39 Manh Mối (Tập 4) - Chương 01

Chương 1

[Chúc bạn đọc sách vui vẻ tại www.gacsach.com - gác nhỏ cho người yêu sách]

NẾU AMY CAHILL phải lập một danh sách liệt kê ra tất cả những điều khó chịu ở những thằng em trai mười một tuổi thì numero uno[1] chính là thói lặn mất tăm.

[1] “Thứ nhất”, tiếng Ý.

Hay trước tiên có khi chính là sự hiện diện của bọn chúng trên đời này.

Và tiếp theo đó là một lô một lốc những tội danh khác của chúng...

Amy đang đứng ngay giữa chợ Khan el-Khalili, thành phố Cairo, điên cuồng xoay dọc liếc ngang để tìm kiếm Dan, thằng em nó. Cảm giác lơ mơ sau một chuyến bay dài cũng đang xâm lấn vào chức năng não bộ thông thường của con bé. Chỉ mới đây thôi, thằng nhóc còn ở bên cạnh chị nó. Rồi khi Amy quay đi trong đúng hai giây để mua một chiếc bút chì có hình nữ hoàng Ai Cập Nefertiti, và khi quay lại, nó đã biến mất.

Không khí đặc kịt cái nóng, tiếng nhạc và tiếng chào hàng í ới. Các biểu ngữ rực rỡ phấp phới phía trên đầu. Du khách tấp nập len lỏi qua lại các con đường, balô đeo trước ngực để phòng hờ nguy cơ bị móc túi và cứ vài phút lại dừng bước để chụp ảnh một lần. Một người phụ nữ đội khăn trùm đầu đang luồn lách qua một hàng ghế màu ngọc lam để đuổi theo hai thằng bé. Một người đàn ông đang giữ thăng bằng chiếc giỏ đựng đầy cam trên đầu chỉ bằng một tay. Rồi một nữ du khách đội mũ lưỡi trai mặc chiếc áo thun có dòng chữ TÔI MUỐN XÁC ƯỚP đi ngang qua Amy, với chiếc máy ảnh giơ lăm lăm trước mặt.

Amy cảm thấy hơi nóng như từng đợt sóng phả vào da mình. Con bé chỉ mong sao nó không bị ngất đi. Màu sắc túa ra khắp mọi nơi, những khuôn mặt nhòe đi, những tiếng động lạ lẫm cứ dộng vào tai nó. Chưa bao giờ Amy yêu thích đám đông, và Cairo dường như lại chính là nơi sản sinh ra cái món đáng ghét đó.

Con bé ngoảnh đầu lại, một tay đặt lên chiếc túi đeo hông. Nàng au pair Nellie Gomez đang bận mặc cả mấy thứ gia vị dưới con hẻm. Amy chỉ nhìn thấy thấp thoáng mái tóc nửa vàng nửa đen điên khùng của cô nàng.

Chỉ chưa đầy một giờ trước, ba người bọn họ hãy còn đang ở trong taxi đi từ sân bay vào thủ đô Cairo. Rồi khi tay tài xế tình cờ chỉ ra ngoài cửa sổ và nói, “Chợ Khan[2] bắt đầu từ đây, chỗ lắm đấy,” thì Nellie bất ngờ la lên, “Dừng xe lại!” Trước khi kịp hiểu điều gì đang xảy ra, họ đã tấp vào chợ với đống hành lý và chiếc lồng mèo trong tay.Con Saladin phản đối dữ dội còn Nellie thì hứa hẹn, “Chỉ mười phút thôi, chị chỉ cần mười phút, rồi mình sẽ đi thẳng đến khách sạn nhé... Tuyệt! Bạch đậu khấu kìa!” Với Nellie, mọi thành phố mới chẳng qua chỉ là một dịp khác để thưởng thức các món ăn quái đản mà thôi.

[2] Tức Khan el-Khalili, một trung tâm mua sắm nổi tiếng tại thủ đô Cairo, Ai Cập, đặc biệt thu hút khách du lịch đến tham quan.

Cuối cùng, Amy cũng tìm thấy Dan giữa đám đông. Nó đang dán mắt vào ô cửa sổ của một cửa hiệu đầy ắp các món đồ lưu niệm. Con bé có cảm giác thằng em nó bị chiếc gọt bút chì hình vua Tutankhamun[3] mê hoặc, nhưng không chừng nó bị thu hút bởi một chiếc đèn pin có hình một xác ướp.

[3] Tutankhamun còn được gọi tắt là Vua Tut (1343 TCN - 1325 TCN) là pharaoh của Ai Cập cổ đại. Theo ước tính, Tutankhamun đã trị vì từ năm 1334 đến 1325 TCN.

Trong lúc Amy băng qua con hẻm, Dan lại thoắt ẩn thoắt hiện giữa dòng người ngoằn ngoèo di chuyển ngược xuôi. Mặt trời nóng đến ngột ngạt. Con bé chỉ mong tới đây nó sẽ được ở nơi có máy điều hòa nhiệt độ.

Bà khách mặc áo TÔI MUỐN XÁC ƯỚP sà lại gần chỗ Dan. Bà ta đẩy cặp kính râm màu trắng xuống sống mũi. Có một hồi chuông cảnh báo khẽ vang lên trong đầu Amy. Một người đội nón rơm chặn mất tầm nhìn của nó, nên Amy tránh sang một bên.

Bà khách chợt quặp đốt đầu tiên của ngón tay đeo nhẫn như thể đang bị chuột rút. Mặt trời chói chang làm lóe lên một thứ gì đó đang nhô ra khỏi móng tay của bà ta.

“Dan!” Amy thét thật to. Tiếng thét bị tiếng nhạc và tiếng rao hàng - giá năm đô, chỉ có năm đô! - nhấn chìm nghỉm. Con bé phóng qua một người đàn ông đang giữ thăng bằng trên đầu cả tá trái bóng màu phát quang đựng trong một chiếc lưới.

Mũi kim nằm dưới da nhô ra khỏi ngón tay bà ta tựa như móng vuốt. Dan chồm người sát hơn nữa vào cửa sổ...

“Dan!” Amy thét gọi tên thằng em thật lớn. Nhưng từ ngữ chỉ vang lên trong đầu con bé. Tiếng thét phát ra bị nghẹn cứng như âm thanh người hấp hối vì bị siết cổ.

Amy lao thẳng về phía trước. Ngay ở giây cuối cùng, con bé kịp vung tay lên. Mũi kim cắm phập vào cây bút chì Nefertiti và kẹt lại trong đó.

Trong một tích tắc ngắn ngủi, tất cả những gì Amy có thể làm là nhìn chằm chằm vào ánh sáng lóe lên trên mẩu kim loại kia. Một giọt chất lỏng chết người chầm chậm rỏ ra từ đầu kim và mất hút vào mặt đất bụi bặm.

Amy nhìn thẳng vào mặt Irina Spasky. Cựu nhân viên tình báo KGB. Điệp viên. Người họ hàng của nó.

Mắt trái của Irina giật giật. “Blin[4]!” Ả co bàn tay lại, nhưng cây kim vẫn còn kẹt vào chiếc bút chì.

[4] Một từ chửi thề bằng tiếng Nga.

Chủ cửa hiệu hối hả chạy ra. “Hỡi quý cô xinh đẹp, cái đó rất hợp với quý cô đấy. Này, tôi còn rất nhiều bút chì dành cho quý cô nữa đây!”

Irina sửng cồ lên với người bán hàng. “Ta chẳng muốn ba cái thứ bút chì lòe loẹt của lão đâu, đúng là đồ bán hàng tào lao!”

Amy và Dan chẳng đợi đến giây thứ hai. Dan băng qua đám đông tựa như một trung vệ bóng chày, còn Amy chạy sát theo sau nó.

Những đôi chân guồng hết tốc lực, cả hai chạy thục mạng đến mức phổi của chúng như bốc cháy, băng qua một mê cung chằng chịt những con hẻm ngoằn ngoèo. Cuối cùng, tụi nó ngừng chạy, gập người về phía trước và cố thở lấy hơi. Lúc ngẩng đầu lên, Amy biết rằng chúng đã đi lạc. Lạc một cách tệ hại, ngu ngốc, không thể nào tha thứ được.

“Nellie sẽ tìm chúng ta,” Amy nói. Con bé bật nắp chiếc di động. “Không có sóng ở đây. phải tìm cách quay lại thôi.”

“Và hy vọng hai đứa mình sẽ không tông vào đồng chí Irina,” Dan nói. “Em có thể bỏ qua cái màn đoàn tụ gia đình đó.”

Đến thời điểm này, cả hai đã bắt đầu quen với việc gặp gỡ các thành viên trong gia đình mà trong đầu họ chất đầy tư tưởng phá hoại. Chỉ cách đây vài tuần thôi, chị em nó đã lao đao trước cái chết của bà ngoại. Sau khi cha mẹ chúng mất, Grace trở thành người quan trọng nhất trong đời của hai đứa trẻ. Dù không sống cùng với bà, nhưng cứ mỗi cuối tuần tụi nó vẫn thường đến trang viên của bà ở ngoại ô Boston, và Grace thường dắt chúng theo các chuyến du ngoạn trong năm học cũng như những mùa hè. Cái chết của bà do bệnh ung thư khiến cả hai thấy đau buồn vô hạn.

Nhưng đó chỉ mới là cú sốc đầu tiên trong số rất nhiều cú sốc khác xảy đến sau đó.

Grace đã mời tất cả bốn chi tộc của dòng họ Cahill đến dự buổi đọc chúc thư của bà. Xuất hiện trên một đoạn băng video, Grace đã cho bọn họ một lựa chọn. Hoặc nhận một triệu đôla và bước ra khỏi căn phòng một cách vô sự, hoặc là tham gia vào cuộc truy lùng 39 manh mối để trở thành nhân vật quyền uy nhất thế gian. Mặc dù một triệu đôla dường như đã là một đề nghị quá hấp dẫn, hai chị em nó lại chẳng có lấy một chút phân vân để chối từ. Chúng biết Grace muốn tụi nó chấp nhận cuộc thử thách này. Với Grace, không hề có cái gọi là phương án dễ dàng.

Quyết định ấy thì dễ đấy. Nhưng thực hiện nó mới thật trần ai. Những ngày tháng trước kia, Amy chỉ nghĩ chơi cho thắng, chỉ là làm sao để không cho con bạn Courtney Catowski nện quả bóng chuyền vào đầu nó. Giờ thì nó đã biết cuộc tranh đua thật sự là thế nào. Những người họ hàng như Irina chẳng hề biết từ một thủ đoạn nào để đạt được mục đích. Nếu buộc phải ra tay, ả sẵn sàng đánh thuốc độc, bắt cóc, thậm chí là giết chết chúng nó.

Cả hai lại bước tiếp. Amy thấy dường như tụi nó đang đi vòng tròn. Như trong giấc mơ, ta cứ chạy và chạy mãi nhưng chẳng đi đến được đâu. Hôm trước, con bé hãy còn ở Seoul, Hàn Quốc. Trước đó nữa, là Tokyo và Venice. Là Vienna và Salzburg của Áo. Là Paris. Là Philadelphia. Thậm chí còn hạ cánh xuống một sân bay tư nhân trên đất Nga.

Chưa bao giờ Amy lại có nhiều bí mật như trước đây.

Chưa bao giờ nó hình dung ra mình sẽ sợ hãi đến vậy.

Cũng chưa bao giờ nó hình dung ra mình sẽ quả cảm như thế này.

Mới vài hôm trước khi còn ở Seoul, sém chút nữa hai chị em chúng đã bị chôn sống. Bị bỏ rơi cho đến chết bởi chính những con người mà tụi nó đã tin tưởng. Hai đứa Natalie và Ian Kabra... con bé sẽ không nghĩ về thằng đó nữa. Sẽ không nhớ lại cách thằng nhóc ôm nó trong tay và nói rằng hai đứa sẽ làm thành một liên minh tuyệt vời. Liên minh ấy chỉ tồn tại trong vài giờ đồng hồ, đến khi thằng nhóc tìm thấy cơ hội để bỏ nó lại cho đến chết.

Sẽ. Không. Nghĩ. Về. Ian. Nữa.

Rồi chúng cũng phát hiện ra rằng thành viên duy nhất trong gia đình mà tụi nó gần-như-là-tin-tưởng, ông chú Alistair Oh, cũng đã lừa chúng. Alistair giả vờ là đã chết, trong khi rõ ràng lão vẫn còn sống.

Điều khiến hai đứa trẻ hối hả vượt không phận quốc tế để đến Cairo chỉ là một manh mối, không hơn. Nhưng chúng cũng đã quen với việc bám lấy các manh mối và tự xoay xở với những gì mình có. Lần này, đó là một hình kim tự tháp và một từ. Từ “Sakhet”. Nữ thần đầu sư tử của người Ai Cập. Trước khi rời khỏi Hàn Quốc, Amy đã tậu vài quyển sách để tìm hiểu về bà ấy, nhưng con bé vẫn chưa biết vì sao chúng lại bị trời xui đất khiến mò đến nơi này... hay chính xác thì chúng đang phải tìm kiếm cái gì.

Amy cảm thấy mồ hôi như đang tuôn ra thành sông dưới chiếc áo thun. Nhiệt độ bên ngoài đã lên đến hơn 30oC. Tóc nó bết chặt vào sau gáy. Con bé lại nghĩ về Ian, kẻ luôn luôn có bộ dạng rất ư là bảnh bao cho dù đang trong bất kỳ tình huống nào.

Sẽ. Không. Nghĩ. Về. Ian. Nữa.

Một bản hợp âm quay cuồng, chát chúa, lạ lẫm của tiếng còi xe, tiếng la hét í ới, tiếng chuông điện thoại, và có ai đó đang hét lên thật to, “Đi nhanh lên, đồ lề mề!”

Chà. Giọng nói đó thì không xa lạ lắm. Chính là tiếng của Dan

“Điệp viên nước Nga ở bên kia đường và đang tìm kiếm mục tiêu đó.” Nó rít lên.

Irina vẫn chưa trông thấy chúng. Ả ta đang mải mê truy tìm dấu vết của chúng. Irina đi lảng vảng ở phía bên kia đường, mắt ngó lom lom vào các ô cửa sổ của mấy cửa hiệu.

Amy lôi Dan vào một quán cà phê. Nhiều người đàn ông đang ngồi uống trà, rầm rì nói chuyện hoặc đang đọc báo. Du khách thì ngồi đọc cẩm nang du lịch bên cạnh những ly nước ép. Khi Amy cố chen qua họ, chiếc balô kềnh càng của con bé quệt vào một quý ông vạm vỡ đang nhâm nhi cốc trà bạc hà. Trà đổ hết vào bộ áo vest trắng tinh của ông.

Tất cả mọi con mắt đều đổ dồn về phía Amy. Tiếng lạch tạch của ván cờ thỏ cáo đang dang dở cũng khựng lại. Con bé cảm giác mặt mình đỏ bừng lên. Amy rất ghét trở thành tâm điểm của sự chú ý, và nhất là khi vừa làm một việc gì đó vụng về.

“X-x-in lỗi!” Amy lắp bắp. Cứ hễ căng thẳng là Amy lại mắc tật cà lăm như vậy, và con bé ghét cay ghét đắng điều này. Amy cố thu dọn chỗ ly nước vừa đổ.

“Không sao đâu, bé gái, đừng bận tâm.” Ông khách cười hiền hòa với Amy và vẫy tay gọi người phục vụ. “Chỉ là trà thôi mà.”

Ở trên các bức tường, mấy tấm gương cổ nặng nề phản chiếu tất cả những gì đang xảy ra. Amy nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng và đôi tay đang run lẩy bẩy của chính mình, cả những cặp mắt của những kẻ đang quan sát... và cánh cửa tiệm mở toang. Ngay cả bộ đồ du lịch và cặp kính mát viền nhựa trắng cũng không sao che giấu được cái dáng đi như đánh trận của Irina khi tiến vào quán, như thể ả đang dò xét từng người xem có sai phạm gì không.

Và đúng boong ba giây sau đó, cái nhìn của ả đã chiếu tướng hai chị em nó.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3