Ai bảo chỉ hoàng tử mới là "chân mệnh thiên tử" - Chương 59

Chương 59 - Do thám nhà lao

Hắn mới vừa há miệng, Nạp Lan Đức Duật biết hắn muốn làm gì, rất nhanh tay điểm hắn huyệt, Lâm Tây Hào lập tức miệng không thể nói, người không thể động.

"Muốn chết sao, không dễ dàng như vậy, ta đã nói rồi, ta không chơi đùa chưa đủ!" Nạp Lan Đức Duật cười lạnh, "Đây là ngươi tự tìm!" Nói xong, biểu diễn thủ pháp phân cân thác cốt trên người Lâm Tây Hào một lần nữa, Lâm Tây Hào thân thể run rẩy, bởi vì bị điểm huyệt mà nhúc nhích không được, thấy hắn không chịu nổi nữa, Nạp Lan Đức Duật mới ngừng tay, "Làm gì chứ, bản thân còn không qua được, hôm nay ngươi cũng không khí lực tự sát, ta chơi cũng đủ, ngươi thích nói hay không, ngày mai đúng giờ ta lại đến." Nói xong, không... đếm xỉa tới Lâm Tây Hào, đi ra khỏi phòng giam.

Ngục đầu nhìn thấy anh đi ra khuôn mặt tái xanh, biết tên trong kia phải gần cả ngày mới có thể tỉnh lại." Nạp Lan đại nhân, thuộc hạ thấy hắn dường như không xong rồi."

"Yên tâm đi, không chết được, hắn luyện võ, có thể chịu đựng được."

"Vẫn không nói sao?"

"Đúng vậy, miệng hắn thật cứng rắn, kệ hắn đi, nhìn hắn có thể chịu tới khi nào." Nạp Lan Đức Duật nhớ tới Vu Khiếu Tuyền, vì thế hỏi:" Hai bằng hữu của ta đâu?"

"Vẫn còn ở đây!"

Đang nói, thấy Vu Khiếu Tuyền cùng Lã Tứ Nương đang đi tới, vội hỏi, "Nói xong?"

"Ừ!" Lã Tứ Nương gật đầu, hốc mắt có hồng hồng.

Nạp Lan Đức Duật an ủi nói: "Cũng đừng quá khổ sở, vào hình bộ thì hy vọng có thể đi ra ngoài, trừ phi đại xá thiên hạ. Đi thôi!" Lã Tứ Nương đành phải đi ra cửa, Nạp Lan Đức Duật đi vài bước, phát hiện Vu Khiếu Tuyền không đi theo, vì thế quay đầu lại nhìn, thấy hắn đang ở chỗ giam giữ Lâm Tây Hào nhìn xung quanh, liền kêu một tiếng, "Vu huynh!"

"A!" Vu Khiếu Tuyền quay đầu lại, "Nạp Lan huynh!"

"Cần phải đi!"

Vu Khiếu Tuyền lập tức từ cửa chạy đến Nạp Lan Đức Duật bên này, "Người nhốt trong đó là ai, sao không giống với những người khác?"

Nạp Lan Đức Duật lắc lắc đầu, "Hắn không chịu nói, chỉ biết là trọng phạm ám sát Hoàng Thượng."

"Đó là tử tội!"

"Đúng vậy! Vu huynh, đừng hỏi nhiều như vậy, ta mỗi ngày nhìn đến người này liền nhức đầu, chết không mở miệng, ta cũng không có cách!" Nói xong, ba người đi ra đại lao.

Ra ngoài đại lao, khi ánh mặt trời chói lòa và sự tối tăm trong ngục đối lập rõ ràng, Nạp Lan Đức Duật thở thật sâu, "Vu huynh, ta còn có việc, không thể đi cùng các ngươi."

"Không sao, ngươi vội đi thì đi đi!"

"Có việc gì cứ tìm ta!" Nạp Lan Đức Duật ôm quyền chào bọn họ, "Xin phép!" Nói xong, lên ngựa rời khỏi.

Nạp Lan Đức Duật đi rồi, Vu Khiếu Tuyền cùng Lã Tứ Nương chậm rãi đi về nhà. Hai người cũng không nói chuyện, đi một đoạn đường rất dài, Lã Tứ Nương mới mở miệng: "Vu đại ca, xem ra Lâm đại ca mỗi ngày đều chịu tội."

Vu Khiếu Tuyền cũng không mở miệng, yên lặng gật gật đầu, trong lòng hắn rất nặng nề, từ trong lời nói của Nạp Lan Đức Duật, hắn đã đoán được Nạp Lan Đức Duật mỗi ngày đều tra tấn Lâm Tây Hào, vừa rồi ở cửa phòng giam giữ Lâm Tây Hào , hắn kích động muốn động thủ với Nạp Lan Đức Duật, sau đó phá cánh cửa, cứu Lâm Tây Hào, nhưng cuối cùng hắn vẫn nhịn được.

"Vu đại ca, ngươi suy nghĩ gì vậy?" Thấy Khiếu Tuyền không nói lời nào, Lã Tứ Nương hỏi.

"Địa hình đại lao cũng không phức tạp, nhưng thủ vệ rất nhiều, vừa rồi lúc đang đợi ta quan sát một chút, cứ cách nửa canh giờ mới có một thời gian trống, ta nhẩm đếm, đếm tới năm mươi, thì đã có người, thời gian trống rất ngắn, canh cửa phòng giam Tây Hào là đồng đúc, phải có chìa khóa mới được, cái chìa khóa ở trong tay Nạp Lan Đức Duật, cai ngục đưa cơm đều là từ lổ nhỏ nhét vào, cái lỗ đó căn bản không có cách nào chui vào."

"Nói như vậy, là không có cách nào cướp ngục?"

"Rất khó khăn!"

Hai người về tới sơn trang mà không có cách nào khả thi, Tần Phong chờ bọn họ không còn kiên nhẫn, nhìn thấy bọn họ trở về, vội vã hỏi tình hình. Lã Tứ Nương kể sơ qua một lần, Tần Phong cũng trợn tròn mắt.

“Để ta từ từ suy nghĩ lại, nên làm như thế nào." Vu Khiếu Tuyền cảm thấy mệt cực kỳ, "Ta về phòng đi nghỉ một lát." Hắn lúc này rất mệt mỏi.

Mệt mỏi không phải chỉ mình hắn, Nạp Lan Đức Duật cũng vậy, phải chịu nổi khổ tương tư dày vò, còn phải chịu sự tức giận của một số người, lại có người muốn kiếm chuyện nữa.

Hôm nay, Nạp Lan Đức Duật đang cúi đầu, lơ đãng đi về phía hoàng cung đi tới, đi ngang qua một đội thị vệ tuần tra, bọn thị vệ dừng lại chào hỏi anh ta, anh ta cũng không nghe thấy, vẫn đang cúi đầu tiếp tục đi về phía trước.

Bọn thị vệ nhìn anh ta đi qua, sau đó nhìn nhau, tiếp tục tuần tra.

Đi đường như vậy, không gặp chuyện không may mới sợ, vâng, Nạp Lan Đức Duật mới vừa đi tới khúc cua, đụng vào một người, ngẩng đầu lên thì thấy, là Kỳ Duệ, đi cùng còn có Phất Dực và năm sáu người hoàng thân quốc thích.

Nạp Lan Đức Duật vội chào hỏi, "Thực xin lỗi, Kỳ bối lặc."

"Ta tưởng là ai, nguyên lai là ngạch phụ đại nhân tương lai, thật sự là thất kính, thất kính!" Kỳ Duệ mở miệng đầy mùi thuốc súng.

"Kỳ bối lặc nói quá lời." Nạp Lan Đức Duật không muốn cùng bọn họ nói nhiều, nói xong câu này, tính toán bỏ đi rời khỏi bọn họ.

Kỳ Duệ duỗi tay ra, ngăn lại, "Ta không nói quá lời, ngươi là ng đứng đầu tam đại thần tượng kinh thành, chúng ta so không bằng, chúng ta đương nhiên không dám cùng ngươi tranh cao thấp!"

"Kỳ bối lặc, cách nói thần tượng này chỉ là dân chúng trà dư tửu hậu nói đùa, không thể cho là thật." Nạp Lan Đức Duật thản nhiên trả lời.

"Nếu biết đảm đương không nổi, tốt nhất sớm rút lui khỏi cuộc thi, vị trí ngạch phụ này, làm gi đến lượt ngươi!" Kỳ Duệ khinh miệt nói.

"Cũng không suy nghĩ chính mình, ngự tiền thị vệ thống lĩnh nho nhỏ cũng muốn thấy người sang bắt quàng làm họ." Cũng không biết là người nào hùa theo hoàng thân.

Nạp Lan Đức Duật hiểu được bọn họ cố ý gây chuyện, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Hoàng Thượng dán hoàng bảng khắp thiên hạ, điều kiện phù hợp đều có thể dự thi, công bình cạnh tranh, vô luận dân chúng bình thường hay hoàng thân quốc thích đều cùng xuất phát như nhau."

"Nạp Lan Đức Duật, ngươi đừng mang Hoàng Thượng ra, đều biết ngươi trước đó vài ngày có công cứu giá." Phất Dực nói cay độc.

Kỳ Duệ lại nói: "Có công sao? Ta nghe nói Hoàng Thượng thiếu chút nữa giáng tội hắn, nếu không có Tâm Di Cách Cách nhìn hắn đáng thương, hướng Hoàng thượng cầu tình, thì hắn còn có thể đứng đây cùng chúng ta nói chuyện sao?"

"Àh, hiểu được, hắn nghĩ là Cách Cách coi trọng hắn mới thay hắn cầu tình." Phất Dực trào phúng nói.

Mọi người cười to.

Kỳ Duệ vỗ vỗ ngực Nạp Lan Đức Duật, "Nạp Lan Đức Duật, đừng tưởng bở, Cách Cách sẽ coi trọng ngươi? Trở về soi gương kỹ đi!"

"Kỳ bối lặc, thỉnh ngài nói chuyện tôn trọng." Nạp Lan Đức Duật cũng tức giận rồi.

"Tôn trọng? Ngươi là ai, một con chó của nhà Ái Tân giác La, một nô tài mà thôi, cũng xứng nói tôn trọng, ha ha..." Kỳ Duệ đắc ý cười.

Nạp Lan Đức Duật nắm chặt tay, trừng nhìn mắt hắn, cố gắng áp chế lửa giận. Phớt lờ vẻ mặt đắc ý của Kỳ Duệ.

Xa xa, bát ca Dận Tự cũng đang đứng đợi.

Kỳ Duệ nhìn thấy, cố ý nói: "Như thế nào, không phục? Muốn động thủ có phải hay không? Được, hôm nay ta liền lĩnh giáo võ công đệ nhất cao thủ đại nội của ngươi." Nói xong, đánh một quyền tới trước mặt Nạp Lan Đức Duật.

Nạp Lan Đức Duật không có đánh lại, chỉ né.

Kỳ Duệ vừa đánh vừa nói: "Đánh lại đi, sao không đánh lại, ngươi thật nhát gan."

Lúc này, Dận Chân cùng Long Khoa Đa đi tới, "Tứ gia, ngài xem, Kỳ Duệ cùng Nạp Lan Đức Duật đánh nhau." Long Khoa Đa nói với Dận Chân.

Dận Chân cũng nhìn đến đám người Dận Tự, "Bọn lão bát đến rồi sao? Có vẻ xem kịch không tốn tiền"

"Chúng ta...?"

"Đợi chút hẵng hay." Dận Chân nói ng khác là xem kịch không tốn tiền, chính mình cũng ngư ông đắc lợi, một bộ dạng không liên quan tới mình, nhìn hai người đánh nhau.

Nạp Lan Đức Duật rốt cục bị Kỳ Duệ chọc giận, nhưng e ngại là đang ở trong cung, anh cũng không tiện làm quá, chỉ chọn cách phòng thủ, không hề phản công, Kỳ Duệ vẫn còn dây dưa không dứt.

Nhìn một lát, Dận Chân nhìn thấy Nạp Lan Đức Duật gỡ xuống một vật bên hông Kỳ Duệ, không khỏi thở dài: "Nạp Lan Đức Duật võ công rất cao, Kỳ Duệ thật sự là không biết tốt xấu."

Đột nhiên, mọi người nghe thấy tiếng hét của trẻ con: "Đều dừng tay!"

Mọi người cùng nhìn, là Hoằng Lịch.

Nạp Lan Đức Duật dừng tay trước, Kỳ Duệ giả vờ không thể thu tay lại, còn đánh trên vai Nạp Lan Đức Duật một chưởng mới bỏ qua. "Nơi này là nơi nào, còn không có quy củ?" Tiếng nói mặc dù non nớt, nhưng đã lộ ra uy nghiêm.

"Hoằng Lịch, chuyện không liên quan đến ngươi." Kỳ Duệ xem thường nói.

Hoằng Lịch ra mặt, Dận Chân không thể không ra mặt, Dận Chân, Dận Tự đi tới.

"Hoằng Lịch gặp qua a mã cùng vài vị thúc thúc."

"Hoằng Lịch, con sao lại ở chỗ này?" Dận Chân hỏi.

"Con phụng mệnh hoàng gia gia, đến thăm Tâm Di Cách Cách." Hoằng Lịch cung kính trả lời.

"Kia còn không mau đi."

"Vâng, con đi."

Dận Chân chờ con rời đi, nói: "Nạp Lan Đức Duật, ngươi cũng quá làm càn, thân là đại quan nhị phẩm kiêm thống lĩnh thị vệ, thế nhưng ở trong cung cùng người khác đánh nhau, muốn đánh cũng phải nhìn xem, hắn là ai, Kỳ Duệ kỳ bối lặc, cháu cưng độc nhất của Hòa thân vương, ngươi có thể đánh hắn sao? Còn không mau đem đồ vật trả lại cho Kỳ bối lặc." Hắn rõ ràng là chỉ trích Nạp Lan Đức Duật, nhưng ẩn ý trong lời nói mỗi người nghe đều hiểu được.

Nạp Lan Đức Duật cầm dây đeo trong tay đưa cho Kỳ Duệ, "Kỳ bối lặc, đắc tội."

Kỳ Duệ nhìn thấy Nạp Lan Đức Duật dây đeo trong tay, cả kinh, vội nhìn bên hông mình, sau đó đoạt lại dây đeo, oán hận trừng mắt nhìn Nạp Lan Đức Duật.

Dận Chân lại nói: "Lão Bát, ngươi liền như vậy nhìn bọn họ đánh, cũng không khuyên, không sợ quấy nhiễu Hoàng Thượng?"

"Tứ ca, ta cũng mới đến, còn không rõ là chuyện gì! Kỳ Duệ, sau này trước khi đánh nhau phải hiểu rõ bối cảnh của đối thủ, để tránh tổn thất mà không biết, hiện tại người ta mới vừa thăng nhị phẩm, thân phận cao quý! Tứ ca, ta đi gặp hoàng a mã, thứ không phụng bồi. Kỳ Duệ, ngươi về phủ của ta chờ." Trong lời nói của Dận Tự cũng đã trả lời lại tứ ca của hắn.

Chỉ chốc lát sau, đi sạch hết.

"Nạp Lan, sau này bọn họ có muốn đấu cái gì, có đấu thì phải đấu trong cuộc thi kén chồng, chỉ cần ngươi thắng, tức giận cũng đều qua hết, tiểu vương kỳ vọng ở ngươi, tin rằng Cách Cách cũng ôm kỳ vọng đối với ngươi!" Dận Chân nói xong, vỗ bả vai Nạp Lan Đức Duật, cũng rời đi.

"Cuộc thi kén chồng lại thành cuộc tranh giành của bọn Vương gia." Nạp Lan Đức Duật nán lại trong chốc lát, xoay người, không khỏi ngẩn ra. Hoằng Lịch và Tâm Di đang đứng ở dưới một thân cây nhìn hắn.

Tâm Di như thế nào đến, bị Hoằng Lịch xúi giục tới.

Hoằng Lịch vừa đến Di Uyển được chiêu đãi nhiệt tình, "Ơ, Hoằng Lịch, hôm nay con sao rảnh đến, mau ngồi!" Tâm Di hỏi nó.

"Hoàng gia gia bảo Hoằng Lịch đến thăm cô cô, thuận tiện đưa chút thuốc bổ, thân mình cô cô khỏe chút nào chưa? Hoằng Lịch vẫn không rảnh tới thăm, rất là nhớ thương." Tiểu gia hỏa này còn nhỏ đã nói ngọt, vừa nói vừa nhìn Tú Nhi.

Tú Nhi bị hắn nhìn ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, Tâm Di nhìn thấy, âm thầm lắc đầu, "Nó còn không quên Tú Nhi!" Vì thế liền đánh gãy suy nghĩ của Hoằng Lịch, "Đã không còn nghiêm trọng nữa! Nào, lại đây cho cô cô nhìn một cái, lại cao lớn không ít nhỉ! Học chăm chỉ thật, có tiến bộ không?"

Nàng vừa nói vậy, Hoằng Lịch đành phải đứng trước mặt Tâm Di, nói, "Hoằng Lịch không dám không chăm chỉ."

"Cô cô biết, tương lai con sẽ... đứa nhỏ có tiền đồ. Đúng rồi, Hoàng Thượng còn nói con phải chuyển đạt gì không?" Tâm Di hỏi.

Hoằng Lịch lắc đầu, "Không có, chính là, Hoằng Lịch có một việc không biết có nên nói cho cô cô biết không nữa."

"Nam nhi làm việc phải rõ ràng lưu loát."

Hoằng Lịch nhìn những người khác trong phòng, Tâm Di cười cười nói: "Nói đi, không sao đâu!"

"Trên đường tới đây, Hoằng Lịch thấy Nạp Lan Đức Duật cùng Kỳ Duệ đánh nhau."

Tâm Di ngây người, sau đó dường như không có việc gì nói: "Bọn họ đánh nhau cùng cô cô có quan hệ gì."

Hoằng Lịch giảo hoạt cười, "Cô cô, người thật sự không muốn đi xem?"

"Xú tiểu tử, con đã biết những gì?" Tâm Di sẵng giọng.

"Hoằng Lịch cái gì cũng không biết, nhưng cái gì cũng đều biết."

"Thành thành thật thật trả lời."

Hoằng Lịch cười cười, "Hoàng Thượng gọi Tiểu Mai Tử và Tiểu Cát Tử kêu đến hỏi, con ở bên cạnh nghe được."

Tâm Di ấn đầu Hoằng Lịch xuống, "Đồ con nít quỷ! Việc này không thể truyền ra ngoài."

"Yên tâm đi, cô cô, hoàng gia gia đã sớm nói qua, cho dù hoàng gia gia không nói, Hoằng Lịch cũng biết lợi hại trong đó." Hoằng Lịch nhãn châu - xoay động, "Cô cô, con dẫn ngài đi một chuyến, bằng không ngài có thể an tâm sao?"

"Ta không đi!"

"Có Hoằng Lịch cùng ngài đi dạo, ai còn dám nói gì! Cô cô, đi thôi!" Hoằng Lịch nửa lôi nửa kéo Tâm Di đi.

Nạp Lan Đức Duật nhìn thấy Tâm Di, hơn nửa ngày mới phản ứng, "Đây chính là ở trong cung." Vội khom người thi lễ với Tâm Di," Gặp qua Cách Cách, tiểu a ca!"

Tâm Di không nói gì, vẫn là Hoằng Lịch nói: "Miễn lễ!"

Nạp Lan Đức Duật ngẩng đầu nhìn Tâm Di thật lâu.

Hai người nhìn nhau như vậy.

"Khoảng cách có vài bước, lại như thế xa xôi." Nạp Lan Đức Duật trong lòng buồn bã.

Tâm Di nhìn anh, sau đó thầm thở dài, chậm rãi xoay người, Hoằng Lịch hướng về phía Nạp Lan Đức Duật làm mặt quỷ, sau đó cùng Tâm Di trở về Di Uyển.

Trở về Di Uyển, Hoằng Lịch không chịu đi, trong chốc lát kêu Tú Nhi lấy cho hắn điểm tâm, còn muốn Tú Nhi đút mới ăn, "Tú Nhi, ngươi đút cho ta!"

"Hoằng Lịch, con bao nhiêu tuổi rồi, còn muốn người đút cho!"

"Ở đây không phải trong nhà, cô cô cho con tự do chút đi, cũng chỉ có ở nơi này của cô cô mới thật tự tại." Xem ra vị tiểu a ca này cũng chịu không nổi gò bó.

Tâm Di cũng không có cách nào khác, nghĩ dù sao hiện tại Hoằng Lịch vẫn là tiểu hài tử, cũng gây ra chuyện gì lớn, vì thế cũng mặc kệ nó, "Được rồi, đến lúc đó a mã con quở trách chớ trách cô nuông chiều làm hư con đó."

"Ha hả! Vẫn là cô cô tốt nhất!" Tâm Di không nói gì, Hoằng Lịch liền càng làm càn, lôi kéo Tú Nhi, "Tú Nhi, chơi với ta một lát!"

"Tiểu a ca, ngài muốn chơi cái gì?"

"Chúng ta ra bên ngoài đi, đừng ở chỗ nữa, để Cách Cách nghỉ ngơi!" Nói xong, nó bước đi tới cửa, thấy Tú Nhi không đi theo, liền hối, "Nhanh lên!"

Tú Nhi không đi, nhìn nhìn Tâm Di, Tâm Di phất tay," Đi thôi, đừng làm cho nó mệt." Được Tâm Di dặn dò, lúc này Tú Nhi mới cùng Hoằng Lịch ra cửa.

Vừa ra khỏi cửa, Hoằng Lịch liền hỏi: "Tú Nhi, ngươi nghỉ ngơi ở đâu, ta đi phòng ngươi nhìn một chút."

"A ca, ngài sao có thể đến phòng nô tỳ chứ, không ra thể thống gì!"

"Ta muốn đi! Dẫn đường!" Hoằng Lịch nổi cáu, "Ngươi không nghe lời ta có phải hay không?"

"Không phải!"

"Vậy còn không đi!"

Tú Nhi bất đắc dĩ dẫn Hoằng Lịch đến phòng ở của mình, phòng ở tuy nhỏ, nhưng dù sao cũng là chỗ của con gái, dọn dẹp rất sạch sẽ, mùi thơm nhè nhẹ.