Gia Tộc Ma Cà Rồng (Tập 3) - Chương 35 - 36
CHƯƠNG 35
- Oliver, làm thế nào mình có thể cám ơn cậu được đây? - Schuyler nói, vừa cài khóa dây an toàn.
Cô nhìn các vệ sĩ vũ trang. - Cậu không nghĩ rằng cậu đang làm quá trớn đó chứ?
Cậu nhún vai. - Không bao giờ là quá cẩn thận cả.
Schuyler gật đầu. - Điều này có nghĩa là cậu không giận mình nữa?
- Bậy giờ đừng nói về chuyện đó.
- Chúng ta ở đây vì Lawrence, đúng không?
- Đúng vậy.
- Cậu có biết toàn bộ Hội đồng cũng ở đây? - Cậu hỏi. - Mình thấy Warden Oelrich trên chuyến bay của mình. Và nhà Duponts và Carondolets trong khách sạn của mình.
- Mình biết. Bliss đã nói với mình là Warden Cutler đã gọi một phiên họp khẩn cấp và đưa họ đến đây. Họ tìm thấy Lawrence chưa?
- Đó là vấn đề. Không ai nói gì về Lawrence cả. Tất cả họ đang sẵn sàng cho một bữa ăn tối tại nhà của một số Máu Xanh người Brazil tối nay. - Cậu nói, khi chiếc xe chạy vào trung tâm thành phố, và quang cảnh trở nên đẹp đẽ hơn: cây xanh tươi tốt, những bãi biển tuyệt đẹp, và những con người tuyệt đẹp giống nhau đang tắm nắng phía trên họ.
- Cậu đang ở đâu? - Schuyler hỏi.
- Fasano. Khách sạn Philippe Starck. Bliss cũng ở đó. Mình đã đặt phòng riêng cho cậu, nhưng chẳng còn nữa. Cậu nghĩ sẽ ổn không nếu chia sẻ phòng với mình? - Cậu hỏi.
- Dĩ nhiên được. - Cô nói, cô không tỏ vẻ không thoải mái.
- Nghe này... về chuyện đã xảy ra tối hôm đó.
- Bây giờ đừng nói về chuyện đó. - Oliver nhẹ nhàng nói. - Ý mình là, mình đã tạo chút ấn tượng, phải không? Cậu ta hay mình. Cái gì đi nữa.
- Vậy cậu không có ý như vậy? - Schuyler hy vọng hỏi.
- Mình không biết. Hãy... trước tiên hãy giải quyết ván đề của Lawrence rồi nói chuyện này sau. Được không?
- Chắc rồi. - Oliver nói đúng. Hiện giờ họ không có thời gian để nói chuyện này. Họ phải tìm Lawrence.
Ông của cô tiếp tục im bặt khiến cô lo lắng. Điều gì sẽ xảy ra nếu ông bị mắc kẹt, hoặc bị giam giữ, hoặc tệ hơn? Liệu ông đến Rio một mình? Hay đi với đội của Kingsley? Theo Bliss, Kingsley là một người khó nắm bắt. Schuyler vẫn không hiểu lý do tại sao Kingsley, người từng bị chứng minh như một Máu Bạc - mặc dù đã sửa đổi - được phép quay lại như một Venator. Ông nội của cô không phải là một người cả tin, và ông phải có lý do chính đáng để tin tưởng Kingsley một lần nữa, đặc biệt là sau những gì đã xảy ra ở Venice.
Nhưng vẫn còn...
Cô lo lắng.
Cô nhắm mắt lại và nghĩ về ông cô. Hình dung mái tóc sư tử, tác phong quý phái của ông.
Tin nhắn được quay lại ngay lập tức.
Cháu đang làm gì ở đây? Lawrence hỏi một cách cáu kỉnh. Rõ ràng là ông rất khó chịu, và tệ hơn, nghe có vẻ hoàn toàn ổn.
Cứu ông. Schuyler ướm lời.
Có tiếng khịt khịt mũi từ xa.
Gặp ông tại quán bar Palace. Trong một giờ.
Lawrence mặc bộ quần áo bằng vải tuýt như thường lệ của ông và len dày cộm khi họ gặp ông ở quán bar tại Copacabana Palace. Mặt ông đỏ lừ và mồ hôi đang chảy nhỏ giọt xuống trán ông. Schuyler nghĩ có lẽ ông sẽ không phàn nàn nhiều về thời tiết, nếu ông không mặc quần áo đó.
- Lẽ ra cháu vẫn phải ở New York. - Lawrence nói một cách nghiêm khắc như một lời chào.
Họ kiếm chỗ ngồi trong quán bar, và Lawrence gọi một vòng thức uống. Bellini cho ông virgin piña coladas cho cháu gái ông và Conduit của cô. Ngay cả khi rượu không ảnh hưởng đến ma cà rồng, Lawrence thích tuân thủ các quy tắc của máu đỏ và nhăn mặt khi uống rượu “vị thành niên”.
- Nhưng ông ơi... cháu nghe nói ông gặp rắc rối. - Cô vặn vẹo trên ghế của mình. Cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy Lawrence ổn cả, nhưng ánh mắt đanh thép của ông cô khiến cô cảm thấy hành động gần đây cô là bốc đồng và ngu ngốc. Ngày càng có nhiều chuyến đi không cần thiết của cô và gây ấn tượng không cần thiết.
- Đây là tin mới với ông đấy. - Lawrence nói, lấy tẩu thuốc của ông ra.
- Nhưng sao ông không trả lời những tin nhắc của cháu? - Schuyler hỏi. - Cháu đã rất lo lắng.
Lawrence hút chiếc tẩu trước khi trả lời.
- Ông đã không nghe thấy chúng. Ông đã không nghe được gì từ cháu cho đến hôm nay. - Vừa nói ông vừa nhả khói vào không khí.
Cô phục vụ quay trở lại với đồ uống của họ, và ba chiếc cốc chạm vào nhau kêu leng keng.
- Không được hút thuốc ở đây, thưa ông. - Cô nói với ông.
- Tất nhiên là không. - Lawrence nháy mắt khi ông vẫn tiếp tục hút thuốc, làm trò ảo thuật hiện ra một cái gạt tàn bạc ở trên bàn. Cô phục vụ bối rối nhìn và bỏ đi, một nạn nhân khác của glom. Lawrence quay qua Schuyler. - Cháu có thực hành như ta đã dạy không? Tập trung vào vị trí tinh thần của ông?
- Có ạ, dĩ nhiên rồi. - Schuyler nói với chút thiếu kiên nhẫn.
Oliver huýt gió. - Thông điệp thần giao cách cảm bị mã hóa, phải không? Có thể ai đó - cháu không biết - phá vỡ chúng? Hoặc xóa bỏ chúng bằng cách nào đó?
- Nó không hoạt động như vậy. - Schuyler nói.
- Chúng không giống như e-mails được gửi qua hệ thống. Sử dụng glom là một đường dây trực tiếp vào ý thức của ai đó. Nó không thể... bị hỏng được. Phải không ông?
- Ta không chắc. Có thể cậu có lý, chàng trai trẻ. - Lawrence nói với vẻ suy tư khi ông nhấm nháp đồ uống của mình.
- Sử dụng thần giao cách cảm phụ thuộc vào khả năng của ma cà rồng để khai thác vào các “thế giới khác”, đó là những gì mà con người gọi là điều huyền bí. Nguồn sức mạnh của chúng ta đến từ sự phân chia tuyệt vời, nơi mà những ranh giới thông thường giữa các vật chất và thế giới tinh thần giảm đi.
- Và nơi đó là Corcovado. - Schuyler nói.
- Đúng vậy. - Ông cô nói, nét cau mày của ông sâu thêm.
- Còn Kingsley? Ông có gặp anh ta không? - Schuyler hỏi.
- Chúng ta đang liên lạc với nhau.
- Vậy là anh cũng không biến mất.
Ông cô trông có vẻ bối rối. - Không, anh ta không có. Chúng ta đã liên lạc với nhau trong suốt thời gian.
Schuyler lắc đầu. - Chỉ là... chúng cháu nghe... - Cô nói một cách yếu ớt. - Đó là ông và Kingsley... đừng bận tâm.
Lawrence tiếp tục nhìn có vẻ bối rối khi ông uống thức uống của mình.
Oliver rời khỏi bàn để nghe điện thoại, và Schuyler nắm lấy cơ hội để hỏi ông về chuyện đã gây phiền hà cho cô trong nhiều tuần nay. Nhưng câu trả lời là không phải những gì cô hy vọng. Lawrence nhìn thẳng vào cháu gái mình, dưới cái nhướng mày.
- Không có cách nào. Giả sử Jack phá vỡ hôn ước của anh ta, điều này chống lại luật lệ của chúng ta. Luật của Ma cà rồng. Nếu người em sinh đôi của anh ta kêu gọi hiệp ước, sẽ có một cuộc xét xử. Nếu anh ta bị kết tội, anh ta sẽ bị kết án. Thiêu sống. Nếu anh ta lựa chọn trốn chạy hơn là đối mặt với bản án, người em sinh đôi của anh ta sẽ phải đưa anh ta ra trước tòa án.
Hơi thở của Schuyler bị mắc trong cổ họng. - Nhưng Allegra... bà ấy còn sống.
- Allegra trên thực tế đã chết bởi chính cô. Charles thuyết phục rằng bản án không thể được thực hiện khi cô ấy đang bất tỉnh. Nhưng khi cô ấy tỉnh dậy, cô khó tránh khỏi luật lệ, cũng như Charles.
- Vậy thì tại sao ông ta vẫn giữ hi vọng một ngày nào đó bà sẽ tỉnh lại? - Schuyler hỏi, nghĩ đến việc Charles quỳ bên cạnh giường của mẹ cô.
- Charles từ chối thừa nhận sự phá vỡ. Nhưng anh ta sẽ phải. Nếu cô ấy tỉnh dậy, Coven sẽ khăng khăng xử án.
- Nhưng ông là Regis. Ông có thể cứu bà. - Schuyler nhấn mạnh. Ông có thể cứu Jack.
- Không ai được sống ngoài vòng pháp luật, Schuyler. Thậm chí ngay cả mẹ con. - Lawrence nói, và Schuyler có thể thề là cô thấy nỗi thống khổ trong giọng nói của ông.
- Vậy là Jack sẽ mất đi cuộc sống của anh ta bằng cách này hay cách khác.
Lawrence hắng giọng và ông gạt tàn thuốc vào cái gạt tàn bằng pha lê.
- Nếu anh ta phá vỡ hôn ước, ngay cả khi anh ta xoay sở thoát được tòa án, thì linh hồn cũng sẽ bị giảm sút. Không có cái chết cho loại người như chúng ta, nhưng anh ta sẽ nhận thức đầy đủ tình trạng tê liệt của anh ta. May mắn là anh ta đã không bao giờ bị cám dỗ để phá vỡ lời thề. Abbadon là kẻ tán tỉnh và lừa đảo, nhưng anh ta trung thành với cốt lõi của mình. Anh ta sẽ không cắt đứt liên hệ với Azrael một cách dễ dàng như vậy. Nhưng, Schuyler, cho ông biết, tại sao cháu quan tâm đến tất cả chuyện này.
- Chúng cháu đã học nó trong các cuộc họp của Ủy ban, thưa ông.
Vậy đó là lý do tại sao Jack không bao giờ muốn nói về nó. Bởi vì không có cách nào để thoát khỏi hôn ước. Anh đã nói dối cô. Một lời nói dối vì tình yêu. Không có hy vọng nào cho hai người. Anh đã đặt mình vào nguy hiểm khi chống lại nó.
Mimi đã đúng. Mimi đã nói sự thật.
Nếu không có hôn ước Jack sẽ không bao giờ là ma cà rồng như anh đáng phải như vậy. Anh sẽ chỉ còn một nửa, yếu đuối và dễ bị phá hủy. Nó sẽ xảy ra từ từ qua nhiều thế kỷ, nhưng nó sẽ xảy ra. Linh hồn của anh sẽ chết. Và nếu điều này không làm được, thì luật pháp sẽ làm. Mimi sẽ lùng bắt anh. Hội đồng sẽ thiêu sống anh. Vì yêu Schuyler anh đã mạo hiểm linh hồn mình. Họ còn tiếp tục gặp gỡ nhau lâu chừng nào thì anh sẽ tự đặt mình vào nguy hiểm chừng đó.
Chuyện này phải kết thúc.
Cô buồn bã nghĩ đến cuộc gặp lần cuối của họ. Buổi tối hôm đó đầy nghệ thuật và thơ ca, trông anh đẹp trai và dũng cảm như thế nào khi anh nói về việc phá vỡ hôn ước. Anh có thể mạo hiểm những gì để được ở bên cô. Bức tranh của Schiele lại ùa vào tâm trí cô. Đây là lý do cô rất yêu thích tác phẩm này. hai người yêu nhau, ôm nhau, như thể đây là cái ôm cuối cùng của họ. Cũng như của Anne Sexton “Phá vỡ”, câu chuyện của Schuyler cũng là câu chuyện của một trong những trái tim tan vỡ. Sẽ không có những đêm bên lò sưởi. Không có những cuốn sách được nhét dưới cửa phòng cô. Không có những bí mật.
Tạm biệt, Jack.
Cho dù khó khăn thế nào, cho dù điều này phá hủy cô còn hơn cả sống, Schuyler biết cô phải làm gì.
Cô sẽ phải nói dối người đó.
Lời nói dối sẽ giải thoát anh.
BẢN GHI ÂM LƯU TRỮ:
Kho lưu giữ lịch sử.
TÀI LIỆU ĐÃ ĐƯỢC PHÂN LỌAI
Tập tin cá nhân của Cordelia Van Alen.
Bản sao của cuộc trò chuyện ngày 12/25/98.
Cordelia Van Alen: Lại đây, con. Con biết ta không?
Jordan Llewellyn: Seraphiel.
CVA: Tốt.
CVA: Con có biết tại sao ta đến đây không?
JL: (giọng nói của đứa trẻ thay đổi). Tôi là Pistis Sophia. Người canh giữ. Một linh hồn được sinh ra với đội mắt mở to, được sinh ra với những ý thức đầy đủ. Tại sao có bà đánh thức con?
CVA: Bởi vì ta sợ.
JL: Bà sợ gì?
CVA: Ta sợ rằng chúng ta đã thất bại. Trận chiến ở Rome là một trò hề. Kẻ thù lớn nhất của chúng ta vẫn còn trên trái đất này. Nhưng ta không biết làm thế nào. Con là Jordan Llewellyn. Vòng đời này con là con gái của Forsyth Llewellyn. Nếu nghi ngờ của ta là chính xác, con là phòng tuyến đầu tiên trong sự phòng thủ của chúng ta.
JL: Con phải làm gì?
CVA: Con phải nhìn, lắng nghe và quan sát.
JL: Và sau đó?
CVA: Nếu những gì ta lo sợ là sự thật, con phải hoàn thành những gì mà chúng ta đã không làm ở Rome. Nhưng ta không thể giúp con. Ta bị ràng buộc bởi luật lệ. Đây sẽ là lần cuối cùng chúng ta nói chuyện.
JL: Con hiểu rồi, thưa mẹ đỡ đầu.
CVA: Chúc tốt lành, con của ta. Hãy mang phúc lành của ta trên cuộc hành trình của con. Nó có thể giữ cho con an toàn. Facio Valiturus Fortis. Hãy mạnh mẽ và dũng cảm. Cho đến khi chúng ta gặp nhau lần nữa.
JL: Hẹn gặp mẹ trong vòng đời kế tiếp.
CHƯƠNG 36
Đau.
Đau như vỡ tung.
Như thể có ai đó đang giúi dấu khắc nung vào tim cô. Nó bỏng rát và thiêu cháy cô. Cô có thể cảm thấy da cô đỏ lên, sau đó đen sạm đi, có thể ngửi thấy mùi khói bốc lên từ da thịt bị chiên cháy của cô. Chuyện này không giống như cuộc tấn công tại Phòng lưu trữ. Cô sẽ không sống sót được.
Bliss xé toạc âm khí của giấc ngủ, buộc mình tỉnh dậy. Tỉnh dậy! Tỉnh dậy! Cô giống như bị bóp nghẹt và bị xé làm đôi cùng một lúc. Nhưng cô cố cứu vớt bằng quyền năng mà cô có, và tập hợp tất cả nỗ lực, tất cả sức mạnh và đã đẩy lùi thành công cơn đau.
Có tiếng đổ ầm và tiếng hét.
Cô chớp mắt tỉnh lại và ngồi trên chiếc ghế dài. Cô đã có một giấc ngủ ngắn trên ghế sau khi trở về từ bãi biển. Cô vẫn đang cố gắng để hiểu những gì đã xảy ra thì cánh cửa mở tung và cha mẹ cô xuất hiện ở ngưỡng cửa.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy Jordan đang gục trên sành nhà, tay giữ chặt cái gì đó chiếu sáng lấp lánh.
Cha mẹ cô đánh giá tình hình một cách nhanh chóng, gần như là chuyên nghiệp, như thể họ đã mong đợi chuyện gì đó giống như điều này xảy ra.
- Nhanh lên, Bobi Anne, cô ta vẫn còn choáng váng. Hãy lập lời nguyền. - Forsyth nói khi ông bắt đầu bó người con gái nhỏ của ông bằng chiếc khăn choàng và chăn của khách sạn.
- Chuyện gì đang xảy ra? Hai người đang làm gì? - Bliss loạng choạng hỏi. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh khiến cô không kịp hiểu.
- Hãy nhìn xem. - Forsyth nói, lấy ra một lưỡi dao nhỏ từ tay Jordan và ném nó về phía vợ ông.
- Cô ta đã lấy nó từ hầm.
Bliss cố gắng hiểu mọi chuyện, nhưng tư duy logic lảng tránh cô trong trạng thái chóng mặt và mất phương hướng. Cô sắp mất trí, hay là Jordan đã cố giết cô?
Cô do dự khi mẹ kế cô đặt tay lên trán cô.
- Nó còn ấm. - Bà nói với chồng. Sau đó bà kéo áo sơ mi của Bliss lên và kiểm tra ngực cô.
- Nhưng em nghĩ nó vẫn ổn.
Forsyth gật đầu, quì xuống xé toạc khăn trải giường của Bliss thành nhiều mảnh để ông có thể buộc tấm chăn đang cuộn Jordan lại.
Nghĩ về nỗi đau viên đá ngọc lục bảo, Bliss nhìn xuống ngực cô. Cảm thấy như thể viên đá bốc cháy trên da cô, nung nóng cô. Nhưng khi cô chạm vào, nó mát mẻ hơn bao giờ hết. Da cô mịn màng và không hề hấn gì. Sau đó cô hiểu ra. Viên ngọc lục bảo đã cứu cô bởi bất kì vũ khí nào cố đâm vào tim cô.
- Nó ổn cả. - Bobi Anne tuyên bố sau khi kiểm tra đồng tử và mạch đập của Bliss.
- Con ngoan. Con làm chúng ta khá sợ đấy. - Bà nói, thọc tay vào túi lấy bật lửa Marlboro.
Bobi Anne châm một điếu thuốc và rít sâu vào đến khi tạo thành một cột tàn thuốc dài. Bliss nhận thấy khuôn mặt của người mẹ kế được trang điểm hoàn hảo cho một buổi tiệc, và cả cha mẹ cô đều mặc quần áo cho buổi tiệc tối.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tại sao Jordan tấn công con? - Bliss hỏi, cuối cùng cũng đã tìm thấy giọng nói của mình và quay sang đối mặt với cha cô.
Mất một lúc sau ông mới trả lời. Danh tiếng của Forsyth Llwellyn tại thượng nghị viện là một người ôn hòa, người sẵn sàng đàm phán với đối tác để đem lại sự nhất trí cho những nhóm tham chiến. Sức quyến rũ Texas hết sức thú vị của ông có ích trong cuộc chiến đảng phái trong cơ quan lập pháp.
Bliss có thể nhìn thấy ông đang sử dụng kiểu quyến rũ này lên cô.
- Cưng à, con đã phải nhận ra là Jordan khác với chúng ta. - Vừa nói Forsyth vừa đảm bảo cái bọc đang giữ cô con gái nhỏ của ông.
- Nó không phải là một trong chúng ta.
- Một trong chúng ta? Ý cha là gì?
- Tới lúc con sẽ hiểu. - Ông quả quyết với cô.
- Chúng ta bị buộc phải nhận nó. Chúng ta không có lựa chọn. – Bobi Anne nổ ra, cảm giác cay đắng len vào giọng nói của bà.
- Cordelia Van Alen đã ép buộc chúng ta. Đồ phù thủy già thích xen vào việc của người khác.
- Jordan không thuộc gia đình này. - Cha của Bliss thêm vào.
- Cha đang nói gì vậy? - Cô khóc.
Mọi thứ đang trở nên quá tải. Tất cả những bí mật và dối trá này, cô phát ốm vì chuyện này. Cô phát ốm khi bị giữ kín mọi chuyện.
- Con biết tất cả về Allegra! - Cô tuyên bố một cách bất ngờ, với một cái nhìn thách thức.
BobiAnne nhìn chồng với một cái nhìn ý nói “Em đã nói rồi mà”.
- Con biết gì về Allegra? - Forsyth hỏi han, một cái nhìn ngây thơ trên mặt ông.
- Con thấy cái này... - Bliss thọc tay vào túi và đưa cho họ xem tấm ảnh với các dòng chữ, mà cô đã giữ ở bên mình.
- Cha nói dối con. Cha nói tên mẹ con là Charlotte Potter. Nhưng chưa bao giờ có một Charlotte Potter, phại không?
Forsyth do dự. - Không, nhưng nó không như những gì con nghĩ đâu.
- Vậy nói với con đi.
- Chuyện này rất phức tạp. - Ông thở dài.
Mắt ông lơ đễnh nhìn toàn cảnh bãi biển, không muốn đối diện với ánh mắt của cô.
- Một ngày nào đó khi con đã sẵn sàng, ta sẽ nói với con. Nhưng không phải lúc này.
Tức điên lên được. Cha cô lại như vậy: tránh né câu hỏi của cô, ngăn chặn cô. Che giấu sự thật với cô.
- Thế còn Jordan? - Cô hỏi.
- Đừng lo. Nó sẽ không làm hại con nữa đâu. - Forsyth dỗ dành nói.
- Chúng ta sẽ gửi nó đến một nơi nào đó an toàn.
- Cha sẽ gửi em ấy đến Transitions phải không?
- Nơi nào đó giống vậy. - Cha cô nói.
- Nhưng tại sao?
- Bliss, con yêu. Tốt hơn là nó nên đi khỏi. - Bobi Anne nói.
- Nhưng... - Bliss hoàn toàn bị bối rối.
Cha mẹ cô đang nói về Jordan như thể con bé là một con chó sẽ bị tống đi khỏi đất nước này. Họ nói về em ấy như thể em ấy không quan trọng.
Nhưng Bliss phải thừa nhận với chính mình rằng động lực của gia đình kì lạ này không hoàn toàn có gì mới mẻ cả. Cô nghĩ đến việc Bobi Anne không bao giờ nói những lời âu yếm với Jordan, luôn làm rõ rằng bà thích Bliss hơn, người thậm chí không phải là con ruột bà. Cha cô luôn giữ một khoảng cách với đứa con gái kì lạ của ông.
Khi Bliss còn nhỏ, cô đã thích thú với sự thờ ơ của cha mẹ cô đối với em gái cô. Nhưng bây giờ cô nhận ra đó là bệnh lý.
Cha mẹ cô ghét Jordan.
Họ luôn luôn ghét.