Đại xà vương thỉnh bò đi - Chương 116 - 117
Miên Miên nhìn chằm chằm vào trường mệnh khóa trên tay, một tia hy vọng chợt dấy lên khiến lòng nàng ấm áp không thôi. Nàng bắt đầu tìm kiếm xung quanh thế nhưng tìm cả nửa ngày trời cũng không hề tìm thấy vật gì khác. Miên Miên cố gắng đè nén sự thất vọng, nắm chặt trường mệnh khóa quay người bước đi.
“Dạ Mị, ngươi xem, khóa trường mệnh của Tử Tử này, hắn không chết, hắn thật sự chưa có chết a!” Miên Miên từ trong ngực lấy ra một quả trứng rắn rồi nhìn chăm chú vào nó nói, loại vui sướng này nàng rất muốn cùng hắn chia sẻ, như chợt nhớ tới điều gì, Miên Miên đưa tay khẽ vuốt ve bụng mình nói: “Bảo bối, ngươi cùng cảm nhận được đúng không? Ca ca của ngươi, hắn chưa có chết a, ta biết hắn nhất định sẽ bình an sống lâu trăm tuổi mà!”
“Dạ Mị, tuy ta không biết đến bao giờ thì ngươi mới tỉnh lại, nhưng ta muốn ngươi biết rằng, cho dù là bao lâu thì ta cũng sẽ chờ ngươi, nhất định sẽ chờ ngươi tỉnh lại!” Miên Miên nói rồi dụi dụi mặt vào quả trứng rắn, “Ngươi nhất định phải tỉnh lại, ta nhất định sẽ tìm thấy Tử Tử, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi đi!” Nàng nhẹ hôn lên quả trứng rắn rồi cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong ngực mình.
Ngoài trời tuyết đã ngừng rơi nhưng không khí vẫn vô cùng giá lạnh, Miên Miên chậm rãi ăn hết phần lương khô rồi cầm lấy dây thừng hít sâu một hơi bước tới phía trước, nàng cần tìm một tảng đá lớn vững chắc để đi xuống phía dưới, nàng tin nhất định Tử Tử đang ở dưới đó chờ nàng.
Đúng lúc này thì bụng nàng lại bất giác động đậy, Miên Miên thấp mắt nhìn xuống rồi đưa tay vuốt vuốt bụng trìu mến nói: “Bảo bối, ngươi nhất định phải ngoan nha, ta muốn đi tìm ca ca ngươi a, ngươi nhất định phải nghe lời, đừng khiến ta phân tâm a!” Nói rồi Miên Miên bất giác cảm thấy lo lắng, nàng không biết tiểu bảo bối trong bụng nàng đã được bao nhiêu tháng rồi, nếu lúc này mà nàng trở dạ thì… Miên Miên lắc lắc đầu gạt bỏ lo lắng, nàng không còn cách nào khác, đành tới đâu thì hay tới đấy thôi, nàng tin tưởng bảo bối nhất định sẽ không làm khó nàng đâu!
-----------Tử Tinh cung-----------
"Phế vật!” Dạ Phong giận dữ quát lớn Đổng tướng quân cùng đám xà nhân khiến toàn bộ những kẻ có mặt trong đại điện lập tức quì xuống, cả đám im lặng run rẩy.
“Đã bao lâu rồi mà đến cả bóng người còn không thấy hả? Ngươi nói xem giữ lại các người còn có tác dụng gì hả?” Dạ Phong ngồi trên cao mân mê ngón tay thanh âm rét lạnh nói.
Đám xà nhân phía dưới không ngừng run rẩy lớn tiếng cầu xin, “Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng…” Một tháng nay phàm là xà nhân phái đi mà không tìm thấy người đều đã bị Dạ Phong treo cổ hết, đám đại thần không phải đích thân làm việc cùng bị sự tàn nhẫn của Dạ Phong hù cho mất mật.
“Bệ hạ tha mạng, vi thần đã tận lực tìm kiếm, chỉ là bọn hắn giống như không còn tồn tại trên đời vậy!” Đổng tướng quân vội vàng giải thích, Dạ Phong từ khi lên ngôi đã trở nên vô cùng khát máu giết người không gớm tay, trong nhà hắn còn có người già trẻ nhỏ, hắn thật sự không thể chết được!
“Ta đã nói rồi, phàm là những kẻ tìm không thấy người đều phải chết!” Dạ Phong nói rồi đưa mắt nhìn đám xà nhân run như cầy sấy phía dưới cười lạnh, mà đôi mắt hắn lúc này đỏ rực màu máu.
Đám xà nhân nghe hắn nói vậy toàn bộ vô lực ngã ngồi trên đất, một vài kẻ không cam chịu lớn tiếng chất vấn: “Lúc ngươi không phải đã nói chỉ cần chúng ta giúp ngươi đoạt được ngai vị ngươi sẽ trả tự do cho chúng ra, tại sao lại không tuân thủ lời hứa?”
Dạ Phong không chút áy này nhìn đám xà nhân đang nhao nhao phía dưới đại điện khinh thường mà cười nhạo nói: “Ngu ngốc, các ngươi đúng là những kẻ ngu ngốc… đã ký hết linh xà khế ước mà còn nghĩ tới tự do hay sao?”
Lôi Ảnh thấy ngữ điệu Dạ Phong có phần chán ghết thì lập tức khoát tay ngầm ra lệnh cho đám thị vệ đứng ngoài. Đám thị vệ hiểu ý lập tức tiến lên đem đám xà nhân lôi xuống.
"Ác ma, ngươi mới là ác ma, ngươi mới thật sự là ác ma..."
“Ta nguyền rủa ngươi sẽ không có một ngày tốt lành, ta nguyền rủa ngươi…”
Đám xà nhân bị kéo xuống lớn tiếng la hét, nguyền rủa. Đến lúc này thì bọn chúng đã biết mình chỉ là quân cờ trong tay Dạ Phong mà thôi, hắn mới chính là ác ma, còn bọn hắn chỉ là một lũ ngu ngốc bị hắn lừa, tiếc rằng mọi thứ đã quá trễ để thay đổi rồi.
Trên đại điện chỉ còn lại đám đại thần chưa được phái đi tìm người run rẩy đứng một bên, cả đám âm thầm cầu nguyện kẻ kế tiếp không phải là mình, bọn chúng còn chưa có muốn chết a!
“Xem ra mọi chuyện có vẻ cần phải thay đổi!” Dạ Phong nhấp một ngụm trà lạnh nhạt nói.
Đám đông phía dưới không dám hé răng, bọn họ là đang chờ hắn gọi tên người tiếp theo, bọn họ cuối cùng cũng nhận ra rằng bây giờ thì chẳng còn ai có quyền lựa chọn nữa rồi!
"Hậu đại nhân!” Thanh âm quỉ dị của Dạ Phong đột ngột vang lên.
“Vi thần… nghe lệnh!” Hậu đại nhận bị gọi tên run rẩy nói rồi trực tiếp quì xuống, đám đại thần còn lại thở phào nhẹ nhõm.
“Ngươi ra ngoài dán cáo thị, phàm những người cung cấp thông tin của hai người kia sẽ được thưởng vạn lượng hoàng kim, mặt khác nói, nếu bọn chúng còn dám không xuất hiện thì Thụy Tuyết quốc mỗi ngày sẽ có một người dân vô tội chết thay bọn chúng!” Đáy mắt Dạ Phong hiện lên tia ác độc, hắn hiểu rất rõ Miên Miên cùng Dạ Mị, bọn họ nhất định sẽ không để người vô tội chết thay cho mình, hừ, thiện lương quá chính là tự giết mình, xem ra trò chơi càng ngày càng đặc sắc rồi!
Chương 117. Đáy vực kinh hoàng
------------Mười ngày sau-----------
Dưới vách núi không khí đậm vẻ quỉ dị, bão tuyết đêm qua đã khiến vách núi bị băng tuyết bao phủ hoàn toàn, Miên Miên cũng quên mất chính mình đã ở đây bao lâu rồi nhưng là nhìn lượng lương khô mang theo đã giảm đi đáng kể nàng cũng đoán được sơ sơ.
Mười ngày nay nàng thật sự mệt đến không chịu nổi rồi, cho dù nàng ăn uống rất tiết kiệm thì lương khô cũng đã hết, toàn thân nàng lúc này lạnh như băng, thể lực suy yếu vô cùng thế nhưng nàng vẫn kiên định không cho phép mình ngã xuống, bởi vì nếu nàng ngã xuống thì Dạ Mị cùng tiểu bảo bối phải làm sao bây giờ?
Đã mười ngày rồi nàng căn bản còn chưa ngủ một giấc ra hồn mà chuyên tâm đi xuống, bởi vì bụng nàng thỉnh thoảng lại truyền tới cơn đau mà nàng lo lắng không thôi, nếu tiểu bảo bối muốn ra bây giờ thì nàng phải làm sao đây? Miên Miên không nghĩ được cách nào khác ngoài việc nhất định phải nhanh chóng xuống được dưới đáy vực, mặc dù phía dưới bị sương mù bao phủ khiến cho nàng không thể nhìn thấy đáy nhưng là nàng không thể trì hoãn được nữa!
Từng cơn gió lạnh thấu xương từ đáy vực thổi ngược lên khiến Miên Miên không tự giác đưa tay kéo chặt quần áo trên người, nàng bất an sờ lên quả trứng trong ngực kiểm tra một lượt rồi mới hít sâu một hơi bình tâm trở lại, bất kể như thế nào thì nàng cũng không thể bỏ cuộc được, bây giờ nàng không chỉ sống vì mình nàng nữa rồi! Nghĩ tới đây, Miên Miên lần nữa đi xuống.
Thân thể nàng theo dây thừng không ngừng đi xuống, nhất định nàng phải an toàn đi xuống dưới, nếu hôm nay mà còn không tới được đáy vực thì có lẽ nàng không gắng gượng được nữa rồi,… đúng lúc Miên Miên đang mải nghĩ thì đột nhiên trong không trung vang lên những tiếng “xoẹt xoẹt”, Miên Miên nhìn lên kinh hãi không thôi, dây thừng sắp đứt rồi…
Miên Miên vội vàng đưa mắt nhìn xung quanh tìm kiếm một hang động nghỉ chân, nhưng là càng nhìn càng khiến nàng lo lắng hơn cả, ở chỗ này thậm chí còn không có một tảng đá để nàng đặt chân lên nữa. Miên Miên cùng với vách núi đang hợp thành một góc vuông, tình huống này nàng là lần đầu tiên gặp phải trong đời, Miên Miên thật sự sợ hãi không biết nên làm gì lúc này nữa?
Tiếng dây thừng đang dần đứt ra càng lúc càng rõ rệt, thân thể Miên Miên đung đưa giữa không trung, nàng thật sư lo lắng, chẳng lẽ nàng cố định dây thừng không chắc hay sao? Nàng phải làm gì bây giờ, chẳng lẽ lại bò lên trên?
Miên Miên còn đang suy nghĩ thì dây thừng đã đứt hoàn toàn, thân thể nàng giống như hòn đá lao thẳng vào đám xương mù phí dưới, Miên Miên vô thức ôm chặt trứng rắn trong ngực, Dạ Mị, thật xin lỗi, ta không thể chờ ngươi tỉnh lại rồi.
Miên Miên cảm thấy thân thể mình va chạm mạnh vào mặt băng phía dưới, đau đớn vô cùng, “AAA…Cứu mạng a…” do áp lực quá lớn khi rời từ trên cao xuống nên Miên Miên lập tức chìm xuống giữa hồ băng.
"Cứu... Cứu mạng..." mặc dù trong năm năm né tránh nàng cũng có học qua bơi lội nhưng là lúc này nàng không có cách nào bơi nổi nữa, cơ thể nàng lạnh cóng, bàn tay nhỏ bé trắng bệch cố gắng bám vào lớp tuyết dầy trên mặt hồ mà không có cách nào đi lên được, nàng run rẩy đem trứng rắn trong ngực đặt trên mặt băng, tay còn lại vô thức sờ xuống dưới bụng mình vẻ áy náy hiện rõ trên gương mặt sớm đã tím tái vì lạnh.
Miên Miên chỉ cảm thấy một trận hoa mắt chóng mặt kéo tới, xem ra lần này nàng không thể thoát khỏi cái chết rồi, chỉ là… nàng thật không cam lòng, không cam lòng cứ vậy mà chết đi được.
"Không! ta không thể chết được, ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, không…” Miên Miên mãnh liệt lắc lắc đầu muốn vứt bỏ cảm giác choáng váng đang xâm chiếm nàng lúc này rồi cố gắng bò lên, nhưng là chỉ cần nàng bò một chút là băng tuyết lại vỡ ra một chút, Miên Miên một lần nữa rơi vào trong hồ nước lạnh.
“Miên Miên, ngươi nhất định phải kiên trì, nhất định a!” Miên Miên cố gắng tập trung suy nghĩ lần nữa đem trứng rắn đẩy đi rồi lại cố sức bò lên, lớp băng một lần nữa bị vỡ toác ra dưới sức nặng của nàng, Miên Miên mệt mỏi nằm sấp không muốn động đậy nữa, giờ phút này nàng thật sự cảm thấy bất lực cùng sợ hãi, cảm giác cô đơn khiến nước mắt nàng không tự giác trào ra.
“Bắt lấy!” Một tiếng nói đột ngột vang lên rồi một sợi dây thừng được quăng tới trước mặt nàng. Miên Miên vội đưa mắt nhìn lên nhưng chỉ thấy phía xa xa kia một nam nhân đội mũ rộng vành đang cầm lấy dây thừng nhìn nàng. Miên Miên vội vàng tóm lấy dây thừng rồi ôm lấy trứng rắn, dưới sự lôi kéo của nam nhân xa lạ mà nàng đã rất nhanh đi đến được bên bờ.
"Cảm ơn… cảm ơn ngươi!” Miên Miên vừa lên bờ đã nhìn thấy một đống lửa nhỏ ở phía sau lưng nam nhân nọ, mà trên thanh củi vắt ngang đốm lửa còn có một vài con cá đã được nướng chín, Miên Miên không khỏi nuốt nước bọt, xem ra nam nhân này đang nướng đồ ăn thì nghe tiếng động giữa hồ nên mới cứu nàng.
Với lời cảm tạ của Miên Miên, nam nhân đội mũ rộng vành cũng không nói lời nào mà trực tiếp ngồi xuống cạnh đống lửa tiếp tục nướng cá.
“Cho… cho hỏi nơi đây là đâu?” Miên Miên toàn thân run rẩy đi tới đống lửa ngồi xuống hỏi.
“Ăn đi!” Nam nhân bí ẩn đưa cho nàng một con cá đã được nướng chín nói.
"Cảm ơn…cảm ơn ngươi" Miên Miên lại lần nữa kích động nói lời cảm tạ rồi bắt đầu ăn cá, “Nơi này là chỗ nào a? Chung quanh đây có người ở không?” Nàng đưa mắt nhìn nam nhân trước mặt dò hỏi.
“Những chuyện này ngươi không cần biết, tranh thủ thời gian ăn đi rồi theo đường cũ mà trở về, nếu không ngươi sẽ sớm chết lạnh ở chốn này!” Nam nhân bí ẩn nói rồi đứng dậy nhanh chóng rời đi để lại một mình Miên Miên mờ mịt nhìn theo.
----------Di Tâm cung---------
"Nương nương… ngươi đây là?" Linh Chi nhìn Ngải Vân mặc đồ thường dân mà không khỏi nhíu mày nghi hoặc, nương nương là đang muốn làm gì a?
“Nàng không xuất hiện thì ta liền đi tìm nàng, cuộc đời ta mà mất đi đối thủ là nàng thì chẳng phái rất không thú vị sao? Không có gì thú vị bằng việc tự tay ta kết liễu nàng ta a!” Ngải Vân lạnh lùng nói, đem mái tóc dài vén lên rồi đi tới bên cạnh giường thu thập quần áo, vì nàng ta mà nàng đã không ngần ngại hy sinh cả nữ nhi của mình, bây giờ nàng ta lại biến mất hỏi làm sao nàng có thể cam tâm để như vậy được? Tư nhi, mẫu thân nhất định sẽ dùng máu của nàng ta để tế linh hồn con!
Linh Chi thấy vậy vội vàng đi tới bên cạnh nàng ta nói: “Nương nương, bệ hạ sẽ đồng ý để cho người ra ngoài sao? Thân phận của ngươi bây giờ có thể hay không khiến bệ hạ không hài lòng?” Linh Chi lo lắng hỏi, nàng ta biết rõ Dạ Phong không hề yêu nương nương.
Ngải Vân đầu cũng không quay lại nói: “Chuyện này không phải ngươi cũng đã rõ sao? Trong lòng hắn căn bản không hề có ta, hắn làm như vậy chẳng qua là để kích động Miên Miên mà thôi, bây giờ hắn một chút manh mối của hai người bọn họ cũng không tìm thấy…” nói rồi đem hành lý vác lên vai nhìn Linh Chi tự tin nói: “Ngoại trừ ta ra thì không ai có thể tìm được nàng ta, trên thế giới này chỉ có ta là người hiểu nàng ta nhất!”
“Nương nương, chúng ta là vụng trộm rời đi sao?” Linh Chi thấy nàng thật sự muốn rời đi liền lập tức theo sau.
“Vì sao phải vụng trộm rời đi chứ? Ta chính là muốn đường đường chính chính đi ra, hơn nữa là còn có sự đồng ý của hắn mà đi nha!” Ngải Vân nói rồi cười lạnh một tiếng quay người bước đi.
----------Một canh giờ sau----------
“Nô tài tuân theo ý chỉ của bệ hạ đến bảo hộ nương nương!” Sáu thị vệ võ công phi phàm quì trước Ngải Vân cung kính nói.
Ngải Vân cười lạnh, nàng đương nhiên hiểu rõ ý tứ của Dạ Phong, bảo hộ nàng chỉ sợ là thứ yếu mà mục đích chính là bảo hộ nữ nhân kia thì đúng hơn, bất quá cũng không đáng bận tâm, sáu tên thị vệ này vẫn còn giá trị lợi dụng, đợi đến lúc không cần tới nữa thì khắc có người thay nàng giết bọn chúng!
"Nương nương!” Linh Chi cải trang nam nhân bước đến nói.
Ngải Vân lườm nàng ta lạnh giọng, “Từ giờ trở đi gọi ta là công tử!” Nói rồi quay người nghênh ngang bước đi. Lúc này đây, nàng ta thật sự muốn thay đổi lịch sử, dựa vào cái gì người khác xuyên qua đều là nữ chính mà nàng lại phải diễn vai phụ chứ, nhất là nữ chính lại là nữ nhân ngu ngốc Nguyễn Miên Miên kia chứ? Đúng vậy, Nguyễn Miên Miên ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định sẽ rất nhanh tìm thấy người, ta sẽ khiến cho ngươi sống không bằng chết!
-----------
Miên Miên vô cùng cẩn thận ôm lấy ‘Dạ Mị’ mà sưởi ấm cho hắn, nàng không dám để trứng rắn ở gần đống lửa vì sợ nóng quá nhỡ đâu chín trứng thì sao? Nàng né người đem y phục mắc lên cành cây khô trước đống lửa để hong còn mình thì mò mẫn trong cái túi nhỏ lấy ra một mớ bông gòn, cái này chính là nàng lượm được a, Miên Miên quyết định đem trứng rắn bỏ vào bịch bông gòn, ít nhất gặp tình huống nguy kịch khiến trứng có bị rơi xuống nàng sẽ không cần sợ hãi trứng sẽ bể ra rồi!
“Dạ Mị, chúng ta lập tức lại phải lên đường rồi!” Miên Miên ôm lấy túi vải, chuyên chú thắt túi trước ngực rồi mặc lại quần áo vào, nàng có thể yên tâm về sự an toàn của hắn rồi.
Cũng không biết có phải do vừa mới được ăn no cùng sưởi ấm hay không mà nụ cười trên khóe môi Miên Miên trở lên có sức sống hẳn, nàng chà xát hai bàn tay trước đống lửa không nỡ rời đi sự ấm áp này nhưng là nàng còn rất nhiều chuyện cần phải làm. Miên Miên hít sâu một hơi rồi quay người đi theo phương hướng nam nhân đội mũ khi nãy rời đi.
Cước bộ của nàng lúc này rất nhanh mà trầm ổn, chỉ là nàng đi quá nhanh nên không để ý tới sự biến hóa của khung cảnh sau lưng.
Đúng lúc này thì miem đột nhiên phát hiện phía trước là một cánh rừng rậm rất xanh tươi, chuyện gì xảy ra vậy chứ? Bên ngoài tuyết vẫn còn rơi, như thế nào ở đây lại là một cánh rừng rậm được? Chẳng lẽ khí hậu ở đây lưỡng thiên như vậy sao? Miên Miên mang theo nghi hoặc ngoái đầu nhìn lại phía sau, nàng muốn là nhìn một chút xem vì duyên cớ gì mà cây cối ở đây lại xanh tươi đến vậy nhưng là thời khắc nàng quay đầu, những thứ sau lưng lại khiến cho nàng ngây ngẩn cả người, làm sao vậy? Miên Miên vội vàng chạy ngược trở lại tim kiếm, làm sao có thể như vậy được chứ?
“Nơi đây là đâu? Ta đang ở chốn nào a?” Nhìn phía sau lưng không còn là tuyết trắng mà là cả một mảnh cây cối um tùm Miên Miên không khỏi kinh hãi, như thế nào vừa nãy rừng cây còn ở trước mặt nàng mà bây giờ nàng lại ở giữa rừng cây rồi? Nơi đây rốt cuộc là chỗ quái quỉ gì?
Nghi hoặc cùng bất an theo thời gian dần dâng lên trong lòng Miên Miên, nhưng là đằng sau đã không còn đường lui nữa rồi, nàng không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tiếp tục tiến lên phía trước.
Miên Miên vừa mới đi được không bao xa thì trong rừng cây vang lên những tiếng gào thét khàn khàn của quạ, nàng bình sinh rất ghét quạ, khắp người chúng màu đen lại chuyên môn ăn thịt hư hối, quạ chính là điềm báo không may a!
Miên Miên có chút bất an, hai tay lập tức sờ lên ngực mình rồi nhanh chóng gia tăng cước bộ, vô luận có chuyện gì nàng cũng phải sớm rời khỏi chỗ này.
Theo hướng nàng bước đi, tiếng quạ kêu ngày càng rõ rệt hơn khiến tâm Miên Miên không ngừng run rẩy, mồ hôi trên trán vì sợ hãi mà bắt đầu chảy xuống, “Trời a, như thế nào lại nóng như vậy?” Miên Miên lau mồ hôi có chút buồn bực nói, vừa mới ở ngoài tuyết lạnh khiến cho nàng sắp đóng băng tới nơi thì nơi đây lại nóng không chịu được.
Vì để giảm bớt sự nóng lực, Miên Miên đành phải cởi một lớp áo ngoài rồi lại cẩn thận giấu kín trứng rắn vào trong ngực, nàng biết rõ địa phương này quỉ dị khó lường tuyệt đối không thể để lộ chứng rắn được, Miên Miên đưa tay nhặt lấy một nhánh cây dưới đất với ý định dùng nó để đánh đuổi bọn quạ nếu chúng có tấn công nàng.
Thu thập xong mọi chuyện, Miên Miên lần nữa hướng phía trước đi tới, càng lúc càng xa dần, bất chợt Miên Miên cảm giác như có vật gì đó đang di chuyển trong rừng, nàng vội ngoái đầu nhìn lại, nhưng là chung quanh hết thảy đều rất bình thường, chẳng lẽ nàng lại xuất hiện ảo giác?
“Miên Miên, không phải sợ, đừng tự mình dọa mình như thế!” Miên Miên hít sâu một hơi tự trấn an mình rồi vội vàng chạy về phía trước, nàng nhất định phải nhanh chóng rời khỏi chỗ này.
Trong lúc chạy, Miên Miên có thể cảm nhận được có vật gì đó không ngừng di động phía sau nàng, Miên Miên lần nữa quay đầu, quả nhiên, trên mặt đất lúc này đang có rất nhiều mô đất di động theo hướng nàng chạy tới.
Miên Miên vội vàng chạy tới phía trước, trên tay ngoại trừ một nhánh cây thì không có gì có thể làm vũ khí được cả, ngay cả áo ngoài vừa cởi cùng bị nàng vứt xuống trong lúc bỏ chạy.
Miên Miên cảm giác bên tai mình gió không ngừng thổi, mô đất đằng sau vẫn đang di chuyển theo hướng nàng chạy, nơi đây đến tột cùng là chỗ quái quỉ nào a?
Phía trước đột nhiên truyền tới một âm thanh khá lớn, Miên Miên đưa mắt nhìn thì chỉ thấy trên nhánh cây cao có một con cú mèo màu xám mở to mắt nhìn nàng, thanh âm quái dị mà vô cùng thảm thiết, lớp lông vũ của nó theo tiếng kêu mà rung rung không ngừng.
Miên Miên bị hù đến run rẩy cả người, dưới chân bị một nhánh dây cản trở khiến nàng té ngã, Miên Miên cố gắng hết sức xoay người để phần lưng tiếp đất.
Cảm giác đau đớn khiến cho Miên Miên nhíu mày khó chịu, nàng đưa tay vịn một gốc cây muốn đứng dậy, nàng không muốn ở lại chỗ này lâu hơn nữa, nhưng là khi vừa mới đừng vững thì dưới chân lại bị một thứ gì đó nắm lấy kéo, Miên Miên lảo đảo quì gối trên mặt đất thấp mắt nhìn xem chuyện gì xảy ra, một khắc khi cúi xuống Miên Miên không kìm nổi la hét thất thanh.