Đừng yêu tôi! đồ ngốc! - chương 26->30

Chương 26

“ầm!” một tiếng sấm vang lên!
Nó sợ hãi, co ro ngồi khép lại!
Nó mong trời đừng mưa! ở đây ko hề có chỗ cho nó trú mưa!
Nhưng……………….mọi việc lại khác bởi………………………1 giọt……..rồi 2 giọt mưa rơi xuống! rồi màn mưa rơi xuống làm rát cả da thịt!
Lạnh! Nó run lên! Ôm đầu gối chặt hơn!
……………………..
Cả lớp nó khi thấy trời mưa, liền lên xe trú mưa!
” cậu thấy TINH MI đâu ko?” hắn lo lắng hỏi TRANG! Hồi nãy vì lo giúp đỡ bác tài xế sữa xe nên hắn quên để ý nó! Bây giờ, xung quanh là rừng, trời lại mưa! Hắn càng lo hơn!
Nhận đc cái lắc đầu của TRANG, hắn liền lao xuống xe, chạy thẳng vào rừng!
Cơn mưa nhanh chóng làm ướt hắn, hắn thấy hơi lạnh! Hắn lo cho nó, cả hắn còn thấy lạnh thì nó sẽ như thế nào đây?
Hắn nhíu mày, cố gắng nhìn trong màn mưa dày đặc tìm nó!
Hắn sợ hãi! Sợ hãi thật sự! tim hắn như có ai thắt lại! hắn như khó thở! Lỡ nó bị gì…………….hắn liền gạt đi cái suy nghĩ xui xẻo đó!
“TINH MI!” hắn gọi lớn!
Trả lời lại hắn chỉ là tiếng của mưa! Nếu………….trời ko mưa…………….thì sẽ thấy, trên mặt hắn……………………giọt nước mắt đang rơi!
*làm ơn! Đừng chơi trốn tìm với anh!*
“TINH MI! em ở đâu? TINH MI!” hắn típ tục hét lớn trong mưa!
Nó cố gắng thu nhỏ người lại, mong tìm đc bất kì hơi ấm nào! Nó lạnh quá! Mưa làm rát mặt nó! Đau quá!
” hức! đáng géc ơi! Biết kiểu này tui ko có đi chụp hình đâu! Đáng géc ơi! Đừng tìm tui nhaz! Trời mưa lạnh lắm! hức!” nó co ro, nói một mình!
Nó rất muốn hắn bên cạnh ngay lúc này ……….. nhưng trời lại rất là lạnh! Nó ko muốn hắn cứ hi sinh vì nó như vậy!
Nó…………..ko muốn thấy người mình thích dầm mưa vì nó!
“TINH MI!” bỗng tiếng của hắn vang tới tai nó!
Đôi mắt nó sáng lên!
“tôi ở đây!” nó nói vọng ra!
“TINH MI!” nó nghe tiếng nói xa dần!
” tôi ở đây! Đáng géc! Tui ở đây!” hoảng loạn, nó mặc cho cái chân đang đau, vịn vào đất đứng dậy!
“TINH MI!” hắn vẫn ko nghe thấy tiếng nó!
” tôi…………ở đây!” nó mệt nhoài!
“TINH MI! TINH MI!”
Nước mắt nó tuôn ra! Tiếng hắn xa dần rồi biến mất!
Nó thất vọng, ngồi thụp xuống khóc!
“hức! cái đồ đáng géc! Rõ ràng……………sắp tới rồi vậy mà………………..hức! oa! hu hu! đáng gét ơi! Hức hức!” nó khóc lóc như một đứa con nít 3 tuổi lạc mất người thân!

Chợt…………………….. một bóng người in xuống mặt đất! nó ngước mặt lên!

Nước mắt thi nhau chảy xuống gương mặt nó! vì…………….hắn đang đứng trước mặt nó!
Nhìn thấy nó khóc! Tim hắn thắt lại, hắn nhảy xuống cởi chiếc áo sơ mi khoác lên cho nó!
Mặc dù cái áo cũng đang ướt! nhưng ít nhất ở đó vẫn còn hơi ấm của hắn!
Hắn ôm nó vào lòng, ôm thật chặt! hắn thấy nó đang run lên vì lạnh!
“sao em ngốc quá vậy!”
“hức! tui…….tui………….!”
“làm ơn! Đừng làm vậy với anh nữa! đừng……..chơi trò trốn tìm với anh nữa!làm ơn! đau lòng lắm khi thấy em như vậy! làm ơn! ” hắn siết nó chặt hơn!
Nó ko nói j! chỉ để những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài! Rồi nó cũng thiếp đi trong vòng tay ấm áp đó! Kì lạ! bỗng dưng nó thấy hạnh phúc!

Chương 27

Trong cơn mơ màng, nó mở hồ cảm thấy như người đc nâng lên! Rồi như tiếng của con TRANG đầy lo lắng! rồi cảm giác như mặt đất đang di chuyển rất nhanh, lâu lâu rung lên dữ dội! rồi……………………nó thấy hơi thở của hắn phả vào mặt mình………………………. ấm áp và an toàn là điều nó cảm nhận đc! Thật yên bình! Cám ơn đồ đáng géc!

Ánh sáng rọi vào mắt nó khiến nó khó chịu, nó khổ sở mở mắt ra!
Oạch! nó đang ở trong bệnh viện! mùi thuốc nồng nặc! nó nhìn lên cái đồng hồ ở trên bức tường trắng xóa! 1h sáng sao?
A! sao nó thấy nhức đầu quá! Người nó nóng rang! Rồi chân nó……………đau quá!
“cạch!” hắn mở cửa bước vào, gương mặt mừng rỡ khi thấy nó tỉnh dậy!
“nè! Sao tui vào đây nữa vậy? tui có bị j đâu?” nó ngơ ngác hỏi hắn!
“ko bị j à? Em bị sốt cao, rồi cái chân bị trật nữa! ko sao à?” hắn nói, đôi phần châm trọc nó! Nó xụ mặt xuống xấu hổ!
“nhưng em tỉnh dậy là hay rồi!” hắn cúi xuống hôn lên trán nó!
“ọt ọt!” bụng nó biểu tình!
Nó lấy tay xoa bụng, giương đôi mắt cún con nhìn hắn!
“tui đói!”
Hắn cười trước cái biểu hiện đó của nó! Hắn xoa đầu nó một cái rồi nhanh chóng ra ngoài mua đồ ăn cho nó!
……………………………….
Hôm sau nó xuất viện cho kịp ngày đi học!
Sáng sớm, nó cực khổ bước ra khỏi cửa với sự giúp đỡ của anh nó! Chân nó vẫn chưa đi đc!
Vừa mở cánh cửa ra, nó muốn bật ngã!
Hắn……hắn làm j ở đây!
Hắn ko nói ko rằng, đi lại, thản nhiên bế nó lên trước mặt anh nó! Nó tròn xoe mắt!
” để em chở MI đi học cho!” hắn nói!
“ừm! tôi đi ngủ típ đây!” anh nó nói xong, vươn vai bước vào nhà!
“nè! Thả tui xuống! thả tui xuống đi!” nó mếu máo gần như muốn khóc! Cái này! Hắn chở nó đi học cũng đc! Có cần phải bế vậy ko?!
” yên nào! Anh bế em như bao gạo bây giờ!” hắn hăm dọa, nửa đùa nửa thật!
Nó xụ mặt, nằm im!
Hắn nhẹ nhàng đặt nó lên cái xe hơi mui trần màu đỏ của hắn, rồi nhấn ga!
Nó ngồi yên, để gió luồn vào tóc nó! Oa~~~ đi học bằng xe hơi đã thiệt! mát quá đi! Nó nhắm mắt lại, tận hưởng gió!
Hắn cười mỉm, nó đáng yêu thật!
“kịch!” chiếc xe dừng lại!
Hắn tính đưa tay bế nó thì nó liền né qua một bên!
” nè! You……………you cho tui mượn vai là đc rồi! đừng có bế nữa!” nó nhăn mặt khổ sở! hắn lúc nào cũng lo cho nó như lo cho một đứa con nít!
Hắn ra vẻ nghĩ ngợi…………. ” ko!” đó là câu trả lời của hắn!
Thế là th
êm một lần nữa, hắn bế nó đi!
Trong trường, bao nhiu ánh mắt nhìn nó và hắn! có người còn ngưỡng mô, gán cho tụi nó cái danh mà nó nghe muốn phát khóc, ” cặp đôi hoàn hảo!”

” 2 người thân thiết quá nhỉ?”
Hắn khựng lại, nhìn người con trai trước mặt! là ĐĂNG!
Nó vùng vẫy kêu hắn thả nó xuống! nhưng hắn vẫn để vậy, nhìn ĐĂNG với ánh mắt ko hề thiện cảm!
“cứ tưởng chuyến đi chơi có cậu thì Mi sẽ đc an toàn! Ko ngờ…………………” ĐĂNG nhìn xuống chân của nó!
Cậu nhìn hắn, cười một nụ cười khinh khỉnh! Nó nhìn ĐĂNG, nó chưa bao giờ thấy nụ cười này!
” là do mình! Ko phải tại……….QUÂN!” nó nói nhỏ, bênh cho hắn!
“thì sao hả? chẳng phải vì cậu mà MI từng bị bắt cóc sao? Còn bị đánh nữa! so với việc này thì thấm vào đâu chứ! nếu cậu ko còn j để nói thì BIẾN ra chỗ khác cho tôi đi!” hắn gằn giọng!
ĐĂNG nét mặt thoáng giận dữ, nhưng cũng bình tĩnh nhếch miệng cười!
“chỉ có kẻ mạnh nhất mới bảo vệ đc người mình yêu thương thôi!” ĐĂNG nói nhỏ đủ cho hắn nghe khi đi qua hắn!
Gương mặt hắn co lại! ĐĂNG đang ám chỉ điều j? chẳng lẽ ĐĂNG tranh giành chức ông trùm kia chỉ vì……………………………..
“này! Cậu ta nói j vậy?” nó nhìn gương mặt hắn. lo lắng hỏi!
“ko! ko có j?” hắn cười trấn an nó! Ròi típ tục bước đi!
Nó man mác buồn trong lòng! ĐĂNG thay đổi quá!
………………….
1 tuần sau, kết quả thi đã có, hắn quả thật có khiếu làm thầy giáo!
Nó cầm tờ giấy kết quẩ mà ko tin vào mắt minh! Nó…………….nó đứng hạng nhất lớp!
Về tới nhà, nó hết ngắm nghía rồi lại nhảy tưng tưng vui mừng thích thú! Rồi ôm tờ giấy xong quay vòng vòng! (ây da! Điên oy’!)
“một con vịt xòe ra hai cái cánh!
Nó kêu rằng cáp cáp cạp cạp cạp!”
“alo!” nó hào hứng bắt máy!
“con quỷ! Đứng nhất lớp nhaz!” là NHƯ!
“hề! hề!” mũi nó sắp đụng tường!
” này! Phải đãi cái j chứ?” NHƯ đề nghị!
” ờ! ờ! Tao bao mày chầu kem! ok!”
” ok! Chừng nào?”
“mai! Trong căn tin!” nó trả lời!
” ừm………………..cũng đc!”
“vậy thôi nhaz!” xong nó cúp máy!
Nó lăn qua lăn lại trên giường! ( một sỏ thích quái đản của nó đó!) rồi nó nhớ tới hắn!
Nó chủ động gọi cho hắn!
” alo!” hắn bắt máy ở đầu dây bên kia! Hơi thở khó nhọc!
Nụ cười trên môi vụt tắt! nó lo lắng!
“you…………….you bị j vậy? sao ………sao?”
“khì! Anh…………..ko sao đâu? Em gọi anh có việc à?” hắn chặn nó lại!
“tui………….tui! you………..you nói dối! khai mau! Chuyện gì vậy? sao……..sao hơi thở của you!”
“tít……………….tít…………” đầu dây bên kia cúp máy!
Nó ngơ ngác nhìn cái màn hình đt! Hắn……………………………..chắc chắn đang giấu nó chuyện gì!

Chương 28

Hôm sau, nó lẫn thẫn đi trên trên sân trường!
Một cảm giác bất an sao cái lần gọi điện hôm qua! Nó đã cố gắng gọi lại nhưng chỉ nghe đc giọng nói dễ thương báo rằng “số máy quý khách gọi hiện ko liên lạc đc…………..tút tút!”
ashhhhh! Nó lo đến phát điên lên được! đáng géc ơi! You bị j vậy! mấy lúc nó bị nạn thì hắn luôn là người giúp nó! Làm ơn! Cho nó một cơ hội để trả ơn hắn đi!
“mời bạn TINH MI lên phòng hội trưởng hội học sinh! Xin nhắc lại ……………”
Loa phát thanh vang lên! Sặc! thời gian gần đây nó vì cái chân đau nên đâu có chơi khăm ai đâu ~> ko có vi phạm j!
Kêu nó lên chi vậy ta? Nó thắc mắc, nhưng chân vẫn thẳng tiến tới phòng hội trưởng!

Tới nơi, nó đứng trước cánh của, bao nhiu kỉ niệm tràn về! ở đây nó đã quen ĐĂNG, cãi lộn với cậu nữa, rồi bao lần van xin tha thứ để khỏi bị phạt……………nó khì cười! vui thiệt! một khoảng thời gian thật là vui! nhưng …………………………….. đôi mắt nó đượm buồn khi nhìn về thực tại! ĐĂNG mà nó quen biết………….ko còn nữa rồi!
Nó đẩy cánh cửa bước vào!

“cậu………….à ko! Hội trưởng gọi tui có việc gì?” nó đổi cách xưng hô!
ĐĂNG nhăn mặt nhìn nó, ánh mắt như đang đốt hết oxi xung quanh nó, nó khó thở! Nó liền quay đi né ánh mắt đó!
“nếu……….nếu ko có j thì…………tui đi!” nó muốn khóc! Sao mà…………..khó chịu quá! Xa lạ quá! Mặc dù người nói là nó…………..nhưng!
“bộp!” từ phía sau, ĐĂNG lao lên, đánh vào bức tường sau lưng nó! Nắm đám xoẹt qua mặt nó khiến nó sợ hãi!
“cậu………….cậu……………sao lại vậy chứ!” ĐĂNG hét lên giận dữ!
Nó cố gắng giữ gương mặt lạnh lùng, gạt tay ĐĂNG ra!
“trễ học rồi! tui đi!” nhưng bàn tay ĐĂNG mạnh mẽ! ko một chút chuyển dời!
” sao cậu lại đối xử với mình như vậy?” ĐĂNG nói, giọng phảng phất buồn!
Nó cười khẩy, “tại sao ư? Chẳng phải người bỏ đi ko nói một lời là cậu sao? Ko phải người thay đổi là cậu sao? Vậy tôi hỏi cậu, tại sao lại đối xử vậy với tôi hả? cậu ko xem tôi là bạn à? Đùng một cái là đi! Đùng một cái trở về là ông trùm! ừ! Ôm cái chức ông trùm của cậu đi! Tôi là bạn của ĐĂNG, ko phải là bạn của một ông trùm!” nó hét lớn, bao nhiu uất ức cứ thi nhau tuôn ra! Nó giận ĐĂNG, cái này gọi là bạn bè sao?
ĐĂNG im lặng nhìn nó!
“mình làm vậy………….vì ai chứ?” cậu giương đôi mắt nhìn nó! Ko một giọt nước mắt, nhưng đôi mắt lại buồn sâu thăm thẳm!
Nó ngạc nhiên, sao lại hỏi nó câu này? Nó quay mặt đi tránh ánh mắt đó!
” là cậu đó! TINH MI! là vì cậu đó! Nhìn thẳng vào mặt mình đi!Sao lại đối xử với mình như vậy? chỉ vì mình ko muốn thấy người mình thích bị ăn hiếp, chỉ vì mình quá yếu đuối nên đã ko bảo vệ được cậu nên đã tranh giành cái chức vụ đó! Cậu nói đi! Vì ai? 3 tháng mình sống ko bằng một con thú, 3 tháng mình đã ở trong địa ngục kinh hoàng! Là vì ai hả?” ĐĂNG giận dữ ko kém, hét lớn!
Nó………….nó nghe rõ từng từ! nó hiểu rõ từng từ! nước mắt nó rơi! Vì nó sao? Là vì nó sao? Làm ơn! Đừng là vì nó! Nó ko thể……………đáp lại cái tình cảm mà ĐĂNG dành cho nó! Nó ko thể!
ĐĂNG như lấy lại bình tĩnh, quay lưng hít một hơi!
“mình hôm nay chỉ muốn chúc mừng cậu vì đc hạng nhất! vậy thôi! Cậu đi đi!” ĐĂNG dịu dàng!
“ko! Mình ko thể đi đc! Mình phải giải quyết chuyện này!” nó quệt nước mắt, mạnh mẽ nói! Nó ko muốn nhìn thấy ĐĂNG cứ tự mình đi vào chốn nguy hiểm đó!
“cậu………..chẳng phải là cậu biết rõ là mình ko hề thích cậu sao? Mình chỉ xem cậu là bạn! chẳng phải cậu là người hiểu hơn ai hết mà! Làm ơn! Dừng lại đi! Đừng vì mình nữa ………..!” nó cố gắng nói từng từ! nó phải ngăn chặn những giọt nước mắt đang đọng lại nơi khóe mi!
ĐĂNG im lặng, ko gian trở nên căng thẳng, cứ như thở mạnh một cái là căn phòng này sẽ nổ tung!
“vì hắn sao?” ĐĂNG nói!
Nó bất ngờ!
“vì hắn sao? Vì……………….cậu thích tên kia sao? Nên ko thể thích mình!” ĐĂNG cười khẩy!
Nó…………….nó bối rối! đúng! Nó thích hắn, nhưng………………………
“ko! Mình……………………..” nó lên tiếng!
“ha ha! Chắc tên đó bây giờ đang đc cha hắn dạy dỗ!” ĐĂNG chen vào! Rồi bật cười!
Nó ngạc nhiên! Gương mặt đầy thắc mắc!
” tỉ phú HÀN TỊNH DÂN! Một người giàu có, quyền lực và cũng nổi tiếng là một người khinh đàn bà! Ông ta sẽ như thế nào nếu biết con trai mình đang yêu nhỉ?” ĐĂNG nói giọng đầy lạnh lùng giễu cợt, tay nghịch nghịch cây bút trên bàn!
Nó gần như muốn quỵ xuống! hắn……hôm qua giọng nói của hắn……………….
“chát!”
Chưa đầy một giây nó đẫ đứng trước mặt ĐĂNG!
Chưa đầy một giây, trên mặt ĐĂNG in hằn 5 dấu tay!
Chưa đầy một giây, nó…………………nó đã tát ĐĂNG!
Nó đưa đôi mắt đầy giận dữ nhìn ĐĂNG trong khi cậu nhìn nó với ánh mắt bất ngờ!
“cậu…………………cậu……..đúng là xấu xa mà!” nó giọng nói đầy căm phẫn!
Lời nói của nó như đâm thẳng một nhát vào tim ĐĂNG!
Nó quay lưng bước đi liền bị cậu kéo lại!
“cậu tát mình……………..vì hắn sao? Nên nhớ mình mới là bạn cậu, ko phải hắn!là mình là mình!” ĐĂNG đau đớn, nói lớn!
Nó nhìn ĐĂNG, nhếch miệng!
” đúng! Tôi tát cậu……………nhưng ko phải ĐĂNG! ĐĂNG mà tôi quen biết chết rồi!” nó lạnh lùng hất tay ĐĂNG ra, bước đi!
“chết tiệt!” sau khi nó đi, ĐĂNG hất tung mọi thứ trên bàn!
Cậu dựa vào tường, mong lấy lại bình tĩnh, hơi thở cậu gấp gáp, rồi bình thường trở lại, nhìn qua cửa sổ!
“cậu hãy đợi đó TINH MI! kẻ mạnh nhất sẽ chiến thắng!”

Chương 29

Nó chạy lên sân thượng trường, ngồi đó, mặc cho gió thỏa sức thổi, mặc cho tiếng chuông báo giờ học đã vang lên! Nó chỉ ngồi đó và………khóc!
Ngoài khóc ra nó ko biết làm j hết! nó lo cho hắn lắm!
Nó lấy đt ra, gọi cho hắn với một tia hi vọng yếu ớt là hắn sẽ bắt máy! Nhưng vẫn chỉ là những tiếng tút tút ngân dài!
Nó ôm đầu gối, nước mắt tuôn ra làm ướt đẫm gương mặt nó, nó muốn gặp hắn!
Ước gì! Hắn ở trước mặt nó ngay bây giờ, hắn sẽ lau nước mắt cho nó bằng đôi tay ấm áp của hắn! hắn sẽ hôn lên trán nó để nó cảm thấy vơi đi sự buồn bã và……….hắn sẽ mỉm cười!
Nó muốn thấy nụ cười của hắn! hắn đang ở đâu vậy! làm ơn xuất hiện đi! Nó đau quá! Ngực nó……….nhói đau!
Gió vẫn thổi như an ủi nó, vang vọng khắp nơi là tiếng xào xạc của lá cây làm lu mờ tiếng khóc buồn bã nhỏ bé đang vang vọng ở đâu đó trên sân thượng!
……………………………….

Sau 1 tiếng khóc ròng rã, nó mang đôi mắt đỏ hoe sưng phù đi xuống! nhìn nó bây giờ chẳng khác j một con điên!
Mái tóc bù xù vì gió, gương mặt tèm lem vì nước mắt, đôi mắt đỏ sưng vì khóc, gương mặt như dại đi vì buồn! ai gặp nó bây giờ chỉ muốn bỏ chạy thật xa!

“cộp………….cộp!” phía trước nó cũng có tiếng bước chân đi từ phía ngược lại! ngạc nhiên vì bây giờ trên hành lang vẫn còn người, nó ngước lên……………..

Gương mặt nó mếu lại khi nhìn thấy người con trai đnag đứng trước mặt!

“hức………..hức…………..đồ…đồ đáng gét!” nước mắt nó lại chảy dài trên gương mặt nó khi thấy người con trai đang đứng trước mặt là hắn!

Nhưng sao vậy nè! Gương mặt hắn đầy những vết thương, hắn mặc áo khoác kín mít, trùm nón lại! ko giống như hắn ngày thường, luôn khoe làn da rám mật ong của mình! Hắn bị bệnh sao?

Thấy nó, hắn nhanh chóng quay mặt nhìn ra cửa sổ để nó ko nhìn thấy những vết thương kia! Nhưng khi thấy nó khóc, chân hắn vô thức chạy lại bên
nó! Tim lại nhói lên khi nhìn thấy nước mắt của nó!

“TINH MI! em sao vậy? ai làm gì em? Em nói đi!?” hắn hỏi dồn dập! đôi bàn tay vụng về lau nước mắt cho nó, nhưng hết giọt này tới giọt khác, nước mắt nó vẫn ko ngừng tuôn ra!

Nó ko biết nói gì? Chỉ biết nhìn vào mắt hắn! môi vẫn mấp máy từ “đồ đáng gét!”

Chợt!
Hắn lấy hai tay vịn đầu nó lại!
Chợt!
Nó thấy gương mặt hắn to dần!
Chợt!
Nó thấy ấm ấm ngay môi!
Chợt!
Một thứ gì đó lan tỏa trong lòng nó, nó ko biết, chỉ biết rằng, thứ đó rất ngọt ngào!
Ngọt hơn cả đường! ngọt hơn bất cứ loại kẹo gì nó từng ăn!

Bất giác nó đỏ mặt, rồi từ từ nhắm mắt lại!
Tận hưởng ………………một nụ hôn!

Chỉ mong rằng thời gian đừng trôi để nó mãi đc như vậy! chỉ mong đây là sự thật! chỉ mong hắn đừng buông nó ra! Chỉ mong…………….

Môi hắn dần xa môi nó, hắn lấy trán của mình áp sát vào trán nó, hơi thỏ hắn gấp gáp! Nó có thể nghe được tiếng hắn thở, cảm nhận được hơi ấm của hắn và……………tim hắn đập dữ dội!

“làm ơn! Đừng khóc! tôi ko muốn thấy nước mắt của em đâu!” hắn nói tựa hơi nước! giống như sợ ai đó nghe thấy!

Nó khẽ gật đầu!
Hắn mỉm cười! hắn hôn đôi mắt của nó, hôn lên trán nó rồi ôm nó vào lòng!
“TINH MI! ANH……..YÊU EM!”

Nó khóc! Nó lại khóc! Nhưng là nước mắt của sự hạnh phúc! ấm lòng quá! Nó…………..cũng yêu hắn!
Nó ôm chặt hắn như sợ hắn chạy đi mất! có lẽ…………………..hôm đó sẽ là ngày hạnh phúc nhất của nó!

Chương 30

Nó nhìn quanh, nhìu sương quá!
Đôi chân nó như muốn lạnh cóng, màn sương dày đặc, lâu lâu nó dùng tay mò mẫm đường đi, may mắn là xung quanh nó ko có bất cứ chướng ngại vật nào! Nhưng đây là đâu?

“BI!……hức……BI ơi! Đừng có ngủ!…….BI ơi!”

Nó nghe thấy tiếng khóc, hình như là của một bé gái! Màn sương trước mặt nó chợt biến mất!
Nó thấy trên mặt đất là một bé gái, đang dùng đôi tay nhỏ bé của mình lay lay cậu nhóc đang nằm ở dưới đất!
Gương mặt cậu bé tái xanh, đôi mắt lim dim, nhắm hờ, trên môi là một vệt máu khô!
Nó lấy tay bịt miệng lại để ko thốt nên lời! đây…………..đây là!
Vậy………..đứa bé gái kia là……………..nó!

“BI! …………..đừng có ngủ! BI ơi ……………. MI………….MI sợ lắm BI! Đừng có ngủ mà BI! Oa oa oa! BI ơi! Đừng có ngủ! anh MI tìm ra MI mà BI!” đứa bé gái gương mặt tèm lem nước mắt, cái váy màu hồng bị vấy bẩn, tay ko ngừng lay cậu nhóc kia!

Nó như chôn chân tại chỗ! hình ảnh này là……………………..của 10 năm về trước! nó muốn khuỵu xuống!
Nước mắt nó trào lên, làm mờ đi hình ảnh trước mặt!

“MI……đừng có khóc!”

Cậu bé nằm dưới đất, tay run run lau nước mắt cho cô bé, nở một nụ cười khó khăn!

“đừng để…………………bọn bắt cóc………thấy cậu yếu đuối!” cậu bé nói típ!
Cô bé khóc to hơn!

Từ trong túi quần, cậu bé lấy ra một con búp bê nhỏ!

“MI………….mình…….mình lấy lại đc rồi nè! …………khụ….khụ………..thấy mình…..hay ko? mình………..mình ko sợ tụi bắt cóc đâu!” cậu nhóc vẫn giữ nụ cười trên môi, khó khăn nói trấn an cô bé!

Hình ảnh của quá khứ đang ở trước mặt nó, nước mắt nó lăn dài, đôi mắt dại đi vì những hình ảnh đau thương! Tim nó như bị bóp nghẹt, nó………………….đã có một người………từng vì nó mà……………….

“aaaaa! BI ơi! Đừng có ………ngủ mà BI! BI ơi! Mở mắt đi BI! ………..MI ko muốn búp bê nữa đâu! BI ơi! MI sợ lắm BI ơi! Đừng có bỏ MI mà BI! Oa oa oa oa oa! ba mẹ ơi!……..cứu con ba mẹ ơi!”
Đứa bé gái khóc thét lên khi bàn tay của cậu bé lạnh dần, rồi bất lực rơi xuống nền nhà lạnh ngắt!
Đôi mắt ko mở nữa, nhưng…………………..trên môi vẫn là nụ cười trấn an cô bé!

“cái j ồn vậy?” cánh của nhà kho mở ra, một tên bặm trợn bước vào, hắn hững hờ nhìn xác cậu bé lạnh dần đang nằm trên sàn nhà!

“chết rồi à?” cười khẩy một cái hắn thốt lên một câu nói lạnh lùng!
Để chắc ăn, hắn lấy chân đá vào cậu bé!

“ko đc đụng vào BI! BI đang nằm ngủ! ko đc đụng vào BI! Bỏ ra!” cô bé đùng thân mình che cho cậu bé, lấy đôi tay nhỏ bé cố gắng hất chân của hắn ra!
“con ranh này!” hắn tức giận, nắm cổ cô bé, quăng vào góc phòng,rồi bế cái xác lên!
Đau đớn, nhưng cô bé vẫn cố gắng lết lại nắm chân hắn!
“đừng mà! Cho………cho BI ngủ đi……….đừng đánh BI nữa mà!” cô bé van xin!
Hắn hừ mạnh một cái, rồi vô tâm đá vào người cô bé văng ra một khoảng xa!
Cô bé bất lực nhìn hắn đóng cửa, đi ra ngoài, mang theo xác của cậu bé!

“BI ơi! Oa oa oa! Đừng đánh BI mà! Oa……oa…….đánh MI đi! MI ko đòi búp bê nữa đâu………oa……oa!” cô bé lấy tay quệt nước mắt, nhưng cứ hết giọt này tới giọt khác tuôn ra!

“phụt” bỗng cái bóng đèn trong căn phòng ngừng sáng!
Cô bé sợ hãi hét toáng lên!
Từ bên ngoài chỉ vọng lại giọng một người đàn ông!
“ranh con! Khôn hồn thì nghe lời! ko thôi tao cho mày chết theo thằng kia!”
Cô bé đó run lên vì sợ, ngồi khép mình trong góc phòng, bóng tối bao trùm nó, bóng tối thật đáng sợ!

…………………………
Nó mở mắt ra, chỉ là một giấc mơ! Đó ko phải là ác mộng, mà là giấc mơ của quá khứ!
Nước mắt nó lăn dài trên gương mặt đầy mồ hôi!
Nó ngồi dậy, thở khó nhọc, rồi…………………nó ngồi khóc!
Đúng………………..đó là lí do……………nó ko xứng đáng nhận của ai bất cứ thứ gì! Kể cả tình cảm! nó ko xứng!

“đồ đáng gét ơi!………hức…….tui………..tui xin lỗi!” nó khẽ nói trong nước mắt! nó………ko xứng đáng nhận tình cảm của hắn!