Tình Ngang Trái (Tập 2) - Chương 13 - 14

Chương 13

Rõ ràng gã không làm gì cả nhưng trên người cô đều dính mùi vị của gã.

Hô hấp Duy Đóa đã từ từ bình ổn, nhưng quanh chóp mũi vẫn tràn ngập hơi thở nam tính.

Gã ngủ rất say.

Ba giờ sáng, Duy Đóa từ từ ngồi dậy.

Vòng eo cô vẫn bị giam trong một cánh tay. Từ lúc nằm xuống tới giờ, gã luôn ôm chặt lấy cô bằng sự độc đoán và đầy tính chiếm hữu.

Bọn họ là kẻ thù, dù gã tạm thời thỏa mãn dục vọng thì trong căn phòng bị bóng đêm bao phủ này, ắt hẳn trái tim của bọn họ đều thể hiện sự băng giá, đúng không? Tất nhiên, Hình Tuế Kiến diễn trò còn khéo hơn cô tưởng!

Trái tim Duy Đóa bùng lên một cơn ghê tởm. Cô định hất tay gã ra nhưng cô vừa động đậy thì một bắp chân cường tráng đầy lông đã vắt lên đùi cô, khiến cô hết đường nhúc nhích. Cô đưa tay đẩy gã ra nhưng Hình Tuế Kiến nặng như một ngọn núi, sức của cô thì có vẻ yếu ớt bạc nhược. Vì thế cô hơi tức giận tát gã, thế mà gã làm như bị ruồi muỗi đốt, hất tay cô ra rồi xiết chặt cô hơn.

Cô như Tôn Ngộ Không bị đè dưới núi Ngũ Hành Sơn, [1] không thể nghịch ngợm làm trò ảo thuật biến hình! Rõ ràng bọn họ là kẻ thù, tại sao lúc này lại trông thân thiết như những đôi tình nhân thường ngủ qua đêm?

[1] Nguyên tác là Ngũ Chỉ Sơn: chắc tác giả viết nhầm nhỉ? Chứ Đại Thánh chỉ bị đè dưới Ngũ Hành Sơn thôi.

Duy Đóa tức tới nghiến răng, cô vùng vẫy vẫn bị giữ chặt, cố vùng vẫy vẫn bị giữ chặt… Hình Tuế Kiến không có tuổi thơ ấu sao? Gã đem cô biến thành một con búp bê để ôm ấp! Dày vò mãi một hồi, cô thức trắng đến hừng đông.

Mùi vị ngủ chung với kẻ thù ra sao? Quả thực trái tim như bị đun sôi đến điên cuồng… Tại sao Hình Tuế Kiến lại có năng lực điều chỉnh tâm lý tốt đến vậy? Nhìn gã ngủ say sưa mà Duy Đóa vừa đố kị vừa uất hận.

Trong bóng tối, cô sốt ruột trở người. Chiếc quần lót dưới mông dính một thứ sền sệch dán vào cơ thể, khiến cô thấy rất khó chịu. Hơn nữa…

Cô khẽ dựa vào thành giường, bầu không khí vẫn nồng nặc mùi nhục dục khiến cô muốn buồn nôn. Nhiều mảnh vỡ ký ức chôn kín trong tâm trí cô bỗng chốc lóe lên…

“Bác sĩ, cháu muốn bỏ đứa bé.” Từ ngày biết mình mang thai, ba mẹ chỉ biết chỉ trích, trách móc lẫn nhau, còn cô luôn lặp đi lặp lại câu nói này.

“Đúng đúng đúng, con gái của chúng tôi tương lai rất rộng mở, thứ tội lỗi này tuyệt đối không thể giữ lại!” Ba mẹ vội vàng gật đầu với bác sĩ.

Thế nhưng…

“Chúng tôi xin lỗi, đây là bệnh viện trực thuộc nhà nước, cô Kiều đã mang thai gần năm tháng rồi, nếu phẫu thuật phá bỏ sẽ rất phiêu lưu. Trừ khi có giấy chứng nhận của chính quyền địa phương và văn phòng kế hoạch hóa gia đình, cộng thêm chữ ký của cha đứa bé, thì chúng tôi mới thực hiện cuộc phẫu thuật này.” Giấy chứng nhận của chính quyền địa phương? Chữ ký của cha đứa trẻ? Ba mẹ cô rất sĩ diện, nghe vậy thì tái mặt.

“Đóa Đóa, hay là lúc con sinh xong, mẹ lén đem nó vất đi?” Ba mẹ đưa ra quyết định khi vừa mở cuộc họp gia đình.

So với việc làm tình hình ầm ĩ, thì chi bằng sinh đứa bé xong rồi lén lút đem nó đi xử lý. Sau này nó sống chết ra sao cũng không liên quan đến Kiều gia, nhưng cô bỏ nhà đi trong đêm đó.

“Bác sĩ, cháu muốn phá thai.” Vẻn vẹn trong vòng một tháng, các bệnh viện lớn nhỏ của Ôn Thành đều bị cô tìm tới.

Cuộc đời cô phải do cô làm chủ! Tiếc thay, cô lặp đi lặp lại câu nói đó thì vẫn bị từ chối hết lần này tới lần khác.

Bị từ chối khắp nơi nhưng cô vẫn rất kiên cường. Cô không thể sinh ra đứa trẻ này! Làm sao cô có thể sinh đứa con của kẻ thù? Làm sao cô có thể… sinh xong rồi đem nó vứt bỏ? Không!

Cuối cùng, cô chọn một phòng khám tư. Ở đó người ta không cần giấy chứng nhận, mà vẫn có thể dễ dàng giải quyết sự phiền phức của cô. Hơn nữa chi phí rất rẻ, chỉ tốn tám trăm đồng để giải quyết ‘bầu tâm sự’ này.

Cô điền tên giả, tuổi giả, ở đây cũng chẳng ai chất vấn. Bà bác sĩ tới đo huyết áp và nhiệt độ cơ thể cô một cách qua quýt, rồi quyết định thời gian làm phẫu thuật phá thai.

Cô nhận một viên thuốc trong tay chị y tá. Ngay khi cô cầm cốc nước ấm chuẩn bị nuốt vào, thì vùng bụng đã nhô cao bỗng nhiên động đậy, rồi bụng cô bị đá mạnh một cái.

Suốt một tháng cô bỏ nhà đi tới nay, nó càng lúc càng hay máy động. Có đôi khi di chuyển chỗ này, có đôi khi lại đá đá chỗ kia, như thể đang mong đợi được sớm tới thế giới này.

Đúng, cô nên để nó tới thế giới này sớm hơn! Trái tim cô chìm vào lạnh lẽo.

Cô dứt khoát nuốt viên thuốc xuống bụng. Sau đó, bác sĩ tiêm vào bụng cô một mũi kim. Không đau, thật sự không đau.

Cô nằm trong phòng sinh sơ sài, trên mặt chẳng một tia cảm xúc. Cô chờ, chờ nó đi ra.

Sự tồn tại của nó là một vết nhơ mà cả cuộc đời cô không thể dễ dàng tha thứ. Tuy nhiên, vì sao quá trình chờ đợi lại não nề như thế? Nó chòi đạp liên tục, nhưng cô có cảm nhận sâu sắc rằng nó đang rất nôn nóng, bất an.

Cô cười lạnh lùng. Nó có nôn nóng cũng vậy thôi, nó vẫn chẳng thể chạy trốn khỏi số phận bi đát này.

Tối đó, trong phòng sinh lại đưa vào một bệnh nhân sắp đẻ. Xuyên qua tấm màn che đơn sơ cáu bẩn, cô thấy một cô gái diện mạo thanh tú. Lúc đưa cô ta vào, trên đùi chảy đầy máu tươi.

Cô nhìn cô ta chăm chú. Cô muốn biết bản thân mình có phải là con quái vật không? Nếu không, tại sao trái tim cô lại cứng rắn đến vậy?

“Cậu bao nhiêu tuổi? Hình như trông cậu còn trẻ hơn tớ.” Trên giường bệnh của phòng sinh, cô gái nhìn thấy ánh mắt của cô, dù vừa đau vừa mệt nhưng vẫn quay sang nói chuyện.

Cô im lặng.

Cô gái hít thở, dường như không đau nữa.

“Cậu là học sinh trung học hả?” Cô gái nói chắc chắn, “Tớ cũng vậy…”

Vài phút sau, cô gái đau đớn co thành một cụm, toàn thân cô ta chảy đầy mồ hôi.

“Cậu còn nhỏ tuổi như vậy mà sao dám can đảm sinh con?” Duy Đóa đột nhiên hỏi.

Chỉ một câu nói đơn giản lại khiến cô gái rơi nước mắt.

“Tớ không muốn sinh, nhưng khi phát hiện thì đã quá muộn rồi!” Cô gái nấc lên nghẹn ngào, “Tớ nghe người thân bạn học cùng phòng nói, nếu phá thai sẽ ảnh hưởng tới khả năng sinh sản trong tương lai, nên tớ không dám, tớ…”

Ảnh hưởng tới khả năng sinh sản trong tương lai? Những lời này cô đã nghe rất nhiều bác sĩ nói, nhưng vậy thì có quan hệ gì? Chuyện tương lai, hãy để tương lai tính.

Duy Đóa im lặng bất động.

“Hu hu hu, tớ không muốn đứa con này…” Cô gái khóc tức tưởi như thể đã bị dồn nén từ lâu.

“Tớ hận chết cha của nó. Tớ, tớ, tớ bị… bị người ta…” Cô gái khóc nấc, nhưng nội dung câu chuyện làm cô rung chuyển.

Hóa ra, cô ta cũng gặp bất trắc.

“Cậu đừng khóc, khóc thì có lợi ích gì? Tốt hơn cậu hãy giữ sức để giải quyết sự việc.” Cô cắt ngang lời cô ta.

Đêm hôm đó, cô gái đau đớn la hét. Cô ta khóc thê lương, nước mắt, nước mũi, máu tươi, nước tiểu… vương vãi nhếch nhác.

Duy Đóa luôn nghiêng đầu nhìn chằm chằm cô ta.

Người ta hay nói sinh con rất đau đớn, do đó, phụ nữ chỉ có thể vì người đàn ông xứng đáng mới chịu đựng nổi cơn thống khổ này. Còn trong phòng sinh, cô và cô ta đều vì những người không xứng đáng mà phải chịu nỗi khuất nhục.

Sau đó bác sĩ nói tử cung của cô không đủ độ nhạy cảm, kêu y tá cầm tới một nắm thuốc nữa. Cô chẳng suy nghĩ gì mà nuốt hết.

Tiếp đó…

Rốt cuộc…

Bụng cô cũng có cơn đau đớn tập đến.

Bụng cô đau quá, đau quá.

Cơn đau đớn đến trời nghiêng đất ngả bắt đầu dày xéo cô. Cô dùng răng cắn chặt đôi môi mình đến bật máu, cũng không chịu rên một tiếng.

“Tiêm thêm hai mũi thuốc kích thích nữa vào tĩnh mạch của bệnh nhân đi, để cô ấy mau sinh hơn!” Bác sĩ lại cho rằng cô không đau.

“Bác sĩ, bệnh nhân giường số 2 sinh rồi, là một bé gái.”

“Bác sĩ, bệnh nhân giường số 1 cũng sinh rồi, là một bé gái.”

Trong phòng sinh vang lên tiếng trẻ con khóc lóc, nhưng chỉ có tiếng của một đứa…

Cô nằm trên giường sinh lạnh lẽo, đau đớn dữ dội đột nhiên được hút ra, làm cả người cô như tê liệt. Cơ thể, thốt không nên lời khó chịu; tâm tình, tả chẳng thành câu mùi vị.

Ở bên cạnh, cô y tá đang mặc quần áo vào cho đứa bé gái. Còn giữa chân cô, có một ‘vật phẩm’ đang động đậy.

‘Con bé’ thậm chí không đủ sức để phát ra một chút âm thanh để phản đối, buộc phải đối mặt với thế giới ác nghiệt này.

Môi Duy Đóa không còn một chút máu, cả người run rẩy. Dù gì cô vẫn là một đứa con nít, chỉ liếc mắt một cái chứ chẳng dám kề sát giữa hai chân xem ‘con bé’ đang chòi đạp.

‘Con bé’ chòi đạp liên tục, hệt như đang đá hết cước này tới cước khác trong bụng cô, nhưng sau đó yếu dần rồi từ từ vô lực… Chỉ vài phút mà dài hơn cả thế kỷ.

Cô hối hận ư? Mãi tới bây giờ cô vẫn giữ cái đáp án kiên định kia, nhưng giây phút này cô lại dao động. Cô nghĩ, cô nhất định sẽ bị quả báo.

Chị y tá sắp xếp bên kia xong thì đi tới trước giường cô, sau đó hét lên kinh hãi: “Bác sĩ, tiêu rồi, tiêu rồi! Bệnh nhân giường số 1 chảy máu bất thường!”

Đầu óc choáng váng một trận.

Trời vừa tờ mờ sáng, trên gò má Duy Đóa ướt đẫm, cô sờ sờ mặt mình, trong cơn mơ màng cô lại rơi nước mắt.

Cánh tay trần và thân hình cường tráng bên cạnh cô cũng từ từ mở mắt.

“Chào buổi sáng.” Gã chào cô.

Sớm tinh mơ, đập vào mắt gã là vết xẹo xấu xí trên chiếc cổ trắng ngần của cô.

Tiểu Béo nhầm rồi, ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, Kiều Duy Đóa quả thật đã tự sát. Cô dùng dao cứa ngang gáy để tự vẫn.

Một cô gái tàn nhẫn với ngay cả bản thân mình! Thật khiến cho gã… hết cách chống đỡ.

“Chào buổi sáng.” Cô lặng lẽ quẹt nước mắt, lãnh đạm nói.

Mặt trời mùa hè đã dần dần nhú lên ở đằng Đông, chiếu sáng khắp căn phòng. Tuy nhiên, nó không chiếu sáng được trái tim cô.

Chương 14

Gã cũng không vội rời giường mà đưa bàn tay chu du khắp người cô, khiến toàn thân Duy Đóa nổi hết da gà. Cô ngay tức thì trừng mắt nhìn gã.

Gã làm như chẳng có cảm giác gì, bàn tay vẫn lần dò vào bên trong áo rồi chui thẳng ra sau lưng. Bây giờ gã đã ‘bình tĩnh’ và rốt cuộc cũng hiểu. Quả nhiên, gã đụng trúng khuy cài áo ngực của cô. Khi gã sắp tháo nó thì cô cố sức đè bàn tay đang lộng hành của gã lại.

Cô ra sức chống đẩy để gã đừng chạm tới mình. Tuy nhiên, gã không cho cô như mong muốn, gương mặt lành lạnh của cô lại được hâm nóng và gã mạnh mẽ che kín đôi môi cô.

Bẩn quá, gã còn chưa đánh răng! Duy Đóa vừa né tránh nụ hôn của gã, vừa ghê tởm muốn che đôi môi mình. Giữa lúc cô lơ là thì ‘bặp’ một tiếng, khuy áo ngực đã bị tháo rời.

Bàn tay gã lập tức phủ tay lên vùng ‘đồi núi’ vô cùng nhạy cảm của cô, khiến cô nổi hết da gà. Ngoài ra, kẻ địch còn sờ mó lung tung càng làm cô muốn chống cự. Ai ngờ, cô mới bắt đầu vùng vẫy thì bỗng phát hiện có ‘cái gì đó’ vừa khéo đặt giữa hai chân mình…

Duy Đóa hít sâu một hơi lạnh toát, bây giờ mọi thứ cô hít vào đều là hơi thở đầy nam tính của Hình Tuế Kiến. Thậm chí cả làn da cô cũng bị cơ thể nóng bỏng của gã thiêu đốt. Hơn nữa, quan trọng nhất là… Gã – đang – trần – truồng! Đúng là đồ điên!

Trong chớp mắt, cơ thể cứng đờ của Duy Đóa bỗng khe khẽ phát run. Ai cũng biết sáng sớm đàn ông rất đáng sợ, hơn nữa, thể lực của Hình Tuế Kiến vô cùng khỏe mạnh. Đêm qua gã ăn chưa no, nên bây giờ trông gã có vẻ rất đói bụng… Nhận thức được điều nguy hiểm này, Duy Đóa hoàn toàn không dám động đậy.

Gã chạm vào các đường cong trên cơ thể cô. Đầu tiên là cặp nhũ hoa mềm mại, rồi lướt tới vùng bụng và thọc bàn tay vào quần cô.

“Đừng lo, tôi chỉ sờ thôi.” Gã khàn khàn nói để trấn an cô.

Làm sao cô có thể đừng lo? Duy Đóa mở to hai mắt, toàn thân căng thẳng và lâm vào trạng thái liều mạng bất cứ lúc nào.

“Làm giống như tối qua, tôi sẽ không đi vào.” Gã khẳng định không thể gấp gáp với cô, vì bây giờ là trời tháng sáu, thế mà dưới bàn tay gã lại vô tình đụng phải làn da lạnh ngắt, hệt như vừa đi ra từ hầm băng.

Duy Đóa cắn cắn môi. Gã thật hăng hái, mới sáng sớm đã ham muốn mãnh liệt rồi! Tuy nhiên phải công nhận rằng, sự cam đoan của gã làm cô buông lỏng.

“Vậy anh hãy nhanh lên, ‘làm’ xong tôi còn phải tới bệnh viện nữa!” Cô ngoảnh mặt đi với vẻ nghiêm nghị và thờ ơ.

Cô từng nghĩ, nếu cô không chịu ‘hy sinh’ một chút thì làm sao có thể báo thù? Cô sẽ làm cho gã sáng mắt, làm cho gã ngã từ thiên đường xuống địa ngục, làm cho gã sống thê thảm hơn cô. Vì vậy, tất cả quá trình hôm nay cô phải nhẫn nại!

Giọng cô rất giá buốt khiến sắc mặt gã cũng đông lạnh, trán nổi đầy gân xanh và quai hàm co rút. Xưa nay gã chưa từng có tính nhẫn nại với bất kì người phụ nữ nào, sao cô lại chẳng biết phân biệt? Còn nữa, cô bảo gã ‘làm’ cho xong? Được! Gã không khách sáo!

Lòng gã đầy bực tức, trong nháy mắt, gã cảm thấy từ cơ thể mình bốc lên một luồng cảm xúc hoang dã. Thực ra gã không phải quân tử, và tuyệt đối cũng chẳng thích làm quân tử! Đối với ả đàn bà chả biết phân biệt phải trái này, gã thật muốn thô bạo tới cùng! Gã xòe bàn tay trượt xuống cổ tay cô, vòng ngón cái qua nơi các mạch máu đang đập của cô rồi chầm chậm vuốt ve.

Kiểu vuốt ve dịu dàng này khiến Duy Đóa sửng sốt. Ngoài ra, trên bàn tay gã vẫn còn lưu lại vết máu loang lổ.

Cô biết, đây chính là kiệt tác của mình. Thực ra với thể lực của gã, nếu đêm qua lúc cô cắn xé mà gã đánh cô một cú, thì hôm nay cô sẽ không tài nào ngồi dậy nổi. Tuy nhiên, gã không làm như vậy.

Giữa lúc cô đang đờ đẫn thì gã trượt nụ hôn xuống vùng cổ trắng nõn, thậm chí hôn lên vết sẹo xấu xí của cô nữa.

Duy Đóa nhíu mày còn gã thì kéo bàn tay chống cự của cô ra, cởi áo cô và đưa ngón tay nhẹ nhàng cảm thụ sự co dãn tuyệt vời kia.

Duy Đóa xơ cứng, cô bắt đầu cắn môi theo quán tính, ép bản thân phải kiên nhẫn. Tuy nhiên, gã lại tùy tiện đưa cho cô bàn tay đã bị thương của mình.

“Em đừng tự cắn mình, nếu khó chịu thì hãy cắn nó.” Gã ra lệnh.

Duy Đóa không cần suy nghĩ mà cắn ngay tay gã. Bây giờ một tay gã đang bị cô giữ chặt, chắc chắn sẽ giảm bớt đi ‘tình hình tai nạn’. Cô mới hơi đắc ý thì ngờ đâu trước ngực đã truyền tới một cơn ẩm ướt.

Gã có vẻ cảm giác được sự ‘lo lắng’ của cô, nên ngón tay cái lại nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay cô như một sự trấn an không lời. Chẳng hiểu tại sao cơ thể cô lại có chút nong nóng, khiến cô hít một hơi lạnh toát.

‘Bốp’, cô vươn tay tát nghiêng mặt gã qua một bên, đồng thời cắt ngang mọi hành động của gã.

Bầu không khí thoáng chốc rơi vào bế tắc.

Duy Đóa run rẩy, cô lo sợ mình đã chọc giận gã.

Gã rút tay ra khỏi quần cô, còn Duy Đóa vội vàng kéo chăn che kín cơ thể mình. Mọi thứ vừa rồi làm cô vừa tức vừa thẹn, nên cô sẽ không giải thích về cái tát này! Cô mím môi, mặt đầy cố chấp.

Còn gã thì hiểu thấu mọi ý nghĩ của cô, “Lần đầu của chúng ta ở vào thời niên thiếu, nên không thoải mái lắm. Tôi không muốn tiếp tục để lại ám ảnh trong em.” Gã phá tan sự bế tắc.

Vậy ra mọi thứ vừa rồi chính là ‘biểu hiện’ cho sự nhẫn nại của gã? Đáng tiếc, cô lại có phản ứng quá dữ dội.

Cô cứng đờ. Không thoải mái? Khá khen cho cách dùng từ linh hoạt.

“Nhưng đồng thời tính kiên nhẫn của tôi cũng có giới hạn! Tôi hứa ‘buông tha’ cho em chỉ mang tính tạm thời, có lẽ thời kì tạm thời đó rất ngắn. Thậm chí có thể chỉ tồn tại khoảng một – hai ngày, nên em phải quen dần với sự đụng chạm của tôi!” Gã nhìn cô chăm chú, trầm giọng giải thích.

Gã chỉ tạm thời từ bỏ quyền lợi, chứ không có nghĩa là vĩnh viễn.

Nghe gã nói vậy, đôi mắt đẹp của Duy Đóa nheo lại. Quả nhiên, gã không phải là kẻ dễ bắt nạt.

Cô quật cường mím môi, cố hết sức kiềm chế. Đôi môi xinh đẹp của cô nhả ra ba chữ, “Tôi biết rồi.” Hiện giờ cô chỉ có thể khuất phục, bởi vì cô không dám đấu với gã.

Gã nhìn cô chằm chằm, vẻ không cam lòng khuất phục của cô đều lọt vào mắt gã. Cuối cùng, gã im lìm bước xuống giường mặc quần áo.

Gã đứng trước mặt cô mà không hề che dấu cơ thể cường tráng lõa lồ của mình. Bờ vai gã thật rộng, vùng bụng phẳng lì và vô cùng săn chắc. Gã kéo ngăn tủ lấy cái quần lót, khoác lên ‘chú chiến sĩ’ đang rất muốn chiến đấu anh dũng.

Cô bóp chặt hai tay thành nắm đấm, không hề xấu hổ chuyển ánh mắt. Cô cứ tiếp tục nhìn gã chằm chằm như thể chẳng hề bị gã hù dọa.

Vẻ mặt gã lại càng tự nhiên hơn, “Em dậy đi, xuống lo điểm tâm cho tôi.” Tính gã rất gia trưởng.

Duy Đóa cắn môi, “Tôi biết rồi.”

“À, có phải tôi quên dặn em là khăn mặt và quần lót của tôi chỉ được giặt bằng tay không? Các thứ quần áo khác cứ quăng vào máy giặt đi!” Gã vừa tròng chiếc áo T-shirt vừa nói.

Cô định đem hết quần áo của gã ném vào máy giặt, ai ngờ bị gã chặn đầu trước!

“Tôi biết rồi.” Cô lãnh đạm đáp.

“Tôi đã bỏ mười triệu vào sổ tiết kiệm của em.” Gã xỏ chân vào quần.

“Tôi biết…” Duy Đóa khựng lại và mở tròn mắt.

Hai giây sau.

“Anh có ý gì đây? Anh định dùng mười triệu để mua thân xác tôi hả? Có phải anh hoang phí quá chăng?” Đôi môi cô nhổ ra những lời chế nhạo không thương tiếc.

Cô không biết phân biệt phải trái cũng chẳng khiến gã tức giận.

“Tôi không mua thân xác em, mà hy vọng mua sự kiêu ngạo của em.” Gã thờ ơ đáp.

Mua sự kiêu ngạo của cô? Duy Đóa cười lạnh lùng, cô định muốn nói gã đừng có nằm mơ.

“Nếu tiền có thể cho em cảm giác an toàn, nếu tiền có thể duy trì sự kiêu ngạo của em, thì tôi không ngại tiêu thật nhiều tiền trên người em.” Mặc dù gã có rất nhiều tiền nhưng cũng không phải của riêng mình gã. Muốn gởi mười triệu tiền mặt cho cô, cũng chẳng dễ dàng gì với gã. Dĩ nhiên gã sẽ không nói chuyện này với cô, vì nó liên quan đến danh dự của người đàn ông.

Cô sửng sốt.

Tiền quả thực có thể cho cô cảm giác an toàn. Đặc biệt dưới tình trạng của Tiểu Lộng hiện nay, cô cần thứ cảm giác an toàn đó để bảo vệ mình.

Tiền quả thật có thể duy trì sự kiêu ngạo của cô. Bởi vì, nếu kinh tế eo hẹp thì sự kiêu ngạo cũng chỉ là hư vô và không hề thực tế.

Tuy nhiên, cô không ngờ gã sẽ nói như vậy. Trái tim cô bỗng dưng rung nhẹ, một cảm giác kì lạ nhói lên trong lòng.

Kì, rất kì lạ.

Cô lập tức cắt ngang dòng suy nghĩ và tự nhủ, tất cả đều là cái hố gã đào. Giống như chuyện ông Từ, gã muốn biến cô thành con nợ để tạo lợi thế, sau đó lấy nó ra để áp chế.

“Cám ơn anh.” Gã coi tiền như rác, cô cần gì phải từ chối?

Nếu đã tới thì cứ an tâm ở lại, cô sẽ đem mình đặt ở vị trí tình nhân, điều chỉnh tâm lý thật tốt. Mười năm trước, có lẽ cô sẽ rất khí khái mà từ chối; nhưng mười năm sau, cô đã thông minh lên rất nhiều.

Ai nói cô chỉ biết ngồi đó ‘chịu đòn’? Nếu cô đã nuốt số tiền này rồi, thì đừng mong cô sẽ nhổ nó ra!

Cô lại biểu hiện vẻ thích cười mà không cười đầy lạnh lùng! Hình Tuế Kiến nhíu mày, tại sao muốn cô cười lại khó khăn đến vậy?

Đúng lúc đó, điện thoại của cô vang lên.

“Xin lỗi anh, tôi đi nhận điện thoại.” Cô cười cười nói.

Gã im lặng, lạnh lùng nhìn cô.

Cô nhấc máy, vừa mới nghe vài câu thì đã háo hức cao giọng: “Thật vậy sao? Tiểu Lộng có dấu hiệu thanh tỉnh hả?”

“Đúng vậy, cô Kiều, sáng nay lúc tôi rửa mặt cho Tiểu Lộng, thì thấy mắt con bé giật giật như muốn mở ra!” Điều dưỡng viên vui vẻ báo tin.

Gương mặt cô bất chợt tỏa sáng, dưới vầng dương trông rất xinh và rất đẹp.

Nãy giờ gã luôn đứng đó nhìn cô chằm chằm, vì nụ cười chân tình đó mà vẻ mặt lạnh lẽo của gã cũng từ từ thư giãn.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3