Thạch thảo trong cơn bão - Chương 02 phần 1
CHƯƠNG 2
Hội nghị của Hiệp hội Giải tích vào tối thứ Ba thành công ngoài tưởng tượng. Với gia đình nhà Timms, nó khởi sự từ đầu buổi chiều, khi một gã đầy tớ mặc chế phục, tóc rắc phấn xuất hiện trước cửa ngôi nhà khiêm nhường của họ ở Upper Cheyne Row, mang theo một phong thư được thảo bằng lối chữ ấn tượng mà Công tước Jervaulx ưa dùng. Gã sẽ cho xe đến đón ông Timms tới hội trường vào lúc tám rưỡi nếu ông đồng ý. Kết thúc hội nghị, gã sẽ rất vui lòng nếu ông Timms và con gái cùng dùng bữa tối muộn với gã và ngài Charles Milner ở quảng trường Belgrave, sau đó gã sẽ đưa họ về tận nhà bằng xe riêng.
“Cha!” Maddy kinh hãi nói, cố giữ giọng thầm thì để tên đầy tớ ngoài cửa phòng khách không nghe thấy “Chúng ta không thể!”
“Không thể sao con?” Cha nàng hỏi. “Trong trường hợp đó, ta hoàn toàn không nên tính đến việc tham dự hội nghị nữa bởi vì chúng ta sẽ đưa ra lí do gì để từ chối ăn tối với Jervaulx đây?”
Nàng hơi đỏ mặt. “Sẽ chẳng có gì ngoài những trò vô nghĩa và chuyện phiếm không đâu. Gã đó là người xấu. Con biết cha ngưỡng mộ tài năng của gã, nhưng nhân cách của gã thì… đúng là đồi bại!”
“Ta đoán vậy,” cha nàng miễn cưỡng nói. “Nhưng liệu chúng ta có nên là những người ném viên đá đầu tiên không?”
“Con thực sự nghi ngờ việc chúng ta là người đầu tiên.” Nàng khẽ búng lá thư của Công tước vào lò sưởi. Tờ giấy trang nhã, dày dặn rơi ngay xuống, vang lên khe khẽ khi đập vào tấm chắn bằng đồng. “Đây không phải ném đá mà chỉ là mong ước chẳng phải dây dưa gì đến gã đó thôi!”
Cha nàng quay về phía tiếng giấy rơi rồi tập trung vào giọng nói của nàng. “Chỉ là một buổi tối thôi mà.”
“Cha đi cũng được ạ. Nhưng con sẽ về nhà ngay sau khi hết hội nghị.”
“Maddy?” Khuôn mặt cha nàng hơi cau lại. “Con sợ anh ta sao?”
“Chắc chắn là không ạ? Sao con phải sợ?”
“Cha nghĩ có lẽ... anh ta không làm gì không phải với con đấy chứ?”
Maddy hừm rất khẽ. “Có, có đấy ạ! Bắt con đợi hàng tiếng đồng hồ trong cái sảnh ăn sáng ngu ngốc của gã. Con có thể miêu tả với cha từng chi tiết bé nhất trên giấy dán tường. Họa tiết mắt cao xanh lục trên nền trắng, những chỗ giao nhau có hình hoa râm bụt, mười sáu cánh, ba lá, nhị vàng.”
Lông mày cha nàng dãn ra. “Vậy mà cha đã sợ là anh ta nói gì khiếm nhã với con.”
“Gã không nói gì, vì một lí do đơn giản là gã chưa bao giờ gặp con cả. Nhưng cha có thể tin lời con rằng tên đó chính là tập hợp những gì tồi tệ nhất của bọn quý tộc. Phóng đãng, bừa bãi, vô thần. Chúng ta là những người bình thường, không việc gì phải ăn tối với gã.”
Cha nàng ngồi lặng một lúc lâu. Rồi ông nhướng mày buồn bã nói, “Nhưng ta muốn hai cha con dùng bữa với anh ta, Maddy à.”
Tay ông đang nghịch khối chữ Y, xoay xoay nó trên tấm trải bàn màu đỏ. Trong ánh mờ tối của buổi chiều mây mù, cây đèn dầu nằm cạnh khuỷu tay ông vẫn chưa được thắp, sự thiếu hụt đó với cha nàng cũng chẳng tạo nên khác biệt gì.
Nàng tì hai nắm tay vào nhau và tựa cằm lên. “Ôi, cha ơi!”
“Con có nên để ý quá vậy không, Maddy con yêu?”
Nàng thở dài. Không nói gì thêm nữa, nàng mở cửa báo với gã đầy tớ rằng họ nhận lời mời dự bữa tối của Công tước.
Để che giấu sự bất mãn của mình, nàng để cha ở đó mà đi lên gác, trải áo khoác dự họp cùng sơ mi của ông ra, sắp xếp những vật dụng cần để lát cạo mặt cho ông. Rồi nàng đến chỗ tủ áo của chính mình. Trước khi nhận được lời mời của Jervaulx, nàng đã định mặc chiếc váy lụa xám cho thích hợp với một dịp đặc biệt. Giờ đây nàng bị giằng xé giữa một đằng là ước muốn sai trái là phục sức sao cho chứng tỏ rằng nàng và cha vẫn thường ra ngoài ăn cùng các vị công tước với một đằng là nỗi khao khát mặc thật đơn giản cứ như thể đối với nàng ăn tối ở Belgrave chẳng hấp dẫn gì hơn lục lọi quanh thùng rác.
Về phần ước muốn sai trái liên quan đến phục sức như vẫn thường giao thiệp với bọn quý tộc hư hỏng, những hạn chế về điều kiện vật chất lập tức tự phơi bày khi nàng săm soi tủ quần áo tối màu của mình. Gia đình nàng không thuộc số những tín đồ phái Giáo hữu phá cách: họ luôn nghiêm cẩn với Trang phục Mộc mạc và Ngôn từ Mộc mạc. Chiếc váy lụa màu xám thép, cổ áo trắng rộng, cứng đờ là nữ hoàng trong tủ áo của nàng. Được may dựa trên những chuẩn mực cực kì ngoan đạo với đường chiết eo lỗi thời, nó ít có hi vọng chứng tỏ được gì hơn chính bản thân mình – bộ lễ phục khác nhất suốt bốn năm nay của một nữ tín đồ phái Giáo hữu giản dị.
Mắt lại dừng lại trên chiếc váy đen vẫn dùng cho những việc như chăm bệnh nhân và đi chợ. Nó gọn gàng chỉn chu nhưng khuỷu tay sờn rách thấy rõ. Không hợp để dự hội nghị cùng cha nếu tính tới tầm quan trọng của sự kiện này.
Cuối cùng, nàng quyết định mặc chiếc váy lụa. Và đủ nhấn mạnh ý kiến cá nhân của mình với hành động bừa bãi của Công tước, nàng bỏ cái cổ trắng đi, chỉ để lại đường cổ chữ V. Mặc dù trong nhà không có gương, nàng hài lòng khi giơ chiếc váy đã sửa sang một chút lên ngắm, trông nó đã đủ thô mộc khi không hề có chút trang trí nào.
Làm gì với bộ tóc lại là một bài toán khó nữa. Cái mũ trùm cứng mà nàng thường đội dường như quá bình thường cho dịp này. Mẹ nàng, dù đã trải qua giáo dục về đức tín của phái Giáo hữu và không còn liên lạc với gia đình kể từ sau đám cưới, vẫn truyền lại cho cô con gái vài ba cách giao tế. Maddy cho rằng thừa nhận chút đỉnh về bản chất đặc biệt của hội nghị toán học này là yêu cầu cần thiết.
Nàng quyết định bện lại tóc. Chỉ riêng việc chải tóc ra đã không dễ dàng gì, nàng chưa bao giờ cắt tóc - mái tóc của mẹ, và giờ đến lượt tóc nàng, thứ phù phiếm trần tục duy nhất - chảy dài tới tận khoeo chân. Sau khi tết lại tóc và cuộn trên đỉnh đầu, nàng chợt nảy ra ý tìm chiếc hộp nhỏ ở đáy rương, lấy chuỗi ngọc trai của mẹ ra.
Nàng không thể cả gan đến mức ngang nhiên đeo nữ trang trên cổ, nhưng sau một chút nghĩ ngợi và vài thử nghiệm, nàng thấy rằng nó ôm một vòng vừa khít phần chân búi tóc trên đỉnh đầu nàng. Nàng thật lòng cho rằng trang sức ấy không hề lộ liễu và dường như đó là một thỏa hiệp dễ chịu giữa ước muốn sai trái kia với đức tín của nàng.
Nhưng sau khi giúp cha ăn bận chỉnh tề và xuống gác vào lúc tám giờ mười lăm, nàng đột nhiên mất hết can đảm. Nàng sợ rằng chuỗi ngọc trông quá lố bịch và nàng chẳng có ai để hỏi ngoài cha với Geraldine, mà chắc chắn chẳng trông mong được lời khuyên tin cậy nào ở cả hai. Maddy đang nâng ấm trà bằng bạc, cố gắng vô vọng nhìn vào hình phản chiếu méo mó của mình trên đó thì bước chân chậm rãi của cha nàng vang trên cầu thang.
Cùng lúc ấy, có tiếng gõ hối hả ngoài cửa và nàng phải chạy lên đầu cầu thang bếp để gọi Geraldine vì chuông vẫn hỏng mặc cho chủ đất hứa hẹn chiều nay sẽ cử người đến sửa. Thế rồi giữa lúc trông chừng xem cha có xuống gác an toàn không và để mắt đến gã hầu đỡ cha lên chiếc xe ngựa bóng loáng - cửa xe chỉ trang trí bằng gia huy có hình một con phượng hoàng trắng bao bọc xung quanh là sáu bông diên vĩ vàng rực trên nền màu lơ - nàng thấy mình đột ngột đối diện với dáng người cúi rạp và bàn tay chìa ra của gã hầu. Nàng chẳng thể làm gì hơn ngoài việc leo nốt lên xe.
Hội trường của Viện Hoàng gia ở phố Albemarle, một gian phòng hình bán nguyệt lớn với những ghế băng lót đệm chứa được chín trăm người, thường khá đìu hiu trong các hội thảo của Hiệp hội Giải tích. Những người có hứng thú và khả năng hiểu được triết lí của ngành toán học cơ bản mà Hội theo đuổi là rất nhiệt thành nhưng ít ỏi, có xu hương co cụm lại ở bốn hàng trên thuộc dãy giữa, quanh bục diễn giả, bỏ phần còn lại của hội trường trong bóng tối vang vọng.
Thế mà, khi xe ngựa đến phố Albemarle, hè phố chật cứng những quý ông muốn vào Viện. Thoạt tiên, trong Maddy dấy lên nỗi sợ khủng khiếp rằng họ đến nhầm ngày, nhưng không, kia chính là ngài Chủ tịch Milner, bệ vệ và hoan hỉ, ông đang tới bên cửa xe ngựa giúp cha nàng bước xuống. Maddy theo sau, đám đông trên vỉa hè và cầu thang cúi đầu rồi hạ mũ, bước sang bên để nhường đường.
“Xin vui lòng phục vụ cô, cô Timms! Chúng ta sẽ vào phòng đọc trước,” Ái hữu Milner vừa dẫn cha nàng vào sảnh vừa ngoảnh lại thông báo. “Công tước ở đó. Ngài ấy rất nóng lòng muốn gặp cả hai người.”
Maddy cố nén một cái khịt mũi, rất đỗi nghi ngờ không rõ Công tước có chút cảm xúc nào với loại sự kiện này hay không. Nàng bị rớt lại sau trong gian sảnh chật cứng người, ngập ngừng giữa đám hỗn loạn bên ngoài phòng để đồ cho tới khi một quý ông lịch sự, một trong những thành viên thường xuyên của Hội, đến giúp nàng cởi áo choàng.
“Tất cả những người này là ai ạ?” Nàng thì thầm với ông ta.
“Ta tin rằng họ tới để xem vị công tước mê toán.”
Maddy thoáng nhăn mặt. “Cũng giống như đi xem Lợn hiểu - tiếng - người ấy ạ?”
Ông ta bật cười và nắm tay nàng. “Chuyển những lời chúc tốt đẹp nhất của ta đến ông Timms nhé. Ta rất mong đợi bài thuyết trình này.”
Maddy gật đầu quay bước. Đúng là Jervaulx biến mọi thứ thành rạp xiếc, nàng nhủ thầm. Đáng lẽ nàng nên lường trước chuyện này. Cha già đáng thương của nàng rồi sẽ thành trò cười mất thôi.
Nàng khựng lại trước cánh cửa đóng chặt của phòng đọc, thoáng nghĩ về chuỗi ngọc trên tóc. Có vẻ không ai để ý đến nó. Nàng đặt tay lên búi tóc để đảm bảo rằng chưa có sợi nào tuột ra.
Họ đang ở đó. Nàng cảm thấy họ sẽ nhìn nàng như một mụ hầu già ngu ngốc và kì cục, mà nàng đoán mình nom y như vậy thật - một tín đồ phái Giáo hữu, một người dị thường, càng tệ hơn với chuỗi ngọc trai quấn lấy mái tóc bện chặt. Ý nghĩ đó bỗng dưng khiến nàng thấy khoái trá: một hình ảnh không tồi để đập vào mặt tên công tước phóng đãng!
Ồ, vậy cứ để thế đi. Nàng sẽ khiến gã bị sốc. Gã có lẽ chưa bao giờ ăn tối với loại người như Archimedea Timms. Khẽ nhếch môi cười, nàng đẩy cửa ra.
Ở tít cuối căn phòng được chiếu sáng lờ mờ, cha nàng đội chiếc mũ thấp vành rộng đang ngồi bên chiếc bàn mà báo chí đã được dẹp sang một bên để nhường chỗ. Chủ tịch Milner không có mặt. Người đàn ông còn lại ngồi trong vũng sáng ngọn nến tỏa ra, đang cúi xuống một xếp giấy với sự tập trung mà gần đây nhất Maddy thấy ở những học sinh tại lớp nhập môn Giáo hữu mà nàng trợ giảng. Khuỷu tay gã dang ra làm căng chiếc áo khoác xanh thẫm như trời đêm che phủ đôi vai rộng, và khi nàng đến gần hơn, gã sốt ruột cào mớ tóc đen bóng khiến người ta nghĩ đến một nhà thơ xuất thần đang say mê vùi đầu vào sáng tác trên gian gác xép.
Đột ngột, trước khi nàng tới chỗ họ, gã mau lẹ ném cây bút xuống và đứng dậy đối diện với nàng như thể muốn giấu việc đang làm.
Gã nhìn nàng một khắc rồi mỉm cười.
Cậu học sinh nhiệt thành, tay nhà thơ mê mải, cả hai đều biến mất sau vẻ ga lăng dày dạn kia. “Cô Timms,” gã nói, theo đúng cách mà một công tước sẽ nói, bình thản, đầu hơi cúi. Mắt gã xanh sẫm, sống mũi thẳng tắp mạnh mẽ, y phục được cắt may hoàn hảo, cung cách của gã chuẩn mực, và không hiểu sao mặc cho mẽ ngoài bóng bẩy, gã vẫn gợi lên liên tưởng đến một tên cướp biển trăm phần trăm.
Chính xác như người ta có thể tưởng tượng, ít hủ bại hơn trong hình thức lẫn cung cách ứng xử. Gã đem lại ấn tượng về một nguồn năng lượng bị kiềm giữ nghiêm ngặt, ở gã không có nét trễ nải hay suy đồi, hoàn toàn không có vẻ yếu mềm nào trong cái vóc dáng vững chắc và đầy uy lực kia. Bên cạnh gã, nom cha nàng thật nhợt nhạt, cơ hồ ông sắp tan thành khói và biến mất bất cứ lúc nào.
“Archimedea, con gái tôi,” cha nàng giới thiệu. “Maddy, đây là Công tước Jervaulx.”
Ông phát âm tên gã hoàn toàn khác với cách họ thường nói - như thể nó bắt đầu với âm “s”, không có “oóc xờ” ở cuối, thay vào đó giống âm “âu” hơn. Nàng cảm thấy quê quá chừng, nhận ra rằng cách đọc “Giơ-voóc-xờ” quen thuộc của họ còn cách xa âm chuẩn hàng ki lô mét và hổ thẹn nhớ lại số lần mình chắc chắn đã phát âm sai với tên quản gia của gã. Nàng hi vọng tận đáy lòng rằng Ái hữu Milner là người họ phải cảm ơn về thông tin này chứ không phải chính bản thân Jervaulx.
Nàng chìa tay ra, không một lời chào hay nhún gối, thậm chí không một cái gật đầu, đúng như một người giản dị, một tín đồ phái Giáo hữu. Nàng đã được nuôi dạy để xa lánh những tục lệ như nói “Buổi tối tốt lành” bởi chúc ai đó một ngày tốt lành trong khi anh ta đang có một ngày quái quỷ là đi ngược lại ý Chúa và Sự thật. Mà nàng cũng không thể nói rằng nàng thấy vui vẻ khi làm quen với Công tước bởi đó là một sự dối trá nữa, vậy nên nàng quyết định chọn cách chung chung nhất: “Ái hữu.”
Câu chào của gã không tiết kiệm đến vậy. “Quả là niềm hân hạnh lớn lao của tôi khi được phục vụ cô, thưa quý cô.” Gã nắm lấy bàn tay nàng và hơi lắc nhẹ, hạ mi, rồi thả ra. “Tôi phải xin lỗi cô Archimedea vì đã làm cô tốn bao thời gian chờ đợi trong nhà tôi. Hai ngày qua tôi bị nguyền rủa bởi một cơn đau dầu khủng khiếp.”
Maddy tự hỏi không biết gã sẽ viện cớ gì cho tất cả những ngày trước hai ngày đó nhưng cha chỉ nói, “Tôi hi vọng ngài đã đỡ hơn,” với vẻ toàn tâm lo lắng thật lòng. Cha nàng luôn nói thật, vậy nên đương nhiên ông sẽ tin gã đàn ông kia, khổ thân cha già ngây thơ.
“Đã đỡ hoàn toàn.” Công tước nhe răng cười và nháy mắt với Maddy như thể hai người thuộc kiểu cùng hội cùng thuyền. “Nhưng tôi biết cô Archimedea đây vẫn còn nghi ngờ.”
Cha nàng mỉm cười. “Phải, con bé lo cuống cuồng về việc ngài sẽ làm tôi xấu hổ đến độ không bao giờ dám ngẩng mặt lên vào tối thứ Ba nữa.”
“Cha!”
Đúng lúc đó, Chủ tịch Milner gõ cửa bước vào, dang hai cánh tay vẩy lấy vẩy để như xua gà. “Cô Timms, ông Timms, đến giờ rồi. Lại ngồi vào ghế nào, sau đó tôi và Công tước sẽ lên trước diễn đài.”
“Tôi sẽ cần đến tiểu thư Timms,” Công tước nói, tóm lấy cánh tay nàng khi nàng đi về phía cha mình. “Nếu cô vui lòng...” Gã nhìn thẳng vào mắt nàng.
Maddy biết ngay tắp lự đó là kiểu nhìn mà đám phụ nữ tự nguyện sà vào lòng gã. Ngay cả Maddy, người đã hai mươi tám tuổi mà mới chỉ một lần được tán tỉnh, bởi một bác sĩ cực kì truyền thống, người đã đón nhận sự từ chối của nàng với nỗi hối hận đau đớn và sau đó đính hôn với Jane Hutton nào đó rồi thì rời bỏ các buổi Suy niệm của Giáo hữu Hội suốt nửa năm, thậm chí nàng vẫn có thể nhận ra cái liếc hỏi nồng nhiệt mà hững hờ ấy, cảm nhận loại sức mạnh mà nó chủ ý sử dụng.
Bởi vậy, khi gã chỉ mới giơ tập giấy về phía nàng và hỏi liệu nàng có thể chép lại các phương trình lên bảng cho gã trong lúc gã trình bày không, có gì như rớt phịch từ chín tầng mây xuống đất. Nàng nhìn xuống tập giấy. “Ngài không muốn tự làm sao? Tấm bảng nằm ngay sau bục. Hầu hết các diễn giả đều...”