Khu Vườn Xương - Chương 03 - Phần 1

BA

- Trận mưa quái quỉ này còn kéo dài bao
lâu nữa đây? - Edward Kingston khó chịu nhìn cơn mưa như trút, càu nhàu.

Wendell Holmes phả ra một vòng khói xì gà
bay ra mái hiên bệnh viện rồi hòa vào cơn mưa.

- Sao cậu cứ bồn chồn thế?
Người khác sẽ nghĩ là cậu đang có một cuộc hẹn cấp bách lắm đấy.

- Đúng thế. Với một li vang đỏ đặc biệt.

- Chúng ta đến quán Hurricane đi? - Charles
Lackaway gợi ý.

- Nếu xe ngựa của tôi xuất hiện.

Edward nhìn ra đường, nơi những cỗ xe ngựa
lóc cóc chạy qua, bánh xe bắn bùn tung tóe.

Mặc dù Norris Marshall cũng đứng ở mái
hiên bệnh viện, hố sâu ngăn cách giữa anh và bạn cùng học vẫn dễ dàng nhận ra
dù chỉ thoáng liếc qua họ. Norris mới đến Boston. Anh là một chàng nông dân đến
từ Belmont, tự học vật lí với cuốn sách đi mượn, đổi trứng và sữa lấy những bài
học với vị gia sư người Latin. Anh chưa bao giờ đến quán Hurricane, anh cũng
chẳng biết nó ở chỗ nào. Những người bạn học của anh, tất cả đều tốt nghiệp
trường Harvard, tán gẫu về những người mà anh không biết và nói những lời đùa
cợt mà anh không hiểu. Họ không cần thiết phải công khai loại trừ anh. Hoàn
toàn dễ hiểu, anh không thuộc về thế giới của họ.

Edward thở dài, gắt gỏng trong khói thuốc.

- Không thể tin được là cô ta dám nói với
bác sĩ Crouch như vậy. Cô ta thật láo xược! Nếu có cô hầu nào ở nhà tôi mà nói
với giọng đó, mẹ tôi sẽ tống cổ ra đường ngay lập tức.

- Mẹ cậu - Charles nói với giọng sợ hãi -
làm tôi thấy sợ.

- Mẹ tôi nói rằng điều quan trọng là cho
họ biết mình đang ở đâu. Đó là cách duy nhất để duy trì trật tự với những người
mới đến thành phố và gây rắc rối.

Người mới. Norris là một trong số đó.

- Những cô hầu là tệ nhất. Cậu đừng có
quay lưng lại chỗ họ không thì họ sẽ vồ ngay lấy mấy cái áo sơ mi ngay ở phòng
cậu. Cậu thấy một vài thứ biến mất và họ sẽ khẳng định ngay rằng chúng biến mất
khi mang đi giặt hoặc bị chó ăn mất rồi.

Edward khịt mũi.

- Những con bé như thế cần phải biết chỗ
của mình ở đâu.

- Chị cô ấy có lẽ sắp chết. - Norris lẩm
bẩm.

Ba chàng trai Harvard quay sang, hoàn toàn
ngạc nhiên vì cậu bạn học bình thường ít nói của mình vừa lên tiếng.

- Sắp chết? Đó là một tuyên bố khá ấn
tượng đấy. - Edward giễu cợt.

- Năm ngày trở dạ, giờ thì cô ấy trông như
một cái xác chết. Bác sĩ Crouch có thể lấy bao nhiêu máu mà ông ấy muốn, nhưng
tương lai của cô ấy thì có vẻ không tốt chút nào. Cô em gái nhận ra điều đó. Cô
ấy nói thế vì lo sợ.

- Dù có thế đi nữa, cô ta cũng nên nhớ
rằng đây là chỗ từ thiện.

- Và nên biết ơn vì mọi thứ chứ gì?

- Bác sĩ Crouch không bắt buộc phải điều
trị cho người phụ nữ đó. Cô em gái làm như thể đó là quyền của họ.

Edward dập điếu xì gà của mình lên hàng
rào mới quét sơn.

- Một chút lòng biết ơn sẽ không giết được
họ.

Norris cảm thấy máu dồn lên mặt. Anh có vẻ
như định dùng một lí lẽ sắc bén để bảo vệ cô gái khi Wendell nhẹ nhàng chuyển
đề tài.

- Tôi vừa nghĩ ra một bài thơ về chuyện
đó. “Cô gái Ailen hung dữ.”

Edward thở dài.

- Thôi, tôi xin. Đừng đọc thêm một bài thơ
kinh khủng nào của cậu nữa.

- Còn cái tiêu đề “Bài thơ ca ngợi người
em gái trung thành” thì sao nhỉ?

- Tôi thực sự thích nó đấy! - Wendell reo
lên - Để tôi thử xem.

Anh ta nghĩ một lúc rồi đọc:

- Đứng nơi đây người chiến binh hung dữ
nhất, người thiếu nữ chân thành và hấp dẫn…

- Chiến trường là cuộc sống của chị gái cô.
- Charles thêm vào.

- Cô… Cô… - Wendell suy nghĩ về câu thơ
tiếp theo.

- Đứng gác, không hề sợ hãi! - Charles kết
thúc.

Wendell cười.

- Thêm một thành tựu thơ ca nữa!

- Trong lúc thời gian nghỉ ngơi của chúng
ta trôi qua. - Edward càu nhàu.

Norris nghe tất cả những điều đó với sự
khó chịu câm lặng của một kẻ ngoài cuộc. Đám bạn học của anh cười cùng nhau mới
dễ dàng làm sao. Chỉ một vài câu thơ tự sáng tác cũng đủ để nhắc anh rằng ba người
họ đã chia sẻ cùng nhau một khoảng thời gian, mà trong đó không có sự xuất hiện
của anh.

Wendell bất ngờ đứng thẳng và nhìn chăm
chú ra ngoài mưa.

- Đó là xe của cậu phải không, Edward?

- Cũng đến giờ nó xuất hiện rồi.

Edward dựng cổ áo lên để tránh gió.

- Các quý ông, chúng ta đi thôi!

Ba người bạn học của Norris bước xuống bậc
thềm. Edward và Charles băng qua mưa rồi trèo lên xe ngựa. Nhưng Wendell dừng
lại, ngoái nhìn Norris rồi bước trở lại bậc thềm và nói:

- Cậu không đi với chúng tôi à?

Bất ngờ vì lời mời, Norris không trả lời
ngay được. Dù anh đứng cao hơn Wendell Holmes gần một cái đầu, có quá nhiều thứ
ở người đàn ông nhỏ bé ấy khiến anh e ngại. Nó còn hơn cả những bộ com lê sang
trọng, hay miệng lưỡi thông minh nổi tiếng của Wendell. Đó là dáng vẻ hoàn toàn
tự tin của anh ta. Điều đó khiến Norris bất thình lình không đề phòng khi được
anh ta mời tham gia cùng họ.

- Wendell. - Edward gọi từ trên xe ngựa. -
Đi thôi nhanh lên!

- Chúng ta sẽ đến quán Hurricane. - Holmes
nói. - Coi đó là nơi chúng ta kết thúc mỗi đêm. - Anh ta ngừng lại. - Hay cậu
có kế hoạch khác rồi?

- Cậu thật tử tế. - Norris nhìn hai anh
chàng trên xe ngựa. - Nhưng tôi không nghĩ là anh Kingston đang chờ người thứ
tư.

- Anh Kingston - Wendell cười nói - có thể
thêm một vài điều bất ngờ vào cuộc sống của họ. Dù sao chăng nữa, tôi mới là
người mời cậu chứ không phải anh ấy. Đi cùng chúng tôi để uống vài li rượu mạnh
đi?

Norris nhìn cơn mưa như trút nước và ao
ước ngọn lửa ấm áp đang cháy ở quán Hurricane. Hơn thế nữa, anh cũng nóng lòng
trước cơ hội đang mở ra cho anh, cơ hội để len vào giữa các bạn học của mình,
để cùng một nhóm với họ, tối nay thôi mà. Anh có thể cảm thấy Wendell đang nhìn
mình. Đôi mắt đó, luôn luôn ánh lên nụ cười, hứa hẹn một sự châm biếm, giờ đã
chuyển thành sự khó chịu.

- Wendell! - Charles gọi từ trên xe với
giọng khó chịu. - Bọn tôi đóng băng ở đây rồi!

- Tôi xin lỗi. - Norris nói khẽ. - Tôi e
rằng tôi đã có một cuộc hẹn khác tối nay.

- Ồ!

Lông mày Wendell nhướn lên một cách tinh
quái.

- Tôi tin rằng cô ấy chắc hẳn rất quyến
rũ.

- Đó không phải là một quý cô, tôi lấy làm
tiếc. Nhưng tôi thực sự không thể lỡ hẹn.

- Tôi hiểu rồi. - Wendell gật đầu, anh ta
cười lạnh lùng quay đi.

- Không phải vì tôi không muốn…

- Không sao đâu. Để lần khác vậy.

Sẽ không có lần khác, Norris nghĩ thế khi
thấy Wendell lao qua đường và leo lên chỗ hai chiến hữu của mình. Người đánh xe
quất roi cho xe chạy, bánh xe lăn nhanh qua những vũng nước. Anh tưởng tượng ra
cuộc nói chuyện đang diễn ra trên xe ngựa của ba người bạn. Không thể tin được
một anh chàng nông dân đến từ Belmont dám từ chối lời mời của họ. Nếu đó không
phải là cuộc hẹn với phái đẹp thì còn có thể là gì khác. Anh đứng bên hiên, nắm
chặt lan can trong sự thất vọng về điều lẽ ra anh có thể thay đổi và những điều
không bao giờ đến.

Xe ngựa của Edward Kingston biến mất ở góc
phố, mang ba người đến một buổi tối tầm phào vui vẻ và rượu mạnh. Trong khi họ
ngồi ấm áp ở quán Hurricane, Norris nghĩ, mình sẽ tham gia vào một hoạt động
khác. Một điều mà mình sẽ tránh nếu có thể.

Anh xoa người cho đỡ lạnh, rồi hòa mình
vào cơn mưa, đi về phía nhà trọ của mình, phải thay quần áo cũ trước khi ra
ngoài một lần nữa trong cơn mưa, anh nghĩ.

Nơi mà Norris tìm kiếm là một quán rượu
trên đường Broad, gần bến tàu. Ở đó không thể thấy mấy anh chàng tốt nghiệp
Harvard ngồi nhâm nhi rượu rum. Giả dụ như một quý ông nào đó tình cờ đi lang
thang đến quán Cột buồm đen thì anh ta nên tỉnh táo mà trông chừng cái ví của
mình. Đêm nay, Norris chả có gì giá trị trong ví, mà thực ra là đêm nào cũng
thế. Cái áo trơ khố tải và cái quần dính đầy bùn đất của anh chẳng có sức cám
dỗ những tên trộm. Anh biết rất nhiều khách hàng quen ở đó. Họ biết hoàn cảnh
khó khăn của anh, họ chỉ thoáng ngước nhìn khi anh bước qua cánh cửa. Một cái
nhìn để nhận ra người mới đến và sau đó họ lại bình thản tiếp tục với những cái
cốc của mình.

Norris đến quầy bar, nơi Fanny Burke mặt
tròn đang rót đầy những cốc rượu và bia. Cô ta nhìn anh bằng đôi mắt nhỏ, tiều
tụy.

- Anh đến muộn. Ông ấy đang trong tâm
trạng khó chịu.

- Fanny! - Một khách hàng quen hét lên. -
Chúng tôi có được phục vụ đồ uống trong tuần này không đây?

Người đàn bà mang rượu đến bàn của họ, đặt
mạnh xuống bàn. Lấy tiền của họ xong cô ta quay trở lại phía sau quầy bar.

- Ông ta ở phía sau với cỗ xe ngựa. - Cô
ta nói với Norris. - Đang chờ anh.

Anh chưa có thời gian ăn tối nên nhìn thấy
ổ bánh cô ta để sau quầy với ánh mắt thèm thuồng. Nhưng anh sẽ không xin một
lát nào cả. Fanny Burke không cho không ai cái gì bao giờ, thậm chí cả một nụ
cười. Với cái bụng rỗng, anh đẩy cửa đi xuống một căn phòng lớn với đầy rổ và
rác rưởi, đi ra ngoài.

Cái sân sau bốc mùi rơm ẩm và phân ngựa,
cơn mưa dai dẳng đã biến nó thành một vũng bùn. Dưới cái chuồng nhô ra, con
ngựa hí lên. Norris thấy nó đã được đóng yên cương sẵn sàng để kéo xe lên
đường.

- Lần sau sẽ không đợi nữa đâu, chàng
trai!

Jack - chồng Fanny đi ra từ trong chuồng
ngựa tối tăm. Ông ta cầm theo hai cái xẻng rồi ném lên phía sau xe ngựa.

- Muốn được trả lương thì đến đây đúng giờ
hẹn!

Ông ta vừa càu nhàu vừa leo lên xe ngựa
cầm dây cương.

- Cậu có đi không đấy?

Dưới ánh sáng của cái đèn ở chuồng ngựa,
Norris có thể nhận ra Jack đang nhìn anh, và lại cảm thấy bối rối như mọi khi
trước đôi mắt đang chăm chú nhìn mình, hết nghiêng sang trái lại sang phải.
“Jack mắt vảy cá” là tên gọi mọi người gọi ông ta, nhưng chỉ sau lưng thôi.
Chẳng ai dám gọi như thế trước mặt ông ta.

Norris trèo lên xe ngựa, ngồi bên cạnh
Jack. Chẳng đợi cho anh ngồi ngay ngắn trên ghế, ông ta đã vội vàng quất roi
cho ngựa chạy. Họ chạy vòng qua đống rác rưởi ở sân rồi ra cổng sau.

Cơn mưa tạt vào mũ của họ rồi thấm cả vào
áo khoác, nhưng “Jack mắt vảy cá” có vẻ như chẳng quan tâm. Ông ta ngồi cong
như miệng máng xối bên cạnh Norris, quất dây cương liên tục khi tốc độ chạy của
lũ ngựa giảm đi.

- Lần này, chúng ta sẽ đi đến đâu? -
Norris hỏi.

- Bên ngoài thành phố.

- Chỗ nào?

- Điều đó quan trọng à?

Jack khạc một cái rồi nhổ ngay xuống
đường.

Không, điều đó không quan trọng.
Những gì mà Norris quan tâm là đêm nay có vẻ như một đêm cực khổ mà anh phải
chịu đựng. Anh không sợ công việc vất vả ở trang trại, thậm chí còn thích cảm
giác đau nhức của cơ bắp khi được làm việc. Nhưng loại công việc này thì chỉ
mang lại những cơn ác mộng cho người ta, tất nhiên là với một người bình
thường. Anh nhìn sang người bạn đồng hành của mình, tự hỏi liệu có điều gì có
thể khiến Jack Burke gặp ác mộng.

Xe ngựa rung mạnh khi đi qua những
viên đá cuội, phía sau xe hai cái xẻng cũng kêu lách cách, một lời nhắc nhở về
nhiệm vụ khó chịu phía trước.

Anh ta nghĩ tới mấy người bạn học của
mình, chắc lúc này đang ngồi trong quán Hurricane ấm áp, thưởng thức chầu rượu
cuối, trước khi quay về phòng trọ riêng để nghiên cứu cuốn Giải phẫu
học
của Wistar. Anh cũng thích được học giống họ, nhưng đây là điều
kiện để anh được đến trường đại học, một thỏa thuận mà anh đã đồng ý với sự
biết ơn. Tất cả những điều này là vì một mục đích cao hơn, anh nghĩ. Khi họ đã
ra khỏi Boston, đi về hướng tây, khi những cái xẻng va vào nhau lách cách, cỗ
xe ngựa lóc cóc theo nhịp từng từ chạy qua trong đầu anh: Một mục đích
cao hơn. Một mục đích cao hơn.

- Kiếm được chỗ này hai ngày trước. - Jack
nói và lại khạc nhổ. - Dừng lại ở quán rượu đằng kia.

Ông ta chỉ, xuyên qua màn mưa. Norris thấy
ánh lửa từ một ô cửa sổ.

- Tao đã có cuộc nói chuyện thú vị với chủ
quán.

Norris chờ đợi và không nói gì. Phải có
một lí do nào đó thì Jack mới kể chuyện đó. Người này chẳng bao giờ nói những
chuyện vô nghĩa.

- Hắn nói là có một gia đình trong thành
phố, hai quý bà trẻ và một người anh trai đang bị bệnh lao. Bọn họ đều rất tội
nghiệp.

Ông ta phát ra một tiếng như tiếng cười.

- Phải kiểm tra lại vào ngày mai, xem liệu
họ đã sẵn sàng để đi tiếp. Nếu may mắn, chúng ta sẽ có cả ba trong một lần.

Jack nhìn Norris.

- Tao sẽ cần đến mày đấy.

Norris như bị táng một cú vào đầu, sự khó
chịu của anh với người đàn ông này đột ngột tăng lên và anh thấy thật là khó
chịu khi phải ngồi cạnh ông ta.

- Ồ, mày nghĩ mày quá tốt để làm việc đó
đúng không? - Jack hỏi.

Norris không trả lời.

- Quá tử tế để ở gần với những kẻ hèn kém
như tao.

- Tôi làm điều này vì những thứ lớn hơn.

Jack cười.

- Những lời cao quý và vĩ đại của một anh
nông dân. Ê! Nghĩ rằng mày đang tạo ra một cuộc sống tốt đẹp hả? Sống trong một
gia đình vĩ đại à.

- Điều đó không phải là vấn đề.

- Đồ ngu! Cái gì là vấn đề nếu không tạo
ra tiền?

Norris thở dài.

- Vâng, thưa ông Burke, tất nhiên là ông
đúng. Tiền là thứ duy nhất đáng để ta phải làm việc.

- Mày nghĩ điều đó sẽ làm cho mày trở
thành một quý ông hả? Mày nghĩ chúng sẽ mời mày tham gia những bữa tiệc sang
trọng, để mày tán tỉnh con gái của chúng à?

- Đây là thời đại mới rồi. Ngày nay, bất
cứ ai cũng có thể vươn tới địa vị cao hơn.

- Mày nghĩ rằng chúng biết đến điều đó à?
Những quý ông Harvard đó? Mày cho rằng họ sẽ chào đón mày sao?

Norris im lặng, băn khoăn không biết Jack
làm sao vậy. Một lần nữa, anh ta nghĩ đến Wendell Holmes, Kingston và Lackaway
đang ngồi trong quán Hurricane, quần áo lịch sự, bên cạnh những người cùng tầng
lớp với họ. Một thế giới khác xa quán Cột buồm đen dơ dáy - vương quốc bẩn thỉu
không thể sửa chữa do Fanny Burke cai trị. Anh nghĩ: Lẽ ra tôi cũng đã ở quán
Hurricane tối nay. Wendell đã mời, nhưng có phải chỉ vì lịch sự và thương hại?

Jack quất dây cương, cỗ xe ngựa chạy xóc
nảy lên qua bùn đất và vết lún trên đường.

- Vẫn còn vài chỗ phải đi nữa.

Ông ta nói và cười khẩy.

- Tôi hi vọng là quý ông đây thoải mái với
chuyến đi.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3