Mùa gặt - Chương 21

21

- Bao lâu rồi?

- Một giờ. - Katzka nói.

Abby ôm lấy mình và hơi run, trời đêm trở lạnh và bên trong chiếc xe, hơi thở của họ làm thành một màn sương mờ.

- Anh nói hay nhỉ? Gần một tiếng, mà tôi thấy như cả đêm rồi.

- Chỉ là tương lai thôi, tôi đã dành nhiều thời gian cho chuyện theo dõi rồi, khi mới vào nghề.

- Khi anh còn trẻ à? - Cô chẳng thể tưởng tượng ra cảnh anh ta hồi trẻ như thế nào với một khuôn mặt búng ra sữa. - Sao anh lại làm cảnh sát?

Anh nhún vai, vẫn nhìn ra cửa.

- Vì nó hợp với tôi.

- Điều đó giải thích tất cả sao?

- Thế sao cô lại muốn làm bác sĩ?

Cô lau một lớp sương trên kính và nhìn ra ngoài.

- Tôi không biết trả lời thế nào cho phải cả.

- Khó vậy sao?

- Phức tạp thật đấy.

- Đúng là không đơn giản, giống như lòng tốt của con người vậy.

Đến lượt cô nhún vai.

- Lòng nhân từ chẳng mấy khi thấy sự vắng mặt của tôi. Tôi muốn làm việc gì đó thật tốt, tốt cho xã hội này. Và tôi nghĩ nghề bác sĩ sẽ giúp cho những người bệnh có cơ hội sống sót.

- Cô đi học tám năm, sau đó cô lại tiếp tục được đào tạo thêm năm năm nữa, có vẻ như một lý do hoàn hảo đấy.

Cửa xe lại mờ do sương đêm. Cô lấy tay lau và cảm thấy cảm giác ấm áp đến kỳ lạ.

- Tôi đoán là tôi phải đưa ra một lý do chính đáng thì anh mới tin. Đúng vậy, tôi chọn nghề bác sĩ không đơn thuần chỉ là như vậy. Thực ra, đó là vì em trai tôi.

Tới đây Abby xúc động dừng lại một lúc. Sau đó, cô nói tiếp:

- Khi nó mười tuổi, nó phải nhập viện, tôi đã dành nhiều thời gian quan sát bác sĩ của em mình, và xem họ làm việc thế nào.

Katzka đợi cô tiếp tục nhưng cô không nói gì, anh đành lên tiếng.

- Em trai cô không còn nữa à?

Cô lắc đầu buồn bã:

- Nó mất lâu rồi. - Cô nhìn xuống, những giọt nước đọng trên tay cô. Ấm như nước mắt vậy. Cô nghĩ. Và trong một lúc cô thấy cô rơi nước mắt thực sự. Cô cảm thấy hài lòng vì Katzka vẫn im lặng, cô không muốn trả lời thêm một câu hỏi nào nữa, nó sẽ khiến cô nhớ về những phòng bệnh và hình ảnh của Pete, đang nằm trên giường, máu nhỏ xuống đôi giày tennis mới. Đôi giầy mới nhỏ làm sao, nhỏ quá cho một cậu bé mười tuổi. Và sau đó là những ngày tháng thấy nó nằm đó, mất dần sinh khí. Đêm nó chết, Abby đã bế nó ra khỏi giường và bế nó trong tay, nó nhẹ hơn, mong manh như đứa trẻ chưa chào đời.

Cô không kể cho Katzka nghe chuyện này, nhưng cô cảm giác cứ như anh biết hết. Giao tiếp bằng cảm thông. Không phải là một khả năng thiên bẩm mà cô hy vọng anh có. Nhưng rồi có quá nhiều thứ về Katzka khiến cô ngạc nhiên.

Anh nhìn vào màn đêm và nói:

- Tôi nghĩ đủ tối rồi đấy.

Và họ bước ra khỏi chiếc xe, đi bộ qua chiếc cổng mở.

Họ dừng lại ở một chỗ đậu thuyền, nghe tiếng nước vỗ vào bờ, tiếng kim loại và cáp, tiếng máy bay lên xuống. Abby nhìn lên trời và thấy ánh đèn máy bay chiếu rọi khiến cô có cảm giác mất phương hướng về không gian và thời gian. Cô định chạm vào Katzka để lần dấu vết. Tại sao mình lại dừng ở đây, với người đàn ông này? - Cô tự hỏi. - Chuỗi sự kiện kỳ lạ nào khiến mình đi đến giây phút này của cuộc đời?

Katzka chạm vào tay cô, cảm giác ấm và vững chắc.

- Tôi sẽ đi một vòng xem con thuyền thế nào.

Anh bước đi và anh chỉ còn cách nó vài bước chân khi anh đột ngột dừng và quay đầu nhìn lại.

Một đôi đèn vừa mới lướt qua cái cổng, cái xe giờ đang đi lại phía họ, qua bãi container, một chiếc xe tải.

Abby không có thời gian để tìm chỗ nấp, ánh sáng của chiếc xe đã chiếu vào cô, dồn cô vào chân tường.

Ánh sáng chiếc xe quá mạnh, khiến Abby không thấy gì cả nhưng cô nghe thấy tiếng cửa mở và đóng lại, có tiếng bước chân và có người đàn ông xuất hiện, Abby không thể trốn được nữa.

Katzka đã ở ngay bên cạnh cô, cô không thấy anh bước tới mà lại đột ngột thấy anh ở đó, đứng chắn giữa cô và chiếc xe.

- Được rồi, lùi lại đi. Chúng ta không chắc nó ở đây. - Một người nói.

Hai người đàn ông khựng lại một chút, rồi tiếp tục tiến tới phía trước.

- Để chúng tôi đi. - Katzka nói.

Abby không nhìn rõ người đàn ông qua lưng của Katzka. Cô không thấy chuyện gì xảy ra tiếp theo nhưng cô chợt thấy anh gập người xuống và có tiếng súng nổ, tiếng bê tông hình như nổ phía sau cô.

Cô và Katzka chạy lại nấp sau một cái thùng, anh ta dúi đầu cô xuống đất khi có thêm tiếng súng nổ.

Katzka bắn trả, ba phát đạn.

Rồi có tiếng bước chân nhiều hơn, có tiếng nói chuyện.

Rồi tiếng của xe tải khởi động động cơ, tiếng bánh xe nghiến xuống đường.

Abby ngẩng đầu lên để nhìn, cô thấy cái xe tải đang lao về phía họ, húc vào cái thùng giống như một tòa nhà.

Katzka vẫn bình tĩnh và tiếp tục bắn. Bốn phát vào không trung.

Cái xe húc điên cuồng vào trụ cảng, phải rồi trái rồi trở nên lộn xộn không kiểm soát được nữa.

Katzka bắn hai viên cuối cùng một cách tuyệt vọng.

Cái xe vẫn tiến tới.

Abby thấy ánh đèn, và cô thấy mình bị hất văng khỏi chỗ trú ẩn, ném vào không khí đen đặc.

Nước lạnh làm cô tỉnh, cô ngoi lên mặt nước và nghe tiếng đàn ông hò hét bên trên. Cô bị chìm xuống, rồi lại ngoi lên, ho sặc sụa. Cô thấy nước ở cuối cảng có màu xanh hơn so với bình thường. Cái xe tải, giờ chìm trong nước, khi nó chìm xuống, ánh sáng xanh chuyển thành đen.

Katzka, anh ấy đâu rồi?

Cô nhìn quanh, vùng vẫy. Mặt nước có sóng động, đập vào mặt cô nhưng cô vẫn cố gắng nhìn.

Cô nghe tiếng bộp nhẹ và một cái đầu đang chấp chới cách cô vài mét. Katzka cũng nhìn theo hướng của cô và thấy cô đang vùng vẫy. Sau đó anh nhìn lên, nghe nhiều tiếng nói hơn. - Từ một con thuyền? Có hai người đàn ông, có thể ba. Tiếng bước chân họ dội lên cột trụ, họ đang la hét nhưng tiếng la hét khó hiểu quá.

Không phải tiếng Anh. - Cô nhận ra nhưng không biết họ nói bằng tiếng gì.

Trên đầu, ánh sáng lại xuất hiện và cắm sâu xuống làn nước.

Katzka lặn xuống, Abby cũng vậy. Cô cố gắng hết sức để nhịn thở càng lâu càng tốt. Thỉnh thoảng cô lại ngoi lên hít không khí rồi lại lặn xuống. Lần thứ năm như vậy, cô đã ở trong bóng tối.

Giờ thì có thêm hai bóng đèn.

Cô nghe thấy tiếng nước khua ở đâu đó xung quanh mình, rồi một hơi thở, và cô nhận ra Katzka vừa ngoi lên thở gần đó.

Anh cau có:

- Tôi mất súng rồi.

- Chuyện quái gì đang xảy ra thế?

- Tiếp tục bơi đi, đến cái cột kế tiếp đằng kia.

Bóng đêm đột ngột bị đánh thức bởi ánh sáng từ con tàu nào đó vừa bật đèn, soi sáng từng ngóc ngách của cột cảng. Có một gã đàn ông ở ván cầu, một gã đang đứng ở mép nước với đèn soi trên tay. Ngay phía trước họ là một gã thứ ba, tay lăm lăm súng.

- Đi thôi. - Katzka nói.

Abby lặn xuống, khua nước qua bóng tối dày đặc. Cô không giỏi bơi chút nào, nước sâu làm cô thấy sợ hãi nhưng giờ thì cô đang bơi qua làn nước sâu như không có đáy. Cô cố ngoi lên thở nhưng dường như không đủ không khí, cho dù cô có cố thế nào.

- Abby, tiếp tục đi. - Katzka giục. - Chỉ cần đến cái cột kế tiếp thôi.

Abby nhìn về phía tàu chở hàng, cô thấy ánh đèn vẫn khua khua trên mặt nước.

Cô lại tiếp tục lặn xuống.

Khi cô và Katzka leo được lên bờ thì Abby hầu như không thể lê chân nổi. Cô bò trên mặt đất đầy dầu mỡ. Ngồi xổm trong bóng tối, cô chống tay vào gối và nôn xuống biển.

Katzka nắm tay cô, cố gắng giúp cô trấn tĩnh lại. Cô đang run rẩy dữ dội vì cô tưởng mình đã chết rồi.

Cuối cùng thì cô cũng nôn hết được nước ra khỏi bụng. Cô yếu ớt ngẩng đầu lên nhìn Katzka. Thật hú vía, suýt tí nữa là cô không còn nhìn thấy ánh mặt trời ngày mai rồi.

- Tốt hơn rồi chứ? - Katzka hỏi.

- Tôi lạnh cóng cả người.

- Tìm chỗ nào ấm áp thôi. Nếu không thì cô không chết vì ngạt nước thì cũng chết vì rét mất.

Anh nhìn về phía cột cảng để tìm kiếm.

- Tôi nghĩ chúng ta có thể đến chỗ mấy cái cột. Đi thôi.

Họ bò qua những tảng đá, trượt và trượt trên nền đá. Katzka leo lên được trước, rồi anh ta kéo cô lên.

Ánh đèn quét qua, rồi dừng lại ở chỗ họ.

Một viên đạn đập vào khối bê tông ngay bên cạnh Abby.

- Chạy thôi! - Katzka hét lên.

Họ cùng chạy. Ánh đèn đuổi theo họ, cột bê tông tạo thành hình zigzac trong bóng tối. Họ đã bỏ qua cái cột cảng và đang chạy tới bãi đỗ container. Những viên đạn vẫn đuổi theo họ. Họ chạy vào nấp sau một dãy container gần nhất và nghe tiếng đạn đập vào kim loại. Rồi tiếng súng ngừng.

Abby chậm lại để thở, cô thấy kiệt sức vì chạy, vẫn còn mệt vì đã bơi quá sức. Giờ thì cô đang run rẩy khi chân muốn khuỵu xuống.

Có tiếng nói gần họ, họ hình như đến từ hai hướng.

Katzka nắm tay cô và kéo sâu hơn vào dãy container.

Họ chạy đến cuối hàng, rẽ trái và tiếp tục chạy. Sau đó, cả hai chững lại. Từ xa phía cuối dãy, một ánh đèn lóe lên.

Họ đang ở trước mặt chúng ta!

Cô lùi lại, và tìm một hướng đi mới. Cô thấy có khe hở giữa hai container, khe hở đủ để chui vào.

Ánh đèn đang chiếu tới gần hơn.

Nắm tay Katzka, cô kéo anh theo mình. Cô đi sâu hơn vào trong những lớp mạng nhện đến khi va vào thành của một container. Không có lối nào đi nữa, họ đã bị bẫy ở đây, trong một khoảng không chật chội hơn cả một chiếc quan tài.

Tiếng bước chân đến gần hơn.

Katzka đưa tay nắm lấy cô, nhưng anh không thể làm cô bớt run hơn. Tim cô bắt đầu đập loạn nhịp và tiếng bước chân đến gần hơn.

Cô nghe thấy tiếng nói chuyện, một người đàn ông đang nói chuyện với ai đó, sau đó người đàn ông thứ hai trả lời bằng một loại ngôn ngữ không thể nhận ra nổi nữa. Cô tự hỏi hay là máu che mất tai của cô rồi nên không nhận ra, không hiểu?

Ánh đèn nhảy qua khe hở, hai gã đàn ông đến gần hơn và tiếp tục với giọng ngờ vực. Họ chỉ có thể lia đèn qua khe hở. Ai đó dùng chân đá xuống mặt đất và đá sỏi che lấp khe hở đó.

Rồi tiếng bước chân xa dần.

Abby không dám cử động. Cô không dám chắc mình có di chuyển được không nữa. Chân cô như bị ghim chặt. Vài chục năm nữa, người ta sẽ tìm thấy mình ở đây, xương mình đông cứng trong kinh hãi. Abby nghĩ.

Katzka cử động trước, anh đang định thò đầu ra để nhìn thì nghe tiếng tạch nhỏ. Một ánh sáng lóe lên rồi tắt phụt. Ai đó vừa đốt diêm. Katzka đứng chết lặng. Mùi khói thuốc lá phảng phất trong không khí.

Đâu đó có tiếng gọi.

Người hút thuốc trả lời tiếng gọi đó và đi xa dần.

Họ vẫn đứng im lặng, nắm tay nhau và không ai dám hé răng một lời nào. Hai lần họ nghe tiếng người giám sát đi qua nhưng cả hai lần, những người đàn ông vẫn đi qua họ.

Có tiếng ồn ào, như tiếng sấm rền qua bầu trời.

Sau đó, rất lâu họ không nghe thấy gì nữa.

Nhiều giờ sau đó, họ mới ra khỏi chỗ nấp. Họ đi theo dãy container và dừng lại để xem xét. Đêm đã trôi qua yên lặng.

Màn sương đêm đã bỏ đi tự lúc nào, trên đầu, ánh sao bắt đầu mờ nhạt dần bởi ánh sáng thành phố.

Cầu cảng vẫn tối, họ không thấy người đàn ông nào, không ánh đèn nào, không có cả một khe hở nào. Chỉ có mái của cột bê tông và ánh trăng trên mặt nước.

Cái tàu đã dời đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3