Tình Ngang Trái (Tập 1) - Chương 09 - 10

Chương 9

Sang ngày thứ hai trời vẫn mưa tầm tã.

Tư Nguyên vừa lái xe, vừa dùng headphone hàn huyên với cô: “Sáng dậy Tiểu Lộng thấy em có vui không?”

“Cũng tàm tạm.” Cách nói chuyện của cô luôn đều đều, “Nó không chịu tới trường, em phải hứa chờ nó tan học.” Hôm nay khó lấy được ngày nghỉ, cô tranh thủ dọn dẹp phòng ốc và chuẩn bị đồ dùng hằng ngày cho Tiểu Lộng.

Gì chứ, chỉ tàm tạm thôi à? Tư Nguyên bất giác nở nụ cười. Ở trước mặt anh, Tiểu Lộng luôn ríu rít như con chim se sẻ, nhưng khi đứng trước mặt cô, con bé lại do dự, thận trọng và hướng nội.

Anh nghĩ, có lẽ anh hiểu tâm tình của Tiểu Lộng. Sự dè dặt cẩn trọng, sự lo lắng chần chờ, đều vì không nắm chắc và bất an. Một đứa trẻ mười hai tuổi thực sự đã hiểu biết rất nhiều.

“Chờ tan tầm, anh sẽ tới.” Có lẽ anh ở đó, Tiểu Lộng sẽ thoải mái hơn.

Cô suy nghĩ chốc lát rồi đáp: “Vâng.”

Bên kia đầu dây anh mỉm cười và cô cũng thế.

Sự săn sóc của anh, cô biết

Sự tin tưởng của cô, anh hiểu.

“À, tối nay chúng ta ăn lẩu nhé?” Lát sau, cô phá tan im lặng trước.

“Được, ăn lẩu giải khuây đi.” Anh đồng ý dù bây giờ đã sắp hè, thực sự không thích hợp để ăn lẩu.

“Được, quyết định vậy nhé!” Tài nấu nướng của cô chỉ thường thường bậc trung, cô không muốn xấu mặt với anh. Bởi vì quan tâm, nên cô luôn hi vọng trước mặt Tư Nguyên mình có thể hoàn mỹ đôi chút. Cho dù thực ra, cô thật sự không hoàn mỹ. Đặc biệt sau việc đó, cuộc đời cô đã mang vết nhơ chẳng thể nào tẩy sạch.

“Được, anh sẽ mua trái cây.” Tâm trạng anh rất tốt nhưng không kéo dài được lâu, tai nghe còn chưa tháo ra thì cuộc điện khác đã gọi tới.

“Nghe nói em lại xem mắt thất bại!” Chưa gì đối phương đã thẩm vấn ngay, “Đến cùng là em đang làm gì? Mới sáng sớm chị đã bị người ta trách mắng, nói em đi xem mắt mà ‘nấu cháo’ điện thoại suốt, đã vậy còn bỏ về trước! Em cố tình phải không? Em xử sự như thế khiến chị và anh rể làm mai mối cho em rất mất mặt, em biết không?”

Giọng Tư Nguyên vẫn ôn hòa, nhưng nụ cười đã giảm đi: “Chị cả, em xin lỗi, tại lúc đó em có việc gấp.”

“Việc gì gấp? Chẳng phải chuyện của con nhỏ Kiều Duy Đóa sao?” Bà chị cả gằn giọng.

Anh trầm mặc.

“Em đang làm gì thế? Em với cô ta có thân quen gì đâu, sao em quan tâm nhiều vậy?” Bà chị cả bất mãn, tò mò: “Đừng nói em có tình ý với cô ta nhé?”

“Chị muốn nghe nói thật?” Chị cả thực sự muốn nghe?

“Em…” Bà chị cả là người thông minh, nhìn một biết hai, hiểu được mức độ nặng nhẹ. “Chuyện bạn bè của em, chị chả thích hỏi han.”

Anh thản nhiên nhếch môi: “Chị cả, em sẽ gửi tin nhắn xin lỗi tới cô Trương, không làm chị và anh rể khó xử.”

“Xin lỗi thì có lợi ích gì? Bây giờ cô công tố viên họ Trương đầy ấn tượng xấu với em, không chịu hẹn hò nữa đâu!” Dù chị cả vẫn còn nóng nảy, nhưng giọng điệu đã dịu dần.

Không chịu hẹn hò nữa, từ đáy lòng anh cảm thấy vui mừng.

Anh vờ thở dài: “Em không có duyên với cô Trương, miễn cưỡng làm chi!”

Thấy anh nói thế, bà chị cả an ủi: “Bỏ đi, cái cô công tố viên họ Trương đó cáu giận với chị vì chuyện tối qua một chập, loại người bụng dạ hẹp hòi ấy chị cũng chẳng có cảm tình.”

Anh mỉm cười khi nghe chị cả nói vậy, tâm trạng cũng thả lỏng. Đây là người gia đình, dẫu tức giận nhưng thâm tâm vẫn bảo vệ anh.

“À, chị đã nhắm một chỗ cho em rồi. Tối nay giới thiệu với em, bảo đảm em sẽ thích cô gái đó.” Tuy nhiên, câu tiếp theo của chị cả khiến da đầu anh nổi gai.

“Tối nay không được, em có hẹn với người khác rồi.” Anh ôn tồn từ chối.

“Bỏ ngay đi!” Bà chị cả không khách khí, bởi vì khỏi cần đoán cũng biết người làm thằng em trai để ý đến cuộc hẹn này là ai.

“Hẹn xem mắt vào đêm mai đi chị.” Miệng anh ôn hòa nhưng thái độ kiên quyết.

“Chị và đối phương đã hẹn rồi, sao dời qua tối mai được?” Bà chị cả không chịu nhượng bộ, “Hơn nữa đối tượng xem mặt lần này là…”

“Chị cứ nói vậy đi, em đang lái xe, phía trước có cảnh sát kìa.” Anh ngắt điện thoại.

Tới cơ quan, anh vùi đầu vào đống tài liệu, gặp vài đương sự, nói chuyện điện thoại với vài quản lý doanh nghiệp… Xem xét mấy vụ việc có thể giải quyết bằng thương lượng, mấy vụ việc phải viết giấy mời lên dự tòa Luật lao động, và mấy bộ hồ sơ tố tụng cần mở phiên tòa xét xử…

Anh thật sự rất bận, vô cùng bận. Vì vậy, tiếng di động reo vài lần mà anh không rảnh để bắt máy. Anh bận đến lúc sắp tới giờ tan tầm, thì bị vị lãnh đạo gọi giật lại.

“Tiểu Lục, tối nay có người mời toàn thể thành viên trong phòng chúng ta đi dùng cơm, cậu cũng tham gia nhé.” Vị lãnh đạo vỗ vỗ vai anh.

Việc này…

“Trưởng phòng, thật ngại quá, tối nay cháu bận chút việc.” Anh mỉm cười từ chối.

“Ôi, tôi đãng trí quá đi mất, quên bẵng việc viện trưởng Lục căn dặn tối nay không để cậu thể tăng ca!” Vị lãnh đạo đưa tay vỗ vỗ trán mình.

Anh ngây ra.

Ba ư?

“Viện trưởng Lục bảo cậu gọi điện thoại cho ông ấy, tôi nói cứ gọi trực tiếp vào văn phòng của cậu, nhưng ông ấy nói không lạm dụng việc tư vào việc công.” Nhắc tới viện trưởng Lục, giọng vị lãnh đạo đầy tôn kính.

Đứng trên hàng lang trụ sở, anh nghe tiếng nói đầy uy nghi bên kia đầu dây, bàn tay anh khẽ run lên.

“Thưa ba, có việc gì?” Vẻ mặt anh có chút hoảng loạn.

Ba rất hiếm khi tìm anh, thực sự rất hiếm. Đặc biệt từ sau việc kia, cha con họ càng ít có cơ hội nói chuyện.

“Lâu rồi không gặp con.” Lục Thượng Lễ nhẹ giọng hỏi han con trai trước, “Nghe chị gái con bảo, dạo này con bề bộn công việc?”

Anh luôn nói mình bận, bận đến mức tết nhất cũng chẳng về nhà.

Tư Nguyên dùng sức kìm cơn run: “Vâng ạ, con bận… lắm.” Thực ra, anh không biết phải đối mặt với người thân thế nào. Lâu lắm rồi anh chưa gặp ba mẹ, dù hai bà chị thường đến ‘làm phiền’ nhưng cũng chỉ thỉnh thoảng mới tới.

“Tối nay gia đình chúng ta ăn cơm với nhau đi.” Lục Thượng Lễ mở miệng, giọng điệu uy nghiêm trước sau như một. “Tối nay người con xem mắt là Ôn Tâm – con gái chiến hữu của ba.”

Anh kinh ngạc, hít một hơi thật sâu. Vậy ra lần xem mắt này do ba chỉ định?

“Vị chiến hữu đó là bạn lâu năm trước kia của ba ruột con, tối nay cả gia đình họp mặt, ôn chuyện cũ đi.” Lục Thượng Lễ không cho từ chối.

Anh như bị điện giật bởi ba chữ ‘ba ruột con’. Anh cố gắng che đậy sự thật, nhưng tại sao ba có thể nhắc tới một cách nhẹ tênh như thế? Hay vì bí mật đã được vạch trần, nên chẳng cần giấu giếm nữa?

Anh buông điện thoại, cổ họng anh nghèn nghẹn, nhìn đăm đăm một chỗ không thể cất bước.

“Anh khuyên em nên suy nghĩ kĩ, hãy kể với Tiểu Lộng về thân thế của nó, đừng để nó phải suy diễn lung tung.”

“Anh cảm thấy suy đoán lung tung với sự thật tàn bạo, cái nào có lực sát thương hơn?”

Có lẽ Duy Đóa nói đúng, Tiểu Lộng mới mười hai tuổi, không thích hợp để biết cái sự thật tàn bạo…

Đó là năm anh mười tám tuổi.

Anh không kể với Tiểu Lộng, thực ra, sau đó anh vẫn mua bộ đồ hippy.

Trong kí ức, ba anh rất nghiêm túc, hiếm khi hàn huyên cùng anh, còn mẹ luôn mang theo khoảng cách, bình thường nói chuyện cũng nhàn nhạt. Thời thơ ấu, anh thích nô đùa cùng ba mẹ, bướng bỉnh leo lên đùi ba mẹ, nhưng họ luôn lấy tay đẩy anh ra, từ chối sự gần gũi. Còn các chị được ba quan tâm đến bài vở, dặn dò nghiêm túc, mẹ luôn tự tay mặc đồ cho các chị. Anh nghĩ có lẽ vì anh là con trai duy nhất trong nhà, nên ba mẹ mới đặc biệt nghiêm khắc. Tuy nhiên, anh cũng có thời niên thiếu nổi loạn, và năm đó anh đã chọc giận bọn họ.

“Tư Nguyên bảo nó không muốn học ngành Luật.” Chị cả nói.

Hình như cả nhà thừa dịp anh vắng mặt mà mở cuộc họp gia đình. Anh mặc bộ đồ hippy đủ màu xanh đỏ, đang tìm cách xuất hiện bất ngờ trước họ.

“Nó còn bảo, dù chúng ta có nộp hồ sơ nguyện vọng thì nó cũng không học.” Bấy giờ người mở miệng là chị hai, “Cả nhà chúng ta đều làm ngành này, ba là thẩm phán, mẹ là luật sư nổi tiếng. Nó là con trai trong nhà sao lại đi theo đường khác?”

Đường nào rồi cũng về La Mã, với ngành nghề anh thích, anh mới có khả năng sáng tạo một khoảng trời riêng.

Anh đưa tay lên chuẩn bị gõ cửa, thận trọng tuyên bố…

“Vì nó không phải người nhà họ Lục, nên dĩ nhiên khác dòng máu với chúng ta.” Đôi mi thanh tú của mẹ khẽ gợn sóng. “Em nghĩ cứ tôn trọng lựa chọn của nó đi, hãy thuận theo tự nhiên.”

Bầu không khí lắng đọng.

Hơi thở của Tư Nguyên biến đổi, cả người anh hóa đá.

“Ha ha.” Chị cả và chị hai cất tiếng cười gượng gạo.

“Tú Lan, em nói gì vậy? Anh nuôi Tư Nguyên mười mấy năm nay, nó phải nghe lời anh, phải kế thừa sự nghiệp của anh.” Dứt lời, ba theo mang bộ mặt lạnh lẽo đứng dậy. Nhưng khi ba mở cửa phòng, cả người bên trong và bên ngoài đều cứng đờ.

Chương 10

Bốn giờ rưỡi chiều trong siêu thị.

Một cô bé diện mạo khí khái, làn da ngăm đen, lưng đeo cặp táp, im lặng theo sát một cô gái xinh đẹp, da trắng nõn nà, dáng người tha thướt, ngũ quan rõ nét.

“Tối nay nấu lẩu, em muốn ăn gì?” Cô nhẹ giọng hỏi cô bé sau lưng.

“Thịt dê và đậu hủ chiên phao [1] được rồi ạ.” Cô bé đáp.

 [1] Loại đậu hủ chiên này trong ruột rỗng, bỏ vào nước nó nổi lềnh bềnh, đi ăn lẩu của người Hoa rất hay có.

Cô gật đầu đi tới tủ đông lạnh lấy thịt dê, đúng lúc đó gặp một bác gái ở quầy kem: “Ủa, trời nóng như vậy mà chị của Tiểu Lộng nấu lẩu hả?” Bà bác gái nhanh nhẩu hỏi han.

Cô biết bác gái này, bà ta là hàng xóm của cô giáo Lý.

Cô khẽ gật đầu coi như đáp lời, đây là cách biểu lộ thiện ý của cô. Thế nhưng bác gái ấy lại xấu hổ tránh ra, đơn giản vì cô không nở nụ cười tương tự.

Cảnh này lọt vào mắt Tiểu Lộng, nhiều người xung quanh bé đều lén lút gọi chị gái là ‘mỹ nhân băng giá’, thực sự rất đúng.

Duy Đóa không có phản ứng gì, cô đi tới quầy lạnh khác tiếp tục mua sắm. Cô đâu hay sau lưng mình có một đôi mắt lạnh lẽo đang nhìn chằm chằm vào hai ‘chị em’ với vẻ đăm chiêu.

Tiểu Lộng luôn theo sát bên cạnh cô đúng lúc quay đầu, vì thế gã nhìn bé và bé nhìn gã.

“Tiểu Lộng, em đeo cặp sách có nặng không? Nếu nặng thì bỏ vào xe đẩy đi.” Duy Đóa vừa xem dãy đồ ăn kiêng vừa cất tiếng hỏi.

Học sinh thời nay làm rất nhiều bài tập, lúc cô bằng tuổi Tiểu Lộng thì luôn được nuông chiều, chưa từng tự đeo cặp nặng bao giờ.

Tiểu Lộng nhanh chóng lấy lại tinh thần, biết chị gái đang quan tâm tới mình nên cô bé bối rối, “Chị à, không cần đâu, em nhiều sức lắm.” Cô bé trời sinh rất mạnh mẽ, đám nam sinh trang lứa trong lớp cũng không phải đối thủ của bé. Tuy nhiên, ‘chị gái’ rất ghét người khác dùng vũ lực, vì vậy bé luôn kiềm chế.

Tiểu Lộng trả lời xong liền quay đầu ngó láo liêng.

Ủa?

“Em đang tìm gì vậy?” Duy Đóa thấy cô bé chạy tới mấy cái kệ, dường như đang tìm gì đó.

“Ban nãy có một ông chú cao to như người khổng lồ đứng đây, trông khả nghi lắm!” Nghe Tiểu Lộng nói, Duy Đóa nhìn theo hướng cô bé nhưng trống trơn!

“Tiểu Lộng, em tuyệt đối đừng quan tâm đến người lạ. Bây giờ kẻ xấu nhiều lắm, em là con gái phải biết bảo vệ mình đấy!” Cô bắt đầu lo lắng, ngồi xổm xuống nghiêm mặt dặn dò.

“Em biết rồi.” Dù cảm thấy ‘chị gái’ phản ứng quá đà, nhưng Tiểu Lộng vẫn ngoan ngoãn gật đầu.

Nghe Tiểu Lộng cam đoan, Duy Đóa mới tạm thở phào một hơi. Tuy nhiên cô vẫn quan sát trái phải chốc lát, phát hiện thật sự không có ông chú to lớn đáng khả nghi như lời Tiểu Lộng. Chắc chỉ là khách qua đường.

Về tới nhà, trước tiên cô rửa sạch vật liệu để nấu lẩu, sau đó bày biện ra mâm theo thứ tự. Cô lại hầm một nồi nước dùng, rồi nhìn đồng hồ, đã hơn sáu giờ.

“Anh đang ở đâu, chừng nào tới được?” Anh bị kẹt xe trên đường sao? Nhưng kỳ lạ là, xung quanh Tư Nguyên đều vang lên tiếng cười nói vui vẻ, không giống đang lái xe. Hay thật ra anh đang nghe radio trong xe?

“Anh có gởi tin nhắn, em không nhận được hả?” Tư Nguyên cất giọng thì thầm.

“Không có, em quên nói với anh, điện thoại của em đêm qua hỏng mất rồi.” Cô lắc đầu, trong lòng bỗng dâng lên nỗi bất an.

Có chuyện gì không thể nói thẳng? Anh biết điện thoại của cô giáo Lý mà, vì sao không gọi trực tiếp?

Tư Nguyên lịch sự xin phép đi ra ngoài. Anh đứng trước cửa, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói: “Tối nay… anh đi xem mắt, không tới được.” Anh cảm giác có vài ánh mắt phóng về phía mình.

“…” Làm cách nào cô cũng không ngờ tới đáp án này.

“Sao bất thình lình vậy?” Giọng cô trở nên khàn khàn.

“Ừ.” Anh chẳng có gì để giải thích.

“Anh… hài lòng không?”

Anh nhất thời phản ứng không kịp, “Hài lòng cái gì?”

“Em nói đối tượng xem mắt tối nay á?” Đôi môi cô khẽ nhếch.

Toàn thân Tư Nguyên cương cứng, thật lâu sau, anh mới mơ hồ trả lời ‘Ừ’ một tiếng.

“Vậy tốt rồi… Em bỏ qua cho sự thất hẹn của anh.” Cô rũ rèm mi xuống.

Lâu thật lâu sau, bọn họ vẫn còn chìm trong trầm mặc.

“Chừng nào xong bên này, anh sẽ chạy tới chỗ em.” Tư Nguyên cố nặn một nụ cười, “Chắc khoảng chín giờ anh qua.”

Thế nhưng cô lắc đầu: “Thôi đừng, 8h30’ em có lớp dạy Yoga rồi.”

Suýt chút nữa anh quên, thứ ba và thứ sáu hàng tuần cô sẽ tới phòng tập dạy Yoga kiếm thêm tiền.

“Dạy Yoga vất vả lắm, em nhớ ăn tối nhiều một chút.” Ngoài những việc này, anh thực sự không biết nói gì.

“Vâng.” Cô bình thản nói: “Vậy nhé, em cúp máy đây.”

“Được…”

Cúp điện thoại xong, biểu hiện của Duy Đóa vẫn là trống rỗng.

Cô thực sự có chút thích anh, thực sự có một chút.

Cô cảm giác được mình vĩnh viễn không phải là lựa chọn của anh. Cho nên mãi tới bây giờ cô chưa từng thử mờ ám hoặc dò xét. Bởi vì tình cảm trước mắt không thể làm cô rũ bỏ kiêu ngạo, dẫu người đó là Tư Nguyên. Tuy nhiên lúc này trái tim cô vẫn có chút xốn xang, có chút bi thương.

Cô ngồi ngây ra như phỗng, vẻ mặt hoàn toàn mờ mịt. Nếu, nếu cuộc đời cô có thể cho phép tồn tại một tình yêu, người ấy sẽ là Tư Nguyên sao? Nhưng anh đang đi tìm bạn gái… còn cô mãi mãi là người bạn.

“Chị ơi, chú Lục không tới hả?” Tiểu Lộng ngồi trên bàn cơm, có vẻ lo âu.

“Ừ.” Cô cố gắng nhếch khóe môi, nhưng nỗ lực lại thất bại.

Trước mặt con trẻ, cô không cho phép bản thân mình biểu hiện khác lạ. Ấy vậy mà tiếc thay, kỹ năng diễn xuất của cô quá tệ.

“Vậy… có ăn lẩu không?” Tiểu Lộng chần chờ hỏi.

Cô xoay người, vẻ mặt đã khôi phục chút đỉnh: “Ăn chứ, con người phải cần ăn uống.”

Cuộc sống chính là quá trình lặp đi lặp lại của một ngày trước đó, không có thú vị, không có bất ngờ, cũng không có sóng gió. Cứ như vậy, cô chẳng biết là tốt hay xấu.

Hãy cứ sống như thế đi! Vậy cũng tốt, không hi vọng, không chờ đợi. Đằng nào cũng chẳng ai có thể cứu vớt được cuộc đời ai. Cứ như vậy, thực ra cũng rất tốt.

Thật ra, lần xem mắt này rất ưng ý.

Nhà hàng trên đồi vào đêm, ngoài cửa sổ gió xuân lay động.

Những người ở đây gồm có, ba mẹ anh, hai bà chị và gia đình chú Ôn.

Chú Ôn là người ngay thẳng, có óc hài hước, nói chuyện phóng khoáng, còn dì Ôn là người am hiểu. Hai người rất ăn ý, vừa bắt đầu buổi tiệc đã thoải mái, dễ chịu, náo nhiệt, tiếng cười không ngớt. Thậm chí cả bà mẹ luôn lạnh nhạt của anh cũng bật cười mấy lần.

Ôn Tâm là đối tượng anh xem mắt tối nay… Đó một cô gái dễ thương, hoạt bát và vui vẻ.

Trong tương lai, anh sẽ có thêm một người bạn khác là cô. Bởi vì, anh thực sự chẳng tìm thấy một chỗ nào không hài lòng.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3