Tam @ Quốc - Chương 13 phần 1

CHƯƠNG 13:

SINH TỒN TRONG THỊ TRƯỜNG
VIỆC LÀM

1. Bí quyết nụ cười

Lại
nói thị trường màn hình màu hiện do ba dòng Anh Hùng, Hoàng Tộc và Tiểu Bá
Vương chiếm giữ. Công chúng cũng rất quan tâm tới phát tích của Lưu Bị. Tốn rất
nhiều công sức, cuối cùng Học viện Thương nghiệp quốc tế Đông Ngô mời được Lưu
Bị tới thỉnh giảng. Sinh viên ngồi kýn hội trường rộng mênh mông (họ sắp tốt nghiệp
đại học và toả đi xin việc, vì thế họ rất muốn tìm hiểu một người như Lưu Bị
thành công bằng cách nào).

Thật
ra Lưu Bị cũng có dụng tâm. Ông hy vọng lần thỉnh giảng này sẽ thu hút được
những sinh viên ưu tú về với Hoàng Tộc. Giờ đây trên giảng đường, phong thái
Lưu Bị khiêm hòa, chân thành, toả ra một sức hấp dẫn rất nam tính. Cầm micro
trong tay (ban đầu có hơi run, sau lấy lại bình tĩnh rất nhanh), nói thao thao:

-
Tôi hơn các vị ngồi đây 20 năm si ngốc, cũng được người đời xem là có chút
thành tích. Rất nhiều người hỏi tôi có bí quyết gì, kỳ thực, bao bí quyết đều
viết ngay trên mặt. Có thể nói thế này: Trên mặt tôi bày rõ mười mấy năm nam
chinh bắc chiến, bao sương gió và kinh nghiệm. Nhớ hồi nào tôi và Quan Vũ,
Trương Phi tốt nghiệp trường Đại học Quản lý quốc tế Trường Giang, bọn tôi như
nghé non không sợ hổ, cũng như các bạn ngồi đây. Thế nhưng các bạn còn may mắn
hơn tôi vì các bạn được đọc trên khuôn mặt này, còn tôi khi đó thì không.

Trong
đám sinh viên có một cậu tên là Chu Du đứng dậy hỏi:

-
Tiên sinh, ông giỡn bọn tôi phải không? Ai mà chả có mặt, mặt ông có gì thần
kỳ?

Lưu
Bị uống một ngụm nước, bình thản giải thích:

-
Mọi người đều biết, tượng trưng tiêu biểu nhất cho nền văn hóa 5.000 năm của
Trung Quốc là một bộ mặt cười. Kiến thức trên bộ mặt đó mới nhiều làm sao. La
Quán Trung từ nghiên cứu tướng mạo mà viết ra một trong bốn tác phẩm kinh điển
của Trung Quốc "Tam quốc diễn nghĩa "; Lý Tôn Ngô nhờ nghiên cứu mặt
mà viết được bộ sách "Hậu hắc học" bán chạy bao năm. Vì sao Tào Tháo
nói "Anh hùng thiên hạ, chỉ có ông ta và tôi thôi?". Vì bộ mặt đầy
đặn phúc hậu của tôi cùng với trái tim đen tối của ông ta là hai thứ "hàng
độc" trong thiên hạ.

Chu
Du cười lạnh:

-
Cứ theo ông, bọn tôi chỉ cần luyện mặt dày là gặt hái thành công?

Lưu
Bị khẽ gật đầu, đáp:

-
Mọi người đều có thể lý giải như thế được. Nhưng tôi nghĩ, vì thiếu từng trải
nên trình độ lý giải của các bạn còn hạn chế. Các bạn sắp vào bước đầu của cuộc
mưu sinh, hãy để tôi nói một vài bí quyết rất đơn giản để trong thị trường việc
làm cạnh tranh khốc liệt này, ông chủ không cách gì không dùng
các bạn.

Đúng
vậy, đối với thanh niên, tướng mạo luận nghe thật kỳ bí. Thế nhưng trong nền
văn hóa fast-food này, cứ "bí quyết" là được họ hoan nghênh. Mấy cậu
Hoàng Cái, Lỗ Túc, Lã Mông cắm cúi ghi chép, chỉ có Chu Du vẫn kiên quyết đeo
bám Lưu Bị, biến buổi thỉnh giảng trở thành cuộc phỏng vấn. Người tài ẩn như
Lưu Bị gặp sấm cũng không kinh động, đã trả lời gọn ghẽ từng câu, từng ý. Chu
Du hỏi sắc sảo bao nhiêu, Lưu Bị đáp thông minh chừng đó. Lỗ Túc giỏi ghi đã
chép không sót một chữ, sau đó đóng thành tập và gửi cho tạp chí Nguồn nhân lực
Trung Quốc, lấy đề là "Sinh tồn trong thị trường việc làm".

Dưới
đây là toàn văn buổi nói chuyện của Lưu Bị, được chia làm bốn phần khác nhau:
"Năm điều tâm huyết về nghề nghiệp", "Năm vũ khí tiếu ngạo thị
trường việc làm", "Năm phương án cứu người trong thị trường việc
làm", "Năm lý do thống hận của phụ nữ đẹp trong thị trường việc
làm". Để cho dễ đọc, các câu hỏi của Chu Du được in nghiêng.

2. Năm điều tâm huyết về
nghề nghiệp


những sinh viên năm cuối, các vị ngồi đây sẽ nhanh chóng tiến vào thị trường
việc làm và có thân phận mới. Vấn đề phổ biến nhất trong thời kỳ này là: Nhiều
người vừa kiếm được việc đã mất việc. Tại sao vậy? Tại sao nhiều sinh viên tài
năng lại biến thành con lật đật trong thị trường việc làm?

Trước
đã từng làm cho những công ty nổi tiếng của Đổng Trác, Đào Khiêm, Tào Tháo,
Viên Thiệu… giờ tự mình sáng nghiệp, trong tay cũng có ít quân, tôi có chút
kinh nghiệm muốn truyền đạt, hy vọng các bạn rút ra bài học. Tôi cho rằng: quan
trọng nhất là chú trọng tiểu tiết trong làm việc, bởi tiểu tiết thường tạo ấn
tượng chính về việc làm của chúng ta, dù nó có vẻ là "những khoản thu chi
nhỏ" không đáng hạch tóan. Nói một cách hình tượng: tờ giấy trắng chỉ giây
một giọt mực, người ta sẽ xem đó là giấy bẩn hoặc giấy loại.

Chu
Du: Nếu giấy đã bị một hay vài vết mực thì phải làm gì?

-
Có bốn cách. Cách thứ nhất là "Giữ mình trong sạch", quyết không để
giấy nhiễm bẩn, không đến gần mực. Cách thứ hai là "Bỏ tất cả", một
khi đã bị bẩn, vứt hẳn vật bị bẩn đi. Cách thứ ba là "Rửa tâm đổi
mật", dùng tẩy xóa vết bẩn để trong sạch như xưa. Cách thứ tư là "Mặc
kệ nó", như người ta hay gọi là "tay trót nhúng chàm", tờ giấy
đã giây một giọt mực thì nhuộm đen luôn. Bốn cách đó, tùy anh chọn lựa. Còn ở
đây tôi chỉ giảng làm thế nào để "giữ mình trong sạch". Về tiểu tiết
trong công việc, có năm điều tâm huyết muốn nói với các vị: đừng tán gẫu trong
lúc làm việc, đừng lười biếng, đừng đem tài sản công ty về nhà, đừng ăn mặc quá
xì-tin, đừng dùng thời gian công ty để làm việc tư.

Chu
Du: Tán gẫu không phải là thói quen tốt, điều đó ai cũng hiểu.

-
Lẽ đời là thế này: người hiểu thì nhiều, người làm được thì ít. Còn nữa, có lẽ
các vị không biết, nghe tán gẫu cũng không tốt. Hãy hình dung, một đồng sự bên
cạnh huyên thuyên không ngớt sẽ tạo hai ấn tượng không tốt: thứ nhất, đồng sự
huyên thuyên sẽ tưởng bạn rỗi rãi như họ; thứ hai, người khác sẽ tưởng cả hai
đang nhàn rỗi. Có oan uổng không?

Điều
tâm huyết thứ hai: Đừng làm biếng. Nhiều người cho rằng tôi hay nói về vẻ mặt
nghĩa là nói về giỏi làm bộ. Họ chỉ biết một mà không biết hai. Ví dụ: họ chỉ
thích chăm chỉ trước mặt ông chủ, hễ ông chủ quay đi là lại lười biếng. Kết quả
ra sao: người như tôi đi đến đâu cũng giữ vị trí cao, còn họ thì ngay cả thời
gian thử việc cũng không qua nổi. Vì sao vậy? Vì ban đầu hiệu quả làm việc của
tôi bị trừ hao, song sau thể nào cũng được bộc lộ ra.

Chu
Du: Trong ấn tượng của bọn tôi, ông là người nhảy việc rất nhiều. Xin hỏi, ông
và họ có gì bất đồng?

-
Tôi không ngừng nhảy việc, còn họ không ngừng lợi dụng.

Điều
tâm huyết thứ ba: Đừng đem tài sản công ty về nhà, cho dù nó chỉ là một con
chuột bỏ đi hay đồ khuyến mại nhỏ. Nếu không, người ta sẽ xem các vị là người
tham vặt. Hãy nhớ, không tham vặt thường thu được danh dự lớn. Về mặt này, Quan
Vũ em tôi là tấm gương sáng. Hồi 27 trong "Tam quốc diễn nghĩa" có
tên là "Viên Bản Sơ bại binh chém tướng, Quan Vân Trường treo ấn gói
vàng". Thế nào là treo ấn gói vàng? Chính là khi rời công ty rồi thì trả nhà
phân phối; thẻ tín dụng, điện thoại di động, đồng phục mà công ty cấp đều gói
đem trả, tay không rời khỏi công ty. Một số người không như vậy, họ cũng cao
thượng nhưng không câu nệ tiểu tiết, bị lợi nhỏ hủy hoại thanh danh. Các vị nói
xem, có cần thiết không?

Chu
Du: Ý ông là phải có lợi lớn mới đáng hy sinh danh dự?

(Lưu
Bị suy nghĩ 20 giây)

-
Cậu hiểu như thế nào cũng được. Có điều kỳ quái là, nếu cậu quên thân vì lợi
ích lớn hơn, cậu có thể bị như Đổng Trác – chịu tiếng xấu muôn đời; cũng có thể
cậu vạn thế lưu danh như tôi. Đó là câu đố mà cậu phải tự giải!

Điều
tâm huyết thứ tư: Đừng ăn mặc quá xì-tin. Các vị có thể cho rằng ăn mặc xì-tin
để bộc lộ cá tính và thời thượng, nhưng cần nhớ đây là môi trường làm việc. Phụ
nữ không thể mặc quần bò thủng và đi giày mũi nhọn, đàn ông không thể để tóc
đuôi ngựa. Ăn mặc xì-tin sẽ ảnh hưởng đến bầu không khí tích cực làm việc.

Chu
Du: Lòng yêu cái đẹp, ai ai không có. Sao có thể trách vô lý vậy được? Người
mặc đẹp lên một chút sẽ làm cả công ty đẹp đẽ, và công ty sẽ đầy sức sống. Nhân
viên không có cá tính thì chỉ là lao động phổ thông. Ông có hiểu điều đó không?

-
Tính thống nhất của văn hóa công ty càng cao thì văn hóa công ty càng thuần
khiết. Văn hóa công ty càng thuần khiết thì ứng xử càng rõ ràng. Ứng xử càng rõ
ràng thì năng suất càng cao. Công ty yêu cầu nhân viên ăn mặc chuẩn mực là vì
vậy. Đương nhiên, công ty phải khích lệ tinh thần sáng tạo của nhân viên, song
bất kỳ sự sáng tạo nào cũng không được làm tổn thương tính thống nhất. Nếu
không, không cách gì tập hợp được sức mạnh tập thể để hướng tới mục tiêu.

Điều
tâm huyết thứ năm: Đừng dùng thời gian công ty để làm việc tư. Một số nhân viên
có vẻ thông minh, trong giờ làm việc cứ thoắt ẩn thoắt hiện, lợi dụng thời gian
công ty để làm việc riêng, như: đi shopping, sửa móng tay, gội đầu. Tin tôi đi,
không nên bắt chước họ, nếu không, các vị sẽ bị coi là không chịu rèn luyện và
không đáng tin cậy. Và hãy tin, ăn mặc quá xì-tin, các vị sẽ khiến người xung
quanh bất an.

Xin
hãy để ý những chuyện vặt vãnh trong cuộc sống, nếu không danh dự của bạn có
thể sẽ không còn. Không một ông chủ nào thích một nhân viên thoắt ẩn thoắt
hiện.

Chu
Du: Đồng chí Tào Tháo kính mến của chúng ta từng nói: "Đại trượng phu
không nệ tiểu tiết". Ông giải thích câu đó thế nào?

(Lưu
Bị sững người, rồi đáp rất nhanh)

-
Người bình thường trong thời điểm quan trọng, người quan trọng trong thời điểm
bình thường, đều không câu nệ tiểu tiết! Ngòai ra thì khác.

3. Năm vũ khí tiếu ngạo
thị trường việc làm

-
Nhiều người cho rằng mình là người làm thuê thì chỉ cần làm xong việc là xong.
Tôi cho bản chất của sự việc là: Ai cũng đều làm việc cho bản thân, bất kể để
kiếm ăn hay để cho tương lai tươi sáng. Vì thế, cho dù ông chủ và người quản lý
có quyền giao việc cho nhân viên, thì quan hệ của mỗi nhân viên với ông chủ,
nhà quản lý hay đồng nghiệp thực chất chỉ là quan hệ công việc. Nếu chúng ta
làm việc tốt, chúng ta sẽ được đánh giá cao. Sự đánh giá cao đó có ảnh hưởng
rất tích cực tới tương lai nghề nghiệp. Dũng cảm nhận việc là một biểu hiện làm
việc tích cực. Nhiều người có thói quen chờ sai việc mới làm, dường như họ
không dám chịu trách nhiệm gì, có sai sót cũng không chịu khiển trách. Với tâm
thái nhân bần khí đoản như vậy, vĩnh viễn không thể tiến thân.

Chu
Du: Nhưng, dũng cảm nhận việc là hành động mạo hiểm. Ngạn ngữ có câu: "ngu
si tọa hưởng thái bình". Lao vào mạo hiểm, xem ra không phải kẻ trí.

-
Tôi nói là "dũng cảm nhận việc" chứ không phải "mù quáng nhận
việc". Nếu một chút tự tin cậu cũng không có, ai dám giao trách nhiệm cho
cậu đây? Nói về phẩm chất con người, dũng cảm là anh hùng, mù quáng là ngu
ngốc. Không dám nhận việc thì cam phận lao động phổ thông suốt đời. Cậu có muốn
vậy không?

Chu
Du: Câu trả lời của ông là gì?

-
Câu trả lời của tôi là: Bề ngòai là cậu dũng cảm phụ trách công việc, thực tế
là cậu phụ trách bản thân. Cậu có hiểu không?

Biết
tìm niềm vui trong công việc là bí quyết thứ hai cần học để chiến đấu trên thị
trường việc làm. Đừng ngày nào cũng vác bộ mặt nhăn nhó đến công ty, chỉ tổn
hại đến hình ảnh bản thân. Nếu không cách gì tìm được niềm vui trong công việc,
các vị hãy đi tìm một công việc khác, bởi niềm vui là một trong những nhân tố
quan trọng để trưởng thành trong công việc.

Chu
Du: Giáo sư Lưu, ngồi không thì nói hay lắm! Tìm một công việc yêu thích? Nghe
dễ dàng làm sao?

-
Cậu đã bao giờ ở trung tâm mua sắm để chọn hàng hóa chưa? Hiện nay cạnh tranh
quyết liệt, tìm một công việc đã khó, nói gì đến công việc ưa thích. Đúng vậy!
Nhưng, xin hỏi, cậu có thấy thích hợp hay thích một công việc nào không?

Chu
Du: Tôi... Tôi cũng không biết rõ mình thích một công việc nào.

-
Cậu còn không biết mình thích công việc gì thì làm sao tìm được? Chỉ cần cậu
hiểu rõ công việc mình yêu thích, rồi công việc đó sẽ thích hợp với cậu và sẽ
khiến cậu hạnh phúc. Không thể phủ nhận, tự mình làm công việc mình yêu thích
sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Thái độ với công việc chính là thước đo xem một nhân
viên có phù hợp với công việc hay không. Thái độ là biểu hiện của tâm hồn, thái
độ tích cực sẽ cho thấy nhân viên dám đương đầu với thách thức trong công việc,
thái độ tiêu cực cho thấy nhân viên không tự tin và trốn tránh. Bí quyết thứ ba
để được trọng thị và chiến thắng trên thị trường việc làm là đối mặt với khó
khăn bằng thái độ tích cực.

Chu
Du: Có loại thái độ thứ ba, là không tích cực, không tiêu cực không?

(Lưu
Bị nhìn Chu Du bằng bộ dạng của một nhà triết học)

-
Không có loại tình cảm đó. Hoặc là vui nhàn nhạt, hoặc là buồn nhàn nhạt. Cũng
như vậy, không tích cực có nghĩa là tiêu cực. Biểu hiện của thái độ tích cực là
hướng về hy vọng chứ không phải tuyệt vọng, hướng về hứng thú chứ không phải vô
vị, hướng về nỗ lực chứ không phải được chăng hay chớ, hướng về khóai lạc chứ
không phải bi thương. Hiển nhiên, trong thời đại cạnh tranh kịch liệt, chỉ
không ngừng nỗ lực mới có được nụ cười cuối cùng. Chúng ta tất phải sáng tạo ra
cách làm mới, nghi ngờ phương pháp cũ, đối mặt với công việc bằng tư thế
"còn có thể làm gì hơn?".


quyết thứ tư để chiến thắng trên thị trường việc làm là ý thức tập thể. Trong
cuộc thương chiến ngày càng khốc liệt, tác dụng của tập thể ngày càng trọng
yếu. Nếu bạn rời quỹ đạo, đơn thương độc mã, bạn sẽ ảnh hưởng tới hợp tác tập
thể. Còn nếu bạn trung thành với tập thể, nguyện cống hiến vì tập thể, bạn mới
trở thành một thành viên được hoan nghênh trong tập thể. Ở mặt này, ba anh em
"kết nghĩa vườn đào" chúng tôi làm rất tốt, nhất là em thứ hai Quan
Vũ đã qua năm ải chém sáu tướng để về với đội ngũ.

Chu
Du: Vậy vì sao ba anh em kết nghĩa vườn đào không kết nạp thêm thành viên mới
để thành "bốn anh em" hay "năm anh em kết nghĩa vườn đào? "

(Lưu
Bị thở dài một cách đầy ý tứ)

-
Tôi nhớ mãi thời ba anh em kết nghĩa vườn đào. Bao năm nay, "đào viên
huynh đệ" đã thành biểu tượng của tình anh em. Nó hàm chứa một sức mạnh
tinh thần thúc đẩy ba anh em và các đồng sự trưởng thành liên tục. Tất nhiên,
trong quá trình dựng nghiệp, chúng tôi không ngừng kết nạp thêm anh em, tôi
cũng đang suy nghĩ xem có nên đổi "anh em vườn đào" thành "hệ
thống anh em vườn đào" không. Nếu như vậy, La Quán Trung phải sửa "Tam
quốc diễn nghĩa".

Chu
Du: Trong "Tam quốc diễn nghĩa", tôi làm thống sóai trận hỏa thiêu
Xích Bích, làm sao nói sửa là sửa được?

-
Đúng vậy, lịch sử không thể sửa đổi, nhưng có thể thay đổi được tương lai. Có
câu danh ngôn: "Ngày ngày học hỏi, ngày ngày tiến bộ". Thói quen và
năng lực học tập là nhân tố trọng yếu để duy trì tiến bộ và truy đuổi thành
công.

Tạo
thói quen học suốt đời là bí quyết thứ năm để chiến thắng trên thị trường việc
làm. Gần đây, một số tập đoàn rất chú trọng chấn chỉnh nguồn nhân lực, lãnh đạo
công ty đưa ra cảnh báo: "Không thay suy nghĩ, sẽ thay người". Nhân
viên những tập đoàn này thực sự đối mặt với hiện thực "thay đổi suy nghĩ
để sinh tồn".


bạn cùng lớp Sái Văn Cơ của tôi về nước làm giám đốc một website bán hàng. Vì
công việc mà lấy chồng cũng không có tuần trăng mật, ốm mà cũng chỉ dám nghỉ
một ngày. Không hề óan thán, trước sau cô vẫn giữ hình ảnh đầy sức sống. Cô bạn
tôi nói: "Bởi tôi không ngừng theo đuổi ước mơ, nên nghĩ là phải làm.
"

Bác
sĩ Hoa Đà nổi tiếng mấy năm nay được mời làm giám đốc một công ty thiết bị y
tế. Là một chuyên gia nên ông không ngừng nhắc nhở bản thân: "Trong thời
buổi cạnh tranh gay gắt, công ty không ngừng đổi mới cần những nhân viên không
ngừng đổi mới. Thị trường đào thải công ty lạc hậu, công ty cũng đào thảo nhân
viên lạc hậu".

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3