Âm Công - Chương 22 - Phần 1

Chương 22 - Hành Trình Gian Khổ Tìm Cố Nhân Bất Ngờ Tiếp Nối Những Bất Ngờ

Diện đối diện với Tri Thù Song Lão là một gã vô danh.

Vương Tứ gọi là gã lãng tử không phải không đúng. Do y phục của gã vừa xộc xệch vừa nhơ bẩn, tuy rằng dung mạo của gã đang sạm nắng và phủ một lớp bụi phong trần nhưng sự tuấn tú của gã không vì thế mà kém đi.

Trên người không hành trang, không một tấc sắt, bảo gã là một nhân vật giang hồ chưa chắc đã đúng, xem gã là một tên ăn xin lại càng sai, cho gã không có võ công e có điều lầm lẫn. Do vậy, chỉ có thể gọi gã như Vương Tứ đã gọi mới lột tả hết những biểu hiện bên ngoài của gã mà thôi.

Gã lãng tử vẫn điềm nhiên cho dù lão trượng kia đang gầm gừ hỏi gã:

- Ngươi là ai? Sư thừa như thế nào? Xuất xứ môn phái ra sao? Tại sao ngươi biết hai tên đồ đệ vô dụng của lão phu?

Trước một loạt những câu tra vấn dồn dập của lão trượng, gã lãng tử chỉ đáp lại câu hỏi cuối cùng. Và gã dùng một câu hỏi để đáp lại câu hỏi đó.

Gã nói:

- Tại hạ đâu có nói tại hạ quen biết nhị vị cao đồ?

Râu tóc dựng đứng lên, lão trượng nọ rít như thét:

- Súc sinh đáng chết. Ngươi dám hí lộng lão phu à?

Vòng hai tay trước ngực như không xem sự phẫn nộ của lão trượng là điều nghiêm trọng, gã hất mặt bảo:

- Thứ nhất, tại hạ không là súc sinh, chỉ có hai tên đồ đệ của tiền bối mới xứng với hai chữ này. Thứ hai...

- Ngươi muốn chết. Đỡ Bất chấp chưởng kình của lão trượng kia đang ập đến, gã lãng tử ung dung tiếp lời:

- Tại hạ biết là biết tại sao hai tên đó chết chứ không phải là quen biết. Tiền bối bất tất phải phí lực...

Nói đến đây, do chưởng kình của lão trượng nọ đến quá gần, gã lãng tử đành phải di hình hoán vị, dịch bộ lạng tránh. Nhưng miệng của gã vẫn cứ phát thoại:

- Vì bọn súc sinh đó mà tìm Từ bang chủ... Trước thân thủ tuyệt luân của gã vô danh, lão trượng kia dù đang giận đến chín xe mười vàng cũng phải tự lượng sức.

Lão dừng lại và bắt đầu cẩn trọng trong ngôn từ:

- Dưới trướng tướng hùng ắt có binh mạnh. Cho hỏi lệnh sư là cao nhân nào?

Gã lãng tử cũng đã nguyên vị. Gã không đáp lại câu hỏi dò xét của đối phương, gã chỉ hỏi:

- Là tiền bối quan tâm đến tại hạ hay quan tâm đến cái chết của nhị vị cao đồ?

Như nuốt phải vị đắng, lão trượng nọ sượng chín cả mặt khi phải đáp:

- Đương nhiên lão phu phải quan tâm đến điều thứ hai.

Quay sang bọn Vương Tứ, gã hỏi:

- Có nghe chư vị nói tại hạ mới biết nhân vật thứ ba thảm tử do Lân Dược Hỏa Khí là trưởng lão của quý bang. Vậy cho hỏi, ngay lúc đó có một nhân vật nữa cũng là bang đồ của quý bang, đó là ai? Hiện đang ở phân đà nào?

Đỗ Vi Đa bước ra phía trước một bước:

- Ra các hạ cố tình lân la các phân đà tệ bang là do nguyên nhân này?

Gã gật đầu:

- Không sai. Chẳng hay...

Tiếng quát xé trời của lão trượng kia vụt vang lên:

- Tiểu tử kia. Lão phu đâu phải đứng đây để nghe những lời vu vơ của ngươi?

Nhận thấy ánh mắt đắc ý của Đỗ Vi Đa đang ném cho Vương Tứ sau câu thừa nhận của bản thân, gã lãng tử cười nhẹ:

- Tôn gái quả có thói đa nghi. Cũng may tại hạ chưa làm điều gì quá đáng nên chưa bị tôn giá xem là kẻ địch.

Quay sang lão trượng nọ, thấy lão ngoác mồm định quát nữa, gã nói thẳng thừng:

- Tiền bối có giận cũng vô ích. Cái chết của nhị vị cao đồ vừa không can hệ đến Cái Bang vừa không liên can đến tại hạ. Lân Dược Hỏa Khí là bằng chứng. Còn nguyên nhân dẫn đến cái chết của họ thì...

Lão trượng nọ bất giác cho tay vào bọc áo. Đồng thời, miệng thì hỏi:

- Là nguyên nhân nào?

Nhận ra cử động có phần bất minh bạch của đối phương, gã lãng tử lại cười nhẹ:

- Độc Môn Tri Thù có một loại độc vụ cực kỳ lợi hại. Đó chính là nguyên nhân dẫn đến tình trạng kẻ cắp và bà già gặp nhau. Nhị vị cao đồ chết vì Lân Dược Hỏa Khí, ngược lại, bọn hung thủ thì chết vì độc vụ của nhị vị cao đồ.

Thoáng động dung khi nghe gã vô danh nói đến độc vụ, lão trượng kia vẫn giữ tay trong bọc áo khi hỏi tiếp:

- Bọn kia là những ai? Bọn chúng đã làm gì đến phải bị đồ đệ đối phó?

Đây là điểm mấu chốt của vấn đề, biết rõ điều này gã lãng tử chợt lóe lên một tia nhìn tinh quái:

- Tiền bối hỏi cứ như đã biết rõ nguyên nhân vậy. Thế nhưng, tại hạ không ngại nói cho tiền bối tận tường. Cớ sự xảy ra chỉ vì bọn họ tranh giành một loại công phu.

Ngay tức khắc, lão trượng kia cùng lão bà nọ tiến lên phía trước. Vừa tiến bước một cách chậm rãi, lão trượng vừa hỏi:

- Đó là loại công phu gì?

Vương Tứ thầm đoán được ý đồ của Tri Thù Song Lão bèn kêu lên đề tỉnh:

- Thiếu hiệp hãy đề phòng...

Nhưng tiếng kêu của Vương Tứ đã chậm.

Gã lãng tử đang đáp rõ mồn một:

- Là Bích Dạ Lôi Khúc công phu...

Lão trượng chợt vung tay thật mạnh về phía trước với tiếng quát:

- Tiểu tử giám bịa chuyện vu khống. Chết này!

Cùng lúc đó, lão bà nọ cũng vung mạnh cả hai tay về phía bọn Vương Tứ với tiếng ầm đinh tai:

- Bọn ngươi nữa cũng đáng chết.

Vương Tứ kêu thất thanh:

- Là Bạch Vân Độc Vụ!

Đúng vậy. Những làn vân vụ trắng nhờ nhờ liền theo cử động của Tri Thù Song Lão đang tung bay khắp nơi như muốn phủ chụp lấy toàn bộ những ai đang bị Tri Thù Song Lão nhắm đến.

Gã lãng tử biến sắc vì lo cho bọn Vương Tứ. Nhưng gã chưa kịp có phản ứng nào thì hai tiếng quát một trầm một bổng chợt vang lên kịp lúc:

- Mọi người mau bế khí và lùi xa?

- Song Lão thật to gan. Đình thủ ngay.

Cùng với hai tiếng quát đó, một nam một nữ cũng xuất hiện.

Nam thì vung tay tạo kình, đẩy bật toàn bộ những làn vân vụ trắng nhờ đang chụp vào người bọn Vương Tứ.

Nữ thì vẩy ngọc thủ xua tan đám vân vụ sắp phủ kín người lãng tử Đến lúc đó, những loạt âm thanh khác với tiếng vang lên.

Một số thì gọi:

- Bang Chủ đại giá quang lâm!

Hai thanh âm khác nữa gọi:

- Là Môn Chủ.

Duy chỉ có gã lãng tử thì không hề mở miệng. Gã nheo nheo mắt nhìn bọn Vương Tứ đang khom người thi lễ với nam nhân kia mà họ vừa gọi là bang chủ. Gã cũng nhìn thấy vẻ mặt lấm lét của Tri Thù Song Lão khi phải đối diện với một nữ lang có dung nhan tuyệt trần đang nghiêm khắc nhìn Tri Thù Song Lão Đôi mục quang của gã chỉ mở rộng lúc gã nhìn được lư sơn chân diện mục của Bang Chủ Cái bang, khi vị này quay mặt nhìn gã.

Gã vui mừng hớn hở định kêu. Nhưng đôi mắt hấp háy của Bang Chủ Cái Bang đã ngăn cản ý định của gã.

Đã thế, miệng của gã vụt cứng đờ khi nữ lang tuyệt sắc kia chợt hiển hiện trước mặt gã:

- Các hạ mau nuốt hoàn thuốc này. Bạch Vân Độc Vụ của bản môn không thể xem thường.

Gã như nuốt mất lưỡi khi tai thì nghe lời oanh vàng thỏ thẻ còn mắt thì nhìn thấy ngọc thủ dịu dàng và xinh xắn của nữ lang.

Toàn thân gã càng thêm rúng động lúc tay gã chạm khẽ vào ngọc thủ của người ngọc để nhận lấy hoàn thuốc do môn chủ Độc Môn Tri Thù đang đưa cho gã.

Gã nuốt lấy hoàn thuốc với khuôn mặt gần như là ngây dại.

Gã chỉ phần nào hoàn hồn khi nghe như có tiếng của Bang Chủ Cái Bang:

- Môn chủ có còn giải dược không?

Nhoẻn cười với vẻ mặt ngây dại của gã, nữ lang kia quay người về phía Bang Chủ Cái Bang:

- Bang chủ sao lại khách khí? Trao giải dược cho quý bang đồ là phận sự của Đoan Mộc Hạ này. Bang chủ cầm lấy!

Chộp lấy lọ giải dược vừa được Đoan Mộc Hạ, môn chủ Độc Môn Tri Thù ném sang, Bang Chủ Cái Bang vừa trao cho Vương Tứ vừa hỏi:

- Vương Đà Chủ hãy cầm lấy và phân phát cho mọi người. A! Có phải đây là gã có hành trình kỳ bí mà các phân đà đã đề cập đến không?

Vương Tứ chỉ mới gật đầu đã nghe Bang Chủ Cái Bang bật cười:

- Vậy thì không sao. Đây là tiểu bằng hữu của bổn Bang Chủ. Ha... ha... ha...!

Mọi người đã làm cho bổn Bang Chủ một phen lo sợ.

Xua tay, Bang Chủ Cái Bang lại nói:

- Việc của gã này, thế là xong. Việc của Độc Môn Tri Thù nữa cũng vậy. Vương Đà Chủ yên tâm. Bổn Bang Chủ tự sắp xếp ổn thỏa.

Theo thủ lệnh của Bang Chủ Cái Bang, bọn Vương Tứ lập tức quay lui.

Chờ khi mọi người đi hết, Đoan Mộc Hạ chợt hỏi:

- Bang chủ. Đây là bằng hữu của Bang Chủ thật sao?

Từ Nguyên Hậu gật đầu:

- Câu chuyện năm nọ, chính gã là người mục kích và suýt nữa thiệt mạng. Môn Chủ không cần phải lo ngại gã biết.

Gật đầu, Đoan Mộc Hạ quay sang Tri Thù Song Lão, nàng quở trách:

- Sao nhị vị sư thúc tổ lại có hành động này? Năm đó, chính vì sự sai lầm của nhị vị sư thúc tổ khiến vị nhị thúc thúc phải thảm tử. Nay, Từ Bang Chủ không trách bổn môn đã cho môn nhân tiềm nhập vào Cái Bang vừa làm nội gián vừa đánh cắp chân kinh. Hành động lần này của nhị vị sư thúc tổ, tiện nữ biết phải nói thế nào với Từ Bang Chủ?

Tri Thù Song Lão cúi đầu lặng thinh, tỏ ra hối lỗi.

Đoan Mộc Hạ thở ra:

- Huống hồ gì có một điểm mà nhị vị sư thúc tổ còn am tường hơn cả tiện nữ, đó là Bích Dạ công phu chẳng hề đem đến điều lành cho những ai cố ý tham luyện. Thôi, nhị vị sư thúc tổ đi đi và đừng gây hệ lụy đến Cái bang nữa!

Tri Thù Song Lão vừa lãnh mệnh lui đi thì bỗng Từ Nguyên Hậu gọi giật lại:

- Nhị vị tiền bối khoan đi đã!

Cả hai quay lại và không giấu được ánh mắt nhìn đầu ác cảm về phía Từ Nguyên Hậu.

Bang Chủ Cái Bang như không trông thấy cứ thản nhiên nói:

- Có một điều này bổn Bang Chủ muốn nói cho nhị vị tiền bối cùng biết:

Bích Dạ Lôi Khúc kinh văn đã bị bổn Bang Chủ tiêu hủy rồi. Không tin, nhị vị có thể hỏi tiểu bằng hữu của bổn Bang Chủ.

Ánh mắt nhìn ác cảm của Tri Thù Song Lão liền đổi sang cho gã lãng tử.

Và dù ngay sau đó Tri Thù Song Lão đã bỏ đi, gã lãng tử hãy còn nhớ như in ánh mắt của họ nhìn.

Gã chỉ lưu tâm đến thực tại khi nghe Từ Nguyên Hậu lên tiếng hỏi:

- Đoan Mộc cô nương! Vì cớ gì Tri Thù Song Lão quyết tâm chiếm đoạt Bích Dạ công phu?

Đoan Mộc Hạ cười gượng:

- Đây là ẩn tình của bổn môn, đáng lý tiểu nữ không nên nói. Nhưng vì đại lượng của Bang Chủ, không chấp nhặt điều lầm lỗi của Tri Thù Song lão, tiểu nữ...

Đưa tay ngăn lại, Từ Nguyên Hậu tỏ rõ bản lĩnh của một vị Bang Chủ khi khẳng khái nói:

- Đã là nội tình của quý môn. Từ mỗ xin rút lại câu đã hỏi.

Đoan Mộc Hạ thán phục:

- Chẳng trách Vương Đà Chủ đã hết lời tán dương, gọi Bang Chủ nào là túc trí đa mưu, nào là võ công thâm hậu, được toàn thể bang đồ ngưỡng mộ. Nhưng bang chủ yên tâm, tiểu nữ có nói ra cũng không hề gì. Vả lại, biết đâu chừng Từ bang chủ là người thần thông quảng đại, có thể giải đáp cho tiểu nữ một nghi án có liên quan.

Từ Nguyên Hâu cười lớn:

- Ha... ha... ha...! Đoan Mộc cô nương nói quá lời rồi. Từ mỗ do bôn tẩu nhiều nếu giúp được gì cho cô nương thì xin sẵn lòng. Còn bốn chữ thần thông quảng đại, Từ mỗ đâu dám nhận.

Bị xem như đệ tam nhân, gã lãng tử không còn là lãng tử nữa khi gã vẫn nhẫn nại chờ nghe câu chuyện của người khác, không liên quan đến điều gã đang quan tâm.

Đoan Mộc Hạ nhẹ giọng nói:

- Cách đây không lâu có một nhân vật xuất hiện, tự nhận là Bạch Y công tử.

Không hiểu Từ bang chủ có biết không?

Từ Nguyên Hậu mãi trò chuyện không nhìn thấy một thoáng thay đổi trên sắc diện sạm nắng của gã lãng tử. Từ Nguyên Hậu lắc đầu:

- Mỗ đương nhiên là có nghe, nhưng nếu Đoan Mộc cô nương muốn hỏi mỗ về hành tung hoặc lại lịch của Bạch Y công tử, mỗ đành chịu vì không giải đáp được.

Không chút nản lòng, Đoan Mộc lại hỏi:

- Có phải tổng đàn Hắc Y Giáo bị hủy diệt và hỏa thiêu là do nhân vật này?

- Mỗ cũng đã đến tận Ma Vân Cốc để dò xét, rất tiết, mỗ không thể biết là ai đã gây nên thảm họa này.

Chùng giọng vì chán nản, Đoan Mộc Hạ chợt than:

- Vậy cũng bằng không. Đến như Từ bang chủ là bang chủ một đại bang còn không biết, tông tích của Bạch Y công tử kể như bóng chim tăm cá không biết đâu mà tìm.

Gã lãng tử chợt lên tiếng, cả Từ Nguyên Hậu lẫn Đoan Mộc Hạ cùng giật mình nhớ ra là còn có sự hiện diện của gã ở tại đây:

- Sao môn chủ lại muốn tìm Bạch Y công tử?

Từ Nguyên Hâu mỉm cười như nhận lỗi:

- Ta mãi chuyện mà quên rằng tiểu hữu như đang tìm ta. Tiểu hữu hỏi câu này như có biết Bạch Y công tử?

Gã gật đầu đáp lại mập mờ:

- Đúng là tiểu đệ đang muốn tìm thúc thúc, không ngờ thúc thúc lại là Bang Chủ một đại bang. Còn về Bạch Y công tử, may mà tiểu đệ có biết.

Từ Nguyên Hậu kinh ngạc:

- Tiểu hữu tìm ta về việc gì? Và tiểu hữu biết là biết như thế nào về Bạch Y công tử?

Gã lẩn tránh:

- Việc tiểu đệ tìm thúc thúc tạm thời khoan nói đến. Riêng phần có liên quan đến công tử Bạch Y, tiểu đệ đang chờ câu trả lời của Đoan Mộc môn chủ.

Nghe thế, Đoan Mộc Hạ cười nụ:

- Nghe các hạ nói có vẻ chắc chắn lắm. Được! Ta tìm y vì muốn qua y dò hỏi tông tích một người.

- Người nào?

- Người đó cũng tự xưng là Bạch Y công tử.

Gã lãng tử nhấp nháy mắt:

- Cũng là Bạch Y công tử?

Đoan Mộc Hạ gật đầu:

- Đúng vậy! Tuy nhiên, người mà ta đang tìm đã xuất hiện cách đây sáu mươi năm. Chứng tỏ họ tuy có chung ngoại hiệu nhưng không thể là một.

- Tại sao Đoan Mộc môn chủ muốn tìm lão Bạch Y công tử?

- Lão? Sao các hạ lại thêm chữ lão vào?

- À, để dễ phân biệt thôi. Vì Bạch Y công tử mà tại hạ biết có niên kỷ chưa đến đôi mươi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3