Khiêu vũ cùng anh nhé, Lolita - Chương 05 - Phần 2
3
Vẫn là con hẻm đó, chỉ là không còn ánh nắng chói chang nữa.
“Tiểu tử, chuẩn bị đến đâu rồi?”. Tên mặc áo phông đỏ lần trước hôm nay mặc một bộ complet đen, còn đeo cả kính râm màu đen nữa, nhìn rất hung dữ.
“Tôi đã nói rồi, các anh cho tôi thời gian một tháng, tôi nhất định sẽ trả lại các anh”. Trình Vũ Kiệt nhìn tên kính đen cao to đang đứng trước mặt với vẻ vô cùng căm ghét.
“Một tháng? Ha ha!”. Tên kính đen cười lớn, “Có phải ngươi không hề để tâm đến chuyện này chút nào?”. Nụ cười trên khuôn mặt tên đeo kính đen đã nhanh chóng biến mất, cao giọng, hét lớn.
“Tôi biết, vẫn còn năm ngày!”. Trình Vũ Kiệt nói giọng cứng rắn, mặt không biểu lộ chút tình cảm nào.
“Được, tiểu tử thối, ta nói cho mày biết, đừng hòng giở trò gì với bọn ta, nếu không…”. Tên kính đen rút một con dao nhỏ trong tay áo ra, phật dao lên. Lưỡi dao sáng chói mắt, tên kính đen đưa con dao lên sát mặt, xem xét kỹ, ánh sáng của dao phản chiếu lên mặt hắn, nhìn rất dữ tợn. Tên kính đen lấy lưỡi dao vẽ lên mặt Trình Vũ Kiệt, lộ rõ nụ cười nham hiểm, “Nếu không, tao sẽ giết mày!”.
“Ha ha ha…”. Tiếng cười tự cao tự đại vọng lại trong con hẻm bé xíu, dài hun hút.
Ánh mắt của Trình Vũ Kiệt dường như có một ngọn lửa tức giận đang bùng cháy, những đường nét trên khuôn mặt cũng đanh lại. Cậu cố gắng kìm nén cơn giận dữ trong lòng, nắm tay cũng dần thả lỏng.
Tên kính đen cúi xuống nhìn nắm tay của Trình Vũ Kiệt, lại ngẩng đầu lên nhìn vẻ mặt của kẻ không biết sống chết trước mặt, sầm mặt cười.
Trình Vũ Kiệt im lặng, đứng giữa đám người đó. Lưng cậu vốn to lớn, thẳng tắp là vậy nhưng giờ nhìn rất cô độc.
“Tiểu tử thối, nếu năm ngày sau mà không giao tiền ra, thì cứ liệu hồn!”. Kính đen hung tợn nói.
Lúc bỏ đi, hắn còn không quên dùng bàn chân đang đi đôi giày da mũi nhọn, láng bóng của hắn đá lên đầu gối Trình Vũ Kiệt. Trình Vũ Kiệt bị đá bất ngờ, một chân khuỵu xuống, rất đau, nhưng cậu vẫn cố gắng cắn răng chịu đựng, không kêu la.
Nhìn bóng bọn chúng dần đi xa, mắt Trình Vũ Kiệt đầy thù hận.
Cậu lấy tay cố hết sức chống đất, mặt lộ rõ vẻ đau đớn, dáng người mỏng manh khiến người khác cảm thấy đáng thương.
“Làm sao đây? Làm sao đây…”. Trình Vũ Kiệt ngẩng mặt hét lên trời, vẫn quỳ trên mặt đất.
Lúc này đây, cậu thấy mình thật cô đơn biết bao!
Màn đêm buông xuống, những ánh đèn bắt đầu sáng lên.
Quán rượu cũng trở nên náo nhiệt hơn.
Phần lớn người trong quán rượu là những người sống về đêm, vì thế vào ban đêm, tinh thần của bọn họ trở nên phấn khích một cách lạ thường.
Bóng dáng gầy gò, nhỏ bé của Kha Mộng Kì xuyên qua những gương mặt lạ lẫm, cho dù rất mệt vẫn phải tươi cười.
Một cơn đau khủng khiếp từ đầu truyền xuống, cô nhanh chóng lấy một tay còn lại sờ lên đầu, nhắm hai mắt, đợi một lúc, tất cả đau đớn dần biến mất, cô lại tươi cười tiếp tục công việc.
Mấy ngày nay, Kha Mộng Kì thấy đầu thỉnh thoảng đau một cách vô cớ, không biết nguyên nhân vì sao.
“Hi”. Phương Văn Húc đột nhiên xuất hiện như từ trên trời rơi xuống, làm cho Kha Mộng Kì giật mình.
“Húc tiền bối, sao anh lại đến đây?”.
“Anh ngày nào…”. Phương Văn Húc suýt nữa thì lỡ miệng nói ra “Anh ngày nào cũng đến đây”, may mà dừng lại kịp, nở nụ cười mê người, “Tại vì hôm nay anh đã nói với chị Hồng cho em nghỉ một ngày rồi!”.
“Sao vậy? Không phải hôm nay việc kinh doanh rất tốt sao?”. Kha Mộng Kì thắc mắc.
Anh sợ em mệt, đồ ngốc ạ. Phương Văn Húc thầm nói trong lòng.
“Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chơi, ngày nào cũng ở trong quán rượu thật vô vị!”. Nói xong, Phương Văn Húc liền kéo tay Kha Mộng Kì đi.
“Chờ đã, em không thể ra ngoài, chị Hồng nói mỗi ngày phải làm đủ ba tiếng mới được nhận lương”. Kha Mộng Kì hất tay Phương Văn Húc.
“Anh đã nói với chị ấy rồi, tiền lương của em hôm nay vẫn được nhận như thường”. Từ trước đến nay, tiền đối với Phương Văn Húc không phải là vấn đề.
“Nhưng mà…”. Tuy Kha Mộng Kì rất muốn được nghỉ làm, nhưng không muốn nghỉ theo cách này. Đi chơi cùng Húc tiền bối? Như vậy gọi là gì chứ?
“Hôm nay anh sẽ đưa em đến một nơi, đảm bảo em sẽ rất thích nơi đó”. Phương Văn Húc nhìn Mộng Kì, nói đầy tự tin.
“Có thể tiết lộ trước một chút đó là nơi nào không?”. Kha Mộng Kì nháy nháy mắt.
“Vậy… được thôi”. Thực ra Kha Mộng Kì hôm nay cũng rất mệt. Nếu cứ tiếp tục ở lại trong quán rượu ồn ào nồng nặc mùi rượu và khói thuốc, cô thực sự lo rằng bản thân sẽ khuỵu ngã, vì thế đi ra ngoài thay đổi không khí cũng tốt.
Chiếc xe con màu xanh chạy nhanh trong màn đêm.
Không biết từ lúc nào, bên ngoài đã lất phất mưa bay.
Cần gạt nước gạt những giọt nước mưa trên cửa kính xe.
Cả thành phố đều bị hơi mưa bao phủ, trở nên mù mịt, mờ ảo mà mê ly.
Kha Mộng Kì nhìn chằm chằm vào cửa xe, càng nhìn càng cảm thấy cửa xe đầy nước mưa giống như gương mặt đang rơi lệ.
Cô nghĩ đến Trình Vũ Kiệt, kẻ lúc nào cũng chau mày, u sầu, lạnh lùng ấy.
Gia cảnh của Kiệt thực sự rất đáng thương! Từ nhỏ cậu ấy đã sống với mẹ, bây giờ mẹ cậu ấy đã rời bỏ cậu ấy, cậu ấy lại nợ bọn cho vay nặng lãi nữa, hơn nữa bọn chúng lại chỉ cho cậu ấy thời hạn một tháng, trong vòng một tháng cậu ấy đi đâu kiếm được số tiền lớn vậy chứ? Tự đi làm thêm kiếm tiền cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.
Nếu đến thời hạn mà cậu ấy không có tiền trả nợ, liệu cậu ấy có lại bị bọn chúng đánh đập? Nếu vậy, cậu ấy sẽ lại bị thương, đến cả cuộc thi “Super Boy” cũng không tham gia được!
Trước mắt cô lại hiện lên cảnh tượng Kiệt bị bọn cho vay nặng lãi đánh và vết thương trên cánh tay cậu ta đang chảy máu.
Không! Mình không muốn Kiệt lại bị thương nữa!
Nhất định phải nghĩ cách giúp Kiệt trả hết số nợ!
“Kì…”. Phương Văn Húc khẽ gọi tên Kha Mộng Kì.
“Ồ, Húc tiền bối, anh gọi em ạ!”. Kha Mộng Kì thấy ngại ngùng, như thể mọi suy nghĩ trong lòng cô bị người khác nhìn thấu.
“Có phải em không muốn đi cùng anh, nên mới ngồi ngây ra như vậy?”. Phương Văn Húc than thở.
“Không có, Húc tiền bối rất thân thiện!”. Kha Mộng Kì vội vàng nói.
“Có phải em có tâm sự gì không? Nếu không ngại thì có thể nói với anh, không biết chừng anh có thể giúp em giải quyết!”.
“Không có…”. Chuyện của Kiệt có nên nói cho Húc tiền bối biết? Chắc là không nên! Kha Mộng Kì vội vàng lắc đầu. Kiệt hình như rất ghét Húc tiền bối. Nhưng mà cậu ấy nợ bọn cho vay nặng lãi nhiều tiền thế sao có thể một lần là trả xong được? Dù sao Húc tiền bối cũng là người kế nghiệp của tập đoàn Phương Thị, vậy thì đối với anh ấy chắc tiền chỉ là chuyện nhỏ, nếu mượn tiền anh ấy giúp Kiệt trả nợ, thì sau này cậu ấy sẽ không gặp rắc rối nữa!
“Kì, anh có thể hỏi em một câu được không?”.
“Chuyện gì ạ?”.
“Sao em lại đi làm thêm? Là vì lý do gia đình?”.
…
“Con gái làm trong quán rượu thực sự rất nguy hiểm. Anh không muốn em làm thêm trong quán rượu nữa, nếu cần gì thì cứ nói với anh”.
“Mẹ em bị bệnh, cần một khoản tiền, em lại không trả nổi…”. Do là lần đầu tiên nói dối, Kha Mộng Kì có hơi lắp bắp. Việc mẹ bị ốm không phải là giả, nhưng bệnh tình không đến nỗi nghiêm trọng như vậy, hiện tại mẹ cô cũng không cần tiền chữa bệnh. Vì Kiệt, lần này coi như Kì không thèm đếm xỉa cái gì nữa! Chỉ cần có tiền giúp Kiệt trả nợ, cậu ấy sẽ không bị bọn người kia đánh đập nữa! Nghĩ đến đây, Kì càng vững tin.
“Là thiếu tiền đúng không?”. Phương Văn Húc nhẹ nhõm cả người, “Em nên nói với anh sớm, thiếu bao nhiêu?”.
Kha Mộng Kì lập cập giơ một ngón tay ra. Cô thật sự không muốn mượn tiền người khác, muốn dựa vào chính khả năng của mình để giúp Kiệt, nhưng khả năng có hạn, chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Húc tiền bối. Kiệt, mình vì cậu mà mặt dày như vậy, cậu nhất định phải nỗ lực hơn nữa để giành được danh hiệu quán quân nhé!
“Một triệu?”.
Kha Mộng Kì lắc đầu.
“Mười triệu?”.
Kha Mộng Kì vẫn lắc đầu.
“Không phải là nhiều hơn chứ?”.
“Người giàu có khác, em chỉ thiếu một trăm nghìn thôi, đối với em con số đó đã là trên trời rồi”.
“Cái này thì dễ, bao giờ em cần? Anh về viết một tờ chi phiếu cho em”.
“Như thế… như thế sao được chứ?”. Kha Mộng Kì hơi ngượng ngùng.
“Cái này chẳng có gì cả. Đám bạn anh nếu thiếu tiền, cũng hay mượn tiền anh. Bạn bè mà, không có gì to tát cả”. Sợ Kha Mộng Kì không chịu nhận sự giúp đỡ của mình, Phương Văn Húc cố ý nhấn mạnh vào hai chữ “bạn bè”.
“Vậy… cũng được, thực sự rất cảm ơn anh, Húc tiền bối. Lần nào anh cũng giúp đỡ em”. Kha Mộng Kì chân thành nói: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ nghĩ cách nhanh chóng trả lại tiền cho anh”.
“Không cần vội vàng, bây giờ anh cũng không thiếu tiền”.
“Đúng rồi, Húc tiền bối, anh muốn đưa em đi đâu thế? Sao vẫn chưa đến?”. Tuy Kha Mộng Kì tin tưởng vào nhân phẩm của Phương Văn Húc, nhưng cẩn tắc vô áy náy!
Phương Văn Húc cười: “Một lát nữa đến nơi rồi em sẽ biết”.
“Đến rồi!”. Phương Văn Húc xuống xe trước, cầm ô chờ Kha Mộng Kì xuống xe.
Kha Mộng Kì luồn xuống dưới chiếc ô.
Phương Văn Húc khẽ ôm eo cô, nghiêng ô về phía Mộng Kì.
Kha Mộng Kì vội đẩy tay Húc ra.
Phương Văn Húc lúng túng không biết nên để tay vào đâu.
Một tòa cung điện to lớn đủ màu sắc sặc sỡ tỏa ánh sáng rực rỡ. Dường như toàn bộ cung điện đều được làm từ pha lê trong suốt, những ngọn đèn đủ màu sắc đang tỏa sáng. Cả bầu trời sáng như ban ngày.
“Oa, đây là đâu vậy? Đẹp quá!”. Kha Mộng Kì đã lớn như vậy rồi nhưng vẫn chưa nhìn thấy tòa nhà nào đẹp như vậy, giống như cung điện của nàng công chúa trong truyện cổ tích vậy.
“Đây là một dự án bố anh đầu tư gần đây, bây giờ vẫn chưa mở cửa. Tên của nó là Cung điện tình yêu, rất thích hợp để đi chơi cùng người yêu.
“Oa, cái tên thật lãng mạn! Tòa cung điện đẹp như vậy, không biết bên trong sẽ như thế nào?”. Lòng hiếu kỳ của Kha Mộng Kì đã bị khuấy động.
“Em có muốn vào trong xem không?”.
“Có thể vào trong?”. Mắt Kha Mộng Kì sáng lên, rồi lập tức lại mờ đi, “Chẳng phải vẫn chưa mở cửa sao?”.
“Có thể! Anh có chìa khóa của thần tình yêu có thể mở cửa Cung điện tình yêu. Nói xong, Phương Văn Húc lúc lắc chiếc chìa khóa trong tay. Chiếc chìa khóa được thiết kế rất đặc biệt, có hình dáng như thần ái tình Cupid. Cupid dang đôi cánh nhỏ xinh, tay cầm mũi tên tình yêu, một đầu mũi tên có thể mở cửa Cung điện tình yêu.
Phương Văn Húc khẽ xoay chìa khóa, cánh cửa bằng thủy tinh sáng loáng được mở ra.
“Hoan nghênh đến với Cung điện tình yêu! Chúc các bạn có một chuyến du lịch tình yêu vui vẻ!”. Nàng công chúa tuyết xinh đẹp tay cầm cây gậy phép thuật bằng vàng sáng loáng, mỉm cười, nói giọng ngọt ngào.
Bốn phía phòng lớn đều có đường, mỗi con đường đều có tượng một nhân vật kinh điển, có mèo máy, nàng tiên cá, quả đào tiên… thậm chí có cả Trư Bát Giới!
Kha Mộng Kì nhìn hoa hết cả mắt, nơi này thực sự quá đẹp. Cô bấm vào ngón tay mình, rất đau. Đúng là không phải đang nằm mơ! Trời ơi, cô có thể tận mắt nhìn thấy tòa cung điện đẹp như trong mơ thế này! Cô cảm thấy mình thật sự quá hạnh phúc!
“Em thích cửa có nhân vật nào, thì sẽ vào cung điện bằng con đường đó”. Phương Văn Húc cắt đứt dòng suy tưởng của Kha Mộng Kì.
“Điều này chẳng lẽ có sự khác biệt?”.
“Đương nhiên! Chọn những nhân vật khác nhau sẽ trải qua những phong cảnh khác nhau, trải nghiệm những hành trình du lịch tình yêu khác nhau”. Phương Văn Húc nói một cách thần bí.
“Thật sao? Điều này cũng thần kì quá!”. Kha Mộng Kì không dám tin nói.
“Đúng vậy, cho nên anh rất khâm phục kiến trúc sư John”.
“Vậy nếu muốn trải nghiệm những cuộc hành trình khác nhau, muốn xem hết tất cả cảnh đẹp thì sao?”.
“Cái này…”, Phương Văn Húc lắc lắc đầu, “Cái này… hình như không được? Mỗi người đều có sở thích riêng của mình! Nếu một cặp đôi cùng đến mà thích những nhân vật khác nhau, có thể lựa chọn hai con đường, trước tiên hai người chọn một cửa trước, rồi sau khi ra ngoài lại có thể vào một cánh cửa khác, như vậy có thể được ngắm nhìn những phong cảnh khác nhau”.
“Thế nếu hai người cùng chọn một cánh cửa thì chỉ có thể ngắm một phong cảnh rồi”. Kha Mộng Kì hơi thất vọng.
“Về mặt lý thuyết thì như vậy. Nhưng… nếu em muốn đi lần lượt hết tất cả các con đường, anh sẵn lòng đi cùng em. Vì bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm cho nên vẫn còn rất nhiều thứ phải hoàn thiện. Đợi đến khi chính thức mở cửa, về cơ bản mỗi cặp tình nhân chỉ có thể lựa chọn một con đường. Cho nên có thể coi em là một ngoại lệ”.
“Anh thật tốt quá! Húc tiền bối, em cảm ơn anh nhiều!”. Kha Mộng Kì vô cùng vui sướng.
“Sau này em có thể không gọi anh là Húc tiền bối, gọi thẳng tên anh được không? Chúng ta đã là bạn của nhau rồi, bạn bè với nhau không cần khách sáo nữa”.
“Ừ… được… Húc…”. Lần đầu tiên mở miệng gọi vậy, Kha Mộng Kì cảm thấy không quen lắm.
“Ừ”. Phương Văn Húc gật đầu mãn nguyện.
“Đúng rồi, Húc… nếu em đã từng đến một lần, đợi đến khi chính thức mở cửa nếu em muốn đến lần nữa, có được không?”. Dù sao thì đây cũng là một nơi rất thần kỳ, Kha Mộng Kì rất muốn giới thiệu cho bạn bè mình, ví dụ như Tiểu Vân, ví dụ như Kiệt. Cung điện tình yêu mà, đương nhiên phải đến cùng với người mà mình yêu thương nhất rồi!
“Có thể, bất cứ lúc nào em cũng có thể đến”. Phương Văn Húc không hiểu ra ý của Kha Mộng Kì.
“Ồ…”.
Nhìn Kha Mộng Kì lưỡng lự trước tất cả các cánh cửa, Phương Văn Húc không nhẫn nại hỏi: “Em thích nhân vật nào nhất?”.
“Hi hi, em khá giàu tình yêu thương, tất cả em đều rất thích. Nhưng mà câu chuyện Nàng tiên cá là cảm động nhất, vào cánh cửa này trước đi”. Kha Mộng Kì vừa nói vừa tiến lại gần phía nàng tiên cá.
Nàng tiên cá có đôi mắt màu xanh, sâu thẳm như đại dương, làn da trắng ngần, mái tóc xoăn dài màu vàng, cái đuôi cá màu xanh.
Trên tay nàng cầm chiếc bình pha lê màu xanh, bên trong có những hạt cát nhỏ và những viên đá màu sắc sặc sỡ.
Phương Văn Húc ấn cái nút phía trên chiếc bình pha lê, nàng tiên cá bắt đầu xoay người, một con đường dài màu xanh xuất hiện trước mắt.
“Oa, đẹp quá!”. Kha Mộng Kì có cảm giác kinh ngạc, không chờ đợi được, vội vàng bước vào trong.
Phương Văn Húc cũng bước vào, nắm lấy tay Kha Mộng Kì, “Cung điện này là thiết kế đặc biệt cho các cặp tình nhân, vì thế các cặp đôi phải thể hiện rất thân mật mới có thể đi hết con đường một cách thuận lợi được”.
“Thật vậy sao?”. Kha Mộng Kì không đồng ý lắm, nhưng không thể không tin lời Húc.
Hai bên con đường màu xanh là rất nhiều bể thủy tinh lớn, các loài cá đang tung tăng bơi lội trong đó, khiến người ta có cảm giác mình đang ở trong một công viên hải dương.
Hai người đi được một đoạn thì trước mặt bất ngờ xuất hiện một cánh cửa pha lê màu xanh.
“Đây là cuối đường rồi chắc? Sao lại không có cửa ra?”. Kha Mộng Kì cảm thấy rất kỳ lạ.
“Có lẽ đã đến lúc các cặp đôi phải trả lời câu hỏi rồi”. Phương Văn Húc ngược lại không hề ngạc nhiên chút nào.
“Cậu tên là gì?”. Trên cánh cửa xuất hiện phần lưng một nàng tiên cá. Sau đó nàng tiên cá quay người, mặt đối mặt với Phương Văn Húc.
“Phương Văn Húc”.
“Cô tên là gì?”. Nàng tiên cá xoay người, quay khuôn mặt xinh xắn của mình về phía Kha Mộng Kì.
“Kha Mộng Kì”.
“Vậy thì, Phương Văn Húc, anh có đồng ý sẽ ở bên cạnh Kha Mộng Kì đến lúc đầu bạc răng long không?”. Nàng tiên cá nói với Phương Văn Húc.
“Tôi đồng ý”. Phương Văn Húc rất thành khẩn.
“Kha Mộng Kì, cô có đồng ý sẽ ở bên cạnh Phương Văn Húc đến lúc đầu bạc răng long không?”. Nàng tiên cá nói với Kha Mộng Kì.
“Tôi…”. Kha Mộng Kì không đưa ra câu trả lời.
“Tình cảm của hai người không đủ vững chắc, sau này sẽ phải đối mặt với rất nhiều gian nan”. Nàng tiên cá nói. Nói xong, nàng tiên cá dần biến mất còn cánh cửa màu xanh thì vẫn im lìm.
“Húc… chúng ta có thể đi ra bằng lối vào không?”.
“Không thể! Bây giờ phải có người ở bên ngoài ấn cái nút trên chiếc bình pha lê thì chúng ta mới có thể ra ngoài. Nhưng chỗ này chỉ có hai chúng ta…”.
“Lần này phải làm sao đây? Có phải chúng ta đã bị nhốt trong này?”. Kha Mộng Kì hốt hoảng.
“Đúng vậy, bị nhốt ở trong này. Nhưng em đừng lo, còn có một cách có thể ra ngoài”.
“Cách gì?”
“Chính là trả lời lại câu hỏi vừa nãy, em phải trả lời là “Tôi đồng ý’.”
“Nhưng mà…”. Nhưng mà em không muốn thế! Kha Mộng Kì thấy rất khó xử.
“Vậy thì chúng ta đành ngồi đây chờ một đêm vậy”. Phương Văn Húc đang định ngồi xuống, chuẩn bị tinh thần ngồi đợi một đêm.
“Không được, tối nay nhất định em phải về!”. Kha Mộng Kì hốt hoảng.
“Thế chỉ còn cách anh vừa nói lúc nãy thôi…”. Phương Văn Húc làm ra vẻ hết cách nhìn Kha Mộng Kì.
“Được rồi…”. Để có thể ra ngoài một cách thuận lợi, Kha Mộng Kì bình tâm.
Sau khi Kha Mộng Kì miễn cưỡng trả lời “Tôi đồng ý”, cánh cửa pha lê màu xanh quả nhiên biến mất.
Đây đúng là một tòa cung điện kỳ quái! Kha Mộng Kì kết luận.
Kha Mộng Kì lúc này đã không còn tâm trạng ngắm cảnh nữa, chỉ muốn mau chóng ra khỏi đó. Cô hơi hối hận vì đã đồng ý đi cùng Húc đến nơi này. Đây là cung điện xây cho các cặp tình nhân, còn cô và Húc chỉ là quan hệ bạn bè bình thường, sao có thể đến đây chơi được chứ?
Cuối cùng cũng có thể ra ngoài, quay trở lại căn phòng lớn của cung điện. Lại nhìn thấy gương mặt xinh đẹp của nàng tiên cá, lúc này cô mới có thể thở phào một hơi.
“Em còn muốn vào con đường nào chơi nữa?”.
“Không…”. Kha Mộng Kì vội vàng lắc đầu từ chối. Cô không thích phải trả lời những câu hỏi vô vị kiểu như thế nữa! “Thời gian không còn sớm nữa, em nghĩ… đã đến lúc em phải về rồi”.
“Được, nếu em thích, lần sau anh lại đưa em đến đây chơi”.
“Dạ”. Lần sau? Quỷ mới thèm đến. Trừ phi… là đi cùng Kiệt. Kha Mộng Kì nhoẻn miệng cười.
Bên ngoài mưa đã tạnh, không khí trở nên rất trong lành. Trong màn đêm, tòa cung điện vẫn tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Kha Mộng Kì không còn cảm hứng đối với tòa cung điện này nữa.
“Cảm ơn em”.
Câu nói đột ngột của Phương Văn Húc khiến Kha Mộng Kì giật mình, người nói câu này đáng ra phải là cô mới đúng. Cho dù thích hay không thích nơi này, có thể được chiêm ngưỡng phong cảnh đẹp đẽ, kỳ diệu như vậy, cô cũng đã cảm thấy rất mãn nguyện rồi.
“Câu này hình như ngược rồi? Phải là em cảm ơn anh mới đúng!”.
“Không đâu, thực sự cảm ơn em”. Đôi mắt Phương Văn Húc trong sáng, “Anh đã từng nói với bố, trước khi Cung điện tình yêu chính thức mở cửa, anh sẽ đưa người con gái trong tim anh đến. Cảm ơn em đã giúp anh thực hiện nguyện vọng này”.
…
Kha Mộng Kì không ngờ tình cảm Húc dành cho cô lại chân thành đến vậy. Ấn tượng ban đầu về anh trong cô chẳng qua cũng chỉ là loại công tử con nhà giàu, là bạn trai của Lâm Phương Phi, là tiền bối học trước một khóa… Nhưng giờ đây, anh lại trở thành người con trai thích mình.
Kha Mộng Kì chưa từng yêu, không biết trong hoàn cảnh này phải nói câu gì cho phù hợp.
“Nếu em thực sự để ý đến nụ hôn đầu như vậy, anh sẽ chịu trách nhiệm”.
“Chịu trách nhiệm? Chịu trách nhiệm thế nào?”.
“Làm bạn gái anh, cả đời này anh sẽ chỉ yêu mình em”.
Lần đó ở quán rượu.
Nụ hôn bất ngờ đó.
Lời tỏ tình chân thành đó.
Tất cả những chuyện đã xảy ra như hiện rõ mồn một trước mắt Kha Mộng Kì.
“Kì, làm bạn gái anh có được không? Anh rất thật lòng đó”. Lời của Phương Văn Húc như phá tan sự tĩnh lặng, cũng cắt đứt dòng suy tư của Kha Mộng Kì.
“Xin lỗi… Em đã thích một người khác rồi”. Cho dù chưa từng yêu, Kha Mộng Kì vẫn biết từ chối người khác là một việc rất tàn nhẫn. Nhưng đôi khi có một số lời không nói hoặc nói muộn sẽ càng làm tổn thương đối phương nhiều hơn.
“Ờ… Vậy cứ coi như anh chưa nói gì. Chúng ta vẫn có thể làm bạn, đúng không?”. Phương Văn Húc bỗng nhiên cảm thấy nhói đau, anh đã đến chậm một bước.
“Có thể chứ, chúng ta mãi mãi là bạn!”.
Phương Văn Húc cười đau khổ.
Màn đêm càng lúc càng đen hơn.
Chiếc xe con màu xanh chạy mỗi lúc một nhanh.
Tâm trạng người lái xe càng lúc càng trầm lặng.
Người ngồi trên xe càng lúc càng cảm thấy khó xử.