Trảm long (Tập 1) - Chương 01 - Phần 1
Chương 1: Trần Đường phong nguyệt
Canh tư buổi sớm ở thành Quảng Châu tối om tĩnh mịch. Khi
trời gần sáng cũng là lúc con người ta ngủ say nhất. Thằng mõ đã uống chút rượu,
mắt mũi kèm nhèm mơ mơ hồ hồ, xách đèn lồng chậm rãi bước đi trên con phố vắng
tanh vắng ngắt, hắn phải gõ mõ báo giờ, cũng phải đi tuần phố, kiểm tra củi lửa,
tiếng guốc mộc chầm chậm nện xuống mặt đất “cộc... cộc... cộc”.
Căn nhà lớn trong phường Giáp Công bỗng vọng ra tiếng đàn bà
kêu thất thanh: “Á... Cứu mạng! Giết người rồi! Cứu mạng với...”
Đồng thời cũng vẳng ra tiếng gào rú của người đàn ông. Bà con
lối xóm đều bị đánh thức, vội vàng khoác áo chạy tới xem xảy ra chuyện gì.
Từ trong nhà của Quách đại nhân, một người đàn bà máu me khắp
người lao ra, chị ta xõa tóc, mặc bộ đồ mỏng, rõ ràng là quần áo mặc khi ngủ;
tay kéo theo một đứa bé trai chừng bảy tám tuổi khắp người đầy máu, loạng
choạng lao ra khỏi ngõ.
Người đàn bà vừa chạy vừa kêu gào cứu mạng, thằng bé không
mặc áo, máu chảy không ngừng, phía dưới chỉ có chiếc quần ngắn tụt đến sắp rơi
xuống đất. Cơ thể mềm nhũn của nó bị kéo đi, chân lê theo một vệt máu dài.
Lúc bà con lối phố mở cửa ra xem xảy ra chuyện gì, người đàn
bà đã lao ra khỏi con ngõ phường Giáp Công, đụng phải thằng mõ vừa chạy tới.
Thằng mõ đang cắm đầu cắm cổ chạy, không để ý có người từ góc rẽ xông ra, bị
đầu người ta đụng trúng mũi, hai người cùng ngã bổ chửng, đứa bé con, dùi và
chiêng đồng văng ra đất.
Thằng mõ ôm mũi, lớn tiếng hỏi: “Chuyện gì, xảy ra chuyện gì?”
Người đàn bà hoảng loạn như phát điên phát rồ, nói: “Giết
người! Giết người...” Chị ta liên tục thét lên hai tiếng này, rồi lập tức bò
dậy lại định chạy tháo thân.
Thằng mõ lúc này không còn lờ đờ nữa, mặc dù cái mũi bị đụng
trúng một cú rõ mạnh, nước mắt nước mũi đều trào ra ngoài, nhưng hắn cũng chẳng
còn tâm trí đâu mà ôm mũi nữa, lập tức ngậm chiếc còi đồng đeo trước ngực lên, ra
sức thổi. Đây chính là tín hiệu mạnh nhất để gọi quan sai đến hiện trường.
Đồng thời, hai tay hắn dùng sức giữ chặt người đàn bà đang
lên cơn điên này, vùng vẫy lăn lộn đến bên cạnh cây cột cổng chào của con ngõ, miệng
hô hoán những người đang chạy đến cứu đứa trẻ.
Khi bà con xóm phố chạy đến vây lại bên dưới cổng chào định
cứu đứa trẻ, mới phát hiện ra nó đã chết, trên ngực thằng bé hình như bị dao
đâm, vết thương sâu hoắm vẫn không ngừng túa máu đỏ sậm.
Đứa trẻ mà người đàn bà kéo đi ban nãy chỉ là một cái xác
không ngừng tuôn máu.
Thằng mõ gọi người đem dây thừng tới trói người đàn bà lại, rồi
tìm mảnh vải nhét vào mồm chị ta. Bản thân hắn nhặt một chiếc cán chổi đang
phơi trước cổng nhà bên đường để phòng thân, đoạn chạy ngay tới trước cửa nhà
Quách đại nhân.
Nhà Quách đại nhân là một căn nhà lớn kiểu Tây Quan dành cho
gia đình khá giả, bước vào cửa lớn còn có bức chiếu bích[1] và
một giếng trời lớn, nhìn đã biết là nhà giàu có.
[1] Tường hoặc bình phong đặt trước cổng lớn trong kiến trúc
nhà có sân vườn ở Trung Quốc. Theo quan niệm phong thủy, có tác dụng ngăn luồng
khí xấu vào nhà, cản luồng khí tốt thoát ra.
Thằng mõ chầm chậm mò vào cửa lớn, thò đầu qua bức bình phong
nhìn vào bên trong, chợt thấy một khuôn mặt đẫm máu xuất hiện ngay trước mặt
mình.
Thằng mõ kinh hãi hét lên một tiếng, lảo đảo lùi ra ngoài, ngã
lăn vào góc tường cạnh cửa, mắt trừng to đến độ không khép lại được, hai tay ra
sức vặn cán chổi, tựa cửa thở hổn hển.
“Thì ra Quách đại nhân đó đã chết rồi,” Đặng Nghiêu làm bộ
thần bí nói với Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều hỏi: “Chết rồi thì làm sao còn chạm mặt với
thằng mõ được nhỉ? Phải ngã lăn ra đất chứ?”
Đặng Nghiêu khoảng chừng ba mươi tuổi, thân hình ngũ đoản to
khỏe rắn chắc, mặc trên mình bộ áo dài màu xám trông lại càng thấp lùn. Phố
phường đều gọi y là Nghiêu ca, về sau gọi trại đi thành Yêu ca[2].
Đặng Nghiêu là công sai trong nha môn, Lục Kiều Kiều là thầy bói chuyên môn xem
cho các kỹ nữ chốn phong nguyệt. Lục Kiều Kiều tuổi còn trẻ đã mua cả căn nhà
lớn này sống một mình, không lâu sau, nhà Đặng Nghiêu cũng vì công việc mà được
điều phái tới đây, họ làm hàng xóm được hai năm rồi. Lục Kiều Kiều lúc có việc
làm thì ra ngoài đi một vòng, không có việc thì rúc trong nhà, cuộc sống hết
sức đơn điệu, vợ chồng Đặng Nghiêu thấy rất không ổn, lần nào cũng kêu cô qua
nhà mình ăn cơm nói chuyện. Kết cấu căn nhà của Đặng Nghiêu na ná căn nhà của
Lục Kiều Kiều, song có bốn người ở, đồ đạc, chum nước được dùng thường xuyên, so
với nhà Lục Kiều Kiều, trông có vẻ sống động và vui vẻ hơn.
[2] Anh Út.
Đặng tẩu ngồi trên bậc cửa căn phòng nhỏ mé Đông, vừa phe
phẩy chiếc quạt nan nghe chồng kể lại vụ kỳ án xảy ra ban sớm cho Lục Kiều Kiều,
vừa trông chừng hai đứa con trong phòng. Vợ chồng Đặng Nghiêu có phúc sinh được
hai mụn con, một trai một gái, con gái tầm năm sáu tuổi, con trai mới lên ba, đi
vẫn còn chập chững.
Đặng Nghiêu nói: “Quách đại nhân đó tay cầm mã tấu, đâm chết
thằng con mình trước, sau đó định giết vợ, bà vợ hãi hùng tỉnh dậy lôi đứa bé
chạy đi. Ông ta không tìm được vợ, liền quay vào đâm chết hết đám người trông
trẻ, nấu cơm, sau đó ra đại sảnh cầm mã tấu chém vào mặt mình, chém mười mấy
nhát, càng đau càng muốn chém, cuối cùng kiệt sức, cho nên dựa vào bình phong
chờ chết.”
“Máu chảy lênh láng, ngấm cả xuống đất. Điên rồi, người trong
nha môn đều bảo ông ta điên rồi.” Đặng Nghiêu vừa châm trà cho Lục Kiều Kiều
vừa lẩm bẩm.
Lục Kiều Kiều phẩy quạt liên tục, nghe kể một vụ kỳ án như
vậy, tinh thần đương nhiên cũng căng thẳng: “Nha môn có khẳng định là Quách đại
nhân tự sát không? Liệu có người nào hại ông ta không?”
Đặng Nghiêu nói: “Quách đại nhân này làm quan ở ty Diêm Khóa,
đây là chỗ béo bở chuyên lo quản lý việc buôn muối, hốt được không ít bạc, lại
còn là chính Bát phẩm, sống sung sống sướng, chẳng như đám bổ đầu chưa có phẩm
trật gì chúng tôi, người chẳng ra người ma chẳng ra ma, loại quan như ông ta mà
tự sát thì chẳng phải điên? Ngày thường loại người này ngoài việc thu ít tiền
mãi lộ ra, cũng chẳng gây thù chuốc oán với ai, đám buôn muối ở Quảng Châu
không giống bọn Mã bang phía trên, họ đều là người buôn bán đứng đắn, chẳng có
ai vì mấy đồng tiền vặt ấy mà giết người. Vả lại, cái mã tấu chém toác cả lưỡi
hãy còn trong tay, bà vợ làm chứng, vụ này không giả được đâu.”
Lục Kiều Kiều nói: “Ối trời đúng là sợ chết đi được, chuyện
này nghìn lần vạn lần chớ để tôi đụng phải, xúi quẩy, xúi quẩy lắm.”
Đặng Nghiêu áp mặt lại sát mặt Lục Kiều Kiều, thần bí nói: “Cô
là Thần toán trên thuyền hoa, thử bói xem có phải phong thủy nhà bọn họ không
tốt hay chăng.”
“Ha ha ha...” Lục Kiều Kiều giơ cái quạt tròn che miệng cười
kiểu cách. “Tôi làm gì biết xem phong thủy chứ, kể cả cái trò xem bói kia cũng
là ngón nghề mồm mép thôi, Yêu ca, huynh đã biết rõ chuyện trên giang hồ rồi, đừng
lấy tôi ra làm trò cười nữa.”
Đặng Nghiêu lắc lư cái đầu nói: “Biết xem bói không biết xem
phong thủy? Vớ vẩn. Nhà cô ở cạnh Vạn Hoa quán, bên đó tối nào cũng có người
hứng tình nổi điên, nếu phong thủy không tốt thì cũng xảy ra chuyện như nhà
Quách đại nhân kia, nói không chừng còn chặt tay chặt chân người ta rồi ném vào
giếng trời nhà cô cũng nên... ha ha ha...” Nói xong liền phá lên cười.
Lục Kiều Kiều giả vờ hét lên một cách khoa trương, một tay
đặt lên ngực, tay kia cầm chiếc quạt tròn vỗ vào đầu Đặng Nghiêu: “Khiếp! Sợ
hết hồn. Đại tẩu trông chừng cái miệng ông chồng chị đi này!”
Đặng tẩu cũng cười nói: “Lão Yêu, ông đừng dọa đàn bà con gái
nữa, mấy chục tuổi rồi mà vẫn vậy.”
Mọi người nói cười hết sức vui vẻ.
Ngày hôm sau, Lục Kiều Kiều theo hẹn ra ngoài xem bói, đến
bên bờ sông Châu Giang tú lệ mà hùng vĩ. Thuyền buôn đến từ khắp nơi trên thế
giới qua lại trên sông như mắc cửi. Trong đầm Bạch Nga có hàng trăm chiếc
thuyền hoa đang đậu. Thuyền hoa là loại thuyền lớn hai tầng đóng bằng gỗ, mỗi
tầng có thể bày được mười mấy bàn ăn lớn. Thuyền hoa tượng trưng cho sự phù hoa
của Quảng Châu. Tối tối, trên thuyền hoa giai nhân như mây, quan lớn thương gia
đều chẳng tiếc tiêu sạch tiền vàng, lưu luyến chốn ấm êm. Thuyền hoa đậu bên bờ,
lớp tầng san sát, thuyền nọ chạm thuyền kia, nối liền như mê trận.
Lục Kiều Kiều nhảy lên những tấm ván cầu chằng chịt, len lỏi
đi giữa các boong thuyền vẻ thông thạo. Lục Kiều Kiều người cũng như tên, trang
phục trên người bao giờ cũng màu xanh lục, đi trên những con thuyền lớn lòe
loẹt sắc màu, rất ăn nhập với hoàn cảnh, song cũng lại khiến người ta hoa mắt.
Lục Kiều Kiều bước đến boong trước của một thuyền hoa, đằng
trước con thuyền có một cổng chào hình bán nguyệt, bên trên có tấm biển màu đen
chạm hình mây cuộn đề hai chữ “Thiên Đức” màu vàng, Thiên Đức chính là tên của
thuyền hoa này.
Thiên Đức đậu ở vòng ngoài cùng của mê trận, cách bờ xa nhất,
nhưng lại gần khu giữa sông nhất. Xét từ vị trí đỗ thuyền thì phong cảnh nơi
đây đẹp nhất. Đứng trên thuyền có thể thấy bầu trời rộng lớn nhất trên mặt sông
Quảng Châu, đây là nơi tụ hội của ba con sông, song dòng nước lại hiền hòa êm ả,
giữa đầm Bạch Nga có một cỗ thuyền buôn rất lớn, thoạt nhìn là biết con thuyền
này đã trải qua vô số sóng gió từ Tây Dương đến đây.
Lục Kiều Kiều cầm chiếc quạt tròn nho nhỏ, che ánh nắng chiếu
xiên, ngẩng đầu nhìn lên tầng hai chiếc thuyền hoa gọi người.
“Lan tỉ! Lan tỉ có đó không? Kiều Kiều tới rồi...”
“Đây, ở đây này...” Một giọng đàn bà trung niên ân cần đáp
lại Lục Kiều Kiều.
Thuyền hoa vào buổi chiều là bình lặng nhất, khách chơi cả
đêm, kẻ say thì say, người ngủ thì ngủ, nhưng cứ tờ mờ sáng là đều bỏ đi. Các
cô nương trên thuyền bị khách vầy vò cả đêm, ban ngày phải ngủ cho tử tế, chuẩn
bị nghênh đón một đêm ồn ào vô độ tiếp theo. Chỉ có nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho
buổi tối, các bà lao công thu dọn tàn cuộc, chủ thuyền kiểm kê tiền thu hoạch
đêm qua, ngẫm nghĩ xem có trò gì mới để bày ra cho khách.
Lan tỉ là chủ thuyền Thiên Đức, mọi việc trên thuyền đều do
bà ta một tay thu vén. Lan tỉ từ trên tầng hai bước xuống, nở nụ cười rạng rỡ
như đón chào khách làng chơi.
“Kiều Kiều đến rồi đấy à, dào ôi, vất vả quá, bắt cô phải
đích thân đến một phen.”
Vừa nói, bà ta vừa tới bên Lục Kiều Kiều, cầm lấy tay cô, hồ
hởi thân thiết như gặp lại chị em ruột đã cách xa nhiều năm.
Lục Kiều Kiều cũng không hề kém cạnh, hai tay bắt chặt lấy
tay Lan tỉ nói: “Lan tỉ thật là xinh đẹp, đôi mắt này cứ như biết nói vậy, làm
Kiều Kiều trông mà xốn xang cả cõi lòng.”
“Đâu có, làm sao so được với Kiều Kiều trẻ trung xinh xắn, nhỏ
nhắn yêu kiều nhưng đằng trước đằng sau đâu ra đấy, tối đến cô mà lên thuyền
chúng tôi ngồi một lúc, lại chẳng làm các công tử chen chúc đến chìm cả Thiên
Đức nhà tôi ấy chứ.” Lan tỉ buông ra một câu đùa ở chốn phong nguyệt.
Lục Kiều Kiều cúi đầu, lấy quạt che miệng cười, tỏ vẻ hơi
ngượng ngùng.
Lan tỉ miệng nói không ngớt, người cũng chẳng chịu ngồi yên, lập
tức đưa Lục Kiều Kiều lên tầng hai, ngồi xuống bên cái bàn cạnh cửa sổ. Lục
Kiều Kiều chọn một chỗ ngồi ngược sáng. Bà làm công pha trà ngon. Gió nồm mùa
hạ khe khẽ thổi qua, hương trà nhanh chóng tràn ngập cả thuyền hoa. Lục Kiều
Kiều buông quạt xuống, nâng chén trà, khẽ thổi hơi nóng, nhấp một ngụm, in dấu
môi hồng trên vành chén.
“Trà Long Tỉnh ngon thật, đa tạ Lan tỉ!”
Lan tỉ nói: “Trà này là một khách buôn vải ở Chiết Giang tặng,
tôi đây cũng rất thích.”
Lục Kiều Kiều nói: “Lan tỉ độ này làm ăn khá ghê, tiền bạc
lụa là chẳng phải lo.”
Lan tỉ cười khoái trá: “Đúng rồi, tháng trước vừa mời được
mấy cô chơi tỳ bà, đàn ca cũng khá, quý hơn nữa là nhảy múa rất đẹp, trong đó
có một tiểu cô nương tên Ỷ Thúy, nhảy múa trên trà kỷ đặt chậu cây cảnh, đôi
chân nhỏ phối hợp với váy sa tím dài, đúng là cực kỳ mê ly.
“Vậy là Lan tỉ muốn hỏi chuyện đàn ông rồi?” Lục Kiều Kiều
hỏi.
Lan tỉ cười híp mí, chớp mắt nói: “Khà khà, Lục Kiều Kiều
danh bất hư truyền, quả nhiên thần cơ diệu toán.”
“Đâu có, chuyện vặt thôi mà!” Lục Kiều Kiều khiêm tốn nói.
Lan tỉ nói tiếp: “Có một vị khách rất phóng khoáng, cả tháng
nay rất năng lại đây, gọi cô nương nào cũng không thích, lại cứ thích cùng bà
già này uống rượu.”
Lục Kiều Kiều nói: “Vị khách này chừng năm mươi phải không?”
“Đúng rồi, việc gì cô cũng đoán được hết. Có lẽ tuổi tác
chúng tôi tầm tầm như nhau, nói chuyện cũng rất hợp, chuyện trò mãi, liền nhắc
tới chuyện lập gia đình, làm tôi sợ giật cả mình. Thú thực, ấn tượng của tôi về
y rất tốt, song đã mấy chục tuổi đầu rồi, xuất thân cũng chẳng tốt đẹp gì, phải
đắn đo nhiều việc.”
“Với lại Lan tỉ sợ gặp phải tên cáo già, lừa tình lừa tiền
phải không?”
“Thì thế nên mới nhờ Kiều Kiều cô nương tới tính hộ, xem xem
việc này thực hư thế nào.”
Lan tỉ nói dứt liền uống một ngụm trà, chờ xem phản ứng của
Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều nói: “Vậy thì người tặng trà này chính là vị
khách đó rồi?”
Lan tỉ cười vẻ hạnh phúc, thừa nhận việc này.
“Đã vậy xin Lan tỉ cho biết bát tự!”
“Sinh vào giờ Hợi, ngày mồng Chín tháng Mười một năm Gia
Khánh thứ mười một.”
“Đại tỉ sinh vào giờ Hợi tháng Mười một à? Vậy thì chị năm
nay tròn bốn mươi tuổi, từ nhỏ đến lớn đã phải bôn ba nhiều nơi, hẳn không phải
là người Quảng Đông?” Lục Kiều Kiều buột miệng đoán ngay.
Lan tỉ bất giác đáp một câu “Đúng rồi!”, ánh mắt hiện lên vẻ
kinh ngạc.
Lục Kiều Kiều sắc mặt bình thản, tập trung tinh thần, hai tay
cùng lúc bấm độn nhẩm tính. Khuôn mặt nhọn bợt bạt của cô trông lạnh như băng
trong bóng nước lóa mắt về chiều.
Tiếng đáp của Lan tỉ vừa dứt, Lục Kiều Kiều liền ngẩng đầu
lên, trên môi lại nở một nụ cười quyến rũ.
“Lan tỉ nói tiếng Quảng rất tốt, song quê gốc lại ở Tây Bắc, trong
nhà còn có người già con trẻ, một phụ nữ mà có thể cáng đáng một gia đình như
vậy, thật chẳng dễ dàng.” Lan tỉ nghe xong, nét mặt liền đờ đẫn cả ra. Lục Kiều
Kiều trông thấy vậy, đột ngột hỏi: “Chồng chị hai mươi năm trước đã bị què, không
rõ bị thương ở chân trái hay chân phải?”
Đôi mắt của Lan tỉ mở to hơn lúc nào hết, thẽ thọt nói với
Lục Kiều Kiều: “Bị thương ở chân trái, chữa mãi không khỏi... tôi chưa kể
chuyện nhà với ai bao giờ... cô nương quả đúng là thần tiên...” Lan tỉ không
cười nổi nữa, ngoảnh mặt nhìn ra phía con sông bên ngoài cửa sổ.
Sau khi đã hết ngại ngùng lúng túng, Lan tỉ mở lời trước, “Tôi
cũng biết nhà đã có đàn ông, tiền gửi về cũng chẳng thiếu, hằng năm đều gửi hai
đợt tiền về dưới quê. Nhưng hàng bao năm rồi, tôi làm gì ở bên ngoài đều không
thể nói cho người nhà biết, cũng không thể về nhà... ôi...” Lan tỉ thở dài, rồi
ngừng lại, cúi đầu khẽ nói nốt câu sau: “Còn đâu mặt mũi để về chứ...”
Lục Kiều Kiều nắm lấy tay Lan tỉ đặt lên bàn, vừa vỗ về vừa
nói: “Nhà ở quê được chị gửi tiền về, nuôi lớn mấy đứa trẻ đã là phúc phận của
họ rồi. Con cái không có duyên ở bên chị, ấy là số phận của chúng. Chị đã làm
đủ rồi, giờ nghĩ cho mình cũng là việc thiên kinh địa nghĩa thôi.”
Lan tỉ ở chốn phong nguyệt đã lâu năm, không còn là người
giàu tình cảm nữa. Vẫn có câu “gái điếm vô tình, nhà trò bất nghĩa”, đàn
bà có tình sẽ chẳng thể sinh tồn ở chốn hoan lạc này. Song nghe Lục Kiều Kiều
nói, khóe mắt chị ta lại ẩm ướt, đôi bàn tay bắt chặt lấy tay Lục Kiều Kiều.
Lục Kiều Kiều thì không cảm động, bởi ngày nào mà cô chẳng gặp mấy chuyện này, bảo
là chai sạn cũng được, bảo là quen rồi cũng được, cô chỉ biết trên đời này, người
xấu số nhiều hơn người tốt số, nhưng tiền của người tốt số thì dễ kiếm hơn.
Những lời an ủi kia chỉ là sáo ngữ, sáo nhưng mà ra tiền.
Lục Kiều Kiều thấy tình cảm đã chín muồi, liền lắc tay Lan tỉ
nói: “Lan tỉ, ngày thường xem tôi chỉ thu một lạng bạc, hôm nay xem cho chị, tôi
thu năm lạng.”
Lan tỉ vừa nghe thấy giá cả tăng vọt, vội định thần lại, bản
năng của bà chủ thuyền hoa lại lộ ra: “Ô hay, sao tôi lại có máu mặt đến thế cơ
à? Nhưng Kiều Kiều cô nương có thể cho biết lý do thu thêm không?”
Lục Kiều Kiều nói: “Lan tỉ, đây là tôi báo hỷ cho tỉ đấy! Từ
tháng sau, chuyện làm ăn của chị còn lớn hơn nữa, đến mùa thu thì kiếm được gấp
đôi bây giờ, chị là bà chủ lớn, tôi thu ít đâm ra lại mất mặt ấy chứ!”
Lan tỉ nghe nói vậy, liền cười híp mắt lại như sợi chỉ: “Đúng
rồi đúng rồi, đây cũng chính là việc tôi vốn dĩ muốn hỏi. Tôi đã bàn với thuyền
hoa màu xanh lam ở kế bên, họ đã đồng ý bán thuyền cho tôi, giá chắc không thấp
được, nhưng tôi đang phân vân không biết làm vậy liệu có lỗ vốn không, nghe cô
nói vậy thì tôi yên tâm rồi. Năm lạng bạc này đáng lắm chứ. À phải rồi, thuyền
này của tôi tên là Thiên Đức, thuyền mới đổi tên là Nguyệt Đức, cô xem có được
không?”
Lục Kiều Kiều nói: “Đổi tên thuyền mới thì phải thu thêm phí
đấy nhé. Tuy nhiên con người Lan tỉ sảng khoái, là người phát tài, tôi cũng
không thể bủn xỉn được, sau này chị giới thiệu mối làm ăn cho tôi thì được rồi.”
Lục Kiều Kiều tiếp lời: “Thiên là dương, Nguyệt là âm, Thiên Đức, Nguyệt Đức là
âm dương hợp nhất, vốn không thể tốt hơn được. Biển hiệu Thiên Đức dùng nền đen
chữ vàng, lấy âm trong dương, đối với chị vẫn là vượng tài, song thuyền hoa mà
đặt tên là Nguyệt Đức thì phải đổi thành màu đỏ vàng, cốt để lấy dương trong âm,
sao cho âm dương cân bằng, như vậy mới dễ phát tài.”
Lan tỉ nghe xong, mừng rỡ nói: “Thần tiên sống bảo được, nhất
định là sẽ được. Còn người kia...”
Lục Kiều Kiều cũng cười nói: “Lan tỉ đừng sốt sắng, mặt trời
còn chưa xuống núi mà. Xin chớ trách, nhưng có thể trả tiền trước không?”
Lan tỉ sốt ruột muốn biết kết quả, vội gật đầu ngay, quay
người trở vào phòng kế toán lấy ngân phiếu năm lạng đưa cho Lục Kiều Kiều. “Đa
tạ!” Lục Kiều Kiều hai tay đón lấy ngân phiếu, chậm rãi khom mình với Lan tỉ.
Sau đó, cô cất ngân phiếu đi, ngẩng đầu lên nói nốt:
“Năm nay mệnh của chị có Thiên Quan thấu xuất, không
khống chế sẽ thành sát mệnh, song lại có Đào hoa đồng hiện, thành
ra hung cục Đào hoa đới sát; năm nay chị làm ăn rất khá, lại đang định
mở rộng làm lớn, năm hạn mà tài tinh đại vượng, tài tinh làm động sát tinh, vậy
nên tài càng vượng thì sát càng vượng...” Nói đến đây, Lục Kiều Kiều ngừng lại,
cô biết rõ Lan tỉ có lời muốn hỏi.
“Nghĩa là sao, tôi không hiểu, có thể nói rõ hơn không?”
Từ lời nói ngữ điệu của Lục Kiều Kiều, Lan tỉ đã cảm thấy có
sự bất thường. Lục Kiều Kiều bấy giờ mới nói tiếp: “Nói đơn giản tức là tài vận
của chị rất tốt, song tài vận sẽ mang lại tai họa sát thân, mà cái họa sát thân
này liên quan tới đàn ông.”