Kẻ Nhắc Tuồng - Chương 07 - Phần 1
Chương 7
Họ sẽ đưa thi thể cô bé về nhà em.
Với lời hứa thầm như vậy, nhóm điều tra đã đem xác nạn nhân về.
Họ sẽ đòi lại công lý cho em.
Sau khi Bermann tự sát, lời cam kết của họ trở nên khó thực hiện hơn, nhưng họ vẫn sẽ cố gắng.
Vậy nên cái xác nằm ở đây, trong Viện pháp y.
Bác sĩ Chang chỉnh lại chiếc micro treo trên trần để cho nó nằm vuông góc với bàn phẫu thuật. Sau đó anh bật máy quay phim.
Trước tiên, anh dùng một con dao mổ rạch nhanh một đường rất thẳng trên túi ni lông. Anh đặt con dao xuống và khéo léo cầm lấy hai mép của đường rạch.
Nguồn sáng duy nhất trong căn phòng mờ tối phát ra từ chiếc đèn nằm bên trên bàn mổ. Chung quanh đó là bóng tối đen ngòm. Đứng chông chênh bên bờ hố đen ấy là Goran và Mila. Không có thành viên nào khác của nhóm điều tra cảm thấy cần phải tham gia vào nghi lễ này.
Bác sĩ pháp y cùng với hai người khách đều vận trang phục tiệt trùng, đeo găng tay và khẩu trang để không làm nhiễm các chứng cứ.
Dùng dung dịch nước muối sinh lý, Chang chầm chậm tách hai mép túi và gỡ lớp ni lông dính chặt trên thi thể. Từng chút, từng chút một, với sự kiên nhẫn cao độ.
Mila thấy hiện ra dần dần một chiếc váy nhung kẻ màu xanh lá, chiếc áo sơmi trắng và áo chẽn màu xám. Sau đó là lớp vải flannel của chiếc áo khoác.
Chang lần từ từ đến vùng cánh tay bị mất. Chiếc áo khoác tại chỗ đó không hề bị vấy máu, vì đơn giản là ống tay áo đã bị cắt bỏ kể từ phần vai trái, để lòi ra một đoạn tay cụt.
- Hắn không giết nạn nhân khi cô bé mặc bộ trang phục này. Hắn mặc đồ lại cho cái xác sau đó. - Bác sĩ pháp y Chang nói.
Từ “sau đó” vang vọng khắp căn phòng, trong cái hốc tối om vây quanh họ, tựa như viên sỏi chạm vào thành một cái giếng không đáy.
Chang gỡ cánh tay phải ra. Ở cổ tay nạn nhân có một chiếc xuyến, trên đó có mặt trang trí hình chiếc chìa khóa.
Anh dừng lại một lát nơi cổ nạn nhân để rút khăn tay ra lau trán. Lúc đó Mila mới nhận ra Chang đang toát mồ hôi. Anh đã đến phần nhạy cảm nhất. Sợ nhất là khi gỡ cái túi, lớp thượng bì cũng bong ra theo.
Mila từng tham gia vào việc khám nghiệm tử thi. Thường thì các bác sĩ pháp y không phải ngần ngại nhiều đến thế đối với tử thi mà họ phải khám nghiệm. Họ cứ thế cắt xẻo rồi khâu lại. Nhưng bác sĩ Chang muốn bố mẹ của nạn nhân có thể nhìn con gái mình lần cuối trong một tình trạng tốt nhất có thể. Mila bỗng cảm thấy nể trọng anh vô cùng.
Cuối cùng, sau nhiều phút dài vô tận, Chang đã gỡ bỏ hoàn toàn lớp túi ni lông đen khỏi khuôn mặt của nạn nhân. Mila nhận ra cô bé ngay lập tức.
Debby Gordon. Mười hai tuổi. Nạn nhân mất tích đầu tiên.
Đôi mắt cô bé mở to. Cái miệng há hốc như thể cố gắng nói gì đó trong tuyệt vọng.
Cô bé cặp một chiếc kẹp mái có đính một bông hoa huệ tây. Gã đã chải tóc cho cô bé. Quái đản! Gã thấy thoải mái khi tỏ lòng trắc ẩn đối với một cái xác hơn là đối với một cô bé còn sống! Nhưng nghĩ lại Mila nhận ra gã chăm chút cho cô bé vì một lý do hoàn toàn khác.
Gã đã chải chuốt cho cô bé vì chúng ta!
Suy nghĩ này khiến cô nổi điên. Nhưng ngay lập tức cô nhận ra cảm xúc này không phải của mình. Nó thuộc về người khác. Chẳng bao lâu nữa cô sẽ phải ra ngoài, quên đi bóng tối sâu thẳm và nói với hai vị phụ huynh đang tan nát cõi lòng rằng cuộc sống của họ đã thực sự kết thúc.
Bác sĩ Chang và giáo sư Goran đưa mắt nhìn nhau. Đã đến lúc xác định xem họ đang phải đối diện với loại sát nhân nào, mối quan tâm của hắn đối với cô bé này chỉ là chung chung hay có đích nhắm cụ thể. Nói khác đi, cần kiểm tra xem cô bé có bị xâm hại tình dục hay không.
Tất cả mọi người trong phòng đều có chung cảm giác bị giằng xé giữa mong muốn rằng nạn nhân đã không phải chịu thêm thứ nhục hình đó và hi vọng điều ngược lại, vì trong trường hợp này, sẽ có thêm khả năng thủ phạm để lại những dấu vết sinh học cho phép nhận dạng hắn.
Có một quy trình cụ thể để khám nghiệm những vụ xâm hại tình dục. Bác sĩ Chang chẳng có lý do gì để làm khác đi. Quy trình này bắt đầu bằng thẩm vấn để làm rõ tình huống cũng như phương thức tấn công. Nhưng trong thực tế, do không thể có được thông tin từ nạn nhân, anh không có cách nào tái hiện lại được sự việc.
Bước tiếp theo là giám định khách quan. Để biết liệu nạn nhân có phản đối hoặc chống cự hành vi giao cấu hay không, cần phải khám tổng quát kèm theo một hồ sơ ảnh chụp, đi từ hình ảnh toàn diện cho đến chi tiết từng tổn thương bên ngoài.
Thường thì người ta bắt đầu với việc ghi nhận và xếp loại trang phục, sau đó tìm kiếm những vết tích đáng ngờ trên lớp trang phục này như sợi vải, lông tóc, lá cây. Tiếp theo là việc nạo móng nạn nhân bằng một dụng cụ nom như cây tăm xỉa răng, nhằm thu thập các mảnh da của thủ phạm - trong trường hợp nạn nhân chống cự - hoặc đất cát, các loại sợi bất kỳ cho phép tiết lộ nơi gây án.
Lần này các kết quả đều là âm tính. Ngoài một cánh tay bị cắt, tình trạng của tử thi là hoàn hảo, trang phục cũng sạch sẽ.
Như thể ai đó đã kỳ công tắm gội cho nạn nhân trước khi nhét tử thi vào túi.
Bước thứ ba là bước có tính xâm lấn nhất. Đó là việc khám phụ khoa.
Bác sĩ Chang cầm một dụng cụ soi cổ tử cung và bắt đầu kiểm tra khu vực giữa hai đùi, với hi vọng tìm thấy các vết máu, tinh dịch hoặc các dịch tiết khác. Sau đó anh lấy từ khay kim loại bộ dụng cụ khám âm đạo, gồm một tăm bông cho da và một tăm bông khác cho niêm mạc. Sau khi lấy mẫu, anh chuẩn bị hai lam kính, cố định mẫu thứ nhất bằng dung dịch Citofix[1], còn mẫu thứ hai thì để khô tự nhiên.
[1] Cytofix: tên thương mại của một loại hóa chất dùng để tạo ra các lỗ thấm trên màng tế bào, cho phép thuốc nhuộm vào được bên trong tế bào.
Mila biết thử nghiệm đó nhằm để xác định dấu vết di truyền của hung thủ.
Bước cuối cùng là bước bạo liệt nhất. Bác sĩ Chang ngả cái bàn thép ra phía sau, gác đôi chân cô bé lên hai giá đỡ, rồi ngồi xuống một chiếc ghế đẩu, và dùng một cái kính lúp có gắn đèn cực tím để kiểm tra các thương tổn bên trong nếu có.
Sau vài phút, anh ngẩng đầu lên nhìn Goran và Mila, lạnh lùng buông một câu:
- Thủ phạm đã không đụng đến cô bé.
Mila gật đầu, và trước khi rời khỏi phòng, cô cúi xuống thi thể của Debby để tháo chiếc xuyến đeo tay có mặt trang trí hình chiếc chìa khóa. Món đồ ấy, cùng với thông tin rằng cô bé không bị xâm hại, là tất cả những gì mà ông bà Gordon có thể mang đi.
Sau khi chào tạm biệt bác sĩ Chang và giáo sư Goran, Mila cảm thấy cần phải cởi chiếc áo blu tiệt trùng này ra ngay. Vào lúc này cô thấy mình thật bẩn thỉu. Khi đi qua phòng thay đồ, cô dừng lại trước bồn rửa mặt bằng gốm, mở nước nóng rồi đưa hai tay vào kỳ cọ thật mạnh.
Trong lúc rửa ráy cật lực, cô ngước mắt lên nhìn tấm gương đối diện. Dường như cô thấy phản chiếu trong gương hình ảnh cô bé Debby đang tiến vào phòng thay đồ, trên người mặc chiếc váy xanh lá cây cùng với cái áo khoác màu xanh dương, còn trên đầu là cái kẹp tóc. Tựa người vào cánh tay còn lại, em ngồi xuống băng ghế kê sát tường. Rồi Debby nhìn Mila, đong đưa hai chân, miệng há ra rồi ngậm lại, như thể tìm cách nói chuyện với cô. Nhưng không có từ ngữ nào vang lên. Mila rất muốn hỏi ai là chị em kết nghĩa của em. Nạn nhân mà mọi người chỉ biết gọi là cô bé số sáu.
Rồi Mila choàng tỉnh.
Nước đang tuôn ra từ vòi. Hơi nóng bốc lên nghi ngút, làm mờ đi phần lớn diện tích của tấm gương.
Lúc ấy Mila mới cảm thấy đau.
Cô đưa mắt nhìn xuống và vội vàng rụt tay ra khỏi dòng nước nóng bỏng. Lớp da trên mu bàn tay của cô đỏ ửng và ngón tay cô bắt đầu xuất hiện vài vết phồng rộp. Mila quấn tay vào một chiếc khăn bông, sau đó đi đến tủ thuốc tìm bông băng cá nhân.
Không ai được biết về chuyện vừa xảy ra.
Khi cô mở mắt, điều đầu tiên cô nhớ đến là vết bỏng ở hai bàn tay. Cô ngồi phắt dậy, đột ngột kết nối trở lại với hiện thực trong căn phòng ngủ chung quanh mình. Cái tủ áo với tấm gương bị rạn ở phía trước mặt, tủ commốt bên trái, ô cửa sổ đã hạ các lá trập nhưng vẫn để lọt qua vài vệt sáng xanh nhạt. Mila đã ngủ thiếp đi mà không buồn thay quần áo. Lớp vải phủ giường và chăn gối của cái nhà nghỉ ven đường này đầy các vết bẩn loang lổ.
Sao cô lại tỉnh dậy? Có lẽ ai đó đã gõ cửa. Hay cũng có thể cô chỉ đang mơ.
Tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô đứng dậy, tiến đến cửa, nhưng chỉ mở hé nó ra.
- Ai đó? - Cô hỏi cũng bằng thừa vì đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Boris.
- Tôi đến đón cô. Sau một tiếng nữa, chúng ta sẽ tiến hành khám xét nhà của Bermann. Mọi người sẽ đợi chúng ta ở đó... Mà này, tôi đã mua cho cô bữa sáng đây.
Anh lắc lắc trước mũi cô cái túi giấy, bên trong chắc là cà phê và bánh sừng bò.
Mila nhanh chóng nhìn lại mình. Trông cô thật tơi tả, nhưng thế lại hóa hay: cô sẽ không thể khiến anh chàng đồng nghiệp nổi hứng. Cô mời anh vào phòng.
Boris bước vài bước vào trong phòng và lúng túng nhìn quanh trong khi Mila tiến lại gần một cái bồn rửa đặt trong một góc để rửa mặt, nhưng trước hết là để giấu đôi tay băng bó.
- Nó còn tệ hơn là tôi nhớ. - Boris vừa hít không khí vừa nói. - Vẫn cái mùi này.
- Tôi nghĩ đó là mùi thuốc xua đuổi côn trùng.
- Hồi tôi đến nhập đội, tôi đã phải ở đây cả tháng trời trước khi tìm được một căn hộ... Cô có biết là chìa khóa ở đây mở phòng nào cũng được không? Khách trọ thường xuyên bỏ đi mà không trả tiền, nên người chủ đâm chán, chẳng buồn thay ổ khóa nữa. Tốt hơn cô nên lấy cái tủ commốt chặn cửa vào ban đêm.
Mila quan sát mình trong tấm gương phía trên chậu rửa.
- Cám ơn về lời khuyên.
- Tôi nói nghiêm túc đấy. Nếu cô cần tìm một nơi khả dĩ hơn để ở, tôi có thể giúp.
Mila nhìn Boris với ánh mắt thăm dò.
- Không phải anh đang mời tôi đến ở nhà anh đấy chứ?
Boris luống cuống, vội vàng giải thích:
- Không, ý tôi không phải thế. Chỉ là tôi có thể hỏi thăm hộ cô xem có nữ cảnh sát nào muốn chia sẻ căn hộ của mình không, thế thôi.
- Hi vọng tôi không phải ở đây lâu đến mức ấy. - Mila vừa bình luận vừa nhún vai.
Sau khi lau mặt xong, cô trỏ tay vào cái túi giấy mà Boris đem đến. Gần như giật phăng cái túi khỏi tay anh chàng cảnh sát, cô ngồi chéo chân trên giường, xem xét những thứ trong túi.
Bánh sừng bò và cà phê. Đúng như cô đoán.
Boris hơi ngạc nhiên trước thái độ của Mila, và càng bất ngờ hơn khi phát hiện tay cô bị băng. Nhưng anh không nói gì.
- Cô có đói không? - Anh rụt rè hỏi.
Mila vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp:
- Đã hai ngày nay tôi chẳng nuốt thứ gì vào bụng. Nếu anh không đến thì tôi không dám chắc mình có đủ sức để bò ra khỏi đây không nữa.
Mila biết cô không nên nói những lời có tính chất vuốt đuôi như thế, nhưng cô không biết phải cám ơn Boris bằng cách nào khác, vả lại cô đói thật. Boris mỉm cười hài lòng.
- Thế, cô thấy ở đây ra sao? - Anh hỏi.
- Tôi thích nghi nhanh lắm. Vậy nên, tôi thấy ổn.
Ngoại trừ cái bà chị Sarah Rosa ghét tôi ra mặt kia.
- Không tồi, vụ suy luận về chị em kết nghĩa của cô ấy mà…
- Chẳng qua tôi gặp may thôi: chỉ cần lục lọi trong đống kinh nghiệm bản thân hồi mới dậy thì. Chắc anh cũng từng làm đủ trò ngớ ngẩn hồi mười hai tuổi, nhỉ?
Nhìn vẻ ngơ ngác trên gương mặt Boris khi anh cố tìm một câu trả lời, Mila bật cười.
- Tôi đùa đấy...
- À... Ừ. - Anh đỏ bừng mặt.
Mila đã ăn xong miếng cuối cùng của cái bánh thứ nhất. Cô mút ngón tay rồi tấn công sang chiếc bánh sừng bò thứ hai. Đáng lẽ nó là của Boris, nhưng trước vẻ ngon miệng của cô, anh chẳng dám lên tiếng.
- Boris này, anh giải thích cho tôi một chuyện được không? Tại sao anh đặt tên cho hắn là Albert?
- Đó là một câu chuyện rất thú vị. - Boris vừa đáp vừa ung dung bước đến ngồi xuống bên cạnh Mila. - Năm năm trước, chúng tôi đã điều tra một vụ khá kỳ lạ. Một tên giết người hàng loạt bắt cóc phụ nữ, cưỡng đoạt họ, siết cổ đến chết rồi để cho chúng tôi phát hiện những thi thể bị cưa mất chân phải.
- Chân phải à?
- Đúng thế. Chẳng ai hiểu ra chuyện gì, vì hung thủ tỏ ra rất tỉ mỉ và sạch sẽ. Hắn không để lại bất kì dấu vết nào, ngoài vụ cưa chân. Và hắn tấn công một cách hoàn toàn ngẫu nhiên... Nói tóm lại, chúng tôi đã phát hiện đến cái xác thứ năm rồi mà vẫn chưa có cách nào bắt thủ phạm dừng lại được. Thế rồi giáo sư Gavila đã nảy ra một ý...
Mila đã ăn xong cái bánh thứ hai và chuyển sang uống cà phê.
- Ý tưởng kiểu nào?
- Ông ấy đã bảo chúng tôi tìm hiểu về tất cả những vụ có liên quan đến chân cẳng, kể cả những vụ đơn giản và tầm thường nhất.