Anh Có Thể Giữ Bí Mật? - Chương 20 - Phần 1
Hai mươi
“Cô không sao chứ? Emma?”
Tôi đã ngồi trên ghế được khoảng năm phút, nhìn chằm chằm xuống vỉa hè, đầu óc vẫn rối bời quay tít. Có một giọng nói trong tai tôi, vang lên trên âm thanh hằng ngày của đường phố, của những người đi bộ qua, của những chiếc xe buýt nghiến ken két trên đường và tiếng còi xe. Đó là giọng một người đàn ông. Tôi mở mắt, chớp mắt trong nắng và bối rối nhìn một cặp mắt xanh có vẻ quen thuộc.
Rồi tôi chợt nhận ra. Đó là Aidan ở quầy bán nước quả.
“Mọi chuyện ổn cả chứ?” Anh ta nói. “Cô ổn đấy chứ?”
Trong vài giây, tôi không trả lời nổi. Mọi cảm xúc của tôi đã bị rắc tung trên sàn như một khay trà bị đánh rơi, và tôi không chắc phải nhặt thứ gì lên trước.
“Tôi nghĩ câu trả lời là không,” cuối cùng tôi nói. “Tôi không ổn. Tôi không ổn chút nào.”
“Ồ.” Trông anh ta lo lắng. “Thế thì... có gì đó tôi có thể...”
“Liệu anh có ổn không nếu mọi bí mật của anh bị tiết lộ trên truyền hình bởi một người anh tin tưởng?” Tôi run rẩy nói. “Liệu anh có ổn không nếu anh vừa bị làm mất thể diện trước mặt bạn bè, đồng nghiệp và gia đình?”
Yên lặng sửng sốt.
“Liệu anh có ổn không?”
“Ờ... có lẽ là không?” Anh ta đánh bạo nói.
“Chính xác! Ý tôi là, anh sẽ cảm thấy thế nào nếu ai đó tiết lộ trước công chúng rằng anh... anh mặc đồ lót nữ?”
Anh ta tái mặt hoảng hốt.
“Tôi không mặc đồ lót nữ!”
“Tôi biết anh không mặc đồ lót nữ!” Tôi giải thích rõ. “Hoặc đúng hơn là tôi không biết là anh không mặc, nhưng giả định trong một giây rằng anh có mặc đi. Anh cảm thấy thế nào nếu ai đó vừa nói với tất cả mọi người về chuyện đó trong một cái gọi là buổi phỏng vấn kinh doanh trên truyền hình?”
Aidan nhìn tôi, như thể đầu anh ta đang suy tính.
“Chờ chút. Cuộc phỏng vấn với Jack Harper. Có phải cô đang nói đến chuyện đó? Chúng tôi cũng xem kênh đó ở quầy bán nước quả.”
“Ồ tuyệt!” Tôi vung tay. “Đúng là tuyệt! Bởi vì anh biết đấy, sẽ thật đáng tiếc nếu bất cứ ai trên cả hành tinh này bỏ lỡ chương trình đó.”
“Vậy đó là cô? Người đọc mười lăm lá số tử vi mỗi ngày và nói dối về...” Anh ta im bặt khi nhìn vẻ mặt của tôi. “Xin lỗi. Xin lỗi. Chắc cô thấy bị xúc phạm lắm.”
“Đúng vậy. Tôi thấy bị xúc phạm. Và tức giận. Và xấu hổ.”
Và bối rối, tôi thầm nói thêm. Tôi bối rối, sững sờ và hoang mang đến mức cảm thấy mình gần như không thể ngồi yên trên ghế. Trong vài phút, cả thế giới của tôi đã lộn nhào.
Tôi tưởng Jack yêu tôi. Tôi tưởng anh...
Tôi tưởng anh và tôi...
Cơn đau đột nhiên vỡ òa, choán lấy tôi, và tôi vùi đầu vào tay.
“Vậy sao anh ta biết nhiều về cô như vậy?” Aidan ngập ngừng nói. “Cô và anh ta... là một cặp?”
“Chúng tôi gặp nhau trên máy bay.” Tôi nhìn lên, cố gắng kiểm soát bản thân. “Và... tôi dành cả chuyến đi kể cho anh ta nghe về bản thân mình. Và sau đó chúng tôi hò hẹn vài lần, và tôi tưởng...” Giọng tôi bắt đầu run rẩy. “Tôi cứ nghĩ chuyện đó... anh biết đấy.” Tôi cảm thấy má mình đỏ như gấc chín. “Là tình yêu thực sự. Nhưng sự thật là, anh ta chưa bao giờ quan tâm đến tôi, phải không? Không hẳn. Anh ta chỉ muốn tìm hiểu xem một cô gái bình thường trên phố là như thế nào. Cho cái chị trường mục tiêu ngớ ngẩn của anh ta. Cho dòng sản phẩm mới ngớ ngẩn dành cho phụ nữ của anh ta.”
Khi nhận thức đó ập đến với tôi lần đầu tiên, một giọt nước mắt lăn xuống má, nhanh chóng được nối tiếp bởi một giọt khác.
Jack đã lợi dụng tôi.
Đó là lí do anh ta mời tôi đi ăn tối. Đó là lí do anh ta bị tôi hấp dẫn. Đó là lí do anh ta thấy mọi điều tôi nói đều thú vị. Đó là lí do anh ta bị hút hồn.
Đó không phải là tình yêu. Đó là kinh doanh.
Đột nhiên, dù không cố ý, tôi khóc nức nở.
“Tôi xin lỗi,” tôi nuốt nước mắt. “Tôi xin lỗi. Tôi chỉ... chuyện này thật quá sốc đối với tôi.”
“Đừng lo,” Aidan nói đầy thông cảm. “Đó là phản ứng hoàn toàn tự nhiên.” Anh ta lắc đầu. “Tôi không biết nhiều về kinh doanh lớn, nhưng dường như mấy người đó không thể lên tới đỉnh cao mà không giẫm đạp lên vài người khác trên đường đi. Họ sẽ phải khá nhẫn tâm để có thể thành công đến vậy.” Anh ta ngừng lời, quan sát khi tôi cố gắng ngăn dòng nước mắt mà không được. “Emma, tôi cho cô một lời khuyên nhé?”
“Sao?” Tôi nhìn lên, lau mắt.
“Hãy giải tỏa điều đó khi tập quyền cước. Dùng sự công kích. Dùng nỗi đau.”
Tôi nhìn anh ta, đầy hoài nghi. Chẳng lẽ anh ta không nghe thấy hay sao?
“Aidan, tôi không tập quyền cước!” Tôi nghe tiếng mình la lên chói tai. “Tôi không tập quyền cước, được chứ? Tôi chưa từng!”
“Không ư?” Anh ta bối rối. “Nhưng cô nói...”
“Tôi đã nói dối!”
Một thoáng lặng đi.
“Được thôi,” cuối cùng Aidan nói. “Thế đấy... đừng lo. Cô có thể tập thứ gì đó có tác dụng nhẹ hơn. Thái cực quyền, có lẽ...” Anh ta nhìn tôi lưỡng lự. “Nghe này, cô có muốn uống gì đó không? Thứ gì đó làm cô bình tĩnh lại? Tôi có thể làm cho cô một li chuối xoài có cúc La Mã, với chút nhục đậu khấu mang lại cảm giác êm dịu.”
“Không, cảm ơn.” Tôi hỉ mũi, hít một hơi thật sâu, rồi cầm lấy túi. “Có lẽ tôi sẽ về nhà.”
“Cô sẽ ổn chứ?”
“Tôi sẽ ổn thôi.” Tôi nặn ra một nụ cười. “Tôi ổn rồi.”
Nhưng tất nhiên đó cũng là một lời nói dối. Tôi chẳng thấy ổn chút nào. Khi tôi ngồi trên tàu điện ngầm về nhà, nước mắt tuôn trào trên mặt tôi, từng giọt hạ cánh trên một vũng ướt sũng trên váy tôi. Mọi người nhìn tôi chòng chọc, nhưng tôi không quan tâm. Sao tôi phải quan tâm chứ? Tôi đã chịu đựng sự sỉ nhục tồi tệ nhất rồi, thêm vài người nữa gườm gườm nhìn tôi cũng đâu có gì ghê gớm.
Tôi cảm thấy mình ngu ngốc. Rất ngu ngốc.
Tất nhiên chúng tôi không phải những người bạn tâm giao. Tất nhiên anh ta không thực sự quan tâm đến tôi. Tất nhiên anh ta chưa từng yêu tôi.
Một cơn đau mới tràn ngập khắp cơ thể và tôi sục sạo trong túi tìm khăn giấy.
“Đừng lo, cưng!” Quý bà phốp pháp ngồi bên trái tôi lên tiếng. Bà ta mặc một chiếc váy rộng thùng thình in hình những quả dứa. “Anh ta không đáng đâu! Giờ cô hãy về nhà, rửa mặt, uống một tách trà...”
“Sao bà biết cô ấy khóc vì một người đàn ông?” Một phụ nữ mặc vest sẫm màu xen vào đầy vẻ công kích. “Đó là quan điểm chống nữ quyền sáo rỗng. Cô ấy có thể khóc vì bất cứ chuyện gì! Một bản nhạc, một câu thơ, nạn đói thế giới, tình hình chính trị ở Trung Đông.” Bà ta nhìn tôi chờ đợi.
“Thực ra, tôi đang khóc vì một người đàn ông,” tôi thừa nhận.
Tàu dừng lại, và người phụ nữ mặc vest sẫm màu đảo mắt lườm chúng tôi rồi xuống tàu. Người phụ nữ mặc váy in hình quả dứa cũng lườm lại.
“Nạn đói thế giới!” Bà ta mỉa mai, và tôi không thể không cười khúc khích. “Đừng lo, cô bé.” Bà ta vỗ nhẹ vào vai tôi an ủi khi tôi chấm mắt. “Hãy uống một tách trà ấm, ăn vài chiếc bánh quy sô cô la, và chuyện trò với mẹ. Cô vẫn còn mẹ phải không?”
“Thực ra lúc này chúng tôi không còn nói chuyện với nhau,” tôi thừa nhận.
“Vậy thì bố cô?”
Tôi lắc đầu ngầm trả lời.
“Thế thì... bạn thân của cô? Chắc cô phải có bạn thân chứ!” Bà ta cười thông cảm.
“Vâng, tôi có bạn thân,” tôi nuốt khan. “Nhưng cô ấy vừa được thông báo trên truyền hình quốc gia rằng tôi có những tưởng tượng đồng tính bí mật với cô ấy.”
Người phụ nữ mặc váy dứa nhìn sững tôi vài giây trong yên lặng.
“Vậy hãy uống một tách trà ấm,” cuối cùng bà ta nói, đã có vẻ bớt thuyết phục hơn. “Và... chúc may mắn, cô bé.”
Tôi chậm chạp rời ga tàu điện ngầm và đi về khu phố chúng tôi ở. Khi tới góc phố, tôi dừng lại, hỉ mũi và hít vài hơi thật sâu. Cơn đau trong ngực đã dịu đi chút ít, tôi cảm thấy mạch thần kinh đang hối hả đập thình thịch.
Tôi sẽ đối mặt với Lissy thế nào sau những gì Jack nói trên truyền hình đây? Thế nào đây?
Tôi biết Lissy từ rất lâu rồi. Và tôi đã từng có vô khối những khoảnh khắc lúng túng trước mặt cô ấy. Nhưng không có khoảnh khắc nào gần với chuyện này.
Chuyện này còn tệ hơn lần tôi bị nôn trong phòng tắm của bố mẹ cô ấy. Chuyện này còn tệ hơn lần cô ấy thấy tôi hôn mình trong gương và nói “ồ cưng” bằng giọng đầy nhục cảm. Chuyện này thậm chí còn tệ hơn lần cô ấy bắt gặp tôi viết thiệp Valentine cho giáo viên dạy toán của chúng tôi, thầy Blake.
Tôi vô cùng hi vọng rằng cô ấy đột nhiên quyết định sẽ ra ngoài cả ngày hôm nay hay gì đó. Nhưng khi tôi mở cửa căn hộ ra, cô ấy đang ở đó, bước ra khỏi bếp và đi ra hành lang. Và khi cô ấy nhìn tôi, tôi có thể thấy điều đó trên mặt cô ấy. Cô ấy vô cùng hoảng sợ.
Thế là hết. Jack không chỉ lừa dối tôi, anh ta còn phá hỏng tình bạn thân thiết nhất của tôi. Mọi chuyện giữa tôi và Lissy sẽ không bao giờ còn như xưa nữa. Cũng giống như trong phim Khi Harry gặp Salli. Tình dục đã chắn đường trong mối quan hệ của chúng tôi, và giờ đây chúng tôi không thể là bạn bè nữa bởi vì chúng tôi muốn ngủ với nhau.
Không. Gạch bỏ câu đó. Chúng tôi không muốn ngủ với nhau. Chúng tôi muốn... Không, vấn đề là chúng tôi không muốn...
Mà thôi. Thế nào cũng được. Chuyện này thật chẳng ra gì.
“Ồ!” Cô ấy nói, nhìn chằm chằm xuống sàn. “Chúa ơi! Ừm... chào cậu, Emma!”
“Chào cậu!” Tôi trả lời bằng giọng nghèn nghẹn. “Tớ nghĩ tớ nên về nhà. Văn phòng quá... quá kinh khủng...”
Tôi nói nhỏ dần, và tiếp nối là một khoảng yên lặng đau nhói trong vài giây.
“Vậy... tớ đoán là cậu đã xem,” cuối cùng tôi lên tiếng.
“Ừ, tớ đã xem,” Lissy nói, vẫn nhìn chằm chằm xuống sàn. “Và tớ...” Cô ấy hắng giọng. “Tớ chỉ muốn nói rằng... rằng nếu cậu muốn tớ chuyển đi, tớ sẽ chuyển.”
Tôi thấy cổ họng mình nghẹn tắc. Tôi biết mà. Sau hai mươi mốt năm, tình bạn của chúng tôi thế là chấm hết. Một bí mật nhỏ xíu bị tiết lộ - và đó là dấu chấm hết của mọi chuyện.
“Không sao đâu,” tôi nói, cố gắng không òa lên khóc. “Tớ sẽ chuyển đi.”
“Không!” Lissy lúng túng. “Tớ sẽ chuyển đi. Chuyện này không phải lỗi của cậu, Emma. Chính tớ là người... đã dẫn cậu đến chuyện đó.”
“Sao?” Tôi sững sờ nhìn cô ấy. “Lissy, đâu phải cậu dẫn tớ đến chuyện đó!”
“Có đấy.” Trông cô ấy thật buồn bã. “Tớ cảm thấy rất tệ. Tớ chưa từng nhận ra cậu có... những cảm xúc đó.”
“Tớ đâu có!”
“Giờ thì tớ đã hiểu! Tớ đi khắp nhà, ăn mặc hở hang, thảo nào mà cậu bực mình!”
“Tớ đâu có bực mình,” tôi vội nói. “Lissy, tớ đâu có đồng tính.”
“Vậy là lưỡng tính. Hay ‘đa khuynh hướng’. Tùy thuật ngữ mà cậu muốn dùng.”
“Tớ cũng không lưỡng tính. Hay đa khuynh hướng gì hết.”
“Emma, đừng!” Lissy tóm lấy tay tôi. “Đừng xấu hổ về khuynh hướng tình dục của mình. Và tớ hứa, tớ sẽ ủng hộ cậu một trăm phần trăm, cho dù cậu quyết định thế nào...”
“Lissy, tớ không lưỡng tính!” Tôi kêu lên. “Tớ không cần ủng hộ! Chỉ là một giấc mơ thôi, được chứ? Đó không phải là tưởng tượng, mà chỉ là một giấc mơ kì cục, tớ đâu có muốn mơ thế, và điều đó đâu có nghĩa tớ đồng tính, và cũng đâu có nghĩa tớ mê cậu, nó chẳng có ý nghĩa gì hết.”
“Ồ.” Yên lặng. Lissy trông có vẻ ngỡ ngàng. “Ồ, được. Tớ tưởng đó là... cậu biết đấy.” Cô ấy hắng giọng. “Rằng cậu muốn…”
“Không! Tớ chỉ ngủ mơ thế thôi. Chỉ là một giấc mơ ngu ngốc.”
“Ồ. Phải rồi.”
Một thoáng ngập ngừng thật lâu, khi đó Lissy đăm chiêu nhìn móng tay mình, còn tôi thì nghiên cứu cái khóa của đồng hồ đeo tay. “Vậy, ta có thực sự...” cuối cùng Lissy lên tiếng.
Ôi Chúa ơi.
“Đại loại thế,” tôi thừa nhận.
“Thế... tớ có giỏi không?”
“Sao?” Tôi há hốc miệng nhìn cô ấy.
“Trong giấc mơ ấy.” Cô ấy nhìn thẳng vào tôi, má hồng rực. “Tớ có giỏi không?”
“Lissy...” tôi nói, làm vẻ mặt nhăn nhó.
“Tớ kém lắm, phải không? Tớ rất kém! Tớ biết mà.”
“Không, tất nhiên cậu không hề kém!” Tôi kêu lên. “Cậu... cậu thực sự...”
Tôi không tin nổi là mình đang có một cuộc chuyện trò về kĩ năng tình dục của cô bạn thân nhất trong vai trò một người đồng tính.
“Nghe này, liệu ta có thể dừng chủ đề này được không? Ngày hôm nay của tớ đã đủ tủi nhục lắm rồi.”
“Ồ. Ôi Chúa ơi, phải rồi,” Lissy nói, đột nhiên hối hận. “Xin lỗi, Emma. Chắc cậu cảm thấy rất...”
“Vô cùng bẽ mặt và bị lừa dối?” Tôi cố gắng mỉm cười. “Đúng, đó đúng là điều tớ cảm thấy.”
“Có những ai ở văn phòng xem chương trình đó?” Lissy nói đầy thông cảm.
“Có những ai ở văn phòng xem chương trình đó ư?” Tôi quay lại. “Lissy, tất cả bọn họ đều xem. Họ đều biết đó là tớ! Bọn họ cười cợt tớ, và tớ chỉ muốn co rúm lại và chết quách đi...”
“Ôi Chúa ơi,” Lissy lo lắng. “Thật sao?”