Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc (Quyển 1) - Chương 16 - 17

Chương 16: Tiểu Mặc phát lì xì

Từ phòng Đông Phương Vân Tường đi ra, nàng liền thấy Long Thiên Thần đang đứng chờ, thân ảnh cao to đắm chìm trong ánh nắng chiều, như tùng xanh cao ngất đứng sừng sững trong mây mù, chợt một cơn gió nhẹ bay qua, thổi lên mái tóc đen láy của hắn, bồng bềnh như tiên...

Nghe tiếng mở cửa, hắn quay đầu lại nhìn, một nét tĩnh lặng thoáng qua đôi mắt, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn liền lấy lại dáng vẻ phóng đãng không kềm chế được của ngày thường.

"Tin ngươi quay về chắc đã truyền đến Vân gia, hiện tại ngươi tính thế nào, vẫn tiếp tục ở nơi này sao?"

Ánh mắt Vân Khê thản nhiên quét qua người hắn một cái, cảm thấy trong tích tắc ấy hắn có chút gì đó quen thuộc, nhưng nghĩ không ra sự quen thuộc ấy từ đâu đến. Nàng mở miệng, nói một cách thờ ơ: "Ở đây không tốt sao? Chỗ Vân gia thì có người muốn giết ta, mỗi ngày còn phải lo lắng đề phòng, thật mệt đi? Nơi này thì không như vậy, tùy ý lại tự tại, ta muốn mua nơi này, coi nó như là nhà của ta."

Đầu Long Thiên Thần xuất hiện mấy vạch đen: "Ngươi còn muốn làm sơn tặc?"

Hắn thật sự không hiểu, trong lòng nữ nhân này đang suy nghĩ những gì, một nữ nhân bình thường sẽ không có ý tưởng như nàng. Thật ra cũng vì nàng đặc biệt, khơi gợi sự tò mò nên hắn mới ở lại, muốn biết nàng nghĩ gì, hiểu rõ nàng, thậm chí... có một chút ý nghĩ đơn thuần là chinh phục nàng.

Vân Khê nhún nhún chân mày, nói: "Sơn tặc cũng tốt, không bị vương pháp ràng buộc, ngay cả Thiên Hoàng lão tử tới, cũng không giữ được ta."

Lời của nàng chưa dứt, thì từ nơi xa liền truyền đến một thanh âm như chuông đồng.

"Tiểu nha đầu lừa đảo, ngươi có năng lực đó à? Thiên hoàng Lão Tử cũng không thể quản ngươi sao? Vậy Gia gia (ông nội) như ta đây có thể quản ngươi không?"

Vân Khê quay đầu nhìn sang, chỉ thấy một lão nhân khoảng độ sáu mươi tuổi và một nam nhân trung niên đang mặc quan phục, hướng bọn họ đi tới. Hai người này... cảm thấy thật quen! Nhất là ông lão đi tuốt đằng trước, có một vài hình ảnh quen thuộc xẹt qua đầu.

"Mẫu thân, họ là ai vậy?" Vân Tiểu Mặc kéo kéo tay áo Vân Khê, tò mò hỏi.

Vân Khê bĩu môi, chần chờ nói: "Hình như... là ông cố ngoại của con!"

"Ái chà, đây chính là chắt ngoan của ta đi? Nhìn gương mặt này, ánh mắt này, cái miệng nhỏ nhắn này, lớn lên thật giống ông cố ngoại a, vừa nhìn là biết người Vân gia ta, để cho ông cố ngoại bế tý nào!" Vân Mông nhìn Vân Tiểu Mặc, hai mắt lấp lánh tỏa sáng vô cùng, khom người một cái đã ôm Vân Tiểu Mặc vào lòng, cổ họng đều là tiếng cười hào phóng, có thể nhìn ra tâm tình của hắn rất tốt.

Vân Tiểu Mặc bị hắn ôm, chân mày nhỏ nhíu lại: "Lão nhân gia, người có lầm không? Con có xấu như vậy sao?"

Vân Mông khóe mắt giật giật giống như lão ngoan đồng hướng về phía Tiểu Mặc trừng mắt trách cứ: "Tiểu tử thúi, không chừa mặt mũi cho ông cố ngoại!"

"A? Vậy thì giống nhiều hơn một tí." Vân Tiểu Mặc mắt cong cong, cười ngọt ngào.

Quả nhiên, gia đình này đúng là thích được mắng mà!

Long Thiên Thần buồn cười nhìn đôi ông cháu đùa nhau, không khỏi thở dài.

Vân Dật cũng vui mừng nhìn cháu ngoại của mình mấy lần, lại nhìn một chút nữ nhi đã chia cắt nhiều năm, giọng nói cũng nhu hòa rất nhiều: "Khê Nhi, tại sao đã trở lại rồi mà không về nhà trước? Mẹ con còn đang trong phủ chờ con đó." Thần sắc nghiêm túc của hắn, lộ ra nồng đậm ân cần.

Vân Mông nghiêng mặt qua, cũng chen lời: "Bà nội của con cũng vậy, ngày ngày cằn nhằn bên tai ta. Hiện tại tốt rồi, người một nhà chúng ta cuối cùng cũng đoàn tụ."

Vân Khê khẽ thở dài, xem ra cái nhà này là phải trở về rồi.

Vân gia, phủ tướng quân.

Nghe nói Đại tiểu thư và tiểu thiếu gia đã về nhà, nên toàn bộ bọn hạ nhân đều chạy tới cửa phòng, xa xa nhìn quanh. Đại tiểu thư còn chưa vào cửa, các tin liên quan đến nàng đã truyền khắp thành Thấm Dương, mọi người đều biết, nên bọn họ thật tò mò, Đại tiểu thư quen thuộc của bọn họ sao có thể biến hóa lớn như vậy, đến tột cùng là lời đồn nhảm, hay là năm tháng làm người ta thay đổi?

"Bà cố ngoại, bà ngoại, Tiểu Mặc chúc hai người cát tường như ý, thân thể an khang!" Giọng nói êm ái của Vân Tiểu Mặc, kết hợp với nụ cười ngọt ngào, quả thực là đáng yêu vô địch, làm cho một nhà già trẻ đều vô cùng yêu thương.

"A, Tiểu Mặc thật ngoan!" Lão phu nhân cười đến đôi mắt híp lại, xem lão già kia sau này còn dám đến nhà mình khoe chắt nữa không, bà chỉ cần đem chắt mình ra, nhất định sẽ khiến bọn họ ghen tỵ, hâm mộ, hận tới chết!

"Mẫu thân đã nói, lần đầu gặp mặt là phải tặng bao lì xì, như vậy mới may mắn." Từ trong ngực Vân Tiểu Mặc móc ra mấy phong lì xì nho nhỏ, phát cho từng người, "Đây là lì xì dùng tiền tiêu vặt của Tiểu Mặc, một chút lòng thành, không cần khách sáo."

Mọi người trong nhà như bị sét đánh một trận, bao gồm cả Vân Khê.

Tiểu tử này, khi nào học được như vậy? Thế nhưng còn mượn danh của nàng làm chuyện xấu?

Đám người Lão phu nhân, Vân phu nhân bị một tràng như vậy không kịp trở tay, trên mặt xuất hiện một ít lúng túng, bọn họ tới quá đột ngột, các nàng chưa kịp chuẩn bị quà mừng, ngược lại để một đứa nhỏ phát trước.

"Tốt, tốt, Tiểu Mặc thật ngoan! Người đâu, đem khóa vàng trong phòng ta tới, làm lễ ra mắt cho chắt ngoan của ta." Lão phu nhân nhanh chóng phản ứng, tiếp nhận bao lì xì của chắt ngoan, sao bà có thể đáp lễ keo kiệt được?

Vân phu nhân vừa nghe, cũng gấp gáp nói: "Tiểu Thúy, đem ngọc Như Ý trong phòng ta mang tới, làm lễ ra mắt cho cháu ta."

Hai cha con Vân Mông và Vân Dật cũng nhận bao lì xì, nào dám chịu thua người, cũng rối rít phân phó hạ nhân đem lễ vật tới. Không qua một chút thời gian, Tiểu Mặc liền vơ vét một đống lễ vật.

"Tiểu Mặc, thật không hiểu chuyện, sao có thể tùy tiện nhận lễ vật của trưởng bối?" Vân Khê vừa quở trách, vừa chậm rãi đem lễ vật của nhi tử thu vào. Có tiền đồ a, không hổ là nhi tử của nàng, biết vơ vét của cải!

Long Thiên Thần im lặng nhìn hai mẹ con, trợn trắng mắt, đều là người trong nhà, cũng không quên chiếm tiện nghi. Dọc theo đường đi bị hai mẹ con bọn họ lừa gạt rất nhiều, tạo thành bóng ma trong tâm lý của hắn, nhưng bây giờ thấy bọn họ ngay cả người trong nhà cũng không bỏ qua, trong lòng hắn cũng thấy an ủi.

"Vị thiếu hiệp kia là?" Vân Dật đã sớm phát hiện sự tồn tại của Long Thiên Thần, lấy ánh mắt nhìn người của hắn, thì đoán rằng thân phận của Long Thiên Thần nhất định không đơn giản.

Vân Khê thuận miệng nói: "Hộ vệ! Còn chưa trả tiền cho hắn, nên hắn kiên quyết không chịu đi."

Vân Dật có chút nghi ngờ: "Hộ vệ? Vậy cần bao nhiêu bạc, cha đưa tới."

"Một tháng..."

Không đợi Vân Khê nói xong, Long Thiên Thần trực tiếp cắt lời nàng: "Mười vạn lượng vàng."

"Mắc như vậy?" Vân Dật bị giá này làm hoảng sợ, ý thức được mình thất thố, hắn vội vàng ho nhẹ, "Nhìn vị thiếu hiệp này tư thế oai hùng bất phàm, tài năng tất nhiên không tệ, bằng không nhân tiện ở lại phủ tướng quân, làm hộ vệ lâu dài thế nào?"

Vân Khê theo thói quen nhíu mày, tính cách người cha này có vẻ bảo thủ, nhưng suy nghĩ thì lại nhanh nhẹn. Mười vạn lượng vàng, phủ tướng quân nhất định trả không nổi, biện pháp tốt nhất, chính là giữ hắn ở lại, như vậy tiền thù lao cũng có thể từ từ mặc cả.

"Việc này..." Long Thiên Thần ra vẻ chần chờ, song nụ cười trên khóe miệng đã sớm bán đứng hắn.

"Phụ thân, đừng để ý đến hắn! Người cho hắn đi, hắn cũng không đi. Mỗi tháng đốt chút giấy tiền vàng bạc cho hắn là được, tự mình dẫn tới cửa tính ăn không ở không, như vậy đi mỗi tháng phải đúng hạn nộp tiền." Vân Khê không chút khách khí vạch trần tâm tư của hắn.

Long Thiên Thần khóe miệng không ngừng run run, một lần nữa trong gió bị bức điên.

Chương 17: Kinh Diễm, Rung Động

"Khụ khụ, không biết thiếu hiệp xưng hô như thế nào?" trên mặt Vân Dật có chút ít lúng túng, khi nào thì nữ nhi trở nên hài hước đến sắc bén rồi? Trong trí nhớ, nữ nhi của hắn, không có nói những lời như thế với một nam tử, thật sự là sau khi bị đả kích nghiêm trọng, đã thay đổi tính tình sao?

Long Thiên Thần tiêu sái ôm quyền nói: "Tại hạ Long Thiên Thần, Vân tướng quân không cần phải khách khí, ta sẽ đem phủ tướng quân xem như nhà mình. "

Người ta đã không khách sáo như thế, hoàn toàn không xem bản thân mình là người ngoài! Rốt cuộc Vân Dật cũng hiểu vì sao nữ nhi nói giọng mỉa mai với đối phương như vậy, đối phương cũng không bỏ của chạy lấy người.

"Thì ra là Long thiếu hiệp, hoan nghênh ngươi tới."

Vân Khê lần nữa quét qua mọi người, khẽ hí mắt nói: "Đúng rồi, Nhị nương và Nhị muội đâu? Làm sao không thấy các nàng?" Vân Mạnh Dao nợ nàng, còn chưa trả đâu!

"Mới vừa rồi còn đang..." Lão phu nhân nhìn qua quản gia.

Quản gia lúc này mới tiến lên trước nói: "Hồi bẩm lão phu nhân, Nhị phu nhân và Nhị tiểu thư nhận được thư của tướng phủ, nói là phu nhân Thần tướng bị nhiễm phong hàn, Nhị phu nhân không yên lòng, cho nên mang theo Nhị tiểu thư về thần tướng phủ thăm bệnh."

"Có chuyện trùng hợp như thế sao?" Vân Khe nhếch môi, cười như không cười, đáy mắt xẹt qua vẻ âm u lạnh lẽo. Xem như các nàng tự biết thân biết phận, nghe thấy nàng về, lập tức bỏ chạy mất dạng, nhưng nếu rơi vào trong tay nàng, vậy kết quả của các nàng...

Vân Dật nhìn thấy đáy mắt nữ nhi xẹt qua tia âm lãnh, trong lòng đột nhiên cả kinh, cho dù hắn tung hoành sa trường mười mấy năm, thường thấy cảnh chém giết, cũng không khỏi bị ánh mắt sắc bén của nữ nhi doạ sợ, nó giống như một đạo băng, hàn khí bức người.

"Khê nhi a, đều là người một nhà, chuyện đã qua, thì cứ cho nó qua đi. Chờ Dao nhi trở về, cha nhất định sẽ nghiêm khắc xử phạt nó!"

Hai người đều nữ nhi ruột thịt của hắn, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, cho dù nhị nữ nhi thật sự làm sai, nhưng cũng là xương thịt của hắn a!

Vân Dật áy náy nâng mắt, chống lại ánh mắt thản nhiên đảo qua của nữ nhi, trong lòng lạnh đến đáy. Hắn là Đại tướng quân, là một phụ thân, nhưng dưới ánh mắt của nữ nhi, cũng không thể che dấu cảm giác lúng túng, thậm chí có một chút sợ hãi.

Vân Khê từ từ thu ánh mắt lại, không tiếng động thở dài, nói: "Lần sau không được viện cớ này nữa!" Tuy là tám chữ ngắn ngủn, nhưng cũng thể hiện nhượng bộ lớn nhất của nàng, Vân Mạnh Dao nên cảm kích, nàng có một người cha tốt.

Đạt được lời nói của nữ nhi, Vân Dật thở phào một hơi, trên trán không ngờ lại đổ đầy mồ hôi hột, không khí so với lúc hắn thấy mặt vua còn khẩn trương hơn gấp trăm lần. Nữ nhi tuy đứng trước mặt hắn, nhưng hắn lại có loại cảm giác hư ảo, thật giống như từ nhỏ nàng đã là vương giả cao cao tại thượng, mắt nhìn xuống chúng sinh, làm cho người ta không dám ngẩng đầu nhìn lên. Hắn rất kinh ngạc, chỉ qua sáu năm, sao nữ nhi có thể thay đổi lớn đến thế?

Lúc này, hạ nhân báo lại.

"Lão tướng quân, tướng quân, Tĩnh vương gia đến thăm."

"Tĩnh vương gia?" Phụ tử Vân Dật liếc mắt nhìn nhau, ngầm hiểu, chẳng lẽ hắn ta nghe được tin Khê Nhi đem đứa bé về, nên cố ý chạy tới hỏi tội sao?

"Mau mau cho mời."

Không bao lâu, Tĩnh vương gia Nam Cung Dực cùng sư đệ của hắn Bạch Sở Mục liền xuất hiện ở cửa.

"Vân lão tướng quân, Vân tướng quân, làm phiền."

Vân Khê nghe tiếng thì nhìn qua, chỉ cảm thấy một đạo ngân quang bừng sáng, một bóng người cao to phong tư yểu điệu từ từ dạo bước tới, còn mang theo một mùi Long Tiên Hương. Hắn vào tới cửa, thì đường nét khuôn mặt từ từ hiện ra, ngũ quan tuấn mỹ như điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, một đôi mắt phượng thần kỳ lạnh lùng cùng cao quý.

Hắn, chính là Tĩnh vương gia Nam Cung Dực.

Trong đầu không khỏi hiện ra vô số hình ảnh, từng hình, đều có bóng lưng phong tư trác tuyệt của hắn, ở thư viện, ở hoàng cung, ở chùa, ở vách đá... Hắn luôn đứng trước gió, để lại cho nàng một bóng lưng lạnh lùng, một bộ áo bào màu bạc khuynh thiên hạ!

Thì ra Vân Khê thật sự thích hắn, cho nên luôn len lén theo phía sau đuôi hắn, e là chỉ một bóng lưng, cũng có thể làm cho nàng hưng phấn kích động không thôi.

Bọn họ thuở nhỏ đã bị hoàng thượng chỉ hôn, hơn nữa bề ngoài đẹp đẽ và năng lực thiên phú kinh người của Nam Cung Dực, đã làm Vân Khê chìm đắm trong đó, sớm xem hắn là phu quân tương lai, yêu một cách lặng lẽ.

Nhưng ai có thể tưởng sẽ xảy ra biến cố về sau...

Vân Khê cúi đầu cười lạnh một tiếng, thiên ý trêu ngươi, có lẽ bọn họ thật sự hữu duyên vô phận rồi. Nhưng nàng thật không hứng thú với tính cách yếu đuối của Vân Khê, nếu thật sự thích một người, vậy thì dũng cảm theo đuổi, nhưng nàng lặng yên đi theo phía sau Nam Cung Dực như vậy, chẳng những hắn không để vào mắt, thậm chí còn nhận sự xem thường của hắn.

Từ lúc hắn bước vào gian phòng, đôi mắt phượng liền đảo một vòng, các vẻ mặt đều được thu vào đó, thói quen thích nắm toàn cục trong tay, tâm cao khí ngạo, người bình thường không vào được mắt của hắn. Cho nên nàng có thể kết luận, cho dù không có biến cố sau này, cho dù bọn họ có hôn thư chỉ định, Nam Cung Dực cũng chưa chắc có thể coi trọng Vân Khê.

Trong lúc Vân Khê đánh giá hắn, đồng thời Nam Cung Dực cũng đem ánh mắt tập trung đến trên người nàng, nàng chắc là Vân gia Đại tiểu thư Vân Khê.

Tin đồn Vân gia Đại tiểu thư là đệ nhất mỹ nhân ở Nam Hi quốc, quả nhiên không sai!

Mày như phỉ thúy (tên một loài chim rất đẹp), eo thon mảnh, răng trắng như ngọc...

Băng cơ ngọc cốt (thân thể như băng làn da như ngọc), trắng tựa như bơ, mịn nhẵn như son, phấn quang tinh tế, không trang điểm mà màu sắc như ánh ban mai.

Một bộ quần áo màu trắng mộc mạc, không chút nào đẹp, nhưng mặc ở người nàng lại tinh khiết, nhuộm đẫm khí chất xuất trần, toàn thân quần áo màu trắng cũng trở nên sinh động, tay áo nhẹ nhàng, mép váy đung đưa.

Nam Cung Dực rốt cục nhớ lại, trong trí nhớ của hắn đúng là có hình ảnh của nữ tử này, nhưng không hoàn toàn đúng. Hắn nhớ Vân Khê, hai mắt luôn chớp động đầy vẻ bất an cùng bối rối, nàng luôn xa xa nhìn hắn, chưa từng tiến lên cùng hắn nói chuyện. Nhưng nữ tử trước mắt này lại cho hắn một ấn tượng khác, hai chữ, kinh diễm! Hai chữ nữa là, rung động!

Kinh diễm chính là khí chất cao quý ngạo nhân của nàng!

Rung động chính là ánh mắt nhìn rõ lòng người!

Chỉ trong nháy mắt, Nam Cung Dực nắm chặt ống tay áo, đáy lòng sinh ra một chút do dự. Trong tay áo, cất giấu từ thư mà hắn tính đưa cho nàng...

"Tĩnh vương gia đại giá quang lâm hàn xá, thật vẻ vang cho kẻ hèn này!" Phụ tử Vân Dật tiến lên một bước đón chào.

Nam Cung Dực như hổ rình mồi nhìn chằm chằm vào người Vân Khê: "Vị này... Chính là Đại tiểu thư Vân gia?" Một tiếng khẳng định mười phần.

Vân Khê híp mắt, rất ghét ánh mắt săn mồi của hắn, nói một cách lạnh lùng: "Tĩnh vương gia, có việc mau nói, có rắm mau thả!"

Hai cha con Vân Dật nhất thời một thân đổ mồ hôi lạnh, chào hỏi thôi, vì sao vừa nói ra lại tức giận như vậy? Hai người đồng thời lên tiếng ho khan, nháy mắt với Vân Khê, đối phương là Vương gia, sao có thể vô lễ như thế đây?

"To gan! Ngươi dám vô lễ với vương gia như thế?" Thị vệ theo sát phía sau Nam Cung Dực nổi giận, tiến lên trách cứ.

Vân Khê không màng tới phụ thân và gia gia ở nơi đó, đang "liếc mắt ra hiệu" với nàng, nàng trực tiếp lựa chọn không nhìn, giọng nói miễn cưỡng: "Vô lễ ư? Chẳng lẽ Vương gia nhà các ngươi chưa bao giờ thả hơi sao?"

"Phụt!" Bạch Sở Mục là người thứ nhất nhịn không được, cười lớn tiếng. Quả nhiên là nữ nhân thú vị, chỉ sợ nàng là người thứ nhất dám ở trước mặt nói sư huynh hắn như thế, thấy sư huynh kinh ngạc, hắn không khỏi vui sướng khi người gặp họa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3