Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc (Quyển 1) - Chương 31
Chương 31: Một Cái Nhìn Trở Thành Thiên Cổ
Nam Cung Tỉ sắc mặt rất bất thiện, hắn vốn nghĩ cho đòi Trịnh phu tử tới là vì nhục nhã Vân Khê, ai ngờ chẳng những không có được như ý, ngược lại làm cho đối phương được lợi, dương cao tên tuổi...
Vẻ lo lắng bao phủ hắn.
Lúc này, trắc phi thái tử vừa vặn đi vào Quỳnh Hoa Lầu, tim Nam Cung Tỉ khẽ động, vừa nảy ra thêm một kế. Hắn nâng chén trà hướng Vân Khê, chúc mừng: "Vân tiểu thư, lệnh lang thiên tư thông minh, xuất khẩu thành thơ, thực là làm người ta hâm mộ. Bổn thái tử mời ngươi một chén!" chén trà trong tay hắn đột nhiên khẽ nghiêng, vài giọt nước trà liền văng đến trên người Vân Khê.
"Thật vô ý, làm dơ xiêm y của Vân tiểu thư." Động tác thuần thục, Nam Cung Tỉ từ trong lòng ngực móc ra một cái khăn, đưa tay giúp Vân Khê lau.
Ánh mắt đen sâu thẳm trong nháy mắt hóa thành vực sâu ngàn trượng, nhìn không thấy đáy, Vân Khê trầm mặt, quanh thân lạnh lẻo nhích ra phía ngoài. Chưa có sự cho phép của nàng đã đụng vào thân thể của nàng, quả thực là muốn chết!
Hai tay nắm chặt, toàn thân cao thấp mỗi tầng da thịt đều bị vây ở trạng thái căng cứng, nàng rất sợ mình nhịn không được, lập tức giết chết hắn ngay.
Trắc phi Thái tử La Ý Liên đi cùng nha hoàn, từ cửa đại môn bước vào, xa xa nhìn thấy được một màn thái tử đang vì Vân Khê lau nước. Thái tử cười ôn hòa, động tác rất là nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn nàng kia, rất là mập mờ.
Trong lòng, sự đố kị từ từ thiêu đốt, nàng đang muốn xông lên trước chất vấn, lại được nha hoàn bên cạnh kéo lại, ở bên tai nàng nói nhỏ mấy tiếng, mới khiến La Ý Liên hơi giảm cơn giận, ẩn nhẫn tức giận.
"Thái tử điện hạ, thần thiếp đã tới chậm, kính xin thứ tội." Đôi mắt đẹp chuyển động, không có hảo ý từ trên người Vân Khê quét qua, ánh nhìn sắc bén chớp động.
Nam Cung Tỉ giống như mới vừa vặn phát giác, liền ngừng tay, nhẹ nhàng cười nói: "Ái phi a, làm sao tới trễ như thế?"
Thanh âm La Ý Liên hờn dỗi, mềm mại không xương tựa vào trong ngực Nam Cung Tỉ: "Thái tử điện hạ, đường muội Mạnh Dao của ta ở Vân gia bị ủy khuất, cùng mẹ nàng trở về tướng phủ. Ta đây làm Đường tỷ cũng phải đi quan tâm thăm hỏi nàng ta một chút chứ?"
"Ái phi nói là muội muội của Vân đại tiểu thư, Vân Mạnh Dao sao?" Nam Cung Tỉ đưa qua một ánh mắt có thâm ý khác thường, nhưng ngay sau đó ánh mắt lại thờ ơ dời đi chỗ khác.
"Đúng vậy! Mạnh Dao từ nhỏ biết điều hiểu chuyện, đối đãi người khác cũng lễ phép, làm sao có thể làm ra chuyện khác người? Chắc có người không muốn nàng sống tốt, cố ý ở bên ngoài tung lời đồn, để chửi bới Mạnh Dao." La Ý Liên quăng cho Vân Khê một ánh mắt hàm chứa lãnh ý khinh miệt, hừ lạnh nói, "Mạnh Dao băng thanh ngọc khiết, dáng vẻ ít người có, nhưng lại có người một chút lễ giáo cũng đều không hiểu, đến nơi này còn thích câu dẫn nam nhân, cùng nam nhân sinh hạ dã chủng..."
Nhìn đôi môi đẹp của La Ý Liên liếng thoắng không ngừng, thật giống như một con cọp mẹ có miệng to như chậu máu đang giương nanh múa vuốt, Vân Khê tưởng tượng thấy hình ảnh thú vị như, không khỏi toét miệng ra cười, cười đến cực kỳ sáng lạn.
Long Thiên Thần nhíu mày, hiểu rõ nàng cười đến càng sáng lạng, nhất định là có người gặp xui xẻo.
Thấy Vân Khê không có tức giận theo dự đoán, La Ý Liên ngoài kinh ngạc ra, lại càng thêm tức giận: "Ngươi còn có mặt mũi cười? Quả nhiên là tiện chủng, bị người khác mắng, ngươi còn cao hứng như thế, thật là tiện đến tận xương đi."
Vân Khê vẫn cười mà không nói như cũ, rất tốt, nữ nhân này dám can đảm khiêu khích nàng, thì phải trả giá thật nhiều.
"Nữ nhân xấu! Không cho phép mắng mẫu thân ta!" Vân Tiểu Mặc nổi giận, hai mắt tức giận nhìn chằm chằm La Ý Liên.
Ánh mắt La Ý Liên vừa di chuyển, tầm mắt dời xuống, rơi vào trên người Vân Tiểu Mặc, mở nụ cười nói: "Ta mắng đó, thì thế nào? Mẹ ngươi là tiện nữ nhân, ngươi chính là tiện chủng! Ngươi cũng không khá hơn chút nào đâu!"
Trong con ngươi đen nhánh đột nhiên nổ bắn ra ánh sáng mũi nhọn mãnh liệt, ống tay áo không gió mà bay, tóc cũng đi theo tung bay rủ xuống đầu vai bé, một cổ cường khí khổng lồ uy nghiêm bỗng dưng từ bên trong cơ thể nho nhỏ của Vân Tiểu Mặc phát ra! Ai cũng không cách nào dự liệu, bên trong thân thể nho nhỏ của hắn rốt cuộc tích chứa bao nhiêu năng lượng, vận sức chờ phát động.
Nhìn nam hài trước mắt lạnh lùng nhìn nàng, La Ý Liên chỉ cảm thấy một cổ uy nghiêm khí thế sắc bén chạm mặt đánh sâu tới đây, không khỏi một trận hoảng sợ!
La Ý Liên không ngừng có cảm giác như vậy, Nam Cung Tỉ cũng cảm giác như vậy, chân thiết như vậy, rung động như vậy!
Bọn họ nghĩ mãi mà không rõ, trên người một hài tử tại sao có thể có khí thế đáng sợ như vậy?
"Tiểu Mặc, không nhớ rõ lời mẫu thân đã nói với con sao?" Vân Khê đứng lên, sờ sờ đầu nhi tử, cười đến càng thêm ôn nhu.
Vân Tiểu Mặc ngẩng đầu nhìn ánh mắt mẫu thân, trong nháy mắt thu hồi tất cả tức giận cùng sát khí, rực rỡ cười một tiếng nói: "Tiểu Mặc nhớ được! Mẫu thân đã nói, bất kể người khác nói cái gì, cũng xem như nàng phóng rắm thúi là được rồi. Nữ nhân xấu này trước mặt mọi người phóng rắm thúi, thật là xấu hổ!" Vừa nói, còn hướng La Ý Liên làm mặt quỷ, La Ý Liên giận đến mặt đỏ lên.
"Dã chủng chết tiệt! Dám nói vô lễ với trắc phi?"
La Ý Liên lập tức đứng lên, tiến lên một bước, sắp cho bé một cái tát. Tay nàng còn chưa rơi xuống, chỉ nghe "Bốp" một tiếng giòn vang, trên mặt mình bị đánh một cái tát trước tiên.
Một tát này vừa giòn vừa vang, đánh cho nàng thất điên bát đảo, choáng váng.
Tất cả mọi người sợ ngây người, trừng mắt nhìn, đây không phải là thật sao?
Nàng ta dám đánh thái tử trắc phi, cái này cũng không phải quá lớn mật sao?
Đáy mắt bình tĩnh của Nam Cung Dực gợn sóng, thật giống như phản ứng của nàng ngay từ đầu đều nằm trong dự liệu của hắn, nếu nàng không cho La Ý Liên một tát này, thì quả là kỳ quái.
Nam Cung Tỉ trực tiếp sững sờ trước cảnh diễn ra, bất khả tư nghị (sự việc ngoài tưởng tượng, dự liệu) nhìn Vân Khê, đáy mắt lúc sáng lúc tối, nhưng không có bất kỳ động tác gì, làm cho người ta đoán không ra hắn đến tột cùng đang suy nghĩ gì.
Đông Phương Vân Tường nhẹ chau lại chân mày, đáy mắt hiện lên vẻ lo lắng.
Bên cửa sổ đầu ngón tay của hắc y nam tử đột ngột cứng ngắc ở dưới bệ cửa sổ, không biết là vì nàng ủng hộ, hay là ngạc nhiên...
La Ý Liên bụm mặt, trừng lớn mắt khó có thể tin nhìn Vân Khê, thanh âm cũng run sợ theo: "Ngươi, ngươi dám đánh ta? Người đâu, đem tiện nữ nhân này bắt lại cho ta!"
Mấy tên thị vệ nhìn sắc mặt thái tử, cho tới bây giờ bọn họ chỉ nghe thái tử phân phó, khi nào đến phiên một nữ nhân đối với bọn họ quơ tay múa chân? Ngày thường đã sớm không ưa thái tử trắc phi kiêu ngạo tự tung tự tác, bây giờ nhìn Vân Khê động thủ đánh nàng, chẳng những không giận, ngược lại nhìn có chút hả hê mừng thầm.
Những người còn lại vây xem tất cả đều mang vẻ mặt xem cuộc vui, ai cũng chưa từng đứng ra bình luận chuyện này.
"Các ngươi lỗ tai đều điếc sao? Ta kêu các ngươi đem nàng bắt lại!" La Ý Liên lâm vào trong điên cuồng.
Vân Khê lạnh lùng nhếch môi, tầm mắt vừa di chuyển, rơi vào nơi nào đó trong đám người.
"La Ý Cương, La Ý San, bốn người các ngươi nhìn thấy ta không tiến tới chào hỏi, còn muốn trốn đi đâu? Chẳng lẻ muốn ta tự mình mời đi ra phải không?" giọng nói nhẹ nhàng, để cho bốn người La Ý Cương cực kỳ buồn bực, bọn họ rõ ràng trốn bí mật như vậy, tại sao vẫn bị nàng phát hiện ra?
Không cách nào khác, bốn người không thể làm gì khác hơn là đưa ra khuôn mặt tươi cười ngoan ngoãn nghênh đón.
"Vân nương tử, chúng ta đi ra. Không biết ngươi có gì phân phó?"
Mọi người một lần nữa nhất tề lâm vào kinh ngạc, bốn người kia, trong đó có hai người là con của Thần tướng phủ, hai người khác là công tử Thượng Thư phủ, bốn người đều là con cái trọng thần triều đình, thân phận hiển hách, làm sao mà đối với Vân Khê kính sợ như thế?
Nam Cung Tỉ cũng rất là kinh ngạc, xế chiều hắn sai bốn người đi trước phủ tướng quân mời người, lúc ban đêm bọn họ trở lại bẩm báo chỉ thấy bốn người này thần sắc cực kỳ cổ quái, lúc trước hắn còn không có để ý, bây giờ nghĩ lại trong chuyện này nhất định có kỳ hoặc.
"Nữ nhân này, là muội muội của ngươi?"
La Ý Cương nhìn theo hướng Vân Khê hất cằm, chỉ vào La Ý Liên, trong lòng hắn lập tức sinh ra dự cảm xấu.
"Phải, nàng là muội muội của ta."
"Muội muội ngươi mới vừa vũ nhục con ta, ngươi làm ca ca có phải nên quản giáo nàng hay không?"
"Này..." Tuy nói là muội muội, nhưng nữ nhi gả ra ngoài như bát nước đổ đi, hiện tại nàng gả cho thái tử, là thái tử trắc phi, thân phận địa vị cách xa, hắn nào dám bày dáng vẻ huynh trưởng chứ?
"Vân Khê, ngươi lớn mật! Ngươi dám xúi giục ca ca của ta tới dạy ta?" Một cái tát lần nữa hung hăng vứt lại, La Ý Liên không cam lòng, muốn báo thù cái tát vừa rồi.
Ở đáy mắt nàng lóng lánh ánh sáng độc ác, cái tát này của nàng mang theo ác độc, ra hết sức lực, nếu không có thể đem gương mặt mị hoặc chúng sinh của Vân Khê làm hỏng, nàng chết cũng không cam tâm!
"Bốp!"
So với cái tát tay mới vừa rồi thì cái này còn vang hơn.
La Ý Liên yên lặng nhìn tay mình hạ xuống, ánh mắt đột biến bối rối.
Người nàng muốn đánh rõ ràng là Vân Khê, nhưng tại sao hết lần này tới lần khác lại thành đánh muội muội của mình?
"A ——" La Ý San thống khổ kêu to, trên gương mặt xinh đẹp lộ ra năm dấu ngón tay, còn có năm đạo da thịt bị trầy, chảy ra vết máu loang lổ.
"Một cái tát thật là lợi hại, trực tiếp đem gương mặt người ta làm hỏng. May là La tiểu thư tâm địa thiện lương, thay ta cản một cái tát, bằng không kẻ bị hủy dung là ta rồi." Vân Khê tặc lưỡi nói.
"Tỷ tỷ, ngươi ——"
"San nhi, tỷ tỷ không phải cố ý, tỷ tỷ vốn là muốn tát nàng..." mắt La Ý Liên cũng hoàn toàn choáng váng, từ đầu nàng không hề biết muội muội mình lại đột nhiên xông ra, chắn trước mặt Vân Khê. Nhìn vết máu trên mặt muội muội, nàng hoảng hồn.
"Nữ nhân này thật là xấu!" Vân Tiểu Mặc tức giận, tưởng tượng thấy, nếu một tát này rơi vào trên mặt mẫu thân, thì khuôn mặt chẳng phải là bị hủy rồi sao?
"Chúng ta đừng để ý tới nàng, thái tử ca ca sớm muộn cũng sẽ hưu nàng!" thanh âm mềm nhũn của Nam Cung Anh bật ra.
"Tại sao?" Vân Tiểu Mặc không giải thích được.
Nam Cung Anh vẻ mặt già dặn nói: "Bởi vì thái tử ca ca thường xuyên ở trong vương phủ chúng ta khi dễ nha hoàn, nha hoàn Vương Phủ chúng ta so với nàng đẹp mắt hơn nhiều lắm."
Nam Cung Tỉ nghe vậy, sắc mặt khẽ biến thành rung động, tức giận nhìn Nam Cung Anh một cái, chỉ cho là Đồng Ngôn Vô Kỵ.
La Ý Liên giận đến mặt đỏ lên, đôi môi phát run, chỉ nói một chữ "Ngươi", cũng nói liên tục mười mấy lần, rồi nói không ra bất kỳ một cái nào chữ khác.
Nơi cửa sổ truyền ra một thanh âm cười cợt nhỏ, Vân Khê nhạy cảm đã nhận ra, ánh mắt quét qua, lại chỉ kịp nhìn thấy một bóng lưng màu đen cùng tay áo nhẹ nhàng.
Tuy chỉ là một bóng lưng, nhưng lại mang cho người ta một loại cảm giác rung động, bóng lưng của hắn cao ngất như Tùng, sừng sững như núi, như vị thần phảng phất từ trên trời giáng xuống, ưu nhã, không gợn sóng và bễ nghễ thiên hạ.
Nam nhân này rất có khí thế!
Giờ phút này.
Ngắm nhìn không tiếng động.
Vân Khê sống hai kiếp, tự nhận là quen biết nhiều người, gặp người mạnh mẽ cũng không ít, nhưng có lẽ không có một người nào có thể làm cho nàng có cảm giác rung động giống như lần này. Chỉ là một bóng lưng, lại làm cho nàng tự nhiên sinh ra một loại kính sợ.
Cái nhìn này, đã trở thành thiên cổ.
Nàng âm thầm nhắc nhở mình, nam nhân như vậy chọc không nổi, sau này thấy hắn, nàng nhất định phải đi đường vòng.