Nạn Nhân Thứ Tư - Chương 08 - Phần 2

Chứng bệnh chính: bị xâm phạm tình dục.

Tình hình bệnh hiện tại: một phụ nữ hai mươi chín tuổi tin là cô ấy đã bị xâm phạm tình dục. Đêm qua, khi đang uống rượu tại Câu lạc bộ Gramecy, cô ấy thấy chóng mặt và nhớ là đã vào phòng tắm. Cô ấy không nhớ những việc xảy ra sau đó…

- Cô ấy tỉnh dậy trong nhà, trên giường ngủ. - Sarah kể. - Cô ấy không nhớ đã về nhà bằng cách nào, không nhớ quần áo đã bị cởi. Chắc chắn cô ấy nhớ là đã không xé rách áo khoác ngoài. Nhưng cô ấy đã bị lột sạch quần áo. Đùi cô ấy bám đầy chất gì đó mà cô ấy nghĩ là tinh dịch. Một mắt bị sưng to và hai cổ tay thâm tím. Cô ấy đã nhanh chóng nhận ra đã có chuyện gì. Và cô ấy đã phản ứng giống như các nạn nhân bị cưỡng bức khác. Cô ấy nghĩ: “Đó là lỗi của tôi. Đáng lẽ tôi không nên bất cẩn như vậy.” Nhưng đó chính là việc đã xảy ra với cô gái đó. - Cô nhìn thẳng vào Moore. - Chúng tôi tự trách mình vì mọi việc, ngay cả khi bọn đàn ông làm cái việc khốn nạn đó.

Khi nhìn khuôn mặt giận dữ như vậy, anh không thể nói gì. Anh cúi nhìn hồ sơ bệnh án và đọc kết quả kiểm tra sức khỏe.

Tóc bệnh nhân rối bời. Một cô gái lãnh đạm, nói chuyện đều đều. Cô ấy đi một mình, tự đi từ phòng khám về nhà…

- Cô ấy cứ hỏi chìa khóa ô tô. - Sarah kể tiếp. - Cô ấy nhăn nhó. Một mắt nhắm tịt lại vì bị sưng to. Cô ấy phải tìm thấy chúng, nếu không cô ấy sẽ không đi làm được. Tôi phải mất một lúc mới giúp cô ấy không lẩm bẩm câu đó nữa và nói chuyện với tôi. Đó là một cô gái mà từ trước tới nay không gặp nhiều khó khăn. Cô ấy được giáo dục tốt, sống độc lập, một nhân viên bán hàng cho Công ty cung cấp phụ kiện khoa học Lawrence. Cô ấy gặp gỡ mọi người suốt ngày. Và cô ấy đến đây, bị tê liệt hoàn toàn, bị ám ảnh về việc phải tìm chìa khóa ô tô. Cuối cùng, chúng tôi mở ví của cô ấy, lục từng ngăn và chìa khóa ở đó. Lúc đó, tôi mới khiến cô ấy tập trung nhìn tôi và cho tôi biết đã có chuyện gì.

- Cô ấy đã nói gì?

- Cô ấy đến Câu lạc bộ Gramecy lúc gần chín giờ để gặp bạn gái. Cô bạn đó không đến nên Nina nán lại đó một lúc. Cô ấy đã uống rượu mác - ti và nói chuyện với vài gã trai. Nghe này, tôi đã đến đó và đêm nào cũng đông đúc. Một cô gái sẽ cảm thấy an toàn. - Cô nói thêm, giọng tỏ vẻ cay đắng. - Cứ như thể một nơi an toàn thật sự vậy.

- Cô ấy có nhớ người đàn ông đưa cô ấy về không? - Rizzoli hỏi. - Chúng tôi thật sự rất cần biết điều đó.

Sarah nhìn cô.

- Tất cả chỉ vì vụ án phải không? Đó là tất cả những gì nhân viên cảnh sát từ Phòng điều tra Tội phạm tình dục muốn nghe. Tên sát nhân mới đáng chú ý.

Moore có thể cảm thấy cơn giận của Rizzoli đã lan khắp phòng. Anh nói nhanh.

- Các thám tử nói cô ấy đã không thể mô tả hắn.

- Tôi đã có mặt trong phòng khi họ thẩm tra cô ấy. Cô ấy yêu cầu tôi ở lại, vì vậy tôi đã nghe toàn bộ câu chuyện đến hai lần. Họ cứ hỏi cô ấy hắn trông thế nào nhưng cô ấy không nói được. Thực sự cô ấy không thể nhớ gì về hắn.

Moore lật sang trang bệnh án tiếp theo.

- Cô đã gặp lại cô ấy vào tháng bảy, cách đây mới một tuần.

- Cô ấy quay lại để thử máu tiếp theo. Phải mất sáu tuần sau khi làm xét nghiệm HIV để xem có kết quả dương tính không. Đó là hành động cực kỳ nhẫn tâm. Đầu tiên là bị cưỡng bức, sau đó phát hiện ra kẻ tấn công đã gây cho mình một căn bệnh chết người. Đó là 6 tuần đau đớn với những cô gái khi phải chờ xem họ có mắc bệnh AIDS hay không. Họ băn khoăn liệu có kẻ thù nào đó đang ẩn nấp bên trong và phá hủy cơ thể họ không. Khi họ đến làm bài thử nghiệm tiếp theo, tôi phải nói chuyện chuẩn bị tâm lý trước cho họ. Và tôi thề sẽ gọi cho họ ngay khi có kết quả.

- Cô không phân tích kết quả ở đây à?

- Không. Nó được gửi đến những phòng thí nghiệm liên kết của chúng tôi.

Moore lật đến trang cuối hồ sơ và thấy tờ giám định kết quả. Mẫu xét nghiệm HIV: âm tính. Bệnh giang mai: âm tính. Tờ giấy đó rất mỏng, được in từ dạng giấy than. Anh nghĩ những tin tức tố lành nhất trong đời lại xuất hiện trên một tờ giấy mỏng manh như vậy. Trên đó ghi các bức điện tín, kết quả các kỳ thi và kết quả thử máu.

Anh đóng tập hồ sơ, đặt lên bàn.

- Khi gặp Nina lần thứ hai, khi cô ấy đến kiểm tra máu tiếp theo, cô thấy cô ấy thế nào?

- Anh hỏi tôi là cô ấy còn bị chấn thương không á?

- Tôi chắc chắn là cô ấy vẫn còn.

Câu trả lời nhỏ nhẹ của anh dường như khiến cơn thịnh nộ của Sarah nguôi dần. Cô ngồi lui về phía sau, như thể khi đã hết tức giận thì cô mất đi nguồn năng lượng lớn trong cơ thể. Cô ngồi một lúc, ngẫm nghĩ về câu hỏi của anh.

- Khi tôi gặp Nina lần thứ hai, cô ấy như người sống mà đã chết.

- Cụ thể như thế nào?

- Cô ấy ngồi trên chiếc ghế mà cô Rizzoli đang ngồi. Tôi có cảm giác tôi có thể nhìn xuyên qua cô ấy, như thể cô ấy trong suốt. Cô ấy không đi làm kể từ khi bị cưỡng bức. Tôi nghĩ cô ấy rất khó đối diện với người khác, nhất là đàn ông. Cô ấy bị tê liệt trước những nỗi sợ kỳ lạ. Cô ấy sợ uống nước ở vòi công cộng, hay bất kỳ thứ gì không được đóng gói cẩn thận. Nó phải được đựng trong một chai nước hay một lon chưa mở, một thứ gì đó không thể bị bỏ độc hay cho thuốc mê. Cô ấy sợ đàn ông nhìn cô ấy và biết là cô ấy đã bị xâm hại. Cô ấy tin là kẻ cưỡng bức cô ấy đã làm rớt tinh dịch trên ga trải giường và quần áo của cô ấy. Ngày nào cô ấy cũng mất mấy tiếng giặt đồ nhiều lần. Dù Nina Peyton trước kia là người thế nào thì cô ấy cũng đã chết. Trong cô ấy, tôi chỉ thấy một bóng ma - Giọng nói của Sarah nhỏ dần. Cô ngồi im, nhìn về phía Rizzoli và thấy một phụ nữ khác hẳn trên chiếc ghế đó. Những khuôn mặt phụ nữ khác nhau cứ chạy ngang mắt cô như một cuộc diễu hành bị đứt đoạn.

- Cô ấy có nói gì về việc bị theo dõi không, về việc kẻ tấn công lại xuất hiện?

- Một kẻ xâm phạm tình dục sẽ không bao giờ biến mất khỏi cuộc sống của chúng ta. Chúng ta sẽ là tài sản và nô lệ của chúng, miễn là chúng ta còn sống. - Sarah dừng lại, rồi cay đắng nói thêm. - Có lẽ hắn chỉ đến lấy đi thứ thuộc về hắn.