Nguyệt mãn kinh hoa (Quyển 1) - Chương 05 - Phần 3

Tần Tu định tự khen mình tiếp, Thanh Nhã cuối cùng không thể vừa mắt nổi nữa, lên tiếng cắt ngang: “Ngũ Điện hạ, ngài đừng nói linh tinh. Công chúa là Tam tẩu tương lai của ngài, nói thế không thích hợp chút nào.”

Tuy Thanh Nhã nói những lời này cho Tần Tu nghe nhưng Bảo Khâm cũng hiểu được phần nào ý tứ trong đó, cuối cùng nàng đã ý thức được giờ mình không phải ở trong quân doanh Tây Bắc.

Nàng khẽ ho hai tiếng, quay trở về dáng vẻ nghiêm chỉnh đoan trang, nghiêm túc nói: “Chuyện này không thể nói năng tuỳ tiện, Ngũ điện hạ… xin hãy tự trọng.”

Tần Tu bĩu môi, không vui lườm Thanh Nhã, nhỏ giọng oán thán: “Công chúa thì tuyệt vời thế này mà a hoàn đi theo lại chẳng thú vị gì cả.” Hắn muốn dụ Bảo Khâm nói chuyện tiếp nhưng lúc này nàng đã ý thức được thân phận của mình, cảm thấy xưng huynh gọi đệ với Tần Tu thực không thích hợp nên đưa mắt ra hiệu. Tần Tu hiểu ý, chỉ có thể xin phép ra về.

Đợi Tần Tu đi khỏi, Thanh Nhã tận tình khuyên nhủ Bảo Khâm, không nói gì hơn ngoài những việc mà các tiểu thư khuê các phải chú ý. Bảo Khâm khiêm tốn lắng nghe, nhưng rốt cuộc có ghi nhớ hay không thì không biết.

Ngày phải vào cung, Thanh Nhã cảm thấy rắc rối vô cùng. Nếu trang điểm cho Bảo Khâm quá đẹp, sợ sẽ bị Tần Liệt, Tần Tu trêu chọc; nếu không trang điểm, sợ sẽ có người so sánh, khó tránh làm mất mặt nước Trịnh. Cuối cùng, Thanh Nhã chọn cho Bảo Khâm một bộ váy áo màu xanh nhạt có thêu hoa văn chìm, ống tay áo và mép váy thêu có hình cỏ phụng vĩ[1], tuy không bắt mắt nhưng cũng dễ nhìn.

[1] Cỏ phụng vĩ: Còn có tên khác là cỏ kim tinh, cỏ seo gà.

“Công chúa bước ngắn thôi, ngắn chút nữa.” Lúc ra cửa, Thanh Nhã nhắc Bảo Khâm thêm một lần nữa. Trước đây Bảo Khâm bệnh nặng, bước chân bớt phóng túng, bám vào tay Thanh Nhã chậm rãi đi, quả thật trông cũng có khí chất của Công chúa. Nhưng khi sức khỏe đã tốt lên, nàng lại không chút cố kị, sải bước y như nam nhi đại trượng phu, khí thế ào ào như vậy đâu có giống với một cô nương đoan trang, yểu điệu.

Một đoàn người bước lên xe ngựa, từ từ vào cung.

Đây là lần đầu tiên Bảo Khâm vào cung, ngày trước khi còn ở nước Trịnh cũng chỉ có một lần nàng về kinh báo cáo. Khi lên triều, nàng quỳ sau đám đại thần đông nghịt, còn Trịnh Đế ngồi ngay ngắn trên đại điện, cách rất xa, đến mặt cũng không thấy rõ. Nhưng nàng vẫn nhớ như in không khí nặng nề và áp lực khiến người ta đến thở cũng không dám ở đó.

Bởi vì Thanh Nhã liều mạng kéo nàng cho nên suốt đường đi Bảo Khâm không có cơ hội vén rèm xem bên ngoài như thế nào. Tường thành nơi này có phải cũng cao như ở nước Trịnh, bầu trời nơi này có phải cũng chật chội như thế…

Xe ngựa dừng mấy lần, chắc đã qua mấy cánh cổng cung, bên ngoài có tiếng người nói chuyện. Xe đi rất chậm, lắc lư, lắc lư khiến Bảo Khâm cũng bị lắc đến choáng váng. Nàng cố chống đỡ nhưng cuối cùng vẫn không nổi, đợi đến khi Thanh Nhã phát hiện ra có điều khác thường, Bảo Khâm đã đi vào giấc ngủ từ bao giờ.

Thanh Nhã bất đắc dĩ, định lên tiếng gọi nàng dậy, nhưng thấy dáng vẻ khi ngủ của nàng rất thỏa mãn thì không đành lòng. Thanh Nhã đấu tranh tư tưởng một lúc lâu, đến tận khi xe ngựa đã dừng lại, bên ngoài có thanh âm xa lạ vang lên: “Thất Công chúa, chúng ta đến nơi rồi.”

Thanh Nhã vội vàng gọi Bảo Khâm tỉnh dậy, nàng khẽ nói: “Công chúa, người mau dậy đi, dậy đi thôi!”

Bảo Khâm xoay người ngồi ngay ngắn, thẳng lưng, tay phải sờ xung quanh, nhanh chóng chỉnh trang y phục. Chớp mắt vài cái, nàng mới dần ý thức đây không phải doanh trại Tây Bắc, nàng cũng không phải là Chung tiểu tướng quân đánh trận chém giết, người đầy máu tanh.

“Đến nơi rồi, Công chúa.” Thanh Nhã thấy sắc mặt Bảo Khâm không tốt lắm, sợ dọa đến nàng, cố gắng hạ thấp thanh âm, dịu dàng nói: “Công chúa xuống xe thôi.”

“Ừ.” Bảo Khâm day mắt, gật đầu rồi từ từ đứng dậy. Thanh Nhã sợ Bảo Khâm sẽ xách váy rồi nhảy xuống đất, vội vàng vọt lên trước xốc rèm xe, vừa chặn đường đi của nàng vừa nói: “Nô tỳ đỡ người xuống xe.”

Bảo Khâm cũng đoán được phần nào ý tứ của Thanh Nhã, không làm loạn mà rất phối hợp để Thanh Nhã đỡ, nhẹ tay nhẹ chân bước xuống xe. Phía trước đã có cô cô và thái giám đến đón, nhìn thấy hai người, họ vội vàng tiến lên hành lễ, cười nói: “Công chúa cát tường! Hoàng hậu nương nương đã chờ người ở Ninh An cung từ sớm, gặp được Công chúa, không biết người sẽ vui vẻ như thế nào!”

Bảo Khâm không biết cách chào hỏi người khác, lúc này gặp người ta, không biết nói gì, chỉ cố gắng ghi nhớ những lời Thanh Nhã đã dặn dò trước khi đi, cứ mỉm cười tự nhiên. Những chuyện khác để nàng ta lo liệu.

Suốt đường đi, quả nhiên đều là Thanh Nhã nói chuyện cùng các cô cô, Bảo Khâm chỉ cần giữ nguyên tư thế mà đi là được. Lúc này có thể nói là nàng đã thấy ích lợi của việc Tần Liệt mặt không cảm xúc, dáng vẻ sâu xa khó lường vô cùng hữu dụng.

Hậu cung nước Tần không xa xỉ như Bảo Khâm vẫn tưởng tượng, phòng ốc đều cao ráo rộng rãi, không xa hoa lộng lẫy như những cung điện ở nước Trịnh mà Bảo Khâm từng thấy. Cả đoàn người đi khoảng một khắc thì đến Ninh An cung, cũng chính là nơi Hoàng hậu ở.

Bên ngoài đã có cung nữ đợi sẵn, tất cả đều mặc y phục màu lam nhạt, trông giống như các tinh linh của nước. Nhìn thấy Bảo Khâm đã đến, tất cả vội vàng ra bái kiến.

Quy củ nước Tần không nghiêm ngặt như nước Trịnh, cung nữ sau khi hành lễ thì bắt đầu hoạt bát hẳn lên, nói chuyện không câu nệ tiểu tiết, cười đùa khen ngợi Bảo Khâm: “Đã nghe danh Thất Công chúa xinh đẹp từ lâu, chúng nô tỳ đợi chờ mãi, hôm nay được gặp mặt, thật không uổng công. Công chúa thật sự rất đẹp!”

Bảo Khâm cố giữ nguyên dáng vẻ cao thâm khó lường, chỉ hơi hơi mỉm cười.

Vừa nói chuyện, các cung nữ vừa dẫn nàng vào trong phòng.

Hoàng hậu không ở trong đại điện mà ở Thiện điện, cùng các phi tần nói chuyện, uống trà, không khách sáo với nàng mà giống như thực sự coi nàng là người trong nhà.

Vừa vào trong phòng, Bảo Khâm đã nhìn thấy một phu nhân xinh đẹp ngồi ở đầu, mặc bộ y phục màu lam thêu hoa hồng, trên đầu cài đóa mẫu đơn to. Nếu là người khác chắc chắn sẽ trông đầy tục khí, nhưng đồ được mặc trên người bà ấy lại toát vẻ cao quý.

Đây đúng là Hoàng hậu nước Tần. Bảo Khâm nghĩ thầm trong lòng, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn những người còn lại một lượt, tuy mỗi người một vẻ nhưng luận về khí chất ung dung kia, không ai sánh được với Hoàng hậu.

Bảo Khâm vừa định cúi người hành lễ, đột nhiên một cô nương xông ra, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, tức giận hét lớn: “Thì ra là cô!”

Bảo Khâm nheo mắt, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười khách sáo xa cách, thản nhiên gật đầu với nàng ta: “Chào Nhị tiểu thư!”

Thì ra, cơ mặt không thể co giãn rất có ích.

“Nhạn Như, sao lại vô lễ như vậy!” Sắc mặt Thái tử phi khó coi, trầm mặt khẽ quở trách Vương Nhạn Như, lúng túng cúi đầu nói với Bảo Khâm: “Xá muội vô lễ, mong Công chúa không trách tội.”

Bảo Khâm lắc đầu khách sáo: “Không sao.” Nói xong, nàng cũng không so đo với Vương Nhị tiểu thư, nghiêm chỉnh tới chào hỏi Hoàng hậu.

Hoàng hậu hiền hòa nói: “Bệ hạ rất yêu thương Tam nhi, xem tướng mạo của Công chúa, cả Hoàng cung này không ai sánh bằng.” Hoàng hậu rất thẳng thắn, nghĩ gì nói lấy, câu nói vừa rồi khiến Vương Nhạn Như mặt mày trắng bệch.

Thái tử phi che miệng bật cười, nói tiếp: “Lời này của mẫu hậu nếu nói ở bên ngoài, nhi thần thì không sao, nhưng Nhạn nhi nhà con sẽ khóc mất.”

Hoàng hậu vội vàng xoa dịu, cười nói: “Nhạn Như cũng rất xinh, Uyển Như cũng rất đẹp. Các cô nương tuổi trẻ đều xinh đẹp, mấy bà già bọn ta không sao bì nổi.”

Các phi tần ngồi bên cạnh vội vàng nịnh bợ: “Hoàng hậu nương nương đừng nói vậy, nếu người là bà già, chúng thần thiếp sao dám ra khỏi cửa nữa.”

Mọi người rối rít hùa theo, Bảo Khâm cũng nhếch miệng cười. Chỉ có Vương Nhạn Như vẫn nhìn chằm chằm Bảo Khâm, ánh mắt như muốn tóe lửa.

Bảo Khâm xưa nay chưa từng giao thiệp với người trong cung, cũng không biết phải nói chuyện thế nào. Hoàng hậu và Thái tử phi có thể xem như hiền hòa, thấy Bảo Khâm không nói chuyện, chỉ nghĩ rằng nàng xấu hổ nên càng thêm nhiệt tình, kéo nàng lại dịu dàng hỏi han chuyện phong tục bản sắc nước Trịnh. Các phi tần ở bên cạnh thì cười phụ họa, không khí trong Thiện điện thoải mái dễ chịu.

Chỉ có Nhị tiểu thư họ Vương không vừa mắt Bảo Khâm, trừng mắt nhìn nàng lạnh lùng, thái độ thù địch rõ ràng. Nàng coi như không thấy, lễ phép mỉm cười với mọi người, thi thoảng nói một hai câu, tuy không nhiệt tình nhưng cũng không đến nỗi thất lễ.

Các phi tần ngồi chơi một lúc thì lần lượt xin phép ra về. Trong phòng chỉ còn lại Hoàng hậu và Thái tử phi, Vương Nhạn Như cũng ở lại. Bảo Khâm vốn định tìm lý do cáo lui nhưng Hoàng hậu nói muốn nàng ở lại dùng bữa, nàng không tiện từ chối đành miễn cưỡng ở lại.

Nàng tuy chưa bao giờ dùng bữa trong cung nhưng đã nghe sư phụ nói qua, cái gọi là Ngự thiện[2] thực chất chỉ được vẻ bề ngoài, lúc dọn lên bàn thức ăn đã nguội lạnh, nhạt nhẽo vô vị… Cho nên, Bảo Khâm không có chút hứng thú nào với Ngự thiện.

[2] Đồ ăn chuyên dùng cho vua, chúa trong cung.

Vương Nhạn Như mặt mũi xám xịt, vẻ không vui hiện rõ trên mặt, bị Thái tử phi đá chân mấy cái mới dần dần dịu lại nhưng không hề cười với Bảo Khâm cái nào. Chỉ có Hoàng hậu rất thích nói chuyện với Bảo Khâm, hỏi nàng phong cảnh trên đường đi từ nước Trịnh sang nước Tần, sau đó không ngừng cảm thán: “Vẫn là phong cảnh nước Trịnh tú lệ, Phong thành nơi đây quá cứng nhắc.”

Bảo Khâm nghe vậy lấy làm lạ, nghiêm chỉnh đánh giá vị Hoàng hậu này. Lúc trước nàng không để ý, bây giờ nhìn kĩ mới phát hiện Hoàng hậu mình hạc xương mai, khuôn mặt tròn trịa thanh tú, đuôi lông mày không giống các phu nhân khác ở nước Tần, trông lại có nét của các cô gái Giang Nam.

“Thất Công chúa không biết đấy thôi, mẫu hậu cũng là người nước Trịnh.” Thái tử phi thấy Bảo Khâm hoài nghi, liền lên tiếng giải thích: “Tiêu thị ở Nam Dương, Công chúa đã nghe bao giờ chưa?”

Tiêu thị ở Nam Dương! Bảo Khâm chợt rùng mình. Tuy đã là chuyện nhiều năm về trước nhưng Tiêu thị ở Nam Dương luôn luôn được phụ thân và sư phụ nàng nhắc đến.

Tiêu thị vùng Nam Dương từng là gia tộc hiển hách nhất nước Trịnh, đời nào cũng có nhân tài kiệt xuất. Từ khi lập quốc đã có ba vị là Nhất phẩm Thừa tướng, được người ta gọi đùa là “Tiêu bán triều”[3]. Nhưng ba mươi năm trước, Tiêu thị di dân lên phía Bắc, đến nước Tần, sau đó thì mai danh ẩn tích. Bảo Khâm không ngờ, Hoàng hậu nước Tần lại là người Tiêu gia.

[3] Tiêu bán triều: Một nửa triều đình là họ Tiêu.

Bây giờ, ánh mắt nàng nhìn vị Hoàng hậu này không giống trước. Không phải là cảm giác thân thiết nảy sinh vì đều là người nước Trịnh, mà là khi nàng lên núi Thanh Lương học nghệ, sư phụ đưa cho nàng mấy quyển sách, nghe nói đều bắt nguồn từ Tiêu gia. Từ lúc ấy, Bảo Khâm có cảm giác sùng bái ngưỡng mộ khó tả với gia tộc thần bí này.

Sau đấy, Bảo Khâm không còn che giấu như trước nữa, nói chuyện cũng thoải mái tự nhiên. Nàng vốn không phải là một cô nương khuê các nên đọc nhiều sách, hiểu biết rộng, những người luôn sống trong cung như Hoàng hậu và Thái tử phi không thể so sánh nổi. Không bao lâu hai vị kia đều bị những tập tục và mấy câu chuyện kỳ lạ trong dân gian của nàng thu hút, đến Vương Nhạn Như cũng mở to mắt ra nhìn, thấy rất thú vị.

Nói chuyện một lúc, cung nữ bước vào hỏi bao giờ dùng bữa bọn họ mới nhớ đến việc ăn cơm, nhất thời không nén nổi cười phá lên. Vương Nhạn Như cũng không còn thù địch như lúc đầu, chủ động kéo tay áo Bảo Khâm sốt ruột hỏi: “Sau này Huyền Nữ và Thần Tiên có ở bên nhau không? Có phải mẹ Huyền Nữ muốn chia rẽ uyên ương?”

Bảo Khâm thấy khó xử. Ban đầu khi nàng kể về những tập tục ở Tây Bắc, Vương Nhạn Như không có chút hứng thú nào, nhưng sau khi kể một số chuyện về tài tử giai nhân, nàng ta liền bám chặt lấy nàng không rời. Đúng là “thiếu nữ mười sáu mộng mơ”! Nàng ta quả thật đã quên luôn chuyện mình là tiểu thư khuê các.

Ấn tượng của Bảo Khâm về Vương Nhạn Như không phải quá tệ, nàng ta là thiên kim tiểu thư được cưng chiều, tính tình kiêu ngạo nhưng không phải người xấu, hai người cũng dần hòa hợp. Bảo Khâm chợt nghe thấy tiếng cung nữ bên ngoài vào báo, Thái tử và Tam điện hạ cầu kiến. Vương Nhạn Như sửng sốt, sau đó ánh mắt như dao động nhìn chằm chằm Bảo Khâm, đẩy nàng ra.

“Mau cho truyền!” Hoàng hậu vui vẻ nói: “Hôm nay thật đúng dịp, vừa vặn mấy huynh đệ Liệt nhi đến thỉnh an. Thất Công chúa vẫn chưa gặp nó nhỉ? Liệt nhi còn non trẻ, cũng không biết phải đến Hành cung thăm công chúa.”

Khóe mắt Bảo Khâm giật giật, nàng nghĩ thầm, Hoàng hậu nương nương à, xem ra ngài vẫn chưa thật sự hiểu Tần Liệt rồi.

Lúc nói chuyện, Thái tử và Tần Liệt lần lượt bước vào, cả hai định hành lễ với Hoàng hậu thì bị người ngăn lại, Hoàng hậu còn chỉ vào Bảo Khâm nhiệt tình giới thiệu với Tần Liệt: “Liệt nhi, con đoán xem ai đây?”

Tần Liệt còn phối hợp với Hoàng hậu, nhíu mày tỏ vẻ không biết. Hoàng hậu bèn tươi cười nói: “Đây là Thất Công chúa nước Trịnh, là nương tử tương lai của con đó. Mau nhìn xem, Công chúa thật xinh đẹp!”

Tần Liệt nghe xong còn chăm chú nhìn Bảo Khâm, đôi mắt đen lấp lánh, khuôn mặt tuy vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt thì ấm áp. “Mẫu hậu nói phải, nương tử của con rất đẹp.”

Bảo Khâm dù có mặt dày, nghe hắn thẳng thắn khen ngợi như vậy cũng hơi hơi ngượng ngùng. Vương Nhạn Như còn khó chịu hơn, từ lúc Tần Liệt bước vào, ánh mắt nàng ta luôn dõi theo hắn nhưng mãi vẫn chẳng thấy Tần Liệt nhìn mình, trái lại hắn còn liên tục “liếc mắt đưa tình” với Bảo Khâm. Nếu không phải đang ở trong cung, e là nàng ta sẽ nổi điên lên mất.

Thái tử hiểu được nỗi lòng của “cô em vợ” từ lâu, sợ nàng ta nhất thời không khống chế được tình cảm sẽ làm loạn bèn nhanh chóng đổi chủ đề, cười nói với Hoàng hậu: “Nghe nói đầu bếp trong cung làm món ăn mới, nhi thần cố tình kéo Tam đệ đến chỗ mẫu hậu ăn chực, người đừng tiếc đấy!”

“Con học theo Tu nhi nói những lời lém lỉnh thế này từ bao giờ thế!” Hoàng hậu hiền hòa nhìn hắn: “Ta còn không hiểu con sao! Chẳng qua ta chỉ kêu Uyển Như sang nói chuyện cùng mà con đã vội vội vàng vàng đuổi theo, sợ ta giữ Uyển Như ở lại Ninh An cung à?”

Mọi người trong phòng cười rộ lên, Thái tử bị nói trúng tim đen nhưng không hề lúng túng, cười đáp lời Hoàng hậu: “Mẫu hậu đừng trêu chúng con nữa.” Nói xong, hắn vừa vui vẻ, vừa xấu hổ nhìn Thái tử phi, tiếp lời: “Uyển Như mới có tin vui, nhi thần không yên lòng nổi.”

“Ấy, sao chàng lại nói ra rồi?” Thái tử phi cừa giận dỗi vừa ngượng ngùng trừng mắt với Thái tử.

Hoàng hậu nghe xong thì vui mừng, nói: “Đây là chuyện vui, chuyện vui mà. Uyển Như cũng thật là, tin tức tốt lành như vậy mà không chịu nói sớm. Ngọc Trúc, nhanh lên, mau lấy đệm Như Ý của ta ra đây, Uyển Như đang có bầu, phải tĩnh tâm. Tấm đệm Như Ý này là của cao tăng trên chùa Hộ Quốc tặng cho ta, có công dụng thanh tâm. Còn nữa, còn nữa…” Hoàng hậu vừa mở miệng, liền tặng thưởng như nước chảy. Thái tử phi liên tục từ chối, còn Thái tử thì thản nhiên như không.

Thái tử phi mới mang bầu được hai tháng nên chưa lộ bụng ra ngoài. Bảo Khâm trước đó tuy đã nhìn thấy phụ nữ có thai, nhưng đều nhìn từ xa, chỉ thấy cái bụng to nhô lên rất dọa người, còn Thái tử phi vẫn mảnh khảnh, không giống chút nào. Nàng nhìn vòng eo nho nhỏ của Thái tử phi, rất khó tưởng tượng trong cái bụng bằng phẳng kia lại có em bé.

Vương Nhạn Như thấy bộ dạng ngốc nghếch của Bảo Khâm liền mở miệng định châm chọc, vừa lên tiếng thì bị Thái tử phi đá vào chân nhắc nhở, nàng ta cảm thấy uất ức vô cùng. Liếc sang nhìn Tần Liệt, thấy hắn ung dung ngồi cạnh Bảo Khâm, dáng vẻ rất tự nhiên, trong lòng Vương Nhạn Như chua xót, khó chịu vô ngần.

Nói chuyện một lúc thì đến bữa. Hoàng hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, Thái tử và Thái tử phi ngồi một bên. Vương Nhạn Như định ngồi cạnh Tần Liệt thì nhìn thấy bộ mặt lạnh lùng của hắn, trong lòng sợ sệt.

Bảo Khâm chọn vị trí sau cùng để ngồi. Vừa ngồi xuống, bên cạnh đột nhiên có thêm một người. Nàng quay sang thì thấy Tần Liệt rất tự nhiên ngồi đó, dường như cảm thấy không có gì là không ổn cả.

Bộ dạng “đó là lẽ đương nhiên” của hắn khiến Bảo Khâm nhất thời không hiểu nổi quy tắc của nước Tần. Lẽ nào trong quy định ở nơi này, chỉ cần đính hôn, dù chưa thành thân cũng đã có thể đối đãi với nhau như vợ chồng chính thức?

Trong lúc Bảo Khâm còn bất ngờ, Tần Liệt đã đưa cho nàng tách trà, nói: “Nàng khát rồi, uống chén nước trước đi.”

Thái tử ngồi đối diện đang ân cần rót trà cho Thái tử phi, nghe thấy lời Tần Liệt liền len lén ngẩng lên cười với hắn. Tần Liệt coi như không thấy, bộ mặt lạnh lùng tiếp tục gắp thức ăn cho Bảo Khâm: “Khoai sọ ninh rất mềm, nàng có muốn ăn không? À, còn rượu thì không được uống! Bệnh của nàng vẫn chưa khỏi hẳn…”

Bảo Khâm mới ngửi hơi rượu đã bị Tần Liệt nhìn ra. Chỉ ông trời mới biết đã bao lâu rồi nàng chưa được uống rượu. Lúc ở Hành cung bị Thanh Nhã cấm đã đành, bây giờ ngửi thấy hương rượu thơm lừng, con sâu rượu trong bụng nàng chỉ muốn chui ra. Rồi lại nhìn đống thức ăn đầy ắp này, nàng thật sự không hứng thú chút nào.

Tần Liệt thấy thế, mắt hơi ánh lên ý cười. Hắn suy nghĩ, cuối cùng nói với Hoàng hậu: “Mẫu hậu keo kiệt quá, cung của người không phải mới có rượu trái cây được tiến cống sao? Người không nỡ bỏ ra chiêu đã tụi con ạ?”

Hoàng hậu có chút bất ngờ, nghi hoặc hỏi: “Liệt nhi, trước giờ không phải con thích uống rượu Ngọc Tương Quỳnh Nam sao? Bữa trước còn chê rượu trái cây nhạt nhẽo vô vị, sao bây giờ…” Hoàng hậu nói được một nửa thì chợt hiểu ra, vỗ tay cười lớn, nhìn Bảo Khâm: “Rượu trái cây rất được, rất được!” Nói xong, bà sai cung nữ: “Còn đứng đó làm gì, mau đi lấy rượu cho Liệt nhi.”

Vợ chồng Thái tử bật cười thành tiếng, ngoài Vương Nhạn Như và Thanh Nhã, mọi người đều mỉm cười nhìn Tần Liệt và Bảo Khâm, ánh mắt sáng rực khiến Bảo Khâm sắp không chống đỡ nổi.

Rất nhanh, cung nữ đã mang lên một bình rượu trái cây. Tần Liệt không cần cung nữ ở sau hầu hạ, tự mình rót rượu, dưới cái nhìn lấp lánh của mọi người, vẻ mặt hắn rất tự nhiên đưa chén cho Bảo Khâm: “Rượu này uống không say, nhưng nàng cũng không được uống nhiều.”

Bảo Khâm gật đầu với hắn nói: “Cảm ơn Tam điện hạ!” Nàng tự thấy da mặt mình đã dày lắm rồi, bây giờ mới biết so với người nào đó còn kém xa.

Hãy để lại chút cảm nghĩ khi đọc xong truyện để tác giả và nhóm dịch có động lực hơn bạn nhé <3

Sách giảm giá tới 50%: Xem ngay