Đoạn Hồn Tuyệt Cung - Hồi 28 - Phần 2

Đông Bích ngạc nhiên sững sờ, chàng không thể ngờ được lão ca của mình hạ thủ một cao thủ lừng danh như Cửu bà Khương đại nương chỉ với một chưởng mà thôi. Đông Bích đưa tay gạt mồ hôi trên trán bằng giọng khích động nói:

- Chiêu pháp của lão ca tuyệt diệu vô lường. Tiểu đệ hết sức...

Không chờ Đông Bích nói hết câu, bản tính bất lão nổi dậy, Vương bất lão cười ha hả đáp:

- Đại ca cảm ơn sự hổ trợ của sư đệ, chứ đại ca mà làm gì hạ được Cửu bà phải không chú em của tôi?

Đông Bích bẽn lẽn:

- Tiểu đệ không dám xem thường lão ca nhưng vì tiểu đệ sợ nếu lão ca có mệnh hệ nào, đệ sẽ buồn đến chết được.

Nghe mấy lời chí tình của tiểu đệ mình, Vương bất lão xúc động nhìn chăm chăm vào Đông Bích rồi nói:

- Hừ! Ai bảo tiểu đệ xem thường kẻ khác, bộ đệ hồi hộp lắm sao?

- Lão ca đừng nên giận tiểu đệ nữa, tiểu đệ biết lỗi rồi, chẳng qua vì quá thương lão ca nên tiểu đệ mới quên rằng lão ca của mình là một cao thủ nổi tiếng trong giới võ lâm.

Đông Bích vừa dứt lời thì Vương bất lão đã hoảng hốt hét lên:

- Chết rồi, chú bé này...

Đông Bích cũng hốt hoảng:

- Gì thế lão ca?

- Đó... lại còn như vậy nữa! Trời ơi là trời, xuống đây mà coi tiểu đệ tôi này.

- Tiểu đệ! Tiểu đệ làm gì khiến lão ca phiền giận như thế chứ.

Vương bất lão giận gần muốn khóc, lão bĩu môi đáp:

- Một tiếng lão ca, hai tiếng lão ca, ai bảo ngươi gọi ta là lão ca chứ?

Đông Bích vỡ lẽ, chàng nhảy dựng lên cười ha hả:

- Tiểu đệ quên... xin đại ca Vương bất lão thứ tội cho.

Nghe Đông Bích gọi mình là đại ca mà không gọi là lão nữa nên Vương bất lão có vẻ hài lòng:

- Có thế chứ, chú mày còn gọi ta là lão, thì ta sẽ vặn miệng chú mày ra sau cho mà xem.

Đông Bích giãy nảy đáp:

- Chết! Chết! Tiểu đệ xin can đại ca. Lỡ tiểu đệ quên mà gọi như lúc nãy thì tiểu đệ hết có miệng để ăn cơm. Giờ muốn khỏi quên, tiểu đệ hãy vặt hết bộ râu của đại ca thì mới không quên được.

Vương bất lão biết chú em mình trêu chọc nên ông ta nhảy tới để chụp Đông Bích, nhưng đã đề phòng từ trước nên Đông Bích đã dùng Cửu thức bộ hình vừa nhảy vừa la:

- Vương đại ca, tha cho tiểu đệ đi, ở đây là hang rồng hổ huyệt, để lúc khác hãy rượt tiểu đệ.

- Chú mày liếng khỉ lắm, nhưng được rồi, ta tạm tha, chờ đó sẽ có dịp ta cho chú mày điên đầu mới nghe.

Chợt nhớ ra điều gì, Đông Bích vụt hỏi:

- Đại ca đến đây có một mình thôi sao?

- Ừ!

- Sao đại ca biết tiểu đệ ở đây mà tìm đến?

- Ta gặp Chiêu đệ của ngươi nói cho ta biết là đệ đang mạo hiểm vào Huyết Hoa động, nên tìm đến đây. Hình như hắn có ẳm một cô gái bị thương đến đâu đó rồi sẽ quay lại đây mà.

Đông Bích gật đầu đáp:

- Cô gái bị thương là Tô Tiểu Bình đó.

- Thế à! Vậy mà đại ca không chú ý, vì quá lo cho tiểu đệ nên vội vàng chạy đến đây ngay. Mà cô ấy bị thương làm sao thế?

- Chuyện còn dài lắm, tiểu đệ sẽ kể cho đại ca biết sau, giờ chúng ta phải vào chánh đường để tìm Huyết Hoa động chủ trước đã.

Vương bất lão như còn thắc mắc điều gì vội hỏi:

- Tô Tiểu Bình và Chiêu Hạ có lẽ làm khổ tiểu đệ lắm nhỉ?

Đông Bích tắc lưỡi:

- Đàn bà mà đại ca. Họ ghen tương xâu xé nhau mình cũng điên lên rồi.

Cả hai cùng phá lên cười, rồi dắt nhau theo con đường địa đạo, qua khỏi vách thạch thất chạy ra ngoài.

Hai người rời khỏi thạch thất độ một dặm đường, địa thế lòng hang càng vào sâu, càng cao vút lên mười trượng.

Lúc ấy con đường hầm cùng lối và chia làm hai ngỏ đi, một rẽ qua tả và một rẽ qua hữu.

Hai người vội dừng bước trước ngã ba đường thảo luận, sau cùng họ phân ra làm hai lối đi. Đông Bích đi về phía tả còn Vương bất lão thì rẽ vào con đường bên hữu.

Đông Bích tiến sâu vào trong độ ba trượng, bỗng nghe nhiều tiếng động "ầm, ầm" nổi lên phía trên đầu, tức thì một tảng đá nặng trên cao đổ sầm xuống bằng tốc độ kinh hồn.

Đông Bích hồn vía rụng rời, chưa biết nên xử sự bằng cách nào thì hai bên tả hữu đã vang lên hai tiếng "tung tung", kế tiếp hai bức vách hai bên đột nhiên di động mạnh, tựa hồ như khép hẹp dần cả lối đi.

Cùng lúc ấy, tiếng ầm ầm phía sau lưng chàng như đất lỡ long trời. Một phiến đá khổng lồ từ trên cao rơi xuống, chắn mất lối rút lui.

Soạt!

Đông Bích nhún người phóng tới trước như mũi tên.

Ầm!

Lại một tiếng vang lên như sấm nổ, phiến đá nặng ba bốn muôn cân đã rớt ngay chỗ chàng đứng lúc nãy! Thế là thoát nạn.

Đông Bích quay người ra phía sau, tuy chàng thoát khỏi cái chết tan xương, nhưng chàng cũng không khỏi rụng rời mồ hôi toát ra ướt áo, vì thấy vạt áo phía sau chàng bị đè chặt dưới hòn đá nặng nề kia.

Chưa hoàn hồn, hai bức vách đã khép lại thành một phiến, nếu không nhảy thoát, ắt phải tan xương nát thịt.

Chàng lại đưa mắt nhìn về phía trước, con đường địa đạo bí mật đã bị một tảng đá thật to chắn mất lối đi tự bao giờ.

Đông Bích hoản hồn, vì nhận thấy vùng địa sanh của mình chỉ có lối đi hẹp, chu vi chừng tám trượng vuông, tới lui không có đường, tả hữu là vách địa đạo, dù có cánh cũng khó thoát được.

Cơ quan này lão anh hùng Tô Mạc Dung lại không đề cập đến, làm sao chàng biết được để tránh khỏi cạm bẫy tuyệt lộ này.

Trong lúc mơ hồ do dự, chàng toan quay đầu nhìn về phía lối đi của Vương bất lão, bỗng nghe nhiều tiếng trò chuyện ở phiến đá to:

- Lão tam, tên Bạch y thư sinh giờ này có lẽ đã biến thành đống thịt vụn rồi.

- Đúng đấy, dù cho tiểu ma có chắp cánh cũng không thoát khỏi cơ quan này.

- Lão tam, chúng ta nên mở cửa cơ quan để cắt đầu tiểu ác ma đem về lãnh thưởng chứ.

- Ừ! Phải đấy!

Tiếng nói vừa dứt, nhiều tiếng "tung tung... ầm ầm" nổi lên cao, phiến đá to chuyển động mạnh, từ từ lui về vị trí cũ.

Ngoài hai trượng, sau phiến đá nặng nề ba bốn mươi cân rơi lúc nãy hiện ra hai tên môn đồ Huyết Hoa động đang đứng điều khiển cơ quan đang buộc miệng kêu lên.

- Úy! Thân xác hắn đâu kìa!

- Ta đứng đây!

Tiếng nói dứt, Đông Bích di động cực nhanh, lắc mình theo thế Thần Ảnh Phi Thiên phóng vọt ngang đầu hai tên này, đồng thời đáp nhẹ xuống sau lưng hai tên đó êm như chiếc lá rụng.

Hai tên môn đồ Huyết Hoa động hồn vía rụng rời, quay đầu nhìn ra sau kêu lên hốt hoảng:

- Tiểu ác ma, ngươi còn...

Không đợi hai tên này nói dứt câu, sát khí dâng cao, Đông Bích hét to:

- Câm mồm! Hãy lại đây lấy đầu về lãnh thưởng.

Môn đồ của Huyết Hoa động đứng bên, buộc miệng kêu:

- Lão tam, hãy chạy mau.

Tiếng nói chưa dứt, Đông Bích đã vung ra song chưởng, thế mạnh như vũ bão, nhắm vào tên môn đồ của Huyết Hoa động vừa nói công mạnh tới.

- Chết!

Tiếng rống đau thương, môn đồ của Huyết Hoa động đứng bên hữu đã bị luồng chưởng lực quá mạnh kích phải làm tan xương nát thịt, trông rất thê thảm.

- Ma đồ, đó là phần thưởng ta ban cho các ngươi.

Tên môn đồ của Huyết Hoa động còn lại, nghe qua thất kinh, hắn phóng mình chạy về phía trước.

Đông Bích đuổi theo cao giọng gọi:

- Tiểu ma, đến lượt ngươi lãnh thưởng đây.

Vừa nói, chưởng đã công tới ngay. Đạo kình lực công ào về phía trước.

Tên môn đồ Huyết Hoa động này phản ứng nhanh nhẹn vô cùng. Chưởng chưa đổ xuống, hắn đã nhún mình nhảy vọt đến trước xa hàng trượng, đúng vào vị trí Đông Bích đứng lúc đầu.

Đông Bích chợt thấy cái nút cơ quan đỏ hiện trên vách đang, nhanh như chớp, chàng đưa tay bấm nhẹ. Tức thì nhiều tiếng "tung, tung, ầm, ầm" nổi lên liên hồi, phiến đá ba bốn nghìn cân rơi ầm như lúc trước hai bức vách đá từ từ khép lại.

Vô phúc cho tên môn đồ Huyết Hoa động giữa cơn cấp bách, hắn vô tình nhảy vào tuyệt lộ, bên cạnh tử thi của đồng bọn.

Đông Bích lại bấm vào cái nút đen bên cạnh cái nút đỏ, một tiếng "ầm" kế tiếp lại nổi lên, tức thì ba tảng đá cùng rập mạnh xuống.

Thế là hai tên Huyết Hoa động cả sống lẫn chết đều bị đè dẹp lép như con thạch sùng trốn sau khe cửa lớn.

Đông Bích miệng nhủ thầm:

- Ác lai, ác báo, bụng làm dạ chịu, chớ trách ta xuống tay ác độc.

Chàng vừa nói xong, bỗng nghe một trận kình phong bay tới mang theo một luồng kình lực kim đao phóng mạnh đến sau lưng chàng mạnh như núi.

Đông Bích nghe hơi gió, vội xoay mình ra sau, thì thấy một tên hộ pháp nữa mặt vàng như nghệ đang vung chiếc búa nặng có mấy trăm cân bủa tới còn cách chàng ba thước, thế búa rợn người, lại nhanh như chớp, như muốn xẻ chàng ra làm hai mảnh.

Tên hộ pháp tiến tới rất hùng hổ, chàng vừa thoáng thấy hắn đã đến nơi ngay. Đông Bích muốn chống lại e không còn kịp nữa. Giữa lúc nguy cấp, chàng vội thu mình rùn xuống thấp, chàng liền thi triển ngay phép Thần Ảnh Phi Thiên, bật tung người ra sau né tránh luồng kình phong.

Tên hộ pháp mặt vàng không chịu buông tha, hắn tung mình vọt tới vung búa theo một chiêu như bóng với hình tấn công tiếp. Đông Bích chẳng làm sao hơn vội tung mình ra sau tránh lần thứ hai, chàng lợi dụng cái búng mình vận dụng công lực ngay.

Chỉ khoảng thời gian chớp mắt, chàng đã tranh thủ phản kích một chưởng, tên hộ pháp mặt vàng vô ý, cứ vung quỉ phủ tiến tới lông lốc.

Chưởng phong của Đông Bích mạnh như bài sơn đảo hải, tên hộ pháp mặt vàng "hự" lên một tiếng kinh hãi, nhún mình thối lui ra sau.

Hắn thối lui đến mười thước, đến gần kề bên cái chốt bí mật điều khiển cơ quan, tay tả chìa ra hai ngón bấm vào cái chốt đỏ cơ quang đó.

Hắn hét to:

- Hãy đỡ!

Đông Bích nhìn thấy cả kinh, buộc miệng hét to một tiếng, đồng thời vung mạnh quạt về phía trước, một loạt liễu diệp phi đao phóng ra như gió khiến tên bộ pháp mặt vàng không tài nào tránh kịp, cánh tay hắn cảm thấy tiểu buốt, máu đổ lai láng, không còn bấm điều khiển cơ quan được nữa vì liễu diệp đao đã xén gần đứt lìa cánh tay trái, hắn nhăn mặt đau đớn, mồ hôi toát ra như tắm.

Đông Bích bước tới thâu liễu diệp đao lại, nét mặt đầy sát khí hét:

- Hoàng Diện Nhân La Kỳ, trước đây ta đã tặng cho ngươi một chiêu nát xương vai, sao ngươi chóng bình phục thế.

- Hừ! Tiểu ma đầu, Huyết Hoa động chủ có nhiều thần y thì thương tích ấy có nghĩa lý gì.

- Nhưng lần này chắc chắn lão tặc Huyết Hoa động chủ đừng hòng khoác lác nữa, cho dù Hoa Đà tái thế cũng khó mà cứu mạng ngươi.

- Hãy câm ngay.

Dứt lời, Hoàng Diện nhân La Kỳ nghiến răng nén cơn đau, vũ lộng chiếc búa nặng tấn công Đông Bích.

Đông Bích đã chuẩn bị sẵn, nên phản kích lại ba chiêu thức của Thiếu Lâm tự mà trước đây chàng đã học được ở cung điện của vợ chồng Lạc Hồn phu nhân.

Bùng! Vút!

Tiếng nổ vang lên, chiếc búa nặng mấy trăm cân trên tay Hoàng Diện nhân bị chưởng phong làm bật khỏi tay văng ra xa. Hoàng Diện nhân đau buốt tận tâm can, mắt như đổ hào quang, thân hình lảo đảo một lúc mới đứng vững được.

Đông Bích thừa thắng, vội chuyển mình đưa ra chiêu thức khác, thì Hoàng Diện nhân tay chân rụng rời, quỷ phủ đã rơi ra xa, lão vội vung chưởng che chở các huyệt đạo và gào lên:

- Tiểu tặc, món nợ này lão phu xin ghi nhớ mãi. Hẹn mi ngày khác sẽ gặp.

Đông Bích cười gằn:

- Hoàng Diện nhân, ngươi muốn chạy ư? Vậy ngươi hãy rán ghi thêm món nợ chết này nữa.

Vừa nói, cây quạt chàng vung ra một đạo quang phóng tới Hoàng Diện nhân.

Một tiếng rú ghê hồn, cây quạt đã làm rụng một cánh tay và rọc từ ngực xuống đến bụng của Hoàng Diện Nhân La Kỳ.

Thế là rồi đời một tên ác đạo. Hắn ngã nhoài trên vũng máu chết ngay tức khắc.