Thiên Mệnh Tân Nương - Phần I - Chương 08

Chương 8. Nửa đêm lên núi!

Trở lại Phạm gia, Bạch Tiểu Bích buồn bực mất mấy ngày liền, nhiều lần muốn tới hỏi Ôn Hải nhưng lại không dám, không phải nàng vì lời cảnh cáo của Phạm lão phu nhân mà là do sợ người Phạm gia nghi ngờ chuyện nàng đã biết Ôn Hải từ trước, làm hư chuyện của hắn. Mặc dù không hiểu lắm những lời nói bọn họ nói bên hồ Thải Liên ngày đó nhưng nàng cũng loáng thoáng đoán được ý tứ trong đó, trong lòng không cách nào giải thích được, “Mãnh hổ xuống núi”, nghe ngữ điệu của hắn thì nơi đó phong thủy rất tốt, hắn không phải nói sẽ thay Chu Toàn đòi lại công đạo sao? Vì sao lại chỉ điểm cho người Phạm gia?

Bạch Tiểu Bích tìm Chu Toàn nói chuyện, Chu Toàn cũng không tài nào nghĩ thông được, chỉ dặn dò nàng: “Sư phụ làm việc tất có đạo lí của người, chuyện này ngươi không nên nói với người khác.”

Bạch Tiểu Bích suy nghĩ một hồi mới gật đầu nói: “Ta chỉ thuận miệng nói thế núi giống con hổ, không ngờ lại trùng hợp như vậy, hắn giúp đỡ Phạm gia chắc cũng có ý riêng của mình, ta sẽ không nói ra.”

Chu Toàn vẻ suy tư nói: “Phạm gia không phải dễ trêu vào, không biết lão nhân gia người đến tột cùng có dụng ý gì, ta và ngươi vẫn là ít tới tìm người thì hơn, tránh cho bọn họ nghi ngờ.”

Bạch Tiểu Bích gật đầu hưởng ứng: “Ta cũng nghĩ như vậy!”

Thấy sắc trời dần chuyển tối, nàng vội vàng từ biệt Chu Toàn, định bụng trở về nhà nghỉ ngơi, nào ngờ vừa ra tới cửa viện đã chạm phải một hạ nhân đang đi vào.

“Chưa đi là tốt rồi, Bạch Tiểu Bích, lão phu nhân muốn gặp ngươi.”

Trừ Bạch lão gia, tên họ Bạch Tiểu Bích rất ít khi bị người ta gọi thẳng ra như vậy, hôm nay phượng hoàng hóa chim sẻ, tiểu thư thành nha hoàn, tên cũng trở nên đê tiện, người người đều có thể gọi, Bạch Tiểu Bích cũng không so đo nhiều, chỉ là nội tâm có chút kinh ngạc – hôm nay nàng là một nha hoàn xay gạo tầm thường, tuy hôm trước có đi theo bọn họ ra khỏi thành một chuyến nhưng đó cũng là do Ôn Hải đề nghị, những chuyện sau đó nàng cũng không can dự vào, Phạm lão phu nhân còn cố ý dặn dò không được để lộ, chuyện cũng qua mấy ngày rồi, bây giờ tìm gặp nàng là có chuyện gì?

Hạ nhân nọ dẫn nàng tới cửa sau, ở đó sớm đã có một nha hoàn khác đứng đợi từ lâu, Bạch Tiểu Bích cũng không hỏi nhiều, chỉ im lặng cúi đầu đi theo nàng ta. Sau khi đi qua mấy dãy phòng, nha hoàn dẫn nàng tới một khoảng sân rộng rãi, cửa phòng đối diện buông rèm màu lục thêu hoa nhỏ, loại vải cùng màu sắc khiến người ta không thể không để ý tới, trước cửa có một vài nha hoàn đứng canh.

Lão phu nhân đang ngồi trò chuyện với Ôn Hải.

Bạch Tiểu Bích thấp người hành lễ.

“Đã tới?!” Thái độ lão phu nhân có chút khác thường, nét mặt ôn hòa chào hỏi nàng.

Bạch Tiểu Bích mặc dù có chút kinh ngạc nhưng gương mặt thanh tú vẫn trấn định: “Lão phu nhân có gì phân phó?”

Lão phu nhân không trả lời ngay, xoay qua hỏi Ôn Hải: “Tiên sinh nhìn xem, nàng ta đi liệu có thích hợp?”

Ôn Hải gật đầu nói: “Trừ nàng ta, ai cũng không thể được!”

Lão phu nhân im lặng không nói gì.

Ôn Hải đương nhiên biết bà ta băn khoăn điều gì, thản nhiên nói: “Ta đã nói thẳng với các ngươi thì tất có thành ý muốn giúp đỡ, chỉ cần làm theo lời ta nói, trong vòng một tháng tất sẽ có tin mừng, ta sẽ lưu lại đây một tháng, nếu có chuyện không may thì tùy các ngươi xử trí!”

Người ở đây đương nhiên sẽ không sợ hắn chạy mất, lão phu nhân vội nói: “Tiên sinh sao lại nói vậy, lão thân đương nhiên tin tưởng tiên sinh.” Nói rồi quay sang kéo tay Bạch Tiểu Bích ở bên cạnh, cười đến hòa ái nói: “Nha đầu ngoan, mấy ngày nay ủy khuất cho ngươi rồi, là tôn nhi không hiểu chuyện, hại ngươi không chỗ nương tựa, ta thay hắn xin lỗi ngươi!”

Phụ thân chết thảm, bọn họ tưởng rằng một lời xin lỗi là xong chuyện? Bạch Tiểu Bích âm thầm cắn chặt răng, đưa mắt liếc nhanh về phía Ôn Hải, im lặng không nói gì.

Lão phu nhân thấy không phương thức lấy lòng không hiệu quả, không vui nói: “Gọi ngươi tới là muốn ngươi đi cùng tiên sinh làm một chuyện!”

Nụ cười có vẻ hòa ái nhưng ánh mắt lại không che giấu được sự lạnh lùng, Bạch Tiểu Bích lấy làm kinh hãi, vội vàng hạ thấp hai hàng mi, đây rõ ràng là đang ra lệnh, nàng có thể không đi sao? Bà ta chỉ là vì có chuyện cần nhờ nên mới khách khí với nàng như vậy, chỉ là… tài hùng thế mạnh như Phạm gia đến tột cùng muốn dùng mình vào việc gì?

Lão phu nhân vỗ vỗ tay nàng, thanh âm ôn nhu nói: “Nếu làm tốt chuyện lần này, tương lai ngươi sẽ là tiểu thư Phạm gia chúng ra, ta sẽ nhận ngươi làm tôn nữ, đảm bảo cho ngươi ngày sau cơm no áo ấm!”

Không lo cơm áo?! Ban đầu bọn họ cũng đảm bảo với Chu Toàn như vậy sao? Bạch Tiểu Bích âm thầm cười lạnh, khẽ gật đầu nói: “Xin theo lời lão phu nhân!”

Thấy nàng đồng ý, gương mặt lão phu nhân hiện rõ sự hài lòng: “Sớm biết ngươi là hài tử nghe lời mà!” Nói rồi buông tay nàng, khôi phục lại sự uy nghiêm cùng tỉnh táo thường ngày, cảnh cảo nói: “Chuyện này ngươi cũng không được phép nói cho ai khác, nếu để ta nghe thấy bóng gió bên ngoài, ta nhất định lột xiêm y ngươi bán vào kỹ viện!” Bà ta hừ lạnh hai tiếng, nói tiếp: “Ngươi cũng đừng nghĩ tới chạy trốn, cho dù ngươi chạy khỏi được huyện Môn Tỉnh, Phạm gia chúng ta cũng sẽ có biện pháp bắt ngươi trở về.”

Bạch Tiểu Bích vội vàng đáp: “Dạ!”

Lão phu nhân lúc này mới gật đầu thỏa mãn, giọng nói lần nữa trở nên ôn hòa: “Muốn làm tiểu thư hay nha hoàn, hài tử thông minh như ngươi chắc cũng không cần ta phải nói nhiều.” Nói rồi quay sang Ôn Hải nói: “Ban ngày lão thân đã theo lời tiên sinh, phân phó hạ nhân chuẩn bị hết thảy mọi thứ, tiên sinh cần mấy người đi cùng hỗ trợ?”

Ôn Hải thản nhiên nói: “Chuyện này hung hiểm cơ mật, nha đầu này mang mệnh khắc phu nên mới có thể đi cùng, người ngoài biết càng ít càng tốt, ta mang nàng ta lên núi trước, các ngươi chỉ cần phái vài người đợi dưới chân núi là được, chờ qua giờ Tý tối nay, giờ Dần chính là giờ tốt để hạ táng.”

Lão phu nhân gật đầu đáp ứng.

Ôn Hải khép chiết phiến, đứng dậy nói: “Thời gian không còn sớm nữa, đi thôi!”

Không có ánh trăng chiếu sáng, không gian một mảnh tối đen, dựa vào quyền thế của Phạm gia, hai người dẫn theo hơn mười gia đinh mặc đồ trắng thuận lợi ra khỏi thành, đến chân núi phía sau, Ôn Hải để đám gia đinh chờ ở đó, một mình dẫn Bạch Tiểu Bích lên núi lễ phật.

Ánh sáng đèn lồng chiếu trên đường đi, Ôn Hải vững vàng đi phía trước, Bạch Tiểu Bích cầm đèn lồng theo sát phía sau, trước đây nàng rất ít khi đi đường núi, hiện tại đi nhanh như vậy có chút không chịu được, ngày trước phụ thân thường nói lòng người khó đoán, hôm nay nàng cuối cùng cũng có cơ hội tự mình trải nghiệm, đối diện với Ôn Hải thần bí, trong lòng nàng vô cớ dâng lên mấy phần sợ hãi, không dám lên tiếng hỏi nhiều, chỉ đành cắn răng theo sát phía sau.

Hai người nhân lúc đêm tối đi lên sườn núi, dừng lại bên hồ Thải Liên, hồ nước trong đêm càng trở nên mênh mông hơn cả, bóng tối bao phủ bốn phía, nhìn thế nào cũng không thấy được bờ bên kia.

Bạch Tiểu Bích thở dốc, đưa tay lau mồ hôi trên trán.

Ôn Hải hiển nhiên là không để ý tới nàng, nhấc tà áo bước lên chiếc thuyền lá nhỏ: “Lên đi!”

Thuyền này là do hắn dặn Phạm lão phu nhân chuẩn bị trước, Bạch Tiểu Bích thầm nghĩ không muốn lên nhưng thấy hắn nói như ra lệnh, không có cách nào khác đành cầm đèn lồng nhảy lên thuyền, chiếc thuyền nhỏ bị ngoại lực ảnh hưởng, khẽ lắc lư trên mặt nước, Bạch Tiểu Bích vội vàng hạ thấp người, nắm chặt mạn thuyền.

Mặt nước bị bóng đêm bao phủ, ánh sáng đèn lồng cũng chỉ có thể chiếu rọi một khoảng nhỏ. Ôn Hải nhấc chân đạp nhẹ vào bờ, thuyền nhỏ chậm rãi rời bờ, xuôi theo dòng nước trôi lững lờ.

Áo bào trắng phất phơ trong gió, thoạt nhìn như tiên nhân lướt gió, nhìn kỹ lại giống vương công quí tộc, ngay cả lúc hắn đứng quay lưng về phía nàng, thân hình vẫn uy nghiêm như cũ, khiến người ta không dám lại gần. Bạch Tiểu Bích vừa sợ vừa bội phục, lúc này đây nàng mới lựa chọn tin tưởng lời Chu Toàn.

Thuyền nhỏ rất nhanh trôi tới giữa hồ, dừng lại không trôi nữa.

Ôn Hải vẫn đứng ở mũi thuyền, không quay người phân phó: “Mở túi ra đi!”

Hắn làm thế nào khiến thuyền chuyển động? Bạch Tiểu Bích để tâm quan sát nhưng cũng không thu hoạch được gì, nghe hắn nói vậy liền vội vàng nhìn khắp thuyền tìm kiếm, quả nhiên thấy ở góc thuyền một cái túi to, thầm nghĩ vừa rồi chỉ lo nhìn mà lại không lưu ý tới, vội vàng đi tới góc thuyền, theo lời hắn mở túi ra thì phát hiện bên trong có rất nhiều vôi sống, không kìm được tò mò hỏi: “Cái này dùng để làm gì?”

Ôn Hải giống như không nghe thấy câu hỏi của nàng.

Bạch Tiểu Bích lúng túng, biết hắn cố ý lơ mình, cất tiếng giận dỗi nói: “Ta cái gì cũng không hiểu, cũng không biết làm gì cả, vì sao Ôn công tử lại dẫn ta đi cùng?”

Cuối cùng Ôn Hải cũng lên tiếng: “Để người thắp đèn dẫn đường!”

Bạch Tiểu Bích nghẹn họng.

“Dẫn ngươi đi cùng đương nhiên là có lời muốn nói.” Ôn Hải liếc nhìn nàng, cười nhạt nói: “Có văn tự bán mình cho Phạm gia không?”

Bạch Tiểu Bích bị hỏi bất ngờ, sửng sốt nửa ngày mới hiểu được ý tứ của hắn, thẳng thắn nói: “Không có!” Nàng vốn là bị Phạm gia cướp về làm tân nương, chẳng qua Phạm tiểu công tử không chịu thả người, vì ngại quyền thế của bọn họ nên mới lưu lại Phạm gia làm nha hoàn.

Ôn Hải gật đầu nói: “Vậy thì tốt!”

Hắn hỏi như vậy là có ý muốn cứu nàng ra ngoài sao? Muốn đòi người với Phạm gia? Bạch Tiểu Bích vội nói: “Cha ta bị bọn họ hại chết, ta muốn báo thù trước…”

Ôn Hải thản nhiên cắt ngang lời nàng: “Không rời khỏi Phạm gia là có thể báo thù sao?”

Bạch Tiểu Bích trầm mặc một lúc lâu, lẩm bẩm nói: “Ngươi có thể trừng trị bọn họ sao?”

Ôn Hải làm như không để ý tới.

Dù biết hắn không thích nói nhiều, Bạch Tiểu Bích vẫn không nhịn được hỏi: “Việc chúng ta đang làm là sao?”

Ôn Hải nhàn nhạt nói: “Chờ đến giờ lấy quan tài lên!”

Bạch Tiểu Bích khiếp sợ, hồi lâu sau mới nói: “Chẳng lẽ quan tài ở trong hồ nước?”

Hồ nước này sâu như vậy, lại không có bất cứ ký hiệu gì, đừng nói lấy quan tài lên, chỉ dựa vào hai người bọn họ mà muốn tìm ra chỗ giấu quan tài cũng khó.

Ôn Hải giống như đoán được suy nghĩ của nàng, đưa mắt nhìn xuống mặt nước nói: “Chỗ nào có sen nở thì chỗ đó có quan tài!”

Hoa sen? Bạch Tiểu Bích lập tức đưa mắt nhìn xung quanh, ngập ngừng hỏi: “Trong hồ này thật sự có hoa sen sao?”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3