Pendragon ( Tập 2: Thành Phố Mất Tích ) - Chương 17
Chương XVII
TRÁI ĐẤT THỨ HAI
Tiếng chuông điện thoại kế bên giường Mark reo vang. Nhưng Courtney ra lệnh:
- Đừng trả lời.
Đang đắm chìm trong cuộc phiêu lưu của Booby, cô bé không muốn ngừng đọc, dù chỉ một giây. Mark đáp:
- Mình phải trả lời.
Dù không muốn, Mark vẫn phải nghe điện thoại. Rất có thể người gọi là kẻ mà nó đang e sợ. Nó ngập ngừng:
- A lô.
- Mark Dimond hả?
Giọng đàn ông quen quen. Không muốn bỏ qua bất cứ thông tin quan trọng nào, Mark đáp:
- Dạ phải.
- Mark, đại úy Hirsch ở đồn cảnh sát Stony Brook đây.
Trống ngực Mark lập tức đập thình lình. Biết ngay mà. Đây là cú phôn nó đang sợ nhất.
Nó cố không cà lăm:
- Chào đại úy. Ông khỏe không?
Vừa nghe tiếng “đại úy”, Courtney liền giỏng tai nghe.
- Mark, cháu biết có một phần thưởng dành cho bất kỳ tin tức nào giúp chúng tôi tìm kiếm ra nhà Pendragon, đúng không?
- Dạ. Hai mươi lăm ngàn đô la.
- Chính xác. Cháu biết Courtney Chetwynde đang ở đâu không? Tôi gọi tới nhà, nhưng ba má cô bé bảo cô ấy đi vắng.
- Dạ biết. Bạn ấy đang ở nhà cháu.
Nó nhìn Courtney. Cô bé nhướng mắt như hỏi: “Ông ấy đang hỏi về mình hả?”
Tiếng đại úy Hirsch từ đầu dây bên kia:
- Tốt. Hai cháu có thể tới đồn được không? Tôi muốn cho hai cháu xem một thứ.
Ôi trời! Mark biết chính xác ông ta muốn cho hai đứa xem thứ gì rồi.
- Ư…A… Bọn cháu đang đang bận…
- Một tiếng nữa được chứ? Tôi cho xe đến đón hai cháu.
- Một tiếng? Dạ… được. Có lẽ một tiếng nữa chúng cháu xong việc rồi. Ông biết địa chỉ nhà cháu không?
- Biết. À này, Mark. Còn chuyện nữa. Cháu có biết một đứa tên là Andy Mitchell không?
Rồi! Những gì Mark nơm nớp sợ đã xảy ra. Thằng Mitchell đã ăn cắp nhật ký của Bobby và chỉ một giây sau, đem thẳng tới đồn cảnh sát để lãnh tiền thưởng. Điều duy nhất làm Mark ngạc nhiên: nó tưởng, ít nhất một tuần, thằng đần đó mới đọc xong bốn cuốn nhật ký kia chứ.
- Mark, còn đó không?
- D… dạ còn.
- Cháu biết Andy Mitchell chứ? Nó là bạn cháu hả?
Hai câu hỏi khác hẳn nhau. Không biết thằng Mitchell đã khai báo những gì với cảnh sát về quan hệ của hai đứa. Thằng đầu bò có thú thật đã hăm dọa bắt Mark phải cho nó xem nhật ký, rồi lấy trộm để đi lãnh tiền thưởng không? Không. Chắc Mitchell không quá ngu đến thế.
- Cháu biết nó. Nhưng nó không phải là bạn cháu.
- Thôi được. Một giờ nữa chúng ta gặp nhau.
- Chào đại úy.
Mark gác máy, Courtney hỏi ngay:
- Đại úy Hirsch hả? Ông ấy muốn gì?
- Muốn tụi mình tới đồn cảnh sát để xem một thứ.
- Ông ấy có nói là gì không?
- Không. Nhưng một tiếng nữa ông ấy cho xe tới đón. Chúng mình phải đọc cho xong đi.
Đầu óc Mark rối bời. Cách này hay cách khác, trong vòng một tiếng nữa, màn kịch với thằng Mitchell sẽ hạ màn. Nhưng dù màn kịch đó có khiến lòng dạ nó như lửa đốt cỡ nào đi nào, cũng không nhằm nhò gì với tấn kịch đang diễn ra trên những trang nhật ký của Booby.
Courtney bảo:
- Cho đến khi đọc xong nhật ký, mình không muốn bận tâm tới cảnh sát hay bất cứ chuyện gì khác, được không?
Được quá đi chứ. Vì chính Mark cũng không muốn nghĩ gì tới cảnh sát, không muốn nói về chuyện Andy Mitchell, chuyện những trang nhật ký bị mất, hay chuyện nó trở thành một thằng ngốc bị hăm dọa ức hiếp cho đến khi cả làng khám phá những gì đang xảy ra cho Booby, cậu Press và Spader. Mark trả lời:
- Ok. Đọc đã.
Mark trở lại giường. Hai đứa nằm sấp bên nhau, những trang nhật ký đặt trước mặt, sẵn sàng khám phá những gì xảy ra trong cái ngày ảm đạm đó, dưới lòng biển Cloral.
Nhật kí #8
(tiếp theo)
CLORAL
Vào lúc này, mọi chuyện chẳng còn gì có thể thê thảm hơn nổi nữa: Faar bị tàn phá. Toàn thể dân chúng giờ đây không nhà cửa, lênh đênh giữa biển. Trừ một xe tải thoát ra được là có khả năng cứu các nông trại dưới nước, còn toàn bộ số xe tải còn lại kẹt dưới hàng tấn nước và đống đổ nát. Cậu Press, Kalaloo và nhiều người dân Faar cũng bị kẹt trong đó. Nếu chưa chết, thì họ cũng sẽ chết.
Còn mình và Spader đang bị hộ tống vào một tàu ngầm quái gở đầy những tên cướp của giết người, dưới quyền chỉ huy của thằng cha Saint Dane.
Mình nói với Spader:
- Không ngờ Cloral cũng có tàu ngầm.
- Giống như những tàu chiến đã được đóng từ xa xưa, phòng xa cuộc nội chiến xảy ra giữa các khu cư trú. Nhưng chúng không bao giờ được sử dụng, một số bị hải tặc cướp mất.
Một tên cướp quát lên:
- Câm mồm.
Bây giờ đã rõ: Saint Dane có khả năng pháo kích Faar từ dới nước. Từ xa, hắn liên tục bắn cho tới khi mái vòm không còn đứng vững nổi nữa.
Lúc này, hai đứa đã tới bên dưới cỗ máy chiến tranh. Mình không biết sẽ đi về đâu, cho tới khi thấy dưới đáy tàu có một cửa lớn. Cánh cửa dẫn vào một khoang rộng, đầy nước. Chắc đủ rộng để đem lọt cả một chiếc xe tải. Tụi cướp ra lệnh cho hai đứa mình nhoi lên, bơi vào trong. Nhìn gian khoang đen ngòm trên đầu, mình ngừng lại. Mình chẳng muốn chui vào con tàu ma quỉ này chút xíu nào. Nhưng một tên cướp thúc ngọn lao nhọn hoắt vào sườn mình. Không còn cách nào khác, hai đứa đành phải bơi vào chiếc tàu ngầm sát nhân của Saint Dane.
Tụi mình bơi trong căn hầm tối thui, trong khi cánh cửa sắt bên dưới khép kín lại. Tiếng không khí xì xì cho mình biết, chúng đang bơm nước ra khỏi khoang. Chỉ một lúc sau, hai đứa mình đã đứng trên cánh cửa vừa đóng lại. Khi nước đã rút ra hết, đèn bỗng bật sáng và điều mình nhìn thấy làm tình hình vốn đã khủng khiếp lại càng tệ hại hơn.
Ngay bên cạnh hai đứa mình, trong cái khoang rộng lớn này, chính là cái xe tải độc nhất đã được phóng ra khỏi Faar. Chắc Saint Dane đã bắt được ngay khi nó rời thành phố ngâm dưới nước. Thật nản lòng. Vậy là không còn mảy may cơ hội nào cứu những nông trại nữa. Saint Dane đã giành chiến thắng tuyệt đối rồi. Hắn không để lại chút sơ hở nào.
Trông Spader cũng tuyệt vọng, thiểu não như mình.
Một tên cướp ra lệnh:
- Bỏ tất cả đồ đạc xuống.
Hai đứa lột quả cầu dưỡng khí, bỏ xuống cùng hai máy phóng nước.
- Đi. Thủ lãnh đang chờ các ngươi.
Lại thêm một cú thúc bằng ngọn lao. Spader và mình được đưa ra khỏi khoang, xuyên suốt con tàu ngầm để tới gặp Saint Dane. Ở quê nhà, chưa bao giờ mình được vào một tàu ngầm, chỉ được thấy trên hình chụp và phim ảnh thôi. Nhưng so với những tàu ngầm kỹ thuật cao trên Trái Đất Thứ Hai, con tàu này trông khá đơn giản. Mình tưởng sẽ thấy đủ loại ống, dây, nắp van... nhưng chẳng thấy gì. Trái lại, nó tù túng với một lối đi chật hẹp.
Thình lình con tàu bỗng rung lên làm ai nấy suýt ngã. Mình vội hỏi:
- Cái gì vậy?
Một tên cướp trả lời:
- Tàu đang nổi lên. Cứ đi đi.
Tới một cầu thang, hai tên cướp lên trước, rồi tới hai đứa mình, hai tên kia theo sát đằng sau. Chúng không hề lơi lỏng với tụi mình. Chẳng hiểu sao chúng phải làm vậy, bộ tụi mình còn ngả nào khác để thoát sao.
Cầu thang đưa mình lên một nơi giống như buồng lái của tàu ngầm. Cũng chẳng có vẻ gì là hiện đại như những tàu ngầm mình đã biết. Hai tên cướp ngồi sau hai bánh lái. Ba tên khác đứng trước những bảng đầy núm điều khiển. Mình tin chắc, một trong những tên này đã điều khiển vũ khí bắn phá thành phố Faar. Còn một gã nữa có mặt tại đây, mình chắc hai bạn đã đoán ra kẻ đó là ai.
Chính là Roder, tên thuyền trưởng hải tặc. Tất nhiên chúng ta đều biết, thật sự hắn là Saint Dane. Đứng giữa hai tên đang cầm bánh lái, hắn nhìn qua ô cửa sổ nhìn ra lòng biển. Một tên cướp báo cáo:
- Chúng tôi chỉ tìm thấy hai thằng.
Saint Dane quay lại, thân mật mỉm cười:
- Chào mừng hai bạn lên tàu. Ta rất thích những món đồ chơi ở Cloral. Hai người có thích không?
Hai đứa mình đều im lặng. Ý hắn là gì vậy? Liếc qua Spader, mình thấy hàm răng anh ta nghiến chặt. Mối căm thù Saint Dane đã giết cha lại ngùn ngụt trong anh. Mình thật sự mong sao Spader đừng làm điều gì thiếu suy nghĩ.
Hắn hỏi tiếp:
- Còn ông bạn Press của ta đâu? Hy vọng ông ta không còn ở trong Faar nữa.
Mình không trả lời. Saint Dane lại gần, nhìn thẳng mắt mình. Không muốn hắn nghĩ là hắn làm mình sợ, nên mình trợn mắt nhìn lại. Cứ như hắn đang rà soát tư tưởng mình. Sau mấy giây, hắn lắc đầu nói:
- Tất cả đã hiển hiện trong mắt mi rồi, Pendragon. Press đã chết. Ta rất tiếc. Lão là một đối thủ xứng đáng, nhưng như ta đã nói trước đây: không thể hạ nổi ta đâu. Chuyện phải thế thôi.
Không thể chịu nổi mấy câu nói đó, mình bộp lại ngay:
- Không đúng. Cloral chưa kết thúc.
Saint Dane cười hì hì như mình là thằng nhóc ngu ngốc không hiểu nổi hắn đang nói gì. Mình ghét kiểu cách của hắn. Vì… hầu như hắn có lý. Hắn lại hỏi:
- Mi nghĩ vậy sao? Để ta cho mi thấy.
Hắn chỉ tay ra trước, và mình thấy ánh sáng bên ngoài rọi qua cửa sổ. Mình không còn ở dưới nước nữa.
Một tên cướp bên bàn kiểm soát lên tiếng:
- Hoàn tất.
Tên đang đứng gác tụi mình tiến tới một cửa tròn cuối buồng lái. Hắn vặn một bánh lái trên cánh cửa, mở khoá rồi đẩy cánh cửa có bản lề mở vào trong. Ánh nắng tràn ngập tàu ngầm.
Saint Dane đưa tay nói:
- Mời.
Mình tiến tới cửa, bước ra ngoài. Spader theo sau.
Buồng lái đặt trong tháp, trên phần chính của thân tàu, vì vậy khi tụi mình ra ngoài là bước ngay vào điểm cao nhất của tàu. Con tàu rất lớn. Tù mũi tới đuôi dài chừng năm mươi mét. Tháp kiểm soát chiếm chừng hai phần ba phía trước tàu. Những khẩu đại bác dài vươn ra từ tháp kiểm soát. Không lớn bằng những đại bác trên tàu chiến, những rõ ràng là chúng rất nguy hiểm.
Saint Dane vượt qua bọn mình, tiến lên mũi tàu. Hắn ra lệnh:
- Lại đây.
Spader và mình bắt buộc phải đi theo. Saint Dane và hai đứa mình đứng sát mũi tàu. Hắn lên tiếng hỏi:
- Hai ngươi thấy gì kia không?
Nhìn phía trước, lúc đầu không thấy gì, nhưng khi mắt đã quen với ánh sáng, mình biết hắn đang nói đến chuyện gì. Đó là một vùng nước xoáy khổng lồ. Mình lặp lại: khổng lồ! Không cần thắc mắc nguyên nhân nào tạo ra con xoáy đó. Vì tụ điểm xoáy nước ngay phía trên mái vòm của Faar bị vỡ. Nước quay vòng vòng, trút vào thành phố, tạo thành một dòng xoáy khủng khiếp.
Saint Dane khoanh tay trước ngực, mỉm cười chiêm ngưỡng tác phẩm của hắn. Spader nói:
- Hai người…
Nhưng Saint Dane đưa tay lên ngắt lời anh:
- Khoan. Chờ thêm một chút.
Hai đứa mình lom lom nhìn vũng nước xoáy. Hắn nói đúng: chỉ một lát sau dòng xoáy ngừng lại. Mặt nước êm ả mấy giây, và rồi… một bong bóng khổng lồ nổ trên mặt nước. Saint Dane lẩm bẩm:
- Vĩnh biệt Faar!
Thật đau lòng! Bong bóng không khí đó chnhs là hơi thở sau cùng của Faar. Bây giờ toàn bộ thành phố đã chìm dưới nước. Mặt biển êm đềm trở lại.
Saint Dane quay lại, lịch sự hỏi Spader:
- Nào, mi định nói gì?
- Hai người lái xe tải đâu?
Saint Dane phẩy tay như đó là chuyện nhỏ:
- Ồ, ta quăng chúng xuống biển rồi. Hai con cá nhép có gì quan trọng đâu. Nhưng chúng cũng đã giúp ta được tí chút.
Mình hỏi:
- Giúp gì?
- Ngay khi thấy chúng vọt ra khỏi Faar, ta biết ngay mục tiêu chính xác để bắn phá và làm hư hỏng đội thuyền của chúng. Không còn bóng dáng con thuyền nào hiện ra nữa. Ha ha ha! Vì vậy ta mới thành công.
Spader giận dữ quát lên:
- Mi gài bẫy cả chục người kẹt trong đó!
Saint Dane ôn tồn tiếp lời:
- Và tàn phá cả con tim lẫn linh hồn Cloral. Không tệ lắm cho công việc của một buổi chiều, đúng không?
Mình cảm thấy sự căng thẳng của Spader. Lòng căm thù cuồn cuộn sắp đẩy anh xông vào Saint Dane. Vậy sẽ nguy to. Mình vội đặt tay lên vai anh ta. Spader nhảy dựng lên. Anh phát điên lên thật rồi. Mình cố nói thật nhẹ nhàng:
- Bình tĩnh, Spader.
Spader hít thở kiềm chế, có vẻ thư giãn hơn một chút.
Saint Dane nói với mình:
- Mi làm ta ngạc nhiên đấy, Pendragon. Mi trở nên khôn ngoan hơn khi chúng ta gặp nhau tại Denduron nhiều.
Mình đốp lại:
- Ta đã hạ mi tại Denduron.
- Mi tưởng vậy thôi. Thật tình, mi có thật sự nghĩ, ta chỉ quan tâm xem lãnh địa nào là quân cờ đô-mi-nô đầu tiên của ta không? Cloral hay Denduron thì cũng tốt như nhau. Như ta đã nói, chỉ cần quân cờ đầu tiên đổ, lần lượt tất cả những quân còn lại sẽ đổ theo.
Spader gào lên:
- Cloral chưa sụp đổ.
Saint Dane tự mãn đáp:
- Nhưng sẽ đổ. Dần dần chúng sẽ tìm được cách tẩy sạch chất độc trong hoa màu, nhưng trước đó, sẽ có hàng ngàn ngàn người bị chết và hàng ngàn ngàn kẻ nhào vào cuộc chiến. Với tất cả các khu cư trú cùng tồn tại, thì đó là sự cân bằng tinh tế. Nhưng hiện nay, Faar đã không còn, cán cân có phân chênh lệch.
Saint Dane bước lại, cúi sát mặt mình. Bốn mắt ngang tầm nhau. Hắn đứng gần tới nỗi mình ngửi thấy cả hơi thở của hắn. Chua lè. Mình chẳng ngạc nhiên. Nhưng mình không lùi một bước. Còn lâu. Giọng hắn êm như ru:
- Tất cả đều xảy ra chính xác như kế hoạch của ta. Kể cả nếu mi định cản đường ta tại đây, ta sẽ chuyển qua lãnh địa khác. Pendragon, mi không thể biết chuyện gì chờ đợi mi phía trước. Nếu tiếp tục chống đối ta, chắc chắn mi sẽ đi vào con đường khốn khổ của những Lữ khách trước đây đã từng đi. Mi muốn vậy sao? Mi muốn chết một cách vô ích như cha của Spader, mụ Osa và lão Press sao?
Câu nói cuối của hắn làm mình đau nhói, nhưng mình sẽ không lộ ra cho hắn biết điều đó.
Hắn lại cười, đầy vẻ mồi chài dụ dỗ:
- Lời mời của ta vẫn còn đó Pendragon. Khi Halla thuộc về ta, sẽ có những phần thưởng xứng đáng dành cho những kẻ giúp ta. Hình như mi rất khoái bì bõm quanh Cloral? Ta sẽ tặng mi lãnh địa đó. Tha hồ làm theo ý thích: tái thiết lại các nông trại, ban cho Spader chức đô đốc chỉ huy tàu thuyền. Mi sẽ là người hùng, được mọi người yêu quí. Mọi chuyện sẽ dễ dàng, chiến tranh sẽ chấm dứt. Mi nghĩ sao?
Rất khó cắt nghĩa vì sao, nhưng ngay lúc đó trong mình bỗng có điều thay đổi. Đúng. Mình vẫn còn sợ Saint Dane. Mình vẫn không hiểu nhiều về việc trở thành một Lữ khách, thậm chí không hiểu vì sao mình lại được chọn. Còn cả triệu điều mình cần tìm hiểu, nhưng ngay lúc đó, một điều rất rõ ràng làm mình cảm thấy tràn ngập sự tự tin như… đang đứng trong sân bóng rổ tại Stony Brook vậy. Mình hỏi Saint Dane:
- Mi muốn biết ta đang nghĩ gì không? Ta nghĩ, nếu sự thật mi biết trước những gì sắp xảy ra, nếu mi thật sự tin đây là tất cả những gì nằm trong kế hoạch của mi, và mi không thể nào thất bại, thì… chẳng bao giờ mi phải năn nỉ ta theo mi.
Saint Dane chớp mắt. Thật mà, rõ ràng mình thấy hắn chớp mắt. Mình đã điểm trúng yếu huyệt của hắn. Mình nói luôn:
- Ta nghĩ gì ư? Không cần phải tại đây, hôm nay, hay trên lãnh địa này, mà ngay từ khi lần đầu gặp mi tại Trái Đất Thứ Hai, ta đã nghĩ rằng: khi chuyện này kết thúc, chính ta sẽ là người triệt hạ mi. Vì… chuyện chắc chắn phải thế thôi.
Một xao động trong mắt Saint Dane. Một chút thôi. Hắn không nghẹt thở, không gào lên, không có bất kỳ phản ứng gì, nhưng mình thấy điều đó: Saint Dane sợ mình. Mình tin chắc vậy.
Mình và hắn cứ đứng đó, không ai biết ai sẽ là kẻ đi bước kế tiếp. Đúng lúc đó, một âm thanh từ xa mơ hồ vọng lại. Nhưng rõ ràng là một âm thanh mình đã từng nghe trước đây. Đó là tiếng rít nhẹ trong không gian. Đang tiến lại gần. Rất nhanh. Mình từng nghe âm thanh này ở đâu kìa? Đứng hai giây, mình nhớ ra ngay.
Quay lại Spader, mình la lên:
- Pháo kích!
Mình kéo Spader nằm xuống boong. Lập tức, con tàu ngầm lãnh một quả pháo nổ ầm. Tháp kiểm soát trúng một quả đạn nước - giống lại đạn Saint Dane đã bắn vào Grallion. Âm thanh mình nghe chính là một quả pháo kích.
Bùm! Bùm! Tháp kiểm soát bị trúng thêm hai quả pháo nữa. Con tàu ngầm nghiêng ngả trên mặt nước. Những đợt tấn công này đến từ đâu?
Saint Dane kêu lên:
- Nhìn kìa!
Mình nhìn sang bên mạn tàu ngầm và thấy một hình ảnh tuyệt vời. Lúc đầu mình tưởng nằm mơ. Nhưng không. Đó là một đoàn thuyền cao tốc, chở đầy thuỷ vụ, và… họ đang tấn công.
Spader cười ha hả:
- Pendragon, hô hây, đó chính là Yenza. Bà ấy đi trước chúng mình một bước.
Vậy là, trong khi tụi mình ở dưới nước, Yenza đã gọi đội thuyền cứu hộ. Và họ đang kéo tới với toàn bộ lực lượng. Nhiều thuyền cao tốc trông giống tàu chiến hơn. Không đồ sộ bằng tàu chiến, nhưng rõ ràng là có thể đương đầu với chiếc tàu ngầm này.
Lúc này trên boong tàu ngầm nhốn nháo hẳn lên. Saint Dane la hét:
- Lặn! Xuống nước ngay!
Một tên cướp gào toáng lên:
- Không được, thủ lãnh ơi.
Gã đó chỉ lên tháp kiểm soát. Đúng vậy, mấy quả pháo đầu tiên đã xé toạc một lỗ toang hoác trên vách tháp. Nếu tàu lặn, nước tràn vào, sẽ bị chìm ngay. Saint Dane nhìn lên tháp kiểm soát, rồi lại nhìn đoàn thuyền đang tiến lại, tức giận tái mặt. Mình khoái quá. Khi hắn nổi giận, có nghĩa là mọi việc đang lọt khỏi tầm tay hắn. Và điều này ít khi xảy ra. Hắn ra lệnh:
- Đại bác. Bắn đuổi chúng đi.
Hắn chạy dọc boong, rồi biến vào tháp kiểm soát, không thèm quan tâm đến mình và Spader đang nằm sóng soài trên sàn tàu. Đúng thôi, hắn đâu cần phải quan tâm đến hai đứa mình làm gì, vì chính bọn mình cũng đang là mục tiêu ăn đạn mà. Spader bảo:
- Chuồn được rồi, anh bạn. Lặn xuống nước, bơi lại họ.
Liên tiếp ba tiếng nổ gần, làm những đợt sóng dội lên phủ hai đứa mình. Lúc này tụi cướp đã bắt đầu bắn trả. Trận chiến sẽ rất khốc liệt - rất nhộn, như Spader vẫn nói – và mình không muốn trôi dạt giữa hai làn đạn. Mình bảo Spader:
- Mình có ý kiến này hay hơn.
Đứng dậy, mình chạy về phía tháp kiểm soát. Thêm hai quả đạn trúng thân tàu. Con tàu rung bần bật làm mình suýt ngã. Nhưng Spader đã chộp mình lại và dìu mình đi. Anh nói:
- Không có đường nào để chạy đâu, Pendragon.
- Sao không?
Vừa trả lời mình vừa chạy vào trong tháp. Spader theo sát sau mình.
Hai đứa phải xô đẩy tụi cướp đang chen lấn nhau vào vị trí tác chiến. Không tên nào thèm ngó tới hai đứa mình. Chúng chỉ là cướp thôi, nhớ không? Chúng không hề biết gì về kế hoạch to lớn chinh phục tất cả các lãnh địa và nắm quyền kiểm soát Halla của Saint Dane. Chúng chỉ biết một điều là đang bị tấn công.
Chính Saint Dane cũng đang muốn đánh. Hắn đứng tại vị trí, quát tháo ra lệnh cho tàu đổi hướng, để tránh trở thành mục tiêu quá rộng lớn. Lúc này là thời điểm tốt nhất để chuồn ra khỏi đây.
Mình đưa Spader trở lại lối cũ, xuống thang, vào thân tàu, tiến về khoang nước mà tụi mình đã chui vào để lên tàu. Mính tính toán là chỉ có một cách duy nhất có thể ra khỏi tàu ngầm này và sống sót: cướp chiếc xe tải.
Vừa chạy, hai đứa vừa bị sức mạnh của đạn bắn vào thân tàu xô ngả nghiêng. Yenza rải đạn như mưa. Ngay khi mình và Spader thoát khỏi đây, chị ta hãy nã đạn vào đây thì quá tốt. Giống như kiểu chị ta đã tấn công con tàu chiến trước đây.
Rất may là khó có thể lạc trong con tày ngầm này, vì vậy hai đứa dễ dàng tìm ra khoang sát đáy tàu. Mở cửa, nhìn thấy chiếc xe tải, Spader ngạc nhiên cười lớn:
- Sao mình không nghĩ ra vụ này hả?
- Anh biết điều khiển chứ?
- Pendragon, nếu di chuyển nó xuống nước, mình sẽ lái được.
- OK. Nhưng làm sao đưa nó ra khỏi đây?
Spader nhìn mình theo kiểu: “Đừng hỏi ấm ớ vậy chứ, anh bạn”, rồi chạy tới xe tải. Nhảy vào vòm buồng lái, Spader chỉ dẫn:
- Thu nhặt hết đồ của chúng ta rồi lại gần những chốt vặn kia.
Mình nhặt hai máy phóng nước và hai quả cầu dưỡng khí, ném mỗi thứ một cái cho Spader lúc này đang đứng, nửa người thò ra khỏi vòm buồng lái. Mình hỏi:
- Bây giờ làm gì?
- Bốn chốt vặn. Một cho nước vào khoang. Một rút nước ra. Chốt thứ ba mở cửa vào tàu. Chốt thứ tư đóng cửa lại. Không cần bơm nước vào, vì chúng ta đang ở trên mặt nước rồi. Chỉ việc mở cửa là chúng ta có thể chuồn ngay.
- OK. Nhưng chốt mở cửa là cái nào?
- Hô hây, Pendragon, đâu phải chuyện gì mình cũng biết.
Nói rồi, anh thụt vào trong vòm buồng lái, bắt đầu khởi động máy. Đây là anh chàng Spader của ngày mình mới gặp, ngày cha anh chưa bị giết. Mình cảm thấy rất mừng.
Lại gần bốn chốt vặn, mình chẳng thấy dấu hiệu gì để có thể phân biệt. Chỉ còn cách… đoán. Mình phải vận dụng tất cả kinh nghiệm và khả năng đặc biệt của Lữ khách để đoán mò. Phương pháp đó là…
“Đông, tây, nam… bắc!” Mình kéo chốt “bắc”, và sau một tiếng rít kẽo kẹt, mặt sàn bắt đầu chuyển động. Cánh cửa kéo sang một bên. Đi thôi! Khổ nỗi, cánh cửa vừa mở, thì một hồi còi báo động lanh lảnh vang lên. Hồi còi đó chỉ có một nghĩa là “Có kẻ đang đào tẩu.” Mình tin chắc, ít nhất sẽ có một tên cướp xuất hiện. Spader hét toáng lên:
- Vào xe ngay.
Chạy băng qua mặt sàn đang dịch chuyển, mình thót lên buông lái xe tải. Hai chân mình còn chới với bên ngoài, Spader đã vội nói:
- Nắm chặt, anh bạn. Trước mắt hãy ra khỏi đây cái đã.
Anh ta có lý. Lúc này, sàn cửa đã mở toang, nhưng xe tải lại không di chuyển được, vì còn hai cái móc treo tụi mình lơ lửng trên mặt nước. Mình hỏi:
- Làm sao bây giờ?
- Xoay cái chốt kia đi.
Một cái chốt ngay trên đầu mình. Nắm chốt, mình kéo bật ngược lại. Oa! Cái xe tải rơi tõm xuống nước. Mình lộn tùng phèo vào cái buồng lái hình cầu, ngay trên đùi Spader. Spader cười nói:
- Cảm ơn đã bay vào, mình đỡ mất công kéo anh bạn lên. Nào, đóng cửa trên lại.
Mình đứng dậy, kéo vòm mái khép lại trên đầu hai đứa. Spader ngồi sau tay lái, mình ngồi bên phải anh, cả hai sẵn sàng chạy.
Ngay lúc đó, cửa dẫn vào khoang bật mở. Hai tên cướp với súng phóng lao xông vào. Mình rối rít giục Spader:
- Lặn đi.
Spader bật bốn nút gạt, bọt nước ùng ục chung quanh tụi mình và xe tải bắt đầu chìm xuống. Hai tên cướp kề súng lên vai nhắm. Mình chỉ còn biết hy vọng mái vòm trong suốt của xe tải đủ mạnh, để có thể chịu đựng nổi những viên đạn nước bắn trực diện như vậy. Không phải chờ lâu. Hai tên cướp bóp cò. Mình hụp vội xuống. Tưởng mái vòm tan thành từng mảnh. Nhưng không. Những viên đạn nước không làm xước một vết trên lá chắn trong suốt của hai đứa mình. Ghi thêm một điểm cho các thiên tài của Faar.
Tụi mình sắp lặn xuống hết rồi. Hai tên cướp ngừng bắn, ngẩn tò te nhìn tụi mình chìm xuống dưới mặt nước. Rồi, ngay khi nước sắp phủ kín hai đứa, thêm một kẻ khác bước vào khoang hầm. Chính là Saint Dane. Trong một thoáng, rõ ràng mình thấy vẻ lo lắng trên mặt hắn. Đó là hình ảnh cuối cùng của Saint Dane trước khi mình chìm hẳn xuống nước.
Spader điều khiển chiếc xe tải thành thạo như tài xế xe tải chuyên nghiệp. Xuống khỏi đáy tàu ngầm, anh tăng tốc, và chúng mình vọt đi, bỏ lại bóng tối phía sau. Mình hỏi:
- Còn mấy khẩu đại bác mà chúng đã dùng để bắn Faar? Chúng có thể làm nổ tung đoàn thuyền của Yenza.
- Đúng, nhưng sẽ không làm được điều đó. Vì chúng chỉ có thể bắn khi tàu ngầm lặn dưới nước. Yenza biết rõ phải làm gì. Chị ta khoá họng tháp kiểm soát để chúng không thể lặn được nữa. Saint Dane đã phạm một sai lầm lớn. Trên mặt nước, hắn không tương xứng với bạn bè tôi. Chỉ còn lại một vấn đề.
- Là gì?
- Mọi chuyện kết thúc quá nhanh. MÌnh muốn lên với họ, để tự tay nã cho Saint Dane mấy phát trước khi hoàn tất cái trò nhộn này.
Nhìn lại tàu ngầm đen ngòm ngòm, mình nghĩ, nếu Spader nói đúng thì trận chiến bên trên đã chấm dứt. Yenza đã khống chế được tụi cướp và - với một chút may mắn – thằng cha Saint Dane sẽ chìm nghỉm cùng chiếc tàu ngầm của hắn. Mình không còn lo lắng đến những gì đang xảy ra trên kia. Tâm trí mình hoàn toàn dồn vào chuyện khác. Vì vậy, mình với tay, tắt máy.
- Ê! Làm gì vậy, anh bạn?
Mình nghiêm túc hỏi:
- Anh thật sự biết điều khiển xe này, đúng không? Đừng cố ra vẻ người hùng thuỷ vụ với tôi. Tôi cần phải biết sự thật.
- Đây là một bộ máy rất tốt. Tiến bộ hơn tất cả những gì mà mình đã thấy. Nhưng như vậy lại càng dễ. Tóm lại, nói khiêm nhường một tí, mình có thể luồn lách cô em xinh đẹp này qua một thảm tảo biển dài cả dặm mà không làm đứt một cọng lá.
Thấy mình trầm ngâm suy tính, Spader hỏi:
- Nghĩ gì vậy, Pendragon? Cậu định trút hoá chất trên xe này xuống các nông trại phải không?
- Ý kiến đó cũng hay, nhưng không. Chúng ta sẽ làm chuyện đó sau. Ngay lúc này mình đang nghĩ đến một điều khác.
- Chuyện gì vậy?
- Mình muốn đi tìm cậu Press.
Spader trợn mắt ngạc nhiên. Anh ta không ngờ mình nói câu đó.
- Hô hây, bạn ơi. Cậu biết nguy hiểm đến thế nào không? Tìm đường xuống cái thành phố đã bị đánh chìm đó, lặn lội qua những đống đổ nát, chúng ta sẽ bị vướng víu, mắt kẹt với đủ thứ trôi nổi chung quanh. Nếu may mắn tới được dưới đáy, chúng ta phải đào xới qua một đống mảnh san hô bao kín cửa chỉ với một cánh tay cơ khí của xe tải mà chúng ta chưa bao giờ sử dụng trước đó. Hơn nữa, chúng ta biết cánh tay máy này không đủ sức nâng một trọng lượng nặng nề như thế. Mà… ông Press cùng những người kia khó lòng còn sống sót dưới đó. Cậu biết cậu đang đòi hỏi gì không?
- Biết chứ. Biết là phải cộng những khó khăn đó lại.
- Cậu điên rồi.
Nhưng chỉ một lát sau, anh ta nhoẻn cười nói:
- Mình khoái ý kiến của cậu rồi đấy.
- Vậy còn chờ gì nữa?
Spader nổ máy, rẽ phải, chúi mũi thuyền phóng trở lại rìa san hô, thăm lại thành phố Faar lần cuối.