Nguyệt mãn kinh hoa (Quyển 2) - Chương 09 - Phần 2
Bảo Khâm mất nhiều máu, sắc mặt tái nhợt, Tần Liệt còn không biết sao? Sắc mặt hắn khó coi, lườm Lão Thất, nói: “Chăm sóc Lâm công tử cẩn thận!” Nói rồi, mặc kệ Lâm Túc còn đang nhíu mi nhìn mình, Tần Liệt đã ôm Bảo Khâm vào trong khoang thuyền.
“Nàng bị thương ở đâu?” Vừa vào trong khoang, Tần Liệt vội vã cởi áo nàng: “Mau nằm xuống nghỉ ngơi, sắc mặt nàng…” Còn chưa dứt lời, hắn đã thấy cánh tay Bảo Khâm chằng chịt vải buộc, bên trong còn thấp thoáng máu rỉ ra, hắn chợt như ngừng thở, trong lòng nhói một cái, có nỗi đau không sao diễn tả bằng lời.
“Chỉ là vết thương ngoài da thôi.” Bảo Khâm bất lực lắc lắc cánh tay, phàm là người sống trong quân đội, có ai chưa từng bị thương, vết thương ngày hôm nay đã thấm vào đâu. Lần này nàng không mang theo thuốc mỡ của sư phụ, nếu không đã chẳng để lại sẹo.
Nhưng Tần Liệt vẫn xụ mặt, cẩn thận cởi bỏ áo ngoài của nàng, xử lý vết thương giúp nàng lần nữa. Hắn là người phóng khoáng, nhưng khi đắp thuốc cho nàng thì nhẹ nhàng vô cùng, động tác dịu dàng, sau khi băng bó vết thương xong, Bảo Khâm không còn thấy đau nữa, tốt hơn rất nhiều so với nàng tự băng.
Đợi băng lại hết toàn bộ vết thương, Tần Liệt mới nghiêm mặt giáo huấn nàng: “Lão Thất chẳng bị thương chút nào, nàng là con gái xông lên trước làm gì. Ta biết nàng giỏi, nhưng cũng không thể tùy tiện như thế được. Lần này chỉ bị thương ngoài da, nói không chừng lần sau sẽ mất đầu, nàng…” Hắn vốn dĩ chỉ thuận miệng nói vài câu, không ngờ nói đến đây trong lòng chợt run rẩy, thanh âm cũng im bặt.
Bảo Khâm biết Tần Liệt lo lắng cho mình, nên ngoan ngoãn cúi đầu nghe hắn dạy dỗ, nghe một lúc, thấy Tần Liệt dừng lại thì sửng sốt ngẩng đầu lên. Vừa ngẩng đầu nhìn, cả người nàng chợt bị khóa chặt vào trong lòng Tần Liệt.
“A Bảo, A Bảo…” Tần Liệt lầm bầm gọi tên nàng, rất muốn lên tiếng nói vài lời ngọt ngào, nhưng trong đầu từ đầu chí cuối chỉ có tên nàng.
Giờ không phải lúc dây dưa, Tần Liệt ôm nàng, cuối cùng đành phải buông tay, giọng nói dịu dàng: “Sau này phải cẩn thận hơn.”
Bảo Khâm nghiêm túc gật đầu, quay mặt lau đi nơi khóe mắt đã ẩm ướt.
Họ đợi ở hồ chừng một khắc vẫn không thấy Ngũ Cân đâu. Mọi người ai cũng đứng ngồi không yên, thậm chí Lão Thất còn nhảy tưng tưng ngó lên bờ, vài lần định mở miệng, song thấy khuôn mặt lạnh lùng của Tần Liệt nên đành thôi.
Liệu có xảy ra chuyện gì không?
Đây là điều tất cả đang nghĩ đến. Chuyện Ngũ Cân được giao không nguy hiểm lắm, hắn lại là người nhanh nhẹn, vốn không thể xảy ra sơ suất. Nhưng… Trong lòng Bảo Khâm chợt nghĩ đến một khả năng, một lúc sau, suy nghĩ này giống như quả cầu tuyết, càng lăn càng xa.
“Ngũ Cân… Hắn… liệu có thật sự đi đốt kho hàng không?” Lão Thất hít một hơi lạnh, nhỏ giọng lẩm bẩm.
Xem ra không chỉ mình Bảo Khâm nghĩ như vậy.
Tần Liệt nghiêm mặt không nói gì, trầm mặc một lúc lâu mới đứng dậy dặn dò: “Ta đi tìm hắn, mọi người cứ đợi ở đây. Nếu qua nửa giờ nữa ta vẫn không về…” Hắn chợt dừng lại, giọng nói càng thêm lạnh lùng: “Lão Thất, ngươi hãy dẫn mọi người đi trước.”
“Tam gia!” Lão Thất nghe vậy thì nhảy cẫng lên, vội vàng mở miệng: “Như vậy không được! Tam gia và phu nhân cứ đi trước, để thuộc hạ lên đảo tìm.”
Tần Liệt dửng dưng nhìn hắn, hỏi: “Ngươi giỏi hơn ta ư?”
Lão Thất chợt câm nín, quay sang đưa mắt nhìn Bảo Khâm, hy vọng nàng có thể lên tiếng khuyên Tần Liệt đừng đi. Nhưng Bảo Khâm vẫn nhìn Tần Liệt, sắc mặt nghiêm túc: “Chàng đi đi, thiếp sẽ đợi chàng!” Nếu chàng xảy ra mệnh hệ gì, ta sẽ hủy diệt cả hòn đảo này báo thù cho chàng.
Lão Thất không ngờ rằng nàng sẽ nói vậy, vừa bực vừa lo, nhưng bản thân thực sự không dám chọc vào, đành đứng giậm chân bình bịch.
Tần Liệt quay người nhảy xuống thuyền, vừa chuẩn bị đi vào rừng thì thấy tiếng vang từ xa truyền đến, giống như sấm sét làm rung chuyển cả hòn đảo. Mọi người trên thuyền đều không kịp đứng vững, ngã xuống sàn thuyền, chỉ có Tần Liệt vẫn trấn tĩnh, phất tay ra hiệu với những người còn lại rồi tiếp tục đi về phía trước.
Tiếng động rền vang từ xa vẫn không ngừng vang lên, mặt đất rung chuyển, ngay đến chiếc thuyền họ đang đứng cũng lắc lư không ngừng, mà Tần Liệt vẫn thẳng lưng, không ngại ngần tiến lên phía trước. Bảo Khâm dõi theo bóng hình hắn khuất sau rừng cây, trong lòng đầy tạp vị.
“Quyết không tha cho một tên giặc!” Lão Thất khó khăn lắm mới lại đứng vững, lảo đảo đến trước mặt Bảo Khâm thở dài: “Đây là lời thề của quân Hắc Kỳ!”
***
Trên đảo hỗn loạn, đâu đâu cũng là người, láo nháo chạy tới chạy lui, mở miệng kêu gào “bắt lấy thích khách” nhưng không ai chú ý đến Tần Liệt đang lướt như bay qua người mình.
Đám người Tần Liệt lên bờ chưa được hai ngày, tận chiều hôm đó mới đi dạo một vòng nên không nhiều người nhớ mặt, cho nên hắn vô cùng thuận lợi tiến vào kho hàng. Hôm trước đến đây thăm dò, nơi này được canh phòng cẩn mật xung quanh, đâu đâu cũng có lính gác, vậy mà chỉ trong chớp mắt, ở đây chất đầy xác chết ngang dọc, ngay cả kho hàng cao ngất cũng bị san thành bình địa.
Xung quanh không có dấu vết đánh nhau, Tần Liệt không nghĩ ra Ngũ Cân đã đi đâu.
Đi quanh kho hàng một vòng, Tần Liệt cuối cùng cũng tìm thấy chủy thủ của Ngũ Cân. Đây là vật năm ngoái hắn đã tặng thưởng khi Ngũ Cân dẫn binh tiêu diệt một đội quân Yên. Ngũ Cân trước giờ không rời xa vật này, nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn, làm sao ngay cả chủy thủ cũng vứt?
Tần Liệt đứng im tại chỗ suy nghĩ một lúc, chợt nghe thấy tiếng vang cách kho hàng không xa, lại một tiếng nổ vang dội xông vào tai hắn. May mà Tần Liệt chân bước vững vàng nên không bị ngã chúi xuống. Nhưng… Trong đầu hắn chợt lóe lên, như nghĩ ra điều gì đó, cúi đầu xem xét xung quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng ở một khe nước gần đó, trong lòng hiểu.
Bụi cỏ mọc bên cạnh khe nước này rất cao, xanh um tươi tốt, dường như che phủ toàn bộ khe nước nhỏ. Mà Ngũ Cân nằm trong đó, đầu thò ra ngoài, lại trát trên đầu một lớp bùn đen càng làm nổi bật khuôn mặt trắng bệch của hắn, trông rất dọa người.
Tần Liệt nhảy xuống nước kéo hắn lên, đưa tay thăm dò hơi thở, hơi thở mong manh, chỉ sợ Ngũ Cân đã bị bom dội ảnh hưởng đến tâm mạch, trọng thương. Tần Liệt không chần chừ cõng hắn trên lưng, đôi chân dùng lực nhảy lên bờ, cũng không để ý đến kho hàng trong hoang tàn nữa, chạy thẳng về phía hồ.
Đoạn đường trước mắt coi như dễ đi, có người nhìn thấy bọn họ mà không hề hỏi han gì. Sắp vào rừng, đột nhiên một đội quân xuất hiện gần đó, khoảng hai, ba mươi người, dẫn đầu chính là Lý Trung Bột.
Hôm nay họ gây ra chuyện lớn như vậy, Lý Trung Bột lẽ nào không đoán ra thân phận của họ có vấn đề. Ông ta hét lên một tiếng, lập tức chỉ huy quân đội xông lên. Bọn chúng người đông, trong tay lại có binh khí, Tần Liệt dù có tài giỏi cũng chẳng thể một chọi một trăm, vội vã tiến vào trong rừng.
Nếu chỉ một mình hắn, người khác sẽ không chặn nổi. Nhưng giờ hắn cõng theo Ngũ Cân, không thể nhẹ nhàng bay nhảy, một lúc sau liền bị bao vây ở giữa. Lý Trung Bột thở phì phò vọt lên, căm hận chỉ vào Tần Liệt: “Các ngươi rốt cuộc là ai, dám chạy đến đây làm loạn! Mau mau khai tên!”
Tần Liệt đâu chịu nghe lời, nếu thật sự để Lý Trung Bột biết thân phận thật sự của mình, e là dù có mất mạng ông ta cũng phải giữ mình lại. Tần Liệt không đáp lời, đặt Ngũ Cân xuống, nhanh như chớp vươn tay chộp vào cổ gã binh lính gần đó, vặn đứt. Những người kia chỉ kịp thấy xoẹt qua trước mắt, còn chưa hoàn hồn, Tần Liệt đã rút kiếm dài bên lưng, kết liễu bảy mạng người.
Lý Trung Bột không ngờ Tần Liệt lại dũng mãnh như vậy, sợ hãi thoái lui, ngoài miệng không ngừng kêu hô các binh sĩ tấn công, sau đó sai người đi tìm viện binh.
Tần Liệt ra tay thuần thục, không lâu sau đã giết chết phân nửa đám binh, đồng thời lúc đó, đám binh lính hộ vệ trên đảo cũng lũ lượt kéo đến, càng nguy hiểm hơn là, trong tay chúng còn có cung tên.
“Bắn! Mau bắn cho ta!” Lý Trung Bột bị sự dũng mãnh của Tần Liệt dọa cho xanh mặt, sợ không cẩn thận hắn sẽ phá vòng vây xông đến trước mặt mình, mặc kệ xung quanh vẫn còn binh sĩ, ra lệnh cho các cung thủ bắn cung.
“Vút… vút…” m thanh vang lên, Tần Liệt nhanh nhẹn tránh thoát khỏi trận mưa tên đầu tiên, lập tức lao đến tóm lấy tên lính chắn phía trước, vừa nấp vừa giết, trông rất điêu luyện. Lý Trung Bột vốn là quan văn, có bao giờ gặp phải nhân vật dũng mãnh như vậy. Ông ta run lẩy bẩy, liên tục lui về phía sau, không ngừng hô to bảo các cung thủ tiếp tục.
Không lâu sau, tên lính trong tay Tần Liệt bị bắn thành nhím, nhìn từ xa đáng sợ vô cùng. Tần Liệt tuy mạnh mẽ, nhưng cũng chỉ là người phàm, đã cạn dần sức lực sau những trận công kích liên tiếp, hơn nữa hắn còn phải bảo vệ Ngũ Cân nên càng đuối sức.
Lý Trung Bột nhìn ra sơ hở, lập tức hứng chí, tiến lên mấy bước, khoanh tay nghiêm giọng quát lớn: “Tên loạn thần tặc tử kia, còn không mau đầu hàng, nếu không, hôm nay,..” Còn chưa dứt lời, trong tay Tần Liệt khẽ động, Lý Trung Bột rất nhạy cảm, thấy khác lạ vội trốn sau lưng binh sĩ, sau đó chỉ nghe thấy tiếng “Á”, gã thị vệ ở phía trước đã bị tên đâm xuyên qua ngực, lập tức ngã xuống đất, máu chảy ồ ồ, không lâu sau thì tắt thở.
“Giết chết ngay tại chỗ! Giết ngay!” Ông ta vốn định bắt sống Tần Liệt đi lập công, nhưng bị hắn dọa cho sợ hãi, không dám nghĩ đến điều đó nữa, chỉ hy vọng đám cung thủ có thể bắn trúng, giết chết Tần Liệt.
Tần Liệt chặn liền hai, ba đợt mưa tên, cuối cùng, cũng thất thủ, một mũi tên cắm thẳng vào cánh tay trái của hắn, thanh kiếm trong tay lập tức rơi xuống đất.
Lý Trung Bột thấy vậy, vui mừng hớn hở, thò đầu ra hét lớn, nói xong chợt thấy nghẹn lại, rụt đầu về, nấp ra sau.
Tần Liệt bất chấp bị thương, tay trái vội vàng nhặt kiếm lên, đang định chặn tiếp, đằng sau chợt có bóng người mảnh mai hiện ra, đứng chặn trước hắn - chính là Bảo Khâm.
“Tam gia, bọn thuộc hạ đã đến!” Lão Thất ở phía sau kích động hét lớn. “Lũ khốn các ngươi, dám làm Tam gia của bọn ta bị thương, hãy xem ông đây dạy dỗ chúng bay thế nào!” Nói rồi, vung đại đao trong tay xông vào đám binh lính. Chạy được một đoạn liền bị mưa tên ngăn lại, ỉu xìu lùi về chỗ Tần Liệt.
Bảo Khâm dựa vào bên kia Tần Liệt, ba người đứng thành hình tam giác, đặt Ngũ Cân hôn mê bất tỉnh ở giữa.
“Bọn chúng đông người, không nên liều mạng!” Tần Liệt cố chịu đựng đau đớn, cố gắng dặn dò: “Lát nữa Lão Thất cõng Ngũ Cân đi trước, ta và phu nhân sẽ cản phía sau.”
“Á… lại là thuộc hạ!” Lão Thất kêu lên, có chút bất đắc dĩ, nói: “Tam gia, hay là… để thuộc hạ chặn ở sau, ngài và phu nhân cõng Ngũ Cân chạy trước?”
Tần Liệt lạnh lùng lườm hắn, Lão Thất thấy chợt ớn lạnh, không dám nhiều lời, cúi người cõng Ngũ Cân lên vai, ra hiệu cho Tần Liệt và Bảo Khâm, sau đó chạy một mạch vào rừng.
Bảo Khâm nhanh chóng tựa vào Tần Liệt, một trước một sau ngăn địch, đúng là không chê vào đâu được.
Sau khi chắc chắn Lão Thất đã đi xa, hai người nháy mắt, nhanh chóng lao vào rừng. Lý Trung Bột thấy thế, vội vàng sai binh lính đuổi theo.
Vừa vào rừng, Tần Liệt và Bảo Khâm liền chiếm lợi thế lớn. Trong rừng đâu cũng là cỏ cây, vừa có thể ngăn tầm mắt người khác, vừa có thể giảm bớt tác dụng của cung tên.
“Giết vài tên đã rồi đi!” Bảo Khâm ra hiệu cho Tần Liệt, chỉ chỉ lên đầu. Tần Liệt hiểu ý, khẽ gật đầu, hai người nhanh chóng nhảy lên cây.
Tiết trời vào xuân, cây cối trên đảo sinh trưởng um tùm, không ít cành lá non mọc lên, càng khiến khu rừng thêm rậm rạp hơn. Núp trên cây, đám lính chỉ có thể thấy một màu xanh um đầy sức sống chứ đâu thấy được người, đúng là một nơi ám sát tuyệt vời.
Lý Trung Bột không dám vào rừng, dẫn quân vòng quanh cánh rừng và chỉ đạo đám binh lính chạy vào trong truy đuổi. Đám binh lính khom lưng như mèo, nơm nớp lo sợ đi từng bước, tuy đã tập trung hết sức nhưng không đủ, một lúc sau tiếng loạt xoạt vang lên khắp phía, quay đầu nhìn lại, đồng bọn của mình đã trở thành xác chết.
Khu rừng ngày xuân mát mẻ, gió lạnh thổi từng cơn, sinh ra cơn lạnh buốt khó hiểu dưới chân. Đám lính nhìn nhau rồi dừng lại, lặng lẽ lùi vội ra ngoài.
Bảo Khâm thấy thế, gật đầu với Tần Liệt, hai người nhảy xuống đất, chạy về bến tàu.
Những người trên thuyền đều rất sốt ruột, thấy Bảo Khâm và Tần Liệt trở lại mới thở phào một hơi. Lão Thấy sắp khóc đến nơi, xoa mặt nói: “Tam gia, ngài còn đòi đi một mình nữa, chúng thuộc hạ nhất quyết không về. Nếu không, dù có sống trở lại Phong thành cũng bị bọn Lục Cân đánh chết.” Nếu để mất Tam gia, tội của họ sẽ rất lớn!
Tần Liệt mặc kệ hắn, chỉ nghiêm mặt hỏi: “Ngũ Cân thế nào rồi?”
Sắc mặt Lão Thất chợt trở nên nghiêm túc, khẽ lắc đầu: “Hắn vẫn chưa tỉnh, tiếc là Tư Đồ đại nhân không ở đây, nếu không…” Lúc nói, Vân Sơ và Vân Hựu đã nhổ neo rời bến. Lý Trung Bột dẫn truy binh đuổi theo phía sau, thấy họ sắp đi liền trở nên kích động, hô to dặn cung thủ chuẩn bị, đồng thời lệnh cho binh lính đi chuẩn bị thuyền.
Thuyền của kẻ địch vừa to lại vừa nhanh, nếu bị đuổi kịp giữa đường, chỉ e sẽ lại phải đánh một trận. Dù sao nơi này cũng thuộc lãnh thổ nước Yên, có lên bờ cũng còn cách đất Tần khá xa, họ không thể chậm trễ được!
Nghĩ vậy, đột nhiên Bảo Khâm nảy sinh ý nghĩ ác độc, vào trong khoang thuyền lôi Hạ Lam Hi ra, túm lấy cổ hắn, quay về phía Lý Trung Bột hét lớn: “Nhìn cho kỹ đây là ai! Tất cả lui hết cho ta, ai cũng không được động đậy! Nếu các ngươi còn động đậy nữa… Ta đếm ba tiếng, đếm đến một, các ngươi dám động đậy ta sẽ bẻ mười ngón tay hắn, đếm đến hai các ngươi dám động đậy, ta sẽ chặt một tay hắn, đếm đến ba… cái mạng của Hạ Lam Hi sẽ kết thúc ở đây!”
Ánh mắt Lý Trung Bột lóe lên, dường như đang do dự. Bảo Khâm hét lên: “Một.” Trong đám binh lính có người lùi về sau, Bảo Khâm lạnh lùng nhìn hắn, cất cao giọng: “Sớm đã nghe Lý đại nhân và Hạ đại nhân bất hòa, nay xem ra quả đúng như vậy!” Nói rồi, nàng dùng lực, bẻ gãy một ngón tay của Hạ Lam Hi.
Hạ Lam Hi vốn đang hôn mê, giờ bị đau đến mức bừng tỉnh, hét lên một tiếng thảm thiết. Hắn mở to mắt nhìn Bảo Khâm, trong mắt đầy oán hận. Lão Thất và hai huynh đệ Vân Sơ thấy Bảo Khâm ra tay thật liền sững sờ, ngây ra nhìn nàng, quên cả chèo thuyền. Chỉ có Tần Liệt mặt không đổi sắc, giống như tất cả đều trong dự liệu của hắn.
“Hạ đại nhân, xem ra có người muốn giết ngài trừ hậu họa kìa!” Bảo Khâm siết vào ngón vô danh của hắn, không khách khí bẻ phát nữa. Hạ Lam Hi chẳng quan tâm trừng mắt với nàng nữa, hắn đau đến mức toát mồ hôi hột, rống lên: “Các ngươi đều là heo sao? Tất cả đứng im cho ta! Ai bảo các ngươi tiến lên? Đừng quên ông đây mới là người làm chủ trên hòn đảo này!”
Nói rồi, hắn trợn mắt nhìn Lý Trung Bột, tức giận nói: “Giỏi lắm Lý Trung Bột, ngươi dám gài bẫy bản quan. Sao? Ngươi dẫn người lên đảo chính là để đối phó với ta hả?”
Lý Trung Bột có lý mà chẳng thể nói, ông ta rõ ràng mời vài đệ tử am hiểu súng đạn vượt xa xôi nghìn dặm đến giúp đỡ, tại sao vừa lên đảo tất cả đều biến thành sát thần. Hạ Lam Hi là đệ tử thế gia, nếu hắn thật sự mất mạng ở đây, ông ta làm thế nào cũng khó lòng giải thích. Nhưng nếu giữ lại mạng sống của hắn, chỉ e sau này họa sẽ rơi xuống đầu…
Nghĩ vậy, Lý Trung Bột không quan tâm nữa, cắn răng bảo thuộc hạ đi chuẩn bị thuyền tiếp.
Hạ Lam Hi giận tái mặt, lại sợ hãi, ra sức hét vọng lên bờ: “Kẻ nào dám đi? Còn không mau chặn kẻ đó lại cho ta!” Hạ Lam Hi là quan võ, binh sĩ trên đảo đều do hắn quản lý. Hơn nữa, bọn chúng đều biết gia thế kẻ này, suy nghĩ thật kỹ, chỉ cần Hạ Lam Hi không chết, đương nhiên Lý Trung Bột không thể đấu lại… Thế là, đám binh lính ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Bảo Khâm hài lòng vỗ vai hắn, cười nói: “Hạ đại nhân yên tâm, ngài hợp tác như vậy, bọn ta sẽ không làm khó ngài.” Nói rồi, nàng nháy mắt với Lão Thất, Lão Thất hiểu ý, vội vàng khua mái chèo. Chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng rẽ nước, rời khỏi đảo.
Lời nói của Hạ Lam Hi quả nhiên vẫn còn chút tác dụng, họ đi một đoạn dài rồi vẫn không thấy có thuyền đuổi theo. Lúc bấy giờ Bảo Khâm mới yên tâm đi vào trong khoang, xem xét thật kỹ vết thương của Tần Liệt.
Ngoài cánh tay bị trúng một tên ra, hắn không còn vết thương nào khác. Sau khi trúng tên, hắn lại không được nghỉ ngơi, máu chảy rất nhiều, cả ống tay áo đều thấm đẫm máu. Lâm Túc ngồi một bên nhìn, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cố mở to mắt, giống như muốn học chút kiên cường từ vết thương của Tần Liệt vậy.
Bảo Khâm không còn xa lạ gì với loại vết thương này, nhưng giờ tên cắm trong tay người thương nên nàng đau lòng vô cùng.
“Thiếp sẽ nhổ mũi tên ra, chàng cố chịu một chút!” Mùa xuân là mùa vết thương dễ nhiễm trùng nhất, nếu không được kịp thời xử lý, một buổi chiều có thể sẽ lan ra, xử lý không tốt, e là cả cánh tay coi như tàn phế.
Lúc nói, Bảo Khâm tìm vài miếng vải vo lại rồi nhét vào miệng Tần Liệt. Hắn nhíu mày, hỏi: “Nàng làm gì thế?”
“Lát nữa chàng sẽ rất đau, cẩn thận không cắn rách miệng.”
“Không cần.” Tần Liệt nhìn Lâm Túc, đè thấp thanh âm: “Nàng không thấy những vết thương trên lưng ta sao, có chỗ nào không nguy hiểm đâu? Ta có bao giờ phải dùng đến thứ này?”
Vết thương trên vai… Bảo Khâm đỏ mặt, lát sau, trong lòng càng thêm buồn rầu.
“Vậy chàng cố chịu một chút.” Bảo Khâm cẩn thận từng li từng tí rút mũi tên ra, cố ý dụ Tần Liệt nói chuyện đánh lạc hướng, còn tay mình dùng lực, lấy hết sức nhổ mũi tên ra. Máu chảy càng nhiều, trong lòng Bảo Khâm thảng thốt, hô hấp có chút khó khăn, đổ thuốc trị thương lên cánh tay hắn, xong xuôi băng vết thương lại. Lúc này, nàng còn cẩn thận hơn băng cho chính mình.
***