Ai bảo chỉ hoàng tử mới là ''chân mệnh thiên tử'' - Chương 70 - 71

Chương 70: Ân Sủng

Quả nhiên Khang Hy tức giận nói: “Ngươi cho là trẫm khen ngươi sao?”

Nạp Lan Hồng lúc này mới nghe ra chút ý vị: “A? ách, hoàng thượng, không biết Đức Duật đã đắc tội gì với hoàng thượng?”

“Ngươi còn không biết?” Khang Hy hoàn toàn không ngờ tới, quay sang nhìn Nạp Lan Đức Duật, “Nạp Lan Đức Duật, ngươi thật giỏi giấu diếm a!”

“Duật nhi, ngươi rốt cục đã làm gì?”

“Trẫm nói cho ngươi biết, vụ án giết người ở phủ thuận thiên ngươi biết?”

“Thần có biết chút ít.”

“Huệ tử của ngươi cùng Tâm cô nương gì đó lén lút, lưỡng tình tương duyệt.”

Vừa nghe lời này, Nạp Lan Hồng đầu đổ mồ hôi, vội quỳ xuống, “Thần đáng chết, thần dạy con không nghiêm, thỉnh hoàng thượng thứ tội, thần nhất định sẽ giáo huấn thêm, sẽ không cùng nữ tử kia lén lút.”

Khang Hy âm thầm buồn cười, “Hừ, ngươi hiện tại mới biết dạy con thì đã muộn!”

Phụ thân quỳ xuống, Nạp Lan Đức Duật không thể đứng, vì thế cũng quỳ xuống: “Hoàng thương, ngài mắng liền mắng thần, phụ thân hoàn toàn không biết gì cả.”

“Ngươi còn cùng trẫm cò kè mặc cả, trẫm xem, cả triều văn võ, hậu thuẫn tốt không phải Kỳ Duệ, càng không phải Phất Dực, mà là ngươi Nạp Lan Đức Duật” Khang Hy trong giọng nói có chút không vui.

“Thần không dám” Nạp Lan Đức Duật nói.

“Ngươi đã muốn dám”.

Nạp Lan Hồng liên tục dập đầu: “Hoàng thượng bớt giận”.

Khang Hy cũng không để ý đến hắn, “Nạp Lan Đức Duật, trẫm cho ngươi biết, ngươi nếu làm Tâm Di chịu một điểm ủy khuất, trẫm tuyệt không tha”.

Đang nói, Tâm Di tiến vào, “Hoàng thượng, ta đến đây”.

“A, tới thật đúng lúc!” Khang Hy thấy Tâm Di mặt mày liền hớn hở.

Tâm Di nghe được câu cuối của Khang Hy liền nói: “Hoàng thượng yên tâm, chỉ có ta khi dễ hắn, hắn sao dám ủy khuất ta”.

Khang Hy gật đầu cười: “Ai, cũng đúng, ngươi không khi dễ người khác đã hảo”.

Gặp phụ tử Nạp Lan Đức Duật còn quỳ, Tâm Di giật nhẹ tay áo Khang Hy, chỉ chỉ phụ tử Nạp Lan Đức Duật, “Hoàng thượng, còn quỳ kìa!”

“Ai! Nữ nhi hướng ngoại, còn chưa xuất giá mà đã che chở hắn, đứng lên đi!”

Khang Hy đối với Nạp Lan Hồng cảm thán: “Nạp Lan Hồng a Nạp Lan Hồng, trẫm có điểm ghen tị với ngươi, như thế nào liền sinh được đứa con tốt như vậy a!”

“Hoàng thượng, người không cần ghen tị, người ta tối che chở là người a!” Tâm Di bên tai Khang Hy nhỏ giọng: “Không cho người khó xử, không cho người mất mặt đi!”

“Ngươi nha ngươi nha” Khang Hy hướng Tâm Di khẽ lắc đầu, hướng về Nạp Lan Hồng noi: “Nạp Lan Hồng, ngươi quy an đi, trở về hảo hảo chuẩn bị hôn sự, Nạp Lan Đức Duật ngươi lưu lại”.

Nạp Lan Hồng không biết Khang Hy lưu lại Nạp Lan Đức Duật làm gì, trong lòng bất an không yên. Về đến nhà cũng nghe hạ nhân chúc, chính là chờ con về, chính là qua bữa cơm chiều mà vẫn chưa thấy Nạp Lan Đức Duật trở về, nghĩ Khang Hy muốn giáo huấn đứa con, không khỏi lo lắng, bất an.

Ước chừng nửa canh giờ sau, Nạp Lan Đức Duật cuối cùng cũng trở về. Nạp Lan Đức Duật vội đi tìm phụ thân, “A mã tìm con?”

Thấy con trở về, Nạp Lan Hồng rốt cục cũng thả lỏng, nhanh chân đến hỏi: “Duật nhi, hoàng thượng thế nào?”

“Không có!” Nạp Lan Đức Duật cấp chính mình chén trà.

“Kia như thế nào? Hoàng thượng cùng ngươi nói cái gì?”

“Cũng không có gì, hoàng thượng dùng bữa tối, sau đó tâm sự việc nhà”.

Nạp Lan Hồng mở to hai mắt nhìn, quả thực không tin, ngây ngốc nhìn con. Nạp Lan Đức Duật cười: “A mã, sao vậy?”

“Không có gì, trước không tin cách cách được sủng ái, nay thì biết rồi” Nạp Lan Hồng lấy lại tinh thần, đột nhiên nghĩ tới cái gì, chạy nhanh tới hỏi Nạp Lan Đức Duật: “Duật nhi, a mã nói không sai, lấy được cách cách chính là được liệt tổ liệt tông phù hộ. A, còn cái Tâm cô nương ngươi tính sao đây? Hôm nay hoàng thượng không truy cứu, nếu cách cách biết con liền thảm”.

Nạp Lan Đức Duật cố ý nói: “Tâm cô nương? Đương nhiên thú nàng! Con chỉ yêu nàng”

“Ta biết con yêu nàng, bằng không cũng không bị Ung vương gia kéo qua. Chính là cưới cách cách, nghĩ muốn ba vợ bốn nàng hầu, cho dù cách cách khẳng, hoàng thượng khẳng sao? Cho dù tất cả đều khẳng, cách cách có hoàng thượng là chỗ dựa, Tâm cô nương có thể cùng cách cách tranh sao? Hội thiệt thòi lớn, đến lúc đó con muốn che chở cũng không được” Nạp Lan Hồng sợ là đến lúc đó cả nhà hội cãi nhau.

“Con không cưới Tâm cô nương, cũng không thú cách cách!” Nạp Lan Đức Duật còn thừa nước đục thả câu.

“Ngươi muốn tức chết ta?”

Nạp Lan Đức Duật gặp phụ thân sinh khí, không nghĩ tái đùa, vì thế nói: “A mã, ngươi có biết Tâm cô nương là ai chăng? Chính là Tâm Di cách cách”

Nạp Lan Hồng chấn động, “A… úc, ta hiện tại hiểu rồi, hoàng thượng trong lời nói có ý tứ, hoàng thượng đã sớm biết chuyện tình của ngươi” Nạp Lan Hồng lập tức sợ hãi: “Duật nhi, hảo lớn mật a, dám câu dẫn cách cách”.

“A mã, thế nào nói khó nghe vậy, ta là con người nha, hơn nữa, hơn nữa ta không lớn gan như thế, câu dẫn cách cách tội danh gì a, con dám đắc sao? Trên thực tế, là nàng đem hồn con câu đi rồi”.

“… Ta nhớ rồi, buổi tối hôm đó, cách cách có hay không trong phòng ngươi? Ha ha, không trách ngươi sống chết không cho ta lên giường, xem ra chân giường do ngươi cố ý lộng đoạn, tiểu tử, ngươi giỏi a!”

Nạp Lan Đức Duật biết phụ thân hiểu sai, lập tức giải thích: “A mã, con chưa chạm qua nàng, ngày đó, nàng trèo tường vào xem con, cả hai chưa có làm gì”.

“Nói sâu ra thì cách cách đến từ tương lai, cùng chúng ta không giống với, a mã cũng không phải lão hủ, có thể hiểu được”.

“A mã, sao lại nói vây, không có a! A mã thế nào không tin con mình vậy?”

“Hảo… không có thì không có, không cần trừng mắt lớn vậy”.

“Tại mắt con lớn, tuy vậy, a mã không tin con”.

“Ta khi nào không tin con?”

“Người tin ta, thế nào đem chén trà suất đi?”

“Ta thế nào biết Ung vương gia niệm đến tên ngươi thì hội đảo lại, đang nói còn tạm dừng”.

“Người cũng không ngẫm lại, con của người bổn vậy sao?”

“Được, ngươi thông minh, ai, có phải ngươi sớm biết câu hỏi của cách cách?”

“Con không có, a mã, nếu Tâm Di lộ bí mật, con liền không phải ngạch phu, không những thế còn mang họa sát thân. Hôm thích khách vào cung, hoàng thượng đã biết chuyện của con với Tâm Di, còn giết tâm con. Đêm qua, hoàng thượng cho người giám thị nhà ta”.

“Cái gì, sao ngươi không nói cho ta?”

“Con nói người sẽ hội lo lắng, có sao đâu, con là người chịu trách nhiệm đến nơi đến chốn”.

“Con… “Nạp Lan Hồng miễn cưỡng nói: “Duật nhi, a mã có được đứa con như con thật tốt”.

“A mã!” phụ tử Nạp Lan Đức Duật đồng tháp mà miên (ngủ cùng một giường), hai người liên miên nói cả đêm.

Phụ tử bọn họ ở nhà đàm đạo, trong cung, Khang Hy cùng Tâm Di cũng trò chuyện: “Thế nào, có gì bĩu môi, trẫm đã cho ngươi thỏa lòng”.

“Còn nói, người có hay không phái người giám thị ta?”

“Ta công bằng mà” Khang Hy không phủ nhận.

“Không công bằng, là người sợ ta cấp cho Nạp Lan Đức Duật, những người khác người không đề phòng, phái người tới thâu đề người cũng không giáo huấn họ” Tâm Di một bộ ủy khuất.

Khang Hy cười: “Còn cần trẫm giáo huấn sao? Ngươi không phải đã thiết lập cơ quan sao?”

“Hoàng thượng, người được phái đi có rơi vào cơ quan không?”

“Có cấp thái y cho một tên ngu ngốc mất vài canh giờ”.

“Ta vẫn nghĩ xem là ai, ai ngờ… hắn thế nào bổn vậy a, cư nhiên muốn lên nóc nhà a? đây là cơ quan lợi hại nhất!”

“Cây xương rồng trong vườn của trẫm có phải đều bị ngươi cấp… cáp…”

“Ôi, ôi, hoàng thượng, bụng của ta, cười đau bụng quá”

Nạp Lan Đức Duật đoạt giải nhất đương nhiên người đến chúc mừng không ít, phụ tử Nạp Lan Đức Duật xã giao cũng thập phần vất vả.

Hôm nay lại có người tới cửa, phụ tử hai người đành phải khởi lại tinh thần ứng phó, đang nói chuyện ngoài cửa truyền đến âm thanh: “Ung vương gia đến”

“Vương gia, hạ quan khôngh biết vương gia đến, không nghênh tiếp từ xa, mong vương gia thứ tội”

“Tiểu vương cố ý không cho thông báo”

“Vương gia mời vào trong ốc nói chuyện”(ốc = phòng)

Dận Chân tiến vào trong ốc, trong phong quan viên lớn nhỏ đều đứng lên hành lễ, hắn không chú ý đến ai, chỉ hướng phụ tử Nạp Lan Đức Duật nói: “Phụ tử Nạp Lan Đức Duật tiếp chỉ”

Phụ tử Nạp Lan Đức Duật cuống quýt quỳ xuống, “Thần tiếp chỉ”

“Hoàng thượng khẩu dụ, phụ tử Nạp Lan miễn quỳ nghe chỉ” Dận Chân tươi cười nói

“Hoàng thượng nói: nhà của Nạp Lan Đức Duật quá nhỏ, cách cách vào cửa sợ không quen, ngoài cửa tây hoa có một chỗ tốt, cho hộ bộ sửa chữa, như vậy cách hoàng cung cũng không xa, tiện cho cách cách tùy thời tiến cung.”

Trở thành Tâm Di ngạch phu cũng thật tốt, ngay cả chỗ ở cũng được đổi lại, lại không cẩn bỏ tiền tu sửa, điều này làm quan viên lớn nhỏ hâm mộ không thôi.

Sau khi nhắn xong, Dận Chân mới vui vẻ cười: “Chúc mừng a!”

“Vương gia ít nhiều cũng đã trợ giúp, Nạp Lan Hồng khắc cốt ghi tâm”

“Không cần câu nệ”

“Vương gia mời ngồi”

Mọi người vùa ngồi vùa nói chuyện, một hạ nhân vào bẩm báo: “Đại nhân, Tâm Di cách cách đến”

Nạp Lan Hồng lập tức đứng lên, “Mau, mau nghênh đón” vừa dứt lời mọi người chợt nghe tiếng Tâm Di: “Nạp Lan Đức Duật!”, trong chốc lát Tâm Di đã tiến vào, “Nạp Lan Đức Duật, mọi người nói ngươi ở trong này”. Thoáng nhìn thấy mọi người, Tâm Di mở miệng: “Mọi người hảo”. Trừ bỏ Dận Chân đang ngồi, mọi người đều đứng lên chào

“Miễn miễn!”, thấy Nạp Lan Hồng vội tới đỡ, “Đô đốc đại nhân, không cần đa lễ”. Công công tương lai (lão công thì chắc mọi người cũng hiểu, còn công công thì cũng tương tự nhưng cấp cao hơn) hướng mình hành lễ làm Tâm Di cảm thấy mất tự nhiên.

“Cách cách, lễ nghi quân thần không thể phế”

Tâm Di hướng Dận Chân: “Di, vương gia cũng ở đây”

“Bổn vương tới tuyên chỉ”

“Tuyên chỉ? Sao ta không biết?”

“Hoàng thượng ở tây hoa cấp phủ đệ cho Nạp Lan Đức Duật, cách cách không biết sao?”

“Úc, việc này a, ta biết. Lại đây, ta có việc muốn hỏi” Tâm Di kéo Dận Chân lại một bên, thấp giọng hỏi: “Ngày đó ngươi có giúp đỡ hắn?”

“Bọn họ khi dễ người, ta xem không vừa mắt, cách cách được lang quân như ý, nên thế nào tạ ơn bổn vương?” việc tốt thì không làm không công.

“Được rồi, ân tình này tạm thời ghi nhớ, về sau chậm rãi trả” nói xong, quay ra đến trước mặt Nạp Lan Đức Duật, “Uy, theo ta ra ngoài ngoạn a!”

“Ta không gọi là uy” Nạp Lan Đức Duật nghiêm túc nói.

Tâm Di cũng nghiêm túc nói: “Được, ngươi họ Nạp, kêu Lan Đức Duật”

Nghe nàng nói vậy, Nạp Lan Đức Duật nhớ tới lần đầu tiên gặp nàng nhịn không được thu thu nàng bím tóc.

Tâm Di cười: “Có đi hay không, bên ngoài thái dương hảo vô cùng, ngồi ở nhà mốc meo”

“Cách cách có lệnh, tại hạ sao dám không tuân.”

“Đi mau a!”

Hai người vừa ra cửa, Nạp Lan Hồng ở phía sau dặn dò: “Duật nhi, bảo hộ cách cách”

Vừa ra đến ngoài, vừa vặn gặp ngay ba chị em Tiết gia.

“Tâm tỷ tỷ!” Hồng Dao kêu.

Sở Cầm vội sửa: “Hẳn kêu cách cách!”

Tâm Di hướng các nàng cười: “Không sao cả, trước kêu thế nào giờ vẫn kêu thế đi”

Đang nói nhìn thấy Hoàng Gia Nhạc đến bái kiến, hắn hiện tại mặc triều phục, thấy Tâm Di cùng Nạp Lan Đức Duật vội khom lưng hành lễ: “Tham kiến cách cách, ngạch phu!”

Nạp Lan Đức Duật cười đáp lễ, “Chúc mừng Hoàng huynh, vừa lên đã là ngũ phẩm!”

“Cùng vui cùng vui, là nhờ cách cách hồng phúc!”

“Ngươi hiện ở đâu?”

“Hạ quan hiện tại Hàn Lâm Viện”

“Theo ta nói chuyện đừng có thượng quan hạ quan, Hàn Lâm Viện cũng rất tốt! Chính là đừng học người ta cổ hủ, làm người khác chịu không nổi.”

“Dạ” Hoàng Gia Nhạc cung kính trả lời, “Vốn là tới bái phỏng Nạp Lan ngạch phu, nếu cách cách cùng ngạch phu có việc hạ quan không làm phiền”

“Ân, dù sao cùng làm quan, còn có cơ hội gặp nhau” hiện Nạp Lan Đức Duật chỉ muốn một mình ở cạnh Tâm Di.

“Hạ quan cáo từ” (a này thật tức thời =)) )

Tâm Di nhìn Hoàng Gia Nhạc : “Ta nói Hoàng Gia Nhạc, ngươi cũng không có việc gì quan trọng, đây có ba mỹ nữ, ngươi bồi các nàng đi!”

Hoàng Gia Nhạc mặt liền đỏ, nhưng là lời của Tâm Di hắn không dám không tuân, đành đáp ứng. Tâm Di thấy thế, hướng Nạp Lan Đức Duật làm mặt quỷ, sau đó kéo Nạp Lan Đức Duật đi mất.

Nạp Lan Đức Duật thế nào hội không rõ tâm tư Tâm Di, cảm thấy Hoàng Gia Nhạc nếu có thể thú ba chị em Tiết gia cũng không tồi.

Chương 71: Yêu cùng hận

Đi vào Lạc đình bên hồ, hai người tìm mượn một chiếc thuyền, đẵng thuyền vào giữa hồ, làm thuyền theo gió phiêu lãng, cầm tay đối phương, tình ý tràn ngập trong mắt.

“Rốt cục chúng ta cũng có thể quang minh chính đại ở cạnh nhau”

“Chúng ta khi nào không quang minh chính đại chứ? Chẳng qua khi đó chàng không biết ta là ai thôi”

“May là không biết nàng là ai, bằng không, ta đã ly rất xa”

“Ngạch phu tất là chàng”

“Không ta còn có ai?”

“Ta thế nào biết?”

“Nàng còn muốn khí ta, ngày đó, tại hồ này, ta giận đến mức chút nữa hộc máu”

“Còn nói, chàng cũng không đánh ta, lớn như vậy rồi, ta còn chưa bị người khác đánh qua đâu!”

“Thực xin lỗi, nàng có biết ta rất hối hận, ở trong hoàng cung nhìn thấy nàng nháy mắt, ta mới hiểu được nàng khổ tâm, mà nàng tay đầy máu, cười suy yếu, ta cả đời không quên!”

“Ta từng lo chàng không lý giải sao ta làm thế, kỳ thật, lúc ấy nếu chàng đáp ứng đi dự thi, vào lễ đài, nhìn thấy ta, cũng không hiểu, ai ngang như vậy, không chịu đi, làm ta phải dùng cách khích tướng!”

“Ta không chịu đi, còn không vì nàng thì vì ai”

“Thật vậy chăng, chứ không phải sợ mình thua?”

Nạp Lan Đức Duật một tay kéo Tâm Di đến bên người, thân thuyền loạng choạng, mái chèo rơi xuống trôi đi.

“Ai nha, mái chèo rơi rồi, ta không biết bơi a!”

“Sợ cái gì, có ta ở đây, nàng còn sợ không qua được sông?”

“Chuồn chuồn lướt nước, lăng không phi độ”

“Nói đến lăng không phi độ ta lại nghĩ đến hại tuyết thiên kia”

Tâm Di muốn giải thích tình cảnh ngày đó, do dự một chút rồi nói: “Đức Duật, ta nói cho chàng biết một chuyện, ở trong sơn động ngày đó, ta không phải nghĩ về chàng, chàng cùng Tử Kiện giống nhau như đúc”

“Bởi vị giống nhau nên nàng yêu ta?” Nạp Lan Đức Duật phi thường không muốn như thế.

“Không phải, tuy rằng hai người bên ngoài giống nhau nhưng bên trong là bất đồng, ta thừa nhận ban đầu ta đem chàng thành Tử Kiện, là ta kí thác tình cảm, sau lại có điểm mơ hồ, rốt cục đâu là chàng, đâu là Tử Kiện. ngày đó ta giận chàng, chính mình trong lòng cũng đau muốn chết, rốt cục ta hiểu Tử Kiện là một phần qua khứ của ta, hắn đã mất, vĩnh viễn mất, hiện tại ta yêu chính là ngươi: Nạp Lan Đức Duật”

“Vì cái gì nói cho ta, nàng có thể không nói mà”

“Trước kia chàng chỉ nhận thức được một phần của ta, còn rất nhiều thứ chàng không biết, dù sao ta và chàng cách nhau 300 năm, cho nên ta đem quá khứ của ta cho chàng biết, như thế chàng mới hiểu được tư tưởng của ta, quan niệm của ta, ý nghĩ của ta, như vậy chúng ta mới có thể yêu nhau, mới có thể bên nhau cả đời.”

“Tâm Di, cảm ơn nàng đã thẳng thắn.”

“Chàng hay không có cảm thấy ta là ‘di tình đừng luyến’ a?”

“Người không nên sống trong thống khổ nhớ nhung, quên quá khứ, như thế mới có thể đối mặt với hiện tại. ta nghĩ khi ấy hắn đem nàng đưa lên mặt đất là hi vọng nàng có thể hảo hảo sống, khoái hoạt sống, đổi là ta, ta cũng sẽ làm như thế, có thể cho người mình yêu sống thoải mái, tâm luôn vui vẻ chính là ta hạnh phúc.”

Tâm Di mỉm cười, chỉ cảm thấy một loại hạnh phúc đang bao phủ. Đột nhiên Tâm Di nói: “Nha, ta và chàng cách nhau 300 tuổi, giờ sao tính a?”

“Đúng thế, nên tính sao a, ta chẳng phải là nàng ông nội của ông nội …”

“Không được!” Tâm Di che miệng Nạp Lan Đức Duật.

Nạp Lan Đức Duật cầm tay Tâm Di, “Yêu có thể xuyên qua hết thẩy, chính là thời không!”

“Đức Duật, ta yêu chàng!”

Nạp Lan Đức Duật ôm thắt lưng Tâm Di, Tâm Di tựa đầu vào vai Nạp Lan Đức Duật

Mặt trời rực rỡ trên mặt hồ, chiếu rọi vào người bọn họ.

Hai người chìm đắm trong tình yêu, nhưng có người hạnh phúc, có người thương tâm một mình rơi lệ. Khang Hy đem Uyển Nhi gả cho Kỳ Duệ, Uyển Nhi mỗi ngày đều ngồi trong phòng, không thể xuất môn.

Hôm nay, Tiểu Thảo khuyên Uyển Nhi ra cửa, ở trong vường gảy đàn, tiếng đàn thống khổ. Kết thúc một khúc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tâm Di đứng ở đình ngoại, Uyển Nhi nhìn Tâm Di, lệ dần dần tuôn.

“Tâm Di cách cách, ngài tới làm gì, là tới khoe thành công của ngài hay tới xem cách cách ta thống khổ” Tiểu Thảo cừu thị nói.

Tâm Di không để ý tới nàng: “Uyển Nhi, ngươi không phải hận ta chết?”

“Hiện tại đã thế này rồi, còn có gì có ý nghĩa đâu” Uyển Nhi thản nhiên nói.

“Ta không phải cố ý, tình yêu là hai trái tim không ngừng trao nhau, này chỉ là, ta cùng Nạp Lan Đức Duật phát sinh còn hắn thì không có ngươi.”

“Hai trái tim không ngừng trao nhau” Uyển Nhi lặp lại, lặng im một lúc lâu sau đó nói: “Cho tới bây giờ đều là hắn hấp dẫn ta, ta lại chưa từng làm hắn động tâm, ngày đó tại buổi đấu giá, mọi người đều bị dung nhan của ta hấp dẫn, duy có hắn nhìn như không thấy, hiện tại nghĩ lại, hắn không nhìn thấy ta, trong lòng hắn chỉ thấy ngươi, buồn cười ta lại còn cầu ngươi.”

“Chuyện này không phải ta cố ý gạt ngươi, bởi vì ta biết lấy thân phận của chúng ta là không cho phép nói chuyện yêu thương, này là của chúng ta bi, cho nên, ta hy vọng ngươi có thể giải.”

“Dưa hái xanh thì không ngọt, này là hắn trong lòng không có ta, hoàng thượng đem ta cho hắn, ta cũng không khoái hoạt.”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi, Uyển Nhi, ta không hy vọng bởi vì Nạp Lan Đức Duật, tình cảm của chúng ta bị tổn thương” Tâm Di vẫn muốn cùng Uyển Nhi làm bằng hữu.

“Ta không oán ngươi, nhưng người thắng làm vua, người thua làm giặc, vương (vua) cùng khấu (giặc) trong đó không có bằng hữu.”

“Uyển Nhi, chúng ta từ trước đến giờ vốn không có chiến tranh a!” Tâm Di thực không nghĩ ra là có chuyện gì.

“Làm người cùng thích Nạp Lan Đức Duật, hết thẩy tất cả đều là nhất định.”

“Ngươi sao lại có loại ý nghĩ này?” Tâm Di không chịu được nữ nhân cổ đại.

“Đổi lại là ngươi, ngươi hội nghĩ sao?”

“Lòng ta hội không thoải mái nhưng cũng hội chúc phúc.”

“Tốt lắm, ta chúc phúc các ngươi” Uyển Nhi cười khổ rồi đứng lên đi trước người Tâm Di.

Tiểu Thảo đến trước mặt Tâm Di: “Vừa muốn có Nạp Lan Đức Duật, vừa muốn có cách cách chúng ta, đâu ra chuyện tốt như thế, ngài về sau đừng đến gần chúng ta” Tiểu Thảo oán giận liếc mắt nhìn Tâm Di.

Tâm Di thất vọng ngắt xuống một đóa hoa, vò nát đóa hoa, đang lúc ủ rũ muốn trở về thì bất chợt từ đằng sau vang lên tiếng âm nhu: “Là ta sai!”

“Cùng ngươi không quan hệ” Tâm Di nghe ra là Nạp Lan Đức Duật, xoay người, ôm lấy Nạp Lan Đức Duật, “Ta chỉ là cảm thấy đáng tiếc.”

“Mau buông tay, có người nha!” Nạp Lan Đức Duật mặc dù không thấy ai nhưng đã cảm giác được có người, không chỉ một mà là hai người.

Tâm Di cuống quýt buông tay, quả thực thấy hai người, Dận Chân cùng Hoằng Lịch, bọn họ nhìn Tâm Di cười cười, Tâm Di liền đỏ mặt, thấp giọng nói: “Ta đi về trước”

“Cô cô, ta đến chỗ cô cô ngồi” Hoằng Lịch lợi dụng sơ hở, nói xong hướng Dận Chân đánh thanh rồi cùng Tâm Di về Di Uyển, hắn đi Di Uyển còn không phải vì ở đó có Tú Nhi sao.

Dận Chân hướng Nạp Lan Đức Duật cười cười: “Hiện tại còn hối hận dự thi đi!”

Nạp Lan Đức Duật có chút ngượng ngùng: “Đa tạ vương gia khi đó chỉ điểm!”

“Ha ha, quân tử giúp người không cần báo đáp, tiểu vương tiếc nhất chính là hữu nhân không thể cùng ở một chỗ.

“Vương gia đại ơn, Nạp Lan Đức Duật sẽ không quên, vương gia nếu có chuyện gì thỉnh phân phó”

Dận Chân. cũng không sốt ruột, Nạp Lan Đức Duật đã sớm đầu quân, ngày sau hắn hội hữu dụng, cho nên lạnh nhạt cười: “Nhìn ngươi, có gì gấp, còn nhiều thời gian, hiện tại tiểu vương chỉ tính uống rượu mừng của ngươi, ha ha…” hắn cười rồi bước đi.

Uyển Nhi về đến phòng liền ghé vào giường khóc.

Tiểu Thảo khuyên nhủ: “Cách cách, ngài đừng thế, Kỳ Duệ bối lạc so với Nạp Lan Đức Duật có gì kém, tốt xấu người ta cũng là bối lạc.”

“Bối lạc thì sao, ta không thích hắn.”

“Nạp Lan Đức Duật cũng không thích cách cách, cách cách, hoàng thượng ban hôn không thể vi phạm, ngài liền nhận mệnh đi!”

“Ta không thụ mệnh liền biết làm sao?” Uyển Nhi ngẩng đầu nhìn chữ ‘Ái’ trên tường, lẳng lặng cúi đầu, nói: “Đem chữ ‘Ái’ kia gỡ xuống”

“Phó tự kia có làm gì đâu?” Tiểu Thảo hỏi.

“Đến ngươi cũng quản ta, đi đi!” Uyển Nhi kêu.

Tiểu Thảo bất đắc dĩ đành đem chữ gỡ xuống. Uyển Nhi nhận lấy, nước mắt rơi xuống làm mờ nứt mực. Uyển Nhi lấy ta ngọn nến.

“Cách cách, ngài đốt nó?”

“Cái này không dành cho ta, ta giữ làm gì?” nói xong liền đem đốt, Tiểu Thảo cắn răng

Đêm đến, một bóng đen tiến vào Di Uyển, cẩn thận nhìn xung quanh rồi tiến thẳng vào bếp. Mở lồng hấp ra, điểm vào điểm tâm một thứ gì đó. Vừa định đi, miêu mễ tiến vào phòng bếp (miêu mễ = mèo mẹ), kêu một tiếng, bóng đen bị dọa thấp giọng mắng: “Con mèo chết tiệt, lần trước cũng chính ngươi làm hỏng việc, hôm nay lại tới nữa”, nắm cổ mèo, dùng lực vặn cổ mèo (vâng mọi người đoán ra ai rồi chứ, con này ác thật ^:)^^:)^)

Miêu mễ phát ra một âm thanh thảm thiết.

“Oa, miêu mễ thế nào kêu thảm vậy?” Tiểu Cúc rụt cổ.

Tiểu Mai nói: “Đúng vậy, làm da đầu ta cũng run lên, các ngươi đi nhìn xem”

“Mèo kêu cũng sợ, thật là nhát quá đi” Tiểu Trúc lười biếng cười.

“Ta cũng sợ!” Tú nhi sợ hãi nói.

“Quên đi, ta đi xem” Tiểu Lan nhận việc.

Tiểu Lan vừa ra khỏi cửa, vừa lúc đụng phải bóng đen, Tiểu Lan ngẩn ngơ, bóng đen hướng phía cửa chạy, Tiểu Lan lúc này mới phản ứng lại, kêu to: “Người nào? Hổ ca mau tới!”

Đại Hổ, Nhị Hổ nghe thấy liền chạy ra: “Có chuyện gì?” những người khác cũng từ trong phòng đi ra.

“Có người lạ mặt vừa chạy đi” Tiểu Lan chỉ vào cánh cửa mở rộng.

“Truy” Đại Hổ hô rồi đuổi theo.

Tiểu TRúc trách: “Tiểu Lan, người chạy ngươi mới kêu là sao?”

“Tự nhiên có người bịp mặt”

“Sẽ không phải ngạch phu đi!”

“Ngạch phu mà lén lút thế sao?”

“Nhìn giống nữ nhi lắm”

“Chúng ta đi quanh xem đi”

Mọi người phân công nhau đi, tiểu Mai ở trong phòng bếp thất mèo chết phát ra một tiếng hét chói tai, mọi người hội khứ qua.

Nhị Hổ khở miêu mễ (hiểu là khám nghiệm tử thi cho mèo cũng đươc ;))), nhìn nhìn nói: “Là bị người vặn gãy cổ, tuy nhiên không có khí lực, hẳn là nữ.”

“Vì cái gì xuống tay với cả mèo?”

Tiểu Cúc hướng trù phòng nhìn, sau đó rồi đi vào, bưng ra cái bát, đổ vào một chậu hoa. Một lúc sau, lá cây cháy khô, hoa rơi lả tả.

“Có độc!”

“Ra đến cửa không thấy ai cả” Đại Hổ vừa chạy vào.

“Quen đường như thế hẳn là cung nhân”

Tiểu Mai khẩn trương: “Cách cách chuyện này phải cho hoàng thượng biết.”

Tâm Di không nói gì, hiện mở miệng nói: “Không được cho hoàng thượng biết, không thể vì ta mà làm hoàng cung mất đi thái bình.”

“Ai lại hại cách cách? Cách cách trong cung thật sự hảo a!”

“Uyển cách cách”

“Nhị Hổ đừng nói lung tung” tiểu Mai che miệng hắn.

“Dư phi cũng có thể” Tú Nhi lên tiếng.

Tâm Di chặn lại: “Đừng đoán nữa, chuyện hôm nay không được truyền ra bên ngoài, về sau cẩn thận là được” đề phòng được người trong cung cũng không phòng được người ngoài.

Trong đại sảnh của Thiên Địa hội, mọi người đang bàn xem làm cách nào để bắt Tâm Di đổi lấy phó đà chủ.

“Chúng ta phải nhanh chóng tiến hành kế hoạch, mọi người xem nên làm cách nào để trảo Tâm Di cách cách?” Khiếu Tuyền bắt đầu trưng cầu ý kiến.

“Vấn đề là chúng ta chưa gặp qua Tâm Di cách cách, cũng không ai biết hành tung của nàng, nếu nàng cứ ở trong cung chúng ta cũng không thể làm gì!”

“Chờ ngày thành thân là được” Lã Tứ Nương lên tiếng

“Không thể chờ quá lâu, càng lâu thì Tây Hào càng khổ” Khiếu Tuyền không đồng ý

“Đúng vậy, không biết cẩu hoàng đế thế nào tra tấn Lâm đại ca!” Tần Phong đồng ý

Khiếu Tuyền suy tư rồi nói: “Muốn gặp Tâm Di cách cách cũng không nan, lợi dụng bằng hữu tốt chút a!”

“Ý đà chủ là Nạp Lan Đức Duật?” Tứ Nương hỏi.

“Không tồi, ta ngày mai đi tim hắn, kêu hắn giới thiệu cách cách!”

Thật tốt, hiện hắn nghĩ muốn bắt Tâm Di cách cách đổi Lâm Tây Hào, nhưng hắn không biết Tâm Di cách cách chính là Tâm cô nương mà hắn ngày ngày đăm chiêu.

Ngày hôm sau, Khiếu Tuyền mang theo Tần Phong và Tứ Nương đến kinh thành, Khiếu Tuyền hướng nhà Nạp Lan Đức Duật đến, không ngời khi vừa đến thì biết Nạp Lan Đức Duật cùng cách cách mới ra cửa, phỏng chừng là đến Lạc đình.

Nghe được hai người họ ở cùng một chỗ, Khiếu Tuyền thấy được bớt việc, không cần phải thuyết phục Nạp Lan Đức Duật, chỉ cần đến xem dung mạo của cách cách và ghi nhớ, sau đó sẽ dễ dàng động thủ hơn.

Sau khi kết thúc chọn rể, Tâm Di cùng Nạp Lan Đức Duật danh phận đã định, hôn sự đều vì bọn họ chuẩn bị. Nạp Lan Hồng so với Nạp Lan Đức Duật còn hăn, thu thu xếp xếp, đến tân gia giám sát người trang trí, hôn lễ phải chuẩn bị những gì đều rất cẩn thận, không sợ rất hảo, chỉ sợ không tốt, cả ngày đi đi lại lại. Mà Nạp Lan Đức Duật so ra thì như người ngoài, chỉ đến tân ra xem một hai lần, chỉ cần có cơ hội liền đem Tâm Di đi du ngoạn, đương nhiên không cho phép người khác theo.

_________________________