Cô Gái Đùa Với Lửa - Phần IV - Chương 25 - Phần 1
CHƯƠNG 25
Thứ Ba, 5 tháng Tư
Thứ Tư, 6 tháng Tư
Chưa ngủ nhưng mải nghĩ quá nên phải một lúc, quãng sắp 11 giờ đêm, Paolo Roberto mới để ý tới người phụ nữ đi từ Nhà thờ Hogalid xuôi xuống. Ông trông thấy cô ở kính chiếu hậu. Tới khi cô ta đi qua dưới ánh đèn đường phía sau ông, ông mới nhận ra đó là Miriam Wu.
Ông ngồi thẳng lại lên ghế. Nghĩ ra khỏi xe ngay nhưng e có thể làm cho cô sợ. Tốt hơn chờ cô đến trước cửa ra vào đã.
Đang nhìn cô đến gần cửa ra vào thì ông thấy một xe van nhiều chỗ nhô đến phía cô gái. Paolo Roberto hoảng hồn khi một người đàn ông - một thú vật đồ sộ tướng mạo quỷ dữ - nhảy ra khỏi cánh cửa trượt của chiếc xe túm lấy Wu. Cô gái hoàn toàn bị bất ngờ. Cô cố lùi lại để giằng ra nhưng người kia vẫn dễ như bỡn nắm lấy cổ tay cô.
Miệng Paolo Roberto há hốc khi ông thấy chân Wu vung lên thành một vòng cung. Cô ta chơi võ Thái! Cô đá trúng đầu người đàn ông. Xem ra cú đá không có chút hiệu quả nào. Người đàn ông giơ tay lên táng vào cạnh đầu Wu. Ở chỗ ông ngồi, Paolo Roberto nghe thấy được cả tiếng đánh. Wu ngã quay lơ ra như bị trúng sét. Người đàn ông cúi xuống, một tay nhấc cô lên lẳng vào xe. Lúc ấy Paolo Roberto mới sực tỉnh và ngậm miệng lại. Ông đẩy tung cửa xe chạy nước rút đến chiếc van.
Được vài bước ông nhận ra mình chạy như thế mới thật là đoảng, ông vừa đạt tốc độ cao nhất thì chiếc van mà Wu bị quẳng vào như bao khoai tây đã quặt chữ U chạy xuống cuối phố. Nó biến mất ở phía Nhà thờ Hogalid. Paolo Roberto ngoắt chạy vội trở về xe mình, ông cũng quay ngoặt chữ U. Chiếc van mất tăm khi ông tới góc phố. Ông phanh xe nhìn xuống Hogalidsgatan rồi rẽ cầu âu sang trái đến Hornsgatan.
Khi ông đến Hornsgatan thì vấp đèn đỏ. Nhưng không có xe qua lại nên ông nhích vào ngã tư nhìn tứ phía. Ngọn đèn hậu duy nhất ông thấy được đang rẽ trái lên Liljeholmsbron ở Langholmsgatan. Ông không biết có phải đó là chiếc van kia không nhưng nó là chiếc xe duy nhất ông nhìn thấy. Ông tăng tốc đuổi nhưng lại bị đèn đỏ ở Langholmsgtan, đành chờ cho xe từ Kungsholmen băng qua trong khi từng giây một tích tắc trôi đi. Đường vừa thông, ông tăng tốc gấp ngay, phớt lờ một đèn đỏ khác.
Ông liều lái rất nhanh qua Liljeholmsbron và qua Liljeholmen thì càng phóng nhanh hơn nữa. Ông vẫn không biết ngọn đèn hậu ông nhìn thấy kia có phải là của chiếc van không, ông cũng không biết là nó rẽ Grondal hay Arsta nữa. Quyết định cứ lao thẳng, ông càng nhấn chân ga. Ông đang đi với hơn 140 cây số một giờ, bùng vút qua dòng giao thông lờ đờ, ôm cứng lấy luật, nghĩ rằng một vài tay lái hay người khác chắc sẽ ghi biển số xe của ông.
Đến Bredang, ông lại nhận thấy chiếc van. Ông đến sát nó cho tới chỉ còn cách năm chục mét để yên chí đúng là chiếc van kia. Ông giảm tốc độ xuống tám chục cây số một giờ và tụt lại ở sau khoảng hai trăm mét. Đến lúc ấy ông mới thở bình thường trở lại.
Miriam Wu thấy máu chảy xuống cổ khi cô rơi lên sàn xe. Mũi cô đổ máu. Hắn đã làm môi cô rách toác và chắc gãy mất mũi. Cú tấn công y như sét nổ giữa trời xanh. Chưa đầy một giây, cuộc chống cự của cô đã bị dẹp. Cô thấy chiếc van mở máy chạy ngay khi kẻ tấn công cô đẩy cho cửa khép lại. Khi quay đầu xe, kẻ tấn công đã bị mất thăng bằng.
Cô đảo người, tì hông lên sàn xe. Khi người đàn ông quay lại, cô vung chân cho một cú đá, trúng vào cạnh đầu hắn. Cô còn thấy vết giày hằn lên tại đó. Cú đá chắc phải làm cho hắn bị thương.
Hắn sửng sốt nhìn cô. Rồi hắn mỉm cười.
Chúa ơi, cái đồ quỷ gì đây thế nhỉ?
Cô lại đá nhưng hắn bắt lấy chân cô và vặn rất mạnh đến nỗi cô đau kêu thét lên và lăn người nằm sấp xuống. Hắn bèn cúi xuống tạt tai cô. Hắn đánh trúng cạnh đầu cô. Wu tóe đom đóm mắt, cảm thấy như bị búa tạ giáng vào. Hắn ngồi lên lưng cô. Cô cố hẩy hắn ra nhưng không sao xê nổi được hắn đi một li nào. Hắn bẻ quặt hai tay cô ra sau, khóa lại bằng một cái còng. Cô hết cách tự cứu. Thình lình cô cảm thấy sợ cứng đơ cả người.
Trên đường từ Tyreso về nhà, Blomkvist đi qua sân vận động Hoàn cầu. Cả chiều và tối nay anh đi gặp ba người trong danh sách của Svensson. Anh đã gặp những người hoảng loạn từng được Svensson đối chất và hiện đang chờ trời sập. Họ đã van xin và thanh minh với anh. Anh giập tên cả ba ra khỏi danh sách nghi phạm giết người anh dựng lấy.
Khi lái xe qua Skanstullsbron, anh lấy di động ra gọi Berger. Chị không trả lời. Anh thử gọi Eriksson. Đấy cũng im nốt. Chết tiệt. Trời đã khuya. Anh muốn nói với ai đó về chuyện này.
Nghĩ liệu Paolo Roberto có kết quả gì với Miriam Wu không, anh bấm máy. Chuông năm hồi mới có trả lời.
- Paolo đây.
- Chào, Blomkvist đây. Tôi đang nghĩ nó ra...
- Blomkvist, tôi đang xẹt xẹt xẹt trong một chiếc van với Miriam.
- Tôi không nghe được anh.
- Xẹt xẹt sạt sạt xẹt.
- Anh đang hết pin. Tôi không nghe được anh.
Rồi máy tắt.
Paolo Roberto chửi tục. Điện thoại của ông bị hết pin đúng lúc ông đi qua Fittja. Ông bấm nút ON cho nó hoạt động lại. Ông gọi số dịch vụ cấp cứu nhưng họ vừa đáp lời thì máy ông lại chết.
Khốn kiếp.
Ông có cái sạc điện cắm được vào chỗ châm thuốc lá ở trên xe nhưng ông lại để nó ở nhà, trong gian sảnh. Ông ném di động xuống ghế bên rồi tập trung bám theo ngọn đèn hậu. Ông đang lái một chiếc BMW với đầy thùng xăng và chiếc van không có cơ chạy thoát nổi ông. Nhưng không muốn bị chú ý tới nên ông đã để cho khoảng cách rộng ra vài trăm mét.
Một thằng khổng lồ xơi kích thích tố đã đánh một cô gái ở ngay trước mặt ta. Hãy chờ ta ra tay với cái con mẹ nhà mày nha.
Nếu Erika Berger ở đây chị sẽ gọi ông là một cao bồi ta đây xứng tiếng mày râu. Paolo Roberto thì gọi đó là chuyện bực mình.
Blomkvist lái xe xuống Lundagatan. Nhà Miriam Wu tối om. Anh lại thử gọi Paolo Roberto nhưng được tin nhắn nói hiện không liên lạc được với chủ thuê bao máy. Anh tự rủa mình rồi lái xe về nhà pha cà phê, làm bánh sandwich.
Xe chạy lâu hơn là Paolo Roberto tưởng. Chiếc van đi xa đến Sodertalje thì quay về hướng tây trên đường E20 đến Strangnas. Vừa qua Nykvarn, nó rẽ sang trái vào những con đường nhỏ hơn ở đồng quê Sormland.
Đường càng nhỏ, nguy cơ ông bị những người trong chiếc van để ý đến càng lớn. Ông nhả bớt ga cho tụt lại hơn nữa ở đằng sau.
Ra ngoài này thì ông không chắc chắn về địa lý nhưng theo như ông có thể nói thì họ đang đi sang phía tây của hồ Yngern. Ông không trông thấy chiếc van nên chạy nhanh hơn lên. Ông đã đi tới một đoạn đường thẳng.
Chiếc van đã biến mất. Hai bên là những con đường nhỏ. Ông đã lạc mất chúng.
Miriam Wu thấy cổ và mặt đau nhưng cô đã vượt qua nỗi sợ về hết phương chống cự. Hắn không còn đánh cô nữa. Cô cố ngồi lên tựa vào lưng ghế tài xế. Tay cô bị còng lại ở đằng sau còn trên miệng cô thì là một miếng băng dán. Một lỗ mũi bị máu đông nghẹt lại nên cô khó thở.
Cô nhìn kẻ tấn công cô. Dán xong băng dính lên miệng cô, hắn không nói không rằng. Cô nhìn cái vết giày cô đá trúng vào hắn. Cú đánh này chắc có gây tổn thương nghiêm trọng. Nhưng hắn có vẻ không thấy mùi mè gì chuyện đó.
Người hắn lực lưỡng, thuộc cỡ đồ sộ. Cơ bắp của hắn cho thấy những giờ dài dài hắn có lẽ đã bỏ ra ở phòng tập thể dục. Nhưng hắn không phải là người tập thể hình. Bắp thịt hắn có vẻ hoàn toàn là trời cho. Bàn tay hắn to bằng cái chảo.
Chiếc van nhảy chồm chồm trên các ổ gà. Cô nghĩ nó đã đi vào đường E4 nam một lúc lâu thì rẽ vào đường làng.
Cô biết dù tay không bị còng, cô cũng không có cơ đương đầu nổi với hắn.
Eriksson gọi Blomkvist sau 11 giờ một lúc, đúng lúc anh về nhà.
- Xin lỗi đã gọi muộn. Tôi cố tìm anh cả hàng giờ mà anh không trả lời điện thoại di động.
- Tôi tắt nó cả ngày vì có chuyện với mấy đứa ma cô.
- Tôi vớ được một cái có thể là hay đây. - Eriksson nói.
- Nói cho tôi đi.
- Bjurman. Anh bảo tôi tìm lai lịch hắn mà.
- Cô thấy gì?
- Hắn sinh năm 1950, bắt đầu học luật năm 1970, ra làm việc ở Klang & Reine năm 1978, năm 1979 thì mở phòng luật riêng. Một trong những nghề tay trái của hắn là làm luật sư ở một tòa án quận trong vài tuần năm 1976. Ngay sau khi tốt nghiệp năm 1976, hắn làm luật sư trong hai năm từ 1976 đến 1978 ở tổng nha Cảnh sát Quốc gia.
- Hay!
- Tôi kiểm tra xem hắn đã làm gì ở đấy. Không dễ mà bới ra được. Kể trong nhiều việc thì hắn đã chịu trách nhiệm về các vấn đề pháp lý cho Cảnh sát An ninh. Hắn làm việc về vấn đề di cư.
- Cái này nói lên điều gì nhỉ?
- Nói rằng hắn làm việc ở đó với một người tên là Bjorck.
- Thằng khốn. Hắn không nói một câu nào về chuyện hắn đã thực sự làm việc với Bjurman.
Paolo Roberto đã ở đằng sau rất xa. Cố hết sức giữ cho mình không ở vào trong tầm nhìn đến nỗi đã nhiều lần ông không thấy chiếc van, nhưng lúc thì ông nhác thấy nó rồi lúc lại mất tăm. Ông cho xe quay đầu lại trên vệ cỏ con đường. Ông lái thong thả, tìm các đường nhánh ở bên.
Sau mới có một trăm năm chục mét ông đã dò thấy ánh đèn lấp lóa sau một khe hẹp trong một rèm cây. Trông thấy một lối mòn trong rừng ở phía bên kia con đường, ông lái xe lên chừng hai chục mét, quay đầu và đỗ đối diện với ngoài đường, chả thiết khóa xe. Rồi ông rảo bước lùi băng sang đường, nhảy qua một con mương. Trong khi len lỏi đi lên qua lùm cây và các cành là thấp, ông mong có một chiếc đèn pin.
Đây chỉ là một rặng cây hẹp ven đường. Rất mau ông đã ra đến một khu đất cát lẫn sỏi và trông thấy vài tòa nhà thấp, tăm tối. Ông đang đi đến các tòa nhà thì ánh đèn trên vịnh bốc dỡ hàng hóa bật sáng.
Ông quỳ xuống, nép mình im lặng. Một giây sau, đèn trong tòa nhà sáng lên. Xem vẻ đây là một nhà kho dài quãng ba chục mét với một hàng cửa sổ hẹp cao tít ở trên một bên vách. Sân đầy những côngtenơ và bên phải ông là một xe chở hàng ở đằng mũi màu vàng. Cạnh nó là một chiếc Volvo trắng. Trong ánh sáng rực lóa của ngọn đèn ngoài cửa, ông thình lình trông thấy chiếc van, đỗ ở cách chỗ ông phủ phục chừng hai mươi lăm mét.
Rồi một cánh cửa mở ra vịnh bốc dỡ hàng hóa ở ngay trước mặt ông. Một người tóc xám lông chuột và bụng bự bia đi ra ngoài nhà kho châm một điếu thuốc. Ngược ánh đèn cửa, Roberto trông thấy tóc hắn buộc túm đuôi ngựa.
Ở cách Tóc đuôi ngựa chưa đến hai chục mét, ông vẫn nhìn được khắp, nhưng ánh lửa chiếc bật lửa đã đánh tan màn đêm quanh ông. Rồi ông và người tóc đuôi ngựa nghe thấy một tiếng rú tắt nghẹn lưng chừng trong chiếc xe van. Khi Tóc đuôi ngựa đi đến chiếc van, Roberto buông nhẹ mình nằm bẹp xuống đất.
Cánh cửa trượt của chiếc van mở xẹt xẹt và ông trông thấy tên khổng lồ tóc vàng nhảy ra rồi lại cúi vào trong xe lôi Miriam Wu ra. Hắn quắp cô bằng một tay, khi cô giãy giụa thì hắn giữ cô cứng đơ lại ngay dễ như bỡn. Hai người đàn ông nói gì với nhau nhưng Paolo Roberto không nghe được. Rồi Tóc đuôi ngựa mở cửa xe, nhảy ngồi vào ghế tay lái. Hắn mở máy chiếc van, rẽ một vòng hẹp trong sân. Đèn xe quét ngang qua chỗ Paolo Roberto chỉ chừng vài mét. Chiếc van biến mất ở bên dưới một con đường vào nhà, tiếng máy lặng dần vào trong khoảng cách.
Tên khổng lồ mang Miriam Wu qua cửa vào vịnh bốc dỡ hàng hóa. Paolo Roberto trông thấy được cả một cái bóng qua khung cửa sổ cao trên tường. Hình như cái bóng đi về đầu đằng kia của tòa nhà.
Ông thận trọng đứng lên. Quần áo ông nhớp nháp. Ông vừa nhẹ người vừa không yên dạ. Nhẹ người vì đã bám theo được chiếc van và Miriam thì đang ở trong tầm với của ông. Nhưng ông hoảng vì tên khổng lồ nhấc cô gái ra khỏi xe nhẹ như một cái túi giấy.
Khôn ngoan là rút lui gọi cảnh sát. Nhưng di động ông hết pin và ông không biết rõ mình đang ở đâu; chắc chắn ông không thể chỉ cho ai khác đi như thế nào để đến được đây. Và cô gái bên trong tòa nhà này đang bị làm sao ông cũng mù tịt.
Ông thong thả đi vòng quanh tòa nhà, phát hiện thấy nó chỉ có một cửa ra vào. Hai phút sau ông đã quay về lại gần cửa và cần phải có quyết định.
Tên khổng lồ là một thằng xấu, chả còn phải ngờ. Hắn đã bắt cóc Miriam Wu. Paolo Roberto không thấy sợ gì đặc biệt - ông rất tự tin và biết nếu xảy ra đánh đấm ông vẫn có thể chơi tốt. Vấn đề là thằng ở trong nhà kho có vũ khí và có những đứa khác ngoài nó hay không. Ông do dự. Không thể có đứa khác nữa ngoài thằng khổng lồ tóc vàng và cô gái.
Vịnh bốc dỡ hàng hàng đủ rộng để cho một chiếc xe chở hàng đằng mũi có thể qua lọt và có một cánh cửa cỡ trung bình gắn vào cổng. Paolo Roberto đi đến ấn tay vào tay nắm cửa để mở nó ra. Ông bước vào một nhà kho lớn tràn ngập ánh đèn, chất đầy các thứ vật liệu xây dựng, thùng hộp bẹp và rác rưởi.
Miriam Wu cảm thấy nước mắt lăn trên má. Cô khóc không phải vì đau má vì bất lực. Cả chuyến đi tên khổng lồ xách nắm cô tựa như cô chả có trọng lượng. Lúc xe đỗ, hắn bóc băng dính ở miệng cô ra. Hắn nhấc cô lên rồi mang cô như không vào trong nhà, vất cô xuống sàn xi măng, cô phản đối hắn cũng như điếc. Khi nhìn cô, hai mắt hắn lạnh băng.
Miriam Wu biết mình sẽ chết ở trong cái nhà kho này.
Hắn quay lưng lại cô, đi đến một cái bàn mở một chai nước khoáng, tu ừng ực vào ngay cổ chai. Hắn không trói hai chân cô lại vào nhau và cô toan đứng lên.
Hắn quay lại nhìn cô mỉm cười. Hắn ở gần cửa hơn cô. Cô không có cơ nào qua hắn mà ra cửa. Giận điên lên với chính mình, cô khuỵu gối xuống. Nếu ta đầu hàng không kháng cự thì ta đáng bị nguyền rủa. Cô lại đứng lên, nghiến răng lại. Nào, cái bị thịt.
Hai tay trói quặt sau lưng, cô thấy mình lóng ngóng và đứng không vững nhưng khi hắn đi đến thì cô lùi lại, vòng xa ra, chờ hắn ra tay. Như chớp cô phóng ra một cú đá vào sườn hắn, quay ngược người lại đá thêm một cú vào hạ bộ hắn. Cô đánh vào hông hắn, lùi lại vài bước, vung vẩy chân cho cú đá thứ hai. Bị còng hai tay, cô không thể giữ thăng bằng để đá vào mặt hắn, nhưng cô đã tung nhanh ra một cú đá trúng mỏ ác hắn.
Hắn vươn tay ra tóm lấy vai cô, quay cô lại, đấm một quả, không mạnh lắm vào trên thắt lưng cô. Miriam Wu hét lên như một con điên. Cô đau bại đi, ngỡ như có một lưỡi dao đang len lách qua vùng bụng mình. Cô lại khuỵu gối xuống. Hắn lại quạt ngang đầu cô một quả nữa và cô liền lăn chiêng ra sàn. Rồi hắn đá vào người cô. Cô cố thở ngắc, tai nghe thấy một dẻ sườn gãy.
Paolo Roberto không trông thấy cảnh đánh nhưng ông nghe thấy Miriam Wu đau hét lên, một tiếng rú sắc đanh, chói lói tắt ngấm ngay. Ông nghiến răng nhìn về phía tiếng hét. Bên kia bức tường ngăn có một gian phòng. Ông di chuyển lặng lẽ qua nhà kho, hé nhòm qua cửa vừa lúc tên khổng lồ quay cô gái nằm ngửa lên. Hắn biến khỏi tầm mắt của ông một lát rồi trở lại, đặt một cái cưa điện xuống trước mặt cô. Paolo Roberto tụt áo jacket ra.
- Tao muốn mày trả lời một câu hỏi xoàng này thôi.
Giọng hắn the thé, gần như hắn chưa bao giờ vỡ giọng, và có pha tiếng.
- Lisbeth Salander ở đâu?
- Tôi không biết. - Miriam Wu nói, rõ ràng đau.
- Trả lời thế không được. Mày còn có cơ may đấy, đừng để tao phải đụng đến cái thứ này.
Hắn ngồi xổm xuống vỗ vỗ vào cái cưa.
- Lisbeth Salander trốn ở đâu?
Wu lắc đầu.
Khi tên khổng lồ thò tay lấy cái cưa, Paolo Roberto nhào ba bước dứt khoát vào gian phòng đánh mạnh một cú móc phải vào trên thắt lưng hắn. Paolo Roberto thành nhà vô địch quyền Anh không phải là nhờ đắn đo trên vũ đài. Trong sự nghiệp chuyên nghiệp của mình ông đã đấu ba mươi ba trận và thắng hai mươi tám. Khi ông đã đánh thật lực một ai thì ông cầm chắc đối thủ sẽ kềnh và đau đớn trông thấy. Nhưng lần này ông cảm thấy tay ông như vừa đánh phải một bức tường gạch. Trong cả cuộc đời quyền Anh, ông chưa phải trải qua chuyện nào như thế này. Ông ngạc nhiên nhìn tên khổng lồ trước mặt.
Hắn quay lại, nhìn ông, cũng ngạc nhiên không kém.
- Mày bảo sao nếu chúng tao tìm cho mày một người cùng cân lạng với mày?
Ông dồn sức tung ra một tràng ba quả đấm phải - trái - phải vào người hắn. Những cú đánh nặng trịch. Kết quả chỉ là tên khồng lồ lùi lại nửa bước, sửng sốt chứ không phải là vì hiệu quả của các cú đấm. Rồi hắn mỉm cười.
- Mày là Paolo Roberto. - Hắn nói.
Paolo Roberto dừng lại, ngỡ ngàng. Ông vừa giáng cho bốn quả chắc chắn đưa tên khổng lồ đo ván trong khi ông đi đến góc vũ đài và trọng tài thì đếm đến mười. Nhưng xem vẻ các cú đánh của ông không mùi mè gì với hắn cả.
Chúa lòng lành. Thế này thì không bình thường đây.
Rồi như trong phim quay chậm ông thấy quả đấm móc phải của hắn bay đến. Hắn chậm và đấm có tính trước. Paolo Roberto kịp di chuyển nhưng cú đấm trúng vai ông. Ông ngỡ như bị một cây gậy sắt phang phải.
Paolo Roberto lùi lại hai bước, thấy kính trọng đối thủ nhiều hẳn lên.
Có cái gì không ổn ở thằng này. Không ai đấm mạnh như thế được.
Ông tự động giơ cánh tay chặn một quả móc trái và ngay lập tức thấy đau nhói. Nhưng ông không lường thấy quả móc phải như từ đâu đó vọt đến trúng vào trán ông.
Paolo Roberto loạng choạng lùi ra khỏi cửa. Ngã xuống một đống ván gỗ, ông lắc lắc đầu. Ông thấy máu chảy ở trên mặt. Nó đánh rách lông mày mình rồi. Phải khâu lại mất thôi. Nữa đi.