Vết sẹo cánh thiên thần (Tập 1) - Chương 03 phần 2
"Tuyệt vời!" - nó lặp lại với một nụ cười khiếm nhã.
"Ai thế?"
"Người bên cạnh cậu."
"Đừng gọi hắn thế." - tôi nói. - "Cái từ 'người bên cạnh' có nghĩa rộng lắm đấy."
Vee lách xe vào gần cửa thư viện và tắt máy. "Cậu đã bao giờ tưởng tượng đến cảnh hôn hắn chưa? Đã bao giờ cậu liếc trộm sang hắn rồi hình dung ra cảnh lao vào lòng hắn và ép miệng cậu vào miệng hắn chưa?"
Tôi nhìn nó với vẻ bị sốc: "Còn cậu?"
Vee cười.
Patch sẽ làm gì nếu nghe được thông tin này nhỉ? Theo những gì ít ỏi tôi biết được về cậu ta, tôi cảm nhận được mối ác cảm mà cậu ta dành cho Vee rõ ràng như thể chạm vào được vậy.
"Hắn không thích hợp với cậu đâu." - tôi nói.
Nó rên rỉ: "Cẩn thận đấy, cậu sẽ càng làm cho mình muốn hắn hơn."
Trong thư viện, chúng tôi chọn một bàn ở tầng chính, gần dãy tiểu thuyết người lớn. Tôi mở máy tính xách tay và gõ: Phim vật hiến tế, hai sao rưỡi. Hai sao rưỡi có lẽ là thấp quá, nhưng tâm trí tôi lúc này chứa chất quá nhiều thứ và chắc là tôi không được công bằng cho lắm.
Vee mở một túi táo sấy. "Ăn không?"
"Mình không, cảm ơn."
Nó nhìn vào trong túi. "Nếu cậu không ăn, mình sẽ phải ăn. Mà mình thực sự không muốn."
Vee đang theo chế độ ăn hoa quả dựa theo màu sắc. Ba quả màu đỏ, hai quả màu xanh dương, vài quả màu xanh lá mỗi ngày.
Nó giơ một miếng táo sấy lên, săm soi từ trước ra sau.
"Màu gì thế?" - Tôi hỏi.
"Mình nghĩ là thứ màu xanh - phát buồn nôn của táo Granny - Smith."
Lúc đó, Marcie Millar - nữ sinh lớp 10 duy nhất tham gai đội cổ vũ trong lịch sử trường Trung học ColdWater - đến ngồi ghé lên mép bàn. Mái tóc hung đỏ của nó được tết đuôi sam, và như mọi lần, nó trát lên mặt khỏang nửa lọ kem nền. Chắc chắn phải đến nửa lọ, vì tôi chẳng thấy vết tàn nhang nào trên mặt nó cả. Từ hồi lớp 7, khi Marcie khám phá ra thứ kem Mary Kay, tàn nhan trên mặt nó dường như bay biến hết. Khoảng cách từ gấu váy tới đáy quần lót của nó cũng chỉ khoảng hai phân... nếu nó có mặc.
"Chào Bé bự." - Marcie nói với Vee.
"Chào quái vật." - Vee đáp lại.
"Tuần này mẹ mình đang tìm người mẫu. Tiền công là 9$/giờ. Mình nghĩ cậu sẽ có hứng thú."
Mẹ Marcie quản lý cửa hàng JCPenny ở địa phương, cuối tuần bà thường nhờ Marcie và các thành viên trong dodọi cổ vũ mặc bikini làm mẫu trong các gian trưng bày quay ra đường của cửa hàng.
"Bà đang vất vả tìm kiếm những người mẫu mặc đồ lót ngọai cỡ." - Marice nói.
"Răng cậu vẫn còn dính thức ăn kìa." - Vee bảo Marcie, "Ở khu răng cửa ấy. Trông như socola Ex-lax ấy nhỉ..."
Marcie liếm răng và tuột xuống bàn. Khi nó ưỡn ẹo đi khỏi, Vee thò ngón tay vào miệng và giả bộ nôn ọe sau lưng Marcie.
"May cho nó là mình đang ở thư viện." - Vee bảo tôi, "Nếu mình mà chạm trán nó trong một ngõ tối thì... Cơ hội cuối cùng đây - ăn táo sấy không?"
"Bỏ qua."
Vee đi vứt chỗ táo sấy đó. Vài phút sau, nó quay lại với một cuốn tiểu thuyết lãng mạn. Nó ngồi xuống cạnh tôi, giơ bìa cuốn tiểu thuyết lên rồi nói: "Một ngày nào đó chúng ta sẽ trở thành như thế này. Mê mẩn trước những chàng cao bồi nửa mình trần. Không biết khi hôn một cặp môi lấm lem, nóng bỏng thì sẽ như thế nào nhỉ?"
"Ghê chết." - tôi lẩm bẩm, tay vẫn đánh máy.
"Nhắc đến 'ghê chết'." Nó bất ngờ lên giọng. "Chàng trai của chúng ta kìa."
Tôi ngẩng lên, tim như ngừng đập. Patch đang đứng phía bên kia căn phòng chỗ bàn mượn sách. Như thế cảm thấy ánh mắt của tôi, cậu ta quay lại. Mắt chúng tôi giao nhau trong một, hai, ba tích tắc. Tôi ngoảnh đi trước, nhưng vẫn kịp nhận được một nụ cười ung dung.
Tim tôi đập loạn xạ, và tôi tự nhủ phải trấn tĩnh lại. Tối sẽ không đi theo lói mòn đó. Không phải với Patch. Trừ phi tôi mất trí.
"Đi thôi," tôi bảo Vee rồi đóng máy tính lại, cất vào túi. Trong lúc nhét sách vào ba lô, tôi đã làm rơi vài quyển xuống sàn.
Vee nói: "Mình đang cố đọc tên cuốn sách hắn đang cầm... chờ chút... Để trở thành một kẻ rình rập."
"Cậu ta không mượn những cuốn có nhan đề như thế đâu." Nói thế nhưng tôi cũng không chắc lắm.
" Có thể là thế hoặc cuốn Để cực sexy mà không cần cố gắng."
"Sụyt!" Tôi ra hiệu.
"Bình tĩnh, hắn không nghe thấy được đâu. Hắn đang mượn sách chỗ thủ thư mà."
Xác nhận điều này bằng một cái liếc nhanh, tôi nhận ra rằng nếu bây giờ tôi và Vee bỏ đi, chúng tôi có thể gặp Patch ở cửa ra. Và rồi tôi sẽ phải nói gì đó với cậu ta. Tôi đành quay lại ghế và chăm chú lục tìm tất cả các túi chẳng vì cái gì khi cậu ta mựơn sách xong.
"Cậu có thấy ghê ghê khi hắn ở đây cùng lúc với bọn mình không?" Vee hỏi.
"Cậu thì sao?"
"Mình nghĩ hắn đang đi theo bọn mình."
"MÌnh nghĩ chỉ là trùng hợp thôi." Điều này không hoàn toàn đúng. Nếu phải liệt kê ra mười địa điểm đầu tiên mà tôi nghĩ sẽ gặp Patch vào một buổi tối bất kì nào đó, thư vịên công cộng sẽ không được lọt vào. Thậm chí nó còn không lọt vào top 100. Vậy thì cậu ta đang làm gì ở đây?
Chuỵên này càng làm toi lo âu sau sự việc xảy ra đêm qua. Tôi chưa kể cho Vee vì tôi hi vọng nó sẽ co rúm và teo lại trong trí nhớ của tôi cho đến khi nó không còn có vẻ là đã xảy ra nữa. Chấm hết.
"Patch!" Vee vờ nói thầm. "Cậu đang rình rập Nora à?"
Tôi bịt miệng nó. "Thôi đi. Mình không đùa đâu." Tôi làm mặt nghiêm nghị.
"Mình cá là hắn đang đi theo cậu," Vee nói, gạt tay tôi ra. "Mình cá là hắn từng làm chuyện này. Mình cá là hắn phải chịu những lệnh cấm. Hãy lẻn vào văn phòng trường. Tất cả sẽ có trong hồ sơ học sinh của hắn."
"Bọn mình sẽ không lẻn vào văn phòng trường."
"Mình có thể dùng kế nghi binh. Mình rất giỏi đánh lạc hướng mà. Không ai thấy cậu đi vào đó đâu. Bọn mình sẽ hành động như những điệp viên ấy."
"Bọn mình đâu phải là điệp viên!"
"Cậu có biết họ của hắn không?"
"Không."
"Cậu có biết gì về hắn không?"
"Không. Và mình thích như thế."
"Ôi, thôi nào. Cậu thích những gì bí ẩn mà, và vụ này đâu có kém cạnh gì."
"Những bí ẩn hay ho nhất thường kèm theo một xác chết. Chúng ta không có một xác chết."
Vee ré lên: "Chưa thôi!"
Tôi lấy ra hai viên sắt từ cái lọ trong ba lô và uống cùng một lúc.
9h30, Vee cho chiếc Neon vào lối xe chạy. Nó tắt máy và đong đưa chùm chìa khóa trước mặt tôi.
"Cậu không đưa mình về nhà sao?" Tôi hỏi. Thật phí lời, vì tôi đã biết câu trả lời của nó.
"Tại ở đó có sương mù."
"Sương mù loãng thôi."
Vee cười: "Ôi trời. Đầu óc cậu lúc nào cũng nghĩ về hắn. Mình không trách gì cậu đaua. Về phần mình, mình hi vọng đêm nay sẽ mơ thấy hắn."
Ôi!
"Và càng về gần nhà cậu thì sương mù càng dày đặc hơn," Vee tiếp tục. "Trời tối thế này, mình thấy sợ lắm!"
Tôi túm lấy chùm chìa khóa. "Cảm ơn rất nhiều"
"Đừng trách mình. Hãy bảo mẹ cậu chuyển nhà đến gần trung tâm hơn. Bảo bà rằng có một câu lạc bộ mới tên là "văn minh" và mẹ con cậu nên tham gia".
"Chắc sáng mai cậu vẫn muốn mình đón cậu đến trường nhỉ?"
"7h30 là vừa. Mình sẽ khao bữa sáng."
"Hay đấy."
"Hãy ngoan ngoãn với cục cưng của tao đấy." Vee vỗ vỗ vào bảng điều khiển của chiếc Neon. "Nhưng đừng ngoan quá. Không thể để bạn tao nghĩ rằng ở ngoài kia thú vị hơn được."
Trên đường lái xe về nhà, tôi cho phép mình nghĩ đôi chút về Patch. Vee nói đúng - ở cậu ta có vẻ gì đó cực kì quyến rũ. Nhưng cũng cực kì đáng sợ. Chung quy lại, cậu ta là một kẻ... khó chịu. Cậu ta thích khiêu chiến với tôi cũng không hẳn là chuyện gì to tát, nhưng từ việc chọc tức tôi trong lớp đến việc theo tôi đến tận thư việc thì quả là không ổn tẹo nào. Không nhiều người bỏ công bỏ sức vào cái trò quấy nhiễu đó... trừ phi họ có một lý do rất chính đáng.
Tôi về được nửa đường thì một cơn mưa trút xuống xua đi màn sương mù lảng vảng đằng trước mặt. Vừa chú ý nhìn đường và điều khiển vô lăng, tôi vừa cố tìm cần gạt nước.
Đèn đường nhấp nháy phía trên đầu và tôi tự hỏi không biết có phải một cơn bão mạnh hơn đnag thổi tới không. Ở vùng gần biển như thế này, thời tiết thay đổi liên tục và một cơn mưa giông có thể nhanh chóng biến thành một cơn bão dữ. Tôi nhấn ga chiếc Neon.
Đèn bên ngoài lại nhấp nháy. Một cảm giác ớn lạnh gai gai sau gáy, tòan thân tôi nổi gai ốc. Giác quan thứ sáu của tôi được đẩy lên mức cảnh giác cao nhất. Tôi tự hỏi ịêu trong lúc này toi có đang bị theo dõi không. Không có ánh đèn pha nào trong ương chiếu hậu. Cũng không có chiếc xe nào phía trước. Tôi chỉ có một mình. Đó là một ý nghĩ không hay cho lắm. Tôi tăng tốc lên 45 dặm/giờ.
Tôi tìm thấy cần gạt nước, nhưng ngay cả ở tốc độ cao nhất chúng cũng không theo kịp cơn mưa xối xả. Đèn giao thông phía trước chuyển sang màu vàng. Tôi dừng lại kiểm tra xem đường có thoáng không rồi đi vào giao lộ.
Bỗng rầm! Một bóng đen lao lên mui xe tôi.
Tôi hét lên và nhấn phanh. Bóng đen đập vào kính chắn gió với một tiếng rắc khủng khiếp.
Hoảng loạn, tôi đánh vô lắng hết cỡ về bên phải. Đuôi chiếc Neon ngoặt đi, tôi quay tròn trong giao lộ. Bóng đen lăn xuống và biến mất khỏi mui xe.
Tôi nín thở, tay nắm chặt vô lăng. Tôi nhấc chân khỏi bàn đạp. Chiếc xe chồm lên và khựng lại.
Bóng đen đang khom mình cách tôi vài bước và quan sát tôi. Hắn có vẻ... không bị thương chút nào.
Hắn mặc toàn đồ đen và bị lẫn vào màn đêm khiến tôi khó lòng trông rõ. Ban đầu tôi không thể thấy rõ mặt hắn, hóa ra hắn đang trùm mặt nạ kín đầu.
Kẻ lạ mặt đứng thẳng dậy, rút ngắn dần khoảng cách giữa chúng tôi. Hắn áp bàn tay vào cửa sổ bên tay lái. Mắt chúng tôi giao nhau qua hai cái lỗ trên mặt nạ. Dường như khuôn mặt hắn đang hằn lên một nụ cười quái dị.
Hắn lại đấm thêm phát nữa, tấm kính ngăn giữa chúng tôi rung bần bật.
Tôi khởi động xe. Tôi cố vừa vào số một, vừa nhấn ga và nhả côn. Động cơ rồ lên, nhưng chiếc xe lại chồm lên và chết máy.
Tôi lại khởi động lần nữa, nhưng bị phân tán bởi tiếng kim loại rít lên ken két. Tôi kinh hòang nhìn cách cửa bắt đầu cong. Hắn đang giật nó ra.
Tôi luống cuống vào số một. Giày tôi trượt trên bàn đạp. Động cơ gầm lên, kim đo tốc độ vòng quay động cơ trên bảng điều khiển chỉ vào vùng đó.
Nắm đấm của hắn đã xuyên qua cửa kèm theo tiếng kính vỡ. Tay hắn dò dẫm trên vai tôi, túm lấy cánh tay tôi. Tôi hét lên, giậm mạnh chân ga và nhả côn. Chiếc Neon rú lên rồi vọt đi. Hắn vẫn không buông, giữ chặt tay tôi, chạy theo xe vài bước trước khi bỏ cuộc.
Tôi lao xe về phía trước trong hoảng loạn. Tôi kiểm tra gương chiếu hậu để chắc chắn hắn không đuổi theo mình rồi quay chiếc gương đi. Mím chặt môi, tôi cố gắng không òa lên khóc.