Giang Hồ Xảo Khách - Chương 32
Chương 32: Hoa chờn bướm lượn
Minh Minh đứng
ngay trước bàn hương án đặt ngay ngoài mái hiên tòa Mộc lầu, Tùng Vĩ đứng bên.
Minh Minh thắp hai cây bạch lạp dựng hai bên
hương án, rồi quay lại nói với Cang Tùng Vĩ:
- Minh Minh khấn như thế nào?
Tùng Vĩ nhìn nàng:
- Minh Minh đã hỏi một câu rất đúng lúc.
Điểm một nụ cười mỉm, Tùng Vĩ mới từ tốn nói:
- Hãy quỳ xuống trước bàn hương án.
Minh Minh chau mày:
- Quỳ xuống ư? Tại sao Minh Minh phải quỳ, khi
mục đích của Minh Minh là trả hận Cốc Thừa Tự?
Tùng Vĩ đanh mặt:
- Này! Tại hạ là người chỉ điểm cho cô nương. Cô
nương có theo lời tại hạ không. Tại hạ vốn là một đạo tì, còn cô nương thì biết
gì về chuyện này chứ.
Thở hắt ra một tiếng, Minh Minh miễn cưỡng nói:
- Minh Minh nghe theo lời của Tùng Vĩ.
Nàng quỳ xuống trước bàn hương án nhưng lại
ngẩng mặt nhìn Tùng Vĩ.
- Tùng Vĩ! Minh Minh bảo cho Tùng Vĩ biết, Minh
Minh đã vận chân ngương hoán dời toàn bộ huyệt đạo trên người mình, Tùng Vĩ
không có cơ hội bế huyệt của Minh Minh đâu.
Nghe nàng thốt ra câu này đôi chân mày của Tùng
Vĩ nhíu lại. Y nghĩ thầm: “Không ngờ ả lại lợi hại như vậy... Đoán được ngay ý
nghĩ của mình mà phòng bị trước. Xem chừng mình không thể khống chế được ả.”
Thấy Tùng Vĩ tự lự, Minh Minh nghiêm giọng hỏi:
- Tùng Vĩ nghĩ gì thế?
Tạo nụ cười giả lả, Tùng Vĩ nói:
- Nàng đừng có nghĩ quấy cho Cang Tùng Vĩ. Ta
chỉ đang suy nghĩ tìm lời thỉnh tấu với Diêm Vương lão nhân gia thôi.
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ nói:
- Giờ nàng khấn theo Tùng Vĩ.
- Ngươi nói đi, Minh Minh sẽ nói theo.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực,
Tùng Vĩ từ tốn nói:
- Thỉnh tấu Diêm vương lão nhân gia.
Nhìn nàng, nụ cười mỉm hiện lên hai cánh môi
mỏng của Tùng Vĩ. Y chậm rãi nói:
- Điệt nữ là Trương Minh Minh, nhi nữ của Trương
Kiệt phụ thân.
Minh Minh đọc lại theo đúng lời của Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ nói tiếp:
- Điệt nữ nay lập bàn hương án thỉnh tấu với
Diêm Vương lão nhân gia cho phép điệt nữ được đưa xác Cốc Thừa Tự tiền bối quay
lại dương thế.
Y nhìn Minh Minh.
Nàng ngẩng lên nhìn Tùng Vĩ:
- Có phải gọi lão ác ma là tiền bối không?
Tùng Vĩ nhăn mặt:
- Nàng phải nhún nhường một chút thì Diêm Vương
lão nhân gia mới chứng cho nàng chứ. Tạm thời nàng quên hận thù đi... để Diêm
Vương lão nhân gia chứng. Khi chứng rồi nàng muốn làm gì mà không được.
Minh Minh miễn cưỡng quay lại bàn hương án đọc
đúng từng chữ lời nói của Tùng Vĩ.
Y gật đầu nói:
- Tốt lắm.
Minh Minh buột miệng toan nói câu đó, thì Tùng
Vĩ trừng mắt nhìn nàng. Sắc diện Minh Minh đỏ bừng.
Tùng Vĩ nói:
- Đó là lời nói của ta.
Tùng Vĩ nói tiếp:
- Trương Minh Minh điệt nữ mượn xác Cốc lão tiền
bối.
Đôi chân mày Minh Minh nheo lại. Nàng ngập ngừng
miễn cưỡng nói.
- Trương Minh Minh điệt nữ mượn xác Cốc lão tiền
bối.
Tùng Vĩ gõ đầu vào trán mình. Y bước tới bước
lui sau lưng Minh Minh nghĩ thầm: “Nói cái gì cho dĩ hòa vi quý đây nhỉ. Sao sự
thông minh của mình chạy đi đâu mất rồi.”
Minh Minh không nghe Tùng Vĩ nói gì, quay lại:
- Sao Tùng Vĩ không nói nữa?
Y cáu gắt nạt Minh Minh:
- Muốn nói gì thì cũng phải để cho Tùng Vĩ suy
nghĩ chứ... Chẳng lẽ nàng nói ta giống như một con két, líu lo muốn nói gì thì
nói sao?
Y gõ vào trán mình, mắt sáng vụt lên:
- Được rồi... Nàng hãy nói theo Cang Tùng Vĩ.
Minh Minh nghiêm giọng nói:
- Minh Minh đang chờ để nói theo Cang Tùng Vĩ.
Rít một hơi thật sâu, Tùng Vĩ nghiêm giọng nói
luôn một mạch.
- Sinh thời, Cốc Thừa Tự tiền bối là một ác ma.
Vì sao biến thành Ác ma nhân là do tình yêu của lão.
Tùng Vĩ vanh vách lập lại tất cả những gì mà Cốc
Thừa Tự đã kể cho mình nghe về cuộc đời của lão. Lúc thì nói ra bằng giọng đay
nghiến, lúc thì trầm buồn như một diễn giả đang thuyết trình cho Minh Minh
nghe.
Nghe Tùng Vĩ nói mà Minh Minh chẳng hề thốt
tiếng nào. Nàng chỉ im lặng nghe.
Tùng Vĩ buông một tiếng thở dài rồi nói:
- Vì hận thù mà tạo ra oan nghiệt này. Nên hôm
nay Minh Minh phải dùng hạ sách trả thù lại Cốc Thừa Tự bằng cách chặt đầu và
lột da thi hài lão. Nếu Diêm Vương lão nhân gia có chứng thì hãy khiến cho đôi
đèn bùng cháy sáng, còn không chứng thì thổi tắt nó.
Tùng Vĩ vừa dứt lời thì dồn công lực toan thổi
tắt hai đôi đèn, nhưng mọi sự không như ý nghĩ của tiểu tử, Minh Minh nhanh
hơn, vỗ chưởng đẩy vào ngực Tùng Vĩ.
Bất ngờ bị Minh Minh công kích, Tùng Vĩ hứng
trọn đạo chưởng của nàng, phải thối lùi liên tục năm bộ, ngồi bệt xuống sàn
gạch, hai bên mép rỉ máu, mắt hoa đầu ù.
Mặc dù vậy, y vẫn gượng nói:
- Sao nàng lại đánh ta?
Minh Minh đứng lên bước đến trước mặt Tùng Vĩ.
Nàng nhìn vào mắt Tùng Vĩ.
- Cang Tùng Vĩ! Vừa rồi ngươi đặt chuyện phải
không?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Không. Tất cả câu chuyện vừa rồi về cuộc đời
của Cốc Thừa Tự do chính miệng lão Cốc tiền bối kể lại cho ta nghe. Chỉ vì phụ
thân nàng muốn có Ngọc Chỉ thần châu và muốn chiếm giữ ngai vị Võ lâm Minh chủ
mà bất kể thủ đoạn. Phụ thân nàng đã bắt cóc Nhĩ Lan, tạo ra cảnh nhà tan cửa
nát cho Cốc lão tiền bối, nên lão hận... Còn giam lão vào tuyệt lao của võ lâm,
thử hỏi coi... Nếu nàng là Nhĩ Lan thì có hận không?
Minh Minh nhìn sững Tùng Vĩ. Nàng gằn giọng nói:
- Im!
- Im thì im. Còn sự thật thì như ta nói.
Minh Minh lắc đầu:
- Xảo Tà! Ngươi đặt chuyện.
- Nếu Tùng Vĩ đã đặt ra chuyện này thì trời tru
đất diệt ta đi. Không cần nàng phải giết ta.
Minh Minh hừ nhạt một tiếng:
- Ta không tin phụ thân của ta lại có hành động
ma đầu như vậy. Nếu ngươi là một ma đầu tàn nhẫn vô tâm thì không bao giờ được
thiên hạ tôn vinh là Võ lâm Minh chủ. Đã là Võ lâm Minh chủ thì không phải là
ma đầu.
- Võ lâm Minh chủ chỉ là chức danh thôi. Trước
đó cha của nàng cũng đâu phải là Võ lâm Minh chủ. Ví như Tùng Vĩ đây nè, chẳng
phải Hắc đạo đã tôn Tùng Vĩ là Võ lâm Minh chủ đó sao. Nhưng trước đó Tùng Vĩ
là Xảo Tà... Nàng hiểu chưa?
Minh Minh nghiến răng vung ngọc thủ toan tát vào
mặt Tùng Vĩ.
Tùng Vĩ nhắm mắt lại, từ tốn nói:
- Ta tin những gì Cốc Thừa Tự nói là sự thật.
Tất cả những oan nghiệt này khởi đầu do chữ hận. Hôm nay nàng có thể chặt đầu,
lột da thi thể Cốc Thừa Tự. Rồi mai này đến lượt Nhĩ Lan sẽ tiếp nối bước đường
trả hận. Biết đến bao giờ hận thù mới hóa giải được.
Tùng Vĩ vừa nói dứt câu thì hứng trọn một cái
tát của Minh Minh.
Tùng Vĩ cáu gắt nói:
- Minh Minh! Cho dù nàng có đánh Cang Tùng Vĩ
thì vẫn không thay đổi được sự thật đó đâu.
Răng trên của Minh Minh cắn vào môi dưới.
Nàng đanh giọng nói:
- Tùng Vĩ! Phải chăng ngươi mượn có lập bàn
hương án cầu khẩn Diêm Vương để bày ra câu chuyện vừa rồi đặng cản tay Trương
Minh Minh?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Không. Đó là một câu chuyện thật. Rất thật mà
Tùng Vĩ biết và tin.
Minh Minh chau mày, đanh mặt:
- Minh Minh không tin thân phụ mình tàn nhẫn như
vậy.
- Tin hay không tin thì nàng cũng phải tìm hiểu
để biết đâu là thật, đâu là giả chứ. Nếu muốn biết đó có phải là sự thật hay
không thì phải tìm cho ra Nhĩ Lan.
- Nhĩ Lan?
Nàng gằn giọng nói:
- Minh Minh không có thời gian đâu mà tìm Nhĩ
Lan. Nhưng nếu Minh Minh có gặp được ả thì ta cũng sẽ bắt ả phải thay cho lão
Cốc đền lại món nợ mà thân phụ ả đã vay Minh Minh.
Buông một tiếng thở dài, Tùng Vĩ miễn cưỡng nói:
- Nàng đã nói vậy thì Cang Tùng Vĩ chẳng còn gì
để nói. Nhưng trước khi nàng quật mồ Cốc tiền bối thì hãy thẩm chứng xem câu
chuyện của Cang Tùng Vĩ là đúng hay là sai.
Tùng Vĩ vừa nói dứt câu, bỗng Minh Minh chợt
rùng mình một cái. Nàng quay ngoắt lại sau lưng mình, buột miệng thét:
- Ai?
Tiếng quát của Minh Minh còn đọng trên cửa miệng
thì nàng từ từ quỵ xuống. Nhưng mắt vẫn mở trừng trừng nhìn về phía trước mặt.
Tùng Vĩ hốt hoảng:
- Minh Minh! Nàng sao vậy?
Minh Minh gượng nói:
- Ta bị trúng độc châm của ngươi rồi.
- Ta phóng độc châm vào nàng?
Tùng Vĩ vừa dứt lời thì từ trong bóng tối. Ngọc
Diện Tu La Chu Mạc Nhược bước ra.
- Chính bổn nương phóng độc châm vào ả đó.
Tùng Vĩ ôm xốc lấy Minh Minh đưa vào đại sảnh.
Đặt nàng lên tràng kỉ, Tùng Vĩ quay lại nói với Chu Mạc Nhược:
- Sao nương nương lại phóng độc châm vào nàng?
Mạc Nhược mở to mắt nhìn Tùng Vĩ. Vẻ mặt của bà
ta rất ngạc nhiên khi nghe Tùng Vĩ thốt ra câu nói đó.
Mãi một lúc, Mạc Nhược mới nói:
- Công tử không thấy ả đó định sát tử ngươi sao?
Bổn nương đến đây kịp lúc để cứu công tử... công tử còn hỏi bổn nương câu đó.
- Hóa ra Chu Mạc Nhược định cứu tại hạ để truy
ra Ngọc Chỉ thần châu?
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược lắc đầu:
- Lần này, bổn nương đến cứu công tử, không phải
để truy ra Ngọc Chỉ thần châu. Mà là để trả lại ân công tử đã xin với Mặc Tử
tiên sinh không lấy mạng Mạc Nhược này.
Tùng Vĩ gật đầu:
- Thế thì tốt lắm rồi. Giờ nương nương có thể đi
được rồi.
Y vỗ vào trán mình:
- À quên! Nương nương có đi thì nhớ để lại giải
dược cho Tùng Vĩ để cứu Minh Minh.
Mạc Nhược càng ngạc nhiên hơn khi nghe câu nói
này của Tùng Vĩ.
- Sao... công tử định cứu ả đó ư?
Tùng Vĩ gật đầu.
Mạc Nhược nói:
- Trương Minh Minh muốn sát tử công tử, sao công
tử còn muốn cứu ả chứ?
Tùng Vĩ lắc đầu:
- Minh Minh đâu có ý giết ta.
- Âu Đình Luân là tam thúc của ả mà ả còn nhẫn
tâm dụng Tu La thần trảo lấy mạng, thì ai mà ả không dám giết chứ.
Minh Minh quay mặt nhìn Ngọc Diện Tu La:
- Mụ ma đầu kia! Minh Minh còn muốn lấy mạng mụ
đó. Minh Minh lấy mạng Âu Đình Luân chỉ vì lão là kẻ phản bội. Lão đã bị mụ và
Mỹ Ảnh Âm Sát mê hoặc, nên mới tạo cơ hội cho Cốc lão ma đào thoát khỏi Tuyệt
Vong thạch lao.
Mạc Nhược nhìn Minh Minh:
- Nha đầu! Ngươi không có cơ hội để lấy mạng bổn
nương đâu. Vì hôm nay bổn nương sẽ giết ngươi.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược vừa nói vừa phóng
mành lụa công thẳng đến đầu của Minh Minh. Tùng Vĩ nhanh hơn một bộ, lách người
che chắn cho Minh Minh, đồng thời vận công phóng một đạo Vô Minh tiên khí phá
mảnh lụa chết người của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược.
Ầm... Trước đó Tùng Vĩ đã bị một chưởng của Minh
Minh, nay phải đối thẳng với mảnh lụa của Ngọc Diện Tu La, chàng cảm tưởng như
kinh lạc của mình sắp vỡ tung đứt từng đoạn, mắt hoa đầu ù, loạng choạng thối
lui, phải dựa lưng vào tràng kỉ mới đứng được.
Tùng Vĩ rùng mình một cái, ói luôn một bụm máu.
Minh Minh hốt hoảng nói:
- Tùng Vĩ! Ngươi không được vận công. Nếu không
ngươi sẽ chết.
Tùng Vĩ nhìn nàng:
- Tại sao?
- Bế huyệt Đan Điền của ngươi, Minh Minh chưa
hóa giải.
Tùng Vĩ cau mày:
- Thảo nào, Tùng Vĩ không thể dụng hết cả công
lực của mình.
Nhìn lại Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược, Tùng Vĩ
nói:
- Chu nương nương! Xin hãy tha cho Minh Minh một
lần.
Minh Minh nói:
- Tùng Vĩ! Ta không cần ngươi xin.
Chân diện của Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược đanh
hẳn lại. Mạc Nhược gằn giọng nói:
- Tùng Vĩ! Sao công tử lại muốn xin ta tha mạng
cho ả? Phải chăng công tử đã có tư tình với ả?
Nghe Mạc Nhược hỏi câu này những tưởng đâu Tùng
Vĩ phản bác, nhưng không ngờ y lại chụp ngay câu nói của Mạc Nhược gật đầu như
tế sao.
- Đúng rồi... Đúng rồi.Tại hạ đã có tình với
Minh Minh.
Mạc Nhược chau mày gằn giọng nói:
- Ả muốn giết công tử mà công tử còn muốn để
tình cho ả sao?
- Không, không. Nương nương hiểu sai rồi. Minh
Minh đâu có ý giết tại hạ.
- Bổn nương thấy ả dụng Tu La thần chưởng đánh
vào ngươi...
Tùng Vĩ giả lả cười:
- Không phải... Không phải. Chẳng qua Tùng Vĩ và
Minh Minh luyện công thôi. Tùng Vĩ và Minh Minh đã lập bàn hương án bái thiên
địa kết tình phu phụ. Chẳng lẽ nương tử lại giết tướng công sao? Nàng giết Tùng
Vĩ rồi trở thành góa bụa ư? Minh Minh đâu có muốn như vậy.
Minh Minh sững sờ nhìn Tùng Vĩ:
- Ngươi nói... Công tử đã cùng với Minh Minh bái
thiên địa rồi ư?
Tùng Vĩ gật đầu.
Mạc Nhược rít giọng nói:
- Nếu vậy bổn nương càng muốn giết ả hơn.
Mạc Nhược vừa nói vừa lắc mình thi triển bộ pháp
thần kì lướt đến tràng kỉ. Tùng Vĩ dang rộng tay cản Mạc Nhược lại.
- Sao nương nương lại muốn giết Minh Minh?
- Ý của bổn nương không can dự gì đến Cang công
tử?
- Nương nương không được sát hại Minh Minh.
Buông một tiếng thở dài, Mạc Nhược nhìn Tùng Vĩ
không chớp mắt. Trong đáy mắt của Mạc Nhược ẩn chứa sự muộn phiền và cay độc.
Mạc Nhược từ tốn nói.
- Công tử... thật lòng yêu ả sao?
Tùng Vĩ miễn cưỡng giả lả cười rồi nói:
- Tại hạ thật lòng chứ. Không yêu sao lại đứng
dang tay như thế này.
Mạc Nhược buông tiếng thở dài:
- Số phận.
Tùng Vĩ hỏi:
- Cái gì là số phận?
Mạc Nhược không trả lời Tùng Vĩ mà quay phắt lại
hướng mắt nhìn ra cửa tiền sảnh. Trảo công của Mạc Nhược chợt chụp vào tay Tùng
Vĩ, khống chế mạch môn y.
Tùng Vĩ buột miệng thốt:
- Nương nương...
Mạc Nhược nhìn lại Tùng Vĩ gằn giọng nói:
- Có người đến. Công tử phải đi theo Mạc Nhược,
nếu như không muốn thấy bổn nương sát tử ả nha đầu nguy hiểm này.
Tùng Vĩ lúng túng:
- Nhưng còn Minh Minh?
- Bổn nương đã nói... đó là số phận.
Tùng Vĩ nheo mày:
- Muốn gì thì muốn, tại hạ không thể bỏ đi khi
Minh Minh đang trong tình cảnh này.
- Bổn nương đã nói đây là số phận mà.
Tùng Vĩ nhăn nhó:
- Mạc Nhược nương nương trả ân cho tại hạ như
vậy sao?
Mạc Nhược buông tiếng thở dài, thảy lên người
Minh Minh một thỏi sắt đen kịt rồi nói:
- Ả sẽ tự dùng nam châm để lấy châm độc ra...
Công tử vừa lòng chưa?
- Nhưng kẻ kia đến thì sao?
- Bổn nương nương không cần biết người đó là ai.
Tùng Vĩ nhăn nhó:
- Nếu người đến là kẻ thù của nàng, thì Minh
Minh nguy mất.
- Mạc Nhược còn mong muốn điều đó sớm xảy ra.
Mạc Nhược vừa nói vừa cách không điểm chỉ vào
một huyệt của Tùng Vĩ. Nhận ra đạo chỉ khí bất ngờ của Mạc Nhược điểm vào Bách
hội huyệt. Tùng Vĩ thốt lên:
- Ôi cha!
Cùng với tiếng thốt đó. Tùng Vĩ cảm nhận mắt
mình hoa lên, rồi thể pháp như thể mềm nhũn ra vì mất nội khí. Một màu đen chụp
xuống thần thức y.
Tùng Vĩ gượng nói:
- Đừng giết Minh Minh...
Y chỉ thốt được mỗi một câu nói cụt ngủn đó thì
ngất lịm.
Nằm trên tràng kỉ Minh Minh hốt hoảng nói:
- Ngọc Diện Tu La! Mụ không được làm hại đến
Tùng Vĩ.
Nhìn lại Minh Minh, Ngọc Diện Tu La Chu Mạc
Nhược nói:
- Nha đầu hãy tự lo cho mình đi. Còn bổn nương
sẽ lo cho Cang công tử, không cần ngươi phải lo lắng cho chàng.
Nghe Ngọc Diện Tu La thốt ra câu nói đó, Minh
Minh phải ngơ ngẩn nhìn Mạc Nhược.
Minh Minh ngập ngừng nói:
- Mụ nói thế có ý gì?
Mạc Nhược nhìn thẳng vào mắt Minh Minh.
- Mạc Nhược cũng đã để mắt đến Tùng Vĩ rồi. Nói
thẳng ra, ta đã yêu chàng. Nha đầu ráng tự lo cho bản thân mình đó. Ta hi vọng
người đến là một đại đạo hái hoa với sự lạnh lùng và vô tâm của ngươi.
Ngọc Diện Tu La Chu Mạc Nhược nói dứt câu, ôm
ngang thắt lưng Tùng Vĩ, thi triển khinh công băng ra khỏi tòa tiền sảnh Mộc
lầu.
Minh Minh nhìn theo buông một tiếng thở dài.
Nàng bỗng dưng cảm nhận mình vừa đánh mất một cái gì đó mà mãi mãi chẳng bao
giờ tìm lại được.