đó vì sự nhục nhã này.
"Thưa ông chủ, tôi là người của ngài!" Chauncey nham hiểm nói.
Kẻ lạ mặt nâng Chauncey dậy.
"Hãy đến đây gặp ta vào ngày đầu tiên của tháng Cheshvan theo lịch Do Thái. Trong suốt hai tuần giữa ngày trăng non và trăng tròn, ta sẽ cần đến sự phục vụ của ngươi."
"H... ai tuần?" Toàn thân Chauncey rung lên vì giận dữ. "Tôi là Công tước Langeais mà!"
"Ngươi là một người Nephilim," hắn nói và khẽ cười.
Chauncey định buông một câu chửi thề, nhưng đành nén lại. Những lời tiếp theo được thốt ra lạnh lùng và hằn học:
"Ngài nói gì?"
"Ngươi thuộc về giống người Nephilim trong Kinh thánh. Cha ngươi là một thiên thần bị đuổi khỏi thiên đường. Trong người chỉ có nửa là người phàm trần." Đôi mắt tối của hắn giương lên, giao với mắt Chauncey. "Nửa còn lại là thiên thần sa ngã."
Trong tâm trí Chauncey bỗng vang lên giọng nói của người gia sư đang giảng những đoạn Kinh thánh kể về một giống người dị thường được sinh ra khi những thiên thần bị đuổi khỏi thiên đường quan hệ với những phụ nữ ở trần gian. Một giống người mạnh mẽ và đáng sợ. Chauncey khẽ rùng mình.
"Người là ai?"
Kẻ lạ mặt quay người bước đi, và dù Chauncey muốn đi theo hắn, cậu không thể điều khiển đôi chân mình nhúc nhích. Quỳ gối ở đó, hấp háp mắt qua làn mưa, cậu trông thấy hai vết sẹo dày trên tấm lưng trần của gã trai. Chúng thu hẹp dần tạo thành một chữ V ngược.
"Có phải người cũng từng bị đuổi không?" Cậu hét to. "Cánh của người đã bị tịch thu, đúng không?"
Gã trai - thiên thần - gì gì đó không quay lại. Chauncey không cần hắn xác nhận.
"Sự phục vụ mà tôi sắp làm," cậu hét lên, "tôi muốn biết nó là gì?"
Tiếng cười vọng lại của gã trai xa dần sau làn mưa tăm tối.
Chương 1
COLDWATER, MAINE NGÀY NAY
Tôi bước vào lớp sinh học mà miệng há hốc: trên bảng đen, một nàng búp bê Barbie với một chàng búp bê Kent đang bị dính chặt đầy bí ẩn vào đó trong tư thế nối tay vào nhau và hầu như hoàn toàn khỏa thân, ngoại trừ "một số chỗ" được che bởi mấy chiếc lá nhựa. Trên đầu chúng là một dòng chữ được tô đậm bằng phấn hồng:
MỜI CÁC BẠN CÙNG KHÁM PHÁ QUÁ TRÌNH SINH SẢN CỦA CON NGƯỜI (SEX)
Đứng cạnh tôi, Vee Sky nói: "Thảo nào trường mình lúc nào cũng cấm dùng điện thoại có gắn camera. Những hình ảnh này mà xuất hiện trên tạp chí điện tử thì mình sẽ có đủ bằng chứng để yêu cầu Bộ giáo dục cắt ngay cái môn Sinh học này đi. Và khi đó tụi mình sẽ có hẳn một tiết để làm những việc hữu ích hơn - như nhờ các anh chàng dễ thương lớp trên kèm cặp bọn mình theo từng đôi chẳng hạn."
"Sao thế Vee?" Tôi nói. "Mình tưởng cậu đã mong chờ môn học này từ kì trước cơ mà?"
Vee cụp mi và cười ranh mãnh: "Môn này đâu có dạy cho mình những điều mình chưa biết!"
"Vee? Cậu đã... biết hết rồi á?"
"Đừng có hét toáng lên thế!" Nó nháy mắt. Đúng lúc đó chuông reo, và chúng tôi nhanh chóng ngồi vào chỗ.
Thầy huấn luyện viên McConaughy túm lấy cái còi đang lủng lẳng trên dây đeo cổ và thổi: "Cả lớp, ngồi xuống!" Thầy vốn là huấn luyện đội bóng rổ của trường, và thầy coi việc dạy môn Sinh học lớp 10 này như là một nhiệm vụ phụ.
"Lũ nhóc các em đừng có nghĩ tình dục chỉ một cuộc dạo chơi mười lăm phút ở ghế sau ô tô. Nó là cả một khoa học. Mà khoa học là gì nhỉ?"
"Là một thứ chán ngắt," vài đứa phí cuối lớp nói vọng lên.
"Là môn duy nhất em chẳng hiểu gì hết," đứa khác nói theo.
Thầy hướng mắt lên mấy dãy bàn đầu, và ngừng lại ở tôi. "Nora?"
"Là sựu nghiên cứu về thứ gì đó ạ," tôi nói.
Thầy bước tới và gõ bộp ngón tay troe lên mặt bàn của tôi. "Còn gì nữa?"
"Là tri thức thu được thông qua thực nghiệm và quan sát." Trôi chảy. Những lời tôi vừa phát ra chẳng khác nào lời phát thanh viên đọc audibook.
"Hãy diễn đạt theo cách của em đi."
Tôi liếm môi và cố tìm một từ đồng nghĩa.
"Khoa học là... một sự điều tra, đúng không ạ?" Tôi như hỏi lại thầy.
"Khoa học đúng là một sự điều tra," thầy nói, xoa hai tay vào nhau. "Khoa học đòi hỏi chúng ta hóa thân thành những thám tử."
Thế thì kể ra Khoa học cũng thú vị thật. Nhưng tôi đã học trong lớp của thầy McConaughy đủ lâu để không nuôi hi vọng về điều đó.
"Muốn điều tra tốt thì cần thực hành," thầy tiếp tục.
"Sẽ cũng thế," một lời bình luận khác lập tức vọng lên từ cuối lớp. Cả lớp phá lên cười còn thầy trỏ ngón tay vào kẻ nói leo cảnh cáo.
"Đó không phải là bài tập về nhà tối nay đâu." Nói rồi thầy lại hướng về tôi: "Nora, em đã ngồi cạnh Vee từ đầu năm học phải không?"
Tôi gật đầu nhưng lại có cảm giác rất xấu về chuyện này.
"Cả hai em đều cùng ở trong ban biên tập báo điện tử của trường?"
Tôi lại gật đầu.
"Thầy cá là các em nhiểu nhau khá rõ."
Vee đá chân tôi dưới gầm bàn. Tôi biết nó đang nghĩ gì. Thầy McConaughy chẳng thể biết được chúng tôi hiểu nhau đến mức nào. Ý tôi không chỉ dừng lại ở những bí mật hai đứa cùng chôn vùi trong nhật ký. Vee chẳng giống tôi chút nào. Nó là một cô nàng tóc vàng mắt xanh quyến rũ với thân hình đầy đặn. Còn tôi là đứa tóc nâu mắt màu xám khói với những lọn tóc xoăn bất trị thách thức cả những chiếc máy duỗi tóc tốt nhất, lại còn cao lêu đêu như một cái ghế ở quầy bar. Nhưng có một sợi dây vô hình đã gắn kết chúng tôi lại với nhau, tôi và Vee đều tin rằng chúng tôi đã thân thiết từ trước khi được sinh ra, và sẽ mãi mãi gắn bó bên nhau trong suốt phần đời còn lại.
Thầy nhìn xuống cả lớp: "Thực ra, tôi tin chắc rằng các em đều hiểu khá rõ về người bạn đang ngồi cạnh mình. Các em chọn chỗ ngồi đó vì một lý do đặc biệt, đúng không? Sự quen thuộc. Tiếc là những thám tử giỏi nhất lại tránh sự quen thuộc. Nó làm nhụt đi bản năng điều tra. Thế nên ngày hôm nay chúng ta sẽ lập một sơ đồ chỗ ngồi mới."
Tôi định mở miệng phản đối nhưng Vee đã làm thế trước tôi: "Em phản đối! Đã tháng 4 rồi, năm học sắp kết thúc rồi. Bây giờ thầy không thể bày ra cái trò này được."
Thày McConaugh khẽ mỉm cười: "Tôi hoàn toàn có thể bày cái trò này đến tận ngày cuối cùng của học kì. Và nếu em trượt môn của tôi, năm tới em quay lại đây, tôi sẽ lại bày cái trò này ra đấy."
Vee lườm thầy. Nó nổi tiếng vì cái lườm đó. Đó là cái nhìn có thể nói lên mọi thứ mà không phải thốt ra thành tiếng. Rõ ràng đã miễn nhiễm với nó, thầy đưa còi lên miệng và chúng tôi hiểu ra vấn đề.
"Những em ngồi bên trái bàn - bên tay trái của các em đó - di chuyển lên một chỗ. Những em ngồi bàn đầu - đúng, bao gồm cả em đấy, Vee ạ - chuyển xuống bàn cuối."
Vee nhét vở vào ba lô và kéo khóa lại. Tôi cắn môi khẽ vẫy tay tạm biệt nó rồi nhẹ nhàng quay lại, kiểm tra chỗ trống đằng sau mình. Tôi biết tên của mọi đứa trong lớp... trừ một thành viên. Một gã trai từ nơi khác chuyển đến. Thầy giáo chưa bao giờ gọi cậu ta, và có vẻ cậu ta thích vậy. Cậu ta ngồi trượt ra sau tôi một bàn, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước. Lúc nào cũng vậy. Có lúc tôi không tin rằng cậu ta chỉ ngồi đó, ngày qua ngày, nhìn vào khoảng không. Cậu ta đang nghĩ gì đó, nhưng bản năng bảo tôi rằng có lẽ tôi không cần biết đó là gì.
Cậu ta đặt cuốn sách Sinh học xuống bàn và ngồi xuống chỗ của Vee.
Tôi mỉm cười: "Chào, mình là Nora."
Đôi mắt đen của cậu ta nhìn xoáy vào tôi, khóe miệng nhếch lên. tim tôi đập luống cuống và trong lúc đó, một cảm giác u ám như bóng ma lướt qua đầu tôi. Nó biến mất ngay lập tức nhưng tôi vẫn nhìn người bạn mới chằm chằm. Nụ cười của cậu ta chẳng hề thân thiện. Đó là một nụ cười báo hiệu rắc rối. Và một lời hứa hẹn.
Tôi tập trung nhìn lên bản. Barbie và Kent nhìn lại tôi với nụ cười phấn khích đến khó hiểu.
Thầy giáo nói: "Sự sinh sản của con người là một chủ đề khó..."
"Eo ơi!" Cả lớp đồng thanh rên rỉ.
"Nó đòi hỏi một sự nghiên cứu thuần thục. Giống như mọi ngành khoa học, cách tiếp cận tốt nhất là phải nỗ lực điều tra. Về phần cả lớp, hãy thực hành kĩ năng này bằng cách tìm hieru về người bạn cùng bàn mới của mình càng nhiều càng tốt. Ngày mai, hãy mang đến đây một bản tổng kết những khám phá của các em, và chắc chắn là thầy sẽ kiểm tra tính xác thực của nó đấy! Đây là môn Sinh học, không phải môn Văn, vì thế đừng có nghĩ đến việc bịa ra các câu trả lời cho mình. Thầy muốn thấy khả năng tương tác và làm việc theo nhóm thật sự của các em!" Trong lời nói này ngụ ý ba chữ "nếu không thì..." to tướng.
Tôi ngồi im như tượng. Bây giờ đến lượt cậu ta - tôi đã mỉm cười, và hãy xem nó đã đem lại kết quả ra sao. Tôi chun mũi, cố đoán xem cậu ta có mùi gì. Không phải mùi thuốc lá. Mùi gì đó nồng nặc và hôi hám hơn.
Xì gà.
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường và gõ gõ bút chì theo nhịp kim giây. Đặt khuỷu tay lên bàn, tôi ngồi chống cằm và thở dài.
Hay thật. Với tốc độ này tối sẽ trượt mất.
Tôi vẫn nhìn về phía trước, nhưng lại nghe thấy tiếng bút sột soạt của anh chàng bên cạnh. Anh chàng đó đang viết, và tôi muốn biết cậu ta viết gì. Mười phút ngồi cạnh nhau không đủ để cậu ta đoán được điều gì về tôi. Khẽ liếc sang bên, tôi thấy tờ giấy của cậu ta đã viết được khá nhiều.
"Cậu đang viết gì thế?" Tôi hỏi.
"Và cô ấy nói tiếng Anh." Cậu ta vừa nói vừa viết câu đó xuống, nét bút vừa chậm rãi vừa uyển chuyển.
Tôi nghiêng sát về phía cậu ta hết mức có thể, cố đọc xem cậu ta còn viết gì nữa, nhưng cậu ta đã gập đôi tờ giấy lại.
"Cậu vừa viết gì thế?" Tôi hỏi.
Cậu ta vớ lấy tờ giấy còn trắng nguyên của tôi kéo về phía mình. Cậu ta vo tròn nó lại,và trước khi tôi kịp phản đối, cậu ta quăng nó vào thùng rác bên cạnh bàn giáo viên. Cú ném thật chuẩn xác.
Tôi nhìn chằm chằm vào thùng rác một lúc, vừa tức giận vừa không thể tin nổi vào mắt mình. Rồi tôi giở vở ra đến một trang giấy trắng. "Tên cậu là gì?" Tôi hỏi, cây bút chì trong tư thế sẵn sàng để viết.
Tôi ngước lên đúng lúc bắt gặp một nụ cười ám muội nữa. Nụ cười này dường như thách thức tôi moi được thông tin từ cậu ta.
"Tên cậu?" Tôi lặp lại, hi vọng cái giọng ấp úng này chỉ là do mình tưởng tượng ra.
"Cứ gọi mình là Patch. Ý mình là cứ gọi mình thế thôi."
Cậu ta nháy mắt khi nói thế, và tôi dám chắc rằng cậu ta đang chế nhạo tôi.
"Cậu thường làm gì lúc rảnh rỗi?" tôi hỏi.
"Mình chả có lúc nào rảnh."
"Mình đoán là bài tập này sẽ được chấm điểm, vì thế hãy giúp mình!"
Cậu ta ngả người ra sau, đan tay sau gáy.
"Giúp kiểu gì?"
Tôi dám chắc đó là một lời bóng gió, và tôi có tìm cách thay đổi chủ đề.
"Thời gian rảnh," cậu ta chậm rãi nhắc lại. "Mình chụp ảnh."
Tôi viết chữ Nhiếp ảnh lên giấy.
"Mình chưa nói xong," cậu ta nói. "Mình đang có hẳn một bộ sưu tập về một phóng viên báo điện tử, người luôn tin rằng ăn thực phẩm hữu cơ là đúng đắn, bí mật làm thơ, và luôn run bắn khi nghĩ đến việc phải lựa chọn giữa trường Stanford, Yale, và... trường gì lớn lớn có tến bắt đầu bằng chữ H nhỉ?"
Tôi nhìn kẻ ngồi cạnh một lúc, rùng mình bởi cậu ta nói rất chính xác. Tôi không nghĩ đó là do ăn may. Cậu ta biết. Và tôi muốn biết bằng cách nào - ngay bây giờ.
"Nhưng cuối cùng thì cậu cũng sẽ chẳng học trường nào trong số đó cả."
"Mình sẽ không ư?" Tôi hỏi mà chẳng kịp suy nghĩ.
Cậu ta móc tay xuống dưới ghế của tôi và kéo lại gần hơn. Tôi không biết mình nên bỏ chạy trong sợ hãi hay chẳng làm gì cả và vờ tỏ ra ngán ngẩm. Cuối cùng, tôi đã chọn cách thứ hai.
Kẻ đáng ghét tiếp tục: "Dù cậu đủ điểm vào cả ba trường nhưng cậu chê chúng vì thứ thành tích sáo mòn. Đưa ra nhận xét là điểm yếu lớn thứ ba của cậu."
"Thế còn điểm yếu thứ hai?" Tôi hỏi, lòng thầm tức tối. Gã này là ai? Đây có phải là một trò đùa khó chịu không?
"Cậu không biết cách tin tưởng. Cậu toàn tin tưởng... lầm người."
"Thế còn điểm yếu thứ nhất?"
"Cậu luôn kiềm chế cuộc sống của mình."
"Là sao?"
"Cậu sợ những gì mình không thể kiểm soát được."
Tóc gáy tôi dựng đứng lên, không khí xung quanh dường như lạnh cóng. Bình thường thì tôi sẽ đi thẳng lên bàn giáo viên và đòi được đổi chỗ, nhưng lúc này tôi không thể để cho Patch ảo tưởng rằng cậu ta có thể dọa dẫm hay làm tôi hoảng sợ. Tôi bỗng thấy cần phải tự vệ và không được chùn bước trước con người này.
"Cậu có khỏa thân khi ngủ không?" Cậu ta hỏi.
Miệng tôi suýt há hốc ra, nhưng thật may tôi đã ngăn lại được. "Mình khó lòng kể cho người như cậu nghe về chuyện đó."
"Đã bao giờ phải đi khám bác sĩ tâm thần chưa?"
"Chưa," tôi nói dối. Thật ra tôi đang cần tư vấn từ bác sỹ tâm lý ở trường - Tiến sĩ Hendrickson. Đó là điều bất đắc dĩ, và tôi không muốn nhắc đến nó.
"Từng làm gì bất hợp pháp chưa?"
"Chưa." thỉnh thoảng phóng xe vượt quá tốc độ thì không tính. Nhất là với cậu ta. "Sao cậu không hỏi mình thứ gì bình thường ấy? Như... loại nhạc yêu thích của mình chẳng hạn?
"Mình sẽ không hỏi những gì mình có thể đoán."
"Cậu đâu biết mình thích nghe loại nhạc nào?"
"Nhạc Baroque. Cậu chỉ thích những gì có trật tự, có kiểm soát. Mình cá là cậu chơi... đàn cello?" Patch nói như thể vừa tự nhiên đoán được vậy.
"Sai rồi." Lại một lời nói dối nữa, nhưng lần này nó gây nên một cảm giác ớn lạnh chạy dọc dưới da tôi. Cậu ta thực sự là ai? Nếu cậu ta biết tôi chơi cello, cậu ta còn biết gì nữa?
"Cái gì đấy?" Patch gõ bút vào phía trong cổ tay tôi, tôi rụt tay lại theo bản năng.
"Một vết bớt."
"Trông như sẹo ấy. Cậu từng có ý định tự tử hả Nora?" Mắt cậu ta giao với mắt tôi, và tôi có thể cảm thấy cậu ta đang cười. "Bố mẹ vẫn sống chung hay li dị rồi?"
"Mình sống với mẹ."
"Bố cậu đâu?"
"Bố mình đã mất năm ngoái."
"Sao ông ấy lại mất?"
Tôi ngập ngừng:
"Ông ấy bị... giết. Chuyện này hơi riêng tư, nếu cậu không phiền."
Một thoáng im lặng và sự sắc lạnh trong mắt Patch dường như dịu đi đôi chút. "Chuyện đó chắc khó khăn lắm." Nghe cậu ta nói có vẻ rất thực lòng.
Chuông reo và Patch đứng dậy bước ra cửa.
"Chờ đã," tôi gọi. Cậu ta không ngoảnh lại. "này!" Cậu ta đang đi qua cửa. "Patch! Mình vẫn chưa biết gì về cậu!"
Patch quay lại và bước về phía tôi. Cậu ta cầm lấy tay tôi, viết nguệch ngoạc gì đó lên nó trước khi tôi kịp nghĩ đến việc rụt lại.
Tôi nhìn xuống bảy con số viết bằng mực đỏ trong lòng bàn tay và vẽ một nắm đấm quanh chúng. Tôi muốn nói với cậu ta rằng không đời nào chuông điện thoại của cậu ta reo tối nay. Tôi muốn cảnh cáo cậu ta rằng cậu ta có lỗi khi cứ hỏi tôi suốt buổi. Tôi muốn làm rất nhiều thứ, nhưng tôi chỉ đứng trơ ra đó như thể không biết cách mở miệng.
Cuối cùng tôi nói: "Tối nay mình bận rồi."
"Mình cũng thế." - Kẻ đáng ghét nhe răng cười và đi mất.
Tôi đứng chôn chân tại chỗ, cố hiểu xem chuyện gì vừa xảy ra. Có phải gã trai này cứ cố tình hỏi han tôi để ngốn hết thời gian không? Để tôi bị trượt? Cậu ta nghĩ một nụ cười tươi sẽ chuộc lỗi cho mình? "Phải rồi," tôi nghĩ. "Đích thị là hắn đã nghĩ thế!"
"Mình sẽ không gọi đâu!" Tôi gọi với theo. "Không - bao - giờ!"
"Cậu đã hoàn thành bài báo ngày mai chưa?" Đó là Vee. Nó bước đến cạnh tôi, hí hoáy viết gì đó lên tập giấy ghi chép luôn mang theo người. "Mình đang nghĩ đến việc lên tiếng về sự bất công của những sơ đồ lớp Nora ạ. Mình phải ngồi cạnh một đứa con gái vừa trị xong bệnh chấy sáng nay - ôi, thật khủng khiếp!"
"Tên mới ngồi cạnh mình kìa," tôi chỉ vào lưng Patch trong hành lang. Cậu ta có dáng đi tự tin đến khó chịu, cái dáng lẽ ra phải đi liền với áo phông bạc màu hay mũ cao bồi. Nhưng Patch không mặc những thứ đó. Cậu ta là kiểu người chuyên mặc quần-Levi's-đen-áo-thun-đen-đi-giày-đen cơ.
"Cái gã bị đúp đó hả? Chắc là hắn đã học hành rất trầy trật lần đầu tiên. Hay lần thứ hai." Nó nhìn tôi đầy hiểu biết. "Lần thứ ba thì hay đấy."
"Hắn làm mình thấy sợ. Hắn biết mình thích loại nhạc gì. Không cần chút gợi ý nào, hắn nói 'Nhạc Baroque'. Mình không bắt chước được cái giọng trầm trầm đó của hắn."
"Ăn may chăng?"
"Hắn còn biết... những chuyện khác nữa."
"Chẳng hạn?"
Tôi thở dài. Cậu ta biết nhiều hơn những gì tôi có thể đoán định.
"Chẳng hạn như biết cách chọc tức mình," cuối cùng tôi nói. "Mình sẽ bảo thầy đổi chỗ lại cho bọn mình."
"Làm đi. Mình có thể đặt một cái tít câu khách trên tạp chí điện tử ngày mai. Học sinh lớp 10 phản công. Hay, hay hơn là: Sơ đồ chỗ ngồi bị bẽ mặt. Ừm. Mình thích cái tít đó đấy."
Vào cuối buổi, chính tôi mới là người bị bẽ mặt. Thầy gạt phăng lời nài nỉ xin thay đổi chỗ ngồi của tôi. Rõ ràng tôi đã bị dính vào Patch.
Từ lúc này.