Bạch Ngọc Lão Hổ - Hồi 09 - Phần 02

Vô Kỵ quả thật đã coi thường gã.

Có lẽ đại đa số người đều coi thường gã, đều nghĩ Tiểu Bảo chỉ bất quá là một “bằng hữu” vô dụng của Đường Khuyết. Có lẽ “hữu dụng” đối với Đường Khuyết, đối với người khác mà nói, lại tuyệt đối vô dụng.

Nhưng hiện tại con người vô dụng đó lại biểu hiện vẻ lãnh tĩnh còn hơn xa trong tưởng tượng của bất cứ một ai.

Bàn tay cầm đao của gã tuyệt đối ổn định, trên mặt gã cả một giọt mồ hôi cũng không toát ra.

Vô Kỵ nhướng mắt, lạnh lùng nhìn gã:

- Ngươi...

- “Đương nhiên là ta” - Thanh âm của Tiểu Bảo cũng trấn định - “Ta đã có nói, ta nhất định phải giết ngươi”.

Vô Kỵ thốt:

- Ta nhớ.

Tiểu Bảo nói:

- Ta hiện tại đến giết chỉ là vì ban ngày giết người dễ dàng hơn ban đêm.

Vô Kỵ thốt:

- Ồ?

Tiểu Bảo nói:

- Bởi vì vô luận là ai ban ngày cũng sơ ý hơn, cảnh giới ban đêm trái lại càng nghiêm mật hơn nhiều.

Vô Kỵ thốt:

- Có lý.

Tiểu Bảo nói:

- Cho nên hiện tại nếu quả có người đến, có người phát hiện ra ta, là ta đến giết ngươi.

Câu nói đó rất kỳ quái.

Vô Kỵ nhịn không được phải hỏi:

- Nếu quả không có ai phát hiện ngươi, cũng không có ai đến đây thì sao?

Tiểu Bảo chợt cười cười:

- Nếu ta thật muốn giết ngươi, hà tất tự mình xuất thủ.

Nụ cười của gã rất kỳ quái, cũng rất thần bí, chợt hạ thấp giọng:

- Ngươi có biết trong Đường Gia Bảo Phố có bao nhiêu người muốn lấy đầu lâu của ngươi không?

Vô Kỵ cũng cười cười:

- Bọn họ muốn lấy đầu lâu của ta làm gì?

Tiểu Bảo càng ra vẻ thần bí, thanh âm càng hạ thấp, lại hỏi:

- Ngươi có biết đầu lâu của Triệu Vô Kỵ hiện tại đáng giá bao nhiêu không?

Mặt Vô Kỵ không đổi sắc.

Chàng đã huấn luyện mình biến thành một người hoàn toàn không có biểu tình.

Nhưng tròng mắt của chàng đã co thắt lại.

- Ngươi thật ra là ai?

- “Ngươi đáng lẽ nên biết” - Tiểu Bảo gằn từng tiếng - “Ta là Tây Thi”.

Vô Kỵ vẫn không có biểu tình gì.

Tuy chàng đã có tám phần tin Tiểu Bảo là Tây Thi, nhưng chàng đã quen tuyệt không để bất kỳ tình cảm nào biểu lộ trên mặt.

Tiểu Bảo nói:

- Đêm hôm qua ta đã có ghé.

Vô Kỵ thốt:

- Ồ?

Tiểu Bảo nói:

- Lúc ta đến, ngươi vừa đi ra.

Vô Kỵ thốt:

- Ồ?

Tiểu Bảo nói:

- Ta nhìn thấy ngươi đi vào rừng cây, nhưng ta biết ngươi nhất định đi không qua, bởi vì muốn xuyên qua rừng cây đó cũng có bí quyết.

Bí quyết của gã nói ra cũng là: “Tiến ba thoái một, tả ba hữu một”.

Vô Kỵ bây giờ mới biết sáng sớm hôm nay chàng tại sao không thể quay trở về, bởi vì đó là phương pháp đi từ phía tiểu lâu, muốn từ ngoài đi về, phải dùng cách tương phản.

Lôi Chấn Thiên sơ ý điểm đó, cơ hồ đã lấy mạng chàng.

Vô luận sơ ý nhỏ tới cỡ nào đều có thể tạo thành sai lầm trí mệnh.

Chàng cũng từ kinh nghiệm thống khổ mà học được một bài học.

Tiểu Bảo nói:

- Lúc đó ngươi đã đi xa rồi, ta muốn chạy tới nói cho ngươi biết là ngươi đã leo lên ngọn cây rồi. Ta biết ngươi một khi vừa leo lên, hành tung sẽ bị phát hiện.

Vô Kỵ thốt:

- Cho nên ngươi cũng lén lên, dẫn dụ mai phục giùm ta.

Tiểu Bảo nói:

- Ta vốn muốn làm như vậy, nhưng đã có người nhanh hơn ta một bước.

Vô Kỵ hỏi:

- Người đó không phải là ngươi?

Tiểu Bảo đáp:

- Không phải.

Gã tỏ vẻ rất kinh ngạc:

- Lẽ nào ngươi cũng không biết người đó là ai?

Vô Kỵ cười khổ, lắc đầu.

Tiểu Bảo trầm tư, qua một hồi rất lâu mới nói tiếp:

- Ta cũng biết hành tung của ngươi vừa bại lộ, lập tức sẽ có người đến điều tra xem xem ngươi có còn trong phòng không.

Vô Kỵ thốt:

- Cho nên ngươi leo lên giường của ta thay ta.

Tiểu Bảo nói:

- Ta phủ mền che đầu, giả ngủ say sưa, sau đó không lâu, bên ngoài quả nhiên có người đến.

Vô Kỵ thốt:

- Nhưng ngươi tịnh không nhất định phải nói mớ.

Tiểu Bảo nói:

- Ta cũng biết tịnh không nhất định phải nói mớ, chỉ bất quá ta vốn có nghề.

Vô Kỵ hỏi:

- Nghề gì?

Tiểu Bảo đáp:

- Ta có thể mô phỏng theo thanh âm của người khác, vô luận là thanh âm của ai nói chuyện ta đều có thể mô phỏng theo như thật.

Gã lại nói:

- Một đội người đồng thời được phái ra cùng ta đều chịu sự huấn luyện đó.

Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi có biết người đến là ai không?

Tiểu Bảo đáp:

- Ta không nhìn thấy hắn, cũng không dám nhìn, nhưng ta đoán đại khái là Đường Khuyết.

Gã lại bổ sung:

- Bởi vì cảnh vệ và trị an của Đường Gia Bảo Phố đều do hắn phụ trách.

Vô Kỵ thốt:

- Vậy ngươi cũng nên nghĩ đến hắn rất có thể sẽ đi điều tra xem ngươi có ở trong phòng không.

Tiểu Bảo nói:

- Hắn tuyệt không thể hoài nghi ta.

Vô Kỵ hỏi:

- Tại sao?

Tiểu Bảo cười cười:

- Ngươi đáng lẽ nên nhìn thấy quan hệ giữa ta và hắn.

Gã đang cười, trong nụ cười lại ngập tràn nỗi thống khổ.

Vì mục tiêu và tín ngưỡng thề chết tận trung của mình, gã tuy không ngại hi sinh tất cả, nhưng thứ hi sinh đó vô luận đối với ai mà nói cũng đã quá to tát.

Nghĩ đến sự thân mật không tầm thường giữa gã và Đường Khuyết, nghĩ đến ý nghĩa đặc biệt bao hàm trong hai chữ “Tây Thi”, Vô Kỵ đương nhiên cũng có thể tưởng tượng được nỗi khuất nhục thảm thống mà gã chịu đựng.

Vô Kỵ nhịn không được phải thở dài trong lòng:

- Không cần biết ra sao, ngươi đều không nên lộ diện, cũng không nên liên lạc với ta, cái giá ngươi phải trả quá lớn, tuyệt không thể mạo hiểm.

Tiểu Bảo lại cười cười:

- Nhưng cái giá ngươi phải trả cũng không nhỏ, ta làm sao có thể giương mắt nhìn thân phận của ngươi bại lộ.

Vô Kỵ nhìn gã, trong lòng tràn ngập cảm giác có lỗi, cảm kích, và bội phục.

Cho đến bây giờ chàng mới tin trên thế gian quả thật có người không nề hi sinh chính mình vì người khác.

Bởi vì trên thế gian có thứ người đó, cho nên chính nghĩa và công lý mới có thể vĩnh viễn tồn tại, cho nên nhân loại mới có thể vĩnh tồn.

Tiểu Bảo mỉm cười:

- Hà huống giữa bọn ta còn có yểm hộ rất tốt. Người khác đều nghĩ ta hận ngươi thấu xương, giờ giờ phút phút đều muốn lấy mạng ngươi, làm sao tưởng được bọn ta là bằng hữu.

Vô Kỵ thốt:

- Ta cũng không tưởng được ta ở đây còn có một bằng hữu như ngươi.

Chàng ở đây đã có ba bằng hữu.

Thái độ của Tiểu Bảo biến thành rất nghiêm túc:

- Có vài chuyện ta nhất định phải nói cho ngươi biết, ngươi nhất định phải đặc biệt chú ý.

Gã nói:

- Liên minh giữa Đường gia và Phích Lịch đường vốn là vì bọn chúng muốn hỗ tương lợi dụng, hiện tại quan hệ của bọn chúng đã biến thành rất ác liệt, Lôi Chấn Thiên rất có thể đã bị giam lỏng. Đó là cơ hội của bọn ta, nếu quả bọn ta có thể lợi dụng được, để bọn chúng tàn sát lẫn nhau, bọn ta nhất định có thể chiếm lợi thế.

Lôi Chấn Thiên bị giam cầm hiển nhiên còn là chuyện cực kỳ cơ mật, cả Tiểu Bảo cũng không biết rõ mấy.

Không tưởng được Vô Kỵ lại đã biết.

Tiểu Bảo lại nói:

- Hiện tại thế lực của Phích Lịch đường tuy đã bị giải trừ, có người bị ám toán thảm tử, người không chết cũng đã bị trục xuất ra khỏi Đường Gia Bảo Phố, nhưng loài rít trăm chân, chết mà không cứng lạnh, bọn ta tin rằng bọn họ nhất định còn có người tiềm phục trong Đường Gia Bảo Phố, chờ thời cơ hành động.

Vô Kỵ thốt:

- Điểm đó ta nhất định sẽ đặc biệt lưu ý.

Tiểu Bảo nói:

- Độc Đường Ngọc trúng cực kỳ thâm, trong thời gian ngắn tuyệt không thể phục nguyên, điểm đó ngươi có thể an tâm.

Vô Kỵ nhịn không được hỏi:

- Còn Mật Cơ?

Tiểu Bảo hỏi lại:

- Mật Cơ?

Vô Kỵ đáp:

- Mật Cơ là người cùng nằm trong quan tài của Đường Ngọc.

Tiểu Bảo hỏi:

- Có phải là vợ trước của Lôi Chấn Thiên không?

Vô Kỵ gật đầu, lại hỏi:

- Nàng ta có phải đã bị hạ độc thủ?

Tiểu Bảo đáp:

- Nàng ta còn chưa chết, nhưng nơi hạ lạc của nàng ta ta lại không biết.

Chuyện đó gã đương nhiên không chú ý đến.

Gã đương nhiên tuyệt không thể tưởng được giữa vợ trước của Lôi Chấn Thiên và Vô Kỵ có một thứ cảm tình vi diệu.

Tiểu Bảo nói:

- Ta biết ngươi đến đây là vì giết Thượng Quan Nhẫn, trả thù cho lệnh tôn.

Vô Kỵ thừa nhận.

Tiểu Bảo nói:

- Vô luận ngươi có thể đắc thủ hay không, nội trong bảy ngày nhất định phải ly khai Đường Gia Bảo Phố.

Vô Kỵ hỏi:

- Sao vậy?

Tiểu Bảo đáp:

- Bởi vì bọn chúng hôm qua đã phái người đi ngày lẫn đêm đến Tích Khê Hoài Nam tra chứng coi thôn Khê Đầu có phải có một người như ngươi không.

Vô Kỵ động dung:

- Ngươi nghĩ người bọn chúng phái đi nội trong mười ngày có thể trở về?

Tiểu Bảo đáp:

- Người tuy chưa về tới, bồ câu lại nhất định có thể đã bay về.

Bồ câu.

Vô Kỵ lập tức nhớ tới con bồ câu đưa tin Đường Ngạo chiến thắng.

Tâm chàng chìm hẳn.

Tiểu Bảo nói:

- Ta cũng biết sự gian hiểm trong hành động lần này của ngươi, phải hoàn thành nội trong bảy ngày cơ hồ là chuyện không thể làm. Nhưng ngươi hoàn toàn không còn đất chọn lựa.

Gã nghĩ ngợi, lại nói:

- Nói thật ra, kỳ hạn an toàn nhất vẫn không đến bảy ngày.

Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi nghĩ kỳ hạn an toàn là bao nhiêu ngày?

Tiểu Bảo đáp:

- Năm ngày.

Gã tính toán, lại nói:

- Hôm nay là ngày hai mươi ba, trước rạng đông ngày hai mươi tám, ngươi nhất định phải rời khỏi Đường Gia Bảo Phố.

Vô Kỵ thốt:

- Ta sẽ ghi nhớ.

Tiểu Bảo nói:

- Thời gian tuy gấp gáp, nhưng ngươi lại vẫn không thể tham công cấp tiến, khinh cử vọng động.

Biểu tình của gã càng nghiêm túc:

- Tự ngươi muốn liều mạng, chết không ngần ngại, như quả vì vậy mà ảnh hưởng đến đại cuộc, vậy cả chết cũng không đủ để chuộc tội.

Vô Kỵ hỏi:

- Ta sao lại làm ảnh hưởng đến đại cuộc?

Tiểu Bảo đáp:

- Đường gia đã sớm có dã tâm tiến phạm Đại Phong đường, bọn chúng đặc ý kết nạp Thượng Quan Nhẫn là vì muốn Thượng Quan Nhẫn làm người dẫn đường của bọn chúng.

Vô Kỵ thốt:

- Điểm đó ta cũng đã nghĩ đến.

Tiểu Bảo nói:

- Hiện tại bọn chúng tuy nghĩ thời cơ còn chưa chín mùi, nhưng căn cứ theo phán đoán của ta, bằng vào thực lực hiện tại của bọn chúng, muốn hủy diệt Đại Phong đường tịnh không khó gì.

Gã gằn từng tiếng:

- Bằng vào tính toán của ta, tối đa chỉ cần ba tháng, bọn chúng đã có thể hủy diệt Đại Phong đường.

Lòng bàn tay Vô Kỵ lại toát mồ hôi lạnh.

Tiểu Bảo nói:

- Ngươi nếu khinh cử vọng động, vạn nhất làm bọn chúng nổi giận, khiến cho bọn chúng xuất thủ liền, vậy...

Gã không nói hết lời, cũng bất tất phải nói hết lời.

Mồ hôi lạnh đã thấm ướt y phục Vô Kỵ.

Tiểu Bảo trầm tư, bỗng lại nói:

- Còn có một chuyện.

Vô Kỵ hỏi:

- Chuyện gì?

Tiểu Bảo đáp:

- Ngoại trừ ta ra, ta tin còn có một người đang tiềm phục trong Đường Gia Bảo Phố.

Vô Kỵ hỏi:

- Sao ngươi biết?

Tiểu Bảo đáp:

- Bởi vì ta có vài lần gặp khốn cảnh, đều có người ngấm ngầm giải quyết cho ta.

Gã lại nói:

- Ta vốn còn chưa dám xác định, cho đến đêm hôm qua, ta mới tin suy đoán của ta không sai.

Vô Kỵ hỏi:

- Bởi vì ngoại trừ ngươi ra, còn có người trong bóng tối yểm hộ ta, dẫn dụ đám mai phục giùm ta?

Tiểu Bảo hỏi ngược:

- Ngươi có nhìn thấy rõ bộ dạng người đó không?

Vô Kỵ lắc đầu:

- Ta chỉ nhìn thấy võ công của người đó cực cao, thân pháp cực nhanh.

Tiểu Bảo hỏi:

- Y là nam hay là nữ?

Vô Kỵ đáp:

- Đại khái là nam.

Chàng ngẫm nghĩ, chợt lại lắc đầu:

- Nhưng nói không chừng có thể là nữ, chỉ bất quá thân thể cao cao.

Tiểu Bảo lại trầm tư, biểu tình hiển lộ rất kỳ quái.

Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi có phải đã nghĩ ra được có thể là ai?

Tiểu Bảo gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, lẩm bẩm:

- Ta không dám nói, nhưng nếu ta đoán không lầm...

Gã không nói nữa.

Trên lầu bên ngoài phảng phất có tiếng bước chân vang lên, người Tiểu Bảo đã phóng ra khỏi song cửa.

Trước khi đi, gã còn dặn lại:

- Đề phòng, thận trọng, đừng quên trước ngày hai mươi tám nhất định phải đi.

Hiện tại đã là chính ngọ ngày hai mươi ba, kỳ hạn của Vô Kỵ chỉ còn dư lại hơn bốn ngày.

Chàng chỉ có một kiếm và ba bằng hữu, người chàng muốn đối phó lại không biết có bao nhiêu.

o O o

Dọ thám

Chính ngọ, đến giờ ăn trưa, Đường Khuyết đang muốn kiếm Vô Kỵ đi ăn cơm.

Một khi là người là phải ăn trưa.

Cho nên vị khẩu của Đường Khuyết gần đây tuy không được khỏe, lại vẫn phải miễn cưỡng bắt mình đi ăn một chút.

Bởi vì hắn gần đây quả thật quá gầy ốm.

Vô Kỵ cũng không thể nói hắn mập, so với vài động vật, hắn quả thật không thể coi là mập.

Hắn ít ra còn gầy hơn hà mã một chút, hông hắn ít ra còn thua hà mã một hai phân.

Vì nỗi bất hạnh đó, giờ ngọ hôm nay hắn nhất định phải bắt mình nỗ lực ăn thêm.

Chỉ tiếc vị khẩu của hắn quả thật không được tốt, cho nên hắn chỉ ăn được bốn cái giò heo, hai con gà, hai chén cải muối, và hai con vịt quay không gầy hơn hắn bao nhiêu.

Cuối cùng đương nhiên còn phải ăn chút đồ ngọt, nếu không làm sao có thể gọi là ăn trưa được?

Cho nên hắn lại ăn mười hai cánh bánh bao nhân đậu đen, sáu cái bánh bột chiên, và ba cái bánh mì trét đường.

Ăn xong đương nhiên còn phải uống chút nước trái cây, hắn cũng chỉ bất quá uống mười bảy mười tám chén.

Vô Kỵ quả thật không thể không bội phục.

Chàng vô phương tưởng tượng được lúc vị khẩu của người đó khỏe mạnh lại sẽ ăn được bao nhiêu.

Vị khẩu của chàng một mực rất tốt, nhưng đồ ăn chàng ăn nửa tháng cộng lại cũng vẫn không bằng một bữa của Đường Khuyết.

Đường Khuyết vẫn còn buồn bã, nhìn mấy chén nước trái cây còn chưa uống xong mà buồn bã.

Hắn lắc đầu, thở dài lẩm bẩm:

- Làm sao đây? Ta ăn không vô nữa, làm sao đây?

Vô Kỵ thốt:

- Ta có biện pháp.

Đường Khuyết hỏi:

- Biện pháp gì? Ngươi mau nói ra đi.

Vô Kỵ đáp:

- Ăn không vô thì không ăn nữa.

Đường Khuyết nghĩ ngợi, vỗ tay cười lớn:

- Chủ ý hay, ăn không vô thì không ăn nữa, chủ ý hay như vậy ta sao lại không nghĩ ra được chứ?

Hắn cười không những giống hệt như một đứa bé, hơn nữa còn giống như một gã khờ.

Hắn nhìn quả thật giống như một tên khờ.

May là Vô Kỵ hiện tại đã biết tên khờ đó là khờ làm sao.

Tên khờ đó lúc bán đứng, mình không chừng còn cho hắn chút bạc.

Hiện tại Đường Khuyết cuối cùng đã ăn xong.

Sau khi rửa đôi tay vừa trắng vừa béo của hắn trong một cái thau đồng, hắn bỗng hỏi Vô Kỵ:

- Ngươi có biết coi tướng không?

- Coi tướng?

Vô Kỵ cho dù biết ý tứ của coi tướng là gì, cũng phải giả như không biết.

Bởi vì câu hỏi của Đường Khuyết rất kỳ quái, lúc chàng trả lời không thể không đặc biệt cảnh giác.

Đường Khuyết lại nói:

- Ý tứ của coi tướng là có thể nhìn tướng mạo của người ta xem được là hạng người gì.

Vô Kỵ thốt:

- Ồ?

Đường Khuyết nói:

- Một người tốt hay xấu, thiện hay ác, người biết coi tướng vừa nhìn đã có thể thấy được.

Vô Kỵ thốt:

- Ta đã hiểu.

Đường Khuyết mỉm cười:

- Ta biết ngươi nhất định có thể coi tướng.

Vô Kỵ hỏi:

- Tại sao?

Đường Khuyết đáp:

- Bởi vì ngươi có thể sát nhân.

Vô Kỵ hỏi:

- Người có thể sát nhân nhất định phải có thể coi tướng sao?

Đường Khuyết đáp:

- Nếu quả ngươi không thể coi tướng, làm sao biết người nào nên giết? Người nào không nên giết? Người nào có thể giết? Người nào không thể giết?

Vô Kỵ không thể không thừa nhận, lời nói của hắn ít nhiều gì cũng có chút đạo lý.

Một người có nghề sát nhân, quả thật phải có năng lực quan sát người ta.

Không những phải có thể nghe nhìn, còn phải có thể nhìn thấy lòng người ta --- Đó là coi tướng.

Một thuật sĩ có thể bốc vận toán mệnh, có thể nói ra quá khứ và vị lai của người ta, sở trường cũng là ngón nghề đó.

Đường Khuyết hỏi:

- Ngươi có thể coi tướng giùm ta không?

Vô Kỵ cười:

- Con người ngươi đa phước đa thọ, vừa phú vừa quý, chỉ tiếc gần đây vị khẩu không được tốt lắm.

Đường Khuyết cười lớn:

- Ngươi xem cực đúng.

Vô Kỵ thốt:

- Ta đương nhiên xem cực đúng, bởi vì ta đã sớm biết ngươi là người nào, bất tất xem ta cũng biết.

Đường Khuyết cười cười:

- Ta cũng không phải muốn ngươi xem tướng ta.

Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi muốn ta xem tướng ai?

Đường Khuyết đáp:

- Ngươi vẫn nhớ đến hai mươi chín người không?

Vô Kỵ hỏi:

- Hai mươi chín người ngươi nói đêm hôm qua tá túc ở đây?

Đường Khuyết đáp:

- Chính là bọn họ.

Vô Kỵ thốt:

- Ta nhớ Đường Gia Bảo Phố xem chừng cũng có khách sạn.

Đường Khuyết đáp:

- Đường Gia Bảo Phố cái gì cũng có.

Vô Kỵ thốt:

- Ta cũng còn nhớ ngươi có nói qua một câu.

Đường Khuyết hỏi:

- Câu gì?

Vô Kỵ đáp:

- Ngươi có nói qua, một người cho dù trú ở khách sạn, chưởng quầy của khách sạn cũng sẽ hỏi y tên tuổi là gì? Từ đâu đến? Muốn ở tới bao lâu? Đến đây có công cán gì?

Đường Khuyết quả thật có nói qua mấy câu đó, hắn chỉ còn nước thừa nhận ký ức của Vô Kỵ quả thật không tệ.

Vô Kỵ hỏi:

- Đêm hôm qua hai mươi chín người đó có phải đã trú ngụ trong khách sạn của các ngươi?

Đường Khuyết đáp:

- Phải.

Vô Kỵ hỏi:

- Các ngươi có phải cũng đã hỏi qua tính danh và lai lịch của bọn họ?

Đường Khuyết đáp:

- Phải.

Vô Kỵ thốt:

- Hiện tại ngươi đã biết bọn họ là những người nào, hà tất phải muốn ta đi xem nữa.

Đường Khuyết nói:

- Bởi vì có chuyện tùy tiện bọn ta hỏi làm sao cũng hỏi không ra.

Vô Kỵ thốt:

- Ồ?

Đường Khuyết nói:

- Bọn ta không thể tra vấn bọn họ có phải là gian tế không.

Vô Kỵ thốt:

- Cho dù các ngươi có hỏi, bọn họ cũng tuyệt không thể nói.

Đường Khuyết nói:

- Cho nên ta muốn mời ngươi đi xem xem bọn chúng thật ra có phải là gian tế hay không.

Hắn mỉm cười, lại nói:

- Người làm gian tế luôn luôn khó tránh khỏi chột dạ, người chột dạ bộ dạng nhìn luôn có chút bất đồng, ta tin ngươi nhất định có thể thấy được.

Trong ánh mắt cười cợt của hắn lại thiểm xuất ánh sáng như mũi kim, một tên khờ ánh mặt tuyệt không thể có thứ ánh sáng đó.

Ánh mắt của độc xà mới có.

--- Hắn có âm mưu gì đây?

--- Trong số hai mươi chín người, có phải có đệ tử của Đại Phong đường?

Lẽ nào hắn đối với thân phận của Vô Kỵ đã bắt đầu hoài nghi?

Phản ứng của Vô Kỵ tịnh không chậm, giữa giây phút đó, chàng đã nghĩ đến mọi tình huống có thể xảy ra.

Chàng chỉ hỏi:

- Những người đó đang ở đâu?

Đường Khuyết đáp:

- Bọn họ cũng đang ăn trưa, mọi người đều phải ăn trưa.

o O o

Hai mươi chín người, chia thành ba bàn đang ăn trưa, trong số đó già cũng có, trẻ cũng có, nam cũng có, nữ cũng có.

Bọn họ ăn mặc đều khác biệt, bộ dạng ăn uống cũng khác biệt, có người ăn uống như hùm beo, nuốt trọng nhai sơ, có người ăn uống lại rất trang nhã thanh tao, chỉ cần nhìn bộ dạng ăn uống của bọn họ là đã có thể nhìn ra thân phận của bọn họ.

Trong đó người ăn chậm nhất, nhai kĩ nhất, không ngờ chính là Khúc Bình.

Lòng Vô Kỵ đã xốn xang.

Chàng đã từng nghe nói về chuyện giữa Khúc Bình và Thiên Thiên, Khúc Bình đã ở đây, Thiên Thiên nghĩ tất cũng ở quanh đây.

Bọn họ đến đây làm gì? Lẽ nào là đến tìm chàng?

Chàng đã nhận ra Khúc Bình, Khúc Bình đương nhiên cũng có thể nhận ra chàng.

Chỉ cần Khúc Bình lộ xuất thần sắc dị dạng một chút, chàng chết chắc.

Ba cái bàn tròn rộng rãi, bài trong một khu viện rất mát mẻ, đủ thứ rau quả rượu thịt.

Khúc Bình đang ăn món thịt xắt mỏng xào ớt hiểm.

Hắn đã nhìn thấy Vô Kỵ.

Nhưng trên mặt hắn cả một chút biểu tình cũng không có, đũa cũng cầm rất chắc, cả một miếng thịt cũng không để rơi rớt.

Khúc Bình luôn luôn là người trầm tĩnh phi thường, hơn nữa rất có thể cũng nhận không ra Vô Kỵ.

Vô luận là ai đều tuyệt đối không thể nhìn thấy giữa hắn và Vô Kỵ có chút quan hệ gì.

Thiên Thiên không có mặt ở đây.

Ba nữ nhân ngồi ăn chung với Khúc Bình đều là người Vô Kỵ chưa từng gặp qua.

Tâm Vô Kỵ cuối cùng đã bình tĩnh.

Đường Khuyết hỏi nhỏ:

- Ngươi thấy những người đó ra sao?

Vô Kỵ đáp:

- Ta xem những người đó đều không không có gì đặc biệt.

Đường Khuyết hỏi:

- Ngươi xem xem trong số bọn họ có ai có thể là gian tế không?

Vô Kỵ đáp:

- Mỗi một người đều có thể là gian tế, mỗi một người đều có thể không phải là gian tế.

Đường Khuyết hỏi:

- Vậy ngươi nói ta nên giết hay là tha?

Vô Kỵ điềm đạm đáp:

- Ngươi đã có nói thà giết lầm chứ không thể tha lầm.

Đường Khuyết hỏi:

- Ngươi có chịu giết bọn họ cho ta không?

Vô Kỵ đáp:

- Chuyện có thể kiếm tiền, ta sao lại không chịu chứ. Hai mươi chín người, hai trăm chín chục vạn lượng.

Đường Khuyết le lưỡi, le cả nửa ngày không rụt lại, cười khổ:

- Bắt ta bỏ ra bao nhiêu bạc như vậy, thà giết ta cho xong.

Vô Kỵ thốt:

- Vậy ngươi chỉ còn nước tự mình động thủ, ta biết ngươi giết người luôn luôn miễn phí.

Đường Khuyết hỏi:

- Ta giết người miễn phí? Ngươi có bao giờ nhìn thấy ta giết người chưa?

Vô Kỵ quả thật chưa nhìn thấy, có những người giết người không dùng tới đao, hắn không cần tự tay xuất thủ.

Đường Khuyết chợt thở dài:

- Kỳ thật ta không nên tìm ngươi đến xem.

Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi nên tìm ai?

Đường Khuyết đáp:

- Thượng Quan Nhẫn.

Một khi nghe đến cái tên Thượng Quan Nhẫn, máu huyết Vô Kỵ lại dâng trào, tim lại đập mạnh.

Nếu Thượng Quan Nhẫn thật đã đến, nếu chàng nhìn thấy Thượng Quan Nhẫn, chàng có còn có thể tự khống chế lấy mình không?

Chàng hoàn toàn không nắm chắc.

Nếu quả chàng nhịn không được phải xuất thủ, có phải có thể đâm chết Thượng Quan Nhẫn dưới kiếm của mình không?

Chàng càng không thể tin chắc.

Đường Khuyết nói:

- Nghe nói Thượng Quan Nhẫn là một kỳ tài trăm năm hiếm thấy trong võ lâm, không những văn võ song toàn, mà còn có nghề hễ gặp là không quên, một khi là người lão đã từng gặp mặt, lão vừa thoáng thấy là có thể nhận ra ngay, đám môn hạ đệ tử của Đại Phong đường đại đa số lão đều đã gặp mặt, nếu ta kêu lão đến, lão nhất định có thể nhìn ra ai là gian tế.

Vô Kỵ hỏi:

- Ngươi tại sao lại chưa đi tìm lão đến?

Đường Khuyết lại thở dài:

- Hiện tại thân phận của lão đã khác biệt, làm sao có thể đến lo mấy chuyện nhỏ nhặt như vặt lông gà này.

Hắn chợt bước tới, vòng tay hướng về phía những người đang ăn, nheo mắt cười cười:

- Các vị từ xa đến, ta lại không tận lễ địa chủ, thật là lỗi quá, đồ ăn hôm nay tuy không ngon mấy, bữa ăn lại luôn luôn phải ăn.

Có người không nhịn được hỏi:

- Bọn tôi lúc nào mới có thể đi đây?

Đường Khuyết đáp:

- Các vị nếu quả muốn đi, ăn xong bữa là có thể lên đường.

Câu nói đó vừa nói xong, đã có hơn một nửa bỏ đũa, chưa kịp lau miệng đã muốn đi.

Đường Khuyết không ngờ lại không ngăn cản.

Sau đó những người khác cũng đã đứng dậy.

Mọi người đều biết Đường Gia Bảo Phố có gian tế, ai cũng không muốn bị liên lụy, ai cũng không muốn ở lại địa phận thị phi này.

Đường Khuyết chợt lại hỏi Vô Kỵ:

- Ngươi thật không nhìn ra ai là gian tế?

Vô Kỵ lắc đầu.

Đường Khuyết nói:

- May là ta đã nhìn ra.

Hắn lại nheo nheo mắt, mỉm cười:

- Kỳ thật ta đã sớm biết ở đây có gian tế.

Vô Kỵ hỏi:

- Là ai?

Đường Khuyết đáp:

- Triệu Vô Kỵ.