Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc (Quyển 1) - Chương 06 - 07
Chương 06: Cảm Giác Có Phụ Thân.
"Ra đây!"
Vân Khê vừa đặt chân trở lại phòng nghỉ ngơi, thì cửa phòng đã bị một nam nhân bạo lực đạp bung ra... Nàng thở dài tiếc hận, sớm biết đám người này đánh nhau không tao nhã như vậy, nàng trực tiếp phái sơn tặc đi đối phó cho xong. Dưới tình huống bình thường, nàng không muốn chính mình động thủ.
"Cha mẹ ngươi không có dạy ngươi, không thể tùy tiện vào phòng của nữ tử sao? Ngươi tùy tùy tiện tiện xông vào như vậy, vạn nhất thấy cái không nên thấy, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?"
"Ngươi hao tổn tâm cơ lừa ta xuống núi, mục đích chính là muốn ta thay ngươi đánh nhau sao? Những người đó rõ ràng là tới tìm ngươi trả thù, ngươi lại kéo ta xuống nước, ngươi quá ghê tởm đi!"
Long Thiên Thần rất tức giận, hơn nữa lại nhìn vẻ mặt vân đạm phong khinh của nàng, bộ dáng như việc gì cũng đều không liên quan đến mình, thì càng thêm tức giận. Đùa bỡn hắn rất vui vẻ sao? Nếu chọc hắn nóng nảy, hắn... Không được, hắn càng muốn ở lại, nhìn xem một ngày nào đó nàng ấy sẽ gặp khó khăn trong tay mình, ha ha…!
Vân Khê đứng lên, chen vai hắn mà đi qua, từ đầu đến cuối hoàn toàn không đem lời nói của hắn để trong lòng.
"Người đâu?"
"Ở, cánh cửa, chỗ ra vào!"Long Thiên Thần nghiến răng nghiến lợi.
Cảm thấy quanh thân hắn phóng ra lửa giận, Vân Khê dừng chân, đứng cách một bước, bỗng nhiên nàng xoay đầu nhìn lại, nở nụ cười xinh đẹp với hắn. Chỉ một thoáng, cả căn phòng như bừng sáng, hương mai lan tỏa.
Long Thiên Thần ngây ngẩn một trận, bị lạc trong nụ cười khuynh thành của nàng.
"Ai bảo ngươi là Long đại hiệp một đời phong độ nhã nhặn đây?" Vân Khê cúi đầu ghé vào tai hắn thì thầm một câu khôi hài.
Long Thiên Thần hoàn hồn, hướng về phía nàng hừ lạnh một tiếng, ngửa đầu lên nhìn trời.
Hừ, mỹ nhân kế, đối với bản đại hiệp vô dụng!
Bạch y đẹp hơn tuyết theo gió lắc nhẹ, hai tay ôm kiếm trước ngực, dung nhan tuấn mỹ bị chọc tức được ánh trăng nhàn nhạt chiếu lên một tầng quang hoa (ánh sáng rực rỡ), gò má phình lên, bộ dáng kia cùng Tiểu Mặc của nàng tương tự như thế. Trong nháy mắt, nàng cơ hồ cho rằng hắn chính là cha ruột của Tiểu Mặc, bởi vì ánh mắt của họ có bảy tám phần giống nhau.
Thật là đáng yêu!
Nàng không nhịn được liền nhón mũi chân, tiến tới bên cạnh gương mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên.
Long Thiên Thần toàn thân chấn động, khuôn mặt ửng lên một màu đỏ.
Đây là tình huống gì đây? Nàng, nàng vừa mới hôn trộm hắn?
Ghê tởm, nụ hôn đầu mà bản đại hiệp giữ gìn hai mươi năm a a a...
Nữ nhân này thật đúng là... Vô sỉ, vô sỉ đến cực điểm! Nhưng mà, cánh môi mềm mại của nàng dán lên mặt hắn, xúc cảm tê tê dại dại kia, tạo nên một trận như điện giật, đánh thẳng vào nơi mềm mại nhất ở đáy lòng của hắn, cảm giác này... Thật cũng không tồi!
"Khụ, bọn họ, bọn họ nói là do Vân gia Nhị tiểu thư phái tới ám sát ngươi." Đi theo nàng tới cửa, đáy lòng Long Thiên Thần nổi lên một trận không được tự nhiên, tâm trạng không ngừng giao chiến, gương mặt tuấn tú nóng bỏng đến lợi hại.
"Nhị tiểu thư?" trên mặt Vân Khê đều là mê mang.
Long Thiên Thần tặng cho nàng một cái liếc xéo đầy xem thường: "Ngươi đừng nói với ta, ngươi không biết Nhị tiểu thư là ai?"
"Ta dĩ nhiên biết, nàng là muội muội của ta." Vân Khê sờ sờ cằm, vẻ mặt mê mang như cũ.
Long Thiên Thần mang vẻ mặt không tin: "Vậy ngươi còn lộ cái biểu tình này?"
Vân Khê lông mày cau lên, từ từ nói: "Ta chỉ là đang nghĩ, ta cùng nàng nước giếng không phạm nước sông, tại sao nàng lại muốn lấy mạng của ta?"
"Các ngươi biết nguyên nhân không?" Nàng hướng về nhóm hắc y nhân bị ném ngổn ngang ngoài cửa, quăng tới một ánh mắt rất có uy nghiêm.
Hắc y nhân mãnh liệt lắc đầu: "Đại tiểu thư, chúng ta chẳng qua là nghe lệnh làm việc, ngài cho chúng ta một con đường sống đi." Bọn họ đã bị Long Thiên Thần làm sợ, sớm biết bên cạnh người bị hại có một vị cao thủ võ công cao cường như vậy, bọn họ sẽ không nhận vụ làm ăn này.
"Các ngươi lấy của nàng bao nhiêu bạc?" Vân Khê hỏi.
"Tổng cộng một trăm lượng." Hắc y nhân thành thật trả lời, hai tay còn đem ngân phiếu dâng lên, bởi vì cái gọi là thẳng thắn sẽ được khoan hồng kháng cự thì bị nghiêm trị, cho nên hắn chủ động nộp tiền đã nhận, tranh thủ để được xử lý khoan dung.
"Cái gì?!" Vân Khê kinh hô lên.
Thủ lĩnh hắc y nhân khẽ run run chăm chú nhìn nàng, sau lưng hắn đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh, cho dù là ai đi nữa, khi biết muội muội ruột thịt mướn người giết mình, cũng đều cũng sẽ phản ứng như vậy đi?
Long Thiên Thần cũng cực kỳ đồng tình nhìn nàng, quả nhiên là nhân phẩm kém, nàng ta làm người quá thất bại rồi, cho nên mới phải bị báo ứng lần này.
Hai người đang chìm đắm trong sự suy đoán của bản thân, vì thế mà câu nói tiếp theo của Vân Khê, lại làm cho hai người cơ hồ ngã quỵ trên mặt đất.
"Thật quá đáng! Mạng của ta chẳng lẽ chỉ trị giá có một trăm lượng?" Vân Khê tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng!
Nàng tức giận túm lấy ngân phiếu trong tay thủ lĩnh đám hắc y nhân, trở tay ném lại cho hắn một đồng tiền, híp mắt lạnh lùng nói: "Ta hiện tại cho ngươi một đồng tiền, ngươi đi giết Nhị tiểu thư cho ta! Mạng của nàng phải ti tiện hơn nhiều so với ta!"
"Hừ, mạng của ta thế nhưng chỉ đáng giá một trăm lượng, thật quá mức, quả thực muốn chết!" "Rầm" một tiếng vang lên, thân ảnh của nàng bị cửa phòng ngăn lại ở bên trong.
Mọi người ở ngoài cửa đều hoàn toàn hóa đá, thì ra chỉ vì một trăm lượng muốn mua mệnh của nàng mà làm nàng phát hỏa lớn đến như vậy, trên đời này cũng chỉ có vị thần nhân này thôi a!
"Đại hiệp..." Thủ lĩnh nhóm hắc y nhân bộ dạng đáng thương nhìn Long Thiên Thần, đem hy vọng sống sót toàn bộ ký thác vào người hắn.
Long Thiên Thần tâm tình rét lạnh liếc hắn một cái, rồi quát lớn: "Tất cả đều cút cho ta!"
Bên trong phòng, thân thể Vân Khê tựa ở phía sau cửa, đáy mắt xẹt qua một tia sáng nguy hiểm. Không nghĩ tới mẹ con nàng còn chưa có tiến vào biên cảnh Nam Hi quốc liền gặp phải ám sát, lần trở về Vân gia này đến tột cùng là phúc hay họa, khó có thể biết trước. Nhưng nàng có thể khẳng định rằng, có người ở Vân gia không hy vọng nàng trở về, thậm chí không tiếc muốn lấy tánh mạng của nàng.
Nàng rời đi Vân gia sáu năm, xác thực mà nói ban đầu là do để Vân Khê tránh khỏi bị hiềm nghi khi sinh con, mới rời đi Vân gia sáu năm. Trong sáu năm này, nàng cơ hồ là không có bất kỳ liên lạc nào với Vân gia, nếu không phải sắp tới là sinh nhật thứ bảy mươi của Vân lão gia tử, họ cố ý gọi nàng trở về tham gia thọ yến, thì có lẽ nàng cũng sẽ không cùng người của Vân gia có bất kỳ quan hệ nào.
Muội muội của nàng, Nhị tiểu thư Vân gia Vân Mạnh Dao, đến tột cùng vì sao lại căm thù nàng như thế, đến nỗi phải lấy tánh mạng của nàng? Vô luận là nguyên nhân gì, khoản nợ này nàng nhớ kỹ, thiếu nợ, thì luôn phải trả!
Trong mơ màng tỉnh lại, phát hiện nhi tử đang quỳ gối ngồi ở đầu giường, không biết bé đang suy nghĩ cái gì, mà hai chân mày nhỏ nhăn lại thành một đoàn. Tiểu Bạch liền vùi ở trong ngực của bé, mở to một đôi mắt mê mang, vẻ mặt cùng chủ nhân của nó không khác bao nhiêu.
"Tiểu tử thúi, thế nào còn chưa ngủ? Hơn nửa đêm giả bộ dạng u buồn cái gì?" Nhi tử cả đêm đều ở chung một chỗ cùng nhóm người quỷ đoản mệnh, ngay cả nàng làm mẫu thân đều có chút ghen tị, bất quá nàng cũng nhìn ra được nhóm người quỷ đoản mệnh kia không có ác ý, cho nên mới yên tâm để cho nhi tử ở cùng một chỗ với bọn họ.
Vân Tiểu Mặc nâng gò má, ánh mắt nghiêm túc chớp động: "Mẫu thân, người có biện pháp nào trị lành bệnh cho Tường thúc thúc hay không? Tiểu Mặc thật rất thích thúc ấy."
Vân Khê mày nhíu chặt lại, cả người liền thanh tỉnh, nàng tung mình ngồi dậy: "Tiểu Mặc tiểu bằng hữu, chúng ta có nên trò chuyện một lát không? Cái vấn đề này là hết sức nghiêm trọng!"
"Con là bé trai, muốn thích cũng chỉ có thể thích tiểu muội muội xinh đẹp, Đại tỷ tỷ, đại thẩm cũng có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng chính là không thể thích cái quỷ đoản mệnh chỉ có nửa năm tánh mạng đó."
Vân Tiểu Mặc cong cong môi: "Mẫu thân, người đừng nói nhăng nói cuội. Tiểu Mặc thích thúc ấy, là bởi vì thúc ấy tạo cho con cảm giác có phụ thân, làm cho con cảm thấy rất ấm áp, rất an tâm."
Chương 07: Mẫu Thân Còn Chưa Có Bạn Trai
Trong lòng Vân Khê khẽ nhúc nhích, nổi lên tầng tầng rung động, nàng vẫn nghĩ rằng chỉ cần cho bé toàn bộ tình thương của mẫu thân, là bé có thể trưởng thành khỏe mạnh và vui vẻ, nhưng nàng lại không biết hài tử cũng cần tình thương của phụ thân...
"Tiểu Mặc đáng thương!" Vân Khê vuốt vuốt đầu của bé, thở dài nói, "Tình cảm con người là yếu ớt nhất, thúc ấy mang bệnh nan y trên người, rất khó chữa khỏi. Con bây giờ đặt quá nhiều cảm tình vào thúc ấy, một lúc nào đó khi hắn rời đi, con sẽ cảm thấy bi thương, mẹ chẳng qua không hy vọng con phải nếm trải cảm giác đau khổ của sinh ly tử biệt."
Con thật sự còn quá nhỏ, nàng rất sợ một khi nó đặt nhiều tình cảm vào một người, vào thời điểm người ấy mất đi, sẽ bị nhiều thống khổ. Nàng thà rằng nó trở nên lạnh lùng, vô tình, cũng không nguyện ý để cho nó nếm thử cảm giác đau như cắt từng miếng thịt, ray rứt nhức nhối tận tâm can.
"Vậy mẫu thân cứu thúc ấy đi, làm cho thúc ấy không chết, không phải tốt lắm sao? Mẫu thân, người không phải đã luyện được rất nhiều đan dược sao? Ở trong đó có loại đan dược có thể trị lành bệnh của Tường thúc thúc hay không?" Con ngươi bé lóe sáng tràn ngập chấp nhất cùng kiên trì.
Sự chấp nhất cùng kiên trì này, đã dao động đến tâm tư của Vân Khê.
Đứa nhỏ này rất giống nàng, một khi nhận thức một chuyện nào đó, sẽ nhận thức đến chết, kiên trì đến cùng.
Vân Khê thở dài một lần nữa, đáy lòng không khỏi sôi trào nổi lên ghen tuông. Lúc trước trong lòng nhi tử chỉ chứa một người là nàng, nhưng bây giờ lại có một người khác không hiểu sao xông vào nội tâm nho nhỏ đó, làm cho mẫu thân như nàng có chút ghen tỵ với Đông Phương Vân Tường, nàng cũng không biết hắn đến tột cùng đã làm ma pháp gì, tại sao mới quen biết ngắn ngủi không tới thời gian một ngày, đã chinh phục được trái tim nhỏ của nhi tử?
"Con thật sự thích thúc ấy như vậy?"
"Vâng."
"Được rồi, mẹ cố hết sức vậy."
Đích thực là nàng không đủ chắc chắn, nhưng vẫn không đành lòng làm cho nhi tử thất vọng. Tàn Hoa bí lục kia quả thực là có một ít đan dược khởi tử hồi sinh chỉ tồn tại trong truyền thuyết, nhưng mà muốn gom đủ các dược liệu trên còn khó hơn lên trời, thậm chí nàng hoài nghi có một số dược liệu ở bên trong đến tột cùng là có tồn tại trong cái thế giới này hay không?
Vân Tiểu Mặc chiếm được đáp ứng của nàng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời nở rộ ra tia sáng kỳ dị hiếm thấy được, còn vỗ bàn tay nhỏ bé nói: "Cám ơn mẫu thân, con biết mẫu thân đối với Tiểu Mặc là tốt nhất!"
Liếc bé một ánh mắt xem thường xong, Vân Khê một lần nữa vô lực ngã về trên giường.
"Ít giả bộ đi! Lòng của con cũng bị cái quỷ đoản mệnh kia kéo đi rồi, mẫu thân thương tâm muốn chết, ô ô..." Người nào đó bắt đầu già rồi mà không nên nết, ôm gối làm nũng, thuận tay đem Tiểu Bạch bắt vào trong tay hung hăng chà đạp.
Tiểu Mặc Mặc, cứu mạng a!
Tiểu Bạch kêu một cách đáng thương, dưới đáy lòng than thở tại sao mỗi lần bị chà đạp luôn là nó.
Vân Tiểu Mặc nhún vai, thở dài, lộ ra một vẻ mặt không thể làm gì, mỗi lần mẫu thân làm nũng trong lòng bé, bé liền hoàn toàn không có biện pháp nào. Ai, mẫu thân, người chừng mới có thể lớn lên a?
"Tiểu Mặc yêu nhất là mẫu thân! Tiểu Mặc cho mẫu thân dựa vai, kể chuyện xưa dỗ mẫu thân ngủ có được hay không? Ngày xửa ngày xưa, trong núi có một tòa miếu, trong miếu có một lão hòa thượng..."
"Không muốn nghe cái này! Trẻ con quá!"
"Vậy con kể chuyện Võ Tòng giết hổ, kể rằng..."
"Không nghe, không nghe! Ta muốn nghe cổ tích cô bé lọ lem."
"Ách, được rồi! Ngày xửa ngày xưa có một cô bé lọ lem..."
Tiểu Bạch giãy giụa cái đùi, thật vất vả mới thoát khỏi ma trảo, nó ngồi chồm hổm ở vị trí cách khá xa nữ ma đầu. Nhìn mỗ nữ híp mắt vừa hưởng thụ phục vụ đặt biệt, vừa vui thích nghe chuyện xưa, Tiểu Bạch khinh bỉ trợn mắt nhìn thẳng.
Làm ơn đi cổ tích cô bé lọ lem đã nghe mấy trăm lần rồi, còn không có nghe chán? Thật ấu trĩ!
Tiểu Mặc Mặc, người ta muốn nghe chuyện Võ Tòng giết hổ nữa!
Trên đường núi thông qua biên cảnh Nam Hi quốc.
Một hàng dài đội ngũ chia làm hai nhóm trước sau, phía trước là một nhóm người quần áo tương đối hỗn độn, mặc gì cũng có, chẳng hạn khoác áo bằng tấm da gấu lớn, còn có loại mặc như áo ba lỗ, mốt hơn một chút là trực tiếp choàng miếng da hổ che đi bộ phận quan trọng là xong, so với một nhóm phía sau mặc quần áo kỵ binh, đội ngũ thống nhất, những người này quả là một đoàn xiếc thú.
Đi đầu đội ngũ, là một con tuấn mã thuần trắng, trên lưng nó có một đôi nam nữ. Nam bạch y trắng hơn tuyết, phong tư yểu điệu, tiêu sái lỗi lạc, nữ có dung mạo xuất trần, vóc dáng xinh xắn, tuyệt sắc vô song. Xa xa nhìn lại, giống như là một bức tranh tuyệt mỹ, anh hùng mỹ nhân, một đôi tiên đồng ngọc nữ!
Ấy vậy mà sự thật lại không phải như thế, khổ sở trong đó cũng chỉ có chính bản thân Long Thiên Thần mới biết được.
"Ngừng! Ngươi còn không chịu yên? Có thể đừng động nữa hay không?" thanh âm của Long Thiên Thần trầm thấp một cách đè nén, hắn tốt xấu gì cũng là một nam nhân, huyết khí phương cương, làm sao chịu được một nữ nhân ở trong ngực của mình không ngừng cọ xát đây?
Mùi thơm mê người trên cơ thể nàng, thỉnh thoảng truyền vào trong mũi của hắn, đối với hắn mà nói đã là loại khảo nghiệm lớn rồi. Vậy mà nàng còn thường thường vặn vẹo thân thể, thay đổi tư thế ngồi, thỉnh thoảng còn không cẩn thận cọ đến chỗ mẫn cảm của hắn, làm hại hắn gần như muốn thú huyết sôi trào.
"Ngươi cho là, ta muốn thế sao? Nếu như ta cưỡi ngựa được, còn dùng đến ngươi à?" Cưỡi ngựa đích thực nàng không biết, bằng không cũng sẽ không mướn xe ngựa, thuê phu xe đưa hai mẹ con trở về Vân gia, đáng tiếc lúc trước ở Hắc Phong trại bị đám sơn tặc náo loạn một phen, phu xe vội vàng giục xe ngựa chạy mất.
Bộ ngực Long Thiên Thần kịch liệt phập phồng, hắn thật hoài nghi kiếp trước có phải mắc nợ nàng hay không, mà kiếp này nàng chuyên đem tới bực bội cho hắn.
"Không ngờ ta cũng chỉ có một chút tác dụng như vậy? Vậy sao ngươi không cùng ngồi xe ngựa với quỷ đoản mệnh kia?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân!" Lại ném cho hắn một vẻ mặt "Ngươi ngu ngốc a?", Vân Khê tiếp tục nói với bộ dạng đương nhiên "Hơn nữa, ta cùng hắn không quen không biết, sao lại không biết xấu hổ ngồi xe ngựa của hắn đây? Đạo lý này ngươi cũng không hiểu à?"
"Nam nữ thụ thụ bất thân?" Thật chê cười, đây là câu buồn cười nhất mà hắn đã từng nghe qua, hai mắt hắn lưu chuyển, liếc qua lại ở giữa hai người, lúc này cơ hồ đã không còn tý khoảng cách nào, hắn nhíu mày nói, "Vậy hiện ngươi và ta lại là chuyện gì xảy ra?"
Vân Khê mê mang ngẩng đầu lên, một hồi lâu, mới lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ: "A, ta quên mất, ngươi cũng là nam nhân."
Long Thiên Thần đã hoàn toàn bị đả kích rồi, giống như bị sấm sét đánh vào người.
Hiện tại nàng mới cảm giác được sao?
Chẳng lẽ ở trong mắt của nàng, hắn cùng hai chữ nam nhân không liên quan với nhau tý nào sao?
Càng tức giận hơn, là ở phía sau, nàng còn quăng thêm một câu: "Bất quá không sao cả, ta sẽ tận lực quên đi sự thật này."
Chẳng lẽ ngươi xem nhẹ ta còn chưa đủ sao? Long Thiên Thần mở ra đôi môi hơi run run, nhưng một chữ cũng nói không ra, đều do bị nàng chọc tức đến nghẹn.
Đội ngũ ở đằng sau, màn xe ngựa được nhấc lên một góc, tầm mắt của Đông Phương Vân Tường cứ giằng co ở hai bóng lưng trên một tuấn mã màu trắng đi đầu hàng ngũ kia, hắn nhìn đến xuất thần thật lâu. Hai người bọn họ thật sự rất xứng đôi, tựa như một đôi thần tiên quyến lữ. Long Thiên Thần tính tình sảng lảng, tiêu sái không kềm chế được, giống như chim ưng tự do bay lượn phía chân trời. Mà mình thì sao? Giống như một chú chim bị nhốt ở lồng son, thoi thóp, giãy giụa như người sắp chết...
Lông mi nồng đậm từ từ rũ xuống, che dấu mất mát cùng tuyệt vọng nơi đáy mắt, quả nhiên, hết thảy những thứ tốt đẹp trên đời này đều không thuộc về hắn!
"Tường thúc thúc, thúc đang nhìn mẫu thân của con sao?"
Câu hỏi non nớt của Vân Tiểu Mặc khiến trên mặt của Đông Phương Vân Tường nổi lên một tia quẫn bách, hắn nhợt nhạt cười một tiếng, nói: "Không có, thúc thúc chẳng qua là nhìn phong cảnh bên ngoài một chút thôi."
Gạt người!
Ngay cả Tiểu Bạch cũng nhìn ra, thúc rõ ràng là đang nhìn lén mẫu thân.
Vân Tiểu Mặc vuốt vuốt bộ lông mềm mại của Tiểu Bạch, còn Tiểu Bạch thì híp mắt, thoải mái vùi trong ngực của bé, một màn như vậy làm cho người ta thương yêu tới tận tim.
"Mẫu thân bây giờ còn chưa có bạn trai, Thần thúc thúc chẳng qua là tò mò mà tới, cùng mẫu thân một chút quan hệ cũng không có."
Đông Phương Vân Tường có chút dở khóc dở cười, hài tử này, tâm trí quả nhiên cùng hài tử đồng lứa không giống nhau.