Trảm long (Tập 1) - Chương 04 - Phần 1

Chương 4: Trăng rọi minh đường thành sát cục

Lục Kiều Kiều thỏa thuận xong giá cả với Hà đại nhân, liền
nói ra suy nghĩ của mình.

Huyệt Hùng Kê Đề Nhật mà vị Hữu Hiên tiên sinh kia điểm xuống
nếu là huyệt dữ thì một tháng nay người hai gia tộc đã chẳng thể bình an vô sự
như thế, tình hình ắt phải xấu đi lập tức rồi. Suốt một tháng nay đại tộc hai
thôn đều bình yên, tới khi Trung thu trăng tròn mới đột nhiên xảy ra chuyện, quả
là rất kỳ lạ. Có thể Hữu Hiên tiên sinh bố cục cao minh, làm xong việc xấu đã
chạy mất hút, nếu vậy đương nhiên có thể từ từ giải quyết; nhưng cũng có thể
đây vốn không liên quan đến cục Hữu Hiên tiên sinh bày ra, vậy thì rất có thể
bố cục này vừa mới bị đổi thành sát cục!

Lục Kiều Kiều tối qua cứu hơn ba mươi người, có lẽ nằm ngoài
dự liệu của người bày ra bố cục. Nếu người bày cục này sáng nay biết được việc
sát nhân không thành, thì rất có khả năng tối nay y sẽ đến chỗ huyệt Hùng Kê Đề
Nhật kiểm tra lại. Dù chưa biết người đó có phải Hữu Hiên tiên sinh hay không, nhưng
đây chắc chắn là một thầy phong thủy cao minh, mà thầy phong thủy thì nhất định
sẽ thăm lại mộ phần, vì vậy Lục Kiều Kiều lập tức yêu cầu Hà đại nhân sắp xếp
người mai phục trên núi, để đối phương trở tay không kịp.

Nói thì nói thế, song Lục Kiều Kiều vẫn còn một suy nghĩ khác
không thể nói ra...

Chuyến đi về Giang Tây lần này thực ra nằm dưới sự sắp đặt
của một âm mưu vô hình, nhất cử nhất động của cô khi còn ở Quảng Châu cũng như
bây giờ, có thể đều bị người ta theo dõi, nếu cứ hành xử theo thói thường, sẽ
từng bước rơi vào tính toán của đối phương. Muốn phá vỡ tình thế bị động này, chỉ
có cách đi một bước cờ lạ chuyển sáng thành tối, mới có thể phát hiện ra căn
nguyên mưu đồ của đối phương.

Cánh đồng dưới ánh trăng mười sáu chia thành từng mảng sáng
tối rõ ràng, mười thớt khoái mã phi như bay trên con đường mòn chốn thôn quê.

Cưỡi mấy thớt ngựa đi trước là bốn bổ khoái, ba thớt ở giữa
lần lượt là Lục Kiều Kiều, Jack và An Long Nhi, cuối cùng là tri huyện Thanh
Thành Hà đại nhân cùng hai vị sư gia của ông ta.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ngồi trên lưng ngựa ăn vận giống
hệt nhau, khăn xám bao đầu chỉ lộ ra hai con mắt, áo ngắn quần dài màu xám đậm,
giữa eo thắt dây vải, lưng đeo tay nải, chân đi ủng. Chỉ có một điểm khác biệt
duy nhất là sau lưng Lục Kiều Kiều giắt theo một khẩu súng lục cỡ lớn của hải
quân, giống hệt khẩu đang đeo bên hông Jack; còn sau lưng An Long Nhi lại là
một cuộn thừng mảnh và cây trượng gỗ.

Trước khi xuất phát, Lục Kiều Kiều quay về quán trọ chuẩn bị
dụng cụ, có kêu An Long Nhi cho mượn một bộ quần áo để thay. Vóc dáng cô và An
Long Nhi xấp xỉ nhau, nên mặc chung quần áo cũng không có gì khó. Lúc này nếu
chỉ nhìn qua, quả thực không thể phân biệt nổi hai người.

Jack hiểu suy nghĩ của Lục Kiều Kiều, anh biết đêm nay chưa
chắc đã an toàn, để đề phòng bất trắc, anh cũng lấy trong xe ngựa một cuộn
thừng chão mang theo dự phòng.

Đường đêm rộng rãi vắng vẻ, quãng đường mười dặm ruổi ngựa
thoắt cái là tới, từ xa đã trông thấy dãy Kê Đề sừng sững nhìn xuống ngàn
khoảnh ruộng. Lục Kiều Kiều bảo mọi người vòng qua thôn Ôn Phượng và Thượng Cát,
dừng ngựa từ xa, đi men theo sườn núi Kê Đề lên trên.

Dãy Kê Đề thường có người lên xuống, đường mòn lên núi cũng
hay được sửa sang nên không đến nỗi khó đi. Dưới ánh trăng sáng, lại có mấy bổ
khoái thạo lối dẫn đường, đám người nhanh chóng trông thấy một khoảnh đất bằng
giữa lưng chừng núi.

Lục Kiều Kiều kêu mọi người yên lặng, dừng ở đằng xa đợi cô, rồi
dẫn theo An Long Nhi từ từ bước tới ngôi mộ mới táng.

Từ khoảnh đất bằng này có thể trông thấy ruộng lúa nước mênh
mông và thôn làng trải dài dưới chân núi, vị trí này là cách cục điển hình
trong phong thủy, núi cao trông biển bằng.

Bùn đất ở khoảng đất trống sáng mà ẩm, rõ ràng mới trải xong
không lâu. Từ đây có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, trong
trẻo vui tai như tiếng chuông bạc, từ một khe suối nhỏ trên núi lững thững chảy
xuống.

Yêu cầu về mạch suối trong phong thủy hợp chậm không hợp gấp,
nước suối ngọt mát hiền hòa, sẽ phù hộ cho hậu nhân tài đinh đều vượng.

Lục Kiều Kiều chậm rãi hít một hơi, trong không khí có mùi
của cây cỏ, mùi của đất mới, và cả mùi nước suối, khiến người ta thấy tâm hồn
sảng khoái thư thái tinh thần, có thể thấy dòng suối này không có vấn đề gì.

Giữa khoảng đất trống có một ngôi từ đường nhỏ, sau lưng từ
đường là sườn núi thoai thoải, nước suối uốn lượn từ đây chảy xuống chân núi.

Vị trí sau lưng mộ chí gọi là huyền vũ, quyết định sức khỏe
tuổi thọ nhân đinh, huyền vũ của nơi này dựa vào núi, cây cối um tùm tươi tốt, cũng
là một lựa chọn sáng suốt trong phong thủy.

Từ đường có diện tích chừng năm trượng vuông, phía trước có
một khoảnh sân lát đá hình bán nguyệt, đường kính chừng ba trượng, xâm xấp nước,
tựa như một tấm kính lớn soi bóng trăng, hắt bóng sóng nước dập dờn lên cửa từ
đường.

Bố cục mộ phần nào cũng đều có minh đường, tức khoảng đất
trống trước bia mộ, ở đây chính là khoảnh sân đá hình bán nguyệt trước cửa từ
đường. Cát hung của minh đường quyết định tài vận và quan vận của con cháu đời
sau, trong phong thủy, minh đường được yêu cầu sạch sẽ thoáng đãng, quan trọng
nhất là không được úng nước.

Cách xử lý việc úng nước ở minh đường là khơi một lỗ thoát
nước gần đấy, trong phong thủy cũng gọi là lỗ thoát nước. Việc xác định vị trí
khơi lỗ thoát cũng có yêu cầu nghiêm ngặt, thông thường lỗ thoát nước đều được
đặt ở phương vị đại hung, nhằm nhờ nước chảy cuốn trôi khí xấu, đón cát tránh
hung.

Khoảng minh đường trước mặt úng nước, nhất định là do lỗ
thoát bị nghẽn, hoặc vốn không có lỗ thoát nước.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi giẫm nước đi qua minh đường bước
tới cửa lớn từ đường, đẩy cửa nhìn vào chỉ thấy tối đen như mực, nhưng vừa bước
qua bậu cửa đã phát hiện, trong từ đường cũng ngập đầy nước.

Khả năng từ đường bị ngập nước rất thấp, từ đường là một căn
nhà, cho dù bị mưa ngấm xuống cũng không thể ngập đến nhường này; mà dù ngập
đến nhường này, cũng không thể không có lỗ thoát để thoát nước, điểm quan trọng
nhất là - mười mấy hôm nay trời không hề đổ mưa.

Dưới ánh trăng, Lục Kiều Kiều nhìn thấy chính diện từ đường
đặt một chiếc bàn lớn, trên bàn bày bài vị và kim tháp thờ mấy chục vị tổ tiên.
Cô bước tới trước bàn, móc ra chiếc la bàn nhỏ đo đạc quẻ tuyến bàn thờ, bàn và
cửa lớn đều hướng về phía Tây, thuộc đương vận cát tuyến, không có vấn đề gì;
cô lại ra chỗ có ánh trăng trước cửa từ đường, kiểm tra xem quẻ tượng và hướng
cửa có ăn khớp không, cũng không vấn đề gì. Xem ra nguyên nhân dẫn đến nam đinh
hai họ Ôn Lương đêm qua phát điên chém giết lẫn nhau không nằm ở phương vị từ
đường.

Lục Kiều Kiều trực tiếp suy đoán, nước chính là nguồn cơn bố
cục phong thủy sản sinh ra sức mạnh giết người, mà sự xuất hiện của nước ở đây
chỉ có một nguyên nhân, đó là do con người sắp đặt.

Lục Kiều Kiều ghé tai An Long Nhi thì thầm vài câu, hai người
lại cùng lội ra khỏi từ đường, tới phía Tây Bắc khoảnh sân đá, vị Tuất cung Càn
ở đây chính là lỗ thoát nước thường dùng cho minh đường.

An Long Nhi đứng bên Lục Kiều Kiều, mặt hướng về sườn núi sau
từ đường, Lục Kiều Kiều ngồi xổm xuống, chầm chậm rờ men theo rìa sân đá, quả
nhiên rờ thấy một lỗ thoát nước, nhưng đã bị bịt kín bằng mẩu gỗ, gỗ ngâm trong
nước lâu trương lên giờ không sao rút ra được.

Đột nhiên trong khu rừng phía sau từ đường phát ra tiếng lá
cây xào xạc, Lục Kiều Kiều hét lớn: “Bổ khoái mau tới bắt trộm!” đồng thời dẫn
đầu chạy bổ vào rừng.

Lục Kiều Kiều chắc chắn nơi phát ra tiếng động trong rừng có
người cô cần bắt, nguyên nhân chủ yếu là bởi minh đường và từ đường hai nơi một
sáng một tối đều bị ngập nước.

Trong phong thủy, ánh sáng và âm thanh đều có năng lượng gây
nhiễu loạn tinh thần, nếu dùng tà thuật phong thủy cấp độ cao thao túng âm
thanh và ánh sáng có thể tạo nên sát khí phong thủy bức con người phát điên mà
chết.

Vào tiết Trung thu rằm tháng Tám, trong phong thủy Thiên Tinh
có chòm sao Mão Nhật Kê ở hướng Tây Nam là hung dữ điên cuồng nhất, nếu mượn
khí tiêu điều của Mão Nhật Kê nhằm đúng ngày Trung thu đánh vào mộ tổ nhà nào
thì con cháu nhà ấy chết chắc.

Hữu Hiên tiên sinh điểm xuống huyệt Hùng Kê Đề Nhật đích thực
là chính huyệt chân long, có thể giữ cho con cháu hai thôn đại phú đại quý, nhưng
dù ông ta vô tình hay hữu ý, trên dãy Kê Đề đi điểm huyệt Hùng Kê, chẳng khác
nào ẩn giấu mối nguy hại nói trên, chờ gặp đúng tiết Trung thu Mão Nhật Kê tinh
quân chiếu thẳng, nước và trăng kết hợp với thời gian và phương hướng, tiềm ẩn
vô số nguy cơ, sẽ trở thành vũ khí giết người.

Bóng nước phản chiếu huyệt đường, bản thân đã là một loại sát
khí khó khắc phục trong thuật phong thủy, tùy theo hình ảnh phản chiếu cùng
thời gian khác nhau mà khiến tinh thần con người sản sinh những hình thức mê
loạn khác nhau. Ví dụ như ráng hồng mặt trời lặn đằng Tây phản chiếu lên huyệt
đường chính là loại sát khí hung dữ rất nổi tiếng, gọi là Huyết Bồn Chiếu Kính,
khiến người ta chết trong họa đao kiếm. Sử dụng loại sát khí này có thể trở
thành một phương pháp giết người hết sức tinh vi.

Huyệt Hùng Kê Đề Nhật hướng về phía Tây, vốn không xung đột
với phương vị của Mão Nhật Kê tinh quân, nhưng vì trước minh đường ngập nước, trăng
tròn Trung thu vào canh ba khắc cuối vừa vặn rọi xuống mặt nước ở minh đường
phản chiếu lên cửa chính từ đường, hướng phản chiếu cũng chính là phương hướng
Mão Nhật Kê chết người trong dịp Trung thu, hình thành sát khí âm hàn không thể
chống đỡ tấn công trực diện vào cửa chính từ đường. Nếu cửa từ đường được đóng
chặt, thì dù luồng sát khí này có âm tà cỡ nào cũng không thể chiếu vào bên
trong, sát quang không chiếu tới kim tháp và bài vị tổ tiên, sát khí mạnh đến
mấy cũng uổng công.

Vấn đề nằm ở việc trong từ đường bị ngập nước.

Trăng rọi xuống mặt nước minh đường đương nhiên không chiếu
tới bài vị tổ tiên, nhưng nếu ánh trăng có thể rọi vào chỗ nước ngập trong từ
đường thì hoàn toàn có thể khúc xạ chiếu tới bài vị, sinh ra sức mạnh giết
người. Kẻ sát nhân chỉ cần khiến ánh trăng chiếu tới bài vị sâu nhất trong từ
đường là có thể giết người thành công.

Muốn làm được điều này, chỉ có một cách, đó là vào đúng đêm
Trung thu mở cửa từ đường, treo một tấm gương lớn phía trên cửa, sao cho gương
nằm yên vị, mặt gương chiếu thẳng xuống mặt đất, là ánh trăng có thể rọi vào
minh đường trước, sau đó phản xạ về hướng cửa từ đường, từ tấm gương treo trên
cửa phản xạ xuống mặt đất ngập nước trong từ đường, cuối cùng khúc xạ lên bài
vị.

Linh khí của huyệt Hùng Kê Đề Nhật theo lẽ tự nhiên cần ánh
sáng mặt trời ban ngày mới có thể linh động, giờ giữa lúc đêm khuya chịu tà
quang của Mão Nhật Kê chiếu suốt một canh giờ, khiến Hùng Kê nảy sinh ảo giác
ban ngày, vi phạm lẽ âm dương, đột nhiên tỉnh giấc, điều này làm cho nam đinh
hai họ toàn thân lạnh buốt thấu xương, trước mắt chỉ thấy ảo giác khủng khiếp, nên
vung đao chém người. Thực ra, dù cho họ giết người hay bị người giết, cũng chỉ
có một con đường chết.

Hùng Kê Đề Nhật vốn tốt là thế, vào đêm Trung thu ấy đã bị
đổi thành Mão Kê Ảo Nguyệt.

Lục Kiều Kiều hiểu ra đầu đuôi mọi chuyện, mới ngẩng đầu tìm
tấm gương treo trên cửa lớn mà không thấy.

Tấm gương này nhất định không nhỏ, ít nhất cũng phải rộng
chừng bốn năm thước mới có thể thu trọn ánh sáng hắt lên từ minh đường, rồi lại
chiếu bóng trăng xuống mặt nước rộng nhường này. Một chiếc gương lớn như vậy
thời nay vẫn chưa đâu sản xuất được, chỉ có thể nhập về từ phương Tây, nên giá
tiền chắc chắn không rẻ, dùng xong còn phải tháo đem xuống núi tiêu hủy chứng
cứ, càng không phải chuyện đơn giản; thêm nữa giờ đang là thời gian xảy ra sự
việc đêm qua, mặt trăng gần như ở đúng cao độ hôm qua, sát cơ hiển lộ đương
nhiên cũng giống đêm qua, thầy phong thủy nếu đến thăm lại mộ, nhất định sẽ
xuất hiện ở đây vào thời gian này để kiểm tra xem vấn đề nằm ở đâu.

Cũng có nghĩa là trong thời khắc này, gương còn, thì người ắt
còn, việc bọn họ muốn làm chính là dẫn dụ người đó ra mặt.

Vì vậy Lục Kiều Kiều bước ra khoảnh minh đường lộ thiên, cố ý
cho đối phương thấy mình đã tìm được chính xác lỗ thoát nước sau đó cho thoát
nước đi thế nào. Đối phương chắc chắn hiểu rõ: nước là điểm mấu chốt của sát
cục này, người thoát nước ở minh đường rõ ràng cố ý nói với y: cục thế bày ra
đã bị nhìn thấu, cũng biết y đang ở gần đây, có tiếp tục nấp cũng vô ích, nếu
không đủ khả năng giết Lục Kiều Kiều diệt khẩu, chi bằng mau bỏ trốn cho sớm.

Hành động của Lục Kiều Kiều quả nhiên đã ép được đối phương
hiện thân. Có điều cô chẳng phải đại hiệp võ công cái thế vì dân trừ hại, cũng
không định vì một trăm lạng vàng mà bán mạng, sở dĩ tiên phong xông vào đêm tối
là bởi bản thân cô đã có suy tính kỹ càng.

Nếu như đối phương chính là người muốn ép cô về Giang Tây
tìm Long Quyết, thì ngày nào cô còn chưa về tới Giang Tây, ngày đó
y còn chưa gây hại tới tính mạng cô, đây là điều cô vững tâm nhất, chỉ cần cô
không uy hiếp tính mạng đối phương, y cũng sẽ không ép cô vào chỗ chết, trò
chơi này vẫn bắt buộc phải chơi tiếp.

Bởi vì, Long Quyết so với tính mạng Lục Kiều Kiều
còn quan trọng hơn nhiều.

Nhưng nếu đối phương không có quan hệ gì với cô, đương nhiên
có khả năng y sẽ ra đòn sát thủ, Lục Kiều Kiều cố tình ăn vận giống An Long Nhi,
lại lấy khăn bịt mặt chính là đề phòng bị đối phương nhận diện. Giờ nếu cùng An
Long Nhi xuất kích, hai người có thể làm đối phương mê loạn, cũng có thể dẫn
đường chỉ hướng cho bổ khoái quan sai phía sau tới bắt người.

Lục Kiều Kiều chạy vào khu rừng đen sau lưng từ đường, Jack
và đám bổ khoái đang chờ đợi trong bóng tối cũng lập tức xông theo.

An Long Nhi thân thủ nhanh nhẹn, nhảy một bước đã vọt lên
trước mặt Lục Kiều Kiều, tay phải rút cây trượng gỗ từ sau lưng, lao vút đi như
tên bắn, đuổi tới nơi phát ra tiếng lá động, quả nhiên trong rừng có hai người
mặc áo đen đang gấp rút chạy lên núi.

Bọn họ mặc đồ đen, nếu nằm phục dưới đất, lại giữa đêm tối
chắc chắn rất khó bị phát hiện, nhưng trong khu rừng tĩnh mịch, chỉ một cử động
nhỏ cũng phát ra tiếng động rất lớn, Jack và đám bổ khoái đã nhanh chóng phát
hiện ra dấu vết bọn người áo đen.

Hai kẻ áo đen rất thông thuộc đường núi, lẩn nhanh như chạch,
An Long Nhi cùng bốn bổ khoái theo sát phía sau.

Lục Kiều Kiều hét lên với bọn họ: “Quan sai, mau dồn hai kẻ
đó xuống núi!” rồi kéo Jack chạy theo con đường mòn dẫn xuống núi chặn đường
bọn áo đen.

An Long Nhi gấp rút truy đuổi, tay trái rút từ sau lưng sợi
thừng, nhưng rừng núi Giang Nam cây cối rậm rạp, cành lá cứ táp vào mặt theo
từng bước chạy, làm sợi tiêu thừng trong tay thằng bé không có cơ hội sử dụng.

Bốn bổ khoái cũng dần vượt lên, từ trên sườn núi cao lùa
xuống, hình thành trận thế gọng kìm, cộng thêm An Long Nhi là năm người, quây
như quây lợn, dồn hai tên áo đen chạy xuống núi.

Vòng qua dãy Kê Đề đuổi tới sườn núi phía Bắc, hai kẻ áo đen
càng chạy càng đuối, nhưng sườn núi cũng càng lúc càng dốc đứng, người bình
thường đã không thể đi bộ được nữa.

Bọn người áo đen chỉ mong thoát thân, cắm đầu chạy thục mạng
xuống sườn dốc, vừa chạy vừa lăn, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Bốn bổ khoái thấy địa hình hiểm trở, đều hãm lại tốc độ truy
đuổi, vịn vào cây cối hai bên kiên trì trượt xuống.

An Long Nhi thân thủ nhẹ nhàng, vốn chẳng màng đến địa hình, nhún
chân vọt lên không trung, nhảy thẳng xuống sườn dốc, một lần nhảy xa đến ba bốn
trượng, chân vừa chạm đất đã nhẹ nhàng lấy đà nhảy bật lên, như cánh chim ưng
bám sát hai kẻ áo đen.

Bọn người áo đen đang lăn nhanh xuống dốc, nghe đằng sau có
tiếng gió vun vút thì kinh hãi, không ngờ kẻ truy đuổi lại liều mạng như thế, còn
nhảy hẳn xuống dốc núi!

An Long Nhi cuối cùng cũng tiếp cận được một trong hai tên áo
đen, cây gậy gỗ từ trên cao giáng xuống, trúng lưng đối phương.

Cây gậy gỗ này là gậy dò đất của thầy phong thủy, một đầu
tròn một đầu nhọn, dài như cây kiếm, vào tay An Long Nhi lại trở thành một loại
vũ khí ngắn tuyệt hảo.

Hai kẻ áo đen đang trên đà lăn xuống, nghe tiếng xé gió thì
biết binh khí đã đuổi đến sau lưng, tình thế cấp bách, chúng không kịp quay đầu,
đành rút từ sau eo một cây gậy gỗ múa tít trên đầu, làm thành một vòng côn bảo
vệ, “cốp” một tiếng vừa may đỡ được một gậy đâm xuống của An Long Nhi.

An Long Nhi có chút bất ngờ, một là thứ binh khí đối phương
rút ra giống hệt của mình, hai là chiêu thức đối phương sử dụng lại là chiêu Triền
đầu quả não
trong Thiếu Lâm Mai Hoa đao. Chiêu này thiên về chuyển thủ
thành công, đao ảnh vây quanh kín mít đến nước cũng không lọt, nhưng mũi đao
xoay tròn tỏa ra lại mai phục sát cơ bốn bề.

Đòn này của tên áo đen quả nhiên hữu hiệu, An Long Nhi không
dám lăn xả tấn công nữa, chỉ đành mượn dư lực của hai cây gậy giao nhau, trượt
ngang trên không một thước, tránh khỏi vòng công kích gậy gỗ của y.

Tên áo đen chẳng nghĩ ngợi nhiều, gạt được đòn sát thủ của An
Long Nhi, liền học theo đối phương nhảy xuống sườn dốc. Làm vậy tốc độ nhảy của
y cũng sẽ ngang bằng với An Long Nhi, chí ít không bị đối thủ tiếp cận tấn công
từ phía sau.

Sườn núi dốc tuy khiến người ta không thể đứng được, nhưng
cây cối lại thưa thớt hơn nhiều. An Long Nhi không thể tóm được tên áo đen kia,
lập tức vung thừng trong tay ra, “vút” một tiếng quật tới tên áo đen ở gần mình
hơn.

Tên áo đen đang nhảy xuống dốc, sợi thừng mang theo mũi tiêu
thép quỷ dị nhằm thẳng vào thân dưới y, chỉ cần y nhảy xuống với tốc độ thế này,
sợi thừng vừa chạm vào sẽ quấn lấy chân y, làm y mất thăng bằng trên không, An
Long Nhi có thể xuất ra chiêu kế tiếp trói gô y lại.

Ai ngờ tên áo đen phản ứng cực nhanh nhạy, phát hiện tiêu
thừng đang quét tới dưới chân thì lập tức co chân lên, gạt cây gậy gỗ trên tay
xuống.

An Long Nhi thấy sợi thừng chặt lại thì biết dây thừng đã bắt
được vào thứ gì đó bèn giật cổ tay phát lực quấn chặt mũi tiêu, kéo mạnh về.
Tên áo đen nhảy qua dây thừng thoát nạn, còn sợi thừng của An Long Nhi kéo về
cây gậy gỗ của đối phương.

Dưới dốc chính là con đường mòn men theo sườn núi, hai tên áo
đen thấy sắp tới mặt đường, bèn tăng tốc nhảy xuống. Nhờ ánh trăng, bọn chúng
đột nhiên trông thấy trên đường có hai bóng người đang đợi sẵn, hai người này
chính là Lục Kiều Kiều và Jack, nhưng giờ đã chẳng còn lối thoát nào nữa, hai
bên chỉ có thể chính diện nghênh chiến.

Tên áo đen thứ nhất đã sắp bổ người xuống mặt đất. Jack ngắm
chuẩn điểm rơi, hai tay nắm chặt sợi thừng đã thắt thành thòng lọng, quăng trên
đầu một vòng rồi ném tới kẻ đang bay trên không.

Cao bồi miền Tây giỏi nhất là trò này, dưới ánh trăng sáng, quăng
dây thừng bắt người chẳng phải chuyện khó đối với Jack. Thòng lọng chụp chính
xác vào chân tên áo đen, Jack dùng lực giật mạnh, khiến tên kia ngã dập xuống
đất, kêu lên một tiếng thảm thiết.

Tên thứ hai bị An Long Nhi cản ở phía sau, tới con đường muộn
hơn một chút, hắn nhảy lên không vừa hay trông thấy đồng bọn bị Jack chụp thòng
lọng, Lục Kiều Kiều tay lăm lăm khẩu súng Tây chĩa vào tên tù binh, còn Jack
đang định xông lên trói người.

Tên áo đen đến sau đột nhiên hét to một câu chú ngữ: “Mão
Nhật Tinh Quân hỏa cấp như luật lệnh! Khai!”

Jack nghe tiếng ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy trên đầu lóe lên
một quầng sáng màu vàng. Giữa quầng sáng xuất hiện một hình vẽ quái dị được hợp
thành từ vô vàn điểm trắng, Jack lập tức tê liệt ngã lăn ra đất.

Lục Kiều Kiều vừa nghe thấy câu chú ngữ này, liền cụp chặt
ngón cái, ngón giữa, ngón áp út tay trái, làm thành Tam Thanh quyết lật ngược
tay che trước mắt, tay phải giơ súng nhằm vào điểm rơi của tên áo đen, bóp cò...
“pằng” một tiếng.

Quầng sáng vàng trên bầu trời lập tức tiêu tan, hai tên áo
đen đều ngã dúi dụi.

Tên áo đen vừa đọc bùa chú bị trúng đạn vào chân, máu tuôn
xối xả, ngã xuống đất, vật lộn một hồi đứng lên rồi lại ngã sõng soài.

An Long Nhi đuổi sát phía sau tên áo đen, mắt không rời đối
thủ gần mình nhất, toàn bộ cảnh tượng tên áo đen niệm bùa chú, phát ra quầng
sáng vàng và hình vẽ quỷ dị đều không lọt khỏi mắt An Long Nhi. Khi ánh sáng
vàng lóe lên, thằng bé cũng giống Jack đều lập tức tê liệt mất đi tri giác, lăn
từ trên dốc xuống con đường núi bên dưới, ngã ngay bên cạnh hai tên áo đen.

Jack ngã xuống không còn biết gì nữa, hai tay đang nắm sợi
thừng buông lỏng, tên áo đen bị chụp thòng lọng nằm dưới đất thừa cơ bò dậy, định
ra đỡ đồng bọn vừa bị trúng đạn.

Lục Kiều Kiều lên đạn khẩu súng lục, hét lớn: “Cả hai đều
không được động đậy! Bằng không tôi sẽ bắn ngay!”

Súng Tây thời này mỗi khi bắn xong một phát lại phải nạp
thuốc súng và đạn, tên áo đen vốn không tin súng Tây có thể bắn liên tiếp hai
phát, nên không thèm màng đến lời hăm dọa của Lục Kiều Kiều, đỡ tên trúng đạn
từ dưới đất dậy định chạy.

Tên áo đen đang ngã dưới đất nghe tiếng Lục Kiều Kiều, trong
lòng vô cùng ngạc nhiên, không ngờ có người vẫn đứng vững sau đòn tấn công bùa
chú của mình. Đương nhiên hắn cũng không tin khẩu súng Tây trên tay cô gái này
vẫn có thể bắn ra một phát đạn nữa.

Tay hắn nãy giờ vẫn rịt chặt lấy vết thương ở chân, hai bàn
tay đã đẫm máu tươi, lúc này một tay vịn vào tên đồng bọn đang đỡ mình, một tay
xoay cổ tay, ngón tay chụm thành kiếm quyết vẽ nhanh một đạo Huyết phù về phía
Lục Kiều Kiều, một luồng khí đỏ tụ lại giữa ngón tay hắn, môi hắn khẽ động, lẩm
nhẩm niệm chú...

“Pằng!” Lại một tiếng súng nổ, lần này tên áo đen đang đỡ
đồng bọn định chạy trốn bắn văng về phía con dốc, ngã lăn ra đất, máu từ cổ
họng tóe ra như suối, làm ướt đẫm tên áo đen đang ngồi dưới đất. Tên này tức
thời thất kinh, kêu “á” lên một tiếng, ngừng thi triển bùa chú, lao tới định
vực tên vừa ngã dậy, nhưng làm cách nào cũng không ngăn được máu phun ra.

Huyết phù là cấm thuật trong đạo thuật, có thể khiến quá
trình vận chuyển huyết khí trong cơ thể đối phương bỗng chốc ngừng lại, người
lập tức rơi vào trạng thái chết giả, nếu trong vòng một canh giờ không được
giải Huyết phù, toàn thân người trúng bùa sẽ chuyển sang màu đen, khí huyết tàn
dẫn đến tử vong.

Lục Kiều Kiều nhận ra cấm thuật này, biết rõ hậu quả trúng phải
Huyết phù. Jack và An Long Nhi đã trúng bùa ngã xuống, nếu cô cũng bị đốn ngã, bên
cạnh tuyệt đối không còn ai hiểu đạo thuật có thể cứu cô, trong lúc nước sôi
lửa bỏng, Lục Kiều Kiều đành phải nổ súng.

Nhưng trong lúc cấp bách, tay Lục Kiều Kiều run bần bật, viên
đạn vốn định bắn vào kẻ đang thi triển đạo thuật lại bắn trúng kẻ đứng bên
cạnh.

Hai lần nổ súng, đều liên tiếp bắn ngã hai người, mặt đất máu
chảy thành sông, ngay người phe mình cũng đã ngã xuống cả, Lục Kiều Kiều chưa
từng trải qua cảnh tượng này bao giờ. Hai tay cô giơ súng chĩa thẳng vào tên áo
đen đang ngồi bệt dưới đất, hơi thở càng lúc càng nặng, giọng run rẩy: “Súng
của ta có thể bắn liên tiếp... Nếu ngươi ngồi yên... ta cũng sẽ không bắn...”

Tên áo đen cũng bịt kín mặt hệt Lục Kiều Kiều, chỉ lộ ra hai
con mắt, tay hắn rịt chặt vết thương trên cổ tên đồng bọn, im lặng nhìn cô.

Lục Kiều Kiều tiếp tục nói: “Đạo thuật của ngươi ta đều đã
thấy cả rồi... ngươi... còn động ngón tay lần nữa... ta sẽ lập tức giết chết
ngươi!”

Tên áo đen vẫn nghi hoặc nhìn cô gái bịt mặt trước mắt. Từ
ánh mắt y, Lục Kiều Kiều biết y đang vắt óc nghĩ đối sách, bèn chĩa súng sang
khoảng đất bên cạnh y, bắn “pằng” một tiếng, làm đất đá bắn tung tóe, tên áo
đen giật thót mình, co rúm người lại một phía.

Lục Kiều Kiều như phát điên hét lên: “Không được động đậy!
Nghe rõ chưa?!”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3