Chuyện xứ Lang Biang (Tập 4) - Chương 13
Chương 13
Rèm cửa
sổ
Sáng
hôm sau, trên đường đi đến trường, bọn Kăply lại bắt gặp bầu không khí chộn rộn
tụi nó đã từng nhìn thấy trong những ngày tên “mông tặc” chưa bị tóm cổ. Thông
báo của Cục an ninh về sự xuất hiện của hữu hộ pháp phe Hắc Ám lập tức quét lên
mặt cư dân Lang Biang các gam màu lạnh ngắt. Mặc dầu xưa nay rất ít kẻ nhìn
thấy Balikem nhưng cái tên khét tiếng này vẫn khiến tóc gáy nhiều người dựng
đứng.
Cách đây
không lâu, lúc ba thằng Tam và các nạn nhân của sứ giả Basil bất ngờ trở về từ
thung lũng Pleimo, mọi người như chìm đắm trong một cơn phấn khích theo Êmê là
chưa từng có. Mặc dù ấm ức vì không được tiết lộ nguyên nhân thoát nạn theo yêu
cầu của bọn trẻ, bọn người hồi hương và thân nhân của họ vẫn không ngăn được
đôi chân mình nhảy múa và những nụ cười toét miệng. Những cuộc vui chơi ca hát
diễn ra thâu đêm suốt sáng như trong kỳ lễ hội. Tiệm Cái Cốc Vàng bia chảy như
suối. Công viên Các Thứ Kẹo đầy ắp khách dạo chơi. Thậm chí tiệm cầm đồ của lão
Lomcom cũng trở nên chật ních, gần như không còn chỗ chứa vì người ta cần tiền
để mở tiệc liên hoan chiêu
đãi bạn bè.
Nhưng niềm hân hoan chẳng kéo
dài được lâu. Sự lộng hành của tên “mông tặc” đã nhanh chóng nhốt tất cả các
đôi chân ở trong nhà ban đêm.
Thủ phạm vừa bị bắt, mọi người
chưa kịp thở phào đã xám mặt khi nghe tin dữ về sự xuất hiện của Balikem và
Buriăk. Không ít người liên hệ thông báo của Cục an ninh với dòng chữ xuất hiện
trên đầu ông Pirama cách đây mấy ngày: “NGÀY TẬN THẾ SẮP ĐẾN. – NGÀI SẮP QUAY
LẠI. – TẤT CẢ CHỈ LÀ BẮT ĐẦU” và không cần thông thái lắm người ta cũng cảm
nhận được mối đe dọa vô hình đang bắt đầu phủ xuống cuộc sống của mọi cư dân xứ
Lang Biang như một tấm chăn khổng lồ.
Bọn Kăply nhớ là mới hôm qua
đây thôi, Cửa hiệu thất tình của lão Seradion khách còn vô ra nườm nượp, bữa
nay vắng tanh như đột nhiên không ai thiết tha gì chuyện yêu đương nữa. Trong
tiếng nhạc xập xình yếu ớt, ban nhạc củ cải của lão chỉ nhai lại những bài cũ,
có lẽ lão cũng đang sốt vó nên chẳng còn tâm trí đâu để soạn ca khúc mới.
Ở trường, thầy Haifai một lần
nữa lại nhảy cóc: đang từ thần chú chiến đấu số mười thầy vọt thẳng qua thần
chú chiến đấu số mười tám.
Nhưng trước khi dạy thần chú
mới, thầy không quên ưu ái đứa học trò cưng:
- Tam, trò cho ta biết thần chú
chiến đấu số mười ba có tên là gì?
Tam bật dậy như lò xo:
- Thưa thầy,
đó là thần chú Khăn quàng cổ ạ.
- Quá xuất sắc! Trò ngồi xuống
đi! – Thầy Haifai hể hả. – Ta nghĩ là trò hoàn toàn xứng đáng với điểm mười đầu
tiên trong ngày hôm nay.
Bên dưới, Amara và Y Đê đồng
loạt cựa mình, nhưng chẳng đứa nào lên tiếng, chỉ gườm gườm nhìn thầy Haifai
như thầm mong quỷ vật thầy cho rồi.
Thầy Haifai nhìn thẳng vào mặt
Amara như muốn nói đố trò làm gì được ta, rồi đập đập hai tay vào nhau theo
thói quen, thầy cao giọng:
- Hôm nay các trò sẽ được học
thần chú chiến đấu số mười tám – thần chú Rèm cửa sổ. Đây là loại thần chú
tương tự thần chú Khăn quàng cổ mà siêu học sinh Tam vừa nhắc đến.
- Trò Tam trở thành siêu học
sinh từ lúc nào vậy thầy? – Lần này thì Amara không nhịn được, nó nhếch mép
khinh khỉnh hỏi, không thèm đứng lên. – Con không nghĩ trường Đămri có chủ
trương hễ đứa nào là quái nhân đều được phong siêu học sinh hết ráo.
- Đồ ngu! Trò Tam chưa bao giờ
là quái nhân, hiểu chưa? – Thầy Haifai rít lên và những đứa ngồi bàn đầu hấp
tấp né người qua một bên để tránh bị nước bọt văng trúng mặt.
- Chưa hiểu. – Amara ngang
ngạnh đáp. – Chỉ có thầy là người đầu tiên nói thế thôi.
Bọn trẻ thấy rõ chiếc đầu lưa
thưa tóc của thầy Haifai lắc lư dữ dội, đôi mắt sâu hoắm và tối om om của thầy
lóe lên thứ ánh sáng rờn rợn của kẻ sắp sửa giết người. Ngay cả Amara khi chạm
phải thứ ánh sáng đó cũng thấy ớn lạnh toàn thân.
Nhưng thầy Haifai chưa kịp làm
gì hoặc nói gì thì cô Haifai đã cướp mất diễn đàn:
- Amara, con không nên hỗn láo
như thế. – Giọng nói eo éo của cô Haifai từ dịu dàng đột ngột chuyển sang khe
khắt. – Còn ông, tôi nghĩ là ông giận quá mất khôn rồi. Ông ráng làm nguội cái
đầu của ông lại đi, để nhớ ra ông vừa nói bậy bạ gì thế.
Thầy Haifai thở hổn hển, ngực
áo phồng lên xẹp xuống gấp gáp, vẫn còn rất giận, nhưng không vì thế mà thầy
không hiểu ý nghĩa trong câu nói của vợ.
Thầy quay mặt đi chỗ khác (vì
thầy biết nếu cứ nhìn hoài thằng Amara mất dạy, người thầy chỉ chực nổ tung) và
thở khò khè thêm một hồi trước khi cố ép mình quay lại với bài giảng:
- Các trò cũng biết rồi đó,
thần chú số mười ba là thần chú bảo vệ cổ, có mục đích đối phó với sự tấn công
của ma cà rồng. Còn thần chú số mười tám là thần chú bảo vệ tâm linh. Đây là
một trong những câu thần chú siêu hạng, phức tạp và khó vận dụng hơn nhiều so
với thần chú số mười ba, do đó các trò phải hết sức tập trung. Phải hoàn toàn
tập trung!
Thình lình thầy dộng tay lên
bảng đánh “rầm” một tiếng khiến cả lớp giật bắn:
- Các trò nghe rõ chưa?
- Dạ rõ. – Cả đống cái miệng
thi nhau rống thật lớn, biết là thầy vẫn còn quạu thằng Amara nên không đứa nào
dám tỏ ra lề mề.
- Tại sao thần chú này có tên
là Rèm cửa sổ hở thầy? – Tam vọt miệng hỏi, cũng chỉ có nó là đứa duy nhất dám
cho phép mình thắc mắc trong lúc này.
- Hay lắm, Tam! Một câu hỏi
xuất sắc! – Thầy Haifai lập tức tóm lấy câu hỏi của Tam như tóm lấy một cái túi
nilông có thể giúp thầy xả bớt bực bội. Thầy nói tiếp bằng giọng khiêu khích. –
Nói chung, trò luôn luôn xuất sắc. Với câu hỏi cực kỳ thông minh đó, lần thứ
hai trong đời ta quyết cho trò tới hai điểm mười để xem có thằng ngu nào dám
phản đối không.
Như nòng súng sẵn sàng khạc
đạn, hai hốc mắt âm u của thầy quét một vòng khắp lớp, dừng hơi lâu chỗ thằng
Amara và không giấu vẻ hả hê khi thấy mặt thằng này tái đi từng phút một.
- Các trò nghe đây. – Thầy
Haifai lừ lừ quay cái trán dồ theo chiều ngược lại. – Đôi mắt của chúng ta
chính là cửa sổ của tâm linh. Con mắt bên phải tương ứng với mặt trời, nhìn vào
thời gian. Con mắt bên trái tương ứng với mặt trăng, hướng về cái vĩnh hằng.
Nhưng có điều cà chớn là đôi mắt của chúng ta cũng là cửa ngõ của lòng ước muốn
và sự thèm khát nên rất dễ bị nghệ thuật hắc ám lợi dụng để lung lạc và sai
khiến.
Khi nói tiếp, thầy nhe gần đủ
ba mươi hai cái răng lởm chởm như để gây ấn tượng:
- Các phù thủy hắc ám siêu đẳng
có thể dùng một bông hoa hay quả táo là đủ để biến các trò thành nô lệ cho
chúng suốt đời.
Ở bên dưới, Nguyên thì thầm vào
tai Kăply:
- Thầy muốn dạy tụi mình cách
đối phó với Balikem đó.
- Tao biết rồi.
Kăply kiêu hãnh đáp và vểnh tai
nghe thầy Haifai nói tiếp:
- Dĩ nhiên chúng ta có nhiều
cách để chống lại. Chúng ta có thể luyện bùa trừ tà bằng sừng, sắt móng ngựa,
muối, phèn chua hay khói thơm. Nhưng cách tốt nhất và hiệu quả nhất là luyện
thần chú Rèm cửa sổ…
- Con hiểu rồi, thưa thầy. –
Hailibato đột nhiên reo lên. – Khi gặp loại nghệ thuật hắc ám có tính chất
giống như thôi miên, câu thần chú số mười tám sẽ giúp tụi con không bị mê hoặc.
Cửa sổ tâm linh lúc đó được bảo vệ chặt chẽ nên thần chú này có tên là Rèm cửa
sổ phải không thầy?
Không hề giận dữ vì bị
Hailibato ngắt lời, thầy Haifai chọc ngón tay màu mè về phía nó, giọng sung
sướng:
- Hà hà, lại thêm một đứa thông
minh. Thế mà trước giờ ta cứ tưởng trò chỉ biết ăn cho mập thây thôi chớ.
Thầy lại nện tay vô bảng đánh
“rầm”, gầm lên:
- Ta cho trò mười điểm,
Hailibato.
Một lần nữa, Amara và Y Đê lại
cựa quậy dữ dội trong chỗ ngồi. Một thằng Tam được thầy ưu ái đủ khiến hai đứa
nó bầm gan, bây giờ lại nảy ra thêm thằng Hailibato nữa, biểu tụi nó làm ra vẻ
tỉnh queo sao được. Nhưng chưa hết khiếp vía trước cái nhìn đe dọa của thầy vừa
rồi, thằng Amara chỉ dám bày tỏ sự bất bình bằng cách nhúc nhích vai và hông,
cả lớp đều thấy nó đập mông bình bịch vào hai thành ghế như muốn làm cái ghế vỡ
tan ra cho rồi. Ngồi sau một dãy, thằng Y Đê là một bản sao thu nhỏ của Amara,
nhưng chính vì nó nhỏ con hơn sư phụ nó nên sau khi đập mông vào thành ghế một
hồi, nó thấy đau quá nên lại ngồi im và len lén đưa tay xoa hai bên be sườn
chắc là bầm tím.
- Đừng giở trò hề ra nữa! –
Thầy Haifai đột ngột quát. – Hai đứa bay lên đây!
Amara nghênh mặt:
- Tụi con tội gì kia chứ?
- Hổng có tội con khỉ gì hết! –
Thầy Haifai gầm gừ. – Ta bảo lên thì tụi bay cứ lên!
Một phút sau, Amara và Y Đê đã
đứng trước mặt thầy Haifai. Y Đê càng lúc càng giống y chang sư phụ nó: Hai đứa
mặt câng câng, ngó thiệt là xấc láo.
Không thèm nhìn hai đứa học
trò, thầy Haifai quay mặt xuống lớp:
- Các trò giở sách ra, trang
216, chương 18.
Đợi cả lớp lật tập xong, thầy
bắt đầu giảng bài. Amara và Y Đê đứng một bên, nghệt mặt ra nghe.
Kăply chốc chốc lại liếc về
phía hai đứa này, thấy rõ gương mặt Amara càng lúc càng lộ rõ vẻ tức tối. Trông
tụi nó lúc này giống như hai cái giá mắc nón, thầy Haifai dường như đã quên
bẵng tụi nó.
- Cô ơi, cô! – Amara bất thần
tru tréo, có vẻ đã hết chịu nổi sự hành hạ của thầy Haifai.
Thầy Haifai lập tức ngưng
giảng. Thầy quay sang hai đứa học trò, lúc lắc đầu cho hai cái khuyên tai đưa
qua đưa lại và vỗ về bằng giọng nữ:
- Tụi con yên lặng nghe giảng
bài đi. Ổng sắp kiểm tra tụi con đó.
- Ta kiểm tra ngay bây giờ đây.
– Thầy Haifai nói nối theo bằng giọng nam, không thèm lấy hơi giữa hai giọng
nói, vẻ gắt gỏng và đe dọa. – Những phù thủy chân chính không bao giờ thèm tu
luyện những gì thuộc về nghệ thuật hắc ám nên ta sẽ không dùng một thứ bùa nào
tác động lên tâm linh mấy trò. Thay vào đó, ta sẽ sử dụng nghệ thuật thôi miên
thông thường để kiểm tra xem mấy trò tiếp thu bài học được đến đâu.
Thầy gục gặc cái trán dồ, mắt
bám cứng vào gương mặt của hai đứa học trò đang hoang mang nhìn lại thầy:
- Mấy trò chuẩn bị đi. Ta bắt
đầu đây.
Trong một phút, Amara và Y Đê
lo lắng nhận thấy đôi mắt thầy Haifai đột nhiên trở nên xanh biếc như hai vì
sao lạnh. Hai đứa lật đật niệm chú, cố nhớ lại những gì thầy vừa giảng nhưng
tụi nó biết ngay là tụi nó không thể nhớ bất cứ điều gì. Hai vì sao xanh bây
giờ đã hóa thành hai con ong đang tìm cách chui vào tâm trí Amara và Y Đê, thậm
chí hai đứa dường như nghe có tiếng kêu vo vo trong tai và rõ ràng điều đó
khiến tụi nó không thể nào tập trung đầu óc được.
Phát hiện ra nguy hiểm, Amara
và Y Đê cố quay mặt đi phía khác để tránh ánh mắt thầy Haifai nhưng ngay lập
tức cả hai điếng hồn nhận ra tụi nó không thể làm chủ được hành vi của mình.
Đôi mắt thầy Haifai bắt đầu
đong đưa và cả lớp đều nhận thấy cả Amara lẫn Y Đê có hiện tượng giống như vừa
chích nọc con macorana, trông tụi nó có vẻ ngất ngây, mí mắt từ từ sụp xuống
như sắp sửa rơi tõm vào giấc ngủ.
Trong khi tụi bạn chờ đợi Amara
và Y Đê đổ gục ra sàn và cất tiếng ngáy khò khò thì hai đứa bỗng mở bừng mắt
ra, đột ngột tỉnh hẳn. Giống như những kẻ đang mắc kẹt trong giấc mơ bỗng thoát
ra được, Amara và Y Đê vươn vai ngáp một cái thật dài rồi lật đật nhìn quanh,
ánh mắt sáng lấp lánh.
Rất nhanh, và không hề có dấu
hiệu báo trước, Amara phóng lại chỗ thằng Lung ngồi và trước vẻ ngạc nhiên cùng
cực của tụi bạn, nó giật lấy cuốn sách trên tay thằng này, đem lại đặt trên bục
cửa sổ, xong rút một chiếc giày dưới chân đè lên cuốn sách. Rồi với một chân
mang giày một chân không, Amara nhảy lò cò một vòng quanh lớp rồi leo lên bục
cửa sổ ngồi cạnh cuốn sách, mặt ngây ra, đã trở lại dáng điệu của kẻ không còn
thần trí.
Thằng Y Đê còn khùng hơn. Nó
không chạy nhắng lên như thằng Amara, chỉ đứng giữa lớp, lắc người như điên. Y
Đê lắc người mỗi lúc một nhanh, vừa lắc vừa la om sòm:
- Ta là chai bia, sao chưa sủi
bọt? Ta là chai bia, sao chưa sủi bọt?
Lúc bình thường, Y Đê không thể
lắc lư lâu như thế. Mà cũng không đứa nào trong lớp có thể làm được điều phi
thường đó. Nhưng Y Đê cứ lắc mãi. Dĩ nhiên động tác chậm dần và đến một lúc
không còn là lắc nữa mà nó xiêu vẹo giống như người say rượu và tiếng la đã
biến thành tiếng thều thào:
- Ta là… chai… bia…, sao… chưa…
sủi bọt…?
Thiệt ra thì lúc này miệng
thằng Y Đê đã sủi bọt nhưng chính nó không hề nhận thức được.
Tụi bạn quan sát Amara và Y Đê
bị thôi miên, biết hành động quái gở của hai thằng này là do thầy Haifai sai
khiến nhưng đứa nào đứa nấy vẫn thấy lưng nổi đầy gai ốc.
Thầy Haifai chấm dứt cuộc kiểm
tra đầy ấn tượng bằng cách túm Amara và Y Đê mỗi đứa một tay và nhìn sâu vô mắt
tụi nó, nghiêm giọng ra lệnh:
- Nhìn thẳng vô mắt ta!
Amara và Y Đê lập tức làm theo,
miệng vẫn còn nở nụ cười ngờ nghệch.
Kăply chăm chú theo dõi cảnh
tượng trước mặt, bụng run lên khi nghĩ tới ánh mắt của con chim đầu rìu hôm
trước. Và như một đám mây đen, câu chuyện về thám tử Eakar bất chợt hiện ra lởn
vởn trong đầu nó. Trong một thoáng, Kăply thấy tim mình như bị ai bóp chặt.
Thầy Haifai chỉ dùng thuật thôi miên phổ thông mà hiệu quả đã ghê gớm đến thế,
nếu nó và Nguyên trúng phải tà thuật của Balikem thì tai họa sẽ không biết đâu
mà lường.
Lúc này, vẻ đờ đẫn trên mặt
Amara và Y Đê đã biến mất. Vừa khôi phục lại thần trí, Amara đã vùng khỏi tay
thầy Haifai. Nó nhích ra xa, nhìn thầy bằng ánh mắt ngờ vực:
- Thầy đã làm gì con?
- Ta chỉ biểu trò làm vài
chuyện vặt vãnh thôi mà, Amara. – Thầy Haifai cười khục khục. – Chẳng hạn như
ta thì thầm với trò rằng mang một chiếc giày luôn luôn tốt hơn là mang hai
chiếc giày và thiệt hên cho ta là trò đã ngu ngốc nghe theo.
Trong khi Amara cúi phắt xuống
chân, tới lượt Y Đê réo lên bằng giọng của người mới ốm dậy:
- Còn con?
- Trò hả? – Thầy Haifai cười hề
hề. – Trò thì ta gieo vào đầu ý nghĩ rằng trò là một chai bia nhưng là một chai
bia dỏm. Bia gì mà hổng biết sủi bọt. Thế là trò cố làm hết cách để chứng minh
trò cũng có thể sủi bọt không kém bất cứ một chai bia xịn nào. Và nói chung là
trò đã làm rất tốt, Y Đê à.
Nhìn thằng Y Đê đưa tay quẹt
mép, thầy nhún vai, giọng đột nhiên cáu kỉnh:
- Trước khi tụi bay về chỗ, ta
nói thiệt là tụi bay giống đồ cóc nhái hết sức. Ta giảng khô cả cổ mà tụi bay
chẳng tiếp thu được cái con khỉ gì hết. Nếu tụi bay không chăm chỉ luyện tập,
buổi học tới đây ta sẽ khiến tụi bay chạy ra giữa sân làm trò cười cho cả
trường cho coi.
Nạn nhân kế tiếp của thầy
Haifai là thằng Hailibato.
- Hailibato, trò phải thận
trọng đó. – Thầy Haifai nhìn chăm chăm gương mặt tròn quay của thằng này khi
hai thầy trò đứng đối diện nhau trước tấm bảng. – Ta nói trước, ta sẽ bắt trò
tự bạch. Đây là trò chơi ưa thích của đám phù thủy ở Cục an ninh khi tra khảo
phạm nhân, có hiệu quả tương tự như bùa Chống nói dối. Trò ráng mà dùng thần
chú Rèm cửa sổ để chống lại đi.
Ngay từ khi chứng kiến Amara và
Y Đê bị thuật thôi miên sai khiến, Hailibato đã cẩn thận nhẩm đi nhẩm lại cách
vận dụng thần chú Rèm cửa sổ đến sái quai hàm và nó nghĩ là nó sẽ không rơi vào
trường hợp của hai đứa lên trước.
- Dạ, con sẽ cố, thưa thầy. –
Nó gật đầu, đáp một cách tự tin, không thèm tránh ánh mắt của thầy Haifai.
Lần này, thầy Haifai hỏi lớn và
cả lớp đều nghe rõ cuộc đối đáp:
- Trò Hailibato, trò học tại
trường nào?
- Trường Đămri, thưa thầy.
- Tốt lắm, thế trò học lớp nào?
- Lớp Cao cấp 2, thưa thầy.
- Giáo viên dạy trò tên gì?
- Giáo sư Haifai, thưa thầy.
Tới đây, thuật thôi miên của
thầy Haifai bắt đầu phát huy tác dụng và thằng Hailibato đã bắt đầu mơ màng. Nó
không buồn lễ phép “thưa thầy” trong từng câu nữa.
- Môn thể thao ưa thích của
trò?
- Ăn.
- Thế món ăn yêu thích của trò
là gì?
- Tất cả các món.
- Con vật yêu thích của trò?
- Tất cả những con vật ăn được.
Ở dưới lớp bắt đầu vang lên
những tiếng khúc khích.
Trên bảng, thầy Haifai vẫn đều
đều:
- Nơi trò muốn đi du lịch?
- Nhà hàng ăn.
- Nghề mơ ước của trò?
- Chủ nhà hàng ăn.
- Thành thật lắm. Nhưng ta đã
chán thói ham ăn của trò lắm rồi. – Thầy Haifai thở phì phì. – Thế trò không có
điều mong mỏi lớn lao nào trong cuộc đời à?
- Có chứ, thưa thầy.
- Điều gì? – Chỗ này, Kăply
thấy rõ đôi mắt thầy Haifai lóe lên đầy hi vọng.
- Lúc nào cũng ăn, thưa thầy.
Hailibato lại “thưa thầy” nhưng
rõ ràng là nó đã không còn kiểm soát được mình.
Thầy Haifai ngán ngẩm đến mức
không buồn chửi um khi dưới lớp nổ ra những trận cười nghiêng ngả. Thầy nhìn
Hailibato, giọng dò xét:
- Thế trong ngày lễ Tình nhân,
trò cũng chỉ quan tâm đến ăn thôi à?
- Đúng thế, thưa thầy.
Hailibato ngập ngừng nói thêm:
- Nhưng trong ngày đó, con ao
ước được đi ăn cùng Bolobala.
- Tại sao lại phải đi cùng
Bolobala?
- Con thích bạn ấy, thưa thầy.
Những tràng cười vừa lắng xuống
lại bùng lên khắp các dãy bàn. Kăply liếc sang chỗ Bolobala, thấy nó đang gục
xuống bàn, giấu mặt giữa hai cánh tay và có vẻ sẽ không bao giờ ngẩng lên nữa.
Thi sĩ Tam mặt đỏ phừng phừng, quai hàm bạnh ra và trông cái cách nó trợn mắt
nhìn Hailibato, Kăply tin rằng nó đang cầu cho sét giáng xuống đầu thằng này quách
cho rồi.
Trên cái nền âm thanh nhí nhố
đó, giọng thầy Haifai vẫn vang lên rành rọt:
- Thế giữa ăn và Bolobala nếu
phải chọn một thì trò chọn…
- Dạ, con chọn ăn ạ.
Lớp học bỗng chốc không còn là
lớp học nữa. Có thứ gì đó giống như một cơn bão âm thanh tràn qua các dãy bàn.
Bất chấp thầy Haifai là người sùng bái trật tự và sẵn sàng trừng phạt bất cứ
đứa học trò nào phá vỡ điều đó, nhiều đứa vẫn giậm chân thình thịch lên nền
nhà, nhiều đứa khác gõ bàn thùng thùng một cách phấn khích. Kăply nhìn quanh, thấy
tụi bạn giống như một đàn bò điên.
Ngay cả thằng Tam lúc này cũng
toét miệng cười hềnh hệch, chiếc mặt nạ màu gạch cua rơi đâu mất. Con nhỏ
Bolobala đã nhấc đầu lên khỏi hai cánh tay, và vì không biết nên cười hay nên
khóc, khuôn mặt bầu bĩnh của nó trông kỳ cục như một con mèo vừa được vớt lên
từ dưới nước.
- Trò tuyệt lắm, Hailibato. –
Thầy Haifai nói khi thằng này đã tỉnh trí và đang ngẩn ngơ nhìn quanh với vẻ
hoang mang. Dĩ nhiên Hailibato không biết tụi bạn đang cười cợt chuyện gì,
trông nó có vẻ lo âu như kẻ nghi mình quên cài nút quần khi ra đường.
- Trò rất kiên quyết trong sự
chọn lựa của mình. – Thầy Haifai nói tiếp, không rõ khen ngợi hay chế giễu. –
Cuộc đời trò tóm lại chỉ có ba việc đáng làm đó là: ăn, ăn và ăn. Nhưng không
sao, ta luôn tôn trọng lý tưởng sống của người khác. Chỉ tiếc là trò không
thông minh như ta tưởng.
Thầy Haifai bắt đầu nhe nanh,
giọng sít lại:
- Cũng như Amara và Y Đê, nếu
trò không chú tâm rèn luyện câu thần chú quan trọng này, lần tới chắc chắn ta
sẽ khiến trò dốc ra những ý nghĩ thầm kín và bá láp đến mức sau đó trò sẽ nghỉ
học luôn cho coi.
Mặt xanh lè xanh lét, Hailibato
lạch bạch lê khối thịt đồ sộ về chỗ, những tràng cười dai dẳng vẫn vây bọc từng
bước đi của nó khiến nó trông càng nặng nề, thảm não.
Đứa bị kêu lên tiếp theo là
Kăply.
oOo
Kăply kêu khổ thầm trong bụng
khi không cần nhìn nó cũng thừa biết hàng đống cặp mắt đang tò mò dán vào nó,
đang khoái trá chờ đợi ở nó một trò nhí nhố ngay khi nó vừa rời khỏi chỗ ngồi.
Cái cảm giác sắp sửa làm điều ngu ngốc khiến Kăply đột nhiên thấy đôi chân như
không còn hơi sức. Nó cố bước từng bước thật ngắn để trì hoãn giây phút đối
diện với thầy Haifai, đau khổ khi bắt gặp mình đang run sợ. Nếu thầy kêu mình
tự bạch như Hailibato, chắc chắn mình sẽ nói vung vít về Mua và không có gì bảo
đảm là mình sẽ không nói những lời nhăng cuội. Kăply cảm thấy lo lắng, nhưng
rồi một ý nghĩ khác làm nó càng lo lắng hơn, thậm chí còn hơn cả lo lắng. – đó
là sự hoảng hốt. Nếu thầy kêu mình tự bạch về gia đình, về nguồn gốc thì sao
há? Chắc chắn mình sẽ kể lung tung về làng Ke, về ba mẹ mình, về ngôi trường
dưới chân đồi Phù Thủy, về thầy Râu Bạc, thế là hỏng bét! Kăply chết điếng với
viễn ảnh đáng sợ đó, trong một phút nó muốn rụng người xuống đất, mồ hôi tươm
ướt cả lưng áo.
- Đừng sợ, K’Brết.
Kăply giật mình nghe tiếng thầy
Haifai vang lên trong đầu. Hóa ra khi nãy thầy dùng phép thần giao cách cảm để
sai khiến Amara và Y Đê. Kăply lẩm bẩm, cố quay đi nhưng cũng như mấy đứa kia,
ánh mắt của nó không hiểu sao cứ mắc lại ở gương mặt quái dị của thầy Haifai,
giống như cây kim bị hút chặt vào thỏi nam châm.
Kăply nơm nớp nhìn thầy Haifai,
bụng giần giật từng cơn, thấy rõ sự bấn loạn của mình phản chiếu trong ánh mắt
bắt đầu xanh biếc của thầy và khi thầy bảo nó đừng sợ, nó càng sợ hơn với cảm
giác dường như thầy đọc được ý nghĩ trong đầu nó.
- Ta sắp kêu trò biểu diễn một
màn vui nhộn đây. – Lần này, thầy Haifai nói lớn như muốn cho cả lớp nghe thấy,
giọng khô khốc, không chút tình cảm. – Trò ráng mà nhớ lại những gì ta đã giảng
về cách vận dụng thần chú Rèm cửa sổ. Ta nói trước, nếu trò không biết cách bảo
vệ tâm linh của mình thì dù trò có là thành viên của lâu đài K’Rahlan, ta cũng
nhất định biến trò thành một tên hề. Trò nghe rõ chưa, K’Brêt?
- Dạ, rõ ạ.
Kăply lí nhí đáp, cố đừng ngã
lăn ra trước lời dọa nạt của thầy Haifai. Đúng lúc đó, nó chợt nghe giọng nói
của thầy thình lình vang lên trong đầu, như thể thầy đã cài đặt sẵn những mệnh
lệnh ở chỗ nào đó trong bộ não của nó, chỉ đợi đến giờ là bật lên: “Trò đang lo
lắng phải không? Trò hãy khóc thật to lên, những lo lắng sẽ tan biến ngay tức
khắc, K’Brêt à.” Kăply ngạc nhiên nhận thấy giọng nói đang lăn tăn trong đầu nó
lúc này là một giọng dịu dàng, gần như là thủ thỉ, hoàn toàn không giống chút
gì với giọng nói hằng ngày của thầy Haifai. “Trò hãy khóc đi, K’Brêt!”, cái
giọng ngọt ngào đó lại vang lên, êm ái, vỗ về, đầy ma lực.
Đột nhiên Kăply thấy lòng mình
thổn thức. Và nó thấy ngoác miệng ra khóc lúc này là điều hoàn toàn tự nhiên.
Ánh mắt của thầy Haifai càng lúc càng sâu thăm thẳm, nhìn nó nửa như sai khiến
nửa như khuyến khích. Kăply thấy mình đã muốn nức nở lắm rồi. Khóe mắt nó đã
bắt đầu ươn ướt. Nhưng Kăply cố gượng lại. Răng nghiến chặt, nó ép mình cố nhớ
đến cách vận dụng câu thần chú số mười tám vừa học nhưng ngay lập tức nó đau khổ
nhận ra sự bất lực của mình khi ra lệnh cho đầu óc. Như một chiếc xe chết máy,
bộ nhớ của nó hoàn toàn tê liệt.
Kăply rên rỉ trong tuyệt vọng:
“Đừng khóc! Không được khóc! Dù thế nào cũng không được khóc!” Nó biết những
lời lảm nhảm đó không phải thần chú, nhưng nó cứ mấp máy môi như người mê sảng.
Và kỳ lạ thay, Kăply mừng rỡ nhận thấy sự tỉnh táo dường như đang quay lại với
nó. Nó thấy nó không còn xốn xang hay bứt rứt như lúc nãy nữa.
“Khóc đi, K’Brêt! Sẽ rất dễ
chịu nếu trò òa ra khóc, K’Brêt à!” Thầy Haifai vẫn tiếp tục rót vào tâm trí nó
những lời đường mật nhưng lần này Kăply không để cho mình bị mê hoặc nữa.
“Chẳng dễ chịu gì hết á.” Nó tự nhủ và mắt nó ráo hoảnh.
Cả lớp nín thở theo dõi cuộc
kiểm tra trước mặt, kinh ngạc khi thấy Kăply có thể cầm cự được khá lâu trước
thuật thôi miên của thầy Haifai.
Tụi nó háo hức chờ Kăply làm
một trò hoạt kê gì đó để phá ra cười nhưng rốt cuộc chẳng thấy gì hết. Hai thầy
trò vẫn đứng gườm gườm nhìn nhau, nín thinh và bất động, lâu thật lâu, bất phân
thắng bại.
Ngay cả Nguyên cũng há hốc
miệng. Nó không tin cục gạch trên cổ Kăply có thể thông thái hơn bọn Amara, Y
Đê và Hailibato. Trước sau, Nguyên dứt cả thảy là tám sợi tóc, vẫn không biết
thằng bạn mình làm cách nào để thực hành câu thần chú phức tạp kia ngon lành
như vậy.
Thầy Haifai cũng sửng sốt không
kém. Nhưng rồi thầy chợt hiểu thầy không thể khuất phục được đứa học trò đang
đứng trước mặt. Thầy nhắm mắt lại và thở phì một tiếng, giống như tuyên bố đầu
hàng:
- Giỏi lắm, K’Brêt! Trò về chỗ
đi!
Như được giải thoát, Kăply vội
vàng chạy về chỗ, sung sướng hứng lấy hàng tràng tiếng vỗ tay phấn khích và
ngưỡng mộ của tụi bạn đang dộng ầm ầm vô tai nó.
Nhưng niềm vui vừa chớm trong
lòng Kăply lập tức bị thầy Haifai tạt ngay một thùng nước lạnh. Trong đầu nó,
tiếng thầy bất ngờ vang lên –
lần này đúng là giọng thầy, lạnh lùng, gây gổ:
- Ta khen trò là để giữ thể
diện cho trò thôi, chớ thiệt ra trò học ngu như heo, K’Brêt à. Sở dĩ trò không
bị thuật thôi miên của ta tác động chẳng qua là nhờ trò ăn được quả táo vàng
trên núi Lưng Chừng chớ còn câu thần chú Rèm cửa sổ, ta biết trò hổng nhớ cái
con khỉ gì hết á!