Pendragon ( Tập 2: Thành Phố Mất Tích ) - Chương 10
Chương X
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
Chuông điện thoại reo vang làm Mark và Courtney đều giật mình. Mỗi khi đọc nhật ký, hai đứa đắm chìm vào chuyến phiêu lưu của Bobby, quên ráo thực tế chung quanh. Nhưng tiếng chuông điện thoại chói lói dai dẳng như còi cứu hỏa làm cả hai chợt tỉnh.
Không may cho Courtney, hôm nay hai đứa đọc trong phòng ngủ của Mark. Dù Mark đã thanh toán tất cả những đôi với hôi rinh rích, những mẩu bánh xăng - uých kẹp phô - ma ăn dở dang, căn phòng vẫn cần phải cầu cứu tới những tay tẩy uế chuyên nghiệp, may ra mới hết mùi. Cũng may là Courtney đã quen dần với mùi hôi thối, nên phản xạ nôn ọe không còn nữa, những cô bé vẫn nơm nớp sợ chất khí độc hại trong phòng "ăn mòn" não. Vì vậy, cô bé quyết đọc thật nhanh, để chuồn gấp khỏi nơi này.
Chúng phải chuyển từ căn hầm nhà Courtney tới đây, vì ba Courtney có việc phải làm dưới hầm. Mỗi khi ba cô bé nổi hứng làm việc, cả nhà Chetwynde đều lo ngay ngáy. Ông Chetwynde mà vung cây búa lên, chưa bao giờ có điều hay ho xảy ra. Không vỡ đồ thì cũng nện phải tay. Nghe chuông reo, ý nghĩ đầu tiên của Courtney là: "Ba bị thương rồi, chắc đang chuyển đi cấp cứu!" Cô bé hoàn toàn chẳng tin tưởng chút xíu nào vào tài khéo tay của ba.
Nhà không còn ai, Mark bắt buộc phải trả lời điện thoại:
- A lô?
Một giọng cằn nhằn bực tức quen thuộc bên kia đầu dây:
- Mày định giở trò gì vậy, Dimond?
Không phải ba Courtney. Đó là thằng Andy Mitchell. Đúng là thằng quỷ đang gọi tới nhà Mark. Mark tự hỏi làm sao Mitchell lại có số điện thoại nhà nó. Tìm số trong niên giám điện thoại không khó khăn gì, nhưng Mark không thể hình dung thằng đầu bò đó lại đủ khả năng sử dụng một quyển sách rắc rối như vậy. Mark giả bộ thân mật:
- Chào. Chuyện đó sao rồi?
Mark kẹt cứng rồi. Nó không muốn nói bất cứ điều gì có thể làm Courtney nghi ngờ chuyện giữa nó và thằng Mitchell. Biết chắc Courtney sẽ không đọc tiếp nhật ký một mình mà sẽ chờ nó, nên cô bé còn biết làm gì ngoài việc nghe nó nói chuyện. Cố nén nỗi hoảng sợ đang dâng lên cao ngất, Mark ép điện thoại sát tai, để cô bạn không nghe được tiếng bên kia. Nó nghe tiếng thằng Mitchell khụt khịt, khạc nhổ, rồi nói:
- Nói gì đi chứ? Tụi mình giao kèo với nhau rồi mà, nhớ không?
Mark đáp, cố ra vẻ thản nhiên như không:
- À... ừ... nhớ chứ.
- Vậy, có vấn đề gì à?
- Có gì đâu, ổn cả.
Nó nhìn Courtney, đưa một ngón tay như bảo: "Chờ mình một giây." Cô bé nhún vai. Chuyện nhỏ.
- Bao giở tao mới được đọc những trang kia?
- Ừ, coi nào. Mai, được không?
- Sao không là một tiếng nữa?
Mark đau thắt bụng:
- OK. Tốt thôi. Mình đang làm bài tập, khoảng một tiếng là xong. Lúc đó hãy gọi lại, được chứ?
Thằng Mitchell cúp máy cái rụp. Mark không biết phải làm gì. Nếu nó bỏ máy ngay, Courtney sẽ thắc mắc hỏi chuyện gì vậy. Nó làm bộ tiếp tục nói:
- Ờ... ờ. Được rồi. Nói chuyện sau nhé. Chào.
Mark gác điện thoại, hy vọng Courtney chỉ nóng lòng đọc tiếp nhật ký. Nhưng không. Cô bé hỏi:
- Ai vậy?
Mark ghét nói dối. Nó nói dối rát dở. Nhưng lúc này nó phải nói thật tốt, thật lẹ. Nó đáp, cố làm ra vẻ tự nhiên:
- Bạn mình. Nó nhờ mình làm giúp bài tập... đại... đại số.
Vừa dứt lời, nó mong mình phải chi đừng nói thì tốt hơn. Vì chỉ trôi chảy được khúc đầu, đến câu "đại số" lạ bị cà lăm. Nhìn mắt Courtney, nó thấy cô cũng cảm thấy điều đó. Cô bạn có "bắt thóp" được nó không đây? Cô bé trừng mắt nhìn nó một lúc, rồi nhún vai:
- Sao cũng được. Mình đọc tiếp được chưa?
- Được chứ. Chắc chắn rồi.
Mark ngồi lại xuống giường. Nó sợ. Nó ghét nói dối, nhưng lại quá xấu hổ không dám nói thật. Nó đang bị đe dọa, giống như một kiểu tống tiền, mà chưa biết thoát ra bằng cách nào. Nếu Courtney mà phát hiện ra sự thật, chắc chắn cô bé sẽ hoàn toàn mất tin tưởng vào nó. Lâm vào thế đó thì khủng khiếp lắm. Nhưng lúc này, ít ra nó có thể tạm quên vấn đề riêng để thả mình vào những vấn đề của Bobby.
Courtney hỏi:
- Cậu nghĩ sao về thành phố Faar này?
- Nếu nó có thật, phá hủy nó là một việc làm độc ác tuyệt hảo rất hợp với tính cách của Saint Dane. Theo lời Spader thì đó là một truyền thuyết mà mọi người Cloral đâu biết. Đó là một phần văn hóa của họ. Nếu Saint Dane phát hiện và hủy hoại Faar, chẳng khác nào kéo tuột mất tấm thảm lót bên dưới toàn lãnh địa. Nếu tình hình nơi đó bị hỗn loạn vì thiếu lương thực, cả lãnh địa sẽ tan nát.Courtney thêm vào:
- Đó chính là điều Saint Dane mong muốn.
- Chính xác. Nhưng đọc tiếp thôi.
- Phải. Cậu còn phải làm bài tập đại số nữa mà.
Câu nói của cô bé như châm chích Mark đau nhói. Nhưng nó cố không để lộ ra điều đó. Đây là lúc tập trung vào chuyện của Bobby.
Nhật kí #7
(tiếp theo)
CLORAL
Theo tín hiệu từ chiếc nhẫn, mình tìm cổng chẳng khó khăn gì. Mở cửa hầm, để Spader đi trước, mình theo sau. Hai đứa leo xuống theo đường đá nứt dẫn tới ống dẫn.
Được nửa đường, mình nghe có tiếng động bên phải. Hai bạn hãy nhớ là chúng mình đang leo xuống, theo những hốc nhỏ đục vào vách đá. Cứ như đi xuống một cái hang tối om om. Kẽ nứt chỉ đủ rộng cho một người, nhưng hai bên kéo dài không biết tới đâu. Tối quá, mình không thấy được gì hết. Vì vậy khi nghe thấy có thứ gì đó rục rịch phía bên phải, mình lạnh cứng người. Tiếng động không lớn, chỉ như một viên sỏi chạm nhẹ phải vách đá. Nhưng dù là một tiếng động nhỏ, thì cũng phải có vật gì gây ra chứ. Một vật đang lẩn lút trong cái bóng tối dày đặc này.
Mình căng mắt nhìn về phía có tiếng động, và thấy ngay hai con mắt vàng khè đang chiếu thẳng vào mình. Oái! Hai mắt nhỏ xíu thôi. Nhưng nhỏ to không là vấn đề. Vấn đề là mình đang tiến đến gần ống dẫn, vậy thì dù có một lý giải duy nhất: quig! Không biết quái vật với đôi mắt gớm ghiếc kia thuộc giống gì, nhưng chắc chắn không phải là một con gấu bông vô hại.
Mình sợ, chỉ một nhúc nhích nhỏ cũng sẽ làm con quái vật phóng tới tấn công, nên đờ cả người, không biết phải làm gì.
May là Spader đã ra tay. Từ bên dưới, anh ta phóng lên, vươn tay về phía hai con mắt vàng khè. Mình chưa kịp cảnh báo anh ấy thì đã nghe một tiếng “rắc” và đôi mắt vàng biến mất. Run lẩy bẩy, mình hỏi:
- Cái… cái gì vậy?
- Mình xử đẹp nó rồi, anh bạn.
Hai đứa vội vàng leo xuống cho đến khi chạm vào nền hang. Ở đó, nằm đứ đừ dưới chân vách đá, là con quig. Mình chưa bao giờ thấy một con rắn khiếp đến thế. Dài gần mét rưỡi với cái đầu có mào. Suốt dọc sống lưng là những cái gai – một phiên bản nhỏ hơn của mấy cái gai trên lưng bọn gấu quig ở Denduron. Nhưng điều quan trọng nhất là… nó chết rồi. Spader quất nó đen đét như quất một cái roi. Anh tỉnh bơ nói:
- Mình quá quen với lũ này rồi. Bọn chúng rất hay mon men lên các khu cư trú. Cứ ló đầu ra là bị đập chết ngay.
Spader ngắm ngía con vật quỷ quái kỹ hơn và nhíu mày:
- Nhưng chưa bao giờ mình thấy một con rắn kiểu giống như thế này.
Tất nhiên.Và anh ta sẽ chẳng bao giờ thấy ở đâu khác, ngoại trừ Zadaa này. Mình phát ớn khi biết sự thật tụi quig ở Zadda là rắn. Chắc chắn chúng có nọc độc. Mình ghét rắn nhất trần đời. Ghét hơn cả lũ gấu và đám chó hoang ăn thịt đồng loại. Thậm chí ghét hơn cả tụi quái cá mập. Có lẽ vì rắn là loài âm thầm lén lút… thấy phát ghét. Vừa ngó xuống con bò sát gớm ghiếc, mình vừa mong sao Loor làm tốt công việc giữ cho Batu và Rokador không đụng chạm nhau… mình không muốn phải trở lại Zadaa nữa.
Sau đó Spader và mình thay lại trang phục Cloral rồi tiến vào ống dẫn. Lần này anh ta tự hành động. Mình đã hướng dẫn Spader cách nói tên các lãnh địa muốn đến, và trước khi nguồn sáng chói ngời cuốn anh ta đi, mình báo trước cho Spader biết, khi rơi vào lòng Cloral là sẽ bị sũng nước.
Tin không? Mình bắt đầu khoái những chuyến du hành qua ống dẫn. Trong khi bay vù vù mình cảm thấy rất an toàn. Chẳng phải làm gì, chỉ việc đạp nhẹ phía sau là lướt đi ngon ơ. Thậm trí, khi chuyến đi này sắp kết thúc, mình còn xoay một vòng, bắt chước cậu Press biểu diễn cú phóng đầu xuống trước. Nhưng do tính toán thời điểm sai, lưng mình đập mạnh xuống mặt nước. Đau thấy mồ luôn.
Spader đã đang đứng trên bờ hồ:
- Từ lúc này tôi là người hướng dẫn.
Tới địa bàn của anh ta rồi (phải nói là tới vùng nước của anh ta thì đúng hơn) Spader lại là người điều hành mọi chuyện. Không sao, miễn là cả hai đứa đều nhất trí theo kế hoạch. Mình dáo dác ngó quanh:
- Không ớn cá mập à?
Với tay lấy quả cầu dưỡng khí và máy phóng nước, Spader nói:
- Yên tâm. Cứ bám sát đây. Mấy con quái đó không tấn công xuống sâu đâu. Chỉ khi nào cậu ở ngang tầm với chúng mới bị xử đẹp.
- Hả? Lỡ chúng lặn xuống ngang tầm với tụi mình thì sao?
Rút từ sau lưng ra con dao bạc to bản, Spader tự tin hói:
- Cứ để chúng xuống.
- Trời đất! Anh đem theo con dao đó vào Zadaa sao?
- Cậu nghĩ là tớ tay không đến một nơi xa lạ à?
Mình lo lắng:
- Spader, nhưng anh phải hiểu một điều. Tôi có lỗi vì đã không giải thích cho anh biết: không được phép đem đồ vật từ lãnh địa này tới lãnh địa khác. Điều đó giống như… giống như… bệnh lây nhiễm vậy. Hãy tin tôi, vì chính do sai lầm của mình mà tôi đã gây nên một thảm họa.
- Chỉ là một con dao thôi mà, Pendragon, có hại gì đâu.
Sau khi nói một cách rất tùy tiện, anh ta chụp quả cầu lên đầu, phóng ngay xuống nước. Không ổn rồi. Spader đã bảo sẽ học hỏi, sẽ nghe theo lời mình chỉ dẫn, nhưng điều đầu tiên mình mới vừa nói, anh ta phớt lờ ngay. Vụ này sẽ rất căng đây.
Nhưng chẳng lẽ cứ đứng ì ra đó, mình cũng đội quả cầu khí lên đầu, phóng xuống nước, để bắt kịp anh ta. Dù sao Spader còn có một con dao. Hai đứa bám máy phóng nước, lướt đi bên nhau sát đáy nước. Mình liên tục ngó quanh, phóng tầm mắt ra xa, tìm kiếm bóng dáng những kẻ sát nhân. Không chỉ lũ quái quig làm mình lo sợ. Khi rời Cloral, hai đứa mình đã bị bốn tên hải tặc truy đuổi. Mình âm thầm hy vọng lũ quig đã xơi tái hết mấy tên cướp đó rồi. Nhưng có lẽ chỉ là hy vọng hão. Vì vậy khi nhô đầu khỏi mặt nước dưới gờ đá nhô ra, mình cảm thấy như sắp bị tấn công bất kỳ lúc nào. Nhìn trước ngó sau, hình như mình thoáng thấy một cái bóng di chuyển về bên phải, cách mình mấy mét. Vừa định bảo cho Spader biết, thình lình cái bóng đó vặn mình, phóng đi. Chắc chắn có kẻ nào vừa ở đó. Nhưng dù đó là cướp hay cá mập thì chúng cũng đã buông tha hai đứa mình.
Mấy phút sau, mình cảm thấy bớt lo. Vì như Spader đã nói, lũ cá mập chỉ lảng vảng quanh gờ đá đó thôi. Nhưng càng ra xa, hết lo bị quig ăn thịt, thì mình lại lo những gì sắp thấy lại trên Grallion. Trước khi ra đi, hai đứa đã vô hiệu hóa tàu chiến của tụi cướp và bắn tín hiệu báo cho các thủy vụ biết những khẩu đại bác đã bị tắc tị rồi. Vấn đề là, chuyện gì xảy ra sau đó? Các thủy vụ có lên được tàu chiến đó không? Hay đám hải tặc đã tràn ngập trên Grallion rồi? Có xảy ra cuộc chiến giữa người tốt và kẻ xấu không? Quan trọng nhất là, cậu Press có an toàn không?
Ít nhất thì mình có một câu trả lời ngay. Khi hai chiếc máy phóng nước đưa tụi mình tới gần Grallion, mình thấy xa xa có một thứ mà khi hai đứa ra đi chưa hề có ở đó. Thoạt đầu mình không biết đó là gì vì bọn mình còn ở quá xa. Trông chỉ như một khối màu đen. Nhưng khi đến gần hơn, vật đó bắt đầu có hình thù rõ ràng và lớn. Rất lớn. Spader là người nhận ra đó là cái gì, anh la lên:
- Hô hầy hô! Họ xử đẹp nó rồi.
Lại gần, mình thấy tám ống dài nhô lên từ một khối khổng lồ. Dù chứng cứ rành rành trước mắt, mình vẫn không thể nào tin nổi. Những ống dài là những khẩu đại bác. Khối đen ngòm khi chính là… con tàu bị chìm. Đó là tàu chiến của tụi cướp. Tụi mình lướt thẳng tới con tàu vô dụng. Nó lật nghiêng hẳn về một bên. Cứ tới quá gần một vật quá to lớn là mình muốn nghẹt thở vì kinh ngạc. Nó làm mình nhớ lại cảnh đắm tàu trong phim Titanic. Nhưng con tàu này chỉ mới bị chìm, chưa te tua vì rỉ sét.
Không biết chuyện gì đã xảy ra trên tàu sau khi tụi mình làm nghẽn mấy khẩu đại bác, nhưng rõ ràng tụi cướp đã bị quất cho một trận đích đáng. Mình phải lên ngay Grallion càng sớm càng tốt, để được nghe kể chuyện chiến thắng.
Lại máy phóng nước vượt qua con tàu đắm, hai đứa mình thẳng tiến về Grallion. Tụi mình lặn dưới nước cho tới khi lọt vào vùng bến cảng mới nhô lên.
Một anh chàng thủy vụ đang ở trên bến tàu, loay hoay sửa máy. Nhìn thấy hai đứa mình, anh ta trợn tròn mắt, nhảy cỡn lên mừng rỡ:
- Spader! Spader! Họ về rồi! Còn sống! Hồ hầy hồ! Yeaza ơi! Họ về rồi kìa.
Hai đứa được đón mừng như những người hùng. Các thủy vụ vây quanh tụi mình, công kênh lên. Lưng mình liên tục bị vỗ đồm độp đến bỏng rát. Thật mà. Sau đó mình phát hiện lưng bị tím bầm hết. Nhưng nhằm nhò gì. Mừng chiến thắng như thế mới đã chứ. Lên trên, mình nhìn quanh, không có chút dấu vết nào là đã xảy ra một cuộc chiến tại đây. Đó là nhờ tất cả đều diễn ra dưới nước và trên con tàu của hải tặc. Các thủy vụ luân phiên kể lại những chuyện đã xảy ra:
Ngay trước khi thời hạn ngừng bắn của Zy Roder sắp kết thúc, Yenza loan truyền lệnh tới từng thủy vụ phải tấn công ngay khi thấy pháo tín hiệu từ dưới nước bắn lên. Các thủy vụ tuân lệnh, dù họ tưởng Yenza hóa điên. Quả nhiên, họ thấy tín hiệu của tụi mình và xông sang tụi cướp với tất cả những gì có thể dùng làm vũ khí. Những thuyền nhỏ chở đầy thủy vụ tràn ngập lên tàu chiến, tóm gọn tụi cướp hoàn toàn bất ngờ. Đại bác của con tàu Truy Nã bị tịt ngòi và đám cướp thì không sẵn sàng cho một cuộc chiến xáp lá cà. Chúng chưa kịp trở tay, các thủy vụ đã tràn lên tàu và không quá khó khăn để làm chủ tình hình.
Nhưng vẫn có nhiều tên cướp thoát thân được bằng những thuyền nhỏ. Tệ hại hơn là, thuyền trưởng của chúng – Zy Roder – cũng trốn thoát. Đúng như vậy, Saint Dane đã biến mất tăm. Nghe tin này, mình nhìn Spader. Mình biết, anh như đang bị ngắt từng miếng thịt. Spader đã biết, thật sự Zy Roder chính là Saint Dane, mình tin chắc anh ấy hy vọng thằng cha đó đã bị bắt. Nhưng thật không may!
Các thủy vụ đã đánh chìm con tàu chiến để không ai còn có thể sử dụng nó được nữa.
Trong khi nghe các thủy vụ sôi nổi kể chiến công, mình hết nhìn họ rồi lại nhìn Spader, để xem phản ứng của anh trước những gì đã xảy ra. Điều mình thấy làm mình không yên tâm. Không như bao lần trong Grolo Quán – Spader là trung tâm chú ý của mọi người – anh luôn cười nói và mua rượu đãi bạn bè. Không. Lúc này, nếu có sung sướng vì chiến thắng đám cướp, anh cũng không biểu hiện gì ra. Anh chỉ chăm chú nghe rồi chúc mừng một cách lịch sự khi họ kết thúc câu chuyện. Anh chàng Spader trước kia thì phải nhảy tưng tưng mà thét toáng lên: “Hây hây hô! Không kẻ nào thách thức nổi Grallion đâu. Tiền rượu tính phần mình.” Nhưng chàng Spader mới này không làm vậy. Đây là một chàng Spader u ám, và điều này làm mình lo ngại.
Đúng lúc đó, mình nhìn thấy một dấu hiệu chào mừng phía sau đám thủy vụ đang say men chiến thắng. Chính là cậu Press. Cậu mủm mỉm cười, ngoắc mình lại. Mình chạy ào tới. Hai cậu cháu ôm chặt lấy nhau. Cậu mình cười nói:
- Cháu sắp thành một huyền thoại tại đây rồi đấy. Rồi đây họ sẽ viết những bài ca về cháu.
- Nói thật, cháu chẳng dính dáng gì tới thiên anh hùng ca này đâu. Suýt toi mạng dưới nước thì có.
Nghe có vẻ khiêm tốn? Nhưng mình nói rất thật lòng mà. Cậu mình hỏi:
- Cháu biến đi đâu vậy?
Mình tóm tắt chuyến đi tới Zadaa và cuộc gặp gỡ với Loor. Mình cắt nghĩa bằng cách nào Spader đang gấp rút trở thành Lữ khách, nhưng anh ta không mấy quan tâm, chỉ chăm chăm trả thù Saint Dane, rất khó ngăn cản được anh ta. Mình cũng nói cho cậu Press biết phát hiện quan trọng nhất trong chuyến đi vừa qua: ký hiệu và nửa tấm bản đồ có thể dẫn đến Faar – thành phố mất tích trong truyền thuyết. Cậu mình đồng ý, nếu quả thật Faar tồn tại, thì đó sẽ là mục tiêu hoàn hảo cho Saint Dane.
Spader lách khỏi đám đông đang tưng bừng tiến tới cậu cháu mình. Giọng vô cảm, (nhưng mình biết trong lòng anh như lửa đốt) Spader nói:
- Saint Dane chuồn rồi.
Cậu Press bảo:
- Đừng lo, rồi chúng ta sẽ lại gặp nó.
Mình đã nghĩ kỹ về việc kế tiếp nên làm và lúc này là thời điểm tốt nhất để nói ra:
- Cháu nghĩ, chúng ta nên đến thành phố Panger.
Spader kinh ngạc nhìn mình, bật nói:
- Không, Hãy để mẹ tôi đứng ngoài vụ này.
Mình nói, cố làm sao cho dễ nghe nhất:
- Tôi sợ rằng mẹ anh có thể đã vướng vào vụ này rồi.
- Vì sao? Bằng cách nào?
Mình cắt nghĩa với cậu Press:
- Cha của Spader đã nhờ bà Osa trao lại cho anh ấy nửa tấm bản đồ. Như vậy nửa tấm kia đang ở trong tay một người khác. Chúng ta cũng đã không tìm thấy trong người cha Spader, vì vậy cháu dám cá bất cứ thứ gì: nửa tấm bản đồ hiện đang ở chỗ mẹ của anh ấy.
Spader móc túi, lấy nửa tấm bản đồ, đưa cho cậu Press. Ông cầm lấy, chăm chú nhìn rồi nói:
- Những con số trên đầu tờ giấy chắc phải có mối liên quan gì đây.
Spader giận dữ giật lại mảnh giấy:
- Tôi không quan tâm đến trò hão huyền của mấy người. Để mẹ tôi yên.
Mình vội lên tiếng:
- Anh không hiểu rồi. Có thể tất cả những chuyện về Faar chỉ là một huyền thoại, nếu vậy chúng ta chẳng có gì để phải lo ngại nữa. Nhưng nếu đó là sự thật, và Saint Dane đang cố gắng tìm kiếm thành phố mất tích đó, hẳn nhiên hắn phải cần tới tấm bản đồ này. Nếu mẹ anh giữ nửa kia, có nghĩa là bà đang gặp nguy hiểm.
Tạt cả thùng nước đá vào mặt Spader, cũng không thể làm anh bàng hoàng hơn những câu nói của mình. Thật tình mình đâu muốn vậy, nhưng phải làm anh ta hiểu rõ vấn đề. Nhìn lom lom mảnh giấy, rồi lại nhét lại vào túi, Spader nói:
- Tìm Yenza. Chị ta sẽ cho mình một cái thuyền. Chúng ta có thể có mặt tại thành phố Panger vào chập tối.
Nói xong, Spader chạy bay về phía doanh trại của thủy vụ. Cậu Press nhìn theo, nói:
- Cậu ấy đang đau khổ lắm.
- Điều đó chẳng hay gì. Khi phải đối diện với Saint Dane…
- Đến lúc đó hãy tính. Bây giờ hãy sẵn sàng lên đường tìm kho báu.