Bán Kiếp Tiểu Tiên (Tập 1) - Chương 21 - 22

Chương 21: Muốn công đạo gì?

"Đông Nguyên bái kiến..." Đông Nguyên vốn định chào hỏi Thanh Tiêu, ai biết lời còn chưa nói hết, người ta đã hất tay áo đi rồi. Đông Nguyên sững sờ, vị chưởng môn Côn Luân này thoạt nhìn hình như tâm tình không tốt a!

"Đi thôi đi thôi, sư huynh vẫn nên cách những người đó xa một chút, coi chừng bị cắn đó." Thanh Tiêu mặc dù đi về phía trước, bất quá những đệ tử bên cạnh hắn kia, Tề Hoan nhìn lướt qua, phát hiện thật đúng là trùng hợp, mấy người cùng nàng có cửu oán đều đến đủ cả.

Nàng cũng không tin đám người Côn Luân dám ở Thục Sơn làm gì nàng, dù sao Thanh Tiêu đã sớm hận nàng, hận nhiều hơn hay ít hơn một chút cũng không sao cả, chỉ cần làm cho hắn trong lòng phiền muộn, thì tâm tình nàng liền tốt hơn.

"Tên đệ tử phái Thanh Vân kia, ta khiêu chiến với ngươi." Nói chuyện chính là nữ đệ tử Côn Luân, Tề Hoan nhận ra nàng, ngày đó trong miếu đổ nát chính là nàng ta khiêu khích trước.

"Khiêu chiến? Ta cự tuyệt." Tề Hoan sửng sốt một chút, bất đắc dĩ buông lỏng tay, nếu nàng là đệ tử cấp thấp của phái Thanh Vân còn dễ nói, không phải chỉ là khiêu chiến thôi sao, thua cũng không mất miếng thịt nào, nhưng nàng không phải. Nếu như nàng thật sự tiếp nhận khiêu chiến, toàn bộ mặt mũi phái Thanh Vân chẳng phải đều bị nàng quăng sạch sẽ hay sao.

Trong Tu Chân giới, các đệ tử ngang hàng giao thủ hữu hảo gọi là luận bàn, mang theo ý công kích thì gọi là khiêu chiến, nhưng khiêu chiến không thể tùy tiện cự tuyệt, bằng không sẽ bị người ta cười nhạo.

"Hừ, phái Thanh Vân các ngươi quả nhiên đều là bọn hèn nhát, ngay cả ta khiêu chiến cũng không dám tiếp, còn dám đi ra gặp người, ta thấy ngươi vẫn nên chạy về núi Thanh Vân đi thôi." Ả kia cười nhạo nói, đám đệ tử Côn Luân phía sau nàng cũng nhao nhao lên tiếng chế giễu.

Nhìn thấy tràng diện dần dần không khống chế được, Đông Nguyên sắc mặt trầm xuống, "Chư vị Côn Luân đạo hữu đừng quá đáng, nếu chư vị lại nói lời vũ nhục nữa, đừng trách ta không khách khí."

Đông Nguyên nói làm mấy tên đệ tử Côn Luân lập tức an tĩnh lại, nếu người khác nói như vậy bọn họ sẽ chỉ cười bỏ ngoài tai, thế nhưng Đông Nguyên đối với đám đồng lứa bọn họ là đệ tử nổi danh nhất rồi, tuổi còn trẻ nhưng thực lực lại có thể so với trưởng lão nhất phái, hơn nữa đứng phía sau hắn lại là toàn bộ phái Thục Sơn. Lúc này rõ ràng là bênh vực Tề Hoan, đám đệ tử Côn Luân bởi vì lời nói của Đông Nguyên mà sắc mặt có chút khó coi.

Côn Luân là một môn phái lớn, nhưng Thục Sơn người ta cũng không kém bọn hắn bao nhiêu, cho nên Đông Nguyên mở miệng nói câu này thật đúng là không ai dám tranh luận. Chỉ có ả nữ đệ tử kia tựa hồ vẫn chưa từ bỏ ý định, "Đông Nguyên sư huynh, ta cũng chỉ muốn cùng vị sư muội này luận bàn một chút mà thôi, không có ý tứ gì khác."

Tề Hoan nghe lời giải thích của nàng thì bĩu môi, có lầm không, luận bàn cùng khiêu chiến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha, khiêu chiến là bất luận sinh tử đó, coi như nàng ta lỡ tay giết chết mình, phái Thanh Vân cũng không thể tìm nàng gây phiền toái, đoán chừng người nọ sớm đã có ý nghĩ này, chẳng qua nàng cũng quá ngây thơ đi, mình dám mở miệng chọc tức Thanh Tiêu, chẳng lẽ còn có thể sợ nàng sao.

Đông Nguyên nhíu nhíu mày, hắn biết rõ nữ đệ tử này nói không sai, người ta đã đổi giọng nói muốn luận bàn, thật sự hắn không còn lý do nói gì nữa rồi. Nghĩ tới đây hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn Tề Hoan, hắn biết rõ Tề Hoan tu vi không cao, chỉ là sơ kỳ Ngưng Khí, mà trình độ tối thiểu của nữ đệ tử Côn Luân lại là hậu kỳ Ngưng Khí, Tề Hoan đấu với nàng ta cơ hồ cũng không có khả năng thắng.

Tề Hoan hướng nữ đệ tử Côn Luân kia cười lạnh, "Thứ nhất ta đã nói ta cự tuyệt, nếu như ngươi chưa từ bỏ ý định có thể bảo sư tổ ngươi tới khiêu chiến với ta. Thứ hai đừng gọi ta là sư muội, ngươi không xứng." Chớ ép nàng tới đường cùng, con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người đó, lúc nào tới lượt một đệ tử cấp thấp phái Côn Luân mà cũng có thể tùy tiện vũ nhục người rồi, khiêu chiến nàng sao? Bối phận của nàng cũng không phải chỉ bày cho đẹp mắt, Côn Luân nếu thật tới khiêu chiến nàng, đó mới đúng là đặc sắc a.

"Ngươi, ngươi quá đáng! Lại dám vũ nhục sư tổ chúng ta, ta sẽ đem chuyện này nói cho chưởng môn biết, hi vọng đến lúc đó phái Thanh Vân sẽ cho chúng ta một cái công đạo." Tề Hoan nói không chút khách khí, nữ đệ tử kia hiển nhiên tức giận không nhẹ. Chính phái chú trọng nhất là quan niệm trên dưới, lời Tề Hoan nói ở trong tai người khác không còn nghi ngờ gì nữa chính là khiêu khích toàn bộ Côn Luân, chẳng qua nàng nói cũng là sự thật, ai bảo bối phận nàng cao như vậy!

"Xin cứ tự nhiên." Tề Hoan không sao cả nhún nhún vai.

Nhìn đám đệ tử Côn Luân kia nổi giận đùng đùng rời đi, Đông Nguyên không đồng ý lắc đầu nói, "Sư muội, muội quá kích động rồi, mặc kệ muội cùng những đệ tử Côn Luân này có thù hận gì, cũng không thể động chạm đến sư tổ bọn hắn, chuyện này nếu thật sự truyền ra ngoài sẽ rất phiền toái."

"Lời cũng đã nói rồi không có biện pháp thu hồi a, yên tâm đi sư huynh, trên ta còn có người đấy!" Tề Hoan cợt nhả vỗ vỗ bả vai Đông Nguyên, bất quá sắc mặt Đông Nguyên cũng không có bởi vì lời nói của Tề Hoan mà dễ nhìn.

"Được rồi, lát nữa ta đi gặp đệ tử Côn Luân nói chuyện a, hi vọng bọn họ sẽ cho ta chút mặt mũi."

Tề Hoan âm thầm lắc đầu, muốn cũng không còn kịp rồi, chỉ sợ đây chính là hiệu quả mà Thanh Tiêu muốn a, hắn vẫn không có lý do gì đối phó mình, hiện tại mình mở miệng "vũ nhục" tiền bối, nếu hắn động thủ với mình, tự nhiên sẽ có lý do chính đáng rồi. Đáng tiếc, hắn tính toán thế nào cũng sẽ thất bại thôi.

Trở lại bên trong Thục Sơn môn, bởi vì Đông Nguyên một lát nữa sẽ bắt đầu thi đấu, cho nên Tề Hoan đành phải tự mình trở về. Bất quá đi tới đi lui nàng liền phát hiện có gì đó không đúng, hình như ánh mắt những đệ tử lui tới nhìn mình đều có chút kỳ quái.

Thẳng đến khi đi tới chỗ đài quan sát dành riêng cho phái Thanh Vân, Tề Hoan rốt cuộc mới biết là xảy ra chuyện gì, Thanh Tiêu thật đúng là không bình tĩnh, hiện tại vậy mà đã chạy đến tìm Linh Vân Tử tố giác rồi!

Tề Hoan đứng ở đằng xa có thể nhìn thấy vẻ mặt Thanh Tiêu phẫn nộ đang cùng Linh Vân Tử nói gì đó, mà Linh Vân Tử chỉ chắp tay sau lưng bình tĩnh nhìn hắn, không gật đầu cũng không cãi lại.

Trông thấy tình hình này Tề Hoan không khỏi vui lên, Linh Vân Tử trên núi Thanh Vân nổi tiếng "Đầu Gỗ phiền phức khó chịu", không biết Thanh Tiêu có cảm giác đàn gảy tai trâu hay không.

"Tóm lại, hi vọng Linh Vân Tử đạo hữu cho Côn Luân chúng ta một cái công đạo!" Thời điểm Tề Hoan đi tới, chỉ nghe thấy một câu như vậy.

Tề Hoan mắt nhìn Thanh Tiêu hô to, đáng tiếc, khuôn mặt đẹp như vậy, thời điểm tức giận thật đúng là dữ tợn ah!

"Ngươi muốn công đạo gì?" Linh Vân Tử trông thấy Tề Hoan trở về, tàn bạo trừng mắt nhìn nàng, hắn biết mà, cái sư thúc này căn bản chính là nhân vật gây chuyện, một ngày không tìm cho hắn một chút phiền toái nàng nhất định trong lòng không yên!

"Đệ tử cấp thấp của môn phái các ngươi vậy mà dám vũ nhục trưởng bối Côn Luân ta, hừ, đừng nói Linh Vân Tử đạo hữu ngươi muốn bao che nàng!"

Linh Vân Tử bình tĩnh nhìn Thanh Tiêu một hồi lâu, mới chậm rì rì mở miệng, "Ai bảo ngươi nàng là đệ tử cấp thấp của phái Thanh Vân chúng ta, Thanh Tiêu ngươi chú ý ngữ khí một chút, nàng là sư thúc của ta đó. Nếu như ngươi tiếp tục cố tình gây sự, ta không ngại đại diện cho toàn bộ phái Thanh Vân hướng ngươi khiêu chiến đâu."

Linh Vân Tử cũng không quản người đối diện là ai, chưởng môn Côn Luân thì thế nào, núi Thanh Vân bọn họ còn không có sợ Côn Luân đâu, huống chi chuyện này cho dù Tề Hoan sai trước, thì hiện tại náo xuống đã là vấn đề mặt mũi của hai môn phái rồi.

"Ngươi nói cái gì?!" Một câu của Linh Vân Tử khiến người chung quanh hoàn toàn choáng váng rồi, nữ nhân này là sư thúc của Linh Vân Tử, nàng rốt cuộc có địa vị gì?!

Chương 22: Bảo hộ bên người.

"Linh Vân Tử, lời này không buồn cười chút nào." Sắc mặt Thanh Tiêu trở nên khó coi, nếu quả thật như lời Linh Vân Tử nói, chuyện lúc trước hắn làm hết thảy một chút tác dụng cũng không có, nếu Tề Hoan kia trả đũa, sự tình tuyệt đối không dễ dàng giải quyết như vậy.

Hơn nữa theo hiểu biết của Thanh Tiêu về Tề Hoan, thì nữ nhân kia tuyệt đối là người bỏ đá xuống giếng, về điểm này không thể không nói, ánh mắt nhìn người của Thanh Tiêu rất là chuẩn.

"Ta chưa bao giờ nói giỡn, sư thúc là đệ tử duy nhất của tổ sư bá Hư Không Tử, nếu không tin ngươi có thể tự mình đi tìm tổ sư bá chứng thực một chút." Linh Vân Tử khẽ nói, hắn ngược lại ước gì Thanh Tiêu tự mình đi hỏi, để cho y lãnh hội thật tốt thủ đoạn của Hư Không Tử, đoán chừng khi đó Thanh Tiêu sẽ không còn cảm thấy những chuyện Tề Hoan đã làm là quá đáng.

Hai thầy trò này căn bản không có ai là đèn cạn dầu, năm đó cục diện rối rắm của tổ sư bá đều là do sư huynh đệ người giải quyết, tại sao cục diện rối rắm của Tề Hoan hôm nay lại muốn sư điệt hắn tới thu thập? Sống nhiều tuổi như vậy rồi còn phải làm vú em cho sư thúc, có điều gì xui xẻo hơn nữa hay không!

Còn có vừa rồi, Thục Sơn phái người tới hỏi thăm xem có phát hiện nhân vật khả nghi qua lại hay không, Linh Vân Tử cẩn thận hỏi mới biết được, cư nhiên là cá chép Long Lân của Thục Sơn bị bắt, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể khẳng định là có quan hệ với Tề Hoan.

Nói cho cùng cũng đều do sư tổ mình sai, trước khi đi Thục Sơn Tề Hoan có hỏi sư tổ xem Thục Sơn có dị thú quý hiếm gì ăn ngon không, kết quả lão nhân gia lại nói cho Tề Hoan biết cá chép Long Lân chất thịt ngon dị thường, còn bảo Tề Hoan trở về thuận tiện mang hai con cho ông thử. Vật kia nuôi đến vạn năm thế nhưng có thể hóa rồng đó, trưởng lão Thục Sơn cung phụng mấy con cá kia như tổ tiên, kết quả hai người này ngược lại, đều đem chủ ý đánh hết trên người chúng nó luôn.

Thượng bất chính, hạ tất loạn, Linh Vân Tử cuối cùng tổng kết một câu, có điều hắn dường như đã quên mất, Hư Dương Tử chính là sư tổ của mình.

"Hi vọng ngươi nói là thật, ta sẽ tự mình hướng Hư Không Tử tiền bối thỉnh giáo." Thanh Tiêu xanh mặt xoay người rời đi, trong lòng hắn cũng hiểu rõ, Linh Vân Tử nếu dám ở trước mặt nhiều người nói như vậy, chắc chắn sẽ không phải giả rồi, hắn nói như vậy chẳng qua cũng chỉ cho mình một bậc thang đi xuống mà thôi, chẳng lẽ còn thật muốn bảo hắn nhận lỗi hay sao.

"Không tiễn."

"Như vậy là xong rồi à!" Thấy Thanh Tiêu dần dần đi xa, trên mặt Tề Hoan lộ ra vẻ thất vọng, nàng vẫn đang chờ xem cuộc vui đây này.

Thanh Tiêu đi rồi, Linh Vân Tử quay lại nhìn Tề Hoan, "Sư thúc, chúng ta phải hảo hảo nói chuyện." Hắn cũng không muốn để thanh danh phái Thanh Vân hủy hết trong tay mình, vì để ngừa vạn nhất, phải cùng Tề Hoan ước pháp tam chương (quy ước một vài điều).

"Thứ nhất, không được tùy tiện trêu chọc người của môn phái khác!" Điểm này rất quan trọng.

"À... nếu người khác tới bắt nạt ta thì làm sao bây giờ?" Tề Hoan lộ ra thần sắc đáng thương, ngươi xem ta yếu như vậy, bình thường đều là người khác tới gây sự với ta a, ta tính tình thật là tốt, chưa bao giờ khi dễ người, chỉ là sau lưng ‘chơi’ người mà thôi...

"Chịu đựng." Hắn tuyệt đối không tin nếu Tề Hoan không chủ động đi khiêu khích, thì sẽ có người ngu xuẩn tự động dâng tới cửa, đặc biệt là sau khi thân phận của nàng bị phơi bày.

"Được rồi được rồi, cái này coi như cho qua."

"Thứ hai, trước khi đại hội thí luyện chấm dứt, người phải thời thời khắc khắc đứng ở bên cạnh ta!" Linh Vân Tử thật sự lo lắng, mấy ngày nữa đám linh thú chưởng môn Thục Sơn nuôi sẽ có kết cục giống với linh thú của sư huynh hắn, không gãy chân thì là thiếu đuôi.

Tề Hoan chớp mắt mấy cái, "Nam nữ thụ thụ bất thân đấy."

"Ngủ không cần cùng chung một chỗ!" Linh Vân Tử cuối cùng từ ‘Đầu Gỗ phiền phức khó chịu’ biến thành ‘Rồng phun lửa’ luôn rồi, tu dưỡng trăm năm của hắn a, bị Tề Hoan hủy diệt trong nháy mắt rồi.

"Ah ~ thật đáng tiếc ~" Tề Hoan thở dài, không phải tùy thời đều có cơ hội cùng giường chung gối với trai đẹp đâu.

Linh Vân Tử âm thầm gào thét một hồi, mấy người vốn là còn đứng chung quanh muốn xem náo nhiệt lập tức biến mất không còn một mống, sợ bị giận chó đánh mèo.

"Đừng nóng giận nha, ngươi xem ta còn đem theo cá nướng về cho ngươi đây này." Tề Hoan xách ra một con cá chép Long Lân vẫn còn nóng, lắc lư lắc lư trước mặt Linh Vân Tử.

"Ta không ăn!" Ý chí rất kiên định.

"Thật sự?" Hai mắt sáng ngời.

"Cái này... Vẫn là không ăn đi..." Do dự, thực rối rắm a ~

"Vậy ta ăn nha?"

"Thôi bỏ đi, đệ tử hảo tâm ăn dùm người vậy." Rốt cục quyết định, cá chép trong tay Tề Hoan biến mất.

Kỳ thật theo Tề Hoan phân tích, toàn bộ các đệ tử phái Thanh Vân tính cách đều là trong ngoài không đồng nhất, như Hư Không Tử sư phụ nàng một bụng phúc hắc, như Linh Vân Tử khó chịu nhưng cợt nhả.

"Thanh Tiêu kia có thể dễ dàng bị dọa sợ mà đi như vậy sao?" Hai người vừa đi về phía phòng khách bên kia, vừa nói chuyện phiếm.

"Đương nhiên sẽ không, Thanh Tiêu thủ đoạn độc ác, không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho người như vậy, bất quá hắn tuyệt đối không dám quang minh chính đại đối phó với người đâu." Linh Vân Tử và Linh Phong Tử giao thủ cùng Thanh Tiêu nhiều năm như vậy, đối với tính cách của hắn cũng nắm rõ mồn một.

Năm đó Thanh Tiêu trong phái Côn Luân tuyệt đối không phải đệ tử xuất sắc nhất, nhưng hắn vẫn có thể thay thế sư huynh mình làm chưởng môn Côn Luân, cơ hồ tất cả mọi người đều cho rằng sư huynh thiên tài của hắn chết trong tay Ma Môn, chỉ có Linh Vân Tử chính mắt thấy hết thảy mới biết được, là Thanh Tiêu lừa sư huynh hắn đến nơi Ma Môn đóng quân.

Thanh Tiêu đáng sợ không phải ở tu vi, mà là lòng của hắn đủ ngoan độc, vì chức chưởng môn Côn Luân, hắn có thể hại chết sư huynh, người từ nhỏ cùng mình lớn lên, xem hắn như đệ đệ ruột, người như vậy tốt nhất không nên đắc tội, nếu như đắc tội, liền tuyệt đối không thể buông tha.

"Vậy ta đây không phải càng nguy hiểm rồi sao? Nếu hắn vụng trộm đem ta làm thịt, ngay cả sư phụ lão nhân gia ông ấy cũng không biết a!" Nàng còn chưa có gả cho người ta đâu, làm sao cũng không thể cứ như vậy đi gặp Phật tổ lão nhân gia được.

"Thật ra cũng không khoa trương như vậy, ít nhất sắp tới hắn sẽ không dám động thủ, nếu như người xảy ra chuyện, kẻ đầu tiền khả nghi nhất chính là hắn. Tính tình tổ sư bá người cũng không phải không biết, lão nhân gia ông ấy thế nhưng chưa bao giờ cần chứng cớ đâu đấy." Linh Vân Tử ngược lại không hề khẩn trương như Tề Hoan, Thanh Tiêu tuyệt đối so với Tề Hoan còn sợ chết hơn.

"Đúng rồi, nghe nói người gần đây cùng Đông Nguyên qua lại rất thân thiết?" Vừa đi vài bước, Linh Vân Tử đột nhiên mở miệng hỏi.

"À, làm sao vậy?" Thấy Linh Vân Tử thần sắc do dự, Tề Hoan không khỏi tò mò hỏi.

"Vẫn nên cách hắn xa một chút mới tốt." Nguyên nhân Linh Vân Tử cũng không nói, bất quá rất hiển nhiên, hắn không muốn Tề Hoan cùng Đông Nguyên tiếp xúc quá mức thân mật. Có lẽ Tề Hoan không phát hiện, nhưng Linh Vân Tử ngược lại nhìn ra một vài điểm, ánh mắt Tề Hoan nhìn Đông Nguyên cùng ánh mắt nhìn người ngoài bất đồng, nếu đối tượng là người khác, Linh Vân Tử có lẽ cũng mở một mắt nhắm một mắt rồi, thế nhưng là Đông Nguyên, thì tuyệt đối không được.

Thân phận Đông Nguyên không đơn giản như người ta tưởng tượng, hắn không hy vọng sư thúc không tim không phổi này đến lúc đó bị tổn thương.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3