Mắt mèo - Chương 18 - 19
Chương 18
Vũ Nhi chậm rãi trở về ngôi nhà đen, cô ngẩng đầu nhìn mái nhà màu đen và bầu trời màu xám, một tia nắng ráng chiều xé tan đám mây hướng Tây, phát ra ánh sáng màu vàng. Cô đến trước cửa, đang định ấn chuông thì cửa đã tự mở ra, Diệp Tiêu và Đồng Niên bước đến, khiến cô trở tay không kịp, vội lùi lại phía sau.
“Vũ Nhi, chào em!” Diệp Tiêu mỉm cười với cô.
“Chào anh!”
Đồng Niên đứng bên cạnh nói: “Vũ Nhi, em đừng lo, anh Diệp Tiêu đến để điều tra một vụ án cũ, không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta chỉ cần hợp tác với anh ấy là được.”
Vũ Nhi gật đầu nói: “Anh Diệp Tiêu, anh ở lại ăn cơm nhé?”
Diệp Tiêu trả lời: “Không cần đâu, anh còn phải trở về sở.”
“Vậy để em tiễn anh.” Sau đó Vũ Nhi nhìn Đồng Niên.
Đồng Niên không thể hiện điều gì, gật đầu: “Được, Vũ Nhi, em tiễn anh Diệp Tiêu đi.”
“Không cần tiễn đâu, xe của anh đỗ ngay đầu đường. Vũ Nhi, trông em thần sắc có vẻ không được khỏe lắm, có phải là công việc quá bận không? Thôi vào nhà nghỉ ngơi đi! Anh đi đây, tạm biệt!” Nói xong, Diệp Tiêu bước đi.
Vũ Nhi đứng ở cổng, nhìn bóng dáng Diệp Tiêu khuất dần, sau đó hỏi Đồng Niên: “Các anh đã nói những gì?”
“Mình đi vào rồi nói sau.”
Trở vào phòng khách, Đồng Niên nói cho Vũ Nhi biết nguyên nhân cuộc viếng thăm của Diệp Tiêu, anh còn thêm thắt nhiều thứ theo sự tưởng tượng của anh, khiến câu chuyện trở nên thần bí làm cho Vũ Nhi nghe mà sợ hãi đến nổi da gà.
“Được rồi, được rồi. Anh nói nghe sợ quá, em nghĩ, lời nói của anh Diệp Tiêu chắc chắn không phải như vậy. Chả trách mà hôm đó, khi anh Diệp Tiêu đến lại nhìn chằm chằm vào ngôi nhà, lúc lên đến tầng hai còn không cho bật đèn. Nhưng cái người tự sát đó, tại sao đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến ngôi nhà đóng cửa bỏ không này để mà quay phim ảnh gì chứ?”
“Em đoán xem anh đã nghĩ ra điều gì?” Đồng Niên nói đầy bí hiểm.
“Anh đừng nói, em sợ lắm.”
Nhưng Đồng Niên vẫn nói. “Dự án phù thủy Blair.”
“Anh nói gì cơ?”
“Em vẫn còn nhớ bộ phim lần trước chúng ta xem chứ? Phim Mỹ, tên Dự án phù thủy Blair.”
“Em nhớ ra rồi, chính là bộ phim điện ảnh kinh dị được quay bằng máy quay xách tay chứ gì? Mấy người thanh niên chạy đến khu rừng sâu để tìm phù thủy Blair trong truyền thuyết, sau đó lạc đường, gặp phải những chuyện vô cùng đáng sợ, khiến tinh thần từng người đều bị suy sụp, cuối cùng họ lao vào một ngôi nhà cũ nát, bộ phim kết thúc trong tiếng kêu thét hãi hùng. Nói thật, em không hiểu rốt cuộc bộ phim đó muốn nói lên điều gì, một bộ phim ngắn với chi phí đầu tư ít ỏi lại có thể thu được lợi nhuận khổng lồ, thật là một điều khó mà tưởng tượng nổi.”
“Em không cảm thấy bộ phim đó và tình hình mà Diệp Tiêu miêu tả có điểm giống nhau sao?”
“Ý anh là người đó vì bị ảnh hưởng bởi bộ phim điện ảnh “Dự án phù thủy Blair” nên mới lao vào ngôi nhà này để quay phim?” Vũ Nhi lắc đầu nói, “Chỉ là tưởng tượng chủ quan của anh mà thôi.”
“Nhưng Diệp Tiêu nói là có thể có khả năng này.”
“Đấy là người ta nể mặt anh đó thôi.” Vũ Nhi thở dài, rồi lại hỏi: “Hôm nay anh Diệp Tiêu đã xem toàn bộ rồi chứ?”
“Em nói là ngôi nhà à? Xem rồi, nhưng chưa xem kỹ.”
“Còn tầng ba thì sao?” Nhắc đến tầng ba, Vũ Nhi cảm thấy thần kinh căng thẳng.
Đồng Niên ngẩn người, sau đó lạnh lùng trả lời: “Tầng ba cũng đã lên xem rồi.”
“Phát hiện thấy gì?” Vũ Nhi hơi sợ hãi.
“Em yên tâm, không phát hiện ra thứ gì đặc biệt cả.”
“Thật không anh?” Giọng nói của Vũ Nhi đầy sự nghi ngờ.
“Em không tin ư? Vậy thì anh sẽ đưa em lên tầng ba xem.”
Nói xong, Đồng Niên kéo tay Vũ Nhi định bước lên cầu thang.
Vũ Nhi lập tức vùng thoát ra, cầu khẩn: “Đừng, đừng, em tin!”
Đồng Niên không đùa nữa, anh nói với Vũ Nhi: “Em cảm thấy người anh rể này của em thế nào?”
“Anh cũng gọi anh ấy là anh rể? Thôi, đừng gọi thế thì hơn, nếu không lại khiến em gợi nhớ đến chị gái, em lại buồn lòng.” Vũ Nhi cúi đầu.
“Anh xin lỗi, anh chỉ muốn tôn trọng thói quen của em.”
“Xin anh hãy tin em, anh Diệp Tiêu là một người tốt. Chúng ta chẳng có bạn bè thân thích tại Thượng Hải, anh ấy là người duy nhất có thể thực sự giúp đỡ được chúng ta, hơn nữa, anh ấy lại là cảnh sát, có anh ấy giúp, ít ra em cũng cảm thấy được an toàn.”
“Lẽ nào ở bên anh, em không có cảm giác an toàn?”
Vũ Nhi lại thở dài, lắc đầu nói: “Anh biết em không có ý đó, em muốn nói là ngôi nhà này khiến em không có cảm giác an toàn. Ít ra, từ khi nghe được sự việc anh Diệp Tiêu nói đã khiến ta sợ hãi.”
“Được rồi, lần sau chúng ta mời Diệp Tiêu ăn cơm.” Đồng Niên vuốt ve mái tóc cô.
Sau bữa tối, họ về phòng ngủ, Đồng Niên bật tivi. Vũ Nhi không mấy hứng thú đối với Chương trình tivi tối nay, nên cô ngồi trước máy vi tính và lên mạng. Cô mở một trang web tìm kiếm, đánh vào đó hai chữ “mắt mèo”, lập tức trên màn hình hiện ra vô số những trang web liên quan đến mắt mèo.
Ánh sáng mờ trong đêm tối - đá quý mắt mèo. Nói một cách nghiêm ngặt, “mắt mèo” không phải là tên của đá quý mà là một hiện tượng quang học được thể hiện trên một số loại đá quý. Ngay cả khi ngọc đá được mài thành hình bán cầu, khi có ánh sáng mạnh chiếu thẳng vào trên bề mặt nó sẽ xuất hiện một luồng ánh sáng phản quang mảnh và sáng, gọi là “luồng sáng mắt mèo”, sau đó căn cứ vào loại đá để đặt tên, ví dụ đá là thạch anh thì đặt tên là “Mắt mèo thạch anh”; nếu là ngọc đá vàng lục thì đặt tên là “Mắt mèo vàng lục”. Có rất nhiều loại đá có thể phát ra luồng sáng mắt mèo, theo thống kê thì có đến hơn 30 loại. Trên thị thường, ngoài loại “Mắt mèo thạch anh” và “Mắt mèo vàng lục” thường thấy, còn có cả “Mắt mèo hải lam”,... Do mắt mèo vàng lục nổi tiếng nhất và cũng quý giá nhất, nên nó thường được gọi tắt là “mắt mèo”, còn những loại mắt mèo khác thì lại không được gọi như vậy.
Vũ Nhi tháo sợi dây chuyền ra khỏi cổ, cầm lấy đèn pin chiếu vào đá mắt mèo, quả nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng phản quang - mảnh và sáng.
Đột nhiên, ánh sáng trong căn phòng tắt lịm, vi tính và tivi đều tắt. Ánh sáng duy nhất trong phòng phát ra từ chiếc đèn pin và ánh sáng phản quang của mắt mèo.
“Có chuyện gì vậy?” Đồng Niên kêu lên trong bóng tối, rồi anh nhìn thấy ánh sáng tuyệt đẹp phát ra từ mắt mèo mà Vũ Nhi đang cầm trong tay, nhìn thoáng qua trông thực sự giống một con mắt mèo đang mở trừng trừng trong đêm tối. Vũ Nhi cũng giật mình hoảng sợ, nhìn ánh sáng mờ phát ra từ mắt mèo giữa đêm tối, cô bất giác rùng mình, vội vàng đeo sợi dây chuyền lên cổ. Chiếc đèn pin vẫn bật, trở thành nguồn sáng duy nhất trong phòng.
“Có phải mất điện không?” Giọng Vũ Nhi thoáng chút run rẩy.
“Ai mà biết được.”
“Có lẽ do đường dây điện của những ngôi nhà cũ đã bị hỏng.” Đồng Niên đứng dậy: “Đưa đèn pin cho anh, anh đi xuống xem thế nào.”
“Em đi cùng anh!” Cô không muốn phải chịu đựng nỗi sợ hãi ở một mình trong căn phòng.
“Được.” Rồi hai người cùng rời khỏi phòng, hành lang vẫn tối đen như mực, luồng ánh sáng tròn của đèn pin chiếu thẳng về phía trước, tạo nên một vầng sáng trắng hình tròn.
Vũ Nhi chợt nói một câu: “Em nghĩ, chắc một năm trước, cái người lao vào ngôi nhà này cũng nhìn thấy cảnh tượng này?”
“Nhắc đến người chết làm gì?” Giọng Đồng Niên cũng hơi run, anh chậm rãi bước lên phía trước, nói nhỏ: “Mong rằng con mèo đó đừng xuất hiện.”
Khi họ vừa đi đến thềm cầu thang, phát hiện ra ánh sáng đèn pin ngày càng yếu, Đồng Niên lầm bầm: “Chết tiệt.”
“Sao vậy?”
“Sắp hết pin rồi.”
“Phải làm sao đây?” trong màn đêm chỉ nghe thấy hơi thở lo lắng của Vũ Nhi, họ không nhìn rõ được mặt nhau, điều này khiến Vũ Nhi càng sợ hãi hơn.
“Mau đi thay pin.” Nói xong, Đồng Niên kéo tay Vũ Nhi chạy trở lại, khi chạy đến cửa, ánh đèn pin đã tối sầm hẳn. Họ trở lại phòng ngủ, nhưng vẫn là một màn đêm đen đặc, chẳng nhìn thấy gì cả. Vũ Nhi bám chặt lấy Đồng Niên. Đồng Niên chỉ có thể dò dẫm mở ngăn kéo, mò mẫm khắp ngăn kéo, có lẽ do vội vã quá nên mò mẫm hồi lâu vẫn không tìm thấy pin.
“Sao lại không tìm thấy nhỉ?” Vũ Nhi hối thúc anh.
“Đừng giục anh, càng sốt ruột càng không tìm thấy.” Nhưng anh cũng vẫn không tìm thấy pin, mà lại sờ thấy một cây nến.
Ánh sáng trắng của nến cuối cùng cũng tỏa sáng.
Vũ Nhi cảm thấy ngọn lửa yếu ớt trước mặt mình giống như một âm hồn đang không ngừng nhảy múa, làm cho bóng của họ in trên tường cũng nhảy nhót theo. Đồng Niên chợt nói: “Nhìn kìa, ánh nến đẹp quá!”
Nhưng khi Đồng Niên nói, trong miệng lại phát ra một luồng hơi, suýt thổi tắt ngọn nến, Vũ Nhi giơ tay ra chặn lại. Cô trách Đồng Niên: “Anh cẩn thận một chút, đem bật lửa theo, nếu có tắt còn châm lại.”
Khi Đồng Niên đang định bước ra, Vũ Nhi hỏi anh: “Đồng Niên, anh có biết về điện không?”
“Anh không biết.” Dưới ánh nến, khuôn mặt Đồng Niên dường như thiếu sinh khí.
“Vậy anh có xuống cũng chẳng được gì.”
“Thì cũng không thể để mất điện suốt một đêm được. Chúng ta còn chưa tắm đấy.”
“Chúng ta có thể gọi điện thoại cho công ty quản lý điện nước, bảo họ cử thợ điện đến sửa. Em biết ban quản lý ở gần đây, nghe nói họ phục vụ rất tốt.”
Đồng Niên nghĩ một lát, nhưng không nói gì.
“Anh đừng do dự nữa, chắc anh vẫn lo lắng về việc để người lạ vào ngôi nhà này phải không? Sao anh lại như vậy? Anh không gọi thì em gọi.” Nói xong, Vũ Nhi giở cuốn sổ điện thoại ra.
Đồng Niên không còn do dự nữa: “Được rồi, anh gọi. Mong rằng tối nay họ có người trực.”
Anh ấn số máy của ban quản lý, may mà họ có thợ điện trực ban, người thợ điện ở đầu dây bên kia nói sẽ đến ngay. “Được rồi, chúng ta xuống tầng một đợi thôi.”
Vũ Nhi gật đầu, đi theo Đồng Niên bước ra khỏi phòng ngủ. Ánh sáng nến liên tục nhấp nháy, khuôn mặt họ dưới ánh nến trong hơi kỳ quái, Vũ Nhi và Đồng Niên cùng nhìn khuôn mặt nhau, cảm thấy không giống mọi khi.
Họ hết sức cẩn thận đi đến thềm cầu thang. Đồng Niên giơ cây nến ra chiếu xuống tầng dưới, luồng gió từ trong phòng khách dưới tầng một ùa đến, ngọn nến lay động, suýt tắt. Vũ Nhi vội vàng giơ tay ra che trước ngọn nến, giục Đồng Niên mau đi xuống. Bậc cầu thang lại phát ra thứ âm thanh cổ quái, nhưng họ đã quen rồi, từ từ đi xuống tầng dưới. Họ ngồi trên ghế sofa chờ vị khách đến lúc nửa đêm. Đồng Niên cầm chặt cây nến, nhưng ánh nến chỉ có thể chiếu sáng được khoảng 2 mét từ chỗ họ ngồi. Ngoài khu vực đó vẫn là màn đêm đen thần bí.
Vũ Nhi bỗng thốt lên: “Đồng Niên, em thấy sợ!”
“Em sợ gì?”
“Em sợ cây nến này chẳng bao lâu sẽ tắt, thế thì chúng ta sẽ nguy mất.”
Đồng Niên cười, nói, “Em yên tâm, cây nến này dài như thế, ít nhất cũng cháy được hai mươi phút nữa.”
Vũ Nhi gật đầu, cô nhìn ngọn nến âm u trước mắt, nói nhỏ: “Sao thợ điện vẫn chưa đến nhỉ?”
Chương 19
Bác thợ điện họ Lưu đi vào ngõ nhỏ dẫn đến ngôi nhà đen, trong bóng đêm, từ xa nhìn lên mái nhà của ngôi nhà đen, ông dừng bước, nhìn đăm chiêu hồi lâu.
Vừa rồi chính ông Lưu nghe điện thoại, khi ông nghe thấy cuộc điện thoại được gọi đến từ ngôi nhà đen, ông đã giật nảy mình, lưng toát mồ hôi lạnh. Một hồi sau, ông mới nhớ ra mấy hôm trước có người chuyển đến ở ngôi nhà đen. Lúc nghe điện thoại, ông Lưu đã thoáng do dự, ông nhìn ra ngoài trời, màn đêm đen đặc, nhưng cuối cùng, ông vẫn đồng ý đi.
Ông Lưu chậm rãi đi đến trước cổng sắt của ngôi nhà đen, ấn chuông cửa. Ông nhanh chóng nhìn thấy một đôi nam nữ trẻ tuổi đang cầm nến ra mở cửa, dưới ánh nến lờ mờ, sắc mặt của người con trai trông thật nhợt nhạt, đặc biệt là ánh mắt anh ta dường như cũng đung đưa theo ngọn nến. Còn khuôn mặt cô gái thì chìm vào bóng tối, thỉnh thoảng khi ánh nến lướt qua trên khuôn mặt cô, có thể nhận ra, cô rất đẹp.
Ông Lưu nhìn hai người trước mặt, không thể nói rõ hơn được là có cảm giác gì, bất giác ông lùi lại một bước rồi ông từ tốn nói: “Sau mười mấy năm, cuối cùng ngôi nhà đen cũng có người đến ở.”
“Bác là thợ điện phải không ạ? Mời vào, tối thế này mà vẫn làm phiền bác, thật cảm ơn bác quá!” Vũ Nhi mỉm cười, nói.
Nhưng ông Lưu lại ngẩn người, nhìn vào trong, có vẻ hơi sợ hãi.
“Bác à, chắc là đường dây điện cũ quá, hỏng rồi, bác hãy xem giúp cho chúng tôi với, chúng tôi sẽ trả thù lao cho bác.” Đồng Niên nói.
Ông Lưu không tiện từ chối, đành phải đi theo họ vào trong. Vừa đi, ông vừa cẩn trọng nhìn bốn phía xung quanh, nhưng chẳng thấy gì ngoài màn đêm đen kịt, như thể bị rơi vào hang động, âm u, trừ ngọn nến trước mặt.
Cuối cùng, Đồng Niên cũng tìm thấy công tơ điện, anh mở vỏ gỗ bên ngoài, soi nến vào trong, ánh nến soi sáng công tơ và vài cuộn dây. Ông Lưu nhìn qua, rồi nói: “Không có vấn đề gì lớn cả, chỉ là dây cầu chì bị lão hóa thôi, thay cái khác là được.”
Tiếp đến, ông Lưu rút một sợi dây cầu chì mới từ trong túi dụng cụ của ông. Khi tay ông cầm sợi dây cầu chì vừa mới luồn vào trong hộp công tơ điện thì cảm thấy một luồng điện giật truyền từ tay đến tim, đau đớn và tê dại, cả người ông dường như co giật lên, tiếng kêu thảm thiết của ông lập tức vang vọng khắp cả ngôi nhà đen. May mà ông Lưu có kinh nghiệm, lập tức chủ động nhảy bật về phía sau, ngã mạnh xuống đất.
Vũ Nhi cũng bị dọa sợ hết hồn, kêu thét lên, cây nến trong tay Đồng Niên cũng đung đưa mạnh rồi rơi xuống đất. Anh lập tức cúi người, vừa lần tìm dưới đất, vừa hỏi: “Bác không sao chứ?”
Ông Lưu trả lời: “Tôi ở đây.”
Xem ra không có vấn đề gì nghiêm trọng. Họ nhanh chóng tìm được ông Lưu, Đồng Niên đỡ ông đứng dậy, sau đó soi ngọn nến vào ông, chỉ nhìn thấy khuôn mặt ông trắng bệch, giọt mồ hôi to bằng hạt đậu lăn từ trán xuống, cả người ông run lên bần bật.
“Bác ơi, làm bác phải chịu khổ rồi, chúng cháu thật ái ngại quá. Cháu không ngờ công tơ lại bị hở điện, ngày mai cháu sẽ thay cái mới.” Đồng Niên chỉ biết liên tục xin lỗi.
Ông Lưu không nói gì, chỉ hít thở thật sâu mấy cái để lấy lại hơi thở và nhịp tim như bình thường. Vũ Nhi sợ quá, nói: “Bác ơi, hay là chúng cháu đưa bác đi bệnh viện?”
Ông Lưu xua tay. Một lúc sau ông mới nói nhát gừng: “Ma... ma... gặp ma...”
“Bác nói gì cơ ạ?” Vũ Nhi thắc mắc.
Ông Lưu lại thở hắt ra rồi mới nói tiếp: “Tôi là thợ điện tay nghề cao mười mấy năm nay, thường xuyên thực hiện các thao tác điện như thế này, chưa bao giờ bị điện giật cả. Thật không ngờ, lần đầu tiên trong đời bị điện giật, lại xảy ra ở đây, thật đúng là gặp ma.”
Dưới ánh sáng của ngọn nến. Vũ Nhi nhận ra thái độ của ông Lưu vô cùng ủ dột, thậm chí còn kèm theo cả sự sợ hãi.
Ông Lưu từ từ rút trong túi ra một sợi dây cầu chì, rồi đưa cho Đồng Niên, nói: “Hôm nay tôi không giúp được cậu rồi, lúc này toàn thân tôi mệt mỏi rã rời, không còn chút sức lực nào nữa, sáng mai, cậu hãy tự thay dây sợi cầu chì này nhé, đơn giản lắm.”
“Cảm ơn bác, cháu làm được.” Đồng Niên trả lời.
“Vậy thì tốt, tôi về đây.”
“Xin lỗi bác, thật ngại quá!” Đồng Niên và Vũ Nhi luôn miệng xin lỗi, tiễn ông Lưu ra đến cổng sắt.
Ông Lưu lắc đầu nói: “Các cháu đừng tiễn nữa, mau vào đi, nhìn kìa, nến sắp cháy hết rồi.”
Đồng Niên cúi xuống nhìn, quả nhiên, nến đã sắp chảy vào tay anh. Vũ Nhi gật đầu: “Vậy chúng cháu không tiễn bác nữa, bác đi đường cẩn thận nhé.”
“Tôi sẽ cẩn thận. Nhưng, các cháu còn phải cẩn thận hơn.” Câu cuối cùng, ông Lưu nói nhấn mạnh. Ông gần như là chạy bước nhỏ, thở dồn rời khỏi đây, rồi nhanh chóng biến mất vào màn đêm.
“Mau vào nhà đi.” Đồng Niên cẩn thận cầm nến trở vào nhà. Họ bước nhanh lên tầng, vào phòng ngủ, vừa vặn trước khi cây nến tắt, lại châm một cây nến mới.
Ngọn lửa sáng hơn khi nãy một chút, chiếu sáng khuôn mặt họ. Vũ Nhi nói đầy sợ hãi: “Thật lạ quá, bác ấy chẳng phải là thợ điện lành nghề mười mấy năm sao? Sao lại bị điện giật nhỉ?”
“Biết đâu chỉ là ông ta tự khoe khoang thế? Có khi ông ta, chẳng phải là thợ điện lành nghề, hơn nữa ánh nến quá tối, xảy ra chuyện như vậy cũng không có gì là lạ.”
Vũ Nhi lắc đầu: “Em thấy bác ấy không phải loại người khoe khoang khoác lác.”
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung. Tối nay sẽ không có điện, chúng ta đi ngủ sớm đi!”
“Anh đi cùng em vào nhà vệ sinh đã.” Vũ Nhi giục anh.
“Được rồi!” Đồng Niên cầm nến đưa cho Vũ Nhi bước ra cửa, đi vào hành lang tối om, bước vào nhà vệ sinh.
Có lẽ do nhà vệ sinh khá nhỏ, nên ánh nến trở nên sáng to hơn; nhưng nguyên nhân chính là do ánh sáng phản quang từ tấm gương trong nhà vệ sinh khiến ánh sáng tăng lên gấp đôi. Vũ Nhi nhìn hình ảnh cô và Đồng Niên trong gương, còn có cả cây nến nữa, phản quang trong gương vô cùng êm dịu, giống như mảnh lụa trắng tự phát quang bị xé tan bay trong không trung rồi rơi xuống người cô. Còn khuôn mặt cô thì được luồng ánh sáng êm dịu bao phủ, cứ nhìn mãi, trong mắt cô lại ánh lên sự thương cảm.
“Em nhìn gì vậy?” Đồng Niên nhẹ nhàng nói bên tai cô.
“Em đang nhìn hình chúng ta trong gương.”
“Em có biết không? Trong phim kinh dị chiếc gương trong màn đêm luôn là nhân tố đáng sợ nhất.” Giọng nói Đồng Niên trầm lắng lạ thường.
“Anh dừng dọa em!” Vũ Nhi đẩy nhẹ anh một cái.
Đồng Niên tiếp tục nói: “Bởi vì trong gương có thể khôi phục lại hình ảnh của em. Và nhiều lúc chúng ta không thể phân biệt được mình là thực hay hình ảnh mình trong gương là thực. Rốt cuộc người nào mới đúng là mình đây?” Anh lấy tay xoa nhẹ cằm Vũ Nhi, ánh sáng ngọn nến thoáng lay động. Nói xong, anh đặt cây nến bên cạnh bồn rửa mặt, sáp nến từ từ nhỏ xuống.
Khi cây nến cháy gần hết, anh đã nghe thấy tiếng thét thất thanh của Vũ Nhi. Anh lập tức lao ra ngoài, phát hiện thấy bên ngoài hành lang tối om, không nhìn thấy gì cả, không biết cây nến đã tắt ở đâu rồi. Anh gọi to, rồi mới nghe thấy tiếng Vũ Nhi trả lời. Anh nhanh chóng lần tìm ra được Vũ Nhi, kéo cô dậy, toàn thân cô lạnh toát và đang run lập cập.
Đồng Niên ôm chặt lấy cô, hỏi bên tai cô: “Vũ Nhi, xảy ra chuyện gì vậy, mau nói cho anh biết.”
“Bóng đen, có một bóng đen.”
“Bóng đen?” Đồng Niên nhìn bốn phía, nhưng anh cũng biết mình sẽ chẳng nhìn thấy được gì.
Vũ Nhi hoảng hốt nói: “Vừa mới đây thôi, ngay ở bậc cầu thang, một bóng đen lờ mờ, là bóng người.”
“Hay là mèo nhỉ?”
“Làm gì có bóng mèo nào to như thế?”
Đồng Niên nghĩ ngợi một lát, rồi nói: “Nếu như khoảng cách giữa mèo và nơi đổ bóng đủ xa thì rất có thể đấy, ví dụ như có lúc chúng ta nhìn thấy bóng mình trên tường vô cùng to lớn.”
Vũ Nhi lắc đầu: “Không thể nào, em thực sự đã nhìn thấy bóng người.”
“Có lẽ do tác dụng tâm lý của em, một mình cầm cây nến đi trong hành lang tối om rất dễ nảy sinh ảo giác, tại anh cả, anh không ở cùng em từng giờ từng phút. Nào, chúng ta trở về phòng ngủ thôi.” Anh dìu Vũ Nhi lần đường về phòng ngủ, anh lại tìm thấy một cây nến khác trong ngăn kéo và thắp nến. Chính anh cũng cảm thấy lạ là sao trong ngăn kéo lại có nhiều nến đến thế.
Ngọn nến một lần nữa lại soi chiếu ánh mắt sợ hãi của Vũ Nhi, cô thở hắt ra, nói: “Đồng Niên, có khi trong nhà chúng ta có trộm?”
“Trộm ư?” Đồng Niên bỗng bật cười. “Tên trộm nào mà to gan, dám chạy vào ngôi nhà đen?”
“Em không đùa với anh đâu. Em nghĩ chúng ta nên đi báo cảnh sát hoặc tìm anh Diệp Tiêu.” Cô nói rất nghiêm túc.
“Có đến mức phải đao to búa lớn thế không?”
Vũ Nhi vẫn muốn tranh luận: “Bởi vì em cảm thấy sống ở đây không an toàn.”
“Không, em rất an toàn, vô cùng an toàn, bởi vì anh luôn ở bên em.” Nói xong, Đồng Niên nhẹ nhàng vuốt ve cô, “Mau ngủ đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa.”
Vũ Nhi còn định nói thêm, nhưng lại thôi, cô nhìn ngọn nến đang lay động trước mắt, như ru ngủ, sau đó cô lên giường đi ngủ. Khi Đồng Niên định thổi tắt nến, Vũ Nhi ngăn lại: “Đừng, cứ để nến cháy thêm lúc nữa.”
“Ngủ mà vẫn để nến? Em muốn căn nhà này bị thiêu cháy hết sao?” nói xong, Đồng Niên thổi tắt nến.
Căn phòng lại chìm vào trong bóng đêm, vẫn là sự yên lặng chết người. Vũ Nhi nằm im, nơi khóe mắt từ từ trào ra vài giọt nước mắt, cô thầm cầu nguyện. Mong rằng đêm nay cơn ác mộng đừng đến quấy rầy cô.