Khúc mưa tan - Chương I - Phần 3
CHƯƠNG 1: NHÂN CHỨNG VÔ DANH (Phần 3)
Thằng nhóc nhìn có vẻ hí hửng khi thấy nét mặt vừa sợ vừa ngờ nghệch của tôi. Nhưng với bản tính của mình, tôi không muốn thua cơ một cách dễ dàng như vậy. Sau vài giây trấn tĩnh lấy tinh thần, tôi nhìn thẳng vào mắt tên to con đang cười hô hô trước mặt và nói nhẹ nhàng:
- Bạn muốn đi giải quyết à? Cứ ngồi yên trên giường, tôi lấy cho.
- Hả? – Thằng nhỏ lác mắt nhìn tôi.
- Bạn cứ ngồi đó đi mà.
Tôi nghĩ mình đã đi đúng hướng. Được thể làm tới, tôi tung chiêu trò để lật lại ván cờ. Muốn chọc chị hả nhóc? Kiếp sau đi nhé.
- Này… đừng… - Như một người làm việc xấu bị bắt trúng thóp, thằng bé rộn ràng hẳn lên làm tôi phải cố gắng lắm mới nhịn được cười.
- Nè! Bô nè! Dùng đi! Diện tích cũng rộng, đủ để bạn không phải đắn đo nha! – Nói là làm, tôi cúi xuống giường bệnh và cầm lên thứ tròn tròn lõm lõm bằng nhựa thường dành cho bệnh nhân không thể đi ra ngoài giải quyết nỗi buồn.
Thằng bé nhìn tôi chăm chú, miệng hốc cả ra, lát sau nó lại cúi xuống nhìn thứ mà tôi đang cầm trên tay, tiếp thêm vài giây nữa thì cu cậu bật cười ha hả làm tôi hơi khựng lại.
- Tôi duyệt! Bạn được lắm! Duyệt! Duyệt! – Cậu nhóc vừa cười vừa nói, mặt đỏ bừng lên vì không kìm nén được cảm xúc.
Tôi cũng cười. Nụ cười của sự chiến thắng! (Mình thật là trẻ con!)
Đúng lúc đó thì cô Thi mở cửa bước vào. Nhanh như chớp tôi đặt chiếc bô về lại vị trí của nó và lon ton chạy ra đằng sau cô. Chơi thế là đủ rồi, cứ nên là một học trò ngoan trong mắt cô chủ nhiệm thì tốt hơn.
- Cô tới đây làm gì? – Cậu nhóc đột ngột chuyển sắc mặt, thái độ lạnh lùng bất thường, cái cách mà cậu ta hỏi rõ ràng không mấy thân thiện.
Dường như không quan tâm tới thái độ của Nhân Mỹ, cô Thi mỉm cười hiền hòa, tay cầm bát cháo nhẹ nhàng tiến tới phía bàn đặt sát bên giường bệnh rồi nói ôn tồn:
- Cháo cô mới mua, còn nóng. Em cố gắng ăn nha!
- Thật là phiền phức!
Nói đoạn cậu ta nằm hẳn xuống và trùm chăn lại. Tôi ngơ ngác đứng nhìn, không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Có vẻ như mối quan hệ giữa cậu nhóc và cô chủ nhiệm không được tốt lắm. Nhưng vì sao nhỉ?
(Mình thật là lắm chuyện!)
***
Trên đường ra cổng bệnh viện, tôi thấy cô Thi có lén thở dài. Chắc cô buồn vì chuyện hồi nãy. Thằng nhóc cũng thật quá đáng. Ai đời lại đối xử tệ bạc như vậy với người quan tâm mình chứ! Đúng là không biết quý trọng gì cả…
Lúc đi cùng cô Thi, tôi được nghe tình hình về vụ hành hung liên quan tới cậu nhóc vô phép Nhân Mỹ đó. Thật rắc rối khi cả hai không ai chịu nhận mình là thủ phạm. Hỏi thằng nhóc gầy nhom cận thị thì nó cứ khăng khăng Nhân Mỹ là người dùng dao đâm nó trước vì bị nó vạch trần bộ mặt đểu cáng cướp người yêu của người khác. Còn Nhân Mỹ thì cương quyết phủ nhận, còn nói ngược lại là thằng nhóc gầy nhom mới chính là người ra tay. Mọi chuyện cứ dây dưa dùng dằng vì không thể nào chứng minh ai mới là người có tội. Con dao gây án thì vẫn không biết nằm ở đâu. Nhân chứng ngoài tôi ra (và cô nhóc bí ẩn cài băng đô đỏ) thì không còn ai cả.
Nhưng vì sao cô nhóc đó lại có những hành động kỳ lạ như vậy chứ?
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
Đau đầu!
***
Đứng trước cửa phòng, tôi mệt mỏi mở cặp tìm chìa khóa mở cửa. Bây giờ tôi chẳng muốn ăn uống gì cả, chỉ muốn được ngủ một giấc thôi.
Nhưng chìa khóa đã không cánh mà bay…
Bàng hoàng, tôi xổ tung chiếc cặp jean đã mòn vải vì thời gian, sách vở vẫn còn, bút viết vẫn còn, ví tiền vẫn còn, chìa khóa thì không còn!
Trời ơi!
Làm sao vào phòng được bây giờ?
Nhảy cà tưng lên như một con khỉ đột để giảm bớt sự bức xúc, tôi cố gắng nhớ xem có khi nào hôm nay tôi phá lệ cất chìa khóa ở chỗ nào khác nữa không. Và rồi trong cái rủi cũng có cái may, tôi chợt nhớ ra hồi sáng vì mải nghĩ ngợi lung tung trước khi đi học, tôi đã nhét vội chìa khóa vào trong túi quần.
Nhanh như cắt, tôi đưa tay sờ túi quần trái, sau đó là phải, nhưng kết quả vẫn là con số 0!
Phải rồi! Bệnh viện!
Tôi rít lên rồi vội vã quay lại bệnh viện. Chỉ có thể là bệnh viện mà thôi. Hồi nãy có lẽ trong lúc giằng co với thằng nhóc tôi đã làm rơi chìa khóa. Cái tội trẻ con không đúng lúc đây mà!
Chạy được nửa đường thì trời đột nhiên đổ mưa. Một cơn mưa đầy hiếm hoi từ đầu mùa. Dù lạnh và ướt nhưng tôi thấy thích. Mưa thật đẹp. Mỗi khi trời đổ nước mắt, tôi luôn cố gắng để nhìn thấy những giọt mưa trong hình hài trong suốt và bé nhỏ. Nhìn thật thanh cao và quyến rũ…
Nhưng bây giờ tôi phải bỏ qua sự lãng mạn này. Chìa khóa đang chờ tôi!
Đặt chân vào bậc thềm đầu tiên của bệnh viện, người tôi ướt sũng. Vắt vội đám nước mưa lủng lẳng trên phần mái của tóc, tôi chạy hộc tốc vào trong. Mong là công sức nãy giờ tôi bỏ ra sẽ không uổng phí.
Phòng Nhân Mỹ đang mở cửa, tôi không đắn đo nhiều mà bay thẳng vào. Hy vọng thằng nhóc không chơi xấu đem giấu chìa khóa của tôi đi. Nếu không chắc tôi chỉ có nước khóc ròng.
Nhưng một cảnh tượng bất ngờ làm tôi chết lặng. Một tay bấu vào tay cầm của cánh cửa phòng, một tay đặt lên ngực để lấy lại nhịp thở, tôi há hốc miệng khi nhìn thấy Nhân Mỹ đang nằm dài trên nền đất, máu từ đầu làm đổi màu những viên gạch trắng…
BÁC SĨ ƠI!
***
Một đêm không về nhà…
Tôi đang ngồi chống tay lên bàn, mắt nhắm mắt mở nhìn cậu nhóc vẫn đang nằm ngủ. Thật may là vết thương ngoài da, không ảnh hưởng gì tới vùng trong nên không nguy hiểm. Số tên này thật là khổ, hôm trước bị đâm ở hông, hôm nay bị đánh ở đầu. Không biết nay mai có bị gì thêm nữa không.
Cứ suy nghĩ miên man như vậy, tôi bị đưa vào giấc ngủ khi nào cũng không hay…
Trong mơ…
Tôi nhìn thấy bé Trinh…
Trên một cánh đồng cỏ rộng bao la, những bông hoa đủ màu sắc đua nhau nở rộ, ong bướm dập dìu làm sống cả một khung trời thơ mộng. Tôi đuổi theo bé Trinh chạy quanh cánh đồng dưới ánh nắng vàng ươm của mùa xuân đầy mong ước. Tóc bé dài, đen nhánh, vờn bay trong gió như đầu bút của cây cọ đang vẽ hình hài trên nền trời xanh. Chốc chốc bé quay lại nhìn tôi lém lỉnh, nụ cười khúc khích làm tôi dù đang rất mệt vì chạy theo nhưng vẫn thấy lòng nhẹ bẫng. Bé xinh và trong trẻo như những giọt mưa đầu mùa, ngơ ngác nhưng đầy rạng rỡ. Tôi vừa chạy vừa với cánh tay ngắn ngủn của mình để chạm vào bé, để ôm lấy bé và chọc lét bé như mọi lần. Bé là tất cả của tôi, là em gái, là con, và là chính linh hồn của tôi nữa…
Bỗng trời tháo phăng chiếc áo xanh tươi đang mặc và lạnh lùng khoác lên bộ cánh đen ngòm. Mưa ào xuống không thương tiết. Những vệt sáng đáng sợ xoẹt ngang tai làm những cánh hoa đang tỏa hương héo queo lại. Trong đám mây mù mịt trước mặt, ai đó, có ai đó đang dang đôi tay khổng lồ vồ lấy bé Trinh của tôi. Trinh quá bé nhỏ, bé nhanh chóng bị hút đi trong hình hài bí ẩn đầy đáng sợ đó. Tôi hét lớn. Tôi hét đến mất giọng và hớt hải đuổi theo. Bé dường như bị nuốt chửng đi. Bé đang gọi tên tôi. Bé đang khóc. Bé đang dần biến mất. Không! Không! Không!
KHÔNG!
Mở mắt. Tôi thấy mình đang nằm dài trên nền đất lạnh của bệnh viện. Không còn gì để nói. Tôi đã bị ngã. Nước mắt ngấn mọng trên mi, tôi bật khóc. Hai năm qua tôi đã sống với giấc mơ đáng sợ này. Giấc mơ cướp đi của tôi sự vui vẻ và tuổi thanh xuân phơi phới, bắt tôi phải sống trong đau khổ và kiếm tìm. Tôi cần đi tìm những kẻ đã cướp đi em gái tôi. Những kẻ đã nhẫn tâm bắt cóc em gái tôi và biết bao đứa trẻ vô tội khác. Đưa chúng tới những miền đất xa lạ. Coi chúng như một món hàng. Và khiến tôi phải rời xa em tôi mãi mãi…
Đang chìm đắm trong niềm căm phẫn, trong sự day dứt của quá khứ, tôi ngạc nhiên khi đầu của mình được ai đó nâng nhẹ lên và kê trên gối, một bàn tay được bọc ngoài bằng tà áo mỏng đang khẽ khàng chấm nước mắt lăn trên má tôi. Rất khẽ khàng…
- Cứ khóc đi! Tôi thích nhìn con gái khóc! Không cần biết lý do là gì! – Nhân Mỹ nói chậm rãi, tay vẫn quệt nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi đang thi nhau đổ ướt vai áo tôi.
- Cậu bị điên rồi! – Tôi vừa nấc vừa nói, giọng đứt quãng.
- Tôi có bảo tôi bình thường đâu! – Cậu ta nói mà như cười.
Cứ thế, tôi khóc, cậu ta quỳ xuống bên cạnh và lau nước mắt cho tôi. Ôi cuộc đời. Muốn kiếm được một người sẵn sàng lau nước mắt cho mình không phải muốn mơ là có được…
***
Nước mắt em tuôn rơi, dạt dào trong tiếc nuối…
Nước mắt anh kín kẽ, ẩn giấu sau đôi môi….
Em thương anh bằng trời.
Anh yêu em bằng đất.
Ta yêu không hối hận, dù sẽ chẳng nên đôi…
(Kawi)
***
Để lại cậu nhóc bất bình thường ở bệnh viện sau khi đã khóc no nê, tôi lê từng bước về lại phòng trọ, trên tay đã lăm lăm cầm… cây rìu vác từ nhà của Sữa Chua. Chính xác là tôi đã mất chìa khóa và không thể nào vào nhà được nếu không phá khóa. Vì vậy tôi buộc lòng phải hy sinh chiếc ổ khóa đã gắn bó với tôi suốt một tháng trời. Nghĩ cũng tiếc!
Tất nhiên thằng nhóc Sữa Chua đanh đá như đàn bà và con nhỏ Cà Rem cũng lon ton đi theo tôi. Con nhỏ đang dụ khị để tôi về nhà nó ở nhưng tất nhiên là tôi từ chối. Tôi thích ở một mình thôi.
Sau một hồi người hô kẻ đập, cuối cùng ổ khóa thân thương cũng đã nằm dài trên đất trong tình trạng nát bấy. Thằng nhỏ Sữa Chua nhìn vậy nhưng cũng khỏe ra phết. Mở cửa vào phòng, trong giây lát, ba chúng tôi đứng ngẩn tò te…
Cái quái gì vậy nè?
Tin nổi không? Trong khi cửa ngoài bị khóa thì trong nhà, mọi thứ đồ đạc có giá trị của tôi đều bốc hơi. Chiếc laptop mới toanh trên bàn, cây đèn cảnh trị giá cả triệu bạc bên cạnh giường ngủ, cửa tủ thì bị mở toang và tôi chắc mẩm rằng số tiền tiết kiệm của tôi cũng đã sang tên chủ mới. Mọi thứ xảy đến quá bất ngờ làm tôi cứ thần người ra mà nhìn. Và mọi nghi vấn đã được giải đáp bằng hình ảnh khung cửa sổ mở toang với những dấu tích cạy cửa làm bằng chứng.
Mất chìa khóa. Bị trộm thăm. Số tôi đúng là quá “đỏ” mà!
Trong niềm uất hận khôn nguôi, tôi thu xếp đống áo quần và vật dụng còn lại rồi theo nhỏ Cà Rem về dinh. Trong hoàn cảnh hiện tại thì đó là giải pháp duy nhất. Tình hình khu vực này kém ổn định như vậy thì tôi cũng không thể tiếp tục ở đây được. Càng nghĩ lại càng sầu. Càng sầu thì lại càng muốn khóc…
Ây da! Đã đến lúc Tử Quân này phải sống mạnh mẽ như một quân tử rồi!
***
Nhà Cà Rem nằm tận trong hẻm sâu nên taxi phải dừng ngoài đường lớn để tôi tự đi vào. Ngõ hẻm gì mà không có một bóng đèn điện, tối om như hang động. Với đống đồ nặng trịch, tôi lè lưỡi bước từng bước chậm chạp theo sự chỉ đường của Sữa Chua. Cà Rem thì ghé ngang quầy sách nào đó mua mấy thứ linh tinh nên sẽ về sau.Thằng nhóc này không biết là ngây thơ hay cố tình mà lại vừa đi tung tăng vừa mút kẹo mút trong khi chị của bạn gái nó thì đang cong lưng với hai túi xách hai bên. Kiểu này thì đừng mong tôi đối xử thân thiện. Con trai gì mà…
Đột nhiên tôi phát hiện ra một điều lạ…
Tôi cảm giác hình như mình vừa làm rơi một thứ gì đó.
- Ê nhóc! – tôi gọi Sữa Chua
- Dạ? thằng nhóc ngoảnh mặt lai, miệng vẫn ngậm cây kẹo mút lấy mút để.
- Dừng lại đợi chị một lát.
Nói đoạn tôi đặt hai chiếc túi xuống đất, móc điện thoại trong túi quần và bật đèn pin có sẵn trong điện thoại. Lần mò theo chiều ngược lại, tôi căng mắt nhìn để xem thử mình có đánh rơi cái gì đó hay không…
Nền đất trống trơn theo từng bước dò mò mẫm của tôi…
Đang định quay lại để tiếp tục cuộc hành trình gian khổ, tôi khựng lại và suýt hét lên nếu không kìm nén kịp thời.
Oa oa! Đúng là tôi đã đánh rơi một thứ!
Một thứ!
Chiếc áo trong màu cà phê sữa đang nằm lù lù dưới đất. Ôi không! Tại sao tôi lại bất cẩn như vậy chứ? Từ nhỏ đến lớn tôi vẫn luôn bị mẹ mắng vì cái tội đểnh đoảng thiếu ý tứ. Lần này cũng vậy! Đây lại là chiếc mẹ mới mua cho nữa. Quá khổ với chính tôi! Nếu để thằng nhóc Sữa Chua nhìn thấy thì chỉ có nước đào đất mà chui xuống vì xấu hổ.
Nhanh như chớp, tôi cúi xuống cầm vội nó lên rồi cuộn lại.
Ngay lúc đó…
Một chiếc xe mô tô phân khối lớn không biết từ đâu chạy ào ra. Xoẹt ngang người tôi bằng một lực vô cùng lớn khiến tôi chao đảo ngã khuỵu xuống. Bụi bay đầy mắt khiến tôi phải đưa tay lên che lại. Mọi sự xảy ra trong tích tắc làm hồn vía tôi lao đao. Đến khi kịp mở mắt ra nhìn thì tôi tá hỏa khi chiếc áo trên tay đã không cánh mà bay. Đang định tìm lại để cất đi thì tôi nghẹn ngào tập hai khi thấy chiếc áo ấy đang bay phần phật cùng làn gió….
Thể loại gì đây? Nó bị mắc vào bánh sau chiếc xe phân khối lớn kia rồi!
Một sự việc thuộc dạng vô cùng hy hữu…
Một tình huống cười ra nước mắt…
Trong ánh đèn sau của chiếc xe khổng lồ đang chạy như bay trước mắt, tôi nhìn thấy rõ biển số xe tứ quý 8888 cùng chiếc áo thân yêu phất phơ không biết vì sao lại bị kẹt lại ở một bên của bánh sau. Ánh đèn khuất dần… khuất dần… và mất hút!
Gì thế chứ?
Trả cái áo lại cho tôi!