Khúc mưa tan - Chương III - Phần 10 chương 1

KHÚC MƯA TAN – Chương 3 – Phần cuối

- Alo!

- Chị à! Hi hi! Lấy chồng vui không? Bữa nay đừng bỏ nhà đi như thế nữa nha!

- Cái con nhỏ này. Cứ chọc chị hoài. Mà này, chị hỏi cái này xíu.

- Dạ?

- Biết thằng nhóc Sữa Chua lâu rồi mà chị vẫn chưa biết tên đi học của nó là gì.

- À! Nguyễn Mạnh Đức đó chị! Tên nghe hoành tráng bánh rán không? Hi hi… Em chả quen gọi nó là Đức, chỉ toàn gọi chồng và Sữa Chua thôi à.

- À ừ… Thôi chị làm việc đã nha. Có gì chị em mình tám sau nghen cưng!

- Dạ! Pipi chị yêu!

Con nhỏ tắt máy. Lòng tôi bỗng dưng cũng trĩu nặng theo. Gì thế này? Đức trong cuốn sách đó và Đức Sữa Chua có phải là một hay không? Còn tấm ảnh đó thì sao? Nhưng Cà Rem vẫn luôn nói rằng Sữa Chua là đứa rất tốt và chung tình. Tôi cũng thấy thế. Vậy thì tại sao lại xảy ra chuyện này?

Tôi trở về phòng làm việc với khá nhiều suy nghĩ và lo lắng. Định bụng là coi như không có chuyện gì xảy ra nhưng thật khó để làm như thế. Cà Rem là chị em tốt của tôi. Tôi không thể nhắm mắt ngồi nhìn con nhỏ đau khổ vì bị lừa dối khi mà tôi là người biết mọi chuyện được. Nhưng mà chừng ấy dữ kiện cũng chưa đủ để đi đến kết luận gì.

Thật là khó nghĩ quá…

***

Bữa cơm tối, cả gia đình chúng tôi lại quây quần bên nhau. Ở ngôi nhà này có một điều mà tôi rất thích là mọi thành viên đều cố gắng về đúng bữa ăn để có thể ăn cơm cùng nhau. Chồng tôi là giảng viên mới của một trường nghệ thuật, làm việc trong môi trường mang tính nghệ thuật và có nhiều mối quan hệ nhưng anh khá ngoan. Ngoan ở đây là không la cà hàng quán, không nhậu nhẹt và không đi chơi nhiều. Có lẽ vì mới cưới nên anh muốn gần tôi. Còn sau này thì cũng chưa nói trước được.

Hôm nay có thêm Luca ngồi ăn cùng. Cô ta thật là kỳ lạ. Từ ngoại hình cho đến tính cách. Những hành động cô ta làm tôi không tài nào hiểu được. Ngày trước lúc ở nhà tôi và làm việc cho công ty của ba tôi, Luca dù đã khá kỳ cục nhưng cũng chưa đến mức quá kỳ cục như bây giờ. Tính cách lúc đó của Luca còn khá ôn hòa và dễ gần ngoại trừ đầu tóc ngắn theo kiểu bên thấp bên cao mà ai nhìn vào cũng hốt hoảng. Bây giờ thì cô ta đã chịu để tóc dài, nhưng phong cách ăn mặc thì vẫn thế. Nhiều khi tôi không biết Luca là người xấu hay là người tốt nữa. Mỗi một hoàn cảnh cô ta lại có một bộ mặt khác. Lúc Luca làm gia đình tôi phá sản khi cung cấp bí mật của công ty ba tôi cho người khác thì tôi đã rất hận cô ta. Nhưng khi tôi biết chính cô ta là người cứu em tôi khỏi biển lửa thì nỗi căm ghét của tôi dành cho con người ấy lại nguôi ngoai đi. Thật là không biết đường nào mà lần.

- Bà ơi. Cháu có cái này muốn hỏi…

Tôi khá lúng túng khi bắt chuyện. Thực ra là tôi muốn hỏi về căn phòng bí ẩn ở đằng sau vườn. Bà là người sống lâu ở đây nên chắc là bà sẽ biết diều gì đó.

- Gì thế cháu?

Bà vẫn vui vẻ như mọi khi.

- Cái căn phòng…

- Thưa bà chủ, hồi sáng có điện thoại từ bên kia gọi về bảo rằng mọi chuyện có chút trục trặc nên bà chủ cần phải ra mặt ạ.

Câu nói chen ngang của Luca làm tôi đứng họng. Cái kiểu gì thế này nhỉ? Người khác đang nói mà sao lại chen ngang như thế chứ!

- Thế à? Lát tôi sẽ gọi. Còn cháu, cháu đang nói chuyện gì thế?

Bà ngoại trả lời Luca rồi quay sang hỏi lại tôi.

- À… cháu…

Tôi bỗng dưng ấp úng vì nhìn thấy cái trợn mắt ra hiệu của Luca. Ngày xưa lúc còn thân với nhau, cái trợn mắt đặc trưng vẫn là ám hiệu giữa hai chúng tôi. Có vẻ như Luca đang cố ngăn cản tôi hỏi bà.

- Ủa? Sao ấp úng thế cháu? Có gì thì cứ nói! Bà có mắng gì đâu nào!

Bà ngoại ra sức dỗ dành tôi.

- Dạ… Cháu muốn nói là… Căn phòng của chúng cháu có thể được thay giấy dán tường không ạ?

Tôi lúng búng vài câu đầu rồi cuối cùng cũng nghĩ ra cách chữa cháy.

- Bà tưởng gì… Ok thôi cháu yêu! Mai bà sẽ liên hệ bên công ty giấy dán tường để họ về thay. Mẫu mã màu sắc cho cháu lựa chọn!

Lúc nào tôi cũng thấy bà ngoại hứng khởi như thế. Vậy mà cũng có lúc bà tâm trạng ngồi khóc râm ran như lúc đó… Nghĩ lại bỗng dưng tôi thấy sợ sợ…

Bữa tối sau đó diễn ra như bình thường, riêng tôi và Luca thì chốc chốc lại nhìn sang nhau. Rốt cuộc là cô ta đang làm cái gì thế nhỉ?

***

Tôi và Phong Trần đã chính thức về lại cùng một… giường. Dù vẫn chưa hết giận chồng nhưng bây giờ tôi chẳng còn lý do gì để bắt anh ngủ dưới đất được nữa.

- Anh nằm ngủ thì nằm yên đó. Đừng có liều mạng xâm chiếm lãnh thổ. Em không tha cho đâu!

Tôi răn đe anh và đặt chiếc gối dài nằm chen giữa chúng tôi.

- Em cứ làm quá. Em nghĩ chồng em là hạng người đó à?

Phong Trần cau mày. Tôi thì mặc kệ. Anh có cau mày hay nổi giận thì tôi sẽ không bao giờ chịu lùi bước.

- Đàn ông mấy anh nguy hiểm lắm. Sơ hở một chút là coi như xong.

Tôi vòng tay và bắt đầu thuyết giảng.

- Thì mọi chuyện cũng đã xong rồi còn gì…

Phong Trần nói tuy nhỏ nhưng đủ để tôi nghe thấy toàn bộ. Và máu trong người tôi đã bắt đầu trào lên…

- Anh nói cái gì thế hả? Anh muốn thê thảm chứ không muốn tình cảm chứ gì? Á…

Tôi cứ thế hoa chân múa tay đánh đập chồng mình thậm tệ. Nói thế thì cũng hơi quá nhưng thực tình là lâu lâu anh cứ chơi một câu xóc óc như vậy làm tôi không tài nào có thể chịu đựng được. May cho Phong Trần là tôi thương anh nhiều quá nên đấm cú nào cú nấy cứ gọi là nhẹ hều. Chẳng chút thấm tháp gì.

- Anh ơi…

Tiếng gọi của Nhã Kiều và sự xuất hiện đột ngột của nó trong phòng tôi làm cả tôi và Phong Trần đang trong tình trạng hỗn chiến phải dừng lại ngay lập tức.

- Gì thế nhóc? Sao em vào mà không gõ cửa?

Phong Trần nhổm dậy và hỏi với thái độ trách móc.

- Em không có thói quen gõ cửa với lại cửa cũng đâu có khóa!

Tôi đến đỏ rần cả mặt khi nghe con nhỏ nói. Nó đang chơi khăm tôi đây mà. Đây là câu mà tôi đã từng nói với con nhỏ hôm bữa. Thật là không tài nào có thể thương nổi con bé này!

- Lại thế. Gọi anh có chuyện gì?

Phong Trần cũng chào thua với sự hống hách của em gái mình.

- Anh cho em mượn chị dâu một chút!

- Hả?

Nhã Kiều nói với vẻ mặt đầy mưu mô làm tôi nổi hết cả da gà.

Hiện tại thì tôi đang ở phòng của con nhỏ lắm chiêu trò. Trước khi chia tay Phong Trần sang đây thì tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý cho một cuộc tra tấn nào đó của nó. Thật quá là khổ mà. Vì sao cứ phải là tôi và phải là vào giờ này chứ!

- Gọi tôi sang đây có chuyện gì thế?

- Phải có việc cần mới mượn chị chứ!

- Gì?

- Yên tâm. Tôi không làm mất nhiều thời gian quý giá của đôi vợ chồng son đâu. Tôi chỉ muốn hỏi vài cái thôi à.

- Hừ. Hỏi gì hỏi lẹ đi!

- Cho tôi biết tất cả những thông tin về Nhân Mỹ cute. Sở thích, sở đoản, ngày sinh, nơi sinh, thành tích học tập, thành tích yêu đương, hoàn cảnh gia đình, tình trạng sức khỏe,… Chỉ có thế thôi!

- Hả?

Tôi đến lăn quay ra đất khi nghe yêu cầu từ phía cô em chồng. Nó làm như tôi là người yêu, à không, tôi là mẹ của Nhân Mỹ ấy. Đến tên đầy đủ của cậu ta là gì tôi còn không biết thì nói gì tới mấy thông tin mang đậm tính chất cá nhân như thế chứ!

- Cô rảnh quá ha! Làm sao tôi biết mấy cái đó được!

- Nếu không biết thì cô phải tìm cho tôi!

- Cái gì?

- Muốn chinh phục đối phương thì phải có thông tin về họ. Biết mình biết ta thì trăm trận trăm thắng mà!

- Thế tại sao không hỏi trực tiếp mà lại quay sang hành hạ tôi hả?

- Cậu ấy không chịu bắt máy của tôi. Tin nhắn cũng không trả lời.

Nói đến đó thì con bé bắt đầu nước mắt ngắn dài. Tôi ngán ngẩm chẳng biết nói làm sao nữa. Yêu đương cái kiểu gì mà kỳ cục thế nhỉ?

- Tôi chịu khoản này rồi đó. Tôi có thân thiết gì với Nhân Mỹ đâu mà biết.

- Tôi không biết. Nếu chị không giúp tôi thì tối nay tôi sẽ khóc cả đêm cho mà coi!

Tôi chẳng còn biết thế nào ngoài việc thở dài. Con nhỏ này chẳng giỏi cái gì, chỉ được mỗi việc nói được là làm được. Vì thế nên mỗi lần nó dọa nạt là tôi luôn phải thận trọng và phải nhún nhường. Ôi không. Lần này thì đúng thật là nó ép tôi vào đường cùng rồi.

Sau một hồi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng tôi cũng phải xài đến cách cùi bắp nhất. Chẳng có cái khổ nào bằng cái khổ nào. Cũng chẳng có cái xấu hổ nào bằng cái xấu hổ nào. Tội nghiệp thân tôi quá đi.

- Alo!

- Sao gọi vào giờ này?

Nhân Mỹ có vẻ rất ngạc nhiên khi thấy tôi chủ động gọi cho cậu ta, mà lại còn vào lúc nửa đêm nữa.

- Hix… Có chút chuyện…

- Gì thế?

- Cậu làm ơn giúp tôi chuyện này. Không là tối nay tôi sẽ không được ngủ yên!

- Rồi. Nói đi…

- Tôi hỏi cái gì thì cậu cứ trả lời là được. Đừng hỏi ngược lại.

- Ừm…

Bla bla…

Và rồi cuộc trò chuyện của chúng tôi với mục đích khai thác thông tin đã diễn ra trong âm thầm và lặng lẽ suốt gần nửa tiếng đồng hồ. Tôi thì nói, con nhỏ ngồi bên thì viết hí hoáy vào một cuốn sổ màu mè. Vì phải ở giữa làm trung gian nên tôi cũng đành nạp vào đầu một cơ số thông tin về cậu nhóc Nhân Mỹ. Có một điều khá kỳ lạ là Nhân Mỹ có rất nhiều thứ giống tôi. Tôi không ngờ là giữa tôi và cậu ta lại giống nhau nhiều đến thế. Từ món ăn, thức uống yêu thích đến thể loại nhạc, màu sắc,…

Cuối cùng thì cuộc hội thoại cũng đến hồi hạ màn. Tai tôi như ù đi còn miệng tôi thì ngoác cả ra vì phải nói quá nhiều.

- Thế là được rồi. Cám ơn cậu nhiều nhá.

- Rồi.

- Chúc ngủ ngon!

- Này. Khoan. Bị táo bón thì nên mua thuốc mà uống đi. Để lâu không hay đâu.

- Gì?

- Tắt máy đây.

Đầu dây bên kia rơi vào im lặng. Còn tôi thì cũng lặng người đi.

Xấu hổ!

Quá sức xấu hổ!

Làm sao cậu ta có thể? Có thể xúc phạm tôi thẳng thừng như thế chứ?

- Chị sao thế? Hồi tối ăn phải cái gì nên bị ngộ độc à?

Nhã Kiều vỗ vai tôi tỏ vẻ thắc mắc khi thấy tôi ngồi lặng thinh, người run lên và mặt thì đỏ bừng.

- Kệ tôi! Từ đây đừng có nhắc cái tên Nhân Mỹ trước mặt tôi nữa!

Tôi phát điên và hét toáng lên. Sau đó thì bỏ về phòng, mặc cho con nhỏ ngơ ngác như con tê giác vì không hiểu mô tê gì cả.

Nằm trên giường, bên cạnh là Phong Trần đã ngủ khò khò từ lúc nào, đầu óc tôi vẫn cứ căng ra vì tức giận. Tại sao cậu ta lại dám nói như thế? Ừ! Đúng là tôi bị táo bón đó! Nhưng mà việc này có liên quan gì tới cậu ta đâu mà lại nói như kiểu dạy dỗ vậy nhỉ? Mà làm sao Nhân Mỹ biết được chuyện này? Ngay cả chồng tôi đó còn không biết thì làm sao cậu ấy có thể…

Ôi không! Kiểu này thì làm sao mà lên trường rồi đối mặt với cái tên dở người đó đây? Sao tôi cứ cảm giác là mình cứ như bị lột trần trước mắt cậu ta thế nhỉ? Cái gì về tôi cậu ta cũng biết! Oa oa!

Vì quá xấu hổ và tức giận nên suốt cả tối hôm đó tôi không tài nào ngủ được. Trong khi ông chồng quý hóa thì ngủ say đến mức bị tôi đạp mấy cái mà vẫn chẳng biết trời trăng mây gió gì.

Thật là buồn quá đi!

***

Sáng.

Phong Trần giật bắn mình và suýt ngã lăn xuống đất khi nhìn thấy bộ dạng y chang một con cú đêm của tôi. Cũng phải thôi, suốt cả đêm qua tôi cứ căng mắt ếch ra và vò tóc vò tai thì làm sao không giống con cú được.

- Em sao thế? Mệt chỗ nào hả em? Đừng làm anh sợ!

Chồng tôi lo lắng vuốt lại mái tóc xồm như tổ quạ của tôi.

- Em không sao cả anh à…

Tôi nói như người mất hồn rồi bỏ vào phòng tắm. Hai chữ “táo bón” và “Nhân Mỹ” cứ xoay xoay trong đầu tôi.

Một buổi sáng chẳng vui vẻ chút nào!

Suốt cả quãng đường đi, Phong Trần chốc chốc cứ nhìn sang tôi hỏi han. Khổ thân cho anh, vì anh chẳng biết tôi đang gặp chuyện gì nên mới thế. Còn tôi thì dù rất muốn nói cho chồng mình nghe nhưng cũng đành phải ngậm miệng.

- Tối qua sao thế em? Hay là ngủ cùng với anh không quen?

Chồng tôi hỏi với vẻ mặt u sầu.

- Không! Dạ không! Làm gì có ạ!

Tôi hớt hơ hớt hải phủ nhận. Làm sao bây giờ? Chuyện thực tình đâu có liên quan gì đến anh mà tôi lại bắt anh phải trong tình trạng vừa lo lắng vừa thắc mắc như thế này. Thật là khó chịu quá!

Tới trường, thực tình là tôi không hề muốn bước xuống xe một chút nào cả. Nghĩ đến cảnh phải đối diện với Nhân Mỹ rồi ngồi nghe cậu ta chọc tức mà không thể nào cãi lại thì thật là bực mình.

Nhưng dù gì thì tôi cũng phải bước xuống và vào trường…

Nghĩ mà thấy đau lòng kinh khủng. Cho đến lúc này tôi vẫn không thể hiểu được tại vì sao Nhân Mỹ biết được tôi bị cái đó. Chẳng lẽ cậu nhóc này có khả năng siêu phàm khi đoán được bệnh?

Ôi tôi lại hoang tưởng nữa rồi…

Trước khi chào tạm biệt vợ, chồng tôi đã khẽ nắm lấy tay rồi, siết một cái khá mạnh rồi nói thì thầm:

- Có anh đây nè. Đừng lo lắng nữa nha.

Xong đâu đấy, Phong Trần lên xe, vẫy tay tạm biệt tôi rồi lái xe đi. Mắt tôi rưng rưng nhìn theo. Chồng thế mới gọi là chồng chứ. Cho dù không biết tôi đang gặp phải sự cố gì nhưng anh vẫn an ủi và động viên tôi hết mình. Hình như càng lúc sự lạnh lùng trong Phong Trần càng tan biến thì phải. Ít ra là đối với tôi…

Một chút hạnh phúc len lỏi trong lòng. Và có thể nó chính là lý do để tôi đủ can đảm hơn đối diện với cái sự thật phũ phàng là rằng: tôi đã bị Nhân Mỹ phát hiện ra căn bệnh đáng ghét của mình.

Không sao! Tôi không cần phải lo quá! Táo bón cũng chỉ là một bệnh thôi mà. Ok… Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Sẽ ổn thôi…

***

Đây là lần đầu tiên tôi tới trường với bộ dạng khá là lén lút. Bản thân tôi cũng không hiểu sao mình lại làm như thế nữa. Có lẽ nỗi xấu hổ và sợ hãi phải đối diện với cậu nhóc lắm chiêu đó khiến tôi thành ra nông nỗi này.

Phòng thư viện vẫn trống trơn, dạo này học sinh hình như đã lãng quên nơi này rồi thì phải. Tôi mệt mỏi cất cặp rồi ngồi phịch xuống ghế. Trong đầu đang dự tính những hành động và thái độ tiếp theo để đối phó với Nhân Mỹ. Kiểu gì cũng không được để thua cậu ta và bị cậu ta chọc quê. Nhất định là không thể!

Nhưng kỳ lạ thay, suốt cả buổi sáng hôm ấy tôi không thấy bóng dáng của cậu nhóc. Thường ngày thì tầm khoảng tám giờ đã thấy cái bản mặt khó ưa của Nhân Mỹ lượn lờ trước mắt tôi. Không hiểu sao hôm nay sự kiện đó lại không xảy ra.

Có lẽ nào cậu ta đã chán cái trò này và không muốn chơi nữa? Nếu thế thật thì quá mừng cho tôi! Thế là bao nhiêu lo lắng gom góp từ tối qua đến bây giờ có thể xả ra được rồi. Đúng là cái cảm giác bị ai đó phát hiện ra nhược điểm rất là khó chịu và bất an. Tốt nhất là đừng làm chuyện xấu để khỏi phải cắn rứt và lo lắng. Tôi chỉ mới chịu đựng cái cảm giác kinh khủng đó từ tối qua tới sáng nay thôi mà đã thấy người mềm nhũn đi, không còn tí hơi nào. Đợt này xong tôi nhất quyết sẽ trị dứt điểm chứng bệnh đáng ghét của mình. Phải quyết tâm!

Tôi vừa nghĩ ngợi lung tung vừa khua tay múa chân loạn xạ trong phòng. Và sự xuất hiện bất thình lình của cô Thi làm tôi suýt nữa thì ngã lăn quay xuống đất.

Không có cái xấu hổ nào bằng cái xấu hổ nào…

- Hôm nay em có vẻ vui nhỉ?

Vẫn như mọi hôm, cô ấy lại cười hiền chào tôi.

- Dạ. Một chút thôi ạ.

Tôi bẽn lẽn trả lời, tay thì đưa lên đầu cào cấu. Dù lớn rồi nhưng mỗi khi đối diện với giáo viên thì tôi lại hành động như thế trong trường hợp mình vừa làm sai điều gì đó.

- Mà cô ơi!

- Ừm?

- Em Nhân Mỹ sao hôm nay không đi học ạ?

Tôi hỏi mà chẳng biết vì sao mình lại hỏi. Có lẽ vì tôi quá tò mò chuyện cậu nhóc không tới phá đám tôi. Dù gì thì cũng nên hỏi thăm cho phải lẽ.

- Nó bị ốm em à. Thằng bé hay bị ốm vặt lắm. Sốt cao từ hôm qua tới giờ mà vẫn không chịu uống thuốc.

- Dạ?

- Thôi cô lên lớp đây. Sắp muộn rồi. Chào em nha.

Tôi chào cô giáo mà lòng thì cứ thấy thấp thỏm. Bỗng tôi nhớ lại tối qua mình đã hành hạ cậu nhóc gần nửa tiếng đồng hồ. Nếu cậu ta sốt thì sao không nói cho tôi biết nhỉ? Tự nhiên biến tôi trở thành người ác độc.

Mà cũng thấy lo lo…

***

Sau bữa trưa. Tôi kéo Nhã Kiều vào phòng và thông báo cho con nhỏ chuyện Nhân Mỹ bị ốm. Dù gì tôi cũng muốn tác hợp cho hai đứa nó. Nhã Kiều nhìn vậy nhưng cũng là người tình cảm. Nó và Nhân Mỹ lại điên điên khùng khùng với nhau nên nếu cố gắng chút nữa là sẽ hợp.

- Gì cơ? Cậu ấy bị ốm à? Lại còn sốt cao nữa?

Con nhỏ sau khi nghe tôi nói thầm thì thì bỗng nhiên hét dựng lên làm tôi bịt miệng không kịp.

- Cái con bé này. Im lặng đi! Tự nhiên hét lên thế à!

- Hix… Chị dẫn tôi tới thăm cậu ấy đi. Sao Nhân Mỹ cute của tôi lại bị ốm cơ chứ?

Câu nói của Nhã Kiều làm tôi giật mình. Tôi quên mất là mình không biết số nhà cậu nhóc.

- Hình như tôi không biết nhà của cậu ta…

- Cái gì cơ?

Con nhỏ một lần nữa lại hét toáng lên. Cũng may là mọi người trong nhà thích nghi được với cái sự dở người của nó nên cũng không quan tâm lắm. Rõ khổ tâm.

- Sao tối qua cô không hỏi, giờ lại trách tôi hả?

Một chút bực mình, tôi cũng gào lên, tất nhiên tiếng gào của tôi khá… nhỏ nhẹ.

- Em quên mất…

Mỗi khi con nhỏ nói bằng giọng mít ướt như thế này thì tôi lại sợ. Dấu hiệu cho thấy nó sắp khóc. Thật là nan giải với mấy đứa trẻ chưa lớn này.

Mà khoan đã, hình như tôi đã quên một điều gì đó…

- Chị gọi điện thoại cho cậu ấy rồi hỏi địa chỉ đi!

Những lời đề nghị của con bé lúc nào cũng đáng sợ. Người ta đang đau nằm vật ra thế mà nó lại bảo tôi gọi điện thoại hỏi địa chỉ nhà để tới thăm.

- Bình tĩnh đi. Tôi nhớ rồi. Haizz…

Thật may mắn là nhờ sự léo nhéo của Nhã Kiều mà tôi nhớ ra một chi tiết là cách đây một thời gian tôi đã chạy xe máy điện và chở cậu nhóc về nhà sau khi bị lừa chạy quanh thành phố. Căn nhà đó cũng không khó tìm lắm. Con bé Nhã Kiều vẫn vẫn còn hên chán.

Thế là chiều hôm đó tôi chạy xe chở Nhã Kiều tới nhà Nhân Mỹ. Tất nhiên là tôi chỉ thả con nhỏ đứng trước cổng cùng với đống bánh sữa trên tay nó rồi về. Gì chứ tôi không đủ dũng khí để đối diện với cậu ta. Nhất là khi trong đau ốm Nhân Mỹ vẫn cố gắng trêu tức tôi bằng được.

- Vào nhà người ta thì đừng có quậy phá hay làm điều gì không phải nghe chưa!

Tôi dặn dò con nhỏ trong khi nó thì cứ háo hức nhìn vào trong như sắp tìm được báu vật.

- Rồi! Tôi biết rồi! Lát tôi gọi chị tới đón nhá!

Con bé tí tởn xua xua tay như đuổi tôi về. Không biết lúc nào nó mới chấm dứt cái việc coi tôi như osin đây nhỉ?

***

Nếu hỏi tôi công việc nhà nào khiến tôi yêu thích nhất thì chắc chắn tôi sẽ trả lời ngay rằng đó là rửa chén! Vì mỗi lần đứng rửa chén tôi lại như đi vào không gian riêng của chính mình. Được suy ngẫm, được nhớ nhung về tất cả những thứ tôi muốn và còn có thể cảm nhận được sự biến chuyển của thời gian.

Lúc này đây, với miếng mút rửa chén trên tay, tôi lại vui vẻ bắt tay vào công việc yêu thích của mình. Chén bát nhà ngoại chồng tôi rất đẹp nên tôi càng thích rửa cho chúng sạch sẽ.

Đang say sưa kỳ cọ những chiếc bát màu hoa cà và ngâm nga mấy câu hát vu vơ, tôi giật mình khi lại thấy Luca bước ra sau nhà qua cửa sổ trước mặt. Lần nào cũng vậy, trước khi vào nhà tôi thì cô ta lại ra sau đó. Và nếu tôi không nhầm thì chắc chắn địa điểm cô ta dừng chân chính là căn phòng bí ẩn.

Để lại đống chén bát đầy xà phòng, tôi chạy theo Luca. Bằng mọi giá hôm nay tôi phải hỏi cho ra lẽ tất cả những gì bấy lâu nay tôi thắc mắc.

Một chút sợ hãi đã làm tôi phải rón rén theo sau cô ta. Giống như lần trước, Luca đứng trước cánh cửa của căn phòng bí ẩn, ngó nghiêng xung quanh rồi bắt đầu lấy trong bọc áo ra một chùm chìa khóa. Phải mất một vài giây thì Luca mới chọn ra được chìa khóa phù hợp. Tôi đứng lặng sau bức tường và nhìn chăm chú. Và bỗng dưng trong đầu tôi nảy ra suy nghĩ: “Tại sao mình lại không đột nhập vào trong đó với cô ta luôn nhỉ?”

Hít thở thật sâu, tôi chạy theo, một cách khẽ khàng và kín đáo nhất có thể. Ngay khi Luca mở cửa và bước vào trong thì tôi cũng ào chạy tới, bay vào trong căn phòng bí ẩn một cách nhanh chóng. Luca ngỡ ngàng khi nhìn thấy tôi. Một cái nhíu mày đầy khó chịu, Luca nói rít lên:

- Cô điên à? Đi ra mau!

- Không! Tôi cần phải biết trong này có gì!

Tôi ngang bướng cãi lại. Mắt tranh thủ ngó nghiêng xung quanh. Mọi thứ vẫn mờ ảo như lần trước tôi nhìn trộm vào.

- Tôi đã bảo là cô đi ra đi!

Luca tiếp tục rít lên và ngẩng đầu nhìn lên trần nhà như tìm kiếm một điều gì đó.

- Thật may là chưa vào tầm ngắm của nó. Cô! Đứng yên đó và bước ra ngoài! Nhanh lên! Đừng bước thêm bất kỳ một bước nào nữa. Nếu không tôi không đảm bảo an toàn cho cô đâu.

Thái độ nghiêm trọng và khẩn trương của Luca làm tôi khẽ rùng mình. Không biết tôi có phải là đứa dễ tin lời người khác hay không nhưng mỗi lần nghe cô ta nói là tôi lại tin răm rắp. Bằng chứng là lúc này đây tôi đã dợm bước lui sau. Có chăng là vì ánh mắt của Luca quá sức đáng sợ!

Sau một hồi dùng hết sức để đẩy tôi ra ngoài và khóa chặt cửa phòng lại, Luca vừa thở mạnh vừa nói:

- Đừng bao giờ liều mạng tới gần căn phòng này. Cô sẽ không tìm được điều gì mà chỉ làm bản thân tổn thương mà thôi!

Tôi giương đôi mắt chứng tỏ độ ngây thơ một trăm phần trăm vì không hiểu những gì mà cô ta nói.

Vài giây đắn đo, tôi mạnh dạn đưa ra đề nghị:

- Nếu cô không muốn tôi vào đây thì cô phải nói cho tôi biết.

Luca đưa đôi mắt đầy bí ẩn nhìn tôi:

- Điều gì?

- Về tất cả!

Cô ta không vội trả lời, chỉ nhìn xuống đất hồi lâu rồi thở dài một lượt. Có vẻ như Luca có quá nhiều bí mật không thể nói cho người khác biết. Sự dồn nén bức bách đã làm cô ta già đi rất nhiều so với ngày xưa. Nhất là đôi mắt đã nhăn nheo lại ở phía đuôi vì đã phải cau mày lo lắng quá nhiều.

- Tôi nghĩ rằng cô đừng nên tò mò nữa.

- Vì sao?

- Vì sự thật sẽ giết chết trái tim nhỏ bé của cô.

- Là sao?

- Trong chuyện này, cô sẽ là người đau khổ nhất nếu mọi thứ được sáng tỏ.

- Cô càng nói tôi càng không hiểu chuyện gì. Tôi cần phải biết vì sao công ty của ba tôi bị sụp đổ…

- Vì ba cô đáng phải bị như thế! Ông ta là kẻ phản bội!

Sự xúc động đột ngột của của Luca làm tôi hơi khớp. Nhìn thái độ của cô ta cứ như là ba tôi đã mắc phải một sai lầm gì đó to lớn lắm. Đúng là đã ăn cắp lại còn la làng, chính cô ta mới là người đưa gia đình tôi vào nông nỗi này, phản bội ba tôi và cướp đi bé Trinh. Vậy mà lúc này cô ta dám nói những lời như thế. Thật không thể nào chấp nhận được.

- Lần cuối tôi nhắc nhở cô hai điều, một là đừng bao giờ tới gần căn phòng này và có ý định bước vào trong đó. Hai là không được hỏi về bà chủ bất kỳ điều gì liên quan đến căn phòng này và những chuyện riêng tư của bà. Chỉ cần như thế cô sẽ được an toàn.

Luca nói một mạch rồi bỏ đi. Ai cần cô ta quan tâm tôi chứ? Chính cô ta đã lấy đi hạnh phúc của tôi mà bây giờ lại nói như thể cô ta làm tất cả chỉ để vì tôi ấy. Nực cười!

- Tại sao cô lại cứu bé Trinh? Giờ nó ở đâu?

Câu hỏi của tôi làm Luca dừng lại. Tôi để ý thấy hai tay cô ta nắm chặt, dường như đang cố dồn nén điều gì đó.

- Con bé vẫn đang sống rất tốt!

Và đó là câu nói cuối cùng mà tôi được nghe từ phía Luca. Vì từ giây phút đó cho đến vài tháng sau chưa một lần tôi gặp lại con người kỳ lạ ấy.

Sự biến mất của cô ta như một nhát dao đâm vào tim tôi khi tôi biết rằng bé Trinh thân yêu đang nằm trong tay Luca và đang ở một nơi nào đó trên thế giới này. Ấy thế mà tôi chẳng thể nào tìm được bé. Thật là khó chịu và đau khổ…

Trở về với thời điểm hiện tại, Luca biến mất, bỏ lại tôi đứng ngơ ngẩn một mình và những lời văng vẳng mà cô ta nói bên tai tôi. Bỗng dưng tôi thấy sợ sợ bà ngoại chồng. Thái độ của Luca làm tôi có cảm giác ấy.

Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây?