Trảm long (Tập 1) - Chương 05 - Phần 4

Jack thật không sao tưởng tượng nổi mình không những làm con
gái nhà người ta khóc, lại còn khóc đến thương tâm thế này, một tay chống eo, một
tay đưa lên xoa ót. Anh ta nghĩ có thể do mình tỏ ra hung bạo, dọa cô nàng sợ, bèn
có tỏ vẻ dịu dàng ôn hòa như bụt khuyên bảo Thúy Ngọc: “Hà đại nhân là quan
huyện Thanh Thành, ông ấy sẽ giúp đỡ cô, Thúy Ngọc, cô xuống đi, chỉ cần đến
được nha môn, mọi khó khăn của cô đều có thể giải quyết...”

Nghe thấy lời này, Thúy Ngọc lại khóc òa lên, hai mắt đỏ hoe,
gào lên như phát điên: “Quan phủ thì làm gì có ai tốt! Ngài không biết bọn họ
chơi em đánh em thế nào... chưa từng cho em một cắc! Ngài không bị bọn họ bắt
nạt, đương nhiên ngài thích họ rồi! Em hận bọn họ! Em rất sợ bọn họ... hu hu...
Em mà bước vào đấy thì chết chắc!” Thúy Ngọc sụp xuống quỳ trong khoang xe, kích
động dùng tay nện xuống sàn, nước mắt trào ra như đê vỡ, ướt đẫm cả một khoảng
sàn gỗ.

Lời Thúy Ngọc khiến Jack đứng ngẩn ra trước cửa xe, anh ta
biết rõ những lời đó có khả năng là thật, anh vẫn nhớ khi mình còn đi đào vàng
ở miền Tây nước Mỹ, những cô gái điếm gặp trong quán bar, nếu bị bắt tới đồn
cảnh sát, cũng không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ be bét thế nào.

Jack không nói gì nữa, lúc này có nói gì cũng chỉ làm tổn
thương Thúy Ngọc thêm. Anh đành trèo lên xe, ôm Thúy Ngọc vào lòng, tay vỗ vỗ
lưng cô gái tỏ ý an ủi.

Thúy Ngọc ở trong lòng Jack, cảm giác bàn tay anh ta như bàn
tay mẹ đang vỗ về, dù gì cô vẫn chỉ là hai đứa trẻ mười mấy tuổi, bao năm nay
chưa từng cảm nhận được sự an ủi che chở thế này, bao khiếp sợ, tủi hổ, nhục
nhã đè nén trong lòng bấy lâu bỗng chốc bùng nổ. Cô nàng khóc đến nỗi sặc sụa, hổn
hển bám chặt lấy áo Jack, từ từ đổ vật ra xe, hai tay ôm lấy đầu dựa vào chân
ghế.

Jack nhớ lại lần đầu tiên bước vào phòng Thúy Ngọc, bộ dạng
cô khi đòi tiền anh cũng hệt như lúc này, chỉ khác là lần trước Thúy Ngọc trên
người không mảnh vải che thân, ngả vào cánh cửa anh muốn đi ra.

Jack tìm một chiếc áo khoác, lặng lẽ đắp lên người Thúy Ngọc,
sau đó đóng cửa xe lại, nhảy lên chỗ phu xe, đánh xe rời khỏi Thanh Thành, men
theo đường cái quan chạy về hướng Nam.

Xe ngựa lững thững đi, Thúy Ngọc ở trong buồng xe một hồi lâu,
tâm trạng dần ổn định lại, cô bò ra phía trước buồng xe, gõ gõ lên cửa sổ gọi
Jack đang ngồi ở đầu xe ruổi ngựa, nói muốn ra đó ngồi hóng gió.

Jack dừng xe lại, để Thúy Ngọc lên ngồi cạnh mình ở chỗ đánh
xe.

Kể từ lúc ngồi bên anh ta, Thúy Ngọc cứ trầm ngâm không nói
lời nào.

“Cô đói chưa? Có muốn kiếm gì ăn không?” Jack không chịu nổi
sự im lặng này, đành phải kiếm chuyện hỏi.

“Ừm,” Thúy Ngọc gật đầu.

“Trong xe tôi có ít ‘tai bò’, cũng có cả rượu, vốn còn có cả
bánh mì, nhưng xe đông người nên ăn hết nhanh lắm, ha ha...” Jack muốn khuấy
động không khí, đột nhiên sáng mắt hỏi: “Cô xem, dưới ruộng có khoai lang, hay
chúng ta nướng khoai ăn, được không?”

Thúy Ngọc nghe thấy bảo nướng khoai lang, không nhịn được bật
cười, vui vẻ gật đầu, thì ra khi cô ta cười thật lòng thế này còn đáng yêu hơn
khi nở nụ cười quyến rũ khách làng chơi nhiều.

Jack thấy cô ta không còn đau buồn nữa, lòng cũng thoải mái
hơn nhiều, liền đánh xe rẽ vào khu đất canh nông.

Anh ta nhanh chóng mua của hộ dân ở đấy một đống khoai lang
và một bó củi khô, rồi tìm một bóng cây râm giữa đồng, nhặt mấy hòn đá lớn về
dựng bếp nhóm lửa, vùi khoai vào rồi cùng Thúy Ngọc ngồi bên cạnh đợi ăn.

Lúc này Jack không dám đề cập đến chuyện đi hay ở của Thúy
Ngọc nữa, anh ta thầm nghĩ, đành đợi sau khi tái hợp với Lục Kiều Kiều, rồi
cùng Lục Kiều Kiều xem xét, dù gì Kiều Kiều cũng là người Trung Quốc, bọn họ ắt
sẽ có cách của người Trung Quốc. Giờ bắt Jack bỏ lại cô gái không xu dính túi
lại không nơi nương tựa này, anh ta thực sự không làm được.

Thúy Ngọc nói với Jack: “Jack thiếu gia, ngài không thích
Thúy Ngọc hầu hạ ngài sao?”

Đầu Jack tức khắc căng lên, chuyện gì không nói lại nói
chuyện này. Anh bảo Thúy Ngọc: “Đương nhiên tôi thích, chỉ có điều cô phải hiểu,
tôi đã có bạn gái rồi...”

“Ngài rất hay nhắc đến bạn gái, đó là tình nhân của ngài ư...
Thúy Ngọc không dám nghĩ xa, chỉ muốn đi theo hầu hạ ngài thôi, cũng không cần
tiền công...” Lời này thực ra Thúy Ngọc đã nói mấy lần rồi, hai người họ vẫn
vòng vo mãi quanh chủ đề này như thế, Jack nghĩ cần phải nói chuyện gì đó thực
tế một chút.

“Nói thế này nhé, Thúy Ngọc, tôi yêu bạn gái tôi, nhưng cô ấy
có thể sẽ không thích cô,” Jack khó xử nói.

“Em biết, em chỉ là kỹ nữ... nhưng em không hề muốn tranh
giành với chị ấy, em chỉ mong có người thu nhận em, coi em như một người bình
thường là tốt rồi...” Ánh mắt Thúy Ngọc càng lúc càng thất thần.

Jack thấy Thúy Ngọc như vậy, lại hơi cuống lên: “Không phải
không phải, không phải vì nguyên nhân đó. Ai cũng có quá khứ không vui, nhưng
chúng ta rồi sẽ quên mau thôi. Chủ yếu là bạn gái tôi và tôi còn phải đi rất
nhiều nơi, hơn nữa việc phải làm lại rất nguy hiểm, cuộc sống của chính chúng
tôi cũng không bình thường chút nào, nên chẳng thể cho cô cuộc sống của một
người bình thường, ngày ngày chúng tôi đối mặt với rất nhiều nguy hiểm... cô
hiểu không?”

Thúy Ngọc bối rối lắc đầu.

Jack thở dài, nói: “Ví dụ như... chỉ là ví dụ thôi, chúng tôi
là người bị quan phủ truy nã, chúng tôi đang chạy trốn... Đương nhiên thực ra
chúng tôi không bị truy nã, chúng tôi chỉ đang mạo hiểm, nhưng cô không thể
sống như thế được.”

Tròng mắt của Thúy Ngọc lại đỏ lên như sắp khóc: “Đúng là
ngài không muốn em mà...”

Thấy tình hình này Jack biết ngay lịch sử lại sắp sửa tái
diễn, lập tức lấy cành cây khều khều từ đống lửa ra một củ khoai lang, đưa cho
Thúy Ngọc để đánh lạc hướng: “Nhìn này, khoai lang chín rồi, thơm quá!”

Từ hôm qua đến giờ Thúy Ngọc chưa có gì vào bụng, nay ngửi
thấy mùi khoai nướng thơm phức thì quên béng chuyện đau lòng, bèn dẩu môi đón
lấy củ khoai nóng, bóc vỏ ăn ngon lành. Ăn được mấy miếng, cô ta bẻ một mẩu đưa
lên miệng Jack, thấy Jack ngoạm lấy miếng khoai trên tay mình, liền bật cười
khúc khích, như thể đã quên bẵng chuyện ban nãy.

Jack chẳng biết làm sao với Thúy Ngọc, đành đi được bước nào
hay bước đấy. Giờ anh ta chỉ muốn mau mau chóng chóng gặp lại Lục Kiều Kiều, mãi
mãi ở bên cô, một gã Tây chẳng bạn đồng hành xông pha giang hồ đất Trung Quốc
này quả thực là quá đáng sợ.

Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ban ngày thuê phòng trong hương
thôn tiểu trấn, tối đến mới lên đường đi cả đêm, đã thành thói quen. Buổi tối
đi đường yên tĩnh mát mẻ, người cũng phấn chấn hơn, quan trọng nhất là có thể
tạo cơ hội khiến kẻ bám đuôi bại lộ hành tung.

Một phen khổ sở bày kế trên con dốc lớn giúp An Long Nhi
trông thấy kẻ bám đuôi, Lục Kiều Kiều cuối cùng đã biết kẻ phía sau dùng cách
gì để theo dõi mình, vấn đề nung nấu trên đường đi cũng chuyển từ làm sao phát
hiện ra đối phương sang đối phó với đối thủ bằng cách nào.

Đi suốt hai ngày, bọn họ đã tiến sâu vào vùng rừng núi. Vốn
dĩ một dải Hoa Huyện đều là đồng ruộng bằng phẳng, duy chỉ có đường từ Thanh
Thành tới Hoa Huyện, lại gồ lên một mạch núi.

Cây trên núi cao lớn rậm rạp, thế núi không hiểm trở, nên
cũng không đến nỗi chẳng có đường đi, ngược lại còn có một con đường cái quan
thông Nam Bắc vắt ngang qua núi.

Giờ là ngày thứ tư kể từ khi chia tay Jack, Lục Kiều Kiều đã
thuận lợi đến được con đường cái chạy ngang qua dãy núi, cùng An Long Nhi dừng
lại nghỉ ngơi ở dịch trạm trên đường đợi Jack.

Trong kế hoạch của cô, muốn bắt sống tên cao thủ đạo thuật
dùng Diêm Vương điếu hồn chú bắt buộc phải có sự giúp đỡ của
Jack.

Dịch trạm được đặt tại lưng chừng núi, rộng năm sáu trượng
vuông, dưới mái tranh thoáng đãng có một băng ghế dài dựng bằng gỗ thô, trên
băng ghế lại có Lục Kiều Kiều đang nằm đắp khăn lên mặt, An Long Nhi ngồi bên
cạnh cô đọc sách.

Trên con đường cái quan phía trước dịch trạm thỉnh thoảng có
một hai thương khách qua lại, dù sao nơi đây cũng là trên núi, không thể có
cảnh ngựa xe như nước, nhưng đây cũng lại là con đường duy nhất nối từ Thanh
Thành tới Hoa Huyện, nên không đến nỗi hoang vu vắng bóng người.

Lục Kiều Kiều ngủ suốt hai canh giờ mới tỉnh, nhưng vẫn nằm
dài trên băng ghế, kêu An Long Nhi châm cho cữ thuốc, sau đó dựa vào một góc
dịch trạm vừa hút vừa vạch kế hoạch hành động bước tiếp theo sau khi Jack đến.

Hút xong thuốc, cô thấy đợi Jack đã quá lâu, bèn bảo An Long
Nhi: “Long Nhi, coi một quẻ xem Jack ra sao rồi.”

An Long Nhi đặt sách xuống nói: “Cháu vẫn chưa thử coi quẻ
đoán việc, không biết liệu có sai không...”

Lục Kiều Kiều nói: “Sai cũng được, cứ thử xem. Trước khi coi
phải định thần đề khí, lòng không tạp niệm, thế mới chuẩn được.”

An Long Nhi dạ một tiếng, móc ra ba đồng tiền để trong lòng
bàn tay, nhắm mắt tĩnh tâm, rồi dùng phương pháp bốc quẻ Văn Vương cơ bản nhất,
làm từng bước một theo sách hướng dẫn.

Ba đồng tiền xóc sáu lần, mỗi lần biến hóa đều được An Long
Nhi ghi lại, lấy cành cây vạch lên mặt đất sáu đường liền nét có đứt quãng có, sau
đó chăm chú nhìn...

“Quẻ Thủy Hỏa Ký Tề, thượng lục hào biến thành quẻ Phong Hỏa
Gia Nhân...”

“Ồ? Sao lại có quẻ liên hệ thế này nhỉ?” Lục Kiều Kiều thầm
đặt câu hỏi lớn, An Long Nhi bốc quẻ không thể sai lạc đến mức này.

“Long Nhi, mày giải quẻ cô nghe xem.”

“Dạ, quẻ Ký Tề là quẻ âm dương tương thông, thể hiện gặp hung
hóa cát, Jack vẫn an toàn; toàn quẻ là Thủy Hỏa Ký Tề, tượng dục hợp vị
hợp (muốn hợp mà không hợp),
thể hiện trong quá trình có chuyện tranh chấp;
cuối cùng biến thành Phong Hỏa Gia Nhân, quẻ Gia Nhân mộc hỏa sáng ngời cũng là
tượng tốt, lại quan hệ với quẻ Ký Tề, chính là nói trên đường Jack gặp người
quen, hoặc quen người mới, quan hệ còn rất thân mật...”

An Long Nhi vừa giải quẻ, vừa tự thấy không hợp lý lắm, Jack
chỉ là tên ma Tây làm ăn ở Quảng Châu, làm gì có người quen nào ở Thanh Thành?
Trong lòng bối rối khó hiểu, quẻ này cũng không giải tiếp được nữa.

Lục Kiều Kiều nhìn qua quẻ Dịch mà An Long Nhi vẽ trên mặt
đất, lòng đã sáng tỏ, cười nhạt hỏi An Long Nhi: “Mày xem người này là nam hay
nữ?”

“Ký Tề là quẻ âm dương, có thể là nữ, đúng không ạ?” An Long
Nhi thăm dò.

“Đoán quẻ phải mạnh mồm dứt khoát, không được có thể, chỉ
được phép phải hay không phải.” Lục Kiều Kiều ngồi dậy khỏi băng ghế. “Nói xem
là nam hay nữ?”

“Là nữ ạ.” An Long Nhi khẳng định.

“Xem là quan hệ gì?”

“Bên trên là quẻ hợp âm dương, phía dưới lại biến thành quẻ
thân duyên, là quan hệ thân thích.” An Long Nhi tiếp thu lời dạy của Lục Kiều
Kiều, cũng chẳng màng Jack có tiền sử thế nào hay suy đoán có thực tế hay không,
cứ theo quẻ mà giải.

Lục Kiều Kiều lại cười nhạt một tiếng: “Hừ, quan hệ thân
thích... Jack và người thân thích này ở với nhau bao lâu rồi?”

An Long Nhi nghiêm túc suy luận: “Bắt đầu từ quẻ Ký Tề âm
dương tương thông, chứng tỏ hai người vừa bắt đầu đã ở bên nhau, toàn quẻ có
tượng Thủy Hỏa phân ly, thể hiện trong quá trình bọn họ từng thử
chia tay nhau, nhưng quẻ tượng diễn biến tới cuối lại thành quẻ Gia Nhân, bọn
họ tới giờ vẫn đi cùng nhau.”

Lục Kiều Kiều lại hỏi: “Thân thích này là người thế nào mày
có tính ra được không?”

An Long Nhi nhíu mày nghĩ ngợi, đoạn lắc đầu nói với Lục Kiều
Kiều: “Cháu không giải được.”

Lục Kiều Kiều nói: “Quẻ Ký Tề trong hợp có xung, thể hiện
người nữ này không phải người gốc Thanh Thành; quẻ động hào tức là quẻ ngoại, chứng
tỏ là người từ nơi khác đến, mà ở đây quẻ thượng là quẻ Khảm có biến hào, Khảm
chỉ loại người giang hồ xướng ca tửu sắc; Jack ở Thanh Thành không thể có bà
con họ hàng, bọn họ vốn không hề quen biết, quan hệ họ hàng mày đoán ra là chỉ
hai người đã từng lên giường với nhau rồi trở nên thân thích, hừ... Lần này
Jack dính phải phiền toái rồi đây, cứ đợi mà xem trò hay Long Nhi à.”

An Long Nhi thấy sắc mặt Lục Kiều Kiều rất khó coi, không dám
hỏi gì thêm, lại tránh sang một bên đọc sách tiếp.

Thằng bé không hẳn chú tâm đọc sách, nó cũng đang đợi Jack
tới trước mặt, háo hức muốn biết kết quả lần bói quẻ đầu tiên, mong rằng lần
đầu có thể chính xác; nhưng nó cũng biết nếu quẻ này bói đúng, Lục Kiều Kiều
chắc chắn sẽ rất không vui.

Lục Kiều Kiều thẫn thờ cả người, tuy cô rất hiểu đàn ông, mấy
năm sống ở Trần Đường Quảng Châu sớm đã cho cô kinh nghiệm nhìn thấu lòng dạ họ,
cô cũng không quan tâm chuyện bọn họ có vợ, hơn nữa Jack và cô chẳng có quan hệ
gì, chỉ là một người bạn trượng nghĩa bỏ tiền bỏ sức ra giúp cô mà thôi, người
ta đàn ông đàn ang, muốn làm gì cô đâu thể quản nổi, nhưng lòng cô lại chua xót,
rốt cuộc vẫn là không thoải mái.

Từ trong thâm tâm, cô mong rằng quẻ đó là An Long Nhi phân
tâm bói sai, nhưng bản thân cũng không dám tự đặt quẻ bói lại.

Cô cũng giống An Long Nhi, mong ngóng xe ngựa của Jack tới
nhanh một chút, muốn biết tình hình thực tế ra sao. Bao năm rồi Lục Kiều Kiều
chưa từng thấp thỏm lo âu, nhưng quẻ này lại khiến cô lo nghĩ đến bồn chồn, bèn
châm thêm một cữ thuốc nữa.

Từ xa vọng lại tiếng vó ngựa quen thuộc, vừa nghe đã biết xe
ngựa của Jack đang trên đường qua đây.

Lục Kiều Kiều cất tẩu thuốc đi, đứng lên băng ghế, vươn cổ
ngóng ra cuối đường cái quan. Cô đã chẳng còn tâm trạng đâu làm theo kế hoạch
cũ phục kích kẻ bám đuôi Jack, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng xem trong xe có
cô gái nào khác không.

An Long Nhi biết theo kế hoạch cũ bọn họ phải nấp đi mai phục,
nhưng giờ thấy Lục Kiều Kiều như vậy, thằng bé hiểu lần này sẽ không làm theo
kế hoạch, bèn thu dọn sách vở sắp xếp hành lý, cũng đứng ra bên đường.

Xe ngựa của Jack đi rất chậm, anh ta nhớ theo kế hoạch, hôm
nay là ngày Lục Kiều Kiều phục kích kẻ bám đuôi, sợ rằng nếu đi quá nhanh, Lục
Kiều Kiều có thể phát động tấn công ở đằng sau bất cứ lúc nào, lại không kịp quay
lại giúp đỡ.

Thúy Ngọc vẫn ở trên xe, Jack dặn cô cho dù xảy ra chuyện gì
cũng không được ra ngoài, nếu nghe thấy tiếng súng nổ, cô phải lập tức xuống xe
đợi nguyên tại chỗ, còn Jack sẽ đơn thương độc mã đuổi ngược lại.

Jack ngồi phía trước xe ngựa, thận trọng đánh xe, mắt quan
sát chung quanh, tai dỏng lên nghe ngóng, sau khi rẽ qua một khúc ngoặt, từ xa
đã nhìn thấy Lục Kiều Kiều đang đứng tít trên cao, Jack vui đến nỗi đứng bật
dậy, quất thật mạnh roi ngựa, hét lớn: “Kiều Kiều! Tôi đến đây!” đoạn lấy hết
hơi huýt một tiếng sáo thật dài thật vang, vọng đến xa tắp trong núi ngoài núi.

Trông thấy phản ứng nhiệt tình của Jack, Lục Kiều Kiều như
hất được tảng đá đang đè nặng trong lòng.

Jack vỗ mông hai con hai ngựa thúc chúng chạy nhanh hơn, thoắt
cái đã tới bên trạm gác, Lục Kiều Kiều thấy Jack vui vẻ như vậy, vẫn đứng trên
băng ghế chờ đợi...

“Kiều Kiều, tôi rất nhớ em...” Jack vẻ mặt kích động nhảy
phóc xuống xe, xông tới trước mặt Lục Kiều Kiều, hai tay dang rộng, ôm chầm lấy
cô xoay mấy vòng, Lục Kiều Kiều cười khanh khách, còn bị Jack hôn chụt một cái
lên má.

Jack đặt Lục Kiều Kiều xuống, bước tới trước mặt An Long Nhi,
cúi người ôm thằng bé một cái rồi vỗ vai nó nói: “Hi, Long Nhi! Gặp nhóc anh
mừng quá!” An Long Nhi cũng cười đáp lại Jack.

Lục Kiều Kiều nhân lúc Jack đi ôm An Long Nhi, tự mình chạy
tới mở cửa xe ngựa.

Cửa vừa mở ra cô đã thấy một cô gái mặt mũi khá ưa nhìn ngồi
bên trong, còn mặc quần áo của mình rất vừa vặn, trông đến là yêu kiều dễ
thương; nhìn lại bản thân vận đồ giả trai, áo vải quần đay, mặt mũi lấm lem, nụ
cười trên môi còn chưa kịp thu về, cũng không biết nên phản ứng thế nào.

Cô gái đó bước xuống xe ngựa, cúi người hành lễ với Lục Kiều
Kiều, vành vẻ chào hỏi: “Kiều tỉ tỉ mạnh giỏi, em tên Thúy Ngọc, Jack thiếu gia
là ân nhân cứu mạng của em, thiếu gia rất hay nhắc tới chị.”

Nụ cười trên mặt Lục Kiều Kiều đông cứng lại, cô đáp: “À, cô
là Thúy Ngọc...”

Jack lập tức quay sang nói với Lục Kiều Kiều: “Thúy Ngọc
không thể về nhà, cô ấy không có nơi nào để đi, tôi định gặp em rồi cùng em bàn
bạc xem nên để cô ấy đi đâu... Thúy Ngọc, đây là bạn gái tôi, Lục Kiều Kiều, rất
xinh đẹp phải không?”

Lục Kiều Kiều vẫn đứng trước cửa xe ngựa vô cảm nhìn Thúy
Ngọc, đầu óc trống rỗng. Jack bước đến quàng tay qua vai cô nói: “Lên xe hẵng
nói, Long Nhi, chốc nữa nhóc giúp đánh xe một lúc nhé? Anh phải bàn với Kiều
Kiều vài chuyện.” Nói đoạn liền đỡ Lục Kiều Kiều lên xe.

Trong lúc Jack và An Long Nhi thu dọn hành lý, Lục Kiều Kiều
và Thúy Ngọc ngồi trong buồng xe, Thúy Ngọc cúi đầu nhìn sàn gỗ, Lục Kiều Kiều
ngồi đối diện cô ta, mắt nhìn như đóng đinh vào mặt Thúy Ngọc. Cô nhất thiết
phải xem tướng của Thúy Ngọc, cần hiểu rõ về cô gái này trước đã.

Jack cũng chui vào trong xe, để An Long Nhi ngồi trên đánh xe
chạy về hướng Hoa Huyện.

Jack nói với Lục Kiều Kiều: “Thúy Ngọc mấy năm trước bị người
xấu bán tới trấn Châu Tâm làm... chính là...”

Thúy Ngọc cúi gằm đầu lí nhí: “Làm kỹ nữ.”

Lục Kiều Kiều không hề xa lạ với kỹ nữ, nhìn từ tướng mặt của
Thúy Ngọc, quả thực trong mệnh số mang kiếp đào hoa, cô ta có đồng tử trong veo,
mắt hình trái hạnh, không giống người gian tà, lại nghe Thúy Ngọc thành thật
xưng danh như thế, Lục Kiều Kiều cũng có vài phần thông cảm.

“Về sau khi cô ấy bị bọn người xấu giày vò, tôi đã cứu cô ấy
ra, vốn định gửi cô ấy tới chỗ Hà đại nhân ở Thanh Thành, nhưng Thúy Ngọc từng
bị người của quan phủ ức hiếp, nên bất luận thế nào cũng không dám bước chân
vào nha môn nữa, cứ nhất quyết đòi theo tôi, vì vậy tôi đành đưa cô ấy đi khỏi
Thanh Thành trước, tính bàn bạc với em nên làm thế nào?”

Jack thành thật kể lại tình hình của Thúy Ngọc, nhưng lại
giấu nhẹm toàn bộ chuyện lên giường.

Thúy Ngọc nghe Jack nói xong, lập tức van nài Lục Kiều Kiều: “Kiều
tỉ tỉ, Thúy Ngọc không có nhà để về, xin chị thu nhận Thúy Ngọc làm đầy tớ con
ở!” Ánh mắt đầy mong chờ nhìn Lục Kiều Kiều.

Lục Kiều Kiều đương nhiên rất bực bội, thầm nghĩ tôi mới là
không có nhà mà về đây, giờ đôi cẩu nam nữ này còn bắt tay với nhau đòi tôi giữ
người, để bọn họ có thể ngày ngày sung sướng hú hí? Thật là nực cười.

Lục Kiều Kiều đề nghị: “Hay thế này đi, Jack, anh dẫn Thúy
Ngọc về Quảng Châu sắp đặt hướng đi cho cô ấy, còn tôi và An Long Nhi quay đầu
lại đi lên phía Bắc tiếp tục hành trình là được.”

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3