Cô Gái Đùa Với Lửa - Phần II - Chương 08 - Phần 1

CHƯƠNG 8

Thứ Hai, 14 tháng Hai

Thứ Bảy, 19 tháng Hai

Nghe tiếng gõ nhè nhẹ vào thành cửa, Armansky ngước trông lên và thấy Salander ở trước cửa. Cô đang giữ cho khỏi đổ hai tách cà phê lấy ở máy pha espresso. Ông đặt bút xuống, đẩy bản báo cáo ra.

- Chào. - Cô nói.

- Chào.

- Đây là một thăm viếng xã hội. - Cô nói. - Tôi vào được không?

Một thoáng nhanh Armansky nhắm mắt lại. Rồi ông chỉ vào chiếc ghế dành cho khách.

Ông liếc đồng hồ. 6 rưỡi tối. Salander đưa ông một tách cà phê rồi ngồi xuống. Hai người thăm dò nhau một lúc.

- Hơn một năm rồi. - Armansky nói.

Salander gật.

- Ông có cáu không?

- Tôi nên cáu ư?

- Tôi đã không chào từ biệt.

Armansky dẩu môi ra. Ông bị sốc nhưng đồng thời cũng lại nhẹ người thấy ít ra Salander đã không chết. Ông thình lình cảm thấy rất giận và mệt.

- Tôi không biết nói thế nào. - Ông nói. - Cô không có phận sự phải bảo tôi là cô đang làm gì đâu. Cô muốn gì đây?

Giọng ông lạnh hơn là ý định của ông.

- Tôi không rõ. Tôi đến chính là để chào.

- Cô có cần công việc không? Tôi sẽ không mướn cô nữa.

Cô lắc đầu.

- Cô có đang làm ở đâu khác không?

Cô lại lắc. Có vẻ cô đang cố diễn ra thành lời. Armansky chờ.

- Tôi đi du lịch. - Cuối cùng cô nói. - Tôi mới trở về thôi.

Armansky xem xét cô. Cô đã thay đổi. Có một kiểu mới mới về... trưởng thành trong cách chọn quần áo và phong thái. Và cô độn ngực bằng cái gì đó.

- Cô đã thay đổi. Cô đã ở đâu?

- Đây đó... - Cô nói nhưng thấy ông chán nản thì cô nói thêm. - Tôi đi Ý rồi đi tiếp đến Trung Đông, Hồng Kông, qua Bangkok. Tôi đã ở Úc một dạo và New Zealand, và tôi nhảy cóc giữa các hòn đảo để qua Thái Bình Dương. Tôi ở Tahiti một tháng. Rồi đi xuyên nước Mỹ rồi qua mấy tháng sau cùng ở Caribbean. Tôi không biết tại sao tôi lại không chào từ biệt.

- Tôi bảo cô tại sao nhé: vì cô không có coi ai ra cái cóc khô gì cả. - Armansky nói, thản nhiên như không.

Salander cắn môi dưới.

- Thường thì là người khác không coi tôi ra cái cứt gì.

- Nhảm. - Armansky nói. - Cô có vấn đề về thái độ, cô đối xử với người như cứt khi họ cố làm bạn với cô. Đơn giản thế thôi.

Im lặng.

- Ông có muốn tôi đi không?

- Thích sao cô cứ việc làm thế. Cô vẫn thế mà. Nhưng nếu cô đi thì tôi sẽ không bao giờ muốn gặp cô nữa đâu.

Salander thình lình sợ. Người mà cô kính trọng đang quẳng cô đi. Cô không biết nói sao.

- Holger Palmgren bị đột quỵ đến nay là hai năm rồi. Cô đã thăm ông ấy lần nào chưa? - Armansky nói gay gắt.

Salander choáng nhìn Armansky.

- Ông ấy còn sống?

- Ông ấy sống hay chết cô cũng chả biết.

- Các bác sĩ nói ông ấy...

- Các bác sĩ nói về ông ấy nhiều. - Armansky cắt lời cô. - Tình trạng ông ấy rất xấu, không giao lưu tiếp xúc được với ai. Nhưng từ năm ngoái ông ấy đã phục hồi được chút ít. Nói vẫn không rõ, phải chú ý nghe cô mới hiểu là nói gì. Ông ấy cần giúp đỡ nhiều thứ nhưng đã có thể vào buồng tắm một mình. Những người quan tâm đến Palmgren vẫn đến ngồi chơi với ông ấy.

Salander ngồi chết điếng đi ở đó.

Hai năm trước, cô là người đầu tiên tìm thấy Holger sau khi ông bị đột quỵ. Cô đã gọi xe cứu thương, các bác sĩ đã lắc đầu nói kết quả hội chẩn không mấy khả quan. Tuần đầu tiên cô đã ở bệnh viện cho tới khi một bác sĩ nói Palmgren đang bị hôn mê và có vẻ như cầm chắc không qua khỏi. Cô đứng lên đi khỏi bệnh viện, không ngoái lại. Và đúng là không kiểm tra xem rồi đã xảy ra chuyện gì.

Cô cau mày. Cùng thời gian ấy hồ sơ giấy tờ của cô bị Nils Bjurman gian lận, hắn đã làm cô phải chú ý nhiều đến việc đó. Nhưng không ai, ngay cả Armansky, bảo cô Palmgren còn sống hay ông đang khá dần lên. Cô không nghĩ đến khả năng ấy bao giờ.

Mắt cô đầy nước mắt. Trong đời cô chưa bao giờ cảm thấy mình xấu xa ích kỷ như thế. Cũng chưa bao giờ bị chỉ trích dữ dội như thế. Cô gục đầu xuống.

Họ im lặng rồi Armansky nói:

- Cô đang làm gì?

Salander nhún vai.

- Cô sinh sống thế nào? Cô có việc làm không?

- Không, tôi không có. Mà tôi cũng không biết mình muốn việc gì. Nhưng tôi đã có một khoản tiền do đó hiện đang sống được.

Armansky nhìn cô soi xét.

- Tôi chỉ xẹt qua chào... Tôi không đi tìm việc... có thể tôi sẽ làm cho ông nếu ông cần đến nhưng phải là việc tôi thích.

- Tôi không cho là cô muốn nói với tôi những chuyện xảy ra ở Hedestad năm ngoái.

Salander không đáp.

- Được, đã xảy ra một chuyện. Sau khi cô quay về đây mượn bộ thiết bị kiểm soát và ai đó đe dọa cô thì Martin Vanger lái xe đâm vào xe tải. Rồi do người anh chết mà em gái người chết trở về. Giật gân đấy chứ, đấy là nói sơ sơ thôi.

- Tôi đã hứa là không nói đến chuyện đó.

- Và cô cũng không muốn nói với tôi cô đã đóng vai trò gì cả ở trong vụ Wennerstrom.

- Tôi giúp Blomkvist điều tra. - Giọng cô thình lình lạnh ra. - Tất cả có như thế. Tôi đã không muốn liên quan đến.

- Blomkvist sằng sặc lên tìm cô. Mỗi tháng một lần lại gọi tôi hỏi có biết tin gì của cô không.

Salander vẫn im lặng, nhưng Armansky nhìn thấy hai môi cô mím chặt lại.

- Tôi không thể nói là tôi mến anh ta. - Armansky nói. - Nhưng anh ta cũng quan tâm đến cô. Tôi gặp anh ta một lần mùa thu năm ngoái. Anh ta cũng không muốn nói đến Hedestad.

Salander không muốn bàn đến Blomkvist.

- Tôi chỉ là đến chào và bảo ông là tôi đã trở về. Tôi không biết liệu tôi rồi sẽ có ở lại không. Đây là số di động và địa chỉ email mới của tôi phòng khi ông cần tìm.

Cô đưa cho Armansky một tờ giấy và đứng lên. Cô đã ra đến cửa thì ông gọi giật:

- Chờ chút. Cô sẽ làm gì bây giờ?

- Tôi đi chào Holger Palmgren.

- OK. Nhưng ý tôi là cô sẽ làm việc gì?

- Tôi không biết.

- Nhưng cô phải có sinh kế.

- Tôi đã nói là tôi có đủ để sống.

Armansky ngả vào lưng ghế. Ông không dám chắc là đã hiểu ý cô.

- Tôi đã giận điên lên vì cô biến đi không một lời, giận đến nỗi gần như quyết định là không bao giờ tin cô nữa. - Ông làm bộ khó chịu. Rất không thể dựa được vào cô. Nhưng cô là một điều tra viên giỏi, chết thế. Sắp tới tôi có một việc có thể là thích hợp với cô.

Cô lắc đầu nhưng trở lại bàn ông.

- Tôi không muốn việc của ông. Ý là tôi không cần việc làm. Tôi nói nghiêm chỉnh, tôi đã độc lập về tài chính.

Armansky cau mày.

- OK, cô độc lập về tài chính, thì hiểu như thế nào cũng được. Tôi tin cô ở chuyện này. Nhưng khi nào cô cần việc...

- Dragan, từ khi tôi trở về, ông là người thứ hai tôi đến thăm. Tôi không cần việc của ông. Nhưng mấy năm qua cho đến nay, ông là một trong số ít người tôi kính trọng.

- Ai cũng phải làm một cái gì để sống.

- Xin lỗi nhưng tôi không còn thích làm những việc điều tra đời tư nữa. Xin cho biết có phải ông đã nhào vô một vấn đề thật sự thú vị rồi đấy chứ.

- Vấn đề kiểu gì?

- Kiểu mà ông không phân biệt được là đầu hay là đuôi. Tuy ông đã bị kẹt và không biết làm thế nào. Tới đây nếu tôi có việc của tôi cho ông, ông sẽ phải đảm đương một món đặc biệt. Có thể ở phương diện tác chiến.

- Phương diện tác chiến? Cô? Nhưng cô thích biến lúc nào là cô biến mất tăm cơ mà.

- Việc nào tôi bằng lòng làm là tôi không có bỏ.

Armansky bất lực nhìn cô. Chữ “phương diện tác chiến” là tiếng lóng, có nghĩa là công việc dã ngoại. Nó có thể là bất cứ thứ gì, từ vệ sĩ đến bảo vệ cho các triển lãm nghệ thuật. Nhân viên tác chiến là dân thâm niên, tin cậy, vững vàng, nhiều người trong họ từng làm cảnh sát và 90 phần trăm họ là đàn ông. Salander là đối cực với tiêu chuẩn mà ông đặt ra cho nhân sự thuộc các đơn vị tác chiến của An ninh Milton.

- Được... - Ông nghi ngờ nói. - Nhưng cô đã biến mất tăm đi ở đâu ấy. - Armansky lắc đầu. Cô bé này kỳ dị. Kỳ dị mà nghiêm túc.

Nhưng nhoáng một cái Salander đã trở lại ở ngoài cửa.

- À, nhân dịp... Ông cho hai người bỏ cả tháng ra bảo vệ diễn viên Christine Rutherford khỏi bị cái tên óc bã đậu viết thư đe dọa. Ông nghĩ đây là một vụ nội bộ vì kẻ viết thư biết rất nhiều chi tiết về chị ấy.

Armansky nhìn trừng trừng Salander. Ông như bị điện giật. Con bé lại làm chuyện này rồi. Một vụ cô tuyệt đối không thể biết một tí gì thế mà cô vừa lia ra một khía cạnh của nó.

- Vậy...?

- Giả mạo. Nữ nghệ sĩ và bạn trai viết các thư này để chơi trò giật gân quảng cáo cho mình. Vài ngày nữa, chị ấy lại sẽ nhận được một thư khác rồi tuần sau hai người sẽ xì nó ra cho giới thông tin đại chúng. Họ chắc sẽ lên án An ninh Milton để lộ chuyện. Xóa ngay bây giờ tên chị ấy ở danh sách khách hàng của ông đi.

Armansky chưa kịp nói gì cô đã đi. Ông nhìn trừng trừng khung cửa trống. Cô không có cách nào biết được bất cứ chi tiết nào của vụ này mà. Chắc phải có tay trong ở An ninh Milton giúp cô cập nhật. Nhưng ngoài ông ra, chỉ có bốn năm người biết chuyện - nhóm trưởng nhóm tác chiến và một ít người tố cáo các đe dọa... họ đều là dân chuyên môn vững vàng hết cả. Armansky cọ cọ cằm.

Ông nhìn xuống bàn làm việc. Hồ sơ Rutherford khoá ở trong này. Văn phòng có bọ báo động đột nhập. Ông lại liếc đồng hồ và biết Harry Fransson, trưởng phòng kỹ thuật chắc đã xong công việc. Ông viết email rồi gửi đi yêu cầu Fransson sáng mai đến văn phòng ông đặt một camera theo dõi.

Salander đi bộ về thẳng nhà ở Mosebacke. Cô bước gấp vì cảm thấy cấp bách.

Cô gọi bệnh viện ở Soder rồi sau vài chặng nối tiếp của tổng đài thì đã lần tìm ra được tình hình đầu đuôi về Holger. Trong mười bốn tháng qua, ông sống ở một nhà phục hồi chức năng tại Ersta. Thình lình cô thấy lại hết khung cảnh Appelviken. Khi cô gọi, người ta bảo ông đang ngủ nhưng ngày mai cô có thể thoải mái đến thăm.

Cả tối ấy Salander cứ đi đi lại lại trong nhà. Cô đang trong tâm trạng bần thần lơ ma lơ mơ. Cô đi ngủ sớm và ngủ ngay. Dậy lúc 7 giờ, tắm, ăn điểm tâm ở cửa hàng 7-Eleven. Tám giờ, cô đi bộ đến hãng cho thuê xe hơi Ringvagen. Mình phải có một chiếc xe. Cô lại thuê chiếc Nissan Micra mà cô đã lái đến Appelviken vài tuần trước.

Cô bồn chồn không thể giải thích được khi đỗ xe gần nhà phục hồi chức năng, nhưng lấy hết can đảm cô đi vào bàn tiếp khách.

Người phụ nữ ở đây xem giấy tờ của cô, nói hiện nay Holger Palmgren đang trị liệu ở phòng thể dục, phải sau 11 giờ mới gặp được. Cô ra xe ngồi, hút ba điếu thuốc chờ. 11 giờ, cô lại vào bàn giấy đón tiếp khách. Người ta bảo cô vào phòng ăn, xuôi đến cuối hành lang, ở bên phải rồi sang trái.

Cô dừng lại ở cửa vào nhà ăn, nhận ra Palmgren trong nhà ăn trống vắng. Ông ngồi quay mặt vào Salander nhưng tập trung hết chú ý vào đĩa của mình. Ông lóng ngóng nắm dĩa, rất chăm chú lái đưa thức ăn vào miệng. Ông bị lỡ trớn và thức ăn rớt khỏi dĩa, phải đến ba bốn lần mới ăn được.

Ông nom xọp đi, có thể như đã già trăm tuổi. Mặt ông hình như bất động lạ lùng. Ông ngồi trong xe lăn. Chỉ lúc ấy Salander mới nhận rằng ông còn sống, rằng Armansky không trừng phạt cô.

Palmgren thầm chửi thề khi ông cố xiên dĩa vào miếng pho mát trộn mì macaroni lần thứ ba. Ông nhẫn chịu việc không thể đi lại bình thường, chấp nhận rằng có nhiều thứ ông không thể làm được. Nhưng ông ghét việc không thể ăn bình thường, ghét cái việc nhiều khi ông cứ rỏ dớt rỏ dãi ra như một đứa bé.

Ông biết rõ ông nên làm như thế nào: hạ thấp dĩa xuống đúng góc độ, đẩy nó về trước, nhấc nó lên và hướng vào miệng, vấn đề là ở chỗ phối hợp. Bàn tay ông có sự sống riêng của nó. Khi ông chỉ thị nhấc lên, nó lại từ từ trượt sang rìa đĩa. Nếu ông cố lái nó vào miệng thì vào lúc cuối cùng nó lại thay đổi hướng mà hạ cánh xuống má hay cằm ông. Nhưng phục hồi đang đem lại kết quả. Sáu tháng trước, tay ông run đến mức ông không thể cho nổi chỉ một thìa thức ăn vào miệng. Các bữa ăn của ông vẫn mất nhiều thời gian nhưng ít nhất ông cũng đã tự ăn lấy và ông đang tiếp tục như vậy cho tới khi một lần nữa ông lại kiểm soát được đầy đủ tứ chi.

Trong khi ông hạ dĩa xuống để vun một miếng mì nữa thì ở sau lưng ông, một bàn tay nhẹ nhàng cầm lấy nó. Ông nhìn chiếc dĩa xúc một ít macaroni pho mát rồi nâng lên. Nghĩ mình đã biết cái bàn tay mảnh mai như của búp bê này, ông quay lại và gặp mắt Salander. Con mắt trông chờ của cô nhìn ông. Cô có vẻ lo lắng.

Palmgren nhìn chằm chằm mặt Salander hồi lâu. Thình lình không sao hiểu nổi tim ông đập mạnh lên. Rồi ông há miệng nhận thức ăn.

Cô cho ông ăn từng dĩa mỗi lần. Thông thường Palmgren ghét bị xúc cho ăn nhưng ông hiểu Salander cần làm thế. Đây không phải vì ông là một món hành trang bất lực. Cô đang cho ông ăn với cử chỉ của kẻ dưới kém mọn - điều cực kỳ hiếm khi xảy ra ở cô. Cô để miếng ăn vừa phải lên dĩa, chờ ông nhai xong. Khi ông chỉ vào cốc sữa có ống hút, cô cầm lên để ông uống.

Khi ông nuốt xong miếng cuối cùng, cô đặt dĩa xuống, nhìn ông có ý hỏi. Ông lắc đầu. Trong cả bữa ăn, hai người không nói với nhau lời nào.

Palmgren ngả người vào xe lăn, thở một hơi dài. Salander nhặt khăn ăn lên lau miệng ông. Ông cảm thấy mình giống ông trùm mafia trong một bộ phim xưa của Mỹ, trong đó một capo di tutti capi, một thuộc hạ đang tỏ lòng cung kính bề trên. Ông tưởng tượng cô sẽ hôn tay ông như thế nào rồi mỉm cười với cái điều huyễn hoặc dớ dẩn ấy.

- Theo ông, có thể uống cà phê ở đây được không? - Cô nói.

Ông nói líu ríu. Môi và lưỡi ông không tạo nên được hình thù cho âm thanh.

- Ba phụ u ơ gót.

Bàn phục vụ ở góc kia, cô đoán được ra.

- Ông uống không? Sữa, không đường, như thường lệ chứ?

Ông ra hiệu tay rằng có. Cô đem khay của ông đi rồi một phút sau quay lại với hai tách cà phê. Ông để ý thấy cô uống đen, khác trước. Ông cười khi thấy cô dành lại cái ống hút sữa để ông dùng uống cà phê. Palmgren có cả hàng nghìn điều muốn nói nhưng ông không phát ra được một âm tiết đơn giản nào. Nhưng mắt hai người chốc chốc lại gặp nhau. Salander nom vẻ đã phạm lỗi ghê gớm. Cuối cùng cô bật ra.

- Tôi nghĩ ông chết rồi. Nếu biết ông còn sống tôi sẽ không bao giờ... tôi đã đến thăm từ lâu rồi. Ông tha lỗi cho.

Ông cúi đầu xuống. Mỉm cười, chỉ là môi lượn một nét.

- Tôi đi lúc ông đang hôn mê và các bác sĩ bảo tôi ông sắp chết. Họ nói ông sẽ chết trong vài ba ngày và thế là tôi đi. Tôi rất ân hận.

Ông nhấc tay đặt lên bàn tay nhỏ nhắn đang nắm lại của cô. Cô bóp mạnh tay ông.

- Cu biết.

Cô biến mất.

- Dragan Armansky bảo ông ư?

Ông gật.

- Tôi du lịch xa. Tôi cần ra đi. Tôi không chào từ biệt ai, cứ là bỏ đi thôi. Ông có lo phiền không?

Ông lắc đầu từ trái sang phải, thong thả mấy cái.

- Ông không bao giờ phải lo phiền về tôi.

- Tu khôn su vi cu. Cu ba giơ cung qua. Nhun Armshi lu.

Tôi không bao giờ lo về cô. Cô bao giờ cũng qua được. Nhưng Armansky lo.

Cô lại mỉm cười, nụ cười khó hiểu quen thuộc mà cô vẫn cười với ông, và Palmgren nhẹ người. Ông xem xét cô, so sánh trí nhớ của ông về cô với người phụ nữ đang ở trước mặt ông đây. Cô đã thay đổi. Cô đầy đặn, sạch gọn và ăn mặc khá đẹp. Cô đã bỏ chiếc khoen ở môi đi... hừm... con vò vẽ xăm trên cổ cũng không còn. Cô nom lớn khôn hơn. Ông cười thành tiếng lần đầu tiên trong nhiều tuần qua. Tiếng cười nghe như một cơn ho.

Nụ cười của Salander nở rộng hơn và cô thình lình thấy một luồng nóng ấm tràn dâng lên trong tim mình, điều lâu lắm cô mới lại thấy.

- Cu su đư la tút.

Cô đã sống được tốt. Ông chỉ tay vào quần áo cô. Cô gật.

- Tôi đang sống tốt.

- Ngư giá hu mưi nao...

Người giám hộ mới thế nào?

Palmgren để ý thấy mặt Salander sầm tối. Môi mím lại. Cô ngay thẳng nhìn ông.

- Ông ấy OK... Tôi có thể nắm được ông ấy.

Palmgren nhếch lông mày hỏi. Salander nhìn quanh phòng ăn rồi đổi hướng câu chuyện.

- Ông ở đây đã bao lâu rồi?

Palmgren tuy đã bị đột quỵ, ăn nói cũng như vận động còn khó khăn nhưng đầu óc ông vẫn nguyên vẹn, rađa của ông lập tức nhặt ra được một âm sắc giả tạo trong tiếng nói của Salander. Trong từng ấy năm biết cô, ông đã đi tới chỗ nhận ra là cô không bao giờ nói dối thẳng thừng với ông nhưng cô cũng không phải là hoàn toàn hồn nhiên. Cô không nói với ông sự thật, cái kiểu cốt để cho ông sao lãng chú ý đi. Rõ ràng là đã có vài ba vấn đề nào đó với người giám hộ mới của cô. Palmgren chả ngạc nhiên vì chuyện này.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3