Như cõi thiên đường - Chương 35 phần 1
CHƯƠNG 35
Elizabeth làm chuyến đi bốn ngày từ Helmshead để đến London thành chỉ còn hai ngày rưỡi – kỳ công mà nàng sắp xếp để hoàn thành bất kể mưu mẹo gì, thật là nguy hiểm và tốn kém, nàng đã sắp xếp để trả cho người đánh xe một khoản cắt cổ để ông ta miễn cưỡng đồng ý đánh xe vào ban đêm, và ngủ luôn trên xe. chỉ dường lại khi cần thay đổi ngựa, quần áo và ăn những bữa ăn qua loa vội vàng. Bất kể khi nào nơi nào họ dừng lại, mọi người từ cậu bé đưa thư đến các cô gái phục vụ ở quán rượu đều bàn tán về trường hợp kết án của Ian Thornton, hầu tước Kensington.
Khi những km đường trôi đi, ngày nhường lại cho đêm tối và bình minh, rồi lại bắt đầu một vòng quay mới, Elizabeth lắng nghe những tiếng móng ngựa gõ đều đặn lên mặt đường cùng với đó là nỗi khiếp sợ ngày càng tăng lên trong trái tim nàng.
Mười giờ sáng, sáu ngày sau khi vụ xét xử Ian bắt đầu, cỗ xe ngựa bụi bặm mà nàng đi dừng lại trước cửa ngôi nhà của bà Công tước thừa kế Hawthorne ở London, Elizabeth lao bổ lên bậc thềm vào nhà và đập dầm dầm lên cửa.
“Cái quái quỷ gì thế,” tiếng bà Công tước già vang lên cáu kỉnh.
Người quản gia mở cửa và Elizabeth lao qua ông ta đến bên bà Công tước, nàng thở hổn hển, “Thưa Đức bà, cháu.”
“Ngươi,” bà Công tước sững sờ nhìn người đàn bà rối bời bụi bặm người đã bỏ rơi chồng mình, người là nguyên nhân của tất cả những chuỗi dài đau đớn và Scandal đang xảy ra và bây giờ lại tự xuất hiện như một tấm giẻ lau chùi bụi bặm nhưng xinh đẹp trong nhà mình khi mà tất cả dường như đã quá muộn. Bà công tước quát lên, “Ai đó nên bắt trói cô lại.”
“Ian chắc chắn sẽ muốn tự bản thân mình làm điều đó nhưng để sau đã. Bây giờ cháu cần” Elizabeth dừng lại, cố gắng chặn cảm giác hoảng sợ để giữ cho kế hoạch của nàng từng bước từng bước được thực hiện, “Cháu cần vào Westminter. Cháu cần sự giúp đỡ của bà, bởi vì họ sẽ không muốn cho một người phụ nữ vào House of lords.”
“Vụ xét xử đã được sáu ngày, và ta không do dự mà nói với cô là nó không được tốt cho lắm.”
“Nói với cháu mọi chuyện sau” Elizabeth nói với giọng ra lệnh điều đó có tác động nhiều đến bản thân Bà Công tước già hơn hết thảy. “Bà chỉ việc suy nghĩ xem có ai có sức thuyết phục, thế lực để có thể đưa cháu vào trong đó, ai đó mà bà biết. Cháu sẽ làm mọi việc còn lại một khi cháu vào được trong đó.”
Chậm dãi, Bà Công tước thừa kế lĩnh hội rằng bất chấp những hành vi không thể tha thứ được của mình, Elizabeth giờ đây là hy vọng lớn nhất của Ian Thornton để được tha bổng, và bà bắt đầu phấn khởi hành động. “Faulknerl” bà quát lên.
“Thưa đức bà?” người hầu nữ của bà công tước xuất hiện ngay lập tức.
“Đưa người phụ nữ trẻ này lên lầu. Chải cho quần áo của cô ấy sạch sẽ và đầu tóc gọn gàng lại. Ramsey” bà hét lên, ra hiệu cho người quản gia đi theo bà vào trong phòng xanh, rồi bà xuống bàn viết một bức thư. “Mang bức thư này đến thẳng Westminster. Nói với bọn họ là đây là bức thư của ta và nó phải ngay lập tức được đưa cho Ngài Kyleton. Ta bảo ông ta dừng vụ xét xử lại một lúc. Ta cũng bảo ông ta là chúng ta sẽ ở đợi ông ta ở trước Westminster trên xe của ta trong vòng một giờ nữa. Ông ta sẽ gặp chúng ta ở đó và rồi ông ta có thể đưa chúng ta vào trong.”
Bà theo người quản gia ra ngoài và vẫn tiếp tục nói, “Nếu như mà có vấn đề gì đó dẫn đến việc Kyleton không đến thực hiện nhiệm vụ của mình hôm nay ở buổi xét xử, thì ngay lập tức gửi một người tới nhà ông ta một người tới câu lạc bộ White, một người đến nhà của một diễn viên ở đường Florind. Cô,” bà nói khi hướng đôi mắt lạnh lùng vào Elizabeth, “đi với ta. Cô cần phải giải thích nhiều điều đấy, và cô có thể làm điều đó khi Faulkner chuẩn bị cho sự xuất hiện của cô.”
“Cháu không,” Elizabeth nói với một cơn giận giữ, “bao giờ có thể tưởng tượng nổi cháu lại xuất hiện trong một hoàn cảnh như thế này.”
Trán bà Công tước nhăn lại. “Có phải cô đang cố gắng thuyết phục bọn họ rằng chồng cô vô tội.?”
“Vâng tất nhiên là cháu sẽ làm như vậy. Cháu”
“Vậy thì đừng có làm cho cậu ấy xấu hổ hơn những gì mà cô đã làm. Cô trông như vừa mới trốn khỏi thùng rác của nhà thương điên vậy. Cô sẽ may mắn nếu như họ không treo cổ cô vì tất cả những rắc rối này” bà đứng dậy đi lên lầu với Elizabeth chậm dãi theo sau, lắng nghe một tràng chỉ chích chỉ bằng nửa tâm trí. “Bây giờ, nếu cậu anh trai hư đốn của cô có thể cho chúng ta vinh dự xuất hiện, chồng của cô có thể không phải trải qua một đêm trong hầm ngục, chính xác là cái nơi mà Jordan nghĩ là cậu ta sẽ ở nếu những người khởi tố đạt được ý họ.”
Elizabeth dừng lại. “Xin bà có thể lắng nghe cháu một chút được không” nàng giận dữ nói.
“Ta sẽ lắng nghe cô trên đường đi đến Westminter.” Bà Công tước thừa kế nạt lại với vẻ mỉa mai. “Ta có thể dám nói là cả London sẽ rất hăm hở để nghe về những điều mà cô sẽ nói trên báo ngày mai.”
Mười lăm phút sau khi người đánh xe của bà Công tước dừng xe trước cửa Westminster, Ngài Kyleton vội vã đến gần xe với Ramsey theo sát sau. “Có chuyện gì mà,” ông ta nói.
“Giúp chúng ta xuống đã,” bà Công tước già nói. “Tôi sẽ nói cho ông biết việc gì khiến cho tôi phải đến đây. Nhưng trước tiên hãy nói cho tôi biết điều gì đang xảy ra trong kia.”
“Không tốt. Tồi tệ, cực kỳ tồi tệ cho Kensington. Người khởi tố chính đang trong một trạng thái hiếm thấy. Ông ta sắp xếp để đưa ra các lý luận có sức thuyết phục là thậm chí có những tin đồn là Qúy bà Thornton đang còn sống, nhưng không có chứng cứ thực sự nào chứng mình điều đó.”
Ông ta quay sang giúp Elizabeth, người mà ông ta chưa bao giờ gặp xuống khỏi cỗ xe khi vẫn tiếp tục tổng kết những mánh khoé của người khởi tố với Công tước: “Khi giải thích cho những đồn đại về việc có những tin đồn là Quý bà Thornton đã được nhìn thấy ở một quán trọ và đăng ký dưới cùng một tên với một người đàn ông lạ, người khởi tố nhấn mạnh rằng Kensington thuê một cặp đôi trẻ đóng vai bà ta và người tình không được chứng minh - để ngụ ý về những vấn đề liên quan khác, vì đã từ lâu rồi trước khi bà ta cho là được nhìn thấy và còn lâu hơn nữa trước khi mà nữ trang được tìm thấy theo như lời kể của ông ta. Sau rốt,” ông ta tiếp tục khi họ đi qua cửa chính, “người khởi tố đã thu xếp để nghe như có vẻ logic rằng nếu bà ta vẫn còn sống thì bà ta rõ ràng lo sợ cho cuộc sống của mình nếu không bà ta đã xuất hiện. Kèm theo đó, theo như họ nói, rằng Quý bà Thornton phải trực tiếp biết chồng mình là một con quái vật tàn nhẫn như thế nào. Và nếu ông ta là một con quái vật tàn nhẫn như thế, chắc chắn ông ta có đủ khả năng giết anh trai bà ta. Sự mất tích của anh trai bà ta là một tội ác mà họ tin là họ có đủ bằng chứng để đưa ông ta vào tù.”
“Vậy vấn đề đầu tiên của chuyện này không cần phải quan tâm lắm nữa. Ông có thể dừng việc xét xử được không?” bà công tước nói.
“Dừng việc xét xử,” ông ta phê phán. “Bà Công tước yêu quý của tôi ơi, chỉ có cách mang chúa hoặc là hoàng tử đến đây mới có thể dừng việc xét xử lại được thôi.”
“Họ sẽ phải dành một chỗ cho Qúy bà Thornton,” Bà Công tước già nạt lại.
Ngài Kyleton dáo dác nhìn quanh và rồi ông ta nhìn lại Elizabeth, biểu hiện trên khuôn mặt ông ta từ sốc chuyển sang nhẹ nhõm và rồi có chút khinh miệt. Ông ta nhanh chóng quay đi, đặt tay lên cánh cửa và nói. “Đứng lại đây. Tôi sẽ nhắn với luật sự của Kensington để ông ta gặp chúng ta ở ngoài này. Đừng nói chuyện với bất cứ người quen nào hoặc là tiết lộ sự có mặt của người phụ nữ này cho đến khi Peterson Delham ra ngoài này. Tôi cho là có thể ông ta sẽ muốn đột ngột đưa ra điều này như một sự ngạc nhiên ở thời điểm cần thiết.”
Elizabeth đứng bất động, cố gắng dũng cảm chống lại nỗi đau từ cái nhìn nghiêm khắc của ông ta, và nhận thức ra mọi nguyên nhân. Trong mắt của tất cả mọi người những người theo dõi câu chuyện trên báo chí, Elizabeth hoặc là chết hoặc là một người đàn bà ngoại tình bỏ rơi chồng đi theo tình nhân dấu mặt. Một khi mà nàng đang còn mạnh khỏe chưa chết, Ngài Kyleton hẳn sẽ tin vào điều còn lại. Và Elizabeth biết rằng tất cả đàn ông trong căn phòng to lớn đàng sau cánh cửa kia – kể cả chồng nàng – sẽ nghĩ chính xác giống như vậy về nàng cho đến khi nàng chứng minh được là họ sai.
Bà công tước hầu hiếm khi nói trong suốt quãng đường từ nhà đến đây; bà chỉ lắng nghe chăm chú những lời giải thích của Elizabeth, nhưng bà rõ ràng muốn những điều đó được chứng minh trong căn phòng trong kia trước khi bà chấp nhận nó. Sự mất lòng tin của Bà Công tước già, người đã tin Elizabeth khi mà chắc chắn là không có ai tin nàng, làm Elizabeth đau đớn hơn là cái nhìn chỉ trích của ngài Kyleton.
Vài phút sau Ngài Kyleton trở lại. “Peterson Delham đã nhận được tin nhắn của tôi vài phút trước. Chúng ta hãy chờ xem điều gì sẽ xảy ra tiếp theo.’
“Ông đã nói cho ông ta là Qúy bà Thornton đang ở đây chưa?” “Không, thưa đức bà,” ông ta nói với vẻ kiên nhẫn gượng ép. “Trong toà, thời gian có thể là tất cả. Delham phải quý định cái gì ông ta muốn làm và khi nào thì ông ta muốn làm.”
Elizabeth cảm thấy muốn hét lên vì bất lực. Ian đang ở phía bên kia của cánh cửa này và nàng muốn chạy qua họ tuôn vào đó gặp chàng điều đó khiến cho nàng phải cực kỳ nỗ lực để giữ cho mình đứng yên. Nàng tự nói với bản thân mình là chỉ vài phút nữa chàng có thể thấy nàng và nghe những điều nàng nói. Chỉ vài phút nữa thôi trước khi nàng có thể giải thích cho chàng rằng Robert là người đi cùng nàng, chứ không phải một tình nhân. Rồi chàng sẽ hiểu, chàng chắc chắc sẽ tha thứ cho nàng – rốt cuộc là - sau những đau đớn mà nàng đã gây ra cho chàng, Elizabeth không quan tâm đến việc hàng trăm quý ngài trong cái căn phòng đó nghĩ gì về nàng, nàng sẽ có thể chịu đựng được sự phê phán của họ chừng nào mà Ian có thể tha thứ cho nàng.
Sau những giây phút tưởng chừng như dài bằng cả đời người, chứ không phải là 15 phút, cánh cửa bật mở,và Peterson Delham, luật sư của Ian bước ra. “Ông muốn điều gì đây hả Kyleton? Tôi làm tất cả những gì có thể để giữ cho vụ xét xử này khỏi trở thành một sự thảm bại, và ông lại kéo tôi ra khỏi một đám những bằng chứng kết tội.”
Ngài Kyleton hơi bối rối khi có một vài người đi trong hành lang, rồi ông ta thì thầm vào tay Delham. Cái nhìn của Delham đóng băng trên khuôn mặt Elizabeth cùng khoảng khắc đó ông ta túm lấy cánh tay Elizabeth và ông ta kéo nàng đi đến một cánh cửa đóng kín. “Chúng ta sẽ nói chuyện trong này,” ông ta nói cộc lốc.
Căn phòng mà ông ta kéo nàng vào có một chiếc bàn và sáu chiếc ghế, Delham đi thẳng đến chiếc bàn và ngồi phịch xuống một chiếc ghế. Ông ta nhin Elizabeth từ đầu đến chân, chăm chú quan sát Elizabeth với đôi mắt xanh sắc như dao găm và khi ông ta nói giọng nói của ông ta giống như một ngọn gió băng vậy, “Quý bà Thornton, thật tốt cho bà khi bà tìm thấy thời gian để trả lời công khai cho chúng tôi. Có điều tôi buộc phải hỏi bà ở đâu trong suốt sáu tuần qua?”
Ngay khoảnh khắc đó ý nghĩ duy nhất của Elizabeth là nếu luật sư của Ian cảm thấy về nàng theo cách này, thì sẽ có bao nhiêu căm thù hơn nữa nếu nàng phải đối mặt với chính Ian. “Tôi tôi có thể tưởng tượng được những điều ông sẽ nghĩ.’ Nàng bắt đầu với vẻ nhỏ nhẹ hoà giải.
ông ta cắt ngang một cách châm biếm, “Ôi, tôi không nghĩ bà có thể, thưa bà. Nếu bà có thể, tại thời điểm này bà nên lấy làm kinh khiếp.”
“Tôi có thể giải thích tất cả,” Elizabeth bùng nổ. “Thật sao?” ông ta kéo dài giọng. “Thật đáng tiếc là bà không cố thử làm điều đó sáu tuần trước.”
“Tôi ở đây bây giờ là để làm điều đó,” Elizabeth hét lên, cố gắng níu lại sợi chỉ kiểm soát mỏng manh.
Hoảng loạn và bất lực làm giọng nói của Elizabeth run run và tâm trạng của nàng bùng nổ. “Ông hay nghe đây thưa ông, tôi không đi cả ngày và đêm chỉ để đứng đây trong khi ông lãng phí thời gian vào việc sỉ nhục tôi. Tôi đến đây ngay lập tức sau khi tôi đọc được tin tức và nhận ra là chồng tôi đang gặp rắc rối. Tôi đến đây để chứng minh rằng tôi còn sống và không bị tổn hại gì và rằng anh trai tôi cũng còn sống.”
Thay vì nhìn thấy vẻ hài lòng hoặc là nhẹ nhõm ông ta trông còn có vẻ cạnh khoé hơn trước. “Hãy nói, thưa bà. Tôi đang lo sốt vó để nghe toàn bộ những điều đó.”
“Tại sao ông lại làm điều này,” Elizabeth hét lên. “Lạy chúa tôi, tôi ở phía ông cơ mà.”
“Cám ơn chúa là chúng tôi không có nhiều điều giống bà.” Elizabeth cố gắng kiên định lờ đi và nhanh chóng kể mọi chuyện từ cái khoảng khắc mà Robert đến tìm nàng ở Havenhurst. Kết thúc, nàng vẫn đứng và chuẩn bị để đi vào trong để kể cho tất cả mọi người trong kia như vậy, nhưng Delham vẫn tiếp tục nhìn nàng chăm chăm, “Chúng tôi có thể tin đó là một câu chuyện hài hước không?” cuối cùng ông ta cũng đáp trả. “Anh bà còn sống, nhưng không ở đây. Chúng ta có thể cho là phải chấp nhận thế giới của những người đàn bà đã kết hôn trơ trẽn đi cùng với một người đàn ông khác như vợ chồng.”
“Với anh trai tôi.” Elizabeth phản đối, chống tay lên bàn để đứng thẳng như thể với tư thế ngang hàng, đối diện nàng có thể khiến ông ta hiểu được vấn đề.
“Vậy là bà muốn chúng tôi tin bà. Tại sao, Quý bà Thornton, tại sao lại đột nhiên quan tâm đến sự sống chết của chồng mình?”
“Delham!” bà công tước quát lên. “Ông có điên không vậy? Ai có có thể thấy được là cô ấy nói sự thật thậm chí cả tôi và mặc dù tôi đã không mấy tin những điều cô ấy nói khi cô ấy mới đến nhà tôi. Ông chỉ trích cô ấy chẳng vì lý do gì cả để làm gì?”
Không thèm rời mắt khỏi Elizabeth, ông Delham nói ngắn gọn, “Thưa đức bà, những cái mà tôi đang làm đây sẽ không là gì cả so với những gì mà bên khởi tố sẽ cố gắng làm với câu chuyện của bà ta. Nếu bà ta không thể giữ vững được ở đây, bà ta sẽ không có một cơ hội nào ở trong kia.”
“Tôi không hiểu gì cả” Elizabeth hét lên với vẻ hoảng loạn và giận dữ. “Bằng cách có mặt ở đây tôi đã bác bỏ những gì được cho làm chồng tôi đã làm với tôi. Và tôi có một bức thư của bà Hogan mô tả anh trai tôi một cách chi tiết và chứng minh rằng chúng tôi ở cùng nhau. Bà ấy cũng có thể đến đây nếu ông cần bà ấy, bà ấy chỉ vì đang mang thai nên không thể đi đến đây nhanh như tôi. Vụ xét xử này là để chứng minh có hay không việc chồng tôi có tội giết người. Tôi biết sự thật và tôi có thể chứng minh là anh ấy không làm.”
“Bà sai rồi, Bà Thornton,” Delham nói với giọng nói chua chát. “Bởi vì một làn sóng phỏng đoán và những tin tức giật gân gây chấn động trên báo chí, vụ này không còn là câu hỏi của bài toán sự thật và phán xét nữa. Đây bây giờ là một sân khấu và người khởi tố là trưởng trò, diễn một vai diễn trong vở kịch trước hàng triệu khán giả trên khắp nước anh những người sẽ theo dõi sát sao trên báo chí. Bên khởi tố coi đây là ván cờ để đưa họ tới vì vinh quang rực rỡ, và họ làm vụ này chỉ với mục đích đó.” ông ta nói sau một vài giây, “thôi để xem chúng ta có thể làm gì họ nào.”
Elizabeth cảm thấy bớt căng thẳng khi thấy cuối cùng ông ta cũng đứng dậy hơn là những lời nhận xét về bên khởi tố của ông ta. “Tôi nói với ông chính xác tất cả mọi chuyện đã xảy ra, và tôi mang theo đây lá thư của bà Hogan để chứng minh về phần Robert. Bà ta có thể đến đây, như tôi đã nói nếu cần thiết. Bà ta có thể miêu tả anh ấy cho mọi người và thậm chí là chứng nhận anh ấy từ bức chân dung mà tôi có.”
“Có thể được có thể không. Có thể bà mô tả anh ta cho bà ta và trả tiền cho bà ta làm như thế.” Ông ta nhận xét, một lần nữa lại đóng vai trò của người khởi tố. “Có phải bà đã hứa cho bà ta tiền để đến đây không?”
“Có, nhưng”
“Thôi không cần quan tâm nữa, nó cũng không quan trọng”
“Không quan trọng ư nhưng mà ngài Kelyton có nói là bên khởi tố quan tâm nhất đến trường hợp của anh tôi cơ mà.”
“Như tôi vừa mới nói với bà,” ông ta nói lạnh nhạt, “đấy không phải quan tâm hàng đầu của tôi lúc này. Tôi sẽ đưa bà vào trong nơi bà có thể nghe thấy tôi sẽ nói mà không để ai thấy bà. Trợ lý của tôi sẽ hộ tống bà lên bục nhân chứng.’
“Ông có nói với Ian là tôi ở đây không?” nàng hỏi với giọng nghèn nghẹn nhỏ xíu.
“Tất nhiên là không. Tôi muốn ông ấy nhìn thấy bà lần đầu tiên cùng với những người khác. Tôi muốn họ thấy phản ứng lần đầu tiên của ông ấy và phán xét điều đó một cách có giá trị.”
Với Bà Công tước theo sau ông ta dẫn họ đi đến một cánh cửa khác, rồi bước vào bên trong, và Elizabeth nhận ra là họ đang ở trong một góc tường hẻo lánh nơi họ có thẻ nhìn thấy mọi thứ và mọi người mà không bị nhìn thấy. Trái tim nàng bắt đầu đập thình thình khi các giác quan của nàng cố gắng cảm nhận toàn bộ những mê cung màu sắc, âm thanh và chuyển động. Một căn phòng dài với những bức tường cao trót vót ồn ào với những tiếng nói rì rầm của hàng trăm người, các nhà quý tộc của vương quốc tập hợp ở đây, đang nóng lòng chờ đợi buổi xét xử tiếp tục.
Không xa so với chỗ họ đứng là Ngài Chancellor trong bộ áo choàng màu đỏ tươi và bộ tóc giả đang ngồi trong một chiếc ghế Woolsack cổ màu đỏ tại nơi mà ông ta có thể làm chủ toạ của vụ xử.
Bên dưới và xung quanh ông ta có rất nhiều gương mặt đàn ông tàn nhẫn trong bộ áo choàng đỏ và tóc giả, bao gồm cả 8 thẩm phán và người khởi tố. Ngồi ở một chiếc bàn khác là những người đàn ông mà Elizabeth đoán là luật sư của Ian và thư ký của họ, lại thêm nhiều nữa những người đàn ông mặt mày tàn nhẫn trong bộ áo choàng màu đỏ và tóc giả. Elizabeth quan sát Delman đi xuống những hàng ghế, và nàng cố gắng một cách tuyệt vọng để tìm kiếm mong nhìn thấy chàng. Chắc chắn là Ian ngồi đâu đó quanh đây, nàng chợt nhìn thấy và rồi chăm chú nhìn gương mặt yêu dấu của chàng. Tên của chàng đọng trên môi nàng và nàng cắn chặt môi để ngăn mình không hét lên gọi chàng, cho chàng biết nàng đang ở đây. Ngay lúc đó một nụ cười mếu máo nở trên môi nàng, bởi vì tất cả mọi thứ thuộc về chàng – thậm chí cả cách ngồi lãnh đạm của chàng – thân yêu, tuyệt đẹp đến đau đớn. Người người bị buộc tội khác chắc chắn phải ngồi cứng đơ và chăm chú lắng nghe, chứ không phải Ian, nàng nhận với sự đau đớn của lòng tự hào cùng với cảm giác báo động. Cách chàng ngồi như thể chàng có ý định thể hiện sự kinh thường, xem nhẹ hoàn toàn những quá trình luật pháp đang chống lại chàng, Ian ngồi trên ghế bị cáo, khuỷ tay trái của chàng đặt thư giãn trên rìa gỗ bao quanh chàng, vắt chân một cách tự chủ. Chàng trông thật thản nhiên, lạnh lùng và hoàn toàn tự chủ.
“Tôi tin là ông đã chuẩn bị bắt đầu trở lại, Ông Delham,” ngài Chancellor cáu kỉnh nói, và giọng nói của ông ta ngay lập tức vang lên cao cả phòng chợt im lặng. Trên những ban công ở trên và các hàn ghế dài ở dưới, các vị quý tộc cứng người lại tậm trung chú ý và quay lại nhìn ngài Chancellor – tất cả mọi người. Tất cả mọi người Elizabeth nhận thấy trừ Ian, người vẫn tiếp tục uể oải trên ghế, có vẻ như hơi bực dọc thiếu kiên nhẫn, như thể như thể vụ xử án này chỉ là trò hề làm mất thời gian của chàng khỏi những việc còn quan trọng hơn nhiều.
“Tôi xin lỗi một lần nữa vì những trì hoan này, thưa các Qúy ngài.” Delham nói sau khi thì thầm điều gì đó với người trẻ nhất trong số những luật sư của Ian. Người đó đứng dậy ngay lập tức và đi vòng rồi hướng thẳng, Elizabeth nhận thấy đến chỗ nàng. Quay lại với Ngài Chancellor, Delham nói với vẻ cực kỳ nhãn nhặn, “Thưa Quý ngài, nếu ngài cho phép có một chút chậm chễ trong thủ tục lần này, tôi tin chắc chúng ta có thể giải quyết toàn bộ vấn đề mà không cần tranh luận hoặc gọi thêm nhân chứng nữa.”
“Hãy giải thích ý của ông đi, ông Delham,” ông ta ra lệnh cụt ngủn.
“Tôi muốn được gọi một nhân chứng đột ngột lên bục nhân chứng và xin phép được hỏi bà ấy chỉ một câu hỏi. Sau đó Ngài công tố có thể hỏi bao nhiêu và theo mức độ nào là tuỳ ý.”
Ngày chancellor quay sang hỏi một người đàn ông mà Elizabeth phỏng đoán phải là Ngài chưởng lý. “Ngài có phản đối gì không, Ngài Sutherland?”
Sutherland đứng dậy, đó là một người đàn ông cao với cái mũi diều hâu và làn môi mỏng, quấn mình trong bộ áo choàng màu đỏ và bộ tóc giả. “Chắc chắn là không, thưa ngài,” ông ta nói nghe rin rít đầy ác ý. “Chúng ta đã đợi ông Delham hai lần hôm nay rồi. Còn gì để trì hoãn sự thi hành của Luật pháp anh quốc nữa đây?”
“Mang nhân chứng ra đi, ông Delham. Sau đây tôi sẽ không tán thành thêm một sự trì hoàn nào nữa. Hiểu không?”
Elizabeth nhảy nhổm lên khi vị luật sư trẻ bước vào chỗ nàng chạm vào tay nàng. Mắt nàng vẫn đang say mê nhìn Ian, nàng bước chầm chậm, trái tim nàng đập thình thịch trong lồng ngực.
“Thưa các quý ngài, chúng tôi xin đưa bà hầu tước kensington lên bục nhân chứng.”
Một làn sóng ngạc nhiên và căng thẳng lan khắp căn phòng lớn. Mọi người đều nhấp nhổm trên ghế của mình, nhưng Elizabeth không để ý đến điều đó. Mắt nàng chỉ tập trung chú ý vào Ian, nàng nhìn thấy toàn bộ thân thể chàng cứng lại, cái nhìn của chàng lướt qua gương mặt nàng và rồi gương mặt chàng cứng lại trong một chiếc mặt nạ giận dữ băng giá, đôi mắt màu hổ phách của chàng lạnh lùng như tạc bằng đá.