Trọng sinh chi ôn uyển (Quyển 1) - Chương 08 + 09

Chương 08: Nha hoàn

Bốn đứa trẻ, mặc dù không có bị đánh chết tại chỗ, nhưng ban đêm hôm đó đã chết hai người. Hai đứa trẻ kia cũng lớn lên rất đẹp. Đoán chừng là Tống đại nương sai người ta hạ thủ, thời điểm đánh đại bản cũng không bị thương nặng. Ôn Uyển nhìn liền hiểu, là bởi vì đêm hôm đó Tống đại nương cầm thuốc trị thương đến, còn cho người sắc thuốc.

Đoán chừng Tống đại nương vẫn không nỡ bỏ qua hai người này. Dựa vào tướng mạo, là có thể bán được giá cao. Lần này cũng chỉ cho các nàng một bài học. Nhưng trong đó có một tiểu cô nương xinh đẹp nhất, lúc nàng dưỡng thương, người nào vào phòng của nàng, nàng liền mắng người đó. Không ai dám hầu hạ nàng.

Ôn Uyển ở chỗ này, vẫn luôn là sắm vai đứa trẻ biết điều dịu hiền nghe lời, việc phân phó làm được tốt vô cùng. Không chỉ có làm xong chuyện phân phó, rảnh rỗi còn bận rộn làm những chuyện khác. Tống bà tử rất hài lòng thái độ hàng phục của Ôn Uyển, nếu mọi người đều như Ôn Uyển, nàng sẽ không bận tâm canh giữ như vậy, cho nên, bộ mặt đối với Ôn Uyển cũng hòa khí hơn. Luôn dùng Ôn Uyển để giáo dục những người khác. Tống bà tử đem Ôn Uyển kêu lên đi chiếu cố cô bé kia.

“Hừ, khá hơn nữa, nghe lời hơn nữa, biết điều hơn nữa, cũng là một người câm” Cô gái xinh đẹp kia khinh thường Ôn Uyển. Thấy Ôn Uyển đi vào, thì ở trong sân phát ra tính cáu kỉnh.

Nhưng Ôn Uyển đã đem mình làm thành người điếc người mù. Nàng ta mắng nàng, Ôn Uyển tự thôi miên mình như không nghe thấy. Cô bé kia cuối cùng không có cách nào phát tác, chỉ đành phải oán hận nhìn Ôn Uyển, uy hiếp, đợi nàng khỏe lên, nhất định sẽ cho Ôn Uyển đẹp mắt.

Thấy Ôn Uyển vẫn không nói lời nào, thì quơ lấy một cái chén trên đầu giường ném tới. Nện đến Ôn Uyển mắt nổ đầy sao, cái trán bầm tím một cục lớn. Tống đại nương biết được, chẳng qua là hảo hảo an ủi nàng mấy câu, cầm thuốc cao cho nàng bôi, cũng không nói nàng không cần hầu hạ tiếp.

Ôn Uyển gặp phải tai bay vạ gió như vậy, nhưng nhìn bề ngoài vẫn không có chuyện gì. Thật ra thì Ôn Uyển rất muốn khóc, nhưng cũng biết mình không có quyền khóc. Mình tốt hơn sống tốt, kiên cường mà sống. Vì ba mẹ, vì Hoàng ma ma, mình nhất định phải sống tốt. Có khổ hơn nữa cũng phải sống.

Trong lúc dưỡng bệnh, Ôn Uyển vô cùng tỉ mỉ chiếu cố nàng. Nữ hài kia cũng không có sắc mặt tốt, đối với nàng không phải mắng thì cũng lạnh lùng giễu cợt, Ôn Uyển chỉ trầm mặc chịu đựng. Mấy ngày qua đi, cô bé một mình sống ở trong phòng có chút buồn bực, muốn Ôn Uyển nói chuyện với nàng, đáng tiếc Ôn Uyển là một người câm, cũng không muốn nói chuyện với nàng. Cô bé kia tự mình nói.

Cô bé tên là Thu Đồng, nàng là bị mẹ kế đem bán. Mẹ kế sinh đệ đệ, nói với cha nàng, trong nhà không có tiền nhàn rỗi để nuôi người, còn không bằng bán đi. Có tiền mua thêm hai mẫu đất. Cha nàng vừa nghe, cảm thấy có lý, liền để cho mẹ kế kéo nàng đem đi bán. Bán mười lượng bạc, làm cho mẹ kế cười đến nỗi không khép miệng lại được, mười lượng bạc, ở quê hương nhà nàng có thể mua hai mẫu ruộng nước thượng hạng.

Vừa nói nữ tử này liền khóc. Nếu mẹ nàng còn sống, nàng sẽ không bị bán, còn bị bán đi làm nha đầu cho người ta sai sử. Nghe nói những chủ nhân kia rất biến thái, động một chút là đánh người, động một tí làm cho người ta ban chết, còn không cho ăn cơm.

Ôn Uyển nghe, mới giật mình. Nhớ được nữ tử ở thời cổ đại không có địa vị. Ở nhà thuận theo cha, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử, bản thân mình không có bất cứ quyền lợi gì. Dường như muốn tốt thì phải an phận. Ôn Uyển liền biết tương lai của mình là một mảnh bóng tối.

Cứ như vậy, lại qua rất nhiều ngày. Vết thương Thu Đồng đã gần khỏi. Tống đại nương chờ lấy tiền nên mới đối với Thu Đồng tốt như vậy. Chờ vết thương của Thu Đồng khỏi hẳn phải đi tìm người mua. Không đến hai ngày đã trở lại nói đã tìm xong người mua. Người mua này nhà rất có tiền, đối với người cũng tốt. Thu Đồng đi qua, chính là được ưa thích, còn có nha hoàn hầu hạ. Nói cách khác đi qua đó chính là hưởng phúc.

Tống bà tử nói đưa đi đến chỗ được ưa thích, còn có người hầu hạ, nghe vậy mấy đứa trẻ bên cạnh vô cùng hâm mộ. Ôn Uyển biết, thiên hạ không có bữa trưa miễn phí, mặc dù Tống bà tử không phải là đại ác nhân gì, nhưng tuyệt đối không phải là người tốt. Không nói đến trên đời này làm gì có chuyện tốt nhô ra thế, việc Thu Đồng bỏ trốn Tống đại nương cũng sẽ không dễ dàng tha cho như vậy đâu.

Ôn Uyển nhìn bộ dáng bây giờ của Thu Đồng, suy đoán sau này lớn lên nhất định là mỹ nhân, nhất định là bị đưa đi chỗ địa phương đó, nhất định là cái nơi bẩn thỉu đó.

Ôn Uyển nhớ tới ngoại tổ mẫu mình là quý phi, mẹ là công chúa, phụ thân là mỹ nam tử nổi danh ở kinh đô. Nên Ôn Uyển lớn lên cũng không kém chỗ nào. May mà Bồ Tát phù hộ, không có kế thừa tướng mạo của phụ thân, lớn lên tuy không thể coi là xinh đẹp, chỉ có thể nói là thanh tú. Bằng không đã bị xui xẻo. Ở chỗ này, không có dáng vẻ khuynh thành là điều may mắn.

Lời của Tống đại nương không có sai, người đã tới rồi, là một bà lão. Ánh mắt sắc bén kia có thể đem người hù chết. Ôn Uyển nhìn bà lão, đây không phải là lão phu nhân lần đầu tiên nàng thấy sao? Xem ra, thật đúng với suy đoán lúc trước của nàng.

“Ta muốn cho nàng theo cùng.” Thu Đồng hướng về phía người kia nói, bà lão kia có chút do dự. Nhưng bộ dạng Thu Đồng rất kiên quyết. Người kia bảo Ôn Uyển nói chuyện, Ôn Uyển lắc đầu.

“Hai lượng bạc.” Nhìn Ôn Uyển một cái liền biết nàng không nói chuyện được, lập tức nói giá trị tiền bạc con người.

Tống bà tử bà có chút không tình nguyện. Giá trị con người của Thu Đồng bán được năm mươi lượng bạc. Dựa theo cái bộ dạng này đi xuống, hai lượng bạc đã muốn Ôn Uyển, nàng cũng không tiện mở miệng phản bác. Dựa theo tình huống bình thường, Ôn Uyển mặc dù không nói chuyện, nhưng hơn ở chỗ có vẻ hiền dịu biết điều, bán cho nhà giàu người ta làm nha hoàn, giá trị con người ít nhất có thể bán được tám chín lượng bạc. Hiện tại chỉ có hai lượng bạc, nàng ta giảm quá nhiều đi.

Ôn Uyển nhìn thấy lắc đầu, ôm chân Tống đại nương, một bộ dạng đáng thương rất không nỡ. Tống đại nương thấy vậy lấy lại khí thế, lập tức nói có tình cảm cùng đứa bé này. Nàng cũng không nỡ bán, tính đặt ở bên cạnh nuôi.

Người nọ vốn nhìn Ôn Uyển, cũng không phải là rất muốn có được, lớn lên chỉ có thể coi là thanh tú, lại là một người câm điếc. Mua về còn phải hảo hảo nuôi, sau này cũng không có đóng góp gì, nhất định là sẽ lỗ vốn. Mới vừa rồi cũng chỉ là không muốn bắt bẻ trước mặt Thu Đồng, nên mới hỏi. Bây giờ, trong lòng nàng ngược lại thở phào nhẹ nhõm.

“Không biết điều, đúng là số mệnh làm nha hoàn chịu khổ.” Thu Đồng vốn nghĩ tính trong khoảng thời gian này Ôn Uyển dốc lòng chiếu cố đối với nàng, muốn mang theo để cùng mình đi hưởng phúc, không nghĩ tới Ôn Uyển lại không cho nàng mặt mũi. Lập tức tiến vào xe ngựa đi.

Ngày thứ hai, Tống đại nương mang bọn Ôn Uyển lên xe ngựa. Ở trên xe ngựa nghe nói, dường như là nói ở trong kinh thành có người muốn nha hoàn. Ôn Uyển trong lòng vừa nghĩ đến kinh thành, thì có chút kích động. Đây không phải là nơi nàng muốn đi sao.

Ngồi một ngày xe ngựa. Buổi tối hôm đó, đem bọn hắn dàn xếp ở một tiểu viện. Sau đó, mỗi ngày Tống đại nương liền dẫn một đoàn người đi ra cửa. Đi đến các chủ nhà muốn mua nha hoàn, bị chọn trúng, thì ở lại không trở về nữa. Không có bị chọn trúng thì về lại cái tiểu viện này. Đinh Hắc ở vòng thứ hai đã bị chọn lấy.

Ban đầu mọi người nhìn Ôn Uyển, cũng tương đối hài lòng. Nhưng vừa nghe là câm thì hoàn toàn không bằng lòng.

"Không được, đâu có thể mua một người câm, không thể nhận.” Người xem, tất cả đều là nói một câu như vậy. Ở nơi này của bọn buôn người nán lại hơn nửa tháng, ma ma chủ nhà chọn người, nhìn trúng Ôn Uyển dịu hiền. Nghe được là một người câm, thì nhíu chân mày, lắc đầu nói không được, lại tiếp tục chọn lấy người khác. Cứ như vậy, Ôn Uyển bị chọn lấy vứt qua, bỏ quên rồi lại chọn.

Ôn Uyển rất là bi phẫn, khụ, một câu sẽ nói không rõ a!

Ngày hôm đó, nói là đi cái gì Hầu phủ. Tống đại nương vốn cũng không muốn mang Ôn Uyển đi, nhìn bộ dạng hiền dịu của Ôn Uyển, thở dài một tiếng tự hiểu, nhưng đem nàng gọi lên.

Hơn nửa tháng này, giống như biến thành gia súc chọn tới chọn lui, tâm Ôn Uyển đều ở trạng thái lo lắng. Rõ là, đời trước không có làm cái chuyện gì xấu a! Tại sao mình lại luân lạc tới tình trạng như vậy rồi!

Ngày này lại cùng ngày thường giống nhau, vừa nghe đến Ôn Uyển là một người câm, chỉ lắc đầu nói không được.

"Nghe nói các ngươi muốn có nha hoàn, học thêu, bồi dưỡng người dạy thêu, đứa bé này mặc dù không có nói chuyện, nhưng rất cơ trí. Cũng biết điều nghe lời, bảo làm cái gì thì làm cái đó, còn làm rất tốt. Ma ma, làm người thêu thùa có thể nói chuyện hay không cũng đâu có sao. Ngươi hãy nhìn kỹ lại đi, đứa bé này, có khiếu tốt để học thêu, mua tuyệt đối sẽ không khiến cho các ngươi lỗ lả." Tống đại nương vội nói.

Ma ma chọn người vừa nghe Tống đại nương nói lời này, có chút chần chờ. Một người khác đứng trước mặt ma ma này nói hai câu, ma ma chọn người nghe vào, rồi nhìn Ôn Uyển. Cầm lấy tay Ôn Uyển, trắng nõn nhẵn nhụi, cũng lấy làm kinh hãi.

"Ngươi tên là gì?" Ôn Uyển lắc đầu.

"Cha mẹ ngươi làm gì?..." Ôn Uyển vẫn lắc đầu, dù sao hỏi cái gì, Ôn Uyển cũng là lắc đầu. Trong mắt ma ma có chần chờ.

"Đứa nhỏ này cũng là số khổ, lúc tới nơi của ta, xanh xao vàng vọt, ngày thứ nhất đã ăn hai chén cơm lớn, nói là đói bụng hai ngày hai đêm chưa có cơm ăn. Cũng là ở nơi đó của ta, điều dưỡng hơn ba tháng, mới nuôi được trắng trắng mềm mềm vừa đáng yêu như vậy. Bất quá mặc dù nàng không nhớ rõ cha mẹ là ai, nhưng thật sự rất nghe lời. Ma ma, ta bảo đảm ngươi mua tuyệt đối không hối hận." Tống đại nương ở bên cạnh, giải thích cho việc đôi bàn tay của Ôn Uyển, vì sao lại trắng nõn.

Thật ra thì Ôn Uyển ở nơi đó của nàng, chỉ ở hơn tháng. Chỗ nào hơn ba tháng. Ma ma kia nghe lời này, mới yên lòng.

"Nhìn đôi tay này, cũng là có tay thêu thùa. Vương đại nương, dẫn đi." Ma ma suy nghĩ một chút, nhìn Ôn Uyển từ đầu tới đuôi vẫn bình thản, gật đầu. Làm người thêu thùa, điều kiện chủ yếu chính là tâm trạng tốt, người nóng nảy, là không thể nào thêu cho ra sản phẩm thêu tốt.

Ôn Uyển bị một người mặc xiêm y vải thô màu xanh, chân mang một đôi giày vải xanh miệng tròn, mắc cá chân mang vớ màu trắng, dẫn tới trong viện cách vách.

Nơi đó đã có lúc trước là chỗ chọn lựa người. Nhìn một ít đoàn người, Ôn Uyển hiện tại coi là hợp cách. Nào biết đâu rằng, sau đó đám người được tập hợp đông đủ, còn để cho vào một cái phòng, Ôn Uyển từ trong khe cửa nhìn thấy có một đại nương năm sáu chục tuổi "Ma ma nói, người này hôi nách, không thể nhận." Một câu nói, liền đem người nọ mang đi ra ngoài.

Mỗi cô nương đi vào cái liền đỏ mặt đi ra ngoài. Đến phiên Ôn Uyển lúc đi vào, người kia hỏi liền Ôn Uyển hai câu, Ôn Uyển lắc đầu, chỉ vào cổ họng.

"Làm sao mua người câm đi vào, ngươi mua người thế làm sao làm việc chứ?" Bà bà uy nghiêm hỏi.

Ôn Uyển cũng không sợ, chẳng qua là cười làm động tác xe chỉ luồn kim.

"Nga, tuyển ngươi làm người thêu a. Vậy không cần kiểm tra, ngươi đi ra ngoài đi." Ôn Uyển lúc đi ra, đã nghe thấy bà bà kia kêu người khác cởi quần áo. Ôn Uyển sợ run cả người. Chỉ đã nghe nói cổ đại Tuyển Tú nữ mới cỡi quần áo, chưa nghe nói qua mua nha hoàn cũng phải cởi quần áo. Nàng đây là tới nơi nào.

Chương 09: An Nhạc hầu phủ

Ôn Uyển cho là như thế đã xong. Nào biết đâu rằng, còn phải đi xếp hàng. Có hai đại phu bộ dáng lão giả ngồi ở chỗ đó. Đi tới chỗ nha hoàn bắt mạch từng người.

"Người này không được, có bệnh kín." Đại phu một nói câu, nha hoàn kia lập tức khóc. Chủ nhà chắc chắn sẽ không muốn nàng rồi, đau khổ cầu khẩn để cho đại phu lần nữa nhìn kỹ lại. Nhưng đại phu kia nhìn cũng không nhìn nàng một cái, tiếp tục xem người. Nha hoàn kia liền bị mang ra sân.

Đến phiên Ôn Uyển, tim Ôn Uyển nhảy phịch phịch. Hơn một tháng này ở chỗ Tống đại nương, Tống đại nương bởi vì muốn đem các nàng bán giá tiền tốt, cơm là cho ăn no. Ôn Uyển mặc dù không có soi gương, nhưng cũng dùng nước xem. Biết mình da trắng nõn, mặc dù lớn lên bình thường, nhưng nếu nói nhất bạch già bách sửu *(làn da trắng mịn che trăm xấu), vậy cũng xem như an ủi duy nhất.

Đại phu nhìn Ôn Uyển trắng trắng mềm mềm, đem tay khoác lên mạch của nàng, một hồi liền gật đầu, nói cách khác, vượt qua kiểm tra rồi.

Sau lại bị người đưa tới một chỗ, lúc này người lưu lại đã là những người được chọn lấy. Người cầm đầu từng bước từng bước đi tra hỏi, sau đó có một nha hoàn ở bên cạnh viết, đoán chừng là ghi danh sách. Sau đó viết một mẩu giấy, giao cho bà bà lúc trước dẫn nàng tiến vào.

Sau đó, một lão bà nhìn rất lợi hại, dường như gọi là Chu ma ma, nhìn lướt qua chúng tiểu cô nương đang thấp thỏm trong viện, ho nhẹ một tiếng, lớn tiếng nói: "Bắt đầu từ hôm nay, sáu người các ngươi, chính là người của An phủ chúng ta. Bắt đầu từ hôm nay, chuyện trước kia của ngươi, liền hết thảy quên hết. Hiện tại bắt đầu, trong lòng của các ngươi chỉ có thể có An Nhạc hầu phủ chúng ta, chỉ có thể có chủ tử các ngươi ngày sau hầu hạ. Nhớ lấy không?"

"Nô tỳ cẩn tuân đại nương dạy bảo!" Tất cả mọi người ngồi chồm hổm thân hành lễ, Ôn Uyển cũng làm theo cùng một lúc.

"Chỉ cần các ngươi làm người hầu tốt, dụng tâm hầu hạ chủ tử tiểu thư, sau này, không thể thiếu những ngày an nhàn của các ngươi. Trước kia ta cũng từ tuổi các ngươi bắt đầu bước đi, cho nên, phải trung thành tận tâm làm người hầu." Nói xong những thứ này, nhìn lướt qua mọi người.

Chu ma ma, trên đầu cắm trăm vàng, trên tay cũng mang theo vòng tay vàng. Mặc một thân xiêm y màu chàm, nhìn qua uy phong lẫm lẫm. Rất nhiều tiểu cô nương mắt tỏa kim quang.

"Các ngươi mới tới, ngày mai bắt đầu học quy củ của phủ." Nói xong, đã đi. Sau có liền có người hướng dẫn. Ôn Uyển là bị một đứa nha hoàn mang đi.

Ôn Uyển hướng về phía cái nha hoàn kia cười cười, làm mấy động tác, ý là hỏi, nơi này chính là nhà của chủ nhân. Tỏ vẻ hồi lâu, trong mắt tràn đầy vẻ cầu khẩn.

"Ngươi tiểu nha hoàn này thật biết đùa. Nơi này là An Nhạc phủ An gia. Ngươi có thể vào Hầu phủ chúng ta, coi như là mạng của ngươi tốt. Hầu gia phu nhân chúng ta rất thương người thiện. Sau này ngươi hảo hảo hầu, sẽ có những ngày an nhàn của ngươi." Nha hoàn kia biết Ôn Uyển phải đi phòng thêu, nên cười nói.

Ôn Uyển nghe thiếu chút nữa bị hù chết tại chỗ. Mẹ của ta nha, sẽ không xui xẻo như vậy chứ, nơi nào không đi, hết lần này tới lần khác đi tới nơi Hầu phủ chết tiệt này. An Nhạc hầu phủ, nàng rõ ràng nhớ được ma ma nói, người đàn bà ác độc kia chính là Tam tiểu thư của An Nhạc hầu phủ. Mình tại sao xui xẻo như thế, thế này thì bi thảm a. Vạn nhất bị người ta biết được, chắc sẽ lại chết một lần nữa.

Không được, ngàn vạn lần phải bình tĩnh, bình tĩnh. Không thể để cho bất luận kẻ nào phát hiện thân phận mình. Nếu không ta cũng chỉ có thể chết. Trăm triệu không thể. Ôn Uyển vừa đi vừa động viên tinh thần cho mình.

Động viên tinh thần đến cuối cùng, Ôn Uyển vẫn cảm thấy vận khí đặc biệt đen đủi. Vốn là nhìn thấy nhà người ta giàu có, định tìm chủ nhà giúp đỡ tìm đến Phủ Tông Nhân. Lúc này lại chuyển biến thế này.

Nha hoàn thấy Ôn Uyển cúi đầu, thì ở phía trước dẫn đường, cũng không đi nhìn kỹ Ôn Uyển. Nếu không nhất định sẽ phát hiện sắc mặt Ôn Uyển lúc xanh lúc đỏ, một hồi lại xám trắng. Cũng may Ôn Uyển phản ứng cực nhanh, rất nhanh liền khắc chế được, chờ nha hoàn kia chuyển chỗ ngoặt nói chuyện với nàng lần nữa, thì sắc mặt hơi bình thường một chút.

"Ngươi cũng không cần sợ. Phủ đệ chúng ta cũng có quy củ, chỉ cần ngươi hảo hảo làm người hầu, cũng sẽ không gây khó khăn cho ngươi." Nha hoàn kia cười nói. Cho là Ôn Uyển sợ vì mới vừa rồi ma ma nói quy củ Hầu phủ rất nặng.

Ôn Uyển gật đầu.

Ôn Uyển thẳng một đường đi tới, nhưng thấy phòng ốc uy vũ đồ sộ, khí thế đều là tráng lệ bất phàm, đình đài lầu các tất cả đầy đủ hết, đều là dạng tinh xảo phú quý. Ôn Uyển nhìn kiến trúc nơi này, trong lòng rất buồn bực. Một Hầu phủ có tiền như vậy, thì phủ công tước kia nhất định giàu sang hơn nhiều. Tại sao mình là tiểu thư nhà bọn họ, còn là nữ nhi thân sinh của công chúa, lại chỉ có thể ăn đất nuốt rau dại, đáng thương. Nhớ tới Hoàng ma ma, trong lòng Ôn Uyển thầm hận, người Bình gia đều xấu xa, tất cả đều là khốn kiếp.

Đi thật lâu, rốt cục đi tới một chỗ. Là nơi có một loạt phòng ốc thấp bé, mấy gian phòng thấp bé quay quanh tạo thành sân. Cùng chỗ mới vừa rồi đi qua so sánh với nhau, quả là một trời một vực. Giữa sân có một miệng giếng, còn có một cây hoa quế trồng bên cạnh. Ôn Uyển đi theo nha hoàn kia dẫn nàng vào một cái phòng.

"Nơi này, sau này sẽ là chỗ ở của ngươi." Nha hoàn kia mang theo Ôn Uyển vào một viện có một ít nhà gỗ. Đập vào mắt là một dãy giường, có bốn giường và mền, đoán chừng ý tứ là bốn người ở. Nhìn lại bốn phía, bàn ghế phong cách cổ xưa, hoa văn điêu khắc ở cửa sổ, cửa thuộc loại gỗ thô.

Ôn Uyển cảm thấy ở nơi này, so với nhà nghèo bình thường của người ta tốt hơn nhiều. Lúc nàng tới chỉ còn một vị trí, đã bị an bài ở cạnh dưới của mặt cửa sổ.

"Coi như ngươi vận khí tốt, còn dư lại như vậy một cái giường cho ngươi. Nơi này chính là tam đẳng nha hoàn mới có thể ở. Trước bị một chủ tử thưởng thức nên gả cho người ta, hai ngày trước mới đi. Lúc này mới giữ một chỗ trống như vậy.” Nha hoàn hiện ra ánh mắt cao ngạo.

Ôn Uyển mang một bộ dạng cảm kích, làm cho nha hoàn kia càng kiêu ngạo.

"Đây là hai bộ xiêm y tắm rửa, còn có một chút đồ phải dùng. Sau này một chút dụng cụ, đến lúc đó ngươi đặc biệt đi tìm ma ma có thể lĩnh. Hiện tại ta dẫn ngươi đi xung quanh. Nơi này, là chỗ tắm rửa rửa mặt. Nơi này là chỗ dùng cơm " nha hoàn kia dẫn Ôn Uyển, đi tới bên cạnh một gian phòng thấp bé, nhất nhất giới thiệu.

Ôn Uyển nhìn nha hoàn kia mặc dù rất cao ngạo, nhưng đối với mình không có ác ý, đối với mình vô cùng kiên nhẫn nhất nhất chỉ đạo.

Ôn Uyển chờ nha đầu kia sau khi đi, nhìn hai bộ xiêm y màu xanh ngọc trên giường. Vừa sờ vào, thì ra là làm bằng vải mịn, so với vải thô nàng mặc lúc trước thoải mái hơn nhiều, vải thô mặc lên không thoải mái.

Nơi đó, vừa quen thuộc hoàn cảnh, đáng tiếc còn không ở bao lâu đã bị gọi đi. Đi tới nơi này, cũng không lập tức bắt đầu làm việc, còn phải được quản sự ma ma dạy quy củ, mới có thể sai đi làm.

Ôn Uyển đang ngồi, thì có một người đi vào. Nhìn rất nhanh nhẹn, Ôn Uyển lập tức đứng lên, có chút mất tự nhiên hướng nàng kia gật đầu. Nàng kia cũng nhìn cũng không nhìn nàng một cái.

Đợi buổi tối sau khi trở về, Ôn Uyển nhìn thấy ba nữ đứa trẻ khác.

"Ngươi tên là gì?" Một thân quần áo màu hồng, cô gái lớn lên diễm lệ, từ trên cao nhìn xuống hỏi, Ôn Uyển chỉ chỉ cổ họng của mình.

"Làm sao an bài người câm đến chỗ này của chúng ta." Cô gái có chút tức giận. Nhìn Ôn Uyển bộ dạng xin lỗi, liền quay cái ót đối diện Ôn Uyển.

"Làm sao lại an bài một người câm ở nơi này với chúng ta. Không được, ngày mai phải đề nghị quản sự ma ma mới được, đem nàng rời khỏi nơi ở của chúng ta. Một người câm, nghe sẽ làm cho người thêm bực." Một cô gái khác trông rất hấp dẫn, nhìn Ôn Uyển bình thản không có gì lạ, hết sức bực mình.

"Nếu là ma ma an bài vào, tự nhiên là có suy tính. Ngươi lúc này đòi đi nói chuyện không cho nàng ở lại, chẳng phải là đánh vào mặt ma ma. Để cho nàng ở đây cũng không làm trở ngại ngươi cái gì." Một cô gái khác, thoạt nhìn rất ôn hòa, trông bình thường, ở đây khuyên nhủ.

Ôn Uyển đã nghe đến các nàng ở một bên nói thầm. Ai cũng không để ý tới nàng. Qua một buổi tối, Ôn Uyển biết ba cô gái kia chia ra gọi là Hổ Phách, San Hô, Liên Tử.

Hổ Phách thì lớn lên rất đẹp, xinh đẹp như hoa đào, da trắng nõn có thể bấm chảy ra nước, rất kiêu ngạo, cảm giác, cảm thấy như mình cao cao tại thượng vậy, San Hô rất nịnh bợ nàng. Ôn Uyển cảm thấy rất kỳ quái, đều là một nha đầu thôi, có cái gì đáng giá cao ngạo. Nàng ta không có làm gì chỉ quản lý một chút dụng cụ trong nhà, không lớn tiếp xúc người ở phía ngoài. Dường như lúc trước cũng là người hầu bên cạnh chủ tử, bị ghét bỏ nên đuổi ra ngoài. Sau này Ôn Uyển mới biết được sự cao cao tại thượng ưu việt hơn người của nàng ta từ đâu mà ra.

San Hô chính là người đầu tiên Ôn Uyển thấy, cô gái này lớn lên cũng diễm lệ. Sau lại tiếp xúc mới biết được, nàng rất cơ trí, miệng cũng ngọt, làm nha hoàn sai vặt ở phòng giặt quần áo, ánh mắt rất cao, cảm thấy cùng Ôn Uyển ở chung, sẽ tổn hại thân phận nàng, thường xuyên châm chọc Ôn Uyển.

Liên Tử nói tương đối ít, lớn lên bình thường, nhưng trầm ổn, là nha hoàn bên kia của Tôn thiếu gia. Sau Ôn Uyển mới biết được, Liên Tử nàng có thân thích là một quản sự ma ma rất có địa vị ở trong phủ, nhưng không biết tại sao lại làm một nha hoàn bình thường. Nàng đối với Ôn Uyển không thể nói là tốt, nhưng không tính là xấu.

Trong ba nữ đứa trẻ, chỉ mỗi Liên Tử đối với Ôn Uyển tương đối khách khí. Nhưng cũng chỉ có như thế, cái này, nhiều người thì chuyện thị phi sẽ nhiều, Liên Tử không thể nào bởi vì Ôn Uyển mà đi đắc tội mấy người khác.

Ôn Uyển trải qua nửa tháng được huấn luyện sau đó mới biết, giữa bọn nha hoàn cạnh tranh cũng là rất kịch liệt. Người nơi này, tâm tư đặc biệt nhiều, cho nên nàng lúc nào cũng nhắc nhở mình phải bỏ nhiều tâm tư. Đây là nhà giàu người ta, từ lão gia, phu nhân, cho tới tôi tớ, đều có một bộ quy tắc làm việc. Cũng chính là phương pháp sinh tồn của nha hoàn.

"Giúp chúng ta xếp chăn, còn có, những y phục này giặt cho chúng ta." Giọng điệu của San Hô kênh kiệu phân phó Ôn Uyển, Ôn Uyển biết điều nhận lấy.

Hổ Phách thấy thế, cũng đem đồ vật giao cho Ôn Uyển chuẩn bị. Liên Tử nhìn Ôn Uyển ngoan ngoãn nghe lời, há miệng định nói, cuối cùng cũng không nói gì. Ôn Uyển đi tới, muốn lấy y phục của nàng, nhưng Liên Tử lắc đầu, tỏ vẻ không làm phiền Ôn Uyển.

Ngày thứ hai Ôn Uyển lại bắt đầu tiếp nhận huấn luyện. Cũng là dạy một chút quy củ, như thấy chủ nhân hành lễ, không thể đi loạn, càng không thể nói lung tung. Quy củ nhiều vô cùng, dù sao cũng đơn giản một câu nói, chính là huấn luyện các nàng làm sao làm tốt tiêu chuẩn một nha hoàn.

Ôn Uyển nghe được rất chăm chỉ, học vô cùng cẩn thận. Chỉ sợ đến lúc đó làm lỗi, không biết đắc tội người nào, sẽ mất đi mạng nhỏ. Nguyện vọng đi tìm người sẽ phải rơi vào khoảng không. Mấy ngày sau, Ôn Uyển đã bị đưa đến phòng thêu. Ở chỗ này, vẫn gọi là Đào Hoa, không có đổi tên cho nàng.

Cuộc sống dạy dỗ quy củ mặc dù khô khan, nhưng Ôn Uyển vẫn học rất nghiêm túc. Bởi vì Ôn Uyển biết, những thứ này sẽ giúp mình sống yên phận. Năm ngày sau, Ôn Uyển bị đưa đến phòng thêu. Nghe những ma ma kia nói, Ôn Uyển biết, bắt đầu trước tiên là cho làm một chút chuyện vặt.

"Đào Hoa, đây là Kiều đại nương, cũng là người dạy thêu đắc lực nhất phòng thêu. Ngươi sau này, tốt hơn hãy nghe lời Kiều đại nương." Quản sự ma ma đem Ôn Uyển giao cho một phu nhân tuổi chừng hai mươi lăm hai mươi sáu. Phụ nhân kia mặc một thân quần áo màu xanh nhạt, nhìn qua chính là người giỏi giang. Trông cũng không tệ lắm, tròn trịa cuồn cuộn, da cũng tốt, lại có đôi mắt như cá, nên giảm đi không ít vẻ đẹp.

"Kiều nương tử, Đào Hoa mặc dù là người câm, nhưng rất chăm chỉ chịu khổ. Ngươi cố gắng dạy dỗ, sau này, nói không chừng có thể dạy ra một học trò tay nghề cao đó." Lão bà kia cười nói.

"Một đứa bé như vậy, nhìn bộ dạng cũng không phải là thông minh. Người như vậy, ta không muốn thu làm đồ đệ. Trước hãy đặt ở chỗ này làm việc lặt vặt, sau này nhìn xem rồi mới quyết định." Một câu nói, liền quyết định Ôn Uyển sau này nên làm gì. Sau này lúc phân công cho nàng, quả nhiên là làm việc lặt vặt.

Sau khi lão bà kia đi, Kiều đại nương liền đem Ôn Uyển dẫn tới trong phòng, cũng chính là phòng thêu.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3