Như cõi thiên đường - Chương 35 phần 3

Nàng đảo mắt giận giữ nhìn người trợ lý cười toe toét, đang chăm chú lắng nghe vị thuyền trưởng. “Tại sao các anh không nói trên báo chí những gì đã xảy ra với anh trai tôi? Rõ ràng là chồng tôi và ông Delham biết điều đó mà. Các anh ắn hẳn cũng biết là có thể đưa thuyền trưởng và thuỷ thủ đoàn ra làm chứng cơ mà.”

Miễn cưỡng, người trợ lý rời mắt khỏi bục nhân chứng và nói nhẹ nhàng, “Đó là ý kiến của chồng bà, phải đợi đến khi vụ xét xử đi theo hướng này trước khi đưa ra những chứng cứ bảo vệ mình.”

“Nhưng tại sao?”

“Bởi vì chưởng lý nổi danh của chúng ta và nhân viên của ông ta không có dấu hiệu muốn buông vụ này bất chấp chúng ta tuyên bố như thế nào. Họ tin là bằng chứng của họ đủ để thuyết phục mọi người, và nếu như chúng ta nói cho họ biết về thuyền Arianna thì họ sẽ tìm cách kéo dài thời gian để tìm thêm chứng cứ để bác bỏ những luận cứ của Thuyền trưởng Arianna. Hơn nữa, Thuyền Arianna và thuỷ thủ đoàn đang trong một chuyến hải trình và không biết chắc chắn là họ đang ở đâu để có thể đưa họ về đúng lúc để làm chứng. Bây giờ vị chưởng lý bất lực của chúng ta không có gì sẵn sàng trong tay để có thể sử dụng làm luận cứ bác bỏ, bởi vì ông ta đã không thể dự đoán được điều này. Và cho dù nếu như anh trai bà không bao giờ được tìm thấy đi nữa, thì vẫn chẳng có điểm nào để ông ta có thể đào sâu thêm để làm chứng cứ buộc tội chi tiết, bởi vì thậm chí nếu ông ta có tìm ra điều gì đó – cái mà ông ta không thể tìm ra – chồng bà không thể cố gắng hai lần cho cùng một tội ác.”

Bây giờ thì Elizabeth hiểu vì sao mà Ian trông có vẻ buồn chán và chẳng thèm quan tâm, mặc dù vậy nàng vẫn không thể hiểu được tại sao chàng không có một chút nào dịu lại khi nàng giải thích rằng nàng đi với Robert chứ không phải với tình nhân, và đề nghị đưa ra chứng cứ là lá thư của bà Hogan và thậm chí hứa là sẽ có sự chứng nhận của bà ta tại toà.

“Chồng bà đã soạn toàn bộ kế hoạch này,” người trợ lý nói, nhìn Ian một cách thán phục, “Lên kế hoạch tự bào chữa cho mình. Chồng bà là một người đàn ông cực kỳ tài giỏi. À nhân thể, Ông Delham có bảo tôi nói với bà là bà đã làm rất tốt trên đó.”

Từ đó trở đi, phần còn lại của phiên toà có vẻ như nhanh chóng chuyển sang những phần kết luận tất yếu, nhưng vô nghĩa đầy tính nghi thức. Rõ ràng nhận ra là mình không có cơ hội nào để làm mất tín nhiệm đối với sự làm chứng của toàn bộ thuỷ thủ đoàn cuả thuyền Arianna, Ngài Sutherland chỉ hỏi một số câu chiếu lệ đối với thuyền trưởng Granthome, và rồi cho phép ông ta ra. Sau đó, chỉ còn lại một số lời phát biểu kết luận của luật sư hai bên và rồi Ngài Chancellor kêu gọi bỏ phiếu.

Tình trạng căng thẳng lại trở lại, Elizabeth lắng nghe và quan sát khi chủ toạ gọi tên từng thành viên. Người này rồi người khác, theo hàng đứng dậy, đặt tay phải lên ngực và công khai nói hoặc “Không có tội,” hoặc “có tội.”

Kết quả bỏ phiếu là 324 trên 14, nghiêng về phía vô tội. Để phản đối, trợ lý của Delham thì thầm với Elizabeth về những người đàn ông có thàng kiến chống lại Ian vì lý do cá nhân hoặc là họ nghi ngờ sự đáng tin cậy của lời làm chứng của nàng và thuyền trưởng Granthome.

Elizabeth chỉ nghe loáng thoáng. Tất cả mối quân tâm của nàng là về phía phần lớn những người tuyên không có tội, và khi Ngài Chancellor cuối cùng cũng quay ra tuyến bố sự phán quyết và bắt đầu nói, “Ngài Thornton,” Ngài Chacellor nói với Ian khi chàng từ từ đứng dậy, “Lời tuyên án của hội đồng là ngài vô tội trước tất cả những cáo buộc chống lại ngài. Ngài được tự do.” Ông ta hơi dừng lại như đấu tranh với điều gì đó, rồi nói tiếp, làm Elizabeth choáng váng, “Tôi muốn khuyên ngài một cách thân mật rằng nếu ngài có ý định vẫn còn có ý định ở cùng vợ ngài dưới một mái nhà tối nay, ngài phải nghiêm túc xem xét lại điều đó.”

Elizabeth nhắm mắt để chống lại cảm giác ân hận là nàng đã không để mình đừng đưa ra những lời làm chứng như vậy. Nàng nói với bản thân mình rằng sẽ tốt hơn khi để bị hiểu lầm là một người đàn bà nhẹ dạ ngu ngốc còn hơn là một người đàn bà ngoại tình xảo quyệt, nhưng khi nàng mở mắt ra và nhìn thấy Ian bước xuống bục và đi xa khỏi tầm mắt nàng, nàng chẳng còn quan tâm đến gì nữa cả.

“Đi nào Elizabeth,” bà công tước nói, nhẹ nhàng đặt bàn tay lên cánh tay Elizabeth, “ta không nghi ngờ gì về việc sẽ có phóng viên ngoài kia. Chúng ta càng rời khỏi đây sớm, càng có nhiều cơ hội để tránh khỏi họ.”

Khi họ bước ra ngoài, ký giả cùng một đám đông khán giả những người đã đến nghe những tin tức trực tiếp của ngày xử án, đứng chắn đầy ngay trước đường đi của Ian. Thay vì tránh họ bằng cách đi vòng qua Ian lách qua đám đông, cằm chàng cứng lại. Chìm trong nỗi hối hận đau đớn, Elizabeth quan sát họ gọi chàng bằng những từ ngữ lăng mạ và kết tội. “Ôi chúa ơi,” “nhìn xem những gì tôi đã gây ra cho anh ấy?”

Khoảnh khắc ồn ào khi xe ngựa của Ian đi khỏi, đám đông vội quay lại tìm kiếm con mồi mới khi các nhà quý tộc bắt đầu tràn ra khỏi khu nhà.

“Đó là bà ta!” một người đàn ông từ tờ Gazette chuyên viết về những việc của xã hội thượng lưu hét lên, chỉ về phía Elizabeth và đột ngột cả đám phóng viên và đám người tò mò lao về phía nàng với số lượng khủng khiếp. “Nhanh lên, thưa bà Thornton,” có giọng một người đàn ông trẻ xa lạ nói gấp rút, kéo nàng về lại trong khu nhà, “theo tôi. Có một con đường khác ở góc kia.”

Elizabeth tuân theo một cách máy móc, vẫn nắm chặt lấy cánh tay của Bà Công tước khi họ đi qua những vị thành viên đang hướng ra cửa. “Cái nào là xe của bà?” người đàn ông hỏi.

Bà Công tước mô tả và anh ta gật đầu. “Hãy ở lại đây. Đừng đi đâu cả. Tôi sẽ bảo người đánh xe vòng lại đây đưa các bà lên.”

Mười phút sau xe của bà công tước dừng trước mặt họ và họ lên xe an toàn. Elizabeth tựa người vào cánh cửa. “Cám ơn,” nàng nói với người đàn ông trẻ, chờ anh ta nói tên.

Anh ta giơ tay lên mũ. “Thomas Tyson, Thưa quý bà Thornton từ tờ Time. Không, đừng hoảng sợ,” anh ta nói. “Tôi không có ý định moi tin từ bà lúc này. Xán lại moi tin của cách quý bà trên xe ngựa không phải là phong cách của tôi.” Để nhấn mạnh anh ta đóng cửa xe lại.

“Trong trường hợp này,” Elizabeth nói với anh ta qua cửa sổ xe với một cố gắng cực kỳ để nở một nụ cười quyến rũ, “tôi sợ là anh không phải là một nhà báo làm tốt công việc.”

“Có lẽ bà sẽ đồng ý nói chuyện với tôi ở một thời điểm khác – riêng tư.”

“Có lẽ,” Elizabeth nói lơ đãng khi người đánh xe của họ bắt đầu cho ngựa chạy đi.

Nhắm mắt lại, Elizabeth ngã đầu ra đằng sau. Hình ảnh Ian bị đeo bám bởi đám đông và bị gọi là kẻ giết người, giết vợ cứ đào sâu một cách tàn nhẫn vào tâm trí mơ hồ của Elizabeth. Với một giọng nói thì thầm đau đớn, nàng nói với bà Công tước, “Họ làm thế với anh ấy bao nhiêu lâu rồi ạ? Việc tấn công và nguyền rủa anh ấy?”

“Hơn một tháng rồi.” Elizabeth hít một hơi dài đau đớn, giọng nàng đầy nước mắt. “Bà có biết là Ian kiêu hãnh đến mức nào không?” giọng nàng vỡ ra. “Anh ấy cực kỳ kiêu hãnh và chính cháu đã làm anh ấy trở thành một bị cáo giết người. Ngày mai, anh ấy sẽ trở thành trò cười của công chúng.”

Bà Công tước ngập ngừng và rồi cộc cằn nói, “Cậu ta là một người mạnh mẽ người chẳng bao giờ thèm quan tâm đến quan điểm của bất cứ ai cả có lẽ trừ cô và Jordan và có lẽ là một vài người khác nữa. Trong bất cứ trường hợp nào thì ta cũng có thể dám nói rằng, không phải Kensington, sẽ trông như một người đần độn trên báo ngày mai.”

“Bà có thể đưa cháu về nhà không?” “Cái trên đường Promenade ư?”

Elizabeth ngay lập tức sực tỉnh khỏi những nỗi khốn khổ của mình. “Không tất nhiên là không rồi. Nhà của chúng cháu trên đường Upper Brook.”

“Ta không nghĩ,” bà công tước nghiêm nghị nói, “đó là một ý kiến khôn ngoan. Cháu đã nghe những gì mà Ngài Chancellor nói rồi đấy.”

Elizabeth không đồng ý, với một chút rùng mình lo lắng nàng nói, “Cháu thà đối mặt với Ian ngay bây giờ còn hơn là kéo dài qua hết đêm nay.”

Bà Công tước già, rõ ràng là xác định nên cho Ian thời gian để tâm trạng của chàng có thể được khống chế lại, chợt nhớ ra rất cần thiết phải đến thăm một người bạn bị ốm và một người khác nữa. Cuối cùng thì họ cũng đến được đường Upper Brook khi gần tối, và Elizabeth run rẩy quyết tâm bước xuống và đó là trước khi người quản gia của họ nhìn nàng như thể không xứng để khinh miệt. Rõ rành là Ian đã trở về nhà và đám người hầu nhanh miệng đã có tin tức về việc Elizabeth làm chứng ở toà. “Chồng tôi ở đâu, Dolton?” nàng hỏi ông ta.

“Ở trong phòng đọc.” Dolton nói, bước sang một bên.

Elizabeth đứng bất động nhìn những chiếc rương đã sắp một hàng ở hành lang và một vài người hầu đang mang thêm một số xuống lầu. Trái tim nàng đập cuồng dại, nàng nhanh chóng bước qua hành lang đi vào phòng đọc của Ian, dừng lại một chút để lấy thêm sự bình tĩnh trước khi chàng quay lại và nhìn thấy nàng.

Chàng cầm trên tay một ly rượu, nhìn chăm chăm vào lò sưởi. Chàng đã bỏ áo khoác và sắn tay áo lên, Elizabeth nhìn chàng với sự đau đớn tột độ rằng chàng thật sự đã gầy hơn so với nàng tưởng lúc ở toà. Nàng cố gắng nghĩ cách làm thế nào để bắt đầu, và bởi vì nàng quá tràn ngập những cảm xúc và những lời định giải thích nên nàng bắt đầu với điều ít quan trọng nhất – nhưng lại là vấn đề khẩn thiết nhất ngay trước mắt trước tiên, những chiếc rương ở ngoài hành lang. “Anh anh định đi sao?”

Nàng nhìn thấy vai chàng cứng lại khi nghe thấy tiếng nói của nàng, và khi chàng quay lại và nhìn nàng, nàng gần như có thể cảm nhận được sự nỗ lực của chàng áp dụng để giữ cho cơn giận dữ của mình được kiểm soát. “Cô là sẽ người đi,”

Trong im lặng, không còn khả năng chống đỡ Elizabeth lắc đầu và bắt đầu chậm chạp tiến vào phía trong, mập mờ nhận thức được điều tồi tệ nhất, còn tồi tệ hơn là chỉ đứng trước hàng trăm nhà quý tộc ở House of lord.

“Tôi sẽ không làm điều đó, nếu tôi là cô,” chàng cảnh cáo nhẹ nhàng. “Làm, Làm cái gì cơ?” Elizabeth run run nói.

“Đến gần tôi hơn.” nàng lạnh cả người đứng ngay lại, tâm trí nàng ghi nhận vẻ đầy đe doạ trong giọng nói của chàng, nhưng từ chối tin vào điều đó, mắt nàng nhìn chàng chăm chăm.

“Ian,” nàng bắt đầu, chắp tay lên với tư thế như thể một lời cầu xin câm lặng, rồi buông tay xuôi theo thân mình khi mà nàng nhận thấy cử chỉ cầu xin của nàng chẳng có tác động gì đối với chàng ngoài sự khinh bỉ trong mắt chàng. “Em nhận ra là,” nàng bắt đầu lại, giọng nàng run run vì cảm xúc khi nàng cố nghĩ khi nào thì cơn giận giữ của chàng sẽ bùng nổ, “rằng anh hẳn là khinh miệt em vì những gì mà em đã làm.”

“Cô nói đúng.” “Nhưng,” Elizabeth gan góc nói tiếp, “Em đã chuẩn bị làm mọi thứ, mọi thứ để cố gắng chuộc lại lỗi lầm đó. Bất kể anh có nhìn nhận mọi việc như thế nào thì có một điều không bao giờ thay đổi, em không bao giờ ngừng yêu”

Giọng chàng vỡ ra. “Im ngay!” “Không, anh phải nghe em,” nàng nói, nhanh hơn, cố gắng vượt qua sự hoảng loạn và cảm giác tồi tệ về một điềm báo trước rằng dù nàng có nói gì hay làm gì đi nữa thì cũng không thể làm chàng dịu lại. “Em chưa bao giờ ngừng yêu anh, ngay cả khi em”

“Tôi cảnh cáo cô, Elizabeth,” chàng nói với một giọng nói như muốn giết người, “im miệng và ra ngoài! Ra khỏi nhà tôi và ra khỏi cuộc đời tôi”

“Có có phải đó là do Robert? Ý em là, anh không tin là người đi với em là Robert phải không?”

“Tôi không thèm quan tâm cô đi với thằng con hoang nào cả.” Elizabeth kinh hoàng, bởi vì chàng có ý như vậy – nàng có thể nhìn thấy điều đó. “Đó là Robert, chính xác như em đã nói,” nàng tiếp tục ngắc ngứ. “em có thể chứng minh để anh không phải nghi ngờ gì nữa, nếu anh để em giải thích.”

Chàng cười về điều đó, một nụ cười nghe thật đáng sợ, vậy là cuối cùng chàng cũng thể hiện sự giận dữ. “Elizabeth, tôi sẽ không tin kể cả khi tôi tận mắt nhìn thấy cô đi với anh ta. Tôi nói đã rõ chưa? Cô là một kẻ nói dối siêu hạng và một diễn viên rất giỏi.”

“Nếu anh nói vậy chắc là do bởi những điều ngu ngốc mà em nói trên bục nhân chứng phải không, anh chắc chắn phải biết là tại sao em lại làm như vậy chứ.”

Đôi mắt khinh bỉ của chàng làm nàng như tan rã. “Tất nhiên là tôi biết là tại sao cô làm vậy. Điều đó là phương tiện để đạt cứu cánh – cô cũng dùng điều đó làm lý do để cô làm mọi việc phải không. Cô có thể ngủ với kẻ thù nếu nó cho cô cứu cánh đúng không.”

“Tại sao anh lại có thể nói như vậy?” nàng hét lên.

“Bởi vì cùng cái ngày thám tử của cô nói với cô là tôi chịu trách nhiệm trước sự mất tích của anh cô, cô đứng bên cạnh tôi ở cái nhà thờ khốn kiếp đó và thề là sẽ yêu tôi cho đến chết. Cô sẵn sàng cưới một người đàn ông mà cô tin là có thể là một tên giết người, cô ngủ với kẻ giết người.”

“Anh không nên tin vào điều đó! Em có thể chứng minh cho anh bằng cách này hay cách khác – Em biết là em có thể làm mà nếu anh cho em cơ hội.”

“Không.”

“Ian”

“Tôi không muốn bằng chứng nào cả.”

“Em yêu anh.”

“Tôi không muốn tình yêu của cô và tôi không muốn cô. Bây giờ” Chàng ngước nhìn lên khi Dolton gõ cửa.

“Ông Larimore ở đây, thưa ngài.”

“Nói với ông ta là tôi sẽ gặp ông ngay tức khắc,” Ian nói và Elizabeth há hốc miệng nhìn chàng. “Anh – anh sẽ có một cuộc họp vì công việc ngay bây giờ sao?”

“Không chính xác, cưng ạ. Lần này tôi gọi Laremore đến đây vì một lý do khác.”

Không hiểu sao giọng nói của chàng làm Elizabeth lạnh cả sống lưng. “Lý do gì mà anh lại triệu tập một luật sư vào giờ này?”

“Tôi tiến hành thủ tục ly dị, Elizabeth” “Anh làm cái gì?” nàng thở dồn, cảm thấy như cả căn phòng chao đảo. “Vì điều gì cơ chứ – sự ngu xuẩn của em ư?”

“Việc bỏ trốn,” chàng hét lên. Khoảng khắc đó Elizabeth có thể làm hoặc nói bất cứ điều gì để có thể chạm tới chàng. Nàng không thể tin được, thực ra là không thể nhận thức được người đàn ông dịu dàng, đam mê người đã yêu và vuốt ve chiều chuộng nàng lại có thể làm điều này với nàng – thậm chí không thèm lắng nghe lý do, không thèm cho nàng một cơ hội giải thích. Mắt nàng dàn dụa nước mắt của yêu thương và sợ hãi khi nàng có gắng xoa dịu chàng. “Anh đang trở nên cực kỳ ngớ ngẩn, anh yêu, nếu anh tuyên bố về việc bỏ trốn trước toà thì là bởi vì em đứng ngay sau anh tuyên bố rằng em sẵn sàng giữ lời tuyên thệ thì nghe mới hợp lý.”

“Nếu cô không ra khỏi ngôi nhà này trong ba phút,” chàng cảnh cáo lạnh lùng, “tôi sẽ tuyên bố về việc ngoại tình.”

“Em không ngoại tình.” “Có thể không, nhưng những biểu hiện của cô lại không nói như vậy. Tôi có nhiều kinh nghiệm trong lĩnh vực này lắm. Giờ, tôi nói lần cuối ra khỏi cuộc đời tôi. Tất cả hết rồi.” Nói là làm chàng đi về phía bàn, với tay lấy giây chuông. “Đưa Larimore vào đi,” chàng ra lệnh cho Dolton, người xuất hiện ngay tức khắc.

Elizabeth cứng người lại, điên cuồng suy nghĩ cách để có thể thuyết phục chàng trước khi chàng tiến hành những bước đi loại bỏ nàng. Mọi thớ thịt trên người nàng đều tin rằng chàng yêu nàng. Nhưng nàng đã làm tổn thương chàng, chàng sẽ làm gì đây… Rồi nàng chợt choáng váng, nàng nhớ lại câu chuyện của mục sư về những hành động của Ian sau cái chết của cha mẹ chàng. Tuy vậy, nàng không phải là một con chó săn Labrador để chàng muốn vứt bỏ nàng ra khỏi cuộc đời chàng như thế nào cũng được.

Chậm dãi, nàng đi về phía bàn của chàng, đặt tay lên đó, đợi cho đến khi chàng bắt buộc phải ngước lên nhìn chàng.

Trông như một thiên thần dũng cảm đang tan nát trái tim. Elizabeth đối mặt với kẻ địch của mình, giọng nàng run run đầy yêu thương. “Hãy nghe kỹ những điều em nói, anh yêu, bởi vì em sẽ cho anh một lời cảnh báo công bằng rằng em sẽ không để anh làm thế này với chúng ta. Anh đã trao cho em tình yêu của anh, và em sẽ không để anh lấy nó đi đâu. Anh càng cố thử thì em sẽ càng chống lại anh. Em sẽ ám ảnh từng giấc mơ của anh mỗi đêm, chính xác như cái cách mà anh sẽ ám ảnh em mỗi đêm khi em rời xa anh. Anh sẽ thao thức mỗi đêm trên giường, muốn em và anh biết là em cũng nằm thao thức và muốn anh. Và khi anh không thể chịu đựng được hơn nữa,” nàng đau đớn hứa, “anh sẽ đến với em, và em sẽ ở đó, đợi anh. Em sẽ khóc trong vòng tay anh, và em sẽ nói với anh em xin lỗi vì tất cả những gì em đã làm, và anh sẽ giúp em tìm ra cách để tha thứ cho chính bản thân mình.”

“Khốn kiếp” chàng hét lên, mặt chàng trắng bệch vì giận dữ. “Phải làm gì để cô câm miệng lại hả?”

Elizabeth nao núng trước sự căm hờn trong giọng nói của người mà nàng yêu, nàng cố hít một hơi dài, cầu nguyện nàng có thể nói hết mà không bắt đầu khóc. “Em đã làm anh tổn thường quá mức, tình yêu của em, và em sẽ làm anh bị tổn thương lần nữa trong khoảng thời gian 50 năm tới. Và anh cũng sẽ làm tổn thương em, Ian – em hy vọng không nhiều như anh đang làm tổn thương em bây giờ. Nhưng nếu đó điều phải xảy ra thì em sẽ chịu đựng điều đó, em chấp nhận điều đó để không phải sống thiếu anh, sống thiếu anh thì không còn là cuộc sống nữa. Đó là sự khác biệt mà em biết còn anh thì chưa biết, chưa biết ngay bây giờ.”

“Bây giờ cô đã nói hết chưa?” “Chưa hết,” nàng nói, đứng thẳng lại khi nghe thấy tiếng bước chân trên hành lang. “Còn một điều nữa.” Nàng run rẩy hất cằm lên. “Em không phải là con chó săn Labrador. Anh không thể đẩy em ra khỏi cuộc đời anh bởi vì em sẽ không chịu đựng đâu.”

Khi nàng đi khỏi, Ian nhìn căn phòng trống rỗng mới đây thôi còn sống động với sự hiện diện của nàng, băn khoăn không biết nàng có ý gì với lời nói cuối cùng. Nàng ngước lên nhìn Larimore bước vào, rồi gật đầu chỉ về chiếc ghế trước mặt chàng, im lặng ra lệnh cho viên luật sư ngồi.

“Tôi nhận được lời nhắn của ngài,” Larimore nói nhẹ nhàng, “rằng ngài muốn tiến hành ly dị.”

Ian ngập ngừng một chút khi những lời nói đau khổ của Elizabeth quay cuồng trong tâm trí chàng, cùng với những hình ảnh của sự dối trá lừa lọc bắt đầu từ cái đêm họ gặp nhau lần đầu và tiếp tục cho đến ngay đêm cuối cùng họ ở cùng nhau. Chàng nhớ lại những tuần dài đau khổ sau khi nàng rời bỏ chàng và để lại cảm giác lạnh lẽo đáng nguyền rủa. Chàng nhìn viên luật sư người đang đợi câu trả lời của chàng.

Và rồi chàng gật đầu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Nhấp vào liên kết https://temu.to/k/ujciw7voi7k để nhận gói giảm giá 1.500.000đ!! 
Một bất ngờ khác cho bạn! Nhấp https://temu.to/k/uh1qtggbvfr để kiếm tiền cùng tôi!