Cô Gái Đùa Với Lửa - Phần IV - Chương 31 - Phần 2

Cô cho anh rất ít thông tin nhưng anh hiểu ra rằng Salander là một diễn viên trong vở bi kịch. Anh cũng nhận thấy anh có những thông tin mà cô muốn có. Họ đồng ý sau lễ Phục sinh sẽ lại gặp nhau để thảo luận thêm. Rồi Salander về nhà ngủ. Sáng sau cô dậy để được chào mừng bằng những tin tức buổi sớm cho hay hai người đã bị giết trong căn hộ ở Enskede. Cô chỉ cấp cho Svensson một tin có thể dùng được. Cô đã cho anh cái tên Nils Bjurman. Chắc khi cô vừa rời nhà anh đi, anh đã gọi Bjurman ngay. Và cô là mối liên hệ. Nếu cô không gặp Svensson thì anh và Johansson vẫn sống.

Zalachenko nói:

- Mày không biết chúng tao ngạc nhiên như thế nào khi cảnh sát bắt đầu săn lùng mày vì mấy vụ án mạng đâu.

Salander cắn môi.

Zalachenko xem xét kỹ cô.

- Làm sao lại tìm được ra tao? - Hắn nói.

Cô nhún vai.

- Lisbeth... Ronald sắp về rồi. Tao có thể bảo nó lần lượt bẻ gãy từng cái xương của mày cho tới khi nào mày nói. Tránh cho chúng tao phải thêm việc ra đi.

- Hòm thư Bưu điện. Tôi dõi xe Niedermann từ ở hãng cho thuê xe rồi chờ cho đến khi cái cục cứt ấy thò mặt ra lấy thư.

- Ha ha. Quá đơn giản. Cảm ơn. Tao sẽ nhớ chuyện này.

Mũi súng vẫn chĩa vào ngực cô.

- Ông có thực sự tin chuyện này sắp vỡ lở tung tóe ra không? - Salander nói. - Ông đã phạm quá nhiều sai lầm, cảnh sát sắp đến được chỗ ông rồi.

- Tao biết Bjorck gọi hôm qua bảo một thằng nhà báo ở Millennium đang đánh hơi và đây chỉ còn là vấn đề sớm muộn thôi. Có thể chúng tao phải làm một cái gì đó với thằng nhà báo này.

- Danh sách này sẽ dài đấy. - Salander nói. - Mikael Blomkvist và Erika Berger, Tổng biên tập, một phó tổng biên tập và nửa tá khác nữa chỉ kể Millennium không thôi. Rồi ông lại có Dragan Armansky và các cộng sự của ông ta ở An ninh Milton. Rồi thanh tra Bublanski và tất cả những ai dính líu vào cuộc điều tra này. Ông phải giết bao nhiêu người để hòng che đi được chuyện này? Không, họ sắp tóm được ông rồi.

Zalachenko mỉm cười với cô, một nụ cười méo xệch đáng sợ.

- Vậy sao? Tao chả bắn đứa nào, cũng chả có chứng cứ pháp y nào chống lại tao. Chúng muốn nhận diện đứa nào thì mặc kệ chúng. Tin tao đi... trong cái nhà này chúng có thể tìm từ nóc đến móng mà cũng chả thấy ra một hạt bụi nào dính được tao vào bất cứ hành động tội ác nào. Sapo giam mày lại ở bệnh viện tâm thần chứ không phải tao và bọn này thì không phải là sẽ mau mắn đem trình tất cả giấy tờ của chúng lên trên bàn đâu nhá.

- Niedermann. - Cô nhắc hắn.

- Sớm mai Ronald sẽ đi nghỉ ở nước ngoài một thời gian và nó sẽ chờ tình hình diễn biến ra sao.

Zalachenko đắc thắng nhìn Salander.

- Mày vẫn cứ là nghi phạm số một. Thế nên tốt nhất với mày chính là biến đi.

Gần một giờ sau thì Niedermann trở về. Hắn đi bốt.

Salander liếc nhìn cái người mà bố cô bảo là anh khác mẹ của cô. Cô không thấy ở hắn một mảy may nào giống mình. Thật ra hắn là một trái ngược hoàn toàn của cô. Nhưng cô cảm thấy rất rõ có một cái gì đó không ổn ở Niedermann. Vóc dáng, bộ mặt non yếu và tiếng nói chưa thật vỡ giọng, những cái đó xem vẻ là một kiểu khuyết tật di truyền nào đó. Quả thật là hắn vô cảm với súng bắn điện và bàn tay hắn đồ sộ. Xem ra không có cái gì là bình thường ở Ronald Niedermann sất.

Có đủ mọi thứ khuyết tật di truyền ở dòng họ Zalachenko, cô chua chát nghĩ.

- Sẵn sàng chứ?

Niedermann gật đầu. Hắn chìa tay ra lấy khẩu Sig Sauer.

- Tao đi với mày. - Zalachenko nói.

Niedermann ngập ngừng.

- Đi có một tí thôi mà.

- Đằng nào tao cũng đi mà. Lấy cho tao cái jacket.

Niedermann nhún vai và nghe lời. Rồi hắn bắt đầu làm gì với khẩu súng trong khi Zalachenko mặc jacket và biến vào trong buồng bên cạnh một lúc. Salander nhìn Niedermann vặn một cái nom vẻ như ống giảm thanh tự chế vào một bộ phận tiếp nối.

- Xong, nào đi. - Zalachenko nói ở cửa.

Niedermann cúi xuống kéo Salander đứng lên. Cô nhìn vào mắt hắn.

- Tao cũng sẽ giết nốt cả mày.

- Mày rất tự tin, tao sẽ nói điều ấy cho mày.

Niedermann cười khá dịu dàng với cô rồi đẩy cô ra cửa chính rồi ra sân. Hắn túm chặt lấy sau gáy cô. Các ngón tay hắn thừa quấn kín hết quanh cổ cô. Hắn lái cô đi đến rừng cây ở bên kia nhà kho.

Họ đi thong thả và Niedermann thỉnh thoảng lại dừng để cho Zalachenko bắt kịp. Cả hai đều có đèn pin rất sáng. Khi đã đến rìa rừng, Niedermann buông cổ Salander ra. Hắn giữ khẩu súng dí vào lưng cô.

Họ theo một con đường mòn khó đi trong chừng bốn trăm mét. Salander ngã chúi hai lần, Niedermann lại xách cô đứng lên.

- Rẽ phải ở đây. - Niedermann nói.

Được mười lăm mét, họ đến một khoảng thưa cây. Lisbeth thấy một cái huyệt ở dưới đất. Trong luồng ánh sáng đèn pin của Niedermann cô trông thấy một cái mai cắm vào một đống đất. Rồi cô hiểu ra nhiệm vụ của Niedermann. Hắn đẩy cô tới cái huyệt và cô vấp và cô ngã, hai tay vùi sâu vào trong đất pha cát. Cô đứng lên nhìn đàng hoàng vào mắt hắn. Zalachenko còn nhẩn nha và Niedermann thì kiên nhẫn chờ. Mũi súng nhằm vào ngực cô không hề xê xích.

Zalachenko đứt hơi. Phải hơn một phút sau hắn mới lại nói được.

- Tao thấy nên nói một cái gì nhưng tao nghĩ tao chả có cái gì để nói với mày cả. - Hắn nói.

- Thế là hay cho tôi. - Salander nói. - Tôi cũng chả có gì nhiều để nói với ông. - Cô nhếch mép cười châm biếm.

- Chúng ta hãy kết thúc chuyện này ở đây. - Zalachenko nói.

- Tôi mừng là việc tôi làm cuối cùng cũng đã đem nhốt ông lại mãi mãi ở một chỗ. - Salander nói. - Cảnh sát đêm nay sẽ ở đây.

- Tào lao. Tao đang chờ mày bịp. Mày đến đây để giết tao, có thế thôi. Mày không bảo gì ai hết.

Salander cười toét. Rồi thình lình cô nom thâm hiểm:

- Con có thể cho bố xem cái này không?

Cô thong thả cho tay vào túi quần bên trái lấy ra một thứ hình chữ nhật. Niedermann theo dõi từng động tác của cô.

- Một giờ vừa qua ông nói những gì đều được phát lên trên radio Internet.

Cô cầm chiếc máy tính Palm Tungsten T3 giơ lên.

Trán Zalachenko, ở chỗ vốn là lông mày, cau lại thành rãnh.

- Để chúng tao xem. - Hắn nói, chìa bàn tay lành lặn ra.

Cô ném bổng chiếc PDA qua phía hắn. Hắn bắt lấy ở lưng chừng.

- Bậy bạ. - Zalachenko nói. - Đây là một cái Palm bình thường.

Khi Niedermann cúi xuống xem chiếc máy tính của cô, Salander ném một nắm cát vào hai mắt hắn. Hắn mù tịt nhưng theo bản năng bắn một phát. Salander đã dịch sang bên hai bước, viên đạn chỉ xé một lỗ không khí ở chỗ cô vừa đứng. Cô nắm lấy cái mai vung lên phang vào tay cầm súng của hắn. Cô đánh hết sức mạnh rìa mai sắc cạnh vào các khớp ngón tay hắn và cô trông thấy khẩu Sig Sauer bay thành một vòng cung rộng, rồi rơi vào bụi cây nào đó. Máu tóe ra ở vết thương bên trên ngón tay trỏ của hắn.

Lẽ ra nó phải hét lên vì đau chứ nhỉ.

Niedermann loạng choạng với bàn tay bị thương trong khi tay kia tuyệt vọng dụi mắt. Cơ hội duy nhất để cô đánh thắng trận này là gây cho nó thương tổn rất lớn càng nhanh càng tốt. Nếu để cho diễn ra một trận đấu về sức thì cô cầm chắc thua. Cô cần năm giây để biến vào trong rừng. Cô vung lần nữa chiếc mai ra sau vai. Cô cố xoay cái cán để cho có thể đánh trúng được trước tiên bằng cạnh mai nhưng cô lại bị lỡ tư thế. Mặt mai đập vào mặt Niedermann.

Niedermann gầm gừ khi mũi hắn chỉ trong mấy ngày đã bị vỡ lần thứ hai. Vẫn mù tịt vì cát nhưng hắn cứ vung tay phải lên cố đẩy Salander ra xa. Cô vấp phải một rễ cây. Cô ngã xuống nhưng trong chớp nhoáng đã đứng lên ngay lập tức. Niedermann trước mắt không có thể hành động.

Thôi ta làm bài vù.

Cô đi hai bước về phía rừng cây thấp thì ở cuối mắt mình cô trông thấy Zalachenko - click - giơ súng lên.

Tên vô lại già này cũng có súng.

Ý nghĩ này như một lằn roi quất đánh véo trong đầu cô.

Cô đổi hướng cùng với lúc khẩu súng nổ. Trúng vào phía ngoài của hông, viên đạn làm cho cô quay người, mất thăng bằng.

Cô không thấy đau.

Viên đạn thứ hai trúng vào lưng cô, chạm phải xương bả vai khiến cô dừng lại. Một cơn đau tê bại như lạng lóc toàn thân cô ra.

Cô khuỵu gối xuống. Trong vài ba giây cô không thể cử động. Cô ý thức rõ là Zalachenko đang ở đằng sau, sáu hay có thể bảy mét. Vớt vát lấy chút năng lượng cuối cùng, cô ngoan cường gắng gượng đứng lên rồi lảo đảo nhảy một cái vào trong các bụi cây.

Zalachenko có thì giờ ngắm.

Viên đạn thứ ba trúng vào dưới chóp tai trái của cô chừng hai phân. Nó xuyên qua sọ cô, làm nó vỡ thành một mạng lưới những vết rạn tỏa đều ra ngòai. Viên chì đến nằm ở trong chất xám, khoảng năm phân bên dưới vỏ não, gần đại não.

Với Salander chi tiết y học chỉ là lý thuyết. Còn viên đạn thì gây ngay cho cô một chấn thương mãnh liệt. Cảm giác cuối cùng của cô là một cơn sốc màu đỏ sáng chói rồi hóa sang thành ánh sáng trắng.

Rồi đêm đen.

Click.

Zalachenko toan bắn thêm viên nữa nhưng tay hắn run dữ dội đến nỗi hắn không thể nhằm. Nó gần chết rồi. Và lúc ấy nhận ra cô đã chết, hắn hạ súng xuống, run rẩy khi adrenalin chảy qua khắp người hắn. Hắn nhìn xuống khẩu súng. Hắn đã tính để nó ở nhà. Nhưng hắn đã đi lấy nó và để nó vào túi jacket tựa như hắn cần đến một cái búa cầu may vậy. Một quái vật. Chúng là hai người trưởng thành đầy đủ và một đứa trong chúng là Ronald Niedermann, kẻ đã cầm khẩu Sig Sauer của hắn. Mà con đĩ suýt nữa thì thoát.

Hắn liếc nhìn xác con gái. Trong ánh đèn pin cô trông như một con búp bê bằng giẻ vụn đẫm máu. Hắn cài lại chốt an toàn, nhét khẩu súng vào túi jacket rồi đi đến với Niedermann đang đứng ở đó yếu đuối, nước mắt chảy từ hai con mắt đầy cát cùng với máu ở mũi và bàn tay.

- Tôi nghĩ tôi lại bị giập mũi lần nữa.

- Đồ ngu. - Zalachenko nói. - Nó sắp chết rồi.

Niedermann cứ dụi mắt. Không đau nhưng nước mắt chảy, hắn không nhìn được.

- Đứng thẳng người ra, của nợ. - Zalachenko lắc đầu, khinh miệt. - Không có tao thì mày làm được đồ khỉ gì hả?

Niedermann tuyệt vọng nhấp nháy mắt. Zalachenko tập tễnh đến bên xác con gái, nắm lấy cổ áo jacket của cô. Hắn kéo cô đến cái huyệt chỉ là một hố nhỏ, quá nhỏ để cho Salander có thể nằm dài ra được ở trong. Hắn nhấc người cô lên để cho chân cô ở trên miệng hố rồi cho cô đổ nhào xuống. Cô nằm mặt úp xuống đất ở tư thế bào thai, chân co lại ở bên dưới người.

- Lấp đất lên để mà còn về. - Zalachenko ra lệnh.

Tên Niedermann mù dở phải mất một lúc mới hất được đất lên quanh cô. Cái gì còn lại ở trên hắn nện mạnh thật lực xuống để còn dàn ra xung quanh.

Zalachenko hút thuốc nhìn Niedermann làm. Hắn còn run rẩy nhưng adrenalin đã bắt đầu rút. Hắn thình lình nhẹ người với việc con gái đã chết. Hắn còn có thể hình dung ra con mắt cô khi cô ném quả bom xăng nhiều năm trước kia.

9 rưỡi tối thì Zalachenko cho đèn pin chiếu loang loáng chỗ này chỗ kia rồi tuyên bố hài lòng. Phải mất một lúc lâu hơn để tìm thấy khẩu Sig Sauer ở trong lùm cây thấp. Rồi chúng về nhà. Zalachenko cảm thấy tuyệt vời hài lòng. Hắn săn sóc tay của Niedermann. Lưỡi mai cắt sâu, hắn phải tìm kim chỉ để khâu vết thương lại - một tay nghề hắn học ở trường võ bị Novosibirsk lúc hắn mười lăm tuổi. Ít nhất hắn đã không cần phải tiêm thuốc tê. Nhưng vết thương có thể đủ là nghiêm trọng để cho Niedermann phải đi bệnh viện. Hắn để một cái kẹp vào ngón tay và băng bó lại. Chúng sẽ quyết định vào sáng mai.

Khi xong việc hắn lấy bia cho mình trong khi Niedermann thì rửa đi rửa lại mắt ở trong buồng tắm mãi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3