Cô Gái Đùa Với Lửa - Phần IV - Chương 28 - Phần 2

Một nữ y tá gõ cửa mang cà phê vào. Palmgren ngồi im cho đến khi cô đi ra.

- Trong chuyện của Lisbeth có một số việc tôi không hiểu. - Ông nói. - Agneta bị buộc đi bệnh viện cả hàng chục lần. Tôi đã đọc y bạ của bà ấy. Rõ ràng bà ấy là nạn nhân của sự hành hung ở mức độ nghiêm trọng và cần có phúc lợi xã hội can thiệp. Nhưng không xảy ra chuyện gì hết. Bất cứ khi nào mẹ cần được điều trị thì Lisbeth và Camilla lại phải ở tại cơ sở cấp cứu nhưng vừa được cho ra viện là bà ấy đã phải về ngay nhà và chờ đi cấp cứu lần sau. Tôi chỉ có thể nói đó là sự sụp đổ của toàn bộ mạng lưới bảo hiểm xã hội còn Agneta thì quá khiếp hãi đến mức không thể làm được gì khác ngoài việc chờ kẻ hành hạ mình mò đến. Rồi một cái gì đó đã xảy ra. Lisbeth gọi nó là “Tất cả Xấu xa”.

- Là cái gì vậy?

- Zalachenko lần ấy đi đâu lâu mấy tháng. Lisbeth đã sang tuổi mười hai. Có vẻ cô ấy bắt đầu nghĩ thôi thì ông hãy đi mãi đi cho khuất mắt. Nhưng dĩ nhiên ông ta không. Một hôm ông ta quay về. Trước tiên Agneta đưa hai con gái vào trong gian phòng bé. Rồi lên giường với Zalachenko. Thế rồi ông ta đánh bà. Đánh người thì ông ta sướng mà. Nhưng lần này hai đứa con gái không bị khóa... Chúng đã phản ứng khác hẳn. Camilla hãi khiếp vía lên vì một ai đó sẽ phát hiện ra là nhà cô đang có chuyện. Cô bé này nén đi hết mọi thứ, làm ra vẻ mẹ mình không hề bao giờ bị đánh. Khi bố thôi hành hạ mẹ, cô ta có thể đi vào ôm lấy bố, làm như mọi sự đều tốt đẹp cả.

- Cách này là để tự vệ cho mình, chắc thế.

- Đúng. Nhưng Lisbeth lại là một kiểu phản ứng hoàn toàn khác. Lần này cô ngăn không cho bố hành hạ mẹ. Cô vào bếp lấy một con dao rồi đến đâm vào vai Zalachenko. Cô đâm năm nhát rồi ông bố mới cố lấy được con dao và đấm vào mặt cô. Xem vẻ ông ta không bị thương nặng nhưng ông ta chảy máu như một con lợn bị chọc tiết rồi chạy đi.

- Nghe đúng là Lisbeth.

Palmgren cười kha kha.

- Đúng, nghe đúng là Lisbeth. Đừng có đánh nhau với Lisbeth Salander nhé. Với thế giới, thái độ của cô ấy là nếu ai đó dọa cô ấy bằng khẩu súng lục thì cô ấy sẽ tìm khẩu súng bự hơn. Chính điều này làm cho tôi sợ ghê gớm về chuyện gì đang diễn ra ngay lúc này.

- Vậy “Tất cả Xấu xa” là như thế đấy ư?

- Không, không. Rồi hai chuyện nữa xảy ra. Tôi không hiểu được chuyện này là thế nào. Zalachenko bị thương phải đi bệnh viện. Lẽ ra phải có một biên bản của cảnh sát.

- Nhưng?

- Nhưng như tôi phát hiện, tuyệt đối không có hồi âm nào. Lisbeth nhớ là có một người đến nói chuyện với mẹ. Cô không biết nói gì và người ấy là ai. Rồi mẹ cô bảo Zalachenko tha thứ cho cô mọi cái.

- Tha thứ?

- Cô ấy nói như thế mà.

Và thình lình Blomkvist hiểu.

Bjorck. Hay một đồng nghiệp của Bjorck. Dọn dẹp hậu sự cho Zalachenko. Con mẹ những con lợn này. Anh nhắm mắt lại.

- Gì thế?

- Tôi nghĩ là tôi biết chuyện gì xảy ra rồi. Và có người sẽ phải trả giá ở đây. Nhưng ông nói tiếp đi.

- Zalachenko đi mấy tháng. Lisbeth chờ ông ta và chuẩn bị. Cô ấy trốn học hàng ngày để theo dõi mẹ. Cô ấy sợ muốn chết về chuyện Zalachenko có thể làm cho mẹ bị thương. Mười hai tuổi, cô ấy đã thấy mình có trách nhiệm với người mẹ vốn không dám đi báo cảnh sát và đoạn tuyệt với Zalachenko, hay không hiểu được tình cảnh nghiêm trọng như thế nào. Nhưng cuối cùng hôm Zalachenko đến, Lisbeth lại đi học. Cô về nhà đúng lúc ông bố rời đi. Ông ta không nói gì với cô, chỉ cười chế nhạo. Lisbeth vào nhà thấy mẹ bất tỉnh ở trên sàn bếp.

- Nhưng Zalachenko không đụng đến Lisbeth à?

- Đúng. Cô ấy bắt kịp ông bố khi ông ta lên xe. Ông ta hạ kính cửa xuống, có lẽ để nói cái gì đó. Lisbeth đã sẵn sàng. Cô ấy ném một hộp sữa đựng đầy xăng vào trong xe. Rồi ném theo một que diêm đã cháy.

- Trời.

- Cô ấy đã hai lần cố giết bố. Lần này có kết quả. Một người ở trong xe hơi bốc cháy như cây đuốc thì rất dễ bị để ý.

- Nhưng ông ta sống sót.

- Ông ta đau đớn kinh khủng. Một chân bị cưa cụt. Mặt và nhiều chỗ trên người bị bỏng nặng. Và Lisbeth cuối cùng vào bệnh viện tâm thần Thánh Stefan cho thiếu niên.

Mặc dù đã thuộc lòng từng chữ, Salander vẫn đọc lại một lần nữa tài liệu về mình mà cô tìm thấy trong hộp hồ sơ của Bjurman. Cô ngồi ở ghế bên cửa sổ, mở hộp thuốc lá Miriam Wu cho. Cô châm một điếu thuốc và nhìn về phía Djurgarden. Cô phát hiện ra một vài điều về đời mình mà trước kia cô chưa bao giờ biết.

Quá nhiều điều đã trở về với chỗ của chúng đến nỗi cô đâm ra bình tĩnh hẳn lại. Cô chú ý trên hết tới bản báo cáo Bjorck viết hồi tháng Hai năm 1991. Cô không biết chắc trong số những người lớn tuổi nói chuyện với cô thì người nào là Bjorck nhưng cô nghĩ là cô biết. Hắn đã tự giới thiệu với một cái tên khác. Sven Jansson. Cô nhớ từng nét trên mặt hắn, từng lời hắn nói, từng cử chỉ hắn đã làm trong ba dịp cô gặp hắn.

Tất cả câu chuyện là một thảm họa.

Zalachenko bốc cháy đùng đùng ở trong xe. Ông ta cố mở cửa ra, lăn lộn trên mặt đường nhưng chân ông ta bị vướng vào thắt lưng an toàn nên mắc kẹt ở trong xe. Người ta chạy vội đến dập ngọn lửa. Một xe cứu hỏa đến đã làm tắt đám cháy. Xe cứu thương đến, cô đã cố làm cho các bác sĩ không biết đến Zalachenko để mà vào xem ngay cho mẹ. Họ đã gạt cô ra. Cảnh sát đến, có những người chứng kiến chỉ vào cô. Cô cố giải thích chuyện xảy ra nhưng xem ra không ai nghe cô cả. Rồi thình lình cô lên ngồi ở ghế sau của xe cảnh sát. Rồi phải mất hàng phút, hàng phút, cả hàng phút rồi gần như phải một giờ nữa, cuối cùng cảnh sát mới vào nhà tìm thấy mẹ cô.

Agneta Sofia Salander mê man bất tỉnh. Não bà bị tổn thương. Trong một loạt dằng dặc những lần xuất huyết não nho nhỏ do đánh đập gây nên thì đây là tổn thương đầu tiên. Bà không bao giờ phục hồi được nữa.

Nay Salander hiểu tại sao không có ai đọc báo cáo của cảnh sát, tại sao Palmgren toan tung nó ra thì đã thất bại, và tại sao công tố viên Ekstrom chỉ huy cuộc lùng kiếm cô thì lại không sờ tay vào nó được. Nó không do cảnh sát bình thường viết ra. Một tên sâu bọ nào đó trong Cảnh sát An ninh đã dựng ra nó. Có con dấu cao su đúc đóng ở đó nói rằng căn cứ vào luật an ninh quốc gia, bản báo cáo này đã được xếp loại Tối Mật.

Zalachenko đã làm việc cho Sapo.

Không phải là báo cáo. Là một tấm màn che đậy. Zalachenko quan trọng hơn Agneta Salander. Không được nhận diện hay phơi bày ông ra. Zalachenko không tồn tại.

Vấn đề không phải là Zalachenko - vấn đề là Lisbeth Salander, con nhãi ranh điên rồ đe dọa làm vỡ lở tanh bành ra một trong những bí mật quan trọng của đất nước.

Một bí mật mà cô chả biết tí nào về nó. Cô ngẫm nghĩ. Zalachenko vừa đến Thụy Điển đã sớm gặp mẹ cô ngay. Ông đã tự giới thiệu với tên họ thật. Có lẽ lúc ấy ông chưa được cho bí danh hay căn cước Thụy Điển, hay là ông không dùng đến nó với bà. Bà chỉ biết tên họ thật của ông. Nhưng ông đã được Chính phủ Thụy Điển cho một tên mới. Điều đó giải thích vì sao trong những năm đó cô không bao giờ tìm ra được tên ông trong bất cứ sổ đăng ký công cộng nào.

Cô đã hiểu ra. Nếu Zalachenko bị lên án hành hung với mức độ nghiêm trọng thì trước tiên luật sư của Agneta Salander sẽ bắt tay nhòm vào tung tích ông. Ông làm ở đâu, Zalachenko? Tên họ thật của ông là gì? Ông người ở đâu? Nếu Salander rút cục đi đến với dịch vụ xã hội thì có thế một ai đó sẽ bắt đầu đào bới quanh. Cô quá bé, tòa không kết án được nhưng nếu điều tra rất kỹ vào chi tiết của vụ tấn công bằng bom xăng thì chuyện kết án có thể xảy ra. Cô tưởng tượng ra được các đầu đề trên báo. Điều tra lẽ ra cần phải được một người đáng tin cậy tiến hành. Thế rồi cộp cho một con dấu Tối Mật và vùi bản báo cáo đi thật sâu để không ai tìm ra được nó. Như Salander cũng cần phải được chôn cho thật sâu để không ai còn tìm ra cô nữa.

Gunnar Bjorck.

Bệnh viện Thánh Stefan.

Peter Teleborian.

Lời giải thích đã làm cho cô điên lên.

Chính phủ yêu dấu... Tôi sẽ có một buổi chuyện trò nghiêm túc với các vị nếu như tôi tìm ra một ai đó để mà nói.

Cô thầm nghĩ lơ mơ. Bộ Y tế và Phúc lợi xã hội sẽ nghĩ thế nào về việc có một quả bom xăng quăng vào cửa trước của bộ họ. Nhưng do không có ai khác nhận trách nhiệm thì Teleborian là một chân thay thế tốt. Cô nhẩm tính khi thu dọn xong chỗ rối ren còn lại này thì cô sẽ nói chuyện nghiêm chỉnh ngay với ông ta.

Nhưng cô vẫn chưa biết hết toàn bộ bức tranh. Sau ngần ấy năm Zalachenko thình lình lại tái xuất với đời. Ông có nguy cơ bị Svensson phơi trần. Hai phát súng. Svensson và Johansson. Khẩu súng có dấu tay của cô ở trên...

Zalachenko hay một ai khác được ông cử đi bắn có thể đã không biết được rằng cô đã tìm thấy khẩu súng đó ở cái hộp trong ngăn kéo bàn làm việc của Bjurman rồi cầm lấy nó. Thuần túy tình cờ nhưng với cô thì rõ ràng là giữa Bjurman và Zala đã có quan hệ từ đầu.

Nhưng câu chuyện vẫn chưa kết gắn lại. Cô nghĩ tới nghĩ lui, cố tuần tự gá lại vào nhau các miếng của ván chơi ghép hình.

Chỉ có một câu trả lời hợp lý mà thôi.

Bjurman.

Bjurman đã điều tra vào đời cô. Hắn đã phát hiện ra mối quan hệ. Hắn đã quay sang với Zalachenko. Cô có đĩa video Bjurman hiếp cô. Đó là thanh gươm treo trên cổ hắn. Có lẽ hắn mơ tưởng Zalachenko có thể sẽ bắt được cô bỏ cuộc.

Cô nhảy xuống khỏi ghế, mở ngăn kéo bàn làm việc lấy ra chiếc đĩa DVD có chữ Bjurman viết bằng bút dạ. Cô cũng không để nó vào cả túi ni lông. Cô chưa nhòm đến nó từ khi cô cho Bjurman xem tận mắt chính hắn ta ở trên màn hình hai năm trước. Cô cân nhắc nó trong tay rồi lại để vào ngăn kéo bàn làm việc.

Bjurman là đứa ngu. Chỉ cần hắn giữ khoảng cách thì cô sẽ buông hắn ngay khi hắn tìm cách rút bỏ được lời tuyên bố cô không thể tự quản. Hắn đã mãi mãi biến ra thành con chó kiểng mà Zalachenko ôm ở trong lòng và đó là một trừng phạt công bằng.

Mạng lưới của Zalachenko. Một vài xúc tu của nó vươn dài ra tuốt đến tận Câu lạc bộ Xe máy Svavelsjo.

Thằng khổng lồ tóc vàng.

Hắn là chiếc chìa khóa của cô.

Cô phải gặp hắn và bắt hắn nói ra chỗ của Zalachenko.

Cô châm một điếu thuốc khác và nhìn ra bức thành ở gần Skeppsholmen. Cô nhìn tít ra tới đường sắt của khu giải trí ở Grona Lund. Cô đang tự nói chuyện với mình. Và bằng cái giọng cô đã nghe thấy một lần ở trong một bộ phim, cô nói:

Bô ô ô ô ô ố, con đang đến gặp bố đây.

7 giờ, cô bật tivi, bắt kịp những diễn biến mới nhất của cuộc săn lùng Lisbeth Salander. Cô ngạc nhiên với những cái cô nhìn thấy.

Cuối cùng sau 8 giờ tối, Bublanski đã gọi được Faste ở di động của ông ta. Không đùa bỡn như mọi bận. Ông không hỏi Faste đã làm được đến đâu mà lạnh lùng cho chỉ thị.

Không chịu hơn được nữa với màn xiếc sáng nay ở trụ sở cảnh sát, Faste đã làm một việc trước đây ông chưa từng trong giờ làm việc. Ông bỏ ra ngoài thị trấn. Tắt di động, ông đến ngồi ở quán bar tại Ga trung tâm, uống hai lon bia trong khi người cứ sôi lên vì giận dữ.

Rồi ông về nhà, tắm và đi ngủ.

Ông cần ngủ để lấy lại sức.

Ông thức dậy đúng vào lúc có mục Rapport và mắt ông gần như đã nổ lòi ra khi ông nghe các tin hàng đầu. Đào được các xác chết ở Nykvarn. Salander đã bắn một thủ lĩnh của Câu lạc bộ Xe máy Svavelsjo. Cảnh sát săn lùng khắp các ngoại thành phía nam. Lưới vây đang thắt chặt lại.

Ông mở di động.

Gần như lập tức cha nhắng Bublanski gọi. Ông ta nói nay cuộc điều tra đang chuyển hướng chú ý sang nhận diện một kẻ giết người có thể là khác và Faste cần thay thế Holmberg tại hiện trường gây án ở Nykvarn. Trong việc mở lại cuộc điều tra Salander, Faste được giao đi nhặt các đầu mẩu thuốc lá ở trong rừng. Những người khác thì săn lùng Salander.

Cái đồ quỷ gì mà bọn Câu lạc bộ Xe máy Svavelsjo lại dính bết vào tất cả trò này?

Khéo mà con đĩ ô môi Modig đã lý sự gì đó rồi chăng.

Không thể như thế được.

Chắc phải là Salander.

Ông muốn mình sẽ là người bắt cô ta. Ông muốn bắt Salander dữ dằn đến nỗi mới chỉ nghĩ thế thôi mà gần như tay ông đã thấy đau trong khi nắm chiếc di động.

Palmgren điềm đạm nhìn Blomkvist đi đi lại lại ở trước cửa sổ gian phòng nhỏ. Đã sắp 7 rưỡi tối và họ nói chuyện liền trong gần một giờ đồng hồ. Cuối cùng Palmgren đập tay lên bàn để cho Blomkvist chú ý.

- Ngồi xuống chứ không thì vẹt hết cả giày rồi kia. - Ông nói.

Blomkvist ngồi xuống.

- Tôi không hiểu được mối liên hệ của tất cả những bí mật này cho đến khi ông giải thích cho hay về lai lịch của Zalachenko. Tất cả những gì tôi thấy là những điều khẳng định của Lisbeth nhận rằng mình bị bệnh tâm thần.

- Peter Teleborian.

- Hắn chắc đã có bàn bạc gì với Bjorck. Chắc chúng đã phải làm việc với nhau như thế nào đó.

Palmgren đăm chiêu gật đầu. Xảy ra bất cứ sự gì thì Teleborian sẽ là đối tượng mà báo chí quan sát kỹ.

- Lisbeth nói tôi phải ở cho xa ông ấy. Rằng ông ấy xấu xa.

Palmgren nhìn rọi vào anh.

- Cô ấy nói khi nào?

Blomkvist không nói một lúc. Rồi anh mỉm cười nhìn Palmgren.

- Nhiều bí mật hơn nữa cơ, con khỉ. Tôi đã liên hệ với cô ấy khi cô ấy đang lẩn trốn. Tin tức từ phía cô ấy chỉ là những tin mã hóa ngắn nhưng cô ấy luôn đưa tôi vào hướng đúng.

Palmgren thở dài.

- Và dĩ nhiên là anh không báo cảnh sát.

- Đúng. không báo.

- Vậy thì anh cũng không phải bảo tôi. Cô ấy khá giỏi máy tính.

Ông không biết giỏi đến cỡ nào đâu.

- Tôi rất tin là cô ấy có bản lĩnh tự lập. Cô ấy có thể gian nan nhưng cô ấy là kẻ sống sót.

Không gian nan đến thế đâu. Cô ấy tháu được ba tỉ curon. Cô ấy sẽ không đói mà. Cô ấy là một cái túi đầy những vàng, hệt như Pippi Tất dài.

- Điều mà tôi hoàn toàn không hiểu, - Blomkvist nói, - là tại sao trong cả từng ấy năm trời ông lại không đưa vụ cô ấy ra tòa.

Palmgren lại thở dài. Ông thấy buồn vô hạn.

- Tôi đã không đầy phận với cô ấy. - Ông nói. - Khi tôi làm giám hộ, cô ấy chỉ là một trong cả loạt thanh thiếu niên khó khăn có vấn đề. Tôi phải giải quyết với cả chục người khác nữa. Tôi được Stefan Bradhensjo lúc đó làm Bộ trưởng Bộ Phúc lợi phân công. Lúc đó cô ấy đã ở bệnh viện Thánh Stefan và năm đầu tiên tôi không gặp cô ấy. Tôi có nói chuyện với Teleborian hai lần, ông ấy giải thích rằng cô ấy bị bệnh tâm thần và cô ấy được chăm sóc hết mức cho phép. Tôi tin ông ấy. Sao lại không chứ? Nhưng tôi cũng nói chuyện với Jonas Beringer lúc đó là bác sĩ trưởng ở bệnh viện. Tôi nghĩ ông ta không liên can gì đến vụ cô ấy. Ông ấy làm một đánh giá theo yêu cầu của tôi và chúng tôi đồng ý cố đưa cô ấy trở lại với xã hội bằng cách cho đến ở trong một gia đình đỡ đầu. Lúc đó cô ấy mười lăm.

- Và ông đã nâng đỡ cô ấy trong ngần ấy năm đó.

- Chưa đủ đâu. Tôi đứng về phía cô ấy từ cái vụ ở hầm xe điện ngầm. Lúc ấy tôi đã biết và rất mến cô ấy. Cô ấy hăng hái. Tôi đã ngăn họ đưa cô ấy về lại bệnh viện. Muốn thế thì phải để cho cô ấy bị tuyên bố không thể tự cai quản và tôi được cử làm người giám hộ.

- Cho là Bjorck đã không chạy quanh vận động tòa án ra quyết định gì. Chạy sẽ khiến mọi người chú ý. Hắn muốn nhốt cô ấy lại và hắn tính vẽ ra cho cô ấy một chân dung nhợt nhạt thông qua các đánh giá tâm thần của Teleborian và những người khác, cho rằng như thế tòa án sẽ có được kết luận lôgíc. Không ngờ tòa lại theo yêu cầu của ông.

- Tôi không bao giờ nghĩ nên cho cô ấy chịu chế độ giám hộ. Nhưng nói cho ngay thẳng, tôi đã không làm nhiều để lật ngược lại quy định. Lẽ ra tôi phải làm sớm hơn và ép mạnh hơn. Nhưng tôi hoàn toàn bị Salander mê hoặc và... Tôi luôn lần lữa. Tôi có nhiều việc phải làm quá. Thế rồi tôi bị bệnh.

- Tôi nghĩ ông không nên trách mình. Những năm qua không ai trông nom cho lợi ích của cô ấy tốt hơn ông.

- Vấn đề vẫn cứ là tôi không được biết đầy đủ. Lisbeth là thân chủ của tôi nhưng cô ấy không bao giờ hé ra một lời nào về Zalachenko. Sau khi ra khỏi Thánh Stefan vài năm rồi cô ấy mới tỏ ra là tin tôi đôi chút. Chỉ sau khi nghe tòa quyết định tôi mới cảm thấy cô ấy đang rất tà tà bắt đầu giao lưu với tôi, ở ngoài các thủ tục cần thiết.

- Sao cô ấy lại quay ra nói với ông về Zalachenko?

- Tôi cho rằng bất chấp mọi cái, cô ấy đã bắt đầu tin tôi. Ngoài ra trong vài dịp, tôi đã nêu vấn đề rút bỏ lời tuyên bố không thể tự quản cho cô ấy. Có vẻ cô ấy đã nghĩ đến điều đó nên một hôm cô ấy gọi và bảo muốn gặp tôi. Cô ấy đã thôi nghĩ về chuyện kia, và cô ấy kể cho tôi tất cả đầu đuôi về Zalachenko cũng như cô ấy nhìn nhận như thế nào các chuyện đã xảy ra. Chắc ông cũng đánh giá rằng tiếp thu như thế là nhiều với tôi. Nhưng tôi bắt đầu bới thẳng vào câu chuyện. Thì trong bất cứ kho dữ liệu nào ở khắp Thụy Điển, tôi cũng đều không tìm ra được một Zalachenko nào. Đôi khi tôi nghĩ hay là cô ấy tưởng tượng ra các trò đó.

- Khi ông ốm thì Bjurman thành giám hộ của cô ấy. Cái đó không thể là chuyện ngẫu nhiên được.

- Đúng. Vì chúng ta chưa chứng minh được chỗ đó nên tôi không biết nhưng nếu chịu cố gắng vất vả cho đủ thì chúng ta cũng tìm ra được... ai là người tiếp quản chuyện này sau Bjorck cũng như chịu trách nhiệm thu dọn sạch sẽ vụ Zalachenko.

- Tôi không nghĩ Lisbeth lại tuyệt đối từ chối nói chuyện với các nhà tâm lý học hay các nhà chức trách. - Blomkvist nói. - Mỗi lần cô ấy nói thì vấn đề lại đâm ra tệ hơn. Cô ấy cố nói rõ nhưng không ai nghe. Một đứa trẻ tự lập hoàn toàn, cô ấy đã cố cứu mẹ và tự bảo vệ chống lại một bác sĩ tâm thần. Cuối cùng cô ấy làm có mỗi một việc mà cô ấy tự thấy là làm được. Thế là thay vì nói “em làm tốt” hay “cô gái này ngoan” thì họ đem cô ấy nhốt vào bệnh viện tâm thần.

- Không có thẳng tuột như thế đâu. Tôi mong ông hiểu cho rằng ở Lisbeth đang có một cái gì đó thực sự trục trặc. - Palmgren nói gắt.

- Ông nói là ý gì?

- Ông biết là cô ấy đã có lắm rắc rối khi đang lớn lên, còn khi đi học thì có nhiều vấn đề cùng mọi thứ.

- Các cái này báo chí đã nói hết cả rồi. Còn nếu có một tuổi thơ giống như cô ấy thì tôi đi học cũng bị lôi thôi như thế mà thôi.

- Các vấn đề của cô ấy vượt ra ngoài các vấn đề cô ấy gặp ở trong gia đình. Tôi đã đọc hết các bản đánh giá tâm thần nhưng không hề thấy có một chẩn đoán nào hết. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên đồng ý là Lisbeth Salander không giống với người bình thường. Ông đã đánh cờ với cô ấy chưa?

- Chưa.

- Trí nhớ của cô ấy như máy ảnh.

- Tôi biết. Khi làm việc với cô ấy, tôi đã nhận ra chỗ đó.

- Cô ấy thích các câu đố rắc rối. Một lần cô ấy đến chỗ tôi ăn tối Giáng sinh, tôi đã rủ cô ấy giải quyết một số vấn đề trong bản trắc nghiệm thông minh Mensa. Kiểu ấy nó thế này: họ đưa ra cho ông năm biểu tượng giống nhau rồi ông phải quyết định cái thứ sáu nom sẽ như thế nào.

- Tôi biết cái đó.

- Tôi đã thử làm và làm đúng được có một nửa. Tôi đã loay hoay mất hai buổi tối. Cô ấy nhìn vào tờ giấy là trả lời trúng phắp ngay từng câu hỏi à.

- Lisbeth là một cô gái rất đặc biệt.

- Cô ấy rất khó quan hệ với người. Tôi đồ chừng cô ấy có hội chứng bệnh Asperger hay một cái gì tương tự. Nếu ông đọc miêu tả lâm sàng của các bệnh nhân bị Asperger thì xem ra có những cái rất trúng với Lisbeth nhưng lại có những hội chứng ta không tìm thấy một tí nào ở cô ấy cả. Ông để ý thấy đấy, với những ai để cho cô yên và đối xử tôn trọng thì cô ấy không hề nguy hiểm mảy may. Nhưng cô ấy hung bạo, cái này thì khỏi nghi ngờ đi. - Palmgren nói khẽ. - Nếu bị khiêu khích hay đe dọa, cô ấy sẽ hung bạo đánh trả cho phải phát khiếp.

Blomkvist gật đầu.

- Vấn đề là bây giờ chúng ta làm gì? - Palmgren nói.

Vừa lúc ấy bác sĩ Sivarnandan gõ cửa đi vào.

- Tôi hy vọng không quấy phá các vị. Nhưng nếu các vị quan tâm đến Lisbeth Salander thì các vị có thể mở tivi ra nghe tin xem.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3