Húng nhại – Phần III – Chương 23

23.

Người phụ nữ đó định gọi ai vẫn còn là điều bí ẩn, vì sau khi lục soát căn hộ, chúng tôi thấy cô ta chỉ có một mình. Có lẽ cô ta kêu cứu hàng xóm gần đây, hay có khi chỉ là biểu hiện của sự sợ hãi. Dù sao chăng nữa, cũng chẳng có ai khác nghe thấy cô ta.

Căn hộ này hẳn là một nơi tuyệt vời để náu tạm, nhưng đó là thứ xa xỉ mà chúng tôi không có được. “Mọi người nghĩ ta có bao nhiêu thời gian trước khi chúng phát hiện ra mấy người trong chúng ta sống sót?” tôi hỏi.

“Anh nghĩ chúng có thể ập đến đây bất cứ lúc nào,” Gale đáp. “Chúng đã biết ta đang hướng lên phố. Có lẽ vụ nổ sẽ làm chúng ngỡ ngàng dăm phút, rồi chúng sẽ bắt đầu tìm kiếm xem ta thoát bằng lối nào.”

Tôi tới bên cửa sổ trông ra ngoài đường, và khi hé mắt nhìn qua tấm mành, tôi không phải đối mặt với lũ Trị an viên mà là một đám đông tấp nập như thường lệ. Trong suốt cuộc hành trình dưới lòng đất, chúng tôi đã bỏ khu vực sơ tán lại tít phía sau và ngoi lên ở một khu nhộn nhịp của Capitol. Đám đông này mang lại cho chúng tôi cơ hội trốn thoát duy nhất. Tôi không có Ảnh nổi, nhưng có Cressida. Chị lại bên cửa sổ với tôi, quả quyết rằng chị biết chỗ chúng tôi đang nấp, và thông báo tin tốt là chúng tôi chẳng còn cách dinh tổng thống mấy khối nhà nữa.

Nhìn lướt qua những người đồng hành là tôi biết chẳng còn thời gian đánh úp Snow. Gale vẫn mất máu từ vết thương ở cổ mà chúng tôi thậm chí không thể lau sạch được. Peeta ngồi trên chiếc sofa nhung cắn chặt gối, hoặc để chống lại cơn điên hoặc kìm nén tiếng thét. Pollux nức nở bên chiếc lò sưởi trang trí tinh xảo. Cressida đứng kiên quyết bên tôi, nhưng trông chị nhợt nhạt đến nỗi môi trắng bệch. Tôi thì nuôi lòng căm thù. Khi hơi sức để căm thù dần cạn, tôi sẽ thành kẻ vô dụng.

“Kiểm tra tủ quần áo của cô ta đi,” tôi nói.

Trong một phòng ngủ chúng tôi tìm thấy hàng trăm bộ đồ phụ nữ, áo khoác, giày, tóc giả cầu vồng, đồ trang điểm đủ để sơn một căn nhà. Trong phòng ngủ bên kia hành lang là tuyển chọn các món đồ tương tự dành cho nam. Có lẽ là của chồng của cô ta. Hay của một gã nhân tình đã may mắn rời khỏi nhà sáng nay.

Tôi gọi những người khác tới thay đồ. Nhìn thấy cổ tay đẫm máu của Peeta, tôi liền lục tìm chìa khóa còng trong túi, nhưng cậu quay phắt khỏi tôi.

“Không,” cậu nói. “Đừng. Cái này giúp tớ trấn tĩnh được.”

“Cậu còn cần dùng đến tay mà,” Gale nói.

“Khi tôi cảm thấy sắp đánh mất bản thân, tôi lại chà cổ tay vào đó, cơn đau giúp tôi tập trung,” Peeta nói. Tôi đành kệ vậy.

May là ngoài trời lạnh nên chúng tôi có thể che phần lớn đồng phục và vũ khí dưới lớp áo khoác và áo choàng thùng thình. Chúng tôi đeo ủng lủng lẳng quanh cổ bằng dây buộc, giấu nó đi mà thay bằng một đôi giày dị hợm. Thách thức thực sự, tất nhiên, là khuôn mặt của chúng tôi. Cressida và Pollux có nguy cơ bị nhận diện do quen biết. Gale có thể trông khá quen trong các ĐTT và bản tin, Peeta và tôi thì mỗi công dân ở Panem đều nhẵn mặt cả rồi. Chúng tôi lật đật giúp nhau trát những lớp trang điểm dày cộp lên mặt, đội tóc giả và đeo kính râm vào. Cressida quàng khăn lên người Peeta và quấn khăn quanh mũi miệng tôi.

Tôi cảm thấy thời gian tích tắc trôi đi, nhưng vẫn nán lại thêm giây lát để nhét thực phẩm và đồ sơ cứu vào túi. “Bám sát nhau,” tôi nói ở cửa trước. Rồi chúng tôi bước thẳng ra đường. Mưa tuyết bắt đầu đổ xuống. Những con người luống cuống lượn vè vè quanh chúng tôi, nói về phiến quân, cái đói và tôi bằng chất giọng Capitol màu mè. Chúng tôi sang đường, băng qua thêm vài căn hộ nữa. Ngay khi chúng tôi rẽ ở khúc quanh, ba tá Trị an viên lướt qua. Chúng tôi nhảy ra khỏi lối đi như những công dân đích thực, đợi cho đến khi đám đông lại nối nhau thành dòng chảy bình thường, rồi tiếp tục di chuyển. “Cressida,” tôi thì thầm. “Chị có nghĩ ra được chỗ nào không?”

“Tôi đang cố đây,” chị đáp.

Chúng tôi đi qua một khu nhà nữa, rồi còi rú lên. Qua cửa sổ một căn hộ, tôi thấy có thông báo khẩn và chân dung của chúng tôi vụt hiện lên. Chúng chưa nhận diện được ai trong chúng tôi đã thiệt mạng, vì tôi thấy Castor và Finnick cũng có mặt trong ảnh. Chẳng mấy chốc mỗi người qua đường cũng nguy hiểm chẳng kém gì đám Trị an viên. “Cressida?”

“Có một chỗ. Không lý tưởng lắm. Nhưng chúng ta có thể thử,” chị nói. Chúng tôi theo chị đi qua vài khu nhà nữa rồi rẽ qua cánh cổng dẫn vào một nơi trông như nhà riêng. Tuy vậy, đây là một loại đường tắt, vì sau khi xuyên qua một khu vườn cắt tỉa cầu kỳ, chúng tôi ra ngoài bằng một cánh cổng khác dẫn ra con phố hẹp nối hai đại lộ chính. Có hai cửa hàng nhỏ - một thu mua đồ cũ, một bán trang sức nhái. Chỉ có dăm ba người chung quanh, và chẳng ai để mắt đến chúng tôi. Cressida bắt đầu liến thoắng bằng giọng chói lói về đồ lót lông, rằng trong những tháng lạnh giá thế này thì mấy món đồ cần thiết ra sao. “Đợi mà xem giá đi! Tin tôi đi, bằng một nửa trên đại lộ thôi!”

Chúng tôi dừng lại trước mặt tiền một cửa hàng nhếch nhác đầy những ma nơ canh mặc đồ lót lông. Chỗ này còn chả có vẻ mở cửa, nhưng Cressida vẫn đẩy cửa chính vào, làm tiếng chuông rung lên chói tai. Bên trong cửa hàng chật chội mờ tối với những giá hàng nằm dọc hai bên, mùi lông thú xộc nồng nặc vào mũi tôi. Tình hình buôn bán ở đây chắc ế ẩm lắm, vì chúng tôi là những khách hàng duy nhất. Cressida đi thẳng tới chỗ một dáng người ngồi khom mình cuối cửa hàng. Tôi theo sau, vừa đi vừa lướt ngón tay qua lớp vải mềm mại.

Ngồi đằng sau quầy là người kỳ dị nhất tôi từng gặp. Bà ta là ví dụ cực đoan của việc lạm dụng dao kéo thành ra sai lầm, vì chắc chắn ngay cả ở Capitol người ta cũng không coi đây là một khuôn mặt quyến rũ. Da bị kéo căng, xăm trổ sọc đen sọc vàng. Mũi bị làm dẹt tới mức gần như biến mất. Tôi từng thấy râu mèo trên mặt dân Capitol, nhưng không dài đến thế. Kết quả là một dị nhân, một chiếc mặt nạ nhân miêu giờ đang nheo mắt nhìn chúng tôi vẻ ngờ vực.

Cressida bỏ tóc giả ra, để lộ chùm dây leo. “Tigris,” chị nói. “Chúng tôi cần giúp đỡ.”

Tigris. Sâu thẳm trong óc tôi, cái tên này gợi nhắc đến điều gì đó. Bà từng là một gương mặt quen – một phiên bản trẻ hơn, bớt khó chịu hơn của chính bà – trong kỳ Đấu trường Sinh tử sớm nhất mà tôi nhớ nổi. Một nhà tạo mẫu, tôi nghĩ vậy. Tôi không nhớ là làm cho quận nào. Không phải Quận 12. Sau đó chắc hẳn bà đã bị phẫu thuật mạnh tay, quá đà thành ra gớm guốc.

Ra đây là kết cục của những nhà tạo mẫu khi đã hết giá trị sử dụng. Chờ chết nơi những cửa hàng đồ lót chuyên biệt buồn thiu. Khuất khỏi tầm mắt công chúng.

Tôi chằm chằm nhìn bà, tự hỏi có đúng tên cúng cơm của bà là Tigris, tạo cảm hứng cho trò cắt xẻo của bà, hay bà chọn phong cách này và đổi tên cho phù hợp với những lằn sọc.

“Plutarch nói có thể tin tưởng bà,” Cressida bổ sung.

Tuyệt, bà là người của Plutarch. Vậy nếu bước đầu tiên của bà không phải là tố chúng tôi với Capitol thì sẽ là thông báo cho Plutarch, và ngoài ra là Coin, biết chỗ chúng tôi. Không, cửa hàng Tigris không lý tưởng, nhưng đó là tất cả những gì chúng tôi có lúc này. Nếu bà có ý giúp chúng tôi. Bà nheo mắt nhìn giữa cái ti vi cũ trên quầy và chúng tôi, như thể cố nhận ra chúng tôi. Để giúp bà, tôi tháo khăn, bỏ tóc giả ra, đoạn bước lại gần hơn để ánh sáng màn hình rọi lên khuôn mặt mình.

Tigris cất tiếng rên trầm, không mấy khác kiểu con Hũ Bơ chào đón tôi. Bà tuột xuống khỏi ghế đẩu và biến mất sau giá quần legging lót lông. Có tiếng kéo thượt, rồi tay bà thò ra vẫy chúng tôi lại. Cressida nhìn tôi, như muốn hỏi Cô chắc chứ? Nhưng chúng tôi có lựa chọn nào khác đây? Quay trở ra phố trong tình hình này là cầm chắc bị tóm cổ hay mất mạng. Tôi gạt đám đồ lông ra thì thấy Tigris trượt mở tấm ván dưới chân tường. Đằng sau nó có vẻ là đỉnh một cái cầu thang đá dốc. Bà ra hiệu cho tôi vào.

Mọi thứ ở tình huống này lồ lộ là một cái bẫy. Một thoáng sợ hãi lướt qua và tôi thấy mình quay sang Tigris, dò xét cặp mắt vàng nâu kia. Sao bà lại làm thế? Bà đâu phải Cinna mà sẵn lòng hy sinh bản thân mình vì người khác. Người đàn bà này là hiện thân của sự nông cạn của Capitol. Bà từng là ngôi sao của Đấu trường Sinh tử cho đến khi… lụi tàn. Vậy nguyên cớ là ở đây chăng? Cay đắng? Căm ghét? Trả thù? Thực sự thì ý nghĩ đó xoa dịu lòng tôi. Nhu cầu trả thù có thể sôi sục dai dẳng. Nhất là nếu nói cái liếc nhìn trong gương lại củng cố thêm điều đó.

“Snow đã cấm bà dính đến Đấu trường phải không?” tôi hỏi. Bà chỉ chòng chọc nhìn tôi. Đâu đó cái đuôi hổ phe phẩy khó chịu. “Vì tôi sẽ giết ông ta, bà biết đấy.” Miệng bà dãn rộng ra thành một kiểu mà tôi đoán là nụ cười. Yên tâm rằng chuyện này không hoàn toàn điên rồ, tôi dò dẫm chui vào khoảng trống.

Xuống được lưng chừng cầu thang, mặt tôi va phải một sợi dây lủng lẳng, tôi bèn giật dây thắp sáng nơi ẩn náu bằng bóng đèn huỳnh quang chập chờn. Đó là một hầm rượu nhỏ không có cửa ra vào hay cửa sổ. Nông choèn, rộng rãi. Có lẽ chỉ là một khoảng đất giữa hai căn hầm thật sự. Một nơi mà nếu ai không có con mắt tinh tường về kích thước sẽ khó lòng nhận ra sự tồn tại của nó. Nơi này lạnh lẽo, ẩm thấp, với những hàng chồng lông thú có lẽ hàng năm trời chưa nhìn thấy ánh ngày. Nếu tự Tigris không tố chúng tôi thì tôi không tin có ai lại tìm ra chúng tôi ở xó xỉnh này. Đến khi tôi chạm chân xuống sàn xi măng, những người đồng hành khác cũng bước xuống thang. Tấm ván trượt lại về chỗ cũ. Tôi nghe thấy tiếng bánh xe cót két của giá đồ lót được kê chỉnh lại. Tigris nhẹ nhàng trở lại ghế đẩu. Chúng tôi đã bị cửa hàng của bà nuốt chửng.

Cũng vừa đúng lúc, vì Gale nom sắp gục đến nơi. Chúng tôi trải lông thú cho anh lấy chỗ ngả lưng, tháo bỏ hàng lớp vũ khí của anh ra, rồi đỡ anh nằm ngửa xuống. Cuối hầm rượu có một vòi nước cách sàn nhà khoảng ba mươi phân, bên dưới có lỗ thoát. Tôi vặn vòi và sau bao tiếng khục khặc cùng hàng đống gỉ sét, nước trong cuối cùng cũng chảy ra. Chúng tôi lau vết thương trên cổ Gale và tôi nhận ra băng bó không ăn thua. Anh sẽ cần vài mũi khâu. Trong bộ sơ cứu có kim tiêm và chỉ vô trùng, nhưng cái chúng tôi thiếu là thầy thuốc. Tôi thoáng nghĩ tới Tigris. Là nhà tạo mẫu, chắc hẳn bà biết cách khâu. Nhưng thế thì sẽ không có ai trông cửa hàng, mà bà cũng đã giúp chúng tôi đủ rồi. Bấm bụng chấp nhận mình có lẽ là người đủ khả năng làm việc này nhất, tôi nghiến răng khâu những đường nham nhở. Không đẹp mắt nhưng có tác dụng. Tôi bôi thuốc lên vết thương rồi băng lại. Cho anh vài viên thuốc giảm đau. “Giờ thì anh nghỉ đi. Ở đây an toàn rồi,” tôi bảo anh. Anh thiếp đi tắp lự.

Trong khi Cressida và Pollux làm ổ lông cho mỗi chúng tôi, tôi chăm sóc cổ tay Peeta. Nhẹ nhàng rửa sạch máu, thoa thuốc sát trùng rồi băng lại bên dưới chiếc còng. “Cậu phải giữ cho sạch đấy, nếu không nhiễm trùng có thể lan rộng và…”

“Tớ biết thế nào là nhiễm trùng máu mà Katniss,” Peeta nói. “Dù mẹ tớ không phải là thầy thuốc.”

Lòng tôi lại nhói lên đúng lúc, với một vết thương khác, một dải băng khác. “Cậu từng nói với tớ y hệt như vậy trong Đấu trường Sinh tử đầu tiên. Là thực hay là không thực?”

“Thực,” cậu đáp. “Còn cậu đã mạo hiểm tính mạng để đi lấy thuốc cứu sống tớ?”

“Thực.” Tôi nhún vai. “Cậu là lý do tớ còn sống mà làm việc đó.”

“Tớ ư?” Lời bình luận ấy đẩy cậu vào cơn bối rối. Một kí ức lấp lánh nào đó hẳn đang vùng vẫy đòi cậu chú ý, vì người cậu căng cứng và đôi cổ tay mới được băng bó kia lại cọ vào còng kim loại. Rồi cậu cạn kiệt sinh lực. “Tớ mệt quá, Katniss à.”

“Đi ngủ đi,” tôi nói. Cậu sẽ không chịu chừng nào tôi chưa tháo một bên còng ra và xích cậu vào cột cầu thang. Khó mà thoải mái nổi khi nằm đó với tay giơ quá đầu. Nhưng chỉ vài phút là cậu cũng thiếp đi ngay.

Cressida và Pollux đã lót ổ cho chúng tôi, sắp xếp thực phẩm và dụng cụ y tế, giờ quay sang hỏi tôi xem cắt cử người gác thế nào. Tôi nhìn vẻ xanh xao của Gale, còng tay của Peeta. Pollux đã mấy ngày chưa ngủ, còn Cressida và tôi mới chỉ chợp mắt vài tiếng đồng hồ. Nếu một đội Trị an viên xông qua cánh cửa kia thì chúng tôi sẽ bị mắc kẹt như chuột. Chúng tôi phó mặc hoàn toàn cho một hổ nữ hom hem lụ khụ mang trong lòng điều mà tôi có thể hy vọng là mong muốn Snow chết đến cháy bỏng tâm can.

“Tôi thực tình nghĩ có cắt cử người gác cũng chả ích gì đâu. Thôi cố ngủ chút đi,” tôi nói. Họ đờ đẫn gật đầu, và cả đám cùng vùi mình vào lớp lông. Ngọn lửa trong lòng tôi lụi dần, cùng với nó là sức mạnh của tôi. Tôi đầu hàng lớp lông mềm phảng phất hơi mốc, chìm vào mê mệt.

Tôi nhớ mình chỉ có một giấc mơ duy nhất. Một giấc mơ dài mệt nhoài, trong đó tôi cố tới Quận 12. Mái nhà tôi tìm kiếm vẫn bình an vô sự, mọi người còn sống. Effie Trinker, nổi bần bật với bộ tóc giả hồng rực và bộ đồ cắt may riêng, đi cùng tôi. Tôi cứ cố bỏ bà lại đâu đó, nhưng không hiểu sao bà cứ tái xuất hiện bên tôi, khăng khăng rằng là người hộ tống tôi, bà có trách nhiệm phải giúp tôi theo đúng lịch trình. Chỉ có điều lịch trình thay đổi liên tục, lúc thì bị chệch hướng do thiếu dấu của chính quyền, khi thì bị hoãn lại do Effie bị gãy mất một bên gót giày cao chót vót. Chúng tôi cắm chốt hết ngày này qua ngày khác trên một cái ghế băng giữa một nhà ga xám xịt ở Quận 7, chờ đợi một chuyến tàu chẳng bao giờ tới. Khi tỉnh dậy, không hiểu sao tôi còn thấy rã rời hơn cả những đêm thường mơ thấy máu và nỗi sợ.

Cressida, người duy nhất đã thức bảo tôi rằng đã chiều muộn rồi. Tôi ăn một lon bò hầm rồi chiêu thật nhiều nước. Rồi tôi dựa vào tường hầm rượu, điểm lại những sự kiện xảy ra hôm qua. Những cái chết nối tiếp nhau. Đếm trên đầu ngón tay. Một, hai – Mitchell và Boggs mất xác trong khu nhà. Ba – Messalla bị kén làm tan chảy. Bốn, năm – Legg 1 và Jackson hy sinh thân mình ở Máy xay Thịt. Sáu, bảy, tám – Castor, Homes và Finnick bị bọn thằn lằn mút nồng nặc mùi hoa hồng ngoạm đầu. Tám cái chết trong vòng hai tư giờ. Tôi biết sự đã rồi, nhưng lại có cảm giác như chuyện không có thực. Chắc chắn Castor đang ngủ dưới chồng lông kia, Finnick sẽ nhảy xổ xuống cầu thang trong nháy mắt nữa. Boggs sẽ nói cho tôi biết kế hoạch trốn thoát.

Tin rằng họ đã chết là chấp nhận rằng tôi đã giết họ. Được rồi, có lẽ loại trừ Michell và Boggs – họ chết trong khi làm nhiệm vụ thực sự. Nhưng những người khác chết vì bảo vệ tôi trong một nhiệm vụ mà tôi bịa ra. Mưu đồ giết Snow giờ xem ra thật ngớ ngẩn. Quá đỗi ngớ ngẩn khi tôi run rẩy ngồi đây trong hầm rượu này, điểm lại những mất mát, sờ mó lớp tua rua trên đôi ủng bạc cao đến gối mà tôi lấy cắp từ nhà người phụ nữ nọ. Ô phải – tôi quên mất. Tôi cũng giết cả cô ta nữa. Giờ tôi đang lấy mạng của những công dân tay không.

Tôi nghĩ đã đến lúc mình nộp mạng rồi.

Khi mọi người cuối cùng cũng dậy hết, tôi bèn thú tội. Tôi dã nói dối về nhiệm vụ ra sao, tôi đã mạo hiểm mạng sống của mọi người trong việc đeo đuổi trả thù thế nào. Có một khoảng lặng dài sau khi tôi nói xong. Rồi Gale lên tiếng, “Katniss à, tất cả bọn anh đều biết em nói dối rằng Coin phái em đến để ám sát Snow.”

“Mọi người có thể biết. Những chiến binh Quận 13 thì không,” tôi đáp.

“Cô có thực sự cho rằng Jackson tin cô nhận lệnh từ Coin?” Cressida hỏi. “Tất nhiên bà ấy không nghĩ thế. Nhưng bà ấy tin Boggs, và rõ ràng ông ấy muốn cô tiếp tục.”

“Tôi thậm chí chưa từng nói cho Boggs biết tôi định làm gì,” tôi nói.

“Em đã từng nói với tất cả mọi người ở Bộ Tư lệnh rồi còn gì!” Gale nói. “Đó là một trong các điều kiện đổi lấy việc trở thành Húng nhại. ‘Tôi giết Snow.’ ”

Những việc ấy dường như là hai thứ tách biệt. Thương lượng với Coin về đặc quyền hành quyết Snow sau chiến tranh và cuộc đào thoát trái phép xuyên khắp Capitol này. “Nhưng không phải như thế này,” tôi nói. “Nó đúng là một thảm họa toàn diện.”

“Anh nghĩ nó sẽ được xem là một nhiệm vụ cực kỳ thành công,” Gale nói. “Chúng ta đã thâm nhập được vào doanh trại địch, cho thấy lớp phòng thủ của Capitol có thể bị xâm phạm. Chúng ta đã đưa hình ảnh của chính mình xuất hiện trên khắp các bản tin Capitol. Chúng ta đã đẩy cả thành phố vào cảnh hỗn loạn cố gắng tìm ra mình.”

“Tin tôi đi, Plutarch phấn khích lắm đấy,” Cressida bồi thêm.

“Đó là vì Plutarch không quan tâm xem ai chết,” tôi nói. “Chừng nào Đấu trường của ông ta còn thành công thì không.”

Cressida và Gale thay nhau tìm cách thuyết phục tôi. Pollux gật đầu trước những lời họ nói để ủng hộ họ. Chỉ có Peeta là không đưa ra ý kiến nào.

“Cậu nghĩ thế nào hả Peeta?” cuối cùng tôi hỏi cậu.

“Tớ nghĩ… cậu vẫn không biết. Sức ảnh hưởng của mình.” Cậu trượt cái còng lên trên cột đỡ mình ngồi dậy. “Những người thiệt mạng ấy chẳng ai là kẻ ngốc cả. Họ biết lúc đó mình làm gì. Họ theo cậu bởi họ tin rằng cậu thực sự có thể giết chết Snow.”

Tôi không biết tại sao giọng cậu lại thuyết phục được tôi trong khi những người khác không thể. Nhưng nếu cậu nói đúng, mà tôi cho là vậy, thì tôi nợ họ một món nợ chỉ có thể trả lại bằng một cách. Tôi rút tấm bản đồ giấy ra khỏi túi đồng phục, trải lên sàn nhà với một quyết tâm mới. “Chúng ta đang ở đâu đây, Cressida?”

Cửa hàng Tigris cách Bùng binh Thành phố và dinh thự của Snow khoảng năm khối nhà. Chúng tôi có thể dễ dàng đi qua một khu vực đã ngưng toàn bộ hoạt động của các kén vì sự an toàn của người dân. Chúng tôi có thể bình an tới đó bằng cách cải trang, có lẽ bằng mấy món trang trí trong kho lông thú của Tigris. Nhưng sau đó thì sao? Tòa dinh thự chắc chắn được canh gác cẩn mật, dưới camera giám sát 24/24, và đan cài những cái kén có thể hoạt động sau một cú gạt công tắc.

“Cái chúng ta cần là lôi ông ta ra giữa thanh thiên bạch nhật,” Gale nói với tôi. “Rồi ai đó trong nhóm có thể bắn ông ta.”

“Ông ta còn xuất hiện trước công chúng nữa không nhỉ?” Peeta hỏi.

“Tôi không nghĩ vậy,” Cressida nói. “Ít nhất là trong tất cả những bài diễn văn gần đây mà tôi xem, ông đều ở trong dinh thự. Kể cả trước khi phiến quân tới đây. Tôi đoán ông ta ngày càng cảnh giác hơn sau khi Finnick tố cáo tội ác của ông ta trên sóng truyền hình.”

Đúng vậy. Giờ không phải chỉ có những Tigris người Capitol căm ghét Snow mà là cả một mạng lưới những người biết ông ta đã làm gì với bạn bè và gia đình họ. Dụ được ông ta ra ngoài chắc phải là một điều kỳ diệu ấy chứ. Một điều gì đó như…

“Tôi cá là ông ta sẽ lộ diện vì tôi,” tôi nói. “Nếu tôi bị bắt. Ông ta muốn chuyện đó càng công khai càng tốt. Ông ta muốn hành hình tôi ngay trên thềm cửa.” Tôi để điều này ngấm dần. “Rồi Gale có thể bắn ông ta từ phía khán giả.”

“Không.” Peeta lắc đầu. “Kế hoạch này có thể kết thúc theo rất nhiều cách. Nhỡ đâu Snow quyết định giữ cậu lại tra tấn hòng moi tin. Hoặc cho xử tử cậu mà không xuất đầu lộ diện. Hoặc giết cậu trong dinh thự rồi bêu xác cậu ra ngoài.”

“Gale?” tôi nói.

“Nghe chừng ta quá vội vàng đưa ra một giải pháp cực đoan,” anh nói. “Nếu cùng đường thì hẵng tính thế. Cứ nghĩ tiếp đi.”

Trong bầu yên lặng theo sau, chúng tôi nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng của Tigris trên đầu. Chắc đã đến giờ đóng cửa. Có lẽ bà ta đang đóng cửa cài then, kéo rèm lại. Vài phút sau, tấm ván trên đầu cầu thang trượt mở.

“Lên đi,” một giọng nói trầm khan vang lên. “Tôi có ít thức ăn cho mọi người đây.” Đây là lần đầu tiên bà mở lời từ lúc chúng tôi đến. Là tự nhiên hay do luyện tập nhiều năm, tôi không biết nữa, nhưng có gì đó trong cách nói của bà gợi nhắc đến tiếng mèo kêu rừ rừ.

Trong khi chúng tôi leo cầu thang, Cressida hỏi, “Bà đã liên lạc với Plutarch chưa, Tigris?”

“Chịu thôi.” Tigris nhún vai. “Ông ta sẽ đoán được mọi người ở nơi an toàn. Đừng lo.”

Lo ư? Tôi cảm thấy nhẹ nhõm hết cả nỗi lòng khi biết mình sẽ không phải nhận – hay phải làm ngơ – những chỉ thị trực tiếp của Quận 13 nữa. Hay bịa ra một lời bào chữa lọt tai nào cho những quyết định tôi đưa ra mấy ngày qua.

Trên quầy trong cửa hàng có mấy khúc bánh mì thiu, một góc phô mát mốc meo, và nửa lọ mù tạt. Nó nhắc tôi nhớ rằng dạo này không phải ai ở Capitol cũng được ăn uống đủ đầy. Tôi thấy buộc phải nói với Tigris về chỗ thực phẩm còn lại của chúng tôi, nhưng bà phẩy tay gạt đi. “Tôi hầu như chả ăn gì mấy,” bà nói. “Mà đằng nào cũng chỉ ăn thịt sống thôi.” Điều này nghe có vẻ hơi lập dị quá nhưng tôi cũng không tọc mạch thêm. Tôi chỉ cạo cạo lớp vảy mốc khỏi miếng pho mát và chia đồ ăn cho những người còn lại trong nhóm.

Chúng tôi vừa ăn vừa xem bản tin mới nhất của Capitol. Chính phủ đã khoanh vùng những phiến quân sống sót là năm người chúng tôi. Tiền thưởng hậu hĩnh cho kẻ nào cung cấp thông tin giúp tóm gọn chúng tôi. Chúng nhấn mạnh rằng chúng tôi nguy hiểm đến thế nào. Cho chúng tôi xem màn giao chiến với đám Trị an viên, nhưng lại không phát cảnh bọn mút vặt đầu đám kia. Bày tỏ lòng thương tiếc với người phụ nữ nằm gục tại nơi chúng tôi bỏ cô ta lại, với mũi tên của tôi vẫn găm trên ngực cô ta. Ai đó đã sửa sang lại lớp trang điểm trên mặt cô ta để phục vụ cho việc ghi hình.

Phiến quân để mặc Capitol phát sóng chương trình. “Hôm nay phiến quân đã đưa ra tuyên bố nào chưa?” tôi hỏi Tigris. Bà lắc đầu. “Có lẽ Coin không biết phải làm gì với tôi khi giờ tôi còn sống.”

Tigris cười khùng khục. “Không ai biết phải làm gì với cô cả, cô bé ạ.” Rồi bà bắt tôi nhận chiếc quần legging lông dù tôi không có tiền mua. Đó là loại quà mà ta phải nhận. Đằng nào thì trong hầm rượu kia cũng lạnh lắm.

Xuống hầm sau bữa khuya, chúng tôi lại vắt óc lên kế hoạch. Chưa nghĩ ra được gì khả dĩ nhưng cả bọn đều một mực nhất trí rằng năm người chúng tôi không thể tiếp tục đi cùng nhau nữa, và rằng chúng tôi nên tìm cách đột nhập vào dinh tổng thống trước khi tôi đem thân mình ra làm mồi nhử. Tôi đồng tình với điểm thứ hai để tránh gây thêm tranh cãi. Nếu tôi nhất quyết nộp mạng thì đâu cần ai phải cho phép hay tham gia cùng.

Chúng tôi thay băng, lại xích Peeta vào cột, rồi lăn ra ngủ. Vài tiếng sau, tôi dần tỉnh lại khi nghe thấy tiếng trò chuyện thì thầm. Peeta và Gale. Tôi không thể ngăn mình dỏng tai lên nghe ngóng.

“Cảm ơn đã cho tôi miếng nước,” Peeta nói.

“Có gì đâu,” Gale đáp. “Đằng nào đêm cũng tỉnh dậy cả chục lần.”

“Để đảm bảo rằng Katniss vẫn còn ở đây?” Peeta hỏi.

“Đại loại thế,” Gale thú nhận.

Một khoảng lặng dài rồi Peeta lại lên tiếng. “Buồn cười thật, những gì Tigris nói ấy. Rằng không ai biết phải làm gì với cô ấy cả.”

“Ừm, chúng ta còn lâu mới biết,” Gale nói.

Cả hai cùng cười. Thật lạ khi nghe thấy họ nói chuyện như thế. Gần như là bạn vậy. Trong khi không phải. Chưa từng. Dù họ cũng không hẳn là kẻ thù của nhau.

“Cô ấy yêu anh, anh biết đấy,” Peeta nói. “Cô ấy gần như nói thẳng với tôi thế sau khi anh bị roi vọt.”

“Đừng tin,” Gale đáp. “Cái cách cô ấy hôn cậu ở Huyết trường Tứ phân ấy… ừm, cô ấy chưa từng hôn tôi như vậy.”

“Chỉ là diễn thôi mà,” Peeta nói, dù giọng cậu phảng phất nét hoài nghi.

“Không, cậu đã chinh phục được cô ấy. Hy sinh mọi thứ vì cô ấy. Có lẽ đó là cách duy nhất thuyết phục cô ấy tin rằng cậu yêu cô ấy.” Một khoảng lặng dài. “Lẽ ra tôi nên tình nguyện thay cậu ở Đấu trường đầu tiên. Bảo vệ cô ấy.”

“Anh không thể,” Peeta nói. “Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ cho anh đâu. Anh phải chăm lo cho gia đình cô ấy. Với Katniss, họ còn quan trọng hơn mạng sống của chính cô ấy.”

“Thôi thì chuyện này cũng không còn lằng nhằng lâu nữa đâu. Tôi nghĩ cả ba chúng ta không thể nào cùng sống sót đến cuối cuộc chiến. Mà nếu có thì đó là vấn đề của Katniss. Chọn ai đây.” Gale ngáp. “Thôi ngủ đi.”

“Ừ.” Tôi nghe thấy tiếng còng tay của Peeta trượt xuống cột khi cậu ngả lưng. “Không biết cô ấy sẽ quyết định như thế nào nhỉ.”

“Ồ, cái đó thì tôi biết chắc.” Tôi có thể nghe rõ những từ cuối cùng của Gale qua lớp lông. “Katniss sẽ chọn bất kỳ ai mà cô ấy nghĩ nếu thiếu người ấy mình không thể sống sót.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3