Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Hồi 05 - Phần 1

Hồi 5: Tìm người phó hội hai mươi năm sau

Trong một đại tửu lầu, thực khách thật đông đảo nhưng đây là khách giàu sang, tiền nhiều, bạc dư, muốn tìm cao lương mỹ vị hay muốn uống rượu quí trà ngon thì họ mới đến.

Vì vậy, cách ăn mặc của thực khách nơi đây quả thật là sang trọng của những tay phú hộ hoặc là những công tử, công tôn danh gia thế phiệt.

Đại tửu lầu này nhằm vào hạng hái ra tiền đó vì thế cho nên bàn ghế phương tiện nơi đại tửu quán cũng đã tốn lắm bạc tiền và bao công phu chọn lựa mới trang hoàng cho khắp các phòng được diễm lệ.

Khách giang hồ võ lâm cũng thường hay lui tới ghé trọ nhưng họ đều là khách trang nhã, phong lưu hay bệ vệ hầu hạ rộn rịp như vua chúa tuần du.

Bởi vậy quản lý lấy làm ngạc nhiên khi thấy hai lão ăn mày áo quần rách bẩn chân kéo dép lẹp xẹp bước vào.

Hắn ta giơ tay ra chận, miệng nói:

- Nơi này dành cho thực khách chứ không phải chỗ để xin tiền.

Một ão ăn mày nghe tên quản lý hỏi liền cười:

- Nhưng chúng ta là thực khách mà.

Tên quản lý ngắm lại hai lão ăn mày, miệng vẫn ấp úng:

- Nhưng....

Lão ăn mày xua tay:

- Không nhưng gì hết, ta có tiền ta vào ăn, trả tiền đàng hoàng, làm gì ngươi cấm đoán.

Nói xong lão đưa cái bầu rượu đã cạn nơi tay, dúi vào tay tên quản lý miệng bảo:

- Lấy cho ta một bầu hồng tửu bách niên.

Đồng thời tay kia lão ăn mày lấy một thoi bạc đưa ra trước mặt cho tên quản lý nhưng tay hắn chưa chạm vào thoi bạc vòng tay kia đã ôm chiếc bầu đứng im như pho tượng, một tay chìa ra một tay ôm cứng chiếc bầu.

Thấy thế, lão ăn mày tự nãy giờ im lặng bỗng vỗ tay cười:

- Giang huynh có ngón cách vật truyền lực, xuyên không điểm huyệt hay quá.

Tên quản lý vẫn trong bộ thế thật buồn cười, đứng im lìm trong gian phòng phía trước đại tửu lâu, trước khi vào những phòng có thực khách, nên tiếng cười của lão ăn mày kia và cảnh tượng này thực khách nơi phòng phía trong và hai bên không biết đến. Vì thế, chỉ có nơi này huyên náo, bởi những người của đại tửu lầu này biết nên hoảng sợ kêu xin thế thôi.

Độ một khắc sau, từ trên tầng lầu trên, một lão dáng dấp bệ vệ miệng luôn nở một nụ cười chạy xuống cùng với mấy người làm.

Hắn ta đến trước hai lão ăn mày nói:

- Tôi là chủ quán, xin thành thật tạ lỗi cùng nhị vị đại hiệp về sự sơ sót của tên quản lý chúng tôi. Mong nhị vị hãy hỉ xả cho.

Giọng nói của tên chủ quán thật là ngọt nên một lão ăn mày liền xá nói:

- Ồ! Không có gì, vì tên quản lý làm khó dễ nên đùa tí vậy mà, nếu có lời ông chủ thì chúng tôi khỏi nhờ tên quản lý lấy rượu.

Miệng nói, tay lão lấy lại chiếc hồ lô và tên quản lý cũng đã cử động lại bình thường.

Tên chủ quán nói trong giọng cười:

- Bây giờ kính mời nhị vị đại hiệp vào trên lầu nhắm rượu. Còn tên quản lý này để chúng tôi sửa trị.

Thế là hai lão ăn mày ung dung đi lên nơi mà từ trước đến nay chưa có một bóng dáng của kẻ quần áo rách rưới đặt chân lên tới.

Vừa đi lão ăn mày họ Giang vừa nói:

- Vương huynh à.

Lão ăn mày kia xua tay lia lịa, nói chận:

- Túy Hồ lão tử, huynh cứ gọi đệ là Vương bất lão hay Vương Thạch Công thì đệ thấy vui hơn chứ còn gọi Vương huynh nghe nó già quá.

Lão ăn mày kia tức là Túy Hồ lão tử Giang Thượng Khả cười dài rồi tu một hơi rượu:

- Được, được Vương bất lão, hôm nay chúng ta lại chén cho đến túy lúy càn khôn nhé!

Vương bất lão lắc đầu lia lịa:

- Không được, không được, huynh thành danh với cái bầu rượu mà đệ đi so với cái sở trường của huynh thì đệ không dại đâu.

Nói xong, Vương bất lão chỉ tầng lầu trên cùng:

- Nếu tìm được chỗ tốt thì đệ chịu ngay.

Vừa dứt câu, Vương bất lão đập vai Túy Hồ lão tử:

- Lên huynh.

Thế là chỉ trong chớp nhoáng, hai lão ăn mày thần ảnh nhoáng lên mất nơi chỗ quẹo thang lầu cao lêu nghêu.

Tiếng cười từ một góc bàn trong phòng nơi lầu trên cũng vang lên:

- Vương bất lão xứng danh với Thần Ảnh độc nhất thiên hạ.

Hai người cười vui vẻ và dĩ nhiên được một sự tiếp đãi nồng hậu trước cặp mắt khó chịu của những thực khách toàn là vương tôn, công tử phú thương phú hộ lắm tiên nhiều bạc.

Túy Hồ lão tử nhìn khắp thực khách trong phòng rồi nói nhỏ với Vương bất lão:

- Toàn là khách hái ra tiền của lão chủ quán.

- Vậy càng hay, vì mình nhỏ to tiếng, họ cũng chẳng hiểu gì về võ lâm.

- Thế mà họ lại khỏi lận đận vào sanh ra tử như chúng ta.

- Có kẻ này có người khác chứ, có người sang có kẻ ăn mày chứ.

Hai người lại tương đắc với chén rượu hương nồng.

Qua mấy tuần rượu, Vương bất lão liền hỏi:

- Giang huynh, hôm nay tình cờ lại tái ngộ với Giang huynh, không biết có tin tức gì lạ trên giang hồ không?

Túy Hồ lão tử trầm ngâm đôi chút rồi nói:

- Những điều mà đệ nghe được đệ định hỏi Vương bất lão đây.

- Ủa, chuyện gì vậy?

- Có chuyện mới định hỏi chứ.

Rồi lão tu một hơi rượu mới tiếp:

- Cách đây hơn một năm có phải Vương bất lão huynh đài có choảng nhau với bọn Hắc Thạch ma động?

Vương bất lão gật đầu lia lịa:

- Đúng, lúc đó đệ đấu với bọn Thập Tam sứ giả của Hắc Thạch ma động và phải thật khó khăn mới câu hồn bọn chúng nơi Diêm vương được.

- Nghe nói bây giờ Hắc Thạch ma động củng cố lực lượng hùng hậu hơn và Thập Tam sứ giả bây giờ võ công cao siêu hơn lần trước gấp bội.

Túy Hồ lão tử hỏi lại:

- Huynh đài xích mích cũng vì một người bạn nhỏ của huynh đài phải không?

- Sao mà huynh biết nhiều quá vậy.

Tiếng cười cả hai lại nổi lên.

Vương bất lão tiếp:

- Người bạn nhỏ của đệ tên là Đông Bích, vì hiểu lầm mà bị bọn Hắc Thạch ma động hợp chưởng tấn công nên phải bỏ mình nơi địa huyệt, để cho đệ một nỗi thương tâm bất tận.

Túy Hồ lão tử giọng buồn buồn:

- Người bạn nhỏ của đệ cũng chính là con nuôi của Ngự Thanh Y Lang mà sau này đệ truy tìm mới biết manh mối nên định tìm huynh đài để xác nhận cho biết thực hư.

Rồi lão ta lại nói tiếp:

- Những ngày gần đây, đệ còn nghe tên là Võ Lâm tam tuyệt có cuộc tranh vị cho kẻ kế truyền.

Vương bất lão lắc đầu:

- Mấy lão đó chỉ còn có Tà Cuồng Sĩ Chiêu Vĩnh Hạ là chỉ độ gần thất tuần, còn Chánh Nhất Đạo Cao Lâm Hồng và Độc Bách Trùng Cát Ô Man thì xấp xỉ trăm tuổi rồi sao còn ham danh vị quá vậy?

- Mà đệ nghe nói là sở dĩ có việc đó là vì có hai chữ Chánh và Độc của hai người hầu như đại diện cho hai phe hắc bạch, muốn chứng minh sức mạnh của đôi bên. Còn Tà Cuồng Sĩ Chiêu Vĩnh Hạ tuy mang tiếng tà song chưa ai hiểu được con người của lão ta.

- Vậy huynh có biết về lão Tà đó không?

Túy Hồ lão tử gật gù:

- Nói rằng biết thì không dám nói rành, song đệ có tìm hiểu về Tà Cuồng Sĩ. Lão ta, thành danh năm ngũ tuần, rồi cùng với Nhất Đạo Cao Lâm Hồng và Bách Trùng Cát Ô Man được võ lâm suy tôn là Võ Lâm tam tuyệt. Sau đó Nhất Đạo lại cứ phiêu du như rồng ẩn hiện khó có người được hội diện. Bách Trùng Cát Ô Man thì hùng cứ nơi miền quan ngoại, chuyên luyện trùng độc và nghe nói là lão ta sau này đưa trùng độc vào nhưng cũng chưa ai phát giác được. Mới gần đây sư đệ của lão là Hàn Độc Ma Tôn xuất hiện giang hồ với Hàn Băng Độc Trùng Phân Cốt chưởng nên giang hồ mới nói đến tài dụng bách trùng của lão độc ấy.

Túy Hồ lão tử ngừng lại đưa cạn chén rượu rồi nói tiếp:

- Riêng có Cuồng Sĩ Chiêu Vĩnh Hạ, thì sau trận tranh phân nơi hoang đảo giữa biển Đông, với Nhất Đạo và Bách Trùng, thì tài lực của mỗi người mỗi ngón sở trường nên chưa phân cao hạ sau bảy ngày giao chiến. Từ đó, Cuồng Sĩ lại gặp vận xui nên vợ lão qua đời để lại một đứa con gái lên một.

Túy Hồ lão tử gật gù nhấn mạnh:

- Cũng bắt nguồn từ đây mà lão ta được gán thêm chữ Tà ở trước danh hiệu với chữ Chánh cho Nhất Đạo và chữ Độc cho Bách Trùng.

Vương bất lão chận hỏi:

- Căn cứ vào đâu mà đặt để như vậy?

- Thì giang hồ vốn đa sự, họ chỉ nhìn cái vẻ bên ngoài là phong gán ngay.

- Nhưng ý huynh là thế nào?

- Nếu gán cho Nhất Đạo là Chánh có lẽ giang hồ nhìn nhận Thiếu Lâm phái là chánh vì Nhất Đạo xuất thân từ phái này. Còn về Bách Trùng thì quả là có độc thật. Danh từ này thật chẳng ngoa. Còn phần về Cuồng Sĩ đã nhiều lần ra tay hạ sát lắm nhân tài võ lâm cả hai phe hắc bạch, cũng vì thế mà lão ta thêm tiếng tà là vậy đó.

Vương bất lão gặm cái đùi gà xong hỏi ngay:

- Hồi nãy đến giờ nghe Giang huynh cho biết nguồn gốc về Võ Lâm tam tuyệt mà giang hồ ai cũng nghe tên nhưng mỗi người biết một khía cạnh về họ có vẻ huyền thoại lắm.

- Có lẽ họ là thời trước chúng ta nên tam sao thất bổn mà ra vậy đó.

- Thế lúc nãy huynh nói về vụ truyền nhân của Tam tuyệt tranh danh như thế nào?

- À! Chỉ nghe nói là lúc gần đây có nhiều tay ma đầu tìm các tài năng huấn luyện để đại diện cho phe Độc Bách Trùng Cát Ô Man.

- Còn phe Chánh Nhất Đạo thì sao?

- Không nghe nói gì mới lạ chứ!

- Nghe huynh nói đệ nhớ đến Đông tiểu đệ.

- Mà đệ cũng nghĩ đến nó nữa.

- Sao vậy?

- Cái căn cốt hiếm thấy của nó thật đáng tiếc vô ngần.

- Đệ không bao giờ quên hắn được, không biết hắn có cơ duyên gì thoát khỏi thì thật là huyền thoại.

- Biết đâu đấy. Vì đệ thấy cốt tướng của hắn, đâu có yểu mệnh.

Đến đây Vương bất lão đưa hai miếng ngọc bích hình bát giác cho Túy Hồ lão tử xem rồi nói:

- Hai miếng ngọc này sao giống nhau quá xá, mà một miếng của Đông Bích tiểu đệ, còn một miếng là của đệ rồi cũng vì hai miếng ngọc này mà Đông tiểu đệ phải mạng nguy.

Thế rồi hai lão lại kể lể cho nghe những biến chuyển của giang hồ hơn một năm qua, từ ngày Đông Bích rơi vào địa huyệt qua chén thù chén tạc tương đắc.

Trên giang hồ, với không khí im lìm như ngầm chuẩn bị cho những biến động kinh hồn của giới võ lâm. Những sự im lặng đối với kẻ ngoại cuộc thì thấy như bình an vui cuộc, nhưng đối với người có ý huyết lo lắng cho võ lâm thì hoang mang tìm hiểu để hầu ngăn chặn những ý đồ tham vọng của những kẻ muốn độc chiếm võ lâm, gây nên nhiều máu hận bởi quyền lợi điên rồ.

Trong khi đó, mọi cơ cấu, mọi tổ chức, đều như thầm chuẩn bị cho dự tính riêng tư.

Những nạn nhân mà ít ai biết được là những trang hiệp khách đã phải lầm mưu, sa cơ, biệt tích trên giang hồ, tửu lâu làm cho phái bang của họ chỉ còn biết thương tiếc chứ có nào ngờ họ đang bị lợi dụng trí óc, võ học của từng môn phái ở những nơi bí mật trên giang hồ.

Cũng nằm trong âm mưu lũng đoạn, khủng bố võ lâm mà những người thân yêu của cậu bé Đông Bích lần lượt phải mạng vong, giờ đây, chính bản thân nó cũng đã phải làm thân tiểu đồng cho những con người thật xa lạ với nó. Song nó vẫn hân hoan thi hành bởi vì trí óc nghĩ suy của nó thúc dục.

Từ khi được đôi vợ chồng chủ nhân cung điện nơi lòng địa huyệt cứu sống và bắt Đông Bích làm tên tiểu đồng phục dịch công việc lặt vặt, nó vẫn ngoan ngoãn thi hành với mục đích là để tìm hiểu hành động của đôi vợ chồng kỳ lạ này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3