Mộng đẹp Tuyền Cơ - Phiên ngoại 4
Phiên ngoại 4: Nguyện tu vì duyên nợ ở kiếp sau
Mặc dù Đại ma vương hay nói dối mà mà mặt không đổi sắc, nhiều lần phủ nhận, thế nhưng, nhưng trong lòng rùa đen nhỏ khá rõ, Đại ma vương luôn nuôi mình như nuôi sủng vật.
Ngoài miệng thì luôn muốn kháng nghị, nhưng nàng cảm thấy kỳ thật cũng không có gì là...
Sủng vật cũng có rất nhiều loại, cấp bậc hơi thấp thì gọi là đồ chơi, chủ yếu là nuôi để giải sầu, lúc rảnh cũng có cái để mà tiêu khiển, có việc thì ném sang một bên, ngày nào đó không thích thì có thể tiện tay vứt bỏ hoặc là mang đi tặng, tỉ như mấy bà phu nhân tiểu thiếp với ca cơ mà lúc trước Đại ma vương nuôi ở hậu viện.
Còn sủng vật cấp cao ư? Thì cũng khá phiền toái.
Trước hết, lòng tự trọng của bọn nó rất cao, lòng chiếm giữ rất mạnh, nếu đã nuôi nó rồi mà còn muốn nuôi thêm sủng vật khác, hừ hừ! Ta đây chẳng thèm để cho ngươi nuôi!
Cho nên Đại ma vương bắt đầu định lừa gạt rùa đen nhỏ, thất bại liên tiếp.
Thứ hai, bọn nó không thích bị mặc sức bài trí giỡn cợt, bọn nó rất thích mang thù, bài trí giỡn cợt quá, thì đừng có mong ăn được trái ngon.
Cho nên vị Đại ma vương nào đó lần thứ hai đích thân lừa rùa đen nhỏ về nhà, giữa chừng mới phát hiện lừa phải con ba ba đeo mác giả.
Thứ ba, bọn nó tồn tại không phải vì để lấy lòng chủ nhân, mà hoàn toàn ngược lại, chủ nhân còn phải thường xuyên lấy lòng phục dịch sủng vật đáng yêu của nhà hắn.
Cho nên, Đại ma vương từ một người cuồng tự đại không thích dụ dỗ phụ nữ không phục dịch người khác, biến thành một tình nhân siêu cấp quen nếp dỗ ngọt rùa đen nhỏ, chăm sóc rùa đen nhỏ mỗi ngày.
Thứ tư, bọn nó cũng không lo không có ai nuôi dưỡng quý trọng, người muốn nhận nuôi rất nhiều. Lùi một vạn bước mà nói, cho dù không có ai nuôi, năng lực sinh tồn của bọn nó cũng rất mạnh, rời khỏi chủ nhân cũng ăn thơm uống lạc.
Cho nên Đại ma vương phải chú ý đối phó với tính cách và thói quen này của rùa đen nhỏ. Để tránh phải không cẩn thận mà đắc tội với nó. Nó sẽ không chút do dự mà bỏ nhà trốn đi. Rồi không tìm lại được nữa.
Thứ năm...
Chắc sẽ có rất nhiều người lấy làm kỳ quái. Khó nuôi như vậy. Sao lại còn muốn cướp về nuôi chứ?
Câu hỏi này phải nên hỏi chủ nhân của sủng vật... Dù sao Đại ma vương cũng là người có thú vui này. Nuôi một đời cũng không đủ. Tốt nhất là có thể nuôi thêm mấy đời nữa.
Ai dám tranh với hắn. Hừ hừ! Tự nghĩ xem mình có mấy cái mạng nhỏ trước đi rồi nói sau.
“Rùa đen nhỏ, thức dậy ăn này.”
Cách lớp chăn mềm mại, trên mông của rùa đen nhỏ bỗng bị vỗ một cái không nhẹ cũng không nặng, uể oải ló đầu ra khỏi chăn, đánh ngáp nói: “Ăn cái gì hả!”
“Thức dậy rồi biết...” Đại ma vương thuận tay sờ sờ đầu của nàng. Rồi đưa tay kéo chăn, lôi nàng ra.
Chăn mới vừa kéo được một góc, rùa đen nhỏ bỗng nhiên nhớ tới trên người mình trống trơn không mặc gì, vội vàng lấy tay túm chăn lại, đỏ mặt nói: “Huynh... huynh ra ngoài trước đi đã, ta sẽ ra ngay thôi.”
Sáng hôm nay đang mơ mơ màng màng bị Đại ma vương mới đi luyện công trở về hung hăng ăn hết một hồi, bây giờ trên người còn hơi ê ẩm, cái tên háo sắc kia, vén chăn ra không dám đảm bảo hắn sẽ lại không lấy cớ là kìm lòng không đậu. Rồi lại ăn thêm chút nữa, cẩn thận là tốt nhất.
“Trên người nàng có chỗ nào mà ta chưa thấy hả...” Đại ma vương trước khi đi còn không quên xấu xa trêu đùa rùa đen nhỏ đang rụt đầu trên giường.
Rõ là hư hỏng!
Rùa đen nhỏ thấy hắn đã đi ra cửa, mới chậm rãi kéo chăn ra đứng dậy rửa mặt chải đầu mặc quần áo.
Lúc này hai người đang ở Thanh Tùng sơn chỗ Đại ma vương học võ luyện công trước kia. Không mang người hầu theo cạnh, chỗ ở cũng không giống với trang viên biệt viện xa hoa hồi trước.
Hai tiểu viện vô cùng đơn sơ, ngói xanh tường trắng xây ở trên chóp núi, chỉ có một gã lão bộc gọi Trần bá ở đây trông coi.
Chiều hôm qua Trần bá đã bị Đại ma vương phái xuống dưới chân núi mua một ít vật dụng hằng ngày và nguyên liệu nấu ăn, lúc này ở trên núi cũng chỉ còn mỗi hai người bọn họ.
Người này đến nấu cơm cũng không biết, giữa trưa ăn gì? Ngàn vạn lần đừng nói là lương khô đấy!
Từ khi bị Nhạc Nghịch bắt tới làm “người động núi” mấy ngày, rùa đen nhỏ chỉ cần thấy lương khô là muốn buồn nôn khó chịu.
May mà bữa trưa ăn cháo, bỏ thêm hạt sen, táo đỏ và một ít vật liệu. Mùi vị khá được, với lại cũng không giống như là cháo để qua đêm rồi hâm nóng lại, ngược lại như mới nấu xong không lâu.
Rùa đen nhỏ húp hai muỗng, xoa dịu cái dạ dày trống không, quay đầu sang bắt gặp ánh mắt của Đại ma vương đang nhìn nàng có hơi chút kỳ lạ.
“Sao thế?” Rùa đen nhỏ hỏi, chẳng lẽ mình rửa mặt chải đầu vội quá nên trên mặt có dính thứ gì đó sao?
“Không có gì, mùi vị cháo thế nào?”
“Không tệ lắm, Trần bá đã về rồi à? Nhanh thế!”
Đại ma vương mang theo nàng thi triển khinh công lên núi cũng mất hết mấy canh giờ, chẳng lẽ Trần bá cũng là một cao thủ? Mới xuống núi mua đồ đây mà đã về tới rồi? Nhìn không ra đó!
“Trần bá chắc có lẽ đến chạng vạng mới về đến. Cháo, là do ta nấu.” Vẻ mặt Đại ma vương khá ung dung ném ra một quả bom.
Rùa đen nhỏ thiếu chút nữa định ngoáy ngoáy lỗ tai xem có phải mình đã nghe lầm chăng!
Dùng ánh mắt kính sợ nhìn bát cháo trước mặt, lại dùng ánh mắt kính ngưỡng đánh giá Đại ma vương, cuối cùng thành tâm thành ý để ca ngợi nói: “Huynh quả là rất lợi hại!”
Đại ma vương mà đi nấu cháo ư?! Rùa đen nhỏ cảm thấy quả là thần kỳ!
Trên gương mặt Đại ma vương thật hiếm có lại hiện lên tí vẻ có thể được coi là “ngượng ngùng”.
Rùa đen nhỏ lại cúi đầu húp thêm một ngụm, ánh mắt nóng nóng bỗng dưng xúc động muốn khóc, cháo thật sự ăn rất ngon! Sao mới nãy mình lại không biết thưởng thức mà cảm thấy bình thường chứ?
Đại ma vương biết nàng thập phần cảm mạo với lương khô, cho nên mới đích thân xuống bếp nấu cho nàng ăn, hắn đã từng là một vị vua, một hậu duệ quý tộc lúc này cũng quen được người khác cung kính hầu hạ. Thế nhưng lại vì mình mà bỏ nghề nấu canh...
Tuyền Cơ nghĩ nghĩ. Nhịn không được buông bát xuống bổ nhào vào trong lòng Đại ma vương nói: “Huynh đối với muội thật tốt!”
“Ta chỉ có một thê tử là nàng, không đối xử tốt với nàng thì đối xử tốt với ai?” Đại ma vương ôm nàng cười nói.
Dùng sức cọ cọ vào người Đại ma vương. Rùa đen nhỏ cảm thấy vận khí của mình quả thật là tốt đến cực điểm, lão công mình ra phòng khách, vào phòng bếp thế mà lại có thể để cho mình đụng phải! (Mặc dù chỉ có nồi cháo, nhưng vui lòng tự hiểu là tình nhân trong mắt rùa đen nhỏ hóa Tây Thi...)
Vì để báo đáp lại sự vất vả của Đại ma vương, rùa đen nhỏ đặc biệt nịnh nọt ăn hết ba bát cháo, ăn mãi cho đến no chán ngán mới chịu buông bát xuống đến cạnh Đại ma vương làm nũng.
Vừa lúc hai người đang ở trong thế giới riêng của mình nói chuyện yêu đương, Đại ma vương bắt đầu bóng gió hỏi rùa đen nhỏ mấy ngày sống cuộc sống “người động núi” rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Rùa đen nhỏ là của hắn, cho dù có là người chết, cũng không cho phép chia sẻ dù một chút vị trí trong lòng rùa đen nhỏ với hắn!
Ngày đó lúc cứu được rùa đen nhỏ ra, hắn phát hiện thái độ của nàng đối với Nhạc Nghịch dường như có chút thay đổi, hắn tuyệt đối tin tưởng bảo bối mà hắn trăm cay nghìn đắng mới lừa tới tay sẽ không di tình biệt luyến, nhưng chắc chắn Nhạc Nghịch đã làm chuyện gì đó khiến nàng cảm động.
Lúc này rùa đen nhỏ tâm tình đang tốt, bụng đang ăn no, vì thế không nghĩ nhiều bèn kể hết từ đầu chí cuối chuyện đã xảy ra ngày đó trong sơn động cho Đại ma vương.
“Nhạc Nghịch muốn kiếp sau nàng ở cạnh hắn. Nàng đáp ứng rồi sao?” Trong giọng nói của Đại ma vương rõ ràng có hơi kìm nén, làm cho rùa đen nhỏ rốt cuộc cũng nhớ ra mình đã nói ngốc cái gì.
“A, ừ, hắn sắp chết, muội... muội...” Ôi ngu thật! Đại ma vương bỗng dưng tốt thế, hóa ra là muốn tính kế dụ nàng khai. Hu hu hu! Nàng quả là ngu chết đi được!
Mấy ngày nay chuyện sống người động núi, giữa hai người vẫn là một điều cấm kỵ, rùa đen nhỏ sau khi bị Nhạc Nghịch nhốt trong sơn động tịch mịch đáng sợ ba ngày, sống không bằng chết, sau khi rời khỏi sơn động suốt nửa năm trời đều sợ tối sợ một mình.
Đại ma vương tốn không ít tâm tư làm bạn che chở, mới có thể từ từ giúp nàng khôi phục lại bình thường, vì sợ kích thích đến nàng, Đại ma vương cùng với người bên cạnh nàng không bao giờ dám nhắc đến chuyện ngày đó. Hôm nay chắc là Đại ma vương cũng không nhẫn được nữa, cho nên mới thay đổi biện pháp lừa nàng nói.
Vốn kể cũng đã kể rồi, sao lại còn bắt phải kể rõ ràng nữa chứ? Được rồi! Lúc này Đại ma vương rất tức giận. Còn chưa biết hậu quả nghiêm trọng thế nào nữa.
Rùa rụt rè lắc lắc cánh tay của Đại ma vương, dụi vào lồng ngực hắn thanh minh nói: “Ta chỉ thuận miệng đồng ý thôi mà, cũng không nhất thiết phải thực hiện mà... Hơn nữa kiếp này Nhạc Nghịch làm nhiều chuyện xấu như vậy. Không biết phải luân hồi đến mấy đời mới có thể làm người tiếp, đến lúc đó hắn cũng không còn nhớ chuyện này nữa! Cho dù hắn có lập tức đi đầu thai làm người đi chăng nữa, ngộ nhỡ kiếp sau ta với hắn đều là nam hoặc đều là nữ thì sao? Hắn cũng không có cơ hội! Còn nữa, nói không chừng kiếp sau còn có huynh trông coi ta mà...”
Rùa huyên thuyên lôi ra một đống hứa hẹn không khả thi thực hiện hoặc lý do không xâm hại đến “quyền lợi” của Đại ma vương, rốt cuộc chỉ đổi lại từ Đại ma vương một tiếng hừ lạnh.
Cơn tức còn chưa tiêu nữa sao... Rùa đen nhỏ bèn thay đổi sách lược.
“Hu hu hu, những ngày đó một mình muội đợi ở trong sơn động có biết bao sợ hãi, huynh làm sao hiểu được! Trong động còn có hai cái thi thể, vừa tối vừa lạnh, một mình muội trơ trọi ngày nào cũng phải ăn mấy thứ lương khô khó ăn đến chết đó. Uống nước lạnh để chờ có người phát hiện rồi đến cứu muội... Nếu không vì nhớ huynh, muội còn thật muốn đến cửa động nhảy xuống dưới luôn cho xong... Hu hu hu, bây giờ huynh còn bắt nạt muội!”
Mặc dù là thủ đoạn đánh lạc hướng, nhưng rùa đen nhỏ nhớ tới mấy ngày khủng bố đó, vẫn không nhịn được run rẩy cả người.
Đó là cơn ác mộng thứ hai trong cuộc đời nàng! Đại ma vương thấy rùa đen nhỏ không ổn, dù biết quỷ kế nhỏ của nàng, nhưng cuối cùng cảm xúc đau lòng cho nàng vẫn chiếm lợi thế, đành phải cố nén cơn tức giận, nhẹ nhàng vỗ vỗ an ủi rùa đen nhỏ đang hoảng hốt.
Một hồi phong ba không lớn không nhỏ cứ như vậy tạm thời được hóa giải.
Buổi tối Trần bá quay về. Mang theo một đống lớn đồ dùng hằng ngày cùng với rau quả thịt cá tươi ngon vân vân, ước chừng chất cả một xe.
Rùa đen nhỏ có qua có lại, tự mình xuống bếp nấu cơm chiều cho Đại ma vương, thức ăn đòi hỏi độ tinh xảo cao nàng làm không được, nhưng vài món ăn bình thường, nàng vẫn có chút tài năng.
Hai người thành thân đã lâu, đây vẫn là lần đầu tiên Đại ma vương lại được ăn đồ ăn do chính tay rùa đen nhỏ làm, tự nhiên thấy ngon miệng, ngọt thấu tâm can. Chút ít không thoải mái lúc trưa cũng tạm thời quăng ra sau đầu.
Trong núi hết sức đơn sơ. Công chuyện đa phần đều phải tự mình làm. Rùa đen nhỏ có hơi không quen, nhưng Đại ma vương có vẻ thích ứng khá tốt.
Lúc này rùa mới nghĩ đến. Năm đó lúc Đại ma vương học võ luyện công ở đây, có lẽ là đã từng làm quen với sinh hoạt nơi này.
Nhọc cho mình còn tưởng đâu hắn là một người quen được hầu hạ, ngày nào đó thiếu thái giám tôi tớ bên người sẽ cảm thấy khó chịu, hóa ra là mình đã coi thường hắn quá rồi.
Hì hì, nói không chừng Đại ma vương chẳng những biết nấu cháo, mà còn có thể làm vài món ăn nữa, hôm nào nhất định phải bắt hắn làm cơm cho nàng ăn mới được!
Ngày nhanh chóng trôi qua, chuyện thuận miệng đồng ý với Nhạc Nghịch ở kiếp sau, hình như cứ vậy mà bị lãng quên.
Mấy tháng sau xuống núi, rùa đen nhỏ ngạc nhiên phát hiện, Đại ma vương đích thân chỉ đạo lấy hết sản nghiệp khổng lồ của Trầm thị ra làm từ thiện.
Đại ma vương bỏ ác theo thiện đương nhiên là chuyện tốt, nhưng bỗng nhiên lại thay đổi lớn vậy, khiến cho rùa đen nhỏ hoài nghi, đừng nói là hắn lại có “ý đồ gây rối” gì nữa đi, bất quá có hỏi thế nào, Đại ma vương cũng chỉ cười cười không đáp, vì thế dần dần nàng cũng không để ở trong lòng.
Mãi cho đến rất nhiều rất nhiều năm sau, bọn họ dắt tay nhau tới địa phủ, nghe Đại ma vương lấy công đức làm khi còn sống ra cò kè mặc cả với quỷ sai, yêu cầu kiếp sau được cùng nàng đầu thai làm người, rồi làm phu thê, nàng mới giật mình chợt hiểu, hóa ra Đại ma vương vẫn ghi nhớ những lời nàng nói.
Nhạc Nghịch không phải người tốt, Đại ma vương tự vấn cũng không phải!
“Ta nguyện dùng công đức nửa đời, đổi lấy duyên phận kiếp sau với nàng... Cho nên rùa đen nhỏ của ta, hãy đồng ý với ta kiếp sau nàng phải gặp ta rồi cùng yêu nhau làm bạn đến già... được không?”