Vụ Bí Ẩn Bẫy Chết Trong Hầm Mỏ - Chương 04 - 05

Chương IV: TIẾNG SÚNG TRONG ĐÊM KHUYA

- Ăn thêm miếng bánh dâu nhé!

Bà Magdalena, ngồi ở đầu cái bàn dài trong nhà bếp, đẩy đĩa bánh về hướng các thực khách trẻ.

- Dạ, cám ơn nhiều, bánh của dì ngon quá, nhưng cháu không dám ăn nữa. Cháu đang cố gắng để ốm bớt.

Bà Magdalena thở dài:

- Ôi! Thanh niên! Chỉ nghĩ đến chuyện làm dáng! Xem Doris kìa, ăn như mèo hửi và gầy nhom như cái sậy. Mong sao từ đây đến hết hè con bé sẽ chịu bồi bổ thêm và sẽ mập mạp lên như con chim cút.

- Dì Magđalena à, dì không biết gì hết! Doris tuyên bố. Viện nghiên cứu cho biết rằng gầy có lợi cho sức khỏe hơn bị béo phì. Anh Babal mập quá. Anh nên tập cho gầy đi.

Hannibal đỏ mặt một chút và cam đoan:

- Anh cứ nhịn đói suốt.

- Trừ những lúc anh ăn ngốn nghiến! Doris chỉnh lại, không tử tế lắm.

Cô bé đứng dậy, mang chén đĩa dơ đến bồn rửa chén.

- Doris, con nói chuyện với khách kiểu gì mà lạ vậy! Cậu Harry mắng. Nếu con không phải là một cô gái lớn, cậu đã đánh đòn rồi!

Doris không thèm trả lời và tiến hành rửa chén.

- Để đó đi! Đến lượt bà Magdalena đứng dậy và nói. Đó là việc của tôi mà!

- Tụi cháu giúp dì một tay được không ạ? Bob đề nghị.

- Không, không được. Tôi thích ở trong bếp một mình tôi. Mà đã có máy rửa chén rồi.

Cậu Harry, Doris và ba Thám Tử trẻ bước sang phòng khách. Chẳng bao lâu, cậu Harry ngủ thiếp đi trước máy truyền hình, còn Hannibal, Bob và Peter thì ngáp ngắn ngáp dài.

- Sao kém năng động thế? Doris kêu. Mới có chín giờ tối thôi mà!

- Nhưng bọn anh đã thức từ năm giờ sáng! Bob đáp lại.

- Thì em cũng thế. Thôi, tỉnh lại đi! Em sẽ mang bàn cờ quốc tế ra và...

- Thôi, cám ơn! Hannibal ngắt lời. Theo đồng hồ riêng của anh, cái đồng hồ trong đầu ấy... thì bây giờ đã mười giờ rưỡi tối rồi. Anh đi ngủ đây!

- Anh cũng vậy! Peter vừa tuyên bố vừa bước về hướng cầu thang.

- Mình đi theo các cậu đây! Bob vừa nói vừa che miệng ngáp.

Doris nhìn bộ ba.

- Đồ làm mất vui! Doris càu nhàu lí nhí trong miệng, nhưng cũng đủ để nghe rõ.

Sau khi đánh răng rửa mặt nhanh, ba Thám Tử lên giường ngủ trong phòng lớn ở lầu một. Peter không kiềm được mình nói ra cảm nghĩ về cô chủ nhà trẻ.

- Nhiều khi Doris làm mình mệt quá - Peter nói. Nó hiếu động không tưởng tượng nổi, làm mình không kịp thở theo!

Hannibal sung sướng chui vào chăn và đặt hai tay sau ót.

- Chưa chắc đâu! Hannibal đáp. Nghe kìa!

Bob và Peter lặng người. Ở dưới nhà vừa mới tắt truyền hình, Harry Osborne bị thức dậy do im lặng đột ngột và nói vài lời không rõ. Có tiếng cửa đóng lại. Sau đó là tiếng nước vòi sen chảy, rồi lại tiếng cửa khác đóng lại.

- Doris cũng đi ngủ - Hannibal phiên dịch lại.

Hannibal nằm một bên, rồi tắt đèn giường.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ mở vạch những ô to sáng bạc trên nền nhà tối.

Hannibal nhắm mắt lại và ngủ ngay. Cậu đang ngủ say, thì đột ngột bị tiếng động bên ngoài làm thức giấc... Một tiếng gầm gừ điếc tai vang dội và tắt dần ở xa xa.

Hannibal tỉnh táo ngay và ngồi dậy trên giường. Mọi giác quan ở trạng thái báo động, Hmnibal chờ xem tiếng động lập lại hay không.

Trên giường bên cạnh, Peter lầm bầm, mắt vẫn nhắm:

- Dì Magdalena… chắc là dì ấy bắn con chó.

- Không!

Hannibal nhảy ra khỏi giường, bước ra cửa số.

- Không phải! Hannibal lập lại. Giống tiếng súng nhưng không phải dì Magdalena bắn. Tiếng nghe xa quá!

Hannibal nhìn qua những cánh đồng thông bên phải. Hannibal thấy nhà bà Macomber và các ngôi nhà bỏ hoang của bà. Ngay phía trước, thấy rõ khu đất nhà Wesley Thrugon trên sườn núi. Có chiếc xe tải nhỏ hình khối vuông, đậu ngay cửa vào mỏ. Một hình bóng động đậy gần nhà Thrugon, con chó canh cố kéo dây xích, ngẩng đầu lên tru.

Đèn sáng lên trong ngôi nhà nhỏ của bà Macomber, rồi Hannibal thấy bà khoác áo bước ra ngoài. Bà đứng trước cửa nhìn về hướng nhà Thrugon.

Tiếng nói vang lên từ tầng trệt. Cậu Harry đã xuống dưới nhà... Cậu đang nói chuyện với dì Magdalena. Ba thám tử nghe rõ câu trả lời của bà giúp việc:

- Không! Không phải tôi bắn đâu!

Tiếng bước chân gấp vang lên ngoài hành lang, rồi có tiếng gõ cửa vào phòng ba thám tử.

- Ê! Trong kia! - Giọng Doris vang lên. Các anh có nghe không?

Ba Thám Tử chụp lấy áo khoác, rồi vội bước ra ngoài. Ba cậu thấy Doris đang quỳ trước cửa sổ, cùi chỏ tì vào bờ cửa sổ.

- Lão Thrugon đó! Cô bé thì thầm. Em chắc chắn phát súng bắn là từ nhà lão ấy. Nhìn kìa!

Peter ra đứng cạnh Doris.

- Đâu, phải nhìn hướng nào?

Doris chỉ nhà bà Macomber. Bà vẫn đang đứng dưới cổng, đột ngột quay đầu đi, bước vào nhà, đóng cửa lại.

- Tiếng ồn đã làm cho bà hàng xóm của ta thức dậy - Doris giải thích. Con chó cũng bị thức dậy. Và cả ta nữa. Nhưng Thrugon thì không bị thức dậy, lão ta không bật đèn và cũng không bước ra dỗ con chó. Chính vì vậy mà em nghĩ chính lão ta đã bắn súng!

Tiếng nói của Harison Osbone vang lên từ dưới nhà:

- Doris! Con dậy làm gì vậy?

- Con nhìn ra cửa sổ - Doris vừa nói vừa bước ra gần cầu thang. Cậu Harry ơi! Cô bé kêu từ trên thang lầu xuống. Con chắc chắn Wesley Thrugon đã bắn phát súng này!

- Trời ơi! Ông hàng xóm này ám ảnh con dữ quá! Cậu Harry phản đối. Chắc là có kẻ nào đó bắn thỏ hay bắn chó sói đồng cỏ chơi thôi mà.

- Kẻ nào đùa à? Ai vậy? Doris đáp lại. Từ đây có thể nhìn đến tận vùng đồi mà có thấy ai đâu? Mà nếu có chó sói đồng cỏ lảng vảng đâu đây, thì nó phải tấn công gà nhà ta trước chứ?

- Nếu có ai bắn nó trước khi nó kịp tới, thì làm sao nó tấn công gà được... Thôi! Con trở về phòng ngủ đi, còn để các bạn con ngủ nữa!

- Ồ! Chán ghê! Doris kêu khẽ.

Cô bé định quay lui, thì bị Hannibal gọi ra cửa sổ.

Thrugon vừa mới xuất hiện ở khoảng đất trống gần nhà. Ông đang cầm khẩu súng trong tay. Ba Thám Tử Trẻ thấy ông nhìn về hướng vùng đồi phía bên kia đường. Đột nhiên ông cầm súng lên nhắm, rồi bắn.

Lần thứ nhì, tiếng súng đâm thủng bầu trời im lặng đêm khuya. Con chó lại tru lên. Thrugon bước đến gần con chó, vuốt ve cái đầu nó. Con vật yên đi. Gã đàn ông biến mất vào bên trong nhà.

- Doris à, em nói đúng về một điểm - Peter tuyên bố. Chính Thrugon đã bắn súng!

- Nhưng dường như cậu của em nói đúng về một điểm khác - Bob nói tiếp - Có lẽ Thrugon gắn vào một con chó sói đồng cỏ.

Doris thốt lên một tiếng hài lòng, rồi quay lưng lại. Vừa đi theo hai bạn vào phòng, Bob vừa mỉm cười nói:

- Đúng là Doris ghét cay ghét đắng ông Thrugon. Dù ông có làm gì đi nữa, Doris vẫn kiếm chuyện để nói!

Hannibal, đã nằm xuống giường, đăm chiêu nói:

- Giả sử mình có cái mỏ và giả sử nàng Doris thích vào tham quan, thì mình sẽ sẵn lòng thỏa mãn ước muốn của nàng. Như vậy sẽ hay hơn là đuổi nàng đi một cách thô lỗ và biến nàng thành kẻ thù không đội trời chung!

Bob và Peter cũng nằm xuống giường. Chẳng bao lâu tiếng thở nhịp nhàng báo cho Hannibal biết hai bạn đã ngủ say. Còn Thám Tử Trưởng vẫn tỉnh. Cậu nằm trong bóng tối lắng nghe tiếng gió thổi vào những cây thông.

Hannibal đột ngột ngồi dậy trên giường.

- Khi bắn phát súng đầu tiên, Thrugon đang ở đâu! Hannibal nói lớn tiếng.

- Hả!... Peter ấp úng trở người.

- Cái… cái gì? Bob nói cà lăm.

- Khi bắn phát súng đầu tiên, Thrugon đang ở đâu? - Hannibal nói lại.

- Lần đầu tiên à? Peter lập lại. Chắc là trong nhà thôi.

- Cậu có thấy ông ấy bước ra khỏi nhà không? Thám tử trưởng hỏi nữa. Cậu có thấy ông ấy bước ra ngoài sân trước phát súng thứ nhì không?

- Không. Mình nghĩ là không. Lúc đó, mình đang nhìn Doris.

- Mình cũng thế - Hannibl nói. Còn cậu, hả Bob, cậu có thấy Trugon đến từ đâu trước khi bằn phát súng thứ nhì không?

- Không thấy.

- Nói cách khác, ông ta có thể ở bất cứ chỗ nào, nhưng mình nghĩ có lẽ ông ấy không ở trong nhà - Hannibal tuyên bố. Tiếng súng đầu liên bị điếc đến nỗi lúc đầu mình không nhận ra đó là tiếng động gì nữa... Ngược lại, tiếng thứ nhì rất rõ và gần hơn. Mình nghĩ lúc bắn phát súng đầu, Thrugon đang ở trong mỏ...

- Như vậy có nghĩa là sao? Peter hỏi.

- Mình cũng không biết nữa. Nhưng mình không nghĩ ông ấy bắn chó sói đồng cỏ, bởi vì trong trường hợp đó, con chó đã sủa trước rồi, và ta đã nghe thấy. Nhưng con chó chỉ sủa sau tiếng bắn súng. Các cậu nghĩ sao về giả thiết này?... Thrugon bắn vào một cái gì đó trong mỏ, sau đó bước ra và nhận thấy mình đã đánh thức tất cả hàng xóm. Giả sử ông ta không muốn mọi người biết ông ta đã bắn súng trong mỏ. Vậy thì ông làm gì?

Bob và Peter lặng thinh chờ nghe tiếp.

- Thì ông ấy bước ra ngoài, và công khai bắn một phát súng thứ nhì bên ngoài. Như vậy, mọi người sẽ nghĩ rằng ông đã thật sự bắn vào con chó sói đồng cỏ.

- Cậu chẳng thua gì Doris! Bob nhận xét.

- Cũng có thể - Hannibal thừa nhận. Nhưng mình bắt đầu tự hỏi không hiểu hoạt động của ông Thrugon có che giấu điều gì mờ ám hay không? Lỡ Doris thật tình khi giới thiệu với ta vụ "người hàng xóm đáng ghét”.

Chương V: MỎ CẤM

Sáng hôm sau, trời nắng chiếu tuyệt đẹp.

Khi thức dậy, Hannibal cảm thấy những mối hoài nghi đêm qua thật là vô duyên. Khi đánh răng rửa mặt xong, Hannibal bước xuống nhà bếp nơi Bob và Peter đã bắt đầu ăn sáng. Cậu Harry ngồi đầu bàn chủ trì, trong khi dì Magdalena đang đổ bột vào khuôn bánh.

Peter huơ tay lên chào sếp.

- Doris ra ngoài cưỡi ngựa đi một vòng rồi - Peter giải thích - Bọn mình đang định lên đánh thức cậu chứ. Cậu đừng quên rằng hôm nay bọn mình sẽ phải học cách dùng dao rựa.

- Học cái mới để thay đổi một chút! Hannibal trả lời.

- Thấy đổi so với cái gì? Cậu Harry hỏi.

- So với việc lựa chọn và xếp loại đống đồ linh tinh ở Thiên Đường Đồ Cổ!

Cậu của Doris mỉm cười.

- Hy vọng các cậu sẽ thích công việc mới. Riêng cá nhân tôi, thì thích lắm. Tạo hình cây thông Noel, có thể nói là thế, hay lắm! Các cậu hãy kiềm chế, ngày đầu tiên đừng có ham làm nhiều quá! Các cậu chỉ cần làm việc khoảng một tiếng, sau đó phải nghỉ ngơi, rồi mới làm tiếp.

Khi ăn sáng xong, cậu Harry đi tìm ba con dao rựa trong kho thóc, rồi dẫn ba thám tử ra một cánh đồng nằm giữa nông trại và con đường. Cậu Harry chỉ cách tỉa cành một cây thông nhỏ, bằng những nhát dao nhanh nhẹn và ngắn từ trên xuống dưới, những chỗ lá rậm nhiều.

- Đừng có đứng gần cây quá! Cậu Harry căn dặn. Và nhớ cầm dao xa mình. Tôi không muốn các cậu bị tai nạn!

Cậu Harry cho ba nhân viên mới bắt đầu làm việc và đứng đó theo dõi một hồi. Khi thấy ba cậu quen tay rồi, cậu Harry bỏ về nông trại. Vài phút sau, cậu Harry lấyy xe ra đi cùng dì Magdalena.

Hannibal, Bob và Peter im lặng làm việc cho đến lúc nghe tiếng móng của Sterling, con ngựa của Doris, gõ vào đất gần đó.

Ba bạn ngước mắt lên, thấy Doris bước vào khu rào kín, tháo yên ngựa, lấy rơm lau mồ hôi cho ngựa. Sau đó, cô bé biến mất vào trong nhà.

Một hồi sau, ba bạn nghe thay tiếng máy nổ khởi động. Ba bạn nhìn về hướng kho thóc.

- Ủa! Peter kêu. Nó điên rồi hay sao?

Doris đã leo lên ngồi sau lay lái chiếc xe tải nhỏ. Tiếng đổi số vang lên trong khi chiếc xe chậm chạp chạy xuống lối đi.

- Doris! Peter hét lên. Ngưng đi! Em làm gì vậy?

Cô bé dừng lại cách Ba Thám Tử vài bước, tiếng thắng kêu rít lên. Máy kêu ọc ạch rồi tắt luôn.

- Tốt quá! Doris vui vẻ reo lên. Em có quyền lái xe, miễn sao không rời khỏi khu đất này là được.

- Em còn nhỏ quá! Bob bắt bẻ.

- Có thể em chưa đủ tuổi thi bằng lái - Doris đáp - nhưng miễn sao chân em đạp tới bàn đạp được, thì em không nhỏ quá để lái xe đâu.

Doris thử nổ máy lại, nhưng không thành công.

- Em chạy chưa quen lắm! Cô bé tự tin nói.

- Cậu Harry có biết em làm gì không? Peter hỏi.

- Đương nhiên! Cậu bảo con gái cũng phải biết làm đủ thứ, y như con trai!

- Vậy à! Vì thế mà em phải chờ cậu ra đi cùng với dì Magdalena mới dám chạy xe!

Doris cúi ra khỏi cửa xe. Hai ngọn lửa quỷ quái nhảy múa trong mắt cô bé.

- Cậu Harry và dì Magdalena đi chợ và còn khá lâu mới về. Ngoài ra, hiện Wesley Thrugon đang không có nhà, còn chó của lão thì đã bị xích lại...

- Anh biết em nghĩ gì rồi! Peter nói. Em muốn thám hiểm cái mỏ ấy. Nếu em muốn gặp rắc rối, thì tùy em thôi. Chúc em may mắn nhé!

Hannibal đột nhiên lặng đi, nhớ lại tiếng súng điếc bắn trong đêm khuya... một thứ âm thanh rất có thể xuất phát từ hành lang mỏ...

- Đồ anh hùng rơm! Doris tức giận nói. Được rồi! Cứ ở lại đây và đừng nghĩ đến vụ bí ẩn nữa!

Lần này thì máy xe nổ và Doris chuẩn bị sang số.

- Ê! Khoan đã! Hannibal kêu. Anh đi với em!

- Hay quá! Doris thoải mái, lại reo lên. Anh mang dao rựa theo. Nếu lão Thrugon quay về, ta sẽ chạy về xe và nói rằng đang tỉa cành mấy cây mọc dọc theo đất nhà lão. Còn anh Peter, anh có đi không? Còn anh Bob, anh quyết định xong chưa?

Peter thắc mắc nhìn Hannibal. Trong ba thám tử, Peter cao lớn nhất và mạnh khỏe nhất. Peter rất thích những cuộc phiêu lưu cho phép mình trổ tài lực sĩ, nhưng ngược lại, Peter rất ghét gặp rắc rối.

Về mặt này, Peter hoàn toàn trái ngược với Hannibal. Thám tử trưởng không biết cưỡng lại sức hấp dẫn của bí ẩn và cứ cắm đầu lao tới, bất chấp nguy hiểm. Một khi đã quyết định hành động, không có gì ngăn cản nổi thám tử trưởng. Cuối cùng, Peter nhún vai leo lên ngồi cạnh Doris. Bob hiểu rằng Hannibal đã đánh hơi thấy hướng bí ẩn nên cũng leo lên xe.

Doris nổ máy. Xe ọc ạch chạy qua những cánh đồng đất trống trải dài trên phần đất thuộc Harison Osborne.

- Xe này tuyệt quá! Doris tuyên bố.

Buộc phải vươn người ra để với tới bàn đạp và tay cầm, Doris luôn ngọ nguậy theo nhịp xe chạy.

- Thấy chưa! Doris nói tiếp - có số bốn nữa. Và có tay quay phòng trường hợp xe ngã xuống hố hay bị xuống ổ gà. Tay bẻ số nằm trên tay lái. Phải đẩy để qua số một, phải kéo để quay số hai và...

- Và cầu xin chúa phù hộ sao cho tất cả quay về nông trang bình an vô sự! Peter kết thúc câu nói thay Doris, sau khi mới bị cú sốc bắn vào kính trước.

- Anh thì lúc nào cũng nghĩ đến điều tệ hại nhất! Doris nói.

Doris dừng xe ngay đầu mút cánh đồng giáp với khu đất thuộc sở hữu của Wesley Thrugon. Ba Thám Tử bước xuống nhìn xung quanh.

Ở đầu bên kia của một lô đất hoàn toàn trần trụi, sườn dốc của núi đi lên. Ngay đáy núi là cửa vào mỏ, một cái lỗ tối tăm đáng sợ. Ánh nhìn có thể đâm vào đó, qua khỏi khung gỗ bọc cửa vào, đến một khoảng bên trong.

Cát trắng và sỏi phủ nền trong mỏ và như đâm xuống độ sâu theo một bờ dốc nhẹ.

Ngôi nhà nhỏ hư hỏng, nơi Thugon ở, nằm phía bên phải.

- Tồi tàn quá há? Doris chỉ ngôi nhà lụp sụp nói. Vậy mà lão là triệu phú đấy!

- Có lẽ ông ấy định sớm muộn gì cũng sẽ cho tu sửa lại - Bob nói - Ông ấy ở đây bao lâu rồi?

- Gần được một tháng. Lão đến cùng với một túi ngủ, mấy cái hũ và vài cái xoong chảo. Dường như từ đó đến giờ lão cũng không có mua gì thêm. Lão có vẻ sống đạm bạc lắm. Tòa nhà lớn, phía sau ngôi nhà nhỏ của lão, hồi xưa dùng để chứa quặng mang lên từ mỏ và lấy bạc ra.

Có tiếng xích vang lên và con chó canh xuất hiện ngay góc nhà. Nó không to lớn như ba thám tử nghĩ, nhưng cũng đủ lớn để hù người ta. "Có lẽ chó labrađor lai berger Đức", Hannibal nghĩ bụng. Khi nhìn thấy Doris và ba thám tử, con chó gừ nhẹ.

- Em có chắc dây xích của nó cột chắc không? Peter hỏi.

Doris cười.

- Anh đừng lo. Lúc nãy, khi cưỡi Sterling đi ngang qua, em vứt nó khúc cây. Nó nổi điên lên, nhưng không tài nào lao vào em và Sterling nổi!

- Anh khâm phục cách thức làm quen với thú vật của em! Bob nói mỉa. Nếu nó không bị cột, thì em làm sao?

- Ôi! Sterling chạy nhanh lắm, bỏ nó dễ ợt! Doris khẳng định.

Rồi cô bé lấy đèn pin trong hộc xe ra và nói thêm:

- Bây giờ, lên đường thôi!

Cá bọn băng qua khu đất trống dẫn đến mỏ. Con chó điên tiết lên lao về phía bốn bạn, nỗ lực tuyệt vọng để phá vỡ dây xích đang giữ nó. Doris không thèm nhìn nó một lần. Đi theo hướng dẫn viên, ba thám tử trẻ đâm vào lỗ tối thui của mỏ.

Khi bước được vài bước, Doris bật đèn pin lên. Chùm sáng chiếu vào nền đất dốc cuối hành lang mỏ. Những hành lang hông rẽ từ hành lang chính, cách khoảng không đều. Thành đường hầm được những cây gỗ to nâng chịu, và các xà to hơn nữa đỡ trần bằng đá.

Trừ tiếng sủa kịch liệt của con chó, không có tiếng động nào khác. Tuy vậy, trong không khí như vẫn có một sự đe dọa nào đó. Doris và ba Thám Tử tiến chậm trong hành lang, nhìn chỗ đặt chân, bởi vì nền đất không bằng phẳng...

Cách cửa vào khoảng năm mươi mét, đường hầm chính rẽ làm hai. Một phần đi về hướng phải và phần kia quẹo sang trái, gần như vuông góc. Nhóm nhỏ phân vân. Rồi Doris chọn hướng thứ nhì. Ba Thám Tử bước theo cô bé. Ánh sáng yếu ớt xuất phát từ cửa vào mỏ biến mất. Từ nay chỉ còn đèn pin chiếu sáng vào bóng tối. Tiếng chân bước của bốn bạn phiêu lưu trẻ gây nên những âm vang lạ lùng.

- Không biết người ta tìm thấy người phụ nữ bị chết ở chỗ nào - Doris đột ngột nói - Mấy anh nhớ không... người phụ nữ có hồn ma vẫn đang còn trong mỏ ấy!

Cô bé rùng mình.

- Ê! Chờ một chút đã, Doris ơi! Hannibal mới thấy cái gì sáng lên dưới đất và gọi. Em thử chiếu đèn chỗ này đi!

Doris làm theo. Chùm sáng chiếu vào đống nhỏ gồm mảnh đá và sỏi nhỏ, như mới bị tách ra từ tường hầm. Đúng lúc Hannibal cúi xuống để lượm một viên đá nhỏ, Doris và ánh đèn xa đi đột ngột.

- Ê! Peter kêu. Trở lại rọi đèn đi chứ!

Nhưng Doris cứ tiếp tục tiến tới trong đường hầm hông hẹp, nơi cô bé vừa mới rẽ vào. Ánh đèn pin nhảy theo nhịp bước và cứ yếu dần.

- Doris! Đến lượt Bob gọi.

Đúng lúc đó, ánh sáng chói chang tràn ngập hành lang, phía sau lưng ba bạn. Ba thám tử hoảng sợ quay lại, bị mắc trong chùm sáng chói mắt.

- Tôi rất muốn được biết các cậu tìm gì ở đây? - Một người đàn ông, mà ba Thám Tử nhận ra là Thrugon, giận dữ nói.

- À…! Ồ…! Peter kêu.

Khi đó, ba Thám Tử, đang sửng sốt, nghe tiếng Doris thả rơi đèn pin. Đèn pin nảy lên trong tiếng thủy tinh vỡ và đột nhiên, chính Doris, dưới đáy đường hầm tối tăm, hét lên như điên.

Tưởng như tiếng hét của cô bé sẽ không bao giờ dứt…

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3