Nữ Thần Báo Tử (Tập 5) - Chương 10
Chương 10
Sabine không có máy tính xách tay, mà tôi thì chỉ có một, vì thế để xem hết tất cả các trường trong khu vực mất nhiều thời gian hơn chúng tôi tưởng. Rất nhiều trường chỉ đăng ảnh học sinh chứ không đăng ảnh giáo viên. Nhưng cuối cùng, sau hơn một tiếng rưỡi đồng hồ tra cứu cùng hai bịch bắp rang bơ cỡ lớn - từ giờ tôi sẽ ăn tất cả những gì tôi thích, không cần biết nó có tốt cho cơ thể của mình hay không - chúng tôi đã tìm ra hắn.
Suốt học kỳ mua Thu vừa rồi, Beck đã dạy Toán nâng cao ở trường trung học Crestwood. Chỉ có điều các học sinh ở Crestwood gọi hắn là David Allan.
“Chính là hắn!” - Sabine thốt lên, và tôi gật đầu. Ở bên cạnh, Alec cũng nhoài người sang nhìn - “Họ có nói vì sao hắn chuyển đi không?”
“Chẳng ai đăng mấy chuyện như thế lên mạng đâu. Nhưng…” Trường Crestwood có tờ báo mạng riêng, tôi có thể vào đó tìm, biết đâu lại có bài nói về lý do tại so Beck chuyển trường - hoặc bị đuổi việc.
Tôi tìm thấy trong ấn phẩm ra ngày 3-11. Sau một học kỳ làm giáo viên dạy Toán cho học sinh năm nhất, thầy Allan đã xin nghỉ dạy để tập trung cho việc học cao học, và hy vọng có thể quay trở lại giảng dạy ở Crestwood sau vài năm nữa.
Hãy cứ mơ đi!
Tôi đang định đóng cửa sổ đó lại thì đột nhiên một cái tên quen thuộc - và hãi hùng - đập vào mắt tôi trong mẩu tin ngắn ngay bên dưới bài viết về Allan.
Chúng ta hãy cùng hướng tới và cầu nguyện cho Farrah Combs, một học sinh xuất sắc của trường, người vừa phải nhập viện Lakeside cuối tuần trước. Mau khỏe lại nhé, Farrah!
Rõ ràng biên tập của tờ Người quan sát Crestwood không biết- chứ nếu biết chắc chị ta sẽ không bao giờ dám nhắc tới cái tên đó trên báo - rằng Lakeside không phải là một bệnh viện bình thường. Đó là một bệnh viện tâm thần nằm sát bên cạnh bệnh viện trung tâm Arlington Memorial. Chính là cái bệnh viện tâm thần - mà người nào không biết vẫn hay gọi là nhà thương điên - mà một năm rưỡi trước tôi đã nhốt vào đó suốt một tuần.
Lakeside chỉ cách nhà tôi khoảng hai mươi lăm cây số. Biết đâu tôi sẽ hỏi được Farrah Combs- giả sử chị ta vẫn còn ở đó và tỉnh táo - một vài điều về thầy Allan. Và hỏi xem có bạn học nào của chị ta bị dính bầu hoặc chết trong thời gian hắn dạy ở Crestwood không.
Nhưng tôi không để Sabine biết ý định của mình, bởi vì nếu biết chị ta sẽ nhất quyết đòi đi theo cho mà xem. Tôi họa có điên mới đi dắt theo một cơn ác mộng sống vào bệnh viên tâm thần.
Tôi liếc nhìn đồng hồ ở góc máy tính rồi gập máy tính xuống. “OK …” - Tôi đứng dậy cất máy tính vào trong cặp - “Tôi phải đi tìm cái gì ăn đây, chị cũng phải về nhà đi thôi.”
“Tại sao?” - Sabine bướng bỉnh ngồi lì trên ghế - “Chúng ta chẳng còn nhiều thời gian nữa. Tôi tưởng cô muốn tóm được tên khốn đó càng nhanh càng tốt.”
“Đúng vậy. Nhưng tôi không thể nghĩ được gì khi đói bụng. Vì thế sao chị không về nhà và tự lên mạng tra cứu, xem có thể tìm thêm được gì về các đồng nghiệp trước đây của Beck không?”
“Ở nhà tôi không có mạng.”
“Thế thì đến thư viện. Thỉnh thoảng vẫn có người ngủ gật ở đấy đấy – Tôi dám chắc đó là một thị trường chưa ai khai thác đâu. Chúng ta có thể trao đổi thông tin với nhau vào sáng mai.”
“Thế cô sẽ tìm thông tin gì?” Sabine vùng vằng hỏi, lúc tôi dúi lon sô - đa uống dở vào tay chị ta rồi đi ra mở cửa.
Tôi lục lọi trong đầu tìm thêm một lời nói dối vô hại nữa, hòng đuổi khéo cô nàng mara này về nhà. Và rồi tôi bắt gặp ánh mặt thích thú của Alec. “Alec sẽ giúp tôi vạch kế hoạch B, phòng trường hợp vụ này biến thành một cuộc thảm sát.”
“Sẽ không đến mức đó đâu.” Sabine gạt đi, lúc bước ra ngoài cửa.
“Thì cứ cẩn thận vẫn hơn. Thế nhá, hẹn mai gặp.” Nói xong tôi đóng sầm cửa lại.
Alec phá lên cười. “Chuyện vừa rồi là sao?”
“Nói chung với Sabine là cứ phải phũ như thế chứ không chị ta sẽ không hiểu đâu.” - Tôi ghé mắt nhìn qua cửa sổ và thấy xe của Sabine bắt đầu rời khỏi sân. Sau đó tôi quay sang hỏi Alec - “Đến lượt anh. Anh đi bằng gì tới đây?”
Anh ta khoanh tay lại trước ngực, tỏ rõ quyết tâm sẽ không rời khỏi đây cho tới khi bố tôi về. “Tôi đi xe buýt.”
“Tốt. Hình như sắp có một chuyến lúc 6h50 đấy. Anh có cần tiền lẻ không?”
Alec cau mặt. “Tôi đi làm có lương đàng hoàng rồi mà Kaylee. Và tôi sẽ không về đâu. Tôi đã hứa với bố cô là sẽ ở bên cạnh cô cho tới khi ông về.”
“Tôi không cần bảo mẫu, Alec ạ.”
“Tôi biết. Nhưng bố cô sợ rằng chuyện đó sẽ xảy ra sớm hơn dự định và cô sẽ phải sống thoi thóp như thế cho tới ngày cuối cùng. Xem ra ông ấy có vẻ rất quyết tâm không để chuyện đó xảy ra.”
“Nếu vậy bố tôi nên ở nhà, chứ đừng đi lang thang tìm kiếm những điều không tưởng như thế.”
“Cô không thể cãi lý với một người đang đau buồn và chưa chịu chấp nhận sự thật, Kaylee ạ.”
“Tôi đang cố cãi lý với anh đây, Alec. Tôi có chuyện quan trọng cần phải làm và tôi muốn anh hãy về nhà.”
Alec ngồi phịch xuống cái ghế bành của bố tôi, tỏ rõ quan điểm sẽ không đi đâu hết cho tới khi tôi chịu nói rõ kế hoạch của mình. “Nếu là vì Nash… thì cô yên tâm, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện bạn trai của cô đâu. Cô lớn rồi, thích làm gì thì làm. Tôi sẽ ngồi ngoài này xem TV, và đeo tai nghe, nếu cô muốn…”
“Không! Chuyện này chẳng liên quan gì tới anh Nash hết!” – Nếu tôi nói cho Nash biết kế hoạch của mình, chắc chắn anh ấy sẽ thuyết phục tôi từ bỏ. Tôi thở dài ngồi xuống mép bàn nước - “Tôi thề sẽ giết chết anh nếu anh dám kể lại cho bố tôi nghe, nhưng … tôi sẽ tìm cách lẻn vào bệnh viện Lakeside và nói chuyện với Farrah Combs. Và tôi cần phải quay trở lại đây trước khi anh Nash tới, vì thế anh phải về đi để tôi còn đi!”
“Cô định lẻn vào bệnh viện Lakeside ý hả? Tôi tưởng cô ghét nơi đó cơ mà.”
“Tôi vẫn ghét.”– Ghét cay ghét đắng là đằng khác - “Nhưng đó là cơ hội tốt nhất để tôi tìm bằng chứng buộc tội Beck. Tôi chỉ có thể ra đi thanh thản khi biết chắc rằng hắn không còn là mối đe dọa với Emma, hay bất kỳ ai trong trường nữa.”
“Thôi được. Tôi sẽ đi cùng cô.”
“Không được. Mình tôi lẻn vào đã khó rồi, anh đi theo sẽ chỉ càng dễ bị lộ hơn.”
Alec ngọ nguậy trên ghế, mặt có vẻ vẫn chưa yên tâm. “Cô định lẻn vào cách nào?”
Tôi nhìn chằm chằm xuống hai bàn tay đang đặt trên đùi, tránh ánh mắt của anh ta. “Tôi có một ý tưởng nhưng nó chỉ có tác dụng với một người thôi. Là tôi.”
“Làm ơn đừng nói với tôi là cô định làm cho bản thân phải nhập viện nhá.”
Alec chống hai khuỷa tay lên đầu gối, nhoài hẳn người ra phía trước, nheo mắt nhìn tôi. “Tôi dám chắc là bố cô sẽ giết chết tôi nếu tôi để chuyện đó xảy ra.”
“Không! Thử hỏi tôi còn giúp được ai nữa, nếu chân tay bị trói chặt trên giường?”
“Cô đã từng bị trói chân trói tay thật ý hả?”
“Tôi nghĩ đó là điểm chung của hai chúng ta.” Tôi gật đầu nói, và Alec bật cười khúc khích, nhớ lại giây phút xấu hổ của hai đứa khi bị bố tôi bắt gặp tôi đang trói chân trói tay Alec vào thành giường, hồi tháng trước.
Tôi định giấu nhẹm đi phần tiếp theo nhưng khi thấy anh ta vẫn không có ý định rời đi, tôi chẳng còn cách nào khác. “Tôi sẽ nhờ anh Tod bí mật đưa tôi vào bệnh viện Lakeside mà không để cho ai nhìn thấy.”
“Cô có chắc đấy là một ý hay không?” Alec hạ giọng hỏi và tôi cũng không chắc là anh ta đang nói về chuyện lẻn vào bệnh viện hay là chuyện nhờ anh Tod giúp đỡ.
“Giờ tôi chẳng dám nói chắc bất cứ chuyện cả, Alec ạ. Ngoài chuyện tôi sắp chết. Nhưng đấy là sau khi tôi đã hạ được tay Beck.” – Tôi đứng dậy và chỉ ra phía cửa trước – “Giờ thì anh làm ơn về đi, để tôi còn làm một việc có ích cuối cùng cho cuộc đời ngắn ngủi của mình.”
Alec đảo tròn đôi mắt nâu đẹp đến hút hồn. “Thật không công bằng khi cô cứ lấy cái chết ra để ép người khác như thế!”
“Vốn việc tôi phải lấy nó ra để ép đã là không công bằng rồi.” Tôi cãi lại, đi ra mở cửa.
“Thôi được.” Anh ta đứng dậy và đút hai tay vào túi quần.
“Nhưng nếu bố cô phát hiện ra, cô phải nói là mình đã đánh tôi bất tỉnh và bỏ mặc tôi ở đó.”
“Được.” - Tôi đẩy ông bạn cao 1 m 90, nặng 82 kg ra khỏi cửa, bằng cả hai tay.
“Nhớ cẩn thận đấy, Kaylee!” Alec dặn, và tôi gật đầu, đóng cửa lại. Sau đó tôi rút điện thoại gọi luôn cho anh chàng thần chết.
“Kaylee?” - Anh Tod nghe điện thoại ngay ở tiếng chuông đầu tiên - “Có chuyện gì không ổn à?”
Tôi cầm lon nước rỗng không của Alec đi vào trong bếp. “Sao anh biết là có chuyện không ổn?”
“Em chỉ gọi cho anh khi có chuyện gì đó mà Nash không giải quyết được.”
Mặt tôi đỏ bằng lên, may mà anh ấy không nhìn thấy tôi lúc này. “Em đâu có!”
“Đấy là em nghĩ vậy thôi.” - Tod chọc tôi và tôi có thể nghe thấy sự thách thức trong giọng nói của anh - “Vậy là… em không cần gì ở anh à?” Không lẽ điều anh ấy nói là đúng? Quả thực dạo gần đây tôi đã nhờ vả tới anh không ít…
Tôi mỉm cười. “Em có một đề nghị khá hấp dẫn dành cho anh.”
Phía đầu dây bên kia đột nhiên im bặt, kế đó là một tiếng thở ra nhè nhẹ và giọng anh có vẻ hơi căng thẳng hơn bình thường. “Em có ý tưởng gì thế?”
“Một chuyến đi thực tế. Anh có hứng thú với một việc hơi mạo hiểm và có thể là hơi bất hợp pháp một chút không?”
“Có liên quan tới trẻ vị thành niên, trốn nhà đi chơi và trộm đồ trong siêu thị không thế?”
Tôi vứt vỏ lon nước vào trong thùng rác và tủm tỉm cười như một con hâm. “Hai trong ba số đó. À mà anh có muốn ăn gì không? Em có thể mang cho anh một lọ mứt dâu để ăn kèm với bánh mì.”
“Anh đâu có cần ăn.” - Anh Tod nói, nhưng giọng nghe chẳng có vẻ gì là đang nói qua điện thoại. Tôi quay ngoắt đầu lại và thấy anh chàng thần chết đang đứng lù lù sau lưng mình, tay vẫn đang cầm điện thoại - “Nhưng nếu được chọn anh thích mứt mơ hơn.”
“Eo. Chẳng ai thích mứt mơ ý.”
Anh Tod nhún vai, cất điện thoại vào trong túi. “Đành là vậy, nhưng anh vốn có sở thích khác người mà …” - Anh nhoẻn miệng cười và có cái gì đó vừa lóe lên trong mắt anh khi anh nhìn tôi. Đột nhiên trong tôi trào lên một sự thôi thúc không thể lý giải được muốn quay mặt né tránh ánh mắt ấy, trước khi nhìn thấy quá nhiều. Nhưng rồi anh Tod chớp mắt, và thứ tôi sắp sửa nhìn thấy vụt biến mất- “Thế … hôm nay em lại muốn kéo anh làm đồng phạm cho vụ gì nào?”
Tôi gập điện thoại lại cất vào trong túi quần trước. “Anh có nhớ lần anh dắt em lẻn vào phòng anh Nash theo dõi anh ấy và Sabine không?” Lần ấy anh Tod nói muốn tôi đi cùng để hiểu hơn về tình bạn của họ, nhưng nghĩ lại tôi thấy anh muốn tôi đi cùng để tận mắt chứng kiến mối quan hệ khăng khít của hai người đó thì đúng hơn. Bản thân anh Tod cũng chưa bao giờ che giấu quan điểm của mình về chuyện của tôi với em trai anh. Anh cho rằng Nash và tôi không hợp nhau. Và đó là một trong số ít những điểm chung giữa anh ấy và Sabine.
“Chúng ta lại chơi trò gián điệp nữa à? Đấy là trò chơi yêu thích thứ hai của anh đấy.” Tod đi theo tôi vào trong phòng ngủ, nơi tôi lục tung cả tủ quần áo lên để tìm đôi giày vải không - buộc - dây ít đi của mình. Nếu chẳng may bị ai đó bắt gặp, tôi không muốn bị sợi dây giày làm cho lộ tẩy bởi vì ở Lakeside, tất cả các loại dây đều bị cấm, dưới mọi hình thức.
“Lần này giống với trò thám tử hơn. Em cần phải tới một nơi có an ninh thắt chặt.” Tôi vẫn giả vờ như không hề quan tâm xem trò chơi yêu thích nhất của anh là gì.
Anh nhướn mày đầy thích thú. “Đồn cảnh sát à? Sabine lại bị bắt à?”
Tôi xỏ chân vào một chiếc giày. “Nếu thế em sẽ ngồi ở nhà cười ha hả, chứ đời nào có chuyện em tới đó cứu chị ta. Bọn mình sẽ đột nhập vào bệnh viện Lakeside.”
Anh Tod ngồi xuống cái ghế cạnh bàn học, ngẩn người nhìn tôi. “Bình thường mọi người sẽ tìm cách trốn ra khỏi bệnh viện tâm thần chứ không phải là chui vào đó. ”
“Em đâu phải là mọi người.” Tôi xỏ chân vào chiếc giày còn lại rồi đút chúng minh thư và một tờ 20 đô - la vào túi quần sau.
“Đó chính là điểm anh thích nhất ở em. Thế lý do chúng ta phải tới một nơi toàn những kẻ tâm thần như thế là gì? ”
“Em cần phải nói chuyện với một bệnh nhân ở đó. Và nhân tiện em cũng muốn ghé qua thăm Scott một lát.”
“Scott đang ở Lakeside ý hả?” Tod hiện ra trong phòng khách trước cả tôi, trên tay anh lủng lẳng chùm chìa khóa mà tôi còn chưa kịp lấy trong cái bát đặt trên gờ tường cạnh phòng bếp.
“Mẹ anh bảo anh ấy vừa được chuyển đến điều trị dài hạn ở đây hồi tháng trước.”
Scott Carter là bạn thân nhất của Nash, đồng thời cũng là một con nghiện “hơi lạnh”. Nhưng vì anh ta là con người nên đã bị ảnh hưởng bởi nó nhanh hơn và mạnh hơn so với Nash. Não của Scott đã bị tổn thương nặng nề, không bao giờ có thể hồi phục lại được nữa, và giờ anh ta đang phải ngày ngày chịu sự hành hạ về tinh thần bởi lão Avari, một con quỷ của lòng tham - kẻ mà cả Scott và Nash đều đã hít phải hơi thở chết người của lão.
Anh Nash đã tới thăm Scott vài lần trong bệnh viện, lần nào cũng nuôi hy vọng về một sự tiến triển không bao giờ xảy ra. Nhưng sau khi Scott được chuyển sang điều trị ở Lakeside, anh ấy không còn đến nữa bởi tất cả khách đến thăm phải được đích thân bác sỹ điều trị phê chuẩn.
“Anh muốn đi cùng xe với em hay là hẹn gặp nhau ở bãi đỗ xe?” Tôi hỏi, và kiễng chân giật lấy chùm chìa khóa trên tay anh. Rõ ràng cách thứ hai sẽ tiện hơn cho anh ấy rồi. Đáng tiếc anh ấy vẫn chưa đủ mạnh - hoặc chưa đủ trình - để đưa một người cùng dịch chuyển một quãng đường xa như thế. Do đó tôi sẽ phải tự lái xe đến Lakeside.
Anh Tod khoanh hai tay lại trước ngực, để lộ cái lô - gô hình bánh pizza ở góc trái bộ đồng phục màu xanh dành riêng cho nhân viên giao hàng. “Anh vẫn chưa nói là sẽ làm chuyện đó mà.”
Anh ấy đang nói thật hay nói đùa vậy? Tôi xịu mặt. “Nếu em nói đó là điều ước trước khi chết của em thì sao? Kiểu lời thỉnh cầu cuối cùng trước khi chết ý…”
“Điều ước cuối cùng của em là đột nhập vào một bệnh viện tâm thần ý hả?”
“Em đang tự cho mình cái quyền được xin mỗi người một lời thỉnh cầu cuối cùng, từ những ai thực sự để tâm tới việc em sắp chết” - Tôi đút hai tay vào túi quần, và nhìn thẳng vào mắt anh, yêu cầu một sự thật. Bản thân tôi cũng hơi bất ngờ trước sự can đảm đột xuất ấy của mình - “Anh có rơi vào hạng mục đó không?”
“Đừng có chơi cái trò đó, Kaylee. Em thừa biết câu trả lời là gì rồi mà.” Các vòng xoáy trong đôi mắt xanh của Tod khẽ lay động và tôi hiểu anh đang nói thật, thật hơn chính bản thân những lời anh vừa thốt ra.
“Vậy là anh sẽ giúp em chứ?”
“Em cũng biết cả câu trả lời cho câu hỏi đó rồi mà.” Anh nói, và tôi mỉm cười nhẹ nhõm. Đúng là việc biết mình sắp chết khiến con người ta dám làm những việc điên rồ thật đấy! Chứ người bình thường chẳng ai lại đi đột nhập vào bệnh viện tâm thần cả.
Tôi giữ cửa cho Tod ra trước rồi khóa cửa. Lúc tôi ngẩng lên đã thấy anh ấy ngồi yên vị trong xe rồi, mặc dù cả bốn cửa vẫn khóa. “Anh biết không, anh có thể trở thành siêu trộm đấy!” Tôi mở khóa và chui vào trong xe.
“Anh vốn là một chàng trai đa tài mà.”
“Cảm ơn anh đã đồng ý làm chuyện này.” Tôi từ từ lùi xe ra khỏi sân.
“Đằng nào đi làm cũng chán mà.” Anh nhún vai, và tôi cho xe chạy thẳng về phía đường cao tốc.
Sau gần một phần ba chặng đường im lặng, với tôi nhìn đường và Tod nhìn tôi, cuối cùng không chịu nổi tôi đành phải thốt lên. “Anh muốn hỏi chuyện gì thì hỏi đi?”
“Em muốn điều gì ở Nash hả Kay?”
“Hả?” Tôi liếc sang nhìn Tod và thấy các vòng xoáy trong mắt anh hoàn toàn tĩnh lặng, nhưng nét mặt thì khá căng thẳng.
“Lời thỉnh cầu cuối cùng của em với em trai anh. Em đã yêu cầu cái gì?”
Hai tay tôi nắm chặt lấy vô - lăng, mặt đỏ bừng lên. “Đấy không phải là chuyện của anh, Tod ạ.”
Từ bên ghế bên cạnh, anh gật đầu. “Anh cũng đoán em sẽ nói như vậy.”
“Sao thế, anh không định lên lớp em về chuyện em vẫn còn quá trẻ và chưa sẵn sàng nữa à?” Rồi cả chuyện tôi và anh Nash đáng ra ngay từ đầu đã không nên đến với nhau nữa?
“Anh đã nói điều anh cần nói về em và em trai anh.” - Tod quay đầu nhìn ra cửa sổ, làm tôi thấy khó chịu vì không thể nhìn thấy mặt anh - “Nếu đấy thực sự là điều em muốn thì cứ làm. Anh chỉ nghĩ là…”
“Anh chỉ nghĩ gì?” Đột nhiên tôi thấy bực mình với cái giọng điệu nói chuyện này của anh, bởi nó làm tôi bối rối, không biết nên phải hiểu thế nào cho đúng.
Cuối cùng anh cũng chịu quay sang nhìn tôi. “Anh chỉ nghĩ… Anh nghĩ em còn nhiều việc khác đang làm hơn là chỉ dành thời gian trên giường với bạn trai của mình.”
Từng lời nói của Tod như những mũi kim châm vào trái tim tôi. Vào lòng tự trọng của tôi, khiến tôi không thể suy nghĩ được gì thêm, ngoài một sự phẫn nộ khó tả. “Anh chết khi vẫn còn là trai tân đấy hả Tod?” Tôi nghiêm giọng lại hỏi.
Anh đảo tròn hai mắt. “Không hề.”
“Thế thì vì cớ gì mà anh cứ ngăn cản em làm chuyện đó?”
Anh thở dài, hơi ngả người ra ghế, lúc tôi nhấn ga vượt qua cái xe tải đang chạy rề rề ở làn đường bên cạnh. “Anh đâu có nói như thế. Nếu em muốn ngủ với Nash thì cứ việc ngủ. Đằng nào em cũng không phải là người đầu tiên mắc phải sai lầm đó.”
Nỗi giận dữ khiến trái tim tôi càng đập mạnh hơn. “Tại sao anh lại gọi đó là sai lầm?”
“Bởi vì anh hiểu em! Em đã đợi lâu như thế bởi nó rất quan trọng đối với em và em muốn nó có một ý nghĩa nào đó. Và nếu giờ em làm chuyện đó với Nash, anh nghĩ em sẽ thấy hối hận sau này, khi em nhận ra rằng hai người không hề thuộc về nhau.”
Tôi sững người trước lời giải thích của anh Tod, và trong một thoáng tôi đã nghĩ rằng anh ấy có thể đọc được suy nghĩ của người khác nhưng lâu nay đã giấu tôi. Nhưng rồi cú sốc ấy cũng qua đi, nhường chỗ cho nỗi tức giận đang bùng lên trong tôi như một ngọn lửa sống.
“Làm gì còn có sau này nữa hả anh Tod? Không lẽ anh gọi 3 ngày nữa là “sau này”? Em chỉ có ngần ấy thời gian thôi. Em không muốn sống mà phải hối tiếc bất cứ điều gì.”
“Vậy là em quyết định làm chuyện đó chỉ vì muốn thử một lần cho biết. Chứ không phải vì em yêu cậu ta hay vì nó có một ý nghĩa gì đó với em - để em có thể nói mình đã làm chuyện đó?”
Đúng vậy.
“Không phải!” - Tôi lắc đầu, cố gắng sắp xếp lại các suy nghĩ đầy mâu thuẫn trong đầu mình - “Anh đúng là đồ đạo đức giả! Lần đầu của anh có ý nghĩa gì với anh không, mà anh tự cho mình cái quyền phán xét người khác như thế?” - Tôi điên tiết xổ ra một tràng, và anh Tod chỉ im lặng nhìn tôi, trông mặt anh vừa có chút bất ngờ, lại vừa có chút hối hận - “Em có ngủ với Nash hay không, đó là việc riêng của em. Anh quan tâm làm gì?”
Và tại sao điều đó lại khiến tôi bận lòng đến vậy?
Tod lại quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. “Anh chỉ nghĩ rằng em còn nhiều việc đáng để làm hơn mà thôi.”
Chỉ tới khi ấy tôi mới chợt nhận ra anh Tod vẫn chưa biết lý do tại sao chúng tôi đột nhập vào bệnh viện Lakeside. “Chuyến đi này của chúng ta có mục đích cả đấy. Em đang hy vọng có thể gặp một bệnh nhân tên là Farrah Combs để hỏi vài thông tin để có thể tiêu diệt gã incubus đội lốt giáo viên dạy Toán ở trường em, ngăn không cho hắn quyến rũ rồi giết chết hoặc làm cho cô bạn thân nhất của em mang bầu, sau khi em chết đi. Theo anh, như thế đã đủ cao thượng chưa?”
Anh Tod chớp chớp mắt, mặt lộ rõ vẻ bất ngờ. “Công nhận. Như thế mới giống em chứ.”
“Anh cũng đừng trông đợi quá nhiều! Em không phải là thánh và em cũng chẳng muốn làm thánh. Em chỉ muốn là người bình thường. Em muốn được cãi nhau với bố, tâm sự mọi bí mật với cô bạn thân nhất, và tiến thêm bước nữa với bạn trai của mình. Nhưng hơn tất cả, em muốn không phải chết vào mấy ngày tới. Em vẫn chưa sống đủ! Và dù cố gắng thế nào em cũng không thể làm hết mọi điều mình muốn trong vòng chín mươi sáu tiếng tới, và dù có bao nhiêu lời ước cuối cùng đi nữa em cũng không thể làm thay đổi được điều đó. Và em ghét điều đó!”
Anh Tod cười phá lên, làm tôi vừa tức vừa ngạc nhiên. “Anh thấy chuyện này buồn cười đến thế à?”
“Không phải. Chỉ là anh thấy mừng vì em đã không còn tỏ ra quá bình thản, quá chấp nhận cái chết của mình. Anh có cảm giác mấy ngày qua em như kiểu đang muốn buông xuôi tất cả và “nhẹ nhàng đi vào đêm tối”, hay gì đấy… Mà như thế thật không giống em chút nào, Kaylee ạ.”
Tôi khẽ liếc sang, lông mày xếch ngược lên vì ngạc nhiên. Tod rất hiếm khi nói ra được lời nào tử tế, lọt tai, mà không đâm chọc này nọ. Nhưng thơ thẩn như thế này là lần đầu tiên. “Anh thích nhìn thấy em “giận dữ, giận dữ chống lại ánh sáng đang dần chết” hơn à?”
“Anh thích em giận dữ với tất cả mọi thứ, bởi nó khiến em trông mạnh mẽ và… giống như đang sống hơn.” - Các vòng xoáy màu xanh trong mắt anh bắt đầu chuyển động - “Và nếu em đi kể với mọi người là anh đã trích dẫn thơ của Dylan Thomas, anh sẽ… À mà anh cũng chẳng phải làm gì bởi vì sẽ chẳng ai tin lời em đâu.”
Đèn phía trước chuyển sang đỏ và tôi cho xe từ từ dừng lại trước vạch vôi. Sau đó đặt một tay lên ngực và quay sang chớp chớp mắt nhìn anh kiểu rất sến sẩm. “Em sẽ mang theo bí mật của anh xuống mồ.”
“Anh ước gì em không phải làm như vậy.”
“Ờ, em cũng thế.” Tim tôi bỗng đau nhói khi phải nghĩ tới điều đó.
Đèn chuyển sang màu xanh và tôi rẽ trái vào bãi đỗ xe của bệnh viện. Khu điều trị của Lakeside nằm sát bên hông bệnh viện Arlington Memorial, nơi anh Tod làm việc với tư cách là một thần chết- mà không hề có người sống nào hay biết- còn mẹ anh ấy làm y tá trực đêm, nhưng ở khu nhà khác có lối đi riêng và an ninh tốt hơn.
Tôi đậu xe ở hàng cuối cùng và tắt máy, nhưng vẫn ngồi nguyên trong xe, cố gắng kìm nén cơn hoảng loạn đang chực bùng lên ngay khi vừa nhìn thấy chốn ác mộng xưa. Mặc dù tôi không còn nhớ mình bị đưa tới đây thế nào, chỉ biết là tỉnh dậy đã thấy đang nằm trơ trọi một mình, tay chân bị trói chặt vào bốn góc giường, trong một căn phòng trắng tinh không có đồ đạc gì.
“Em có chắc là mình muốn làm việc này không?” Anh Tod nhẹ nhàng hỏi.
“Có. Cảm ơn anh đã chịu giúp em, cứ coi như đây là anh đang hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của em đi.” Tôi nhe răng cười, cố gắng làm nhẹ bớt bầu không khí căng thẳng trong xe.
“Thật không công bằng khi em có tới tận năm điều ước trước khi chết, trong khi anh chẳng có cái nào!”
“Một cái cũng không á?” - Tôi cau mặt - “Đấy phải gọi là tội ác mới đúng!”
Anh Tod nhún vai. “Một trong rất nhiều điều bất lợi của cái chết bất ngờ.”
“Thà muộn còn hơn không.” - Tôi đẩy cửa bước ra khỏi xe - “Từ bây giờ em chính thức nợ anh một điều ước trước khi chết.”
Lông mày anh Tod nhăn tít lại, mặt đầy đăm chiêu. “Em có biết là mình đang nói gì không thế…”
Có thể không. Nhưng tôi vừa nảy ra một ý tưởng khá hay…